Thạch Phong Thành
-
Chương 19: Sau thảm trạng thanh long xuất hiện - hết thanh long đến cái bang
Với tâm trạng đang mang nhiều nghi vấn như vậy, Viên Kỳ Hải chợt nhích động thân hình định lên tiếng nói với lão Mã Bình.
Mã Bình đang chết lặng bỗng gầm lên:
- Ai ?
Vút !
Viên Kỳ Hải giật mình đánh thót. Đưa mắt nhìn theo bóng ảnh của Mã Bình, Viên Kỳ Hải chợt bàng hoàng ngơ ngác trước sự xuất hiện cùng một lúc của mười nhân vật nữa.
Mười nhân vật này tuy không hề che kín chân diện như bọn Bắc Cương môn hạ, nhưng sự xuất hiện không đúng lúc của bọn họ như khích nộ lão Mã Bình.
Vừa lao đến bọn người này, Mã Bình chợt quát lên:
- Bọn ngươi đến đây là tìm cái chết ! Đỡ !
Vù...
Ào... Ào...
Trước lối ra chiêu quá nặng nề của Mã Bình, bọn người vừa xuất hiện hoảng loạn nhảy lùi và kêu ầm lên:
- Mã trưởng lão ! Là bọn ta đây ! Hãy dừng lại nào, Mã trưởng lão!
Nổi bật hơn hết là tiếng quát nạt của một nhân vật có nhân dạng quen thuộc với Viên Kỳ Hải.
- Dừng lại ! Bổn Bảo chủ đây mà Mã lão huynh. Là Thanh Long bảo chứ không phải bọn ác ma Bắc Cương ? Dừng lại nào !
Nhưng Mã Bình vốn đang thương tâm trước cái chết của nghĩa huynh nghĩa đệ, lão không những không đình thủ, trái lại còn tận lực ra chiêu như muốn trút hận. Mã Bình còn làm vang động cả một góc trời khi cứ quát lên:
- Thanh Long bảo thì sao ? Bởi vì ai tìm đến nơi này cũng chỉ vì họa đồ Thạch Phong Thành, dẫu có chết cũng đáng ! Đỡ !
Vù...
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Như được dịp tốt để phát ra cho bằng hết những u uất, Mã Bình dù đơn thân độc lực nhưng vẫn ngang nhiên tả xung hữu đột đánh loạn xạ vào bọn Thanh Long bảo những mười người.
Đến lúc đó, Viên Kỳ Hải đã nhìn ra nhân vật quen mặt kia.
- Là Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách ? Sao lão lại đến đây ? Trước kia ta nghe Giáp Sĩ Hộ Sảnh của Tiêu minh chủ bảo là Thanh Long bảo đang gặp nạn, hay lão vì không nơi lưu ngụ nên lần mò đến đây ? Hoặc giả lão đã vì Thạch Phong Thành họa đồ nên định đến đây giở trò chiếm đoạt.
Đang khi Viên Kỳ Hải suy nghĩ, bọn người Thanh Long bảo sau khi bị Mã Bình phát tác làm cho hai tên phải trúng thương, số còn lại liền lập tức vây công Mã Bình.
Nhìn vào tình cảnh này, Tư Không Bách và ba tên khác đứng ngoài quan chiến còn Ngũ Hổ thì lập trận bao vây Mã Bình. Viên Kỳ Hải thoáng phẫn nộ.
Nhưng Viên Kỳ Hải chưa kịp phản ứng, lão Tư Không Bách bỗng kinh ngạc kêu lên:
- Mã Bình! Công phu này của lão đã có từ lúc nào ? Trước kia bổn Bảo chủ không thể nào ngờ được rằng một trưởng lão của Cái Bang như lão lại có công phu thâm hậu đến vậy. Là lão đã cố tình che giấu thân phận phải không?
Nghe được những lời này, Viên Kỳ Hải dù không nghe lão Mã Bình lên tiếng nhân cũng phần nào tin vào nhận định của Tư Không Bách vừa nói.
Tuy nhiên, lời nói đầy ngờ vực của Tư Không Bách cũng khiến cho Viên Kỳ Hải tức bực.
Viên Kỳ Hải chớp động thân hình và lao đến chỗ Bảo chủ Thanh Long bảo:
- Tư Không Bảo chủ ! Nếu Bảo chủ không mau chóng triệt thoái môn hạ, Bảo chủ đừng trách tại hạ sao thất lễ.
Có lẽ đã nhận ra Viên Kỳ Hải ngay khi xuất hiện, Tư Không Bách bỗng cười to:
- Ha... Ha... Ha ! Bổn Bảo chủ còn chưa hỏi đến ngươi, ngươi cần gì phải vội. Ngoan ngoãn nào tiểu tử, mau giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho ta nào !
Vù...
Vừa dứt lời Tư Không Bách liền nhảy xô đến, định chộp giữ Viên Kỳ Hải.
Đảo người tránh chiêu một cách nhẹ nhàng, Viên Kỳ Hải quắc mắt nhìn lão:
- Hừ ! Hóa ra việc Bảo chủ tìm đến đây là có sẵn tà ý ? Được, tại hạ có ra tay cũng không phải áy náy. Tiếp chiêu !
Vù... Vù...
Vốn đã biết một Viên Kỳ Hải không hề biết võ công, ngoài một bộ pháp để hộ thân, Viên Kỳ Hải chỉ là một con cừu non không hơn không kém. Vậy mà bây giờ, thần thái của Viên Kỳ Hải không những đã đĩnh đạc mà công phu thực lực cũng khác xa với lúc trước như trời và vực.
Tư Không Bách do bất ngờ đành phải hoành bộ nhảy tránh. Lão cất tiếng kêu lên:
- Úy ! Thân thủ của tiểu tử quá lợi hại !
Cười thầm, Viên Kỳ Hải khoa chân tiến lên:
- Bảo chủ sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn ! Đỡ !
Vù...
Không ngờ Viên Kỳ Hải lại nhanh đến như vậy, Bảo chủ Thanh Long bảo giận dữ:
- Hừ ! Bổn Bảo chủ lại sợ ngươi sao ? Xem này !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Kết quả của lần chạm chưởng này làm cho Bảo chủ Thanh Long bảo rúng động. Vì người bị chấn lùi là lão chứ không phải Viên Kỳ Hải.
Để gỡ lại thể diện, Tư Không Bách bắt đầu dùng đến tuyệt học thành danh và đánh ra liên hoàn những năm chưởng. Lão còn quát:
- Không ngờ tiểu tử ngươi lại có chút thực học ! Hãy tiếp thử vài chiêu tuyệt kỹ của bổn Bảo chủ xem nào !
Vù...
Vù.. Nhớ lại lần trước, Bảo chủ Thanh Long bảo đã từng thi triển công phu này một lần, Viên Kỳ Hải phấn khởi hùng tâm cũng quát theo:
- Được, tại hạ đang muốn biết Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của Bảo chủ lợi hại như thế nào đây. Xem này !
Ào...
Ào...
Bảo chủ Thanh Long bảo nếu như nhanh tay mà thi triển được năm chiêu liên hoàn thì Viên Kỳ Hải cũng nhờ vào Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ và pho chưởng do lão Hoa truyền thụ cũng lẹ tay đón đỡ.
Âm kình liền vang lên.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Bảo chủ Thanh Long bảo càng thêm nao núng trước một sự thật ngoài trí tưởng. Viên Kỳ Hải không những đã kịp đón đỡ Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của lão mà còn thừa năng lực để đẩy lão lùi về phía sau.
Chưa hết, Tư Không Bách còn phải bấn loạn tâm can khi từ phía bên kia có tiếng kêu thất thanh của bọn Ngũ Hổ vọng lại:
- A... ! Vô vi tuyệt học !
- Hự !
- Hự !
Quay người thật lẹ, Bảo chủ Thanh Long bảo hoảng vía hô lên:
- Lui mau !
Vút !
Bọn Thanh Long bảo đến đã nhanh mà khi lui đi còn nhanh hơn nhiều, tuy nhiên Mã Bình thì vẫn còn uất ức nên đâu dễ gì buông tha cho bọn chúng.
Mã Bình lao người chạy đuổi theo nhanh như tia chớp giật.
Viên Kỳ Hải ngơ ngác nhìn lại hiện trường. Số xác chết bây giờ bỗng tăng lên ba cái và là thi thể của bọn Thanh Long bảo môn hạ.
Tiếp đó, Viên Kỳ Hải còn ngơ ngác đến bàng hoàng hơn khi từ phía Mã Bình đang truy đuổi bỗng vang vọng vào những tiếng gào thảm khốc:
- A... ạ. - A... ạ. Không ngờ Mã Bình lại là một nhân vật hiếu sát đến thế, những tiếng gào nọ chắc chắn là do lão đã đuổi tận giết tuyệt mà ra. Viên Kỳ Hải bồn chồn định đuổi theo và ngăn lão lại.
Đúng lúc đó.
Vút !
Nhìn Mã Bình tuy đã quay lại nhưng sắc mặt vẫn hầm hầm giận dữ, Viên Kỳ Hải hỏi vội:
- Tiền bối đã tận diệt bọn...
Viên Kỳ Hải chưa hỏi dứt lời đã bị tiếng nạt của lão Mã Bình ngăn lại:
- Vẫn còn một tên trốn thoát ! Hừ, ngươi giỏi thật đấy Tư Không Bách. Ta sẽ giăng thiên la địa võng để xem ngươi còn trốn được hay không?
Càng nghe Viên Kỳ Hải càng bàng hoàng:
- Tiền bối giết bao nhiêu người như thế vẫn chưa hả giận sao ? Sao phải truy sát lão Tư Không Bách như vậy ?
Mã Bình quát ầm lên:
- Câm ! Ngươi không biết thì đừng nói.
Chưa bao giờ Viên Kỳ Hải gặp phải thái độ kỳ quặc của Mã Bình như bây giờ. Há miệng định phát tác lại, nhưng Viên Kỳ Hải đành phải thay đổi ý định khi nhìn vào những hành động kế đó của lão.
Sau một lúc mò tìm trong người Quỷ Y Tử, Mã Bình một tay cầm một quyển sách mỏng, tay còn lại thì giữ một lọ thuốc nhỏ. Cả hai vật này do Mã Bình lấy từ người Quỷ Y Tử ra.
Rắc chỗ thuốc trong lọ vào những thi thể Bắc Cương môn hạ và Thanh Long bảo xong, Mã Bình lẳng lặng tự đào hai mộ huyệt.
Tuy có phần kinh hoảng trước sự tan biến dần dần của những thi thể kia, lý do ở chỗ thuốc được lão Mã Bình rắc vào, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải làm tỉnh để bước tới và giúp lão đào huyệt.
An táng xong cho lão Hoa và lão Đại, Mã Bình vẫn lặng lẽ dùng tay khỏa lấp mọi dấu vết của cả hai ngôi mộ vừa mới ôm ấp hai thi hài của Quỷ Y Tử và lão Hoa.
Không nén được sự kinh ngạc, Viên Kỳ Hải buột miệng nói:
- Sao tiền bối phải xóa hết dấu vết. Đáng lý chúng ta phải lập mộ chi cho...
Lần thứ hai, Mã Bình lại nạt ngang:
- Ngươi không nói không được sao ? Ta hành động như thế nào là do chủ ý của ta, ngươi không việc gì phải bận tâm.
Suýt nữa Viên Kỳ Hải đã để cho sự bực tức trào ra trước thái độ quá kỳ quặc của Mã Bình. Nhưng lần thứ hai, Viên Kỳ Hải đã kịp dừng lại, vì Viên Kỳ Hải nghĩ rằng do Mã Bình cùng một lúc bị hai cái chết của huynh đệ đả kích, lão bất bình thường là phải.
Do đó, lúc lão lạnh giọng kêu lên:
- Đi thôi !
Viên Kỳ Hải tịnh không một lời hỏihan, sợ lão lại nổi cáu.
Hướng về vị trí có hai ngôi mộ của Quỷ Y Tử và lão Hoa, Viên Kỳ Hải chân thành vái lạy.
Hành vi này của Viên Kỳ Hải cũng không làm cho Mã Bình thay đổi thái độ, cho dù trong lòng lão có phần nguôi ngoai.
Kinh nghi, Viên Kỳ Hải bỗng nghĩ đến những nghi vấn trùng trùng trước đó đối với huynh đệ Mã Bình.
Viên Kỳ Hải tự hỏi:
- Mục đích thật sự của Mã tiền bối khi cố sức giúp ta đi vào Thạch Phong Thành là gì ? Vị chủ nhân của Mã tiền bối không lẽ cũng đã thất tung trong đó và Mã tiền bối giúp ta là chỉ muốn tìm vị chủ nhân ? Sao Mã tiền bối không tự vào Thạch Phong Thành ? Chết, bọn người Mã tiền bối còn không quản ngại vậy thì vì nguyên nhân gì bọn họ lại không dám vào Thạch Phong Thành ?
Viên Kỳ Hải bỗng buộc miệng hỏi đang lúc cả hai cùng thi triển khinh thân pháp lao đi:
- Mã tiền bối ! Chủ nhân của tiền bối vốn dĩ là nhân vật nào ?
Mã Bình cau mày gắt như trước:
- Ngươi hỏi để làm gì ? Hừ, giữa bọn ta và ngươi do có sự trao đổi nên đã có sự thỏa thuận.
Ngươi không việc gì phải bận tâm đến những việc không phải của ngươi.
Vẫn chưa thôi, Viên Kỳ Hải lại hỏi:
- Như lão Tư Không Bách có nói có phải tiền bối và Hoa tiền bối nguyên thủy không phải là người của Cái Bang ?
Thật sự giận dữ, Mã Bình quát ầm lên:
- Phải hay không phải điều này có liên quan gì đến ngươi ? Ngươi...
Một âm thanh bỗng vang lên, ngắt ngang lời quát nạt của Mã Bình:
- Nếu việc đó không có liên quan đến tiểu tử thì lại có liên quan đến bổn tọa.
Vút !
Vút ! Vút! Vút!
Lần lượt có bốn bóng người chợt hiện thân ngay khi âm thanh nọ phát ra.
Nhìn ra bốn nhân vật nọ, Mã Bình tỏ vẻ lúng túng:
- Vu bang chủ ! Mã Bình xin tham kiến bang chủ.
Bốn nhân vật vừa xuất hiện đều có dáng vẻ bên ngoài tương tự nhau. Cũng y phục rách rưới với nhiều miếng vải vụn đủ màu vá vào, cũng có nhiều chiếc túi vải đeo ở quanh thân, nhân vật đeo chín túi chính là bang chủ Cái Bang. Vu bang chủ nhìn vào Mã Bình mà không hề chớp mắt:
- Mã Bình ! Bổng tọa đang muốn nghe giải thích đây. Rốt cuộc Mã huynh đệ phải hay không phải là người Cái Bang ?
Mã Bình chưa kịp đáp, một trong ba nhân vật Cái Bang còn lại, tất cả đều đeo tám túi như Mã Bình đều thuộc hàng trưởng lão của Cái Bang bỗng nói xen vào với vẻ giận dữ :
- Không cần Mã Bình ngươi giải thích, bọn ta đã rõ ngươi chỉ gia nhập bản bang để có chỗ ẩn thân mà thôi. Hừ ! Gần ba mươi huynh đệ của bản bang đã vì ngươi phải thiệt mạng ở Lâm Sơn tự.
Nợ máu phải trả bằng máu, hôm nay nếu bọn ta không giết được ngươi, những huynh đệ đã uổng tử làm sao được ngậm cười nơi chính suối ?
Mã Bình cứ luôn rúng động khi được nghe những lời này. Đến khi nhân vật nọ dứt lời, Mã Bình bỗng cười lên sằng sặc:
- Ha... Ha... Ha... ! Chư vị đã biết rồi Mã Bình này không cần phải giấu nữa. Không sai ! Mã Bình ta chỉ nương tựa vào Cái Bang mà thôi. Ai vì chủ nấy, Mã Bình ta không làm điều sai trái đáng phải hổ thẹn.
Nhân vật Cái Bang vừa lên tiếng liền động nộ:
- Ngươi còn nói là không làm điều gì sai ư ? Vậy ta hỏi ngươi, cái chết của bao huynh đệ Ở Lâm Sơn tự là vì ai nào ? Đâu phải là vì bổn bang ?
Mã Bình một khi đã thổ lộ tâm tư mà lão đã cố tình che giấu bao nhiêu năm dài chợt long mắt lên và hiên ngang uy vũ đáp lại:
- Chúng đệ tử của quý Bang không phải chết vì Cái Bang thì vì điều gì đây ? Là những ai đã giết hại bọn họ. Hừ ! Chính là môn hạ của Cái Bang Lão Tổ. Đã từ lâu Bắc Cương môn hạ là kẻ thù của võ lâm Trung Nguyên, tôn chỉ của Cái Bang và cũng là tôn chỉ của đồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên là tiêu diệt bọn Bắc Cương tà đạo. Mã Bình ta điều động bọn họ để đối phó với Bắc Cương môn hạ thì có gì là sai ?
Nhân vật Cái Bang nọ bèn quát lớn:
- Ngươi không được ngoa ngôn xảo ngữ !
- Ta đã ngoa ngôn và xảo ngữ như thế nào ? Tôn trưởng lão hãy giải thích rõ xem.
Nhân vật nọ là Tông trưởng lão vừa há mồm định nói thì Vu bang chủ đưa tay ngăn lại.
Bằng một giọng nói có phần ôn tồn hơn, Vu bang chủ thản nhiên vạch tội:
- Để bổn tọa nói. Thứ nhất, Mã huynh đệ đã xem thường sinh mạng của chúng đệ tử. Dùng vài mươi người để chống lại bọn cao thủ Bắc Cương rõ ràng là hành vi lấy trứng chọi đá. Mã huynh đẹ nếu có sai là sai ở điểm này.
Ngừng lời để lấy hơi, Vu bang chủ lại nói:
- Thứ hai, dù Mã Bình ngươi có vì chủ nhân để phải dùng Cái Bang làm nơi ẩn thân đi nữa, hành động này đã phạm vào đại kỵ của giang hồ, vì phạm vào quy điểm của bản bang. Mã Bình ngươi nghĩ sao nếu bổn tọa gọi đó là hành vị khi sư bội tổ ?
Không còn gì để nói, Mã Bình đành dùng tiếng cười để khỏa lấp:
- Ha... Ha... Ha Tôn trưởng lão không dằn được cơn thịnh nộ lôi đình:
- Câm ! Ngươi còn cười nữa, bọn ta sẽ không khách khí với ngươi đâu. Khôn hồn ngươi hãy bó tay chịu trói, đỡ cho bọn ta khỏi phải phí sức.
Hai mắt lấp loáng thần quang, Mã Bình nhìn quanh một lượt rồi nói oang oang:
- Lòng dạ của Mã Bình này như thế nào trời và đất cũng biết. Bốn chữ khi sư bội tổ mỗ không dám đảm đương. Còn cái chết của chúng huynh đệ, nếu bang chủ khăng khăng cho là lỗi của mỗ, sau này mỗ xin lấy cái chết để tạ tội. Còn bây giờ, mỗ vì có chuyện khẩn không thể hầu chuyện được lâu. Cáo từ !
Vút ! Vút ! Vút!
Đoán biết được ý đồ của Mã Bình, Tôn trưởng lão và hai nhân vật trưởng lão kia vội động thân và lao đến vây chặt lấy Mã Bình.
Có chủ trương sẵn, Mã Bình bỗng hạ thấp giọng dặn Viên Kỳ Hải :
- Ngươi cứ bình tâm và bám sát theo ta.
Nhìn trừng trừng vào bọn Tôn trưởng lão, Mã Bình gằn giọng :
- Chư vị không nên dồn ép mỗ. Mỗ không muốn phải thất lễ với chư vị đâu.
Tôn trưởng lão không chờ được bèn khoa nhanh hữu thủ và quát:
- Ngươi dám ư ? Đánh !
Vù...
Hai nhân vật kia không chậm, cũng ra tay đồng một lúc với Tôn trưởng lão.
Ào...
Ào...
Mã Bình chợt gầm lên:
- Mỗ đã nói rồi. Vậy chớ trách mỗ. Lui !
Víu... Víu...
Dùng hữu chưởng, Mã Bình xuất lực đỡ thẳng chưởng kình của Tôn trưởng lão. Tả thủ còn lại, Mã Bình sau khi vẫy ra liền xuất hiện hai điểm tinh quang chói ngời lao vun vút vào giữa hai ngọn chưởng của hai vị trưởng lão Cái Bang còn lại.
Ầm !
- Ôi chao !
- Làm ám khí ư ?
Ba vị trưởng lão Cái Bang phải lùi lại thật nhanh sau phản ứng quyết liệt của Mã Bình. Mã Bình liền thoát người lao đi khi vội lên tiếng gọi Viên Kỳ Hải :
- Đi nào, tiểu tử !
Vút !
Dù thần trí đang hoang mang nhưng Viên Kỳ Hải cũng đành phải tung người chạy bám theo Mã Bình.
Ở phía trước, Vu bang chủ bỗng xuất hiện:
- Mã Bình ! Ngươi không chạy được đâu ! Đỡ !
Vù...
Trước luồng chưởng đầy uy lực của Vu bang chủ, Mã Bình không những không đón đỡ mà còn nhẹ bảo:
- Mỗ xin chịu tội với bang chủ sau ! Cáo biệt !
Vụt ! Vụt Chỉ có hai lượt đảo mình theo bộ pháp vô danh, cả Mã Bình lẫn Viên Kỳ Hải đều tránh được chưởng công của Vu bang chủ.
Không dám duy trì trễ nải, Mã Bình vội vàng lao đi, để lại bọn người Cái Bang đứng nhìn theo hậm hực.
Vụt ! Vụt !
Tuy không mấy tán thành hành động của Mã Bình qua hai lỗi mà Vu bang chủ vừa vạch tội, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải thần phục cách cư xử của lão đối với Cái Bang lúc mới rồi.
Vừa bám theo Mã Bình được ba mươi trượng, Viên Kỳ Hải thoáng rúng động khi nghe một giọng nói trầm hùng vang lên ở phía trước...
Mã Bình đang chết lặng bỗng gầm lên:
- Ai ?
Vút !
Viên Kỳ Hải giật mình đánh thót. Đưa mắt nhìn theo bóng ảnh của Mã Bình, Viên Kỳ Hải chợt bàng hoàng ngơ ngác trước sự xuất hiện cùng một lúc của mười nhân vật nữa.
Mười nhân vật này tuy không hề che kín chân diện như bọn Bắc Cương môn hạ, nhưng sự xuất hiện không đúng lúc của bọn họ như khích nộ lão Mã Bình.
Vừa lao đến bọn người này, Mã Bình chợt quát lên:
- Bọn ngươi đến đây là tìm cái chết ! Đỡ !
Vù...
Ào... Ào...
Trước lối ra chiêu quá nặng nề của Mã Bình, bọn người vừa xuất hiện hoảng loạn nhảy lùi và kêu ầm lên:
- Mã trưởng lão ! Là bọn ta đây ! Hãy dừng lại nào, Mã trưởng lão!
Nổi bật hơn hết là tiếng quát nạt của một nhân vật có nhân dạng quen thuộc với Viên Kỳ Hải.
- Dừng lại ! Bổn Bảo chủ đây mà Mã lão huynh. Là Thanh Long bảo chứ không phải bọn ác ma Bắc Cương ? Dừng lại nào !
Nhưng Mã Bình vốn đang thương tâm trước cái chết của nghĩa huynh nghĩa đệ, lão không những không đình thủ, trái lại còn tận lực ra chiêu như muốn trút hận. Mã Bình còn làm vang động cả một góc trời khi cứ quát lên:
- Thanh Long bảo thì sao ? Bởi vì ai tìm đến nơi này cũng chỉ vì họa đồ Thạch Phong Thành, dẫu có chết cũng đáng ! Đỡ !
Vù...
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Như được dịp tốt để phát ra cho bằng hết những u uất, Mã Bình dù đơn thân độc lực nhưng vẫn ngang nhiên tả xung hữu đột đánh loạn xạ vào bọn Thanh Long bảo những mười người.
Đến lúc đó, Viên Kỳ Hải đã nhìn ra nhân vật quen mặt kia.
- Là Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách ? Sao lão lại đến đây ? Trước kia ta nghe Giáp Sĩ Hộ Sảnh của Tiêu minh chủ bảo là Thanh Long bảo đang gặp nạn, hay lão vì không nơi lưu ngụ nên lần mò đến đây ? Hoặc giả lão đã vì Thạch Phong Thành họa đồ nên định đến đây giở trò chiếm đoạt.
Đang khi Viên Kỳ Hải suy nghĩ, bọn người Thanh Long bảo sau khi bị Mã Bình phát tác làm cho hai tên phải trúng thương, số còn lại liền lập tức vây công Mã Bình.
Nhìn vào tình cảnh này, Tư Không Bách và ba tên khác đứng ngoài quan chiến còn Ngũ Hổ thì lập trận bao vây Mã Bình. Viên Kỳ Hải thoáng phẫn nộ.
Nhưng Viên Kỳ Hải chưa kịp phản ứng, lão Tư Không Bách bỗng kinh ngạc kêu lên:
- Mã Bình! Công phu này của lão đã có từ lúc nào ? Trước kia bổn Bảo chủ không thể nào ngờ được rằng một trưởng lão của Cái Bang như lão lại có công phu thâm hậu đến vậy. Là lão đã cố tình che giấu thân phận phải không?
Nghe được những lời này, Viên Kỳ Hải dù không nghe lão Mã Bình lên tiếng nhân cũng phần nào tin vào nhận định của Tư Không Bách vừa nói.
Tuy nhiên, lời nói đầy ngờ vực của Tư Không Bách cũng khiến cho Viên Kỳ Hải tức bực.
Viên Kỳ Hải chớp động thân hình và lao đến chỗ Bảo chủ Thanh Long bảo:
- Tư Không Bảo chủ ! Nếu Bảo chủ không mau chóng triệt thoái môn hạ, Bảo chủ đừng trách tại hạ sao thất lễ.
Có lẽ đã nhận ra Viên Kỳ Hải ngay khi xuất hiện, Tư Không Bách bỗng cười to:
- Ha... Ha... Ha ! Bổn Bảo chủ còn chưa hỏi đến ngươi, ngươi cần gì phải vội. Ngoan ngoãn nào tiểu tử, mau giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho ta nào !
Vù...
Vừa dứt lời Tư Không Bách liền nhảy xô đến, định chộp giữ Viên Kỳ Hải.
Đảo người tránh chiêu một cách nhẹ nhàng, Viên Kỳ Hải quắc mắt nhìn lão:
- Hừ ! Hóa ra việc Bảo chủ tìm đến đây là có sẵn tà ý ? Được, tại hạ có ra tay cũng không phải áy náy. Tiếp chiêu !
Vù... Vù...
Vốn đã biết một Viên Kỳ Hải không hề biết võ công, ngoài một bộ pháp để hộ thân, Viên Kỳ Hải chỉ là một con cừu non không hơn không kém. Vậy mà bây giờ, thần thái của Viên Kỳ Hải không những đã đĩnh đạc mà công phu thực lực cũng khác xa với lúc trước như trời và vực.
Tư Không Bách do bất ngờ đành phải hoành bộ nhảy tránh. Lão cất tiếng kêu lên:
- Úy ! Thân thủ của tiểu tử quá lợi hại !
Cười thầm, Viên Kỳ Hải khoa chân tiến lên:
- Bảo chủ sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn ! Đỡ !
Vù...
Không ngờ Viên Kỳ Hải lại nhanh đến như vậy, Bảo chủ Thanh Long bảo giận dữ:
- Hừ ! Bổn Bảo chủ lại sợ ngươi sao ? Xem này !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Kết quả của lần chạm chưởng này làm cho Bảo chủ Thanh Long bảo rúng động. Vì người bị chấn lùi là lão chứ không phải Viên Kỳ Hải.
Để gỡ lại thể diện, Tư Không Bách bắt đầu dùng đến tuyệt học thành danh và đánh ra liên hoàn những năm chưởng. Lão còn quát:
- Không ngờ tiểu tử ngươi lại có chút thực học ! Hãy tiếp thử vài chiêu tuyệt kỹ của bổn Bảo chủ xem nào !
Vù...
Vù.. Nhớ lại lần trước, Bảo chủ Thanh Long bảo đã từng thi triển công phu này một lần, Viên Kỳ Hải phấn khởi hùng tâm cũng quát theo:
- Được, tại hạ đang muốn biết Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của Bảo chủ lợi hại như thế nào đây. Xem này !
Ào...
Ào...
Bảo chủ Thanh Long bảo nếu như nhanh tay mà thi triển được năm chiêu liên hoàn thì Viên Kỳ Hải cũng nhờ vào Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ và pho chưởng do lão Hoa truyền thụ cũng lẹ tay đón đỡ.
Âm kình liền vang lên.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Bảo chủ Thanh Long bảo càng thêm nao núng trước một sự thật ngoài trí tưởng. Viên Kỳ Hải không những đã kịp đón đỡ Cuồng Long Liên Hoàn Chưởng của lão mà còn thừa năng lực để đẩy lão lùi về phía sau.
Chưa hết, Tư Không Bách còn phải bấn loạn tâm can khi từ phía bên kia có tiếng kêu thất thanh của bọn Ngũ Hổ vọng lại:
- A... ! Vô vi tuyệt học !
- Hự !
- Hự !
Quay người thật lẹ, Bảo chủ Thanh Long bảo hoảng vía hô lên:
- Lui mau !
Vút !
Bọn Thanh Long bảo đến đã nhanh mà khi lui đi còn nhanh hơn nhiều, tuy nhiên Mã Bình thì vẫn còn uất ức nên đâu dễ gì buông tha cho bọn chúng.
Mã Bình lao người chạy đuổi theo nhanh như tia chớp giật.
Viên Kỳ Hải ngơ ngác nhìn lại hiện trường. Số xác chết bây giờ bỗng tăng lên ba cái và là thi thể của bọn Thanh Long bảo môn hạ.
Tiếp đó, Viên Kỳ Hải còn ngơ ngác đến bàng hoàng hơn khi từ phía Mã Bình đang truy đuổi bỗng vang vọng vào những tiếng gào thảm khốc:
- A... ạ. - A... ạ. Không ngờ Mã Bình lại là một nhân vật hiếu sát đến thế, những tiếng gào nọ chắc chắn là do lão đã đuổi tận giết tuyệt mà ra. Viên Kỳ Hải bồn chồn định đuổi theo và ngăn lão lại.
Đúng lúc đó.
Vút !
Nhìn Mã Bình tuy đã quay lại nhưng sắc mặt vẫn hầm hầm giận dữ, Viên Kỳ Hải hỏi vội:
- Tiền bối đã tận diệt bọn...
Viên Kỳ Hải chưa hỏi dứt lời đã bị tiếng nạt của lão Mã Bình ngăn lại:
- Vẫn còn một tên trốn thoát ! Hừ, ngươi giỏi thật đấy Tư Không Bách. Ta sẽ giăng thiên la địa võng để xem ngươi còn trốn được hay không?
Càng nghe Viên Kỳ Hải càng bàng hoàng:
- Tiền bối giết bao nhiêu người như thế vẫn chưa hả giận sao ? Sao phải truy sát lão Tư Không Bách như vậy ?
Mã Bình quát ầm lên:
- Câm ! Ngươi không biết thì đừng nói.
Chưa bao giờ Viên Kỳ Hải gặp phải thái độ kỳ quặc của Mã Bình như bây giờ. Há miệng định phát tác lại, nhưng Viên Kỳ Hải đành phải thay đổi ý định khi nhìn vào những hành động kế đó của lão.
Sau một lúc mò tìm trong người Quỷ Y Tử, Mã Bình một tay cầm một quyển sách mỏng, tay còn lại thì giữ một lọ thuốc nhỏ. Cả hai vật này do Mã Bình lấy từ người Quỷ Y Tử ra.
Rắc chỗ thuốc trong lọ vào những thi thể Bắc Cương môn hạ và Thanh Long bảo xong, Mã Bình lẳng lặng tự đào hai mộ huyệt.
Tuy có phần kinh hoảng trước sự tan biến dần dần của những thi thể kia, lý do ở chỗ thuốc được lão Mã Bình rắc vào, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải làm tỉnh để bước tới và giúp lão đào huyệt.
An táng xong cho lão Hoa và lão Đại, Mã Bình vẫn lặng lẽ dùng tay khỏa lấp mọi dấu vết của cả hai ngôi mộ vừa mới ôm ấp hai thi hài của Quỷ Y Tử và lão Hoa.
Không nén được sự kinh ngạc, Viên Kỳ Hải buột miệng nói:
- Sao tiền bối phải xóa hết dấu vết. Đáng lý chúng ta phải lập mộ chi cho...
Lần thứ hai, Mã Bình lại nạt ngang:
- Ngươi không nói không được sao ? Ta hành động như thế nào là do chủ ý của ta, ngươi không việc gì phải bận tâm.
Suýt nữa Viên Kỳ Hải đã để cho sự bực tức trào ra trước thái độ quá kỳ quặc của Mã Bình. Nhưng lần thứ hai, Viên Kỳ Hải đã kịp dừng lại, vì Viên Kỳ Hải nghĩ rằng do Mã Bình cùng một lúc bị hai cái chết của huynh đệ đả kích, lão bất bình thường là phải.
Do đó, lúc lão lạnh giọng kêu lên:
- Đi thôi !
Viên Kỳ Hải tịnh không một lời hỏihan, sợ lão lại nổi cáu.
Hướng về vị trí có hai ngôi mộ của Quỷ Y Tử và lão Hoa, Viên Kỳ Hải chân thành vái lạy.
Hành vi này của Viên Kỳ Hải cũng không làm cho Mã Bình thay đổi thái độ, cho dù trong lòng lão có phần nguôi ngoai.
Kinh nghi, Viên Kỳ Hải bỗng nghĩ đến những nghi vấn trùng trùng trước đó đối với huynh đệ Mã Bình.
Viên Kỳ Hải tự hỏi:
- Mục đích thật sự của Mã tiền bối khi cố sức giúp ta đi vào Thạch Phong Thành là gì ? Vị chủ nhân của Mã tiền bối không lẽ cũng đã thất tung trong đó và Mã tiền bối giúp ta là chỉ muốn tìm vị chủ nhân ? Sao Mã tiền bối không tự vào Thạch Phong Thành ? Chết, bọn người Mã tiền bối còn không quản ngại vậy thì vì nguyên nhân gì bọn họ lại không dám vào Thạch Phong Thành ?
Viên Kỳ Hải bỗng buộc miệng hỏi đang lúc cả hai cùng thi triển khinh thân pháp lao đi:
- Mã tiền bối ! Chủ nhân của tiền bối vốn dĩ là nhân vật nào ?
Mã Bình cau mày gắt như trước:
- Ngươi hỏi để làm gì ? Hừ, giữa bọn ta và ngươi do có sự trao đổi nên đã có sự thỏa thuận.
Ngươi không việc gì phải bận tâm đến những việc không phải của ngươi.
Vẫn chưa thôi, Viên Kỳ Hải lại hỏi:
- Như lão Tư Không Bách có nói có phải tiền bối và Hoa tiền bối nguyên thủy không phải là người của Cái Bang ?
Thật sự giận dữ, Mã Bình quát ầm lên:
- Phải hay không phải điều này có liên quan gì đến ngươi ? Ngươi...
Một âm thanh bỗng vang lên, ngắt ngang lời quát nạt của Mã Bình:
- Nếu việc đó không có liên quan đến tiểu tử thì lại có liên quan đến bổn tọa.
Vút !
Vút ! Vút! Vút!
Lần lượt có bốn bóng người chợt hiện thân ngay khi âm thanh nọ phát ra.
Nhìn ra bốn nhân vật nọ, Mã Bình tỏ vẻ lúng túng:
- Vu bang chủ ! Mã Bình xin tham kiến bang chủ.
Bốn nhân vật vừa xuất hiện đều có dáng vẻ bên ngoài tương tự nhau. Cũng y phục rách rưới với nhiều miếng vải vụn đủ màu vá vào, cũng có nhiều chiếc túi vải đeo ở quanh thân, nhân vật đeo chín túi chính là bang chủ Cái Bang. Vu bang chủ nhìn vào Mã Bình mà không hề chớp mắt:
- Mã Bình ! Bổng tọa đang muốn nghe giải thích đây. Rốt cuộc Mã huynh đệ phải hay không phải là người Cái Bang ?
Mã Bình chưa kịp đáp, một trong ba nhân vật Cái Bang còn lại, tất cả đều đeo tám túi như Mã Bình đều thuộc hàng trưởng lão của Cái Bang bỗng nói xen vào với vẻ giận dữ :
- Không cần Mã Bình ngươi giải thích, bọn ta đã rõ ngươi chỉ gia nhập bản bang để có chỗ ẩn thân mà thôi. Hừ ! Gần ba mươi huynh đệ của bản bang đã vì ngươi phải thiệt mạng ở Lâm Sơn tự.
Nợ máu phải trả bằng máu, hôm nay nếu bọn ta không giết được ngươi, những huynh đệ đã uổng tử làm sao được ngậm cười nơi chính suối ?
Mã Bình cứ luôn rúng động khi được nghe những lời này. Đến khi nhân vật nọ dứt lời, Mã Bình bỗng cười lên sằng sặc:
- Ha... Ha... Ha... ! Chư vị đã biết rồi Mã Bình này không cần phải giấu nữa. Không sai ! Mã Bình ta chỉ nương tựa vào Cái Bang mà thôi. Ai vì chủ nấy, Mã Bình ta không làm điều sai trái đáng phải hổ thẹn.
Nhân vật Cái Bang vừa lên tiếng liền động nộ:
- Ngươi còn nói là không làm điều gì sai ư ? Vậy ta hỏi ngươi, cái chết của bao huynh đệ Ở Lâm Sơn tự là vì ai nào ? Đâu phải là vì bổn bang ?
Mã Bình một khi đã thổ lộ tâm tư mà lão đã cố tình che giấu bao nhiêu năm dài chợt long mắt lên và hiên ngang uy vũ đáp lại:
- Chúng đệ tử của quý Bang không phải chết vì Cái Bang thì vì điều gì đây ? Là những ai đã giết hại bọn họ. Hừ ! Chính là môn hạ của Cái Bang Lão Tổ. Đã từ lâu Bắc Cương môn hạ là kẻ thù của võ lâm Trung Nguyên, tôn chỉ của Cái Bang và cũng là tôn chỉ của đồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên là tiêu diệt bọn Bắc Cương tà đạo. Mã Bình ta điều động bọn họ để đối phó với Bắc Cương môn hạ thì có gì là sai ?
Nhân vật Cái Bang nọ bèn quát lớn:
- Ngươi không được ngoa ngôn xảo ngữ !
- Ta đã ngoa ngôn và xảo ngữ như thế nào ? Tôn trưởng lão hãy giải thích rõ xem.
Nhân vật nọ là Tông trưởng lão vừa há mồm định nói thì Vu bang chủ đưa tay ngăn lại.
Bằng một giọng nói có phần ôn tồn hơn, Vu bang chủ thản nhiên vạch tội:
- Để bổn tọa nói. Thứ nhất, Mã huynh đệ đã xem thường sinh mạng của chúng đệ tử. Dùng vài mươi người để chống lại bọn cao thủ Bắc Cương rõ ràng là hành vi lấy trứng chọi đá. Mã huynh đẹ nếu có sai là sai ở điểm này.
Ngừng lời để lấy hơi, Vu bang chủ lại nói:
- Thứ hai, dù Mã Bình ngươi có vì chủ nhân để phải dùng Cái Bang làm nơi ẩn thân đi nữa, hành động này đã phạm vào đại kỵ của giang hồ, vì phạm vào quy điểm của bản bang. Mã Bình ngươi nghĩ sao nếu bổn tọa gọi đó là hành vị khi sư bội tổ ?
Không còn gì để nói, Mã Bình đành dùng tiếng cười để khỏa lấp:
- Ha... Ha... Ha Tôn trưởng lão không dằn được cơn thịnh nộ lôi đình:
- Câm ! Ngươi còn cười nữa, bọn ta sẽ không khách khí với ngươi đâu. Khôn hồn ngươi hãy bó tay chịu trói, đỡ cho bọn ta khỏi phải phí sức.
Hai mắt lấp loáng thần quang, Mã Bình nhìn quanh một lượt rồi nói oang oang:
- Lòng dạ của Mã Bình này như thế nào trời và đất cũng biết. Bốn chữ khi sư bội tổ mỗ không dám đảm đương. Còn cái chết của chúng huynh đệ, nếu bang chủ khăng khăng cho là lỗi của mỗ, sau này mỗ xin lấy cái chết để tạ tội. Còn bây giờ, mỗ vì có chuyện khẩn không thể hầu chuyện được lâu. Cáo từ !
Vút ! Vút ! Vút!
Đoán biết được ý đồ của Mã Bình, Tôn trưởng lão và hai nhân vật trưởng lão kia vội động thân và lao đến vây chặt lấy Mã Bình.
Có chủ trương sẵn, Mã Bình bỗng hạ thấp giọng dặn Viên Kỳ Hải :
- Ngươi cứ bình tâm và bám sát theo ta.
Nhìn trừng trừng vào bọn Tôn trưởng lão, Mã Bình gằn giọng :
- Chư vị không nên dồn ép mỗ. Mỗ không muốn phải thất lễ với chư vị đâu.
Tôn trưởng lão không chờ được bèn khoa nhanh hữu thủ và quát:
- Ngươi dám ư ? Đánh !
Vù...
Hai nhân vật kia không chậm, cũng ra tay đồng một lúc với Tôn trưởng lão.
Ào...
Ào...
Mã Bình chợt gầm lên:
- Mỗ đã nói rồi. Vậy chớ trách mỗ. Lui !
Víu... Víu...
Dùng hữu chưởng, Mã Bình xuất lực đỡ thẳng chưởng kình của Tôn trưởng lão. Tả thủ còn lại, Mã Bình sau khi vẫy ra liền xuất hiện hai điểm tinh quang chói ngời lao vun vút vào giữa hai ngọn chưởng của hai vị trưởng lão Cái Bang còn lại.
Ầm !
- Ôi chao !
- Làm ám khí ư ?
Ba vị trưởng lão Cái Bang phải lùi lại thật nhanh sau phản ứng quyết liệt của Mã Bình. Mã Bình liền thoát người lao đi khi vội lên tiếng gọi Viên Kỳ Hải :
- Đi nào, tiểu tử !
Vút !
Dù thần trí đang hoang mang nhưng Viên Kỳ Hải cũng đành phải tung người chạy bám theo Mã Bình.
Ở phía trước, Vu bang chủ bỗng xuất hiện:
- Mã Bình ! Ngươi không chạy được đâu ! Đỡ !
Vù...
Trước luồng chưởng đầy uy lực của Vu bang chủ, Mã Bình không những không đón đỡ mà còn nhẹ bảo:
- Mỗ xin chịu tội với bang chủ sau ! Cáo biệt !
Vụt ! Vụt Chỉ có hai lượt đảo mình theo bộ pháp vô danh, cả Mã Bình lẫn Viên Kỳ Hải đều tránh được chưởng công của Vu bang chủ.
Không dám duy trì trễ nải, Mã Bình vội vàng lao đi, để lại bọn người Cái Bang đứng nhìn theo hậm hực.
Vụt ! Vụt !
Tuy không mấy tán thành hành động của Mã Bình qua hai lỗi mà Vu bang chủ vừa vạch tội, nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải thần phục cách cư xử của lão đối với Cái Bang lúc mới rồi.
Vừa bám theo Mã Bình được ba mươi trượng, Viên Kỳ Hải thoáng rúng động khi nghe một giọng nói trầm hùng vang lên ở phía trước...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook