**

Đó là một buổi chiều hè mát mẻ, khi cô được Tịnh gia đưa đi dã ngoại trên núi. Cô chỉ đi với tư cách là một người hầu, dựa vào đâu mà cô được vui lây cùng họ chứ.

Không khí ở đây mới trong lành làm sao. Chim đua nhau hót râm ran, ve tấu khúc mùa hạ đầy rộn rã. Trên nền trời xanh thẳm, mây trắng trôi nổi bồng bềnh theo cánh chim bay. Ở một góc rừng, có gia đình nọ đang hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Ở bên cạnh một con thác chảy xiết, một cô bé mang trên mình bộ đồ giúp việc cũ kĩ cô đơn ngồi ném từng viên đá xuống dòng nước. Từng viên một mang theo tâm trạng đa chiều, đau buồn, tủi hổ, cô đơn đều có. Tại sao cô không thể mạnh mẽ như cái tên của cô. Người ta nói, hoa thạch thảo vách đã còn sống mạnh mẽ được. Tại sao cô không thể được như vậy.

Đang ngồi thẩn thơ nghĩ ngợi, chợt một âm thanh lanh lảnh đằng sau vọng lại. " Trời! Con tiểu quỷ ấy đến rồi!"

Tịnh Thu Vi mặt mày gian xảo chạy tới tới hùng hổ vô cùng, gắt lên:

- Này Thạch Thảo! Mày đang làm gì ở đấy vậy? Mẹ tao gọi mày ra giọn đồ kìa.

Cô bé hầu đang định đôi co với Tịnh Thu Vi chợt nghe hai chữ mẹ thì vui mừng đứng bật dậy, toan chạy tới thì Tịnh Thu Vi nhanh tay tún lấy váy cô kéo lại:

- Mày khoan đi đã!

Cô bé hầu mím môi lại cau có hỏi:

- Cô chủ có việc gì sai bảo!

Tịnh Thu Vi khoanh tay huých mặt ra lệnh:

- Hái hoa cho tao!

Cô bé chẳng để bụng, vừa chạy đi được vài bước thì Tịnh Thu Vi lớn tiếng nói:

- Mày không hái hoa cho tao, tao sẽ kêu mẹ không cho mày đi theo trong chuyến picnic lần sau nữa!

Cô bé hầu gái nghe vậy mặt chợt tái mét, vội quay người lại:

- Đừng! Tôi làm! Cô muốn tôi làm gì. Tôi làm!

" Chỉ xin cô đừng khiến mẹ thêm ghét tôi. Chỉ xin cô đừng khiến tôi xa mẹ!"

- Hái cho tao. Tao muốn mày hái cho tao bông hoa màu tím kia!

Vừa nói, Tịnh Thu Vi vừa chỉ xuống khóm hoa màu tím mọc ở khe suối, cách chỗ cô bé đứng gần hai mét.

- Hoa thạch thảo??- Cô bé hầu tỏ ra khó xử- cách xa như vậy, làm sao tôi với được!

Trước phản ứng của cô, Tịnh

Thu Vi mặt mày ngang bướng đáp lại:

- Không thì tao đi nói với mẹ tao vậy!- Rồi xoay người, đi được dăm bước thì cô bé chợt giữ Tịnh Thu Vi lại, ấp úng nói:

- Tôi....tôi hái!

- Mau đi hái đi! Nhà tao sắp về rồi!- Tịnh Thu Vi huých mắt xuống đám cây dưới đó.

Cô bé hầu lúng túng nằm sấp người xuống nền đất, cố vươn tay túm túm lấy ngọn thạch thảo. Chỉ vài cm nữa thôi, sắp được rồi! Cô bé tự nhủ.

"Còn 5cm. Cố lên!"

- Còn 4cm. Cố lên!"

- 3cm. Sắp được rồi!"

-Chạm được rồi!

Ngay khi cô bé nắm được ngọn thạch thảo thì reo lên vui mừng. Tịnh Thu Vi nghe vậy vội vã chạy lại xem. Chẳng may vấp phải hòn đá lao vào người cô bé hầu khiến toàn thân cô bé rơi khỏi vách đá. May sao túm được khóm thạch thảo, toàn thân lủng lẳng giữa vực sâu trăm mét.

- Cứu tôi với!!! Cứu!!!

Tịnh Thu Vi thấy cô bé hầu chơi vơi thì vội chạy đi gọi mẹ. Cô bé hầu lúc này đã không khống chế được nỗi sợ hãi, Nước mắt dàn dụa, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh.

"A...a mẹ tới rồi!" Cô bé reo thầm. Tịnh phu nhân khuôn mặt lạnh nhạt đưa tay về phía cô bé:

- Đưa tay!!

Cô bé đưa đôi tay nhỏ nhắn lên, muốn nắm lấy tay bà, lòng đầy vui sướng.

" Chỉ cần mẹ nắm lấy tay con, con sẽ vui vẻ ôm lấy mẹ, bỏ qua những gì mẹ đã làm với con. Khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau, dễ của khóm thạch thảo chợt đứt dần và tuột khỏi vách núi. Tịnh phu nhân vội vàng kịp nắm lấy khóm hoa ấy và cố hết sức kéo lên, sự lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt yêu kiều ấy cùng mồ hôi lấm tấm chảy. Cô bé sắp được cứu rồi. Cô sẽ ôm mẹ cô, sẽ gọi một tiếng mẹ. Sẽ hét to rằng " Mẹ là mẹ của con!". Ấy vậy, mây đen chợt ùn ùn kéo đến che lấp ánh mặt trời ấm áp.

Nhúm thạch thảo mà cô bé đang túm tạch một tiếng xẻ làm đôi. Cô bé thấy mình như chim gãy cánh rơi chầm chậm xuống vực sâu. Cô bé thấy, người phụ nữ đang gào thét điên cuồng trên kia, đang gào khóc trên kia, chợt, nước mắt cô rơi lã chã. Cô ngoái đầu nhìn về vực sâu, nhìn về phía người mà cô gọi là mẹ, nói:" Mẹ! Con là Thạch Thảo, là con gái của mẹ. Tên con mang một câu chuyện tình éo le. Con xin lỗi. Con mãi yêu mẹ!" Thân cô bé rơi tõm xuống dòng nước chảy xiết, tay cầm bông thạch thảo đã dập nát. Cô chìm xuống dòng nước xối xả cuốn cô đi cùng ngọn thạch thảo đã dập nát. Cuốn cô đến một nơi mà bố cô đang chờ.

Cô từng mơ ước có một người bố. Nhưng người trước mặt cô khi đang hấp hối đã kể với cô về một truyện tình bất hạnh và một sự thật bất ngờ. Cô chạy đi, chạy nhanh về phía dinh thự nguy nga lộng lẫy, nơi có người mà cô gọi bằng mẹ. Nơi có người mà cô gọi bằng cha đang ở đó. Cô đã từng ao ước có một gia đình hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, thế nhưng...

- Không! Cháu không phải con ta, ta chỉ có hai đứa con là Tịnh Thu Vi và Tịnh Viễn! Cháu còn ăn nói hàm hồ, ta sẽ tống cháu đi!- Tinh phu nhân lạnh lùng quay đi trả lời.

- Không phải vậy!! Phu nhân là mẹ con. Chính người đã đặt cho con cái tên Thạch Thảo....con...

- Câm! Ta cấm cháu nói bậy.

- Phu nhân..à không! Mẹ à nghe con nói đi.

- Người đâu! Mau lôi con bé này ra ngoài, vả vào mồm nó 100 cái cho ta!

Tịnh phu nhân lạnh lùng ra lệnh. Tức thì hai người giúp việc đi vào, lôi cô bé ra ngoài. Cô bé nhìn mẹ của mình bằng đôi mắt tuyệt vọng đan xen nỗi đau khó tả.

" Tại sao vậy mẹ? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Tại sao phải làm vậy? Con là con của mẹ mà!

Chu Thùy ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, mưa tuôn xối xả ướt đẫm người mà vẫn không nói, không cười, mặc cho đám cận vệ lục tung cả con suối cũng không tìm được cô bé ấy, người con gái mà bà đã ruồng bỏ. Bi kịch năm ấy, lại tái diễn lại một lần nữa, lại là hoa thạch thảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương