Thái Đản Du Hí
-
Quyển 1 - Chương 2: Ác mộng bắt đầu [trung]
Tang thi, là loại xác sống có bản năng săn bắt con người làm thức ăn. Chủ đề này trong phim ảnh đã được sử dụng mòn ra rồi, thế nên người xem nghe nhiều đến thuộc.
“Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã bị tang thi vây quanh rồi.” Sau khi rời khỏi ký túc xá, nam sinh kia đứng dưới đèn đường, ánh mắt nghiêm túc nhìn con dao trong tay “Chuyện hôm nay chúng ta gặp có thể nói là thuộc phạm trù huyền học đấy. À đúng rồi, tôi tên Tống Hàn Chương, sinh viên năm tư khoa y học lâm sàng. Còn cậu?”
“Tôi là Lâm Giác, năm hai khoa quy hoạch rừng đặc dụng.”
(QT là quy hoạch lâm viên, mà theo như mình tra thì lâm viên là khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn, nên mình nghĩ nó cũng giống với rừng đặc dụng)
Tống Hàn Chương gật gật đầu, liếc qua tường vây cách đó không xa. Khu ký túc xá và khu giảng đường nằm cùng một chỗ, ký túc xá được chia thành hai khu Bắc Nam, mà chỗ họ đang đứng đây là khu mới xây thêm của ký túc xá Bắc, chỉ cần vượt qua bức tường cao chưa đến hai mét là có thể ra được đường cái.
Thế nhưng lúc này…
“Xem ra chúng ta không có cách nào ra khỏi trường học rồi.” Tống Hàn Chương đẩy đẩy kính mắt, chỉ vào bức tường. Lâm Giác lúc này mới chú ý tới, bức tường vây vốn cao chưa đến hai mét không hiểu từ lúc nào đã trở thành hàng rào chắn cao ngất không thể vượt qua.
Trái tim thật khó khăn mới bình ổn lại bắt đầu run rẩy. Nếu là tang thi xuất hiện, cậu còn có thể dùng virus thường xuất hiện trong phim ảnh để giải thích, nhưng khoa học hiện giờ có thể giải thích được chuyện tường vây này sao?
“Có lẽ không thể không tin cú điện thoại kia rồi,” Tống Hàn Chương sờ sờ túi, lấy di động ra xem “Không tín hiệu”
Lâm Giác nhìn di động, cũng không có tín hiệu, mà thời gian là 20:10, rõ ràng mới qua mười phút, nhưng cậu cảm giác nó dài như cả năm vậy: “Anh nói điện thoại của một cô gái gọi tới, nói linh tinh cái gì mà trò chơi phải không?”
“Phải, vậy là chúng ta đều nhận được. Bây giờ chỗ này tạm coi như an toàn, tầm nhìn trống trải, chúng ta trước tiên kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra đi.” Tống Hàn Chương dùng dao gọt hoa quả rạch mạnh mấy nhát trên thân cây bên cạnh như để giải tỏa sự bất an, nói “Mới đầu tôi tưởng ai đó đùa dai, thế nhưng tôi cảm thấy ký ức của mình có chút vấn đề. Những việc xảy ra trước cú điện thoại tôi không nhớ rõ được, thật sự không phải chuyện bình thường. Lúc ấy tôi đang viết luận văn, bạn cùng phòng tôi đang ở ban công gọi điện thoại. Vừa cúp máy cậu ta như phát điên bắt đầu đập cửa thủy tinh của ban công, muốn lao vào phòng ngủ.”
Lâm Giác nhớ rõ đúng là lúc đó cậu nghe được tiếng thủy tinh vỡ nát.
“Tôi nghĩ cách thoát khỏi cậu ta nên thuận tay cầm dao gọt hoa quả đi xuống tầng, lại nghĩ cậu ta trông có sức tấn công khá mạnh nên còn mang theo cả xô nước, lúc nguy cấp có thể khống chế đầu cậu ta đề phòng bị cắn. Trong mấy bộ phim về tang thi tôi xem đều thấy điều đó rất cần thiết.” trong giọng nói Tống Hàn Chương có sự bình tĩnh, có lẽ vì anh ta học y, đối với loại sinh vật tang thi này cũng ko sợ hãi lắm, thế nhưng âm cuối bị gằn xuống chứng tỏ anh ta đang cố gắng trấn tĩnh “Sau đó tôi gặp cậu dưới tầng. Thoạt nhìn chúng ta cũng khá may mắn, lúc này bình thường mọi người đều ở phòng học cả, không thì chúng ta căn bản không chống được lâu.”
Có lẽ là Tống Hàn Chương phân tích khiến Lâm Giác cũng dần bình tĩnh trở lại, cậu bắt đầu nhớ lại xem hôm nay đã gặp những chuyện gì, tại sao lại chỉ có hai người họ nhận được điện thoại, mà những người khác đều biến thành tang thi, tường của trường học tại sao đột nhiên cao lên, tại sao bọn họ lại bị nhốt trong trường học, mà bọn họ rốt cuộc cần làm gì….
Gió đêm mùa thu mang theo hơi lạnh, thổi lá vàng rơi lả tả.
“Hôm nay chắc là Halloween nhỉ” Tống Hàn Chương nhìn bốn phía, có chút đăm chiêu hỏi.
Lâm Giác cố gắng lộ vẻ tươi cười: “Đừng bảo tôi đây là Halloween đùa dai, tôi chưa thấy trò đùa dai kiểu này bao giờ.”
Halloween… Trứng màu…
Lâm Giác thầm giật mình, toàn thân căng thẳng.
“Cậu cũng nghĩ đến chuyện đó hả?” Tống Hàn Chương nhìn cậu, trên tay còn mân mê dao gọt hoa quả. Rõ ràng vài phút trước mới dùng ghế dựa đập chết người, thế nhưng bây giờ anh ta trông chẳng có chút gì sợ hãi.
“Cô gái đó. Cô gái lúc giữa trưa phát trứng màu ở quảng trường.”
Giọng nói vốn nghe rất êm tai, thoải mái, lúc nói chuyện luôn có một vẻ hờn dỗi, nhưng bây giờ nghĩ đến chỉ thấy không rét mà run, cái thanh âm ngọt lịm như là uống quá nhiều nước đường, khiến người nghe thôi đã thấy khát khô cổ.
“Lúc ấy cô ta nói hôm nay là hoạt động Halloween của đoàn trường, tôi để ý thấy lúc tôi đến cô ta có mười ba quả trứng màu. Cô ta còn ghi tên tôi vào một quyển sổ, có đánh cả số thứ tự…” Lâm Giác cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng ngón tay thì đã run lên. Cậu còn nhớ rõ lúc đó cô gái kia cười ngọt ngào ngây thơ đến kì lạ, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ cổ quái mà cậu không hiểu nổi.
“Tôi là số một.”
Giờ nhớ lại… Ánh mắt cô ta đầy ác ý, y như một đứa trẻ miệng cười vô tư nhưng lại đưa tay nghiền nát con kiến, lấy dây thừng treo cổ con gà, dùng muối hút hết nước của con ốc sên, nhìn nó dần dần khô quắt thành một cái xác bất động.
Nghĩ đến đây khiến cậu có cảm giác như từ trong mộng bừng tỉnh.
Dao gọt hoa quả của Tống Hàn Chương rơi xuống đất, anh ta nhíu mày, cúi người nhặt lên nhưng chỉ cầm trong tay, không mân mê nó nữa. Lâm Giác không khỏi nghĩ, người này thật ra cũng không trấn tĩnh như cậu tưởng.
Anh ta khiến cậu cảm thấy một áp lực vô hình. Bọn họ vừa trải qua một biến cố kinh khủng, nhưng cái bộ dạng hoảng hốt của cậu so với sự cẩn thận suy tính, hành động có kế hoạch của anh ta thật chẳng ra gì. Tuy vậy, Tống Hàn Chương thật ra chắc cũng kinh hoảng, nói gì thì họ vẫn chỉ là sinh viên bình thường thôi.
“Tôi thì thứ tự ở khoảng giữa, nhưng tôi nhớ rất rõ người nhận trứng trước tôi… Nếu có thể lúc này tôi cũng muốn tìm gặp cậu ta xem sao.” Tống Hàn Chương dừng một chút, hỏi “Cậu có nhớ trên mấy quả trứng có viết một câu không? Trứng của tôi viết: ăn là bản năng. Tôi vốn không hiểu câu đó có ý gì, nhưng giờ đại khái cũng hiểu rồi.”
“Của tôi viết khác.” Lâm Giác nói “Trứng của tôi viết: bình minh là hi vọng.”
Tống Hàn Chương sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười thoải mái: “Câu này là tin tốt nhất tôi nghe được đêm nay đấy.”
“Ý anh…” Lâm Giác mừng rỡ nhìn hắn.
Tống Hàn Chương hơi gật đầu: “Tuy không biết mấy chuyện này sao lại xảy ra, nhưng tôi nghĩ tất cả những người nhận mấy quả trứng màu xui xẻo kia đều bị ép tham gia “trò chơi” này. Mỗi câu nói trên quả trứng đều là nhắc nhở, chúng ta chỉ cần gắng gượng đến hừng đông, cơn ác mộng này có thể kết thúc.”
Lâm Giác thở phào.
“Đi thôi, tốt nhất chúng ta nên theo lời chỉ dẫn qua điện thoại kia đến quảng trường, những người sống sót chắc đều sẽ tụ tập ở đó, đến rồi lại cùng nhau nghĩ cách sau. Có điều cậu nên tìm thứ gì thuận tay làm vũ khí trước đã. Đi theo tôi, nhà bếp của quản lý chắc sẽ có dao rựa linh tinh gì đó.”
Tống Hàn Chương nói rồi nhanh chóng đi về phía ký túc xá, Lâm Giác ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, vẫn là sắc đỏ kì lạ đó… Cậu nhíu mày, cắn răng đuổi theo Tống Hàn Chương.
—-
“Quản lý ký túc xá của chúng ta họ Đồng, đã ly dị, có một đứa con đang học tiểu học. Vừa rồi dì ấy từ phòng bếp đi ra, cửa phòng ngủ đóng, xem ra đứa bé kia còn đang trong phòng ngủ. Không cần phải đụng đến nó, cái chúng ta cần chắc phòng bếp có đủ.” Tống Hàn Chương giống như giải thích một chuyện bình thường cho Lâm Giác, đẩy cánh cửa phòng bếp nhỏ hẹp.
Bật đèn lên, Lâm Giác liền cầm lấy con dao phay đang đặt cạnh thớt gỗ. Cảm giác lạnh lẽo trên tay khiến cậu thấy yên tâm hơn một chút.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lấy cái ống nước dự bị đằng kia” Tống Hàn Chương lạnh lùng nói “Tang thi không phải người sống, đối với chúng nó tim không quan trọng, mà là não. Xương sọ con người rất cứng, trừ phi cậu từ hốc mắt đâm vào não, hoặc nhổ hết răng nó mà đâm xuyên từ hàm trên lên, bằng không rất khó giết được nó. Tôi cũng chẳng trông cậy cậu có thể xoay sở cắt hết gân cốt nó đâu. Để cho an toàn tôi nghĩ cậu cứ nên lấy ống nước kia đi.”
Nhìn qua thì ống nước không thể có cảm giác an toàn bằng dao. Lâm Giác suy nghĩ, cầm lên ống sắt dài khoảng một mét xem xét, cuối cùng gật đầu nghe theo Tống Hàn Chương.
Ngược lại, Tống Hàn Chương lại bình thản cầm con dao phay vừa bị Lâm Giác bỏ xuống kia: “Đi thôi, chúng ta đến quảng trường.”
“Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã bị tang thi vây quanh rồi.” Sau khi rời khỏi ký túc xá, nam sinh kia đứng dưới đèn đường, ánh mắt nghiêm túc nhìn con dao trong tay “Chuyện hôm nay chúng ta gặp có thể nói là thuộc phạm trù huyền học đấy. À đúng rồi, tôi tên Tống Hàn Chương, sinh viên năm tư khoa y học lâm sàng. Còn cậu?”
“Tôi là Lâm Giác, năm hai khoa quy hoạch rừng đặc dụng.”
(QT là quy hoạch lâm viên, mà theo như mình tra thì lâm viên là khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn, nên mình nghĩ nó cũng giống với rừng đặc dụng)
Tống Hàn Chương gật gật đầu, liếc qua tường vây cách đó không xa. Khu ký túc xá và khu giảng đường nằm cùng một chỗ, ký túc xá được chia thành hai khu Bắc Nam, mà chỗ họ đang đứng đây là khu mới xây thêm của ký túc xá Bắc, chỉ cần vượt qua bức tường cao chưa đến hai mét là có thể ra được đường cái.
Thế nhưng lúc này…
“Xem ra chúng ta không có cách nào ra khỏi trường học rồi.” Tống Hàn Chương đẩy đẩy kính mắt, chỉ vào bức tường. Lâm Giác lúc này mới chú ý tới, bức tường vây vốn cao chưa đến hai mét không hiểu từ lúc nào đã trở thành hàng rào chắn cao ngất không thể vượt qua.
Trái tim thật khó khăn mới bình ổn lại bắt đầu run rẩy. Nếu là tang thi xuất hiện, cậu còn có thể dùng virus thường xuất hiện trong phim ảnh để giải thích, nhưng khoa học hiện giờ có thể giải thích được chuyện tường vây này sao?
“Có lẽ không thể không tin cú điện thoại kia rồi,” Tống Hàn Chương sờ sờ túi, lấy di động ra xem “Không tín hiệu”
Lâm Giác nhìn di động, cũng không có tín hiệu, mà thời gian là 20:10, rõ ràng mới qua mười phút, nhưng cậu cảm giác nó dài như cả năm vậy: “Anh nói điện thoại của một cô gái gọi tới, nói linh tinh cái gì mà trò chơi phải không?”
“Phải, vậy là chúng ta đều nhận được. Bây giờ chỗ này tạm coi như an toàn, tầm nhìn trống trải, chúng ta trước tiên kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra đi.” Tống Hàn Chương dùng dao gọt hoa quả rạch mạnh mấy nhát trên thân cây bên cạnh như để giải tỏa sự bất an, nói “Mới đầu tôi tưởng ai đó đùa dai, thế nhưng tôi cảm thấy ký ức của mình có chút vấn đề. Những việc xảy ra trước cú điện thoại tôi không nhớ rõ được, thật sự không phải chuyện bình thường. Lúc ấy tôi đang viết luận văn, bạn cùng phòng tôi đang ở ban công gọi điện thoại. Vừa cúp máy cậu ta như phát điên bắt đầu đập cửa thủy tinh của ban công, muốn lao vào phòng ngủ.”
Lâm Giác nhớ rõ đúng là lúc đó cậu nghe được tiếng thủy tinh vỡ nát.
“Tôi nghĩ cách thoát khỏi cậu ta nên thuận tay cầm dao gọt hoa quả đi xuống tầng, lại nghĩ cậu ta trông có sức tấn công khá mạnh nên còn mang theo cả xô nước, lúc nguy cấp có thể khống chế đầu cậu ta đề phòng bị cắn. Trong mấy bộ phim về tang thi tôi xem đều thấy điều đó rất cần thiết.” trong giọng nói Tống Hàn Chương có sự bình tĩnh, có lẽ vì anh ta học y, đối với loại sinh vật tang thi này cũng ko sợ hãi lắm, thế nhưng âm cuối bị gằn xuống chứng tỏ anh ta đang cố gắng trấn tĩnh “Sau đó tôi gặp cậu dưới tầng. Thoạt nhìn chúng ta cũng khá may mắn, lúc này bình thường mọi người đều ở phòng học cả, không thì chúng ta căn bản không chống được lâu.”
Có lẽ là Tống Hàn Chương phân tích khiến Lâm Giác cũng dần bình tĩnh trở lại, cậu bắt đầu nhớ lại xem hôm nay đã gặp những chuyện gì, tại sao lại chỉ có hai người họ nhận được điện thoại, mà những người khác đều biến thành tang thi, tường của trường học tại sao đột nhiên cao lên, tại sao bọn họ lại bị nhốt trong trường học, mà bọn họ rốt cuộc cần làm gì….
Gió đêm mùa thu mang theo hơi lạnh, thổi lá vàng rơi lả tả.
“Hôm nay chắc là Halloween nhỉ” Tống Hàn Chương nhìn bốn phía, có chút đăm chiêu hỏi.
Lâm Giác cố gắng lộ vẻ tươi cười: “Đừng bảo tôi đây là Halloween đùa dai, tôi chưa thấy trò đùa dai kiểu này bao giờ.”
Halloween… Trứng màu…
Lâm Giác thầm giật mình, toàn thân căng thẳng.
“Cậu cũng nghĩ đến chuyện đó hả?” Tống Hàn Chương nhìn cậu, trên tay còn mân mê dao gọt hoa quả. Rõ ràng vài phút trước mới dùng ghế dựa đập chết người, thế nhưng bây giờ anh ta trông chẳng có chút gì sợ hãi.
“Cô gái đó. Cô gái lúc giữa trưa phát trứng màu ở quảng trường.”
Giọng nói vốn nghe rất êm tai, thoải mái, lúc nói chuyện luôn có một vẻ hờn dỗi, nhưng bây giờ nghĩ đến chỉ thấy không rét mà run, cái thanh âm ngọt lịm như là uống quá nhiều nước đường, khiến người nghe thôi đã thấy khát khô cổ.
“Lúc ấy cô ta nói hôm nay là hoạt động Halloween của đoàn trường, tôi để ý thấy lúc tôi đến cô ta có mười ba quả trứng màu. Cô ta còn ghi tên tôi vào một quyển sổ, có đánh cả số thứ tự…” Lâm Giác cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng ngón tay thì đã run lên. Cậu còn nhớ rõ lúc đó cô gái kia cười ngọt ngào ngây thơ đến kì lạ, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ cổ quái mà cậu không hiểu nổi.
“Tôi là số một.”
Giờ nhớ lại… Ánh mắt cô ta đầy ác ý, y như một đứa trẻ miệng cười vô tư nhưng lại đưa tay nghiền nát con kiến, lấy dây thừng treo cổ con gà, dùng muối hút hết nước của con ốc sên, nhìn nó dần dần khô quắt thành một cái xác bất động.
Nghĩ đến đây khiến cậu có cảm giác như từ trong mộng bừng tỉnh.
Dao gọt hoa quả của Tống Hàn Chương rơi xuống đất, anh ta nhíu mày, cúi người nhặt lên nhưng chỉ cầm trong tay, không mân mê nó nữa. Lâm Giác không khỏi nghĩ, người này thật ra cũng không trấn tĩnh như cậu tưởng.
Anh ta khiến cậu cảm thấy một áp lực vô hình. Bọn họ vừa trải qua một biến cố kinh khủng, nhưng cái bộ dạng hoảng hốt của cậu so với sự cẩn thận suy tính, hành động có kế hoạch của anh ta thật chẳng ra gì. Tuy vậy, Tống Hàn Chương thật ra chắc cũng kinh hoảng, nói gì thì họ vẫn chỉ là sinh viên bình thường thôi.
“Tôi thì thứ tự ở khoảng giữa, nhưng tôi nhớ rất rõ người nhận trứng trước tôi… Nếu có thể lúc này tôi cũng muốn tìm gặp cậu ta xem sao.” Tống Hàn Chương dừng một chút, hỏi “Cậu có nhớ trên mấy quả trứng có viết một câu không? Trứng của tôi viết: ăn là bản năng. Tôi vốn không hiểu câu đó có ý gì, nhưng giờ đại khái cũng hiểu rồi.”
“Của tôi viết khác.” Lâm Giác nói “Trứng của tôi viết: bình minh là hi vọng.”
Tống Hàn Chương sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười thoải mái: “Câu này là tin tốt nhất tôi nghe được đêm nay đấy.”
“Ý anh…” Lâm Giác mừng rỡ nhìn hắn.
Tống Hàn Chương hơi gật đầu: “Tuy không biết mấy chuyện này sao lại xảy ra, nhưng tôi nghĩ tất cả những người nhận mấy quả trứng màu xui xẻo kia đều bị ép tham gia “trò chơi” này. Mỗi câu nói trên quả trứng đều là nhắc nhở, chúng ta chỉ cần gắng gượng đến hừng đông, cơn ác mộng này có thể kết thúc.”
Lâm Giác thở phào.
“Đi thôi, tốt nhất chúng ta nên theo lời chỉ dẫn qua điện thoại kia đến quảng trường, những người sống sót chắc đều sẽ tụ tập ở đó, đến rồi lại cùng nhau nghĩ cách sau. Có điều cậu nên tìm thứ gì thuận tay làm vũ khí trước đã. Đi theo tôi, nhà bếp của quản lý chắc sẽ có dao rựa linh tinh gì đó.”
Tống Hàn Chương nói rồi nhanh chóng đi về phía ký túc xá, Lâm Giác ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, vẫn là sắc đỏ kì lạ đó… Cậu nhíu mày, cắn răng đuổi theo Tống Hàn Chương.
—-
“Quản lý ký túc xá của chúng ta họ Đồng, đã ly dị, có một đứa con đang học tiểu học. Vừa rồi dì ấy từ phòng bếp đi ra, cửa phòng ngủ đóng, xem ra đứa bé kia còn đang trong phòng ngủ. Không cần phải đụng đến nó, cái chúng ta cần chắc phòng bếp có đủ.” Tống Hàn Chương giống như giải thích một chuyện bình thường cho Lâm Giác, đẩy cánh cửa phòng bếp nhỏ hẹp.
Bật đèn lên, Lâm Giác liền cầm lấy con dao phay đang đặt cạnh thớt gỗ. Cảm giác lạnh lẽo trên tay khiến cậu thấy yên tâm hơn một chút.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lấy cái ống nước dự bị đằng kia” Tống Hàn Chương lạnh lùng nói “Tang thi không phải người sống, đối với chúng nó tim không quan trọng, mà là não. Xương sọ con người rất cứng, trừ phi cậu từ hốc mắt đâm vào não, hoặc nhổ hết răng nó mà đâm xuyên từ hàm trên lên, bằng không rất khó giết được nó. Tôi cũng chẳng trông cậy cậu có thể xoay sở cắt hết gân cốt nó đâu. Để cho an toàn tôi nghĩ cậu cứ nên lấy ống nước kia đi.”
Nhìn qua thì ống nước không thể có cảm giác an toàn bằng dao. Lâm Giác suy nghĩ, cầm lên ống sắt dài khoảng một mét xem xét, cuối cùng gật đầu nghe theo Tống Hàn Chương.
Ngược lại, Tống Hàn Chương lại bình thản cầm con dao phay vừa bị Lâm Giác bỏ xuống kia: “Đi thôi, chúng ta đến quảng trường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook