Thác Vị
-
Chương 17
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn và Lý Khả có một thói quen bất thành văn, đó là hễ tới sinh nhật của ai thì đều đến quán bar uống rượu ăn mừng. Trong quá khứ bao nhiêu năm đều là như vậy, thậm chí trong mấy năm Lý Khả bỏ đi Thư Văn vẫn cố níu kéo, năm nào cũng tự đi quán bar uống rượu một mình. Nhưng sinh nhật năm nay, không biết vì sao Thư Văn mới sáng sớm đã thấy tâm phiền ý loạn. Buổi tối lúc tan tầm nhận được điện thoại của Lý Khả, nói rằng phải đi quán bar, còn hẹn không được tới trễ. Thư Văn chán nản ngồi xử lý xong hết việc trong công ty mới lái xe tới quán bar hẹn với Lý Khả. Y đã ngồi gọi rất nhiều rượu bia, còn chọn một chỗ rất tốt của quán, từ đây có thể nhìn được toàn cảnh sàn nhảy và quán bar, nhưng xung quanh lại không nhìn được vào.
Thư Văn vừa tới, phục vụ dẫn hắn đi đến bàn mà Lý Khả ngồi. Lý Khả thấy Thư Văn, liền cười tủm tỉm lấy ra một cái bánh ga tô. Thư Văn ngồi xuống, cười hỏi: “Sao tự dưng lại mua bánh ga tô cho anh a? Em đúng là rất biết nghĩ cho anh, cảm ơn em!”
Lý Khả mỉm cười, vừa chấm nến vừa nói: “Cảm tạ cái gì chứ? Mọi năm sinh nhật bánh toàn là anh mua, em chưa bao giờ mua cả. Năm nay chúc mừng chúng ta giương vỡ lại lành, em cố ý mua đấy. Cái bánh này thật đẹp a! Lần này em cố tình mua ở nơi khác, tên rất hay nha!”
Thư Văn châm thêm một ngọn nến để trên bàn cho sáng, hỏi: “Tên là gì? Có ý nghĩa gì sao?”
Lý Khả trả lời: “Rất hay a! Tiệm bánh tên là Hạnh Phúc, làm kem bánh cực kì ngon, còn có…”
Thư Văn khựng tay, chăm chú nhìn cái bánh ga tô, trong lòng không ngừng tự hỏi: Liệu cái bánh này có thể là do cậu làm không? Liệu cậu có quay lại chỗ đó làm việc tiếp không??? Trong đầu hắn nháy mắt đã thấy hình ảnh của cậu hiện lên, dáng người gầy yếu, khuôn mặt xinh đẹp đang cười. Thư Văn dùng sức lắc đầu, mong gạt hình ảnh đó đi. Thế nhưng hình như trời rất không thích chiều lòng người, Thư Văn mới chỉ đảo mắt nhìn quán bar, đã thấy cậu thật sự bằng xương bằng thịt.
Ngả Lâm mặc một cái áo sơ mi trắng cùng quần bò, đang ngồi ở phía quầy bar. Đã vài ngày không gặp, trông cậu gầy đi nhiều quá, thần tình có vẻ không khỏe, không biết cậu ở một mình có ăn được không? Xương quai xanh xanh xao lộ cả ra, không biết cậu có hảo hảo chiếu cố được bản thân không?
Lý Khả nhìn theo ánh mắt Thư Văn đang si ngốc, lập tức nhăn mặt lại, có chút mất hứng, nói: “Sao ngay cả chỗ này cũng nhìn thấy mặt cậu ta? Chúng ta đến quán khác đi.”
Thư Văn đè tay Lý Khả đang định cầm bánh đi, nói: “Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao thì hắn cũng không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Lý Khả ngừng lại, lui tay về, rót rượu cho Thư Văn: “Cậu ta thật là có tiền rồi thì nhàn nhã a, nhỏ như vậy đã thích tới quán bar hỗn độn mà chơi.”
Những lời thoáng qua này này lại chạm vào chỗ nhức nhối trong lòng Thư Văn: “Hắn không có tiền thì không nên tới chỗ này chứ?”
Lý Khả trả lời, chêm thêm vài câu (bơm đểu): “Sớm biết cậu cần tiền dùng vào việc này đã không đưa cho rồi, nhỉ? Anh xem bộ dạng cậu ta xấu xí thế kia, hay là đã nghiện thuốc phiện rồi cũng nên? Sau này nếu lại quay về tìm anh đòi tiền thì sao?”
Thư Văn nghe y nói mà giật mình kinh ngạc: “Hít thuốc phiện?!”
Lý Khả lại nói tiếp: “Còn không phải sao? Cái bọn thanh niên bây giờ tuổi thì nhỏ, mà chỉ biết ham chơi hưởng lạc không chịu học hành, toàn đi đến mấy nơi này, lêu lổng bỏ nhà. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc là hít thuốc phiện như thường thôi.”
Thư Văn nghe xong, quay đầu quan sát Ngả Lâm chăm chú. Lý Khả hạ mắt kính, nói: “Không tin anh nhìn mà xem, chỉ chốc lát sẽ có đầy người lân la tới chỗ cậu ta thôi.” Kỳ thực Lý Khả chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai tới quán bar mà chẳng để uống rượu, thành ra có rất nhiều người tới gần cậu. Thư Văn chăm chú, hết lần này tới lần khác đều giật mình thon thót khi có người đến gần cậu, chỉ sợ cậu có quan hệ bất hảo với người xấu.
Ngẫm nghĩ rất lâu, Ngả Lâm mới quyết định bỏ công việc mình đang làm. Cậu tới quan bar này ngồi ngây ra đã mấy ngày này rồi, cậu đang phải làm cái nghề là trước đây Tiểu Kỳ đã làm chỉ vì kiếm tiền chưa bệnh. Năm mươi vạn phí điều trị với một người làm công lao động mò mẫm lên Bắc Kinh như cậu mà nói, đó là con số trên trời. Sổ tiết kiệm chỉ có một vạn, là để dành đóng tiền học, Ngả Lâm muốn học đại học, số tiền ấy không thể đụng vào. Càng nghĩ, cậu thấy chỉ còn công việc này là có thể kiếm ra tiền nhanh. Cậu phải trị bằng thuốc tây trước, nên giờ chẳng có tiền mua thuốc, sợ không chịu nổi được lâu nữa. Cái nghề này đích thực kiếm được nhiều tiền. Có khi may mắn, một giờ có thể kiếm được mấy trăm ngàn, nếu tiếp hai người liên tiếp trong một tối, thì đã đủ tiền mua một hộp thuốc chữa bệnh máu trắng rồi.
Trước đây Ngả Lâm liên tục bị xuất huyết, bác sĩ nói đây là triệu chứng rồi, nghiêm trọng thì phải tiêm thêm bạch cầu vào người để giảm bớt bệnh tình. Những tưởng chỉ cần không để chảy máu sẽ may mắn không sao, thế nhưng cậu tránh không được, mà túi tiêm bạch cầu lại vô cùng đắt, một nghìn nhân dân tệ mới được một túi đó. Một tuần phải tiêm ít nhất một túi, lại mất thêm một vạn nữa, so với cái khoản năm mươi vạn khổng lồ kia thì chẳng đáng chút nào. Hơn nữa cậu biết, sau này khi hóa trị thì người sẽ giống như cái cây chết, lúc ấy dù có muốn kiếm tiền cũng không được nữa. Thế nên bây giờ phải cật lực kiếm ra cho đủ tiền hóa trị và phẫu thuật, sau này mới có thể an tâm chữa bệnh được.
Thế nên Ngả Lâm liều mạng, có lúc vừa tiếp xong khách kia, đã vội vã quay về quán bar chờ người tiếp theo, nếu còn sức thì cố làm tới đêm khuya. Qua vài ngày như vậy, có thể mua được mấy túi thuốc tiêm rồi. Ngả Lâm cũng không ra giá với khách nhân, chỉ cần có thể cho cậu hai trăm, cậu có thể tiếp một lần. Có khách nhân thấy cậu thanh tú, lại còn trẻ, nên cho cậu thêm kha khá tiền. Cứ như vậy Ngả Lâm sống chết bạt mạng kiếm tiền, nhưng chẳng may không biết đã chọc giận mấy tay côn đồ trong quán, có lần đã ăn đòn một trận. Sau đó mới biết ở trong địa bàn của người khác kiếm tiền thì phải giao nộp một phần ra bảo hộ cái mạng.
Tuy có giao lộ phí, nhưng không sao tránh hết khỏi rắc rối. Có vài kẻ thấy cậu thanh tú, mỹ lệ, trẻ trung nên thử qua cậu một lần xong còn muốn thử thêm lần khác, khiến mấy người làm nghề giống cậu rất bất mãn, hay kiếm chuyện với cậu. Ngả Lâm không để ý tính toán với bọn họ, chỉ muốn kiếm tiền nhanh chóng, chữa hết bệnh cho mình… Hôm nay là sinh nhật Thư Văn, Ngả Lâm vẫn như mọi ngày đợi trong quán. Ban ngày hầu như không có khách, phải tầm tám giờ, nhưng Ngả Lâm thường hay ngồi từ sáu giờ, hi vọng có thể tìm được thêm một ai đó, kiếm thêm tiền… Cậu không hề biết Thư Văn đang an vị ở góc phòng, chăm chú nhìn cậu.
Chỉ một lát sau, một người khách tới tìm Ngả Lâm, hai người ra giá với nhau rồi Ngả Lâm theo chân khách nhân ra khỏi quán. Lý Khả cùng Thư Văn ngồi đó đều nhìn thấy hết, có người tới tìm cậu nói tùy tiện vài câu, rồi thân mật ôm eo ra khỏi quán. Không biết vì sao Thư Văn lại mộ khí xung tâm, đứng bật dậy. Lý Khả vội vàng kéo hắn lại nói: “Đừng có làm càn, đây là quán bar đó.”
Hai mắt Thư Văn gần như phun ra lửa, gầm nhẹ: “Em không thấy ư? Hắn cố sức rời anh đi chưa được mấy ngày, thế mà quan hệ với kẻ khác rồi.”
Lý Khả trầm tư, cái kiểu quan hệ nói chuyện kia, không giống như quan hệ bằng hữu, tựa hồ là… mua dâm ư? Đang suy nghĩ, không kịp kéo, Thư Văn đã lao ra ngoài.
Ngả Lâm cùng với khách chỉ vừa đi tới gần bàn của Thư Văn. Dưới ánh sáng mờ ảo mơ hồ, bỗng người vụt ra chặn đường. Ngả Lâm giật mình, nhìn kĩ hóa ra là Thư Văn. Hắn đang trừng mắt, có vẻ như muốn được nghe giải thích.
Ngả Lâm mỉm cười ngọt ngào, hỏi thăm: “Thư Văn, có khỏe không a?” Cậu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Lý Khả đang ngồi. Cậu lại cười tiếp: “Lý Khả tới rồi kìa. Ngày hôm nay là sinh nhật anh, bánh ga tô có vẻ đẹp đó, nhất định sẽ rất ngon. Ha ha ha.”
Thư Văn bị cậu nói như thế, mặt lập tức nóng rần lên, hắn một tay kéo Ngả Lâm, nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi, nhanh lên!”
Ngả Lâm bị hắn kéo mạnh nhất thời lảo đảo, nhưng lập tức vùng ra khỏi tay hắn: “Em còn có việc phải làm, không rảnh! Đi trước đây!” Nói xong, liền kéo tay khách nhân, đi khỏi đó thật nhanh.
Thư Văn cảm thấy thật bất lực, hắn nhìn bóng dáng Ngả Lâm cùng nam nhân khác rời đi, ánh mắt giống như tiểu hài tử bị ủy khuất. Lý Khả kéo hắn trở lại, nói: “Xem ra Tiểu Lâm thích người kia thật, chuyện của bọn họ anh đừng có quản.” Thư Văn nghe y nói “chuyện bọn họ”, tâm tình trong lòng càng nặng trĩu, cái gì cũng không muốn nữa, tự lấy cốc rượu uống một hơi. Lý Khả không nói thêm, hai người cứ thế uống rượu, trải qua ngày sinh nhật.
Thư Văn không hiểu nổi trong đầu mình nghĩ cái gì, biết rõ rằng đối với Ngả Lâm tiền mới là quan trọng nhất, cậu là người vô tình, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nhớ tới cậu. Hắn biết mình có lỗi với Lý Khả khi nhớ đến Ngả Lâm, nhưng không thể ngừng lại được.
Có đôi khi Thư Văn hồi tưởng, nhớ khi cậu bị lạc đường, đứng trong gió mưa nhưng vẫn đi tìm mình? Chẳng lẽ lại là người bạc tình sao? Nhưng sự thực tàn khốc lại hiện diện ngay trước mắt. Đúng là thời gian đầu hắn đối với cậu không phải là thật tình, nhưng hắn thấy mình đâu có sai, hắn vẫn chung tình nhớ về người yêu, sao hắn có thể nhẫn tâm lừa dối tình cảm của mình đây? (Editor không chịu được nữa =”= *đạp đạp* sao ngươi ngu vậy?)
Thư Văn không sao nghĩ ra được, hắn hận Ngả Lâm. Hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hôm sinh nhật đó thấy Ngả Lâm, sau đấy lại nhớ cậu không sao kiềm chế được. Hắn suy nghĩ loanh quanh quá nhiều tới mức đau cả đầu. Thư Văn quyết định quên Ngả Lâm đi, hảo hảo sống cùng với Lý Khả. Vậy mà buổi sáng vừa hạ quyết tâm, buổi chiều vừa hết giờ làm, hắn lại lập tức lao xe tới cái quán bar đã trông thấy Ngả Lâm hôm nọ.
Mình định làm cái trò gì đây? Nếu nói đến đây chờ Ngả Lâm, sao thừa nhận được?
Hôm đó sinh nhật Thư Văn, Ngả Lâm chỉ tiếp có một người khách nhân, cậu không muốn đối mặt với Thư Văn hay Lý Khả. Ngả Lâm định đổi đến một quán khác, nhưng như vậy thì phải nộp tiền cho bọn khác một lần nữa. Suy nghĩ một chút, gặp Thư Văn làm sao, thôi thì quên đi. Chính mình với anh ấy đã chấm dứt quan hệ, chẳng còn gì nữa, trông thấy thì có thể sao chứ? Lòng tự trọng rất quan trọng, rất đáng giá, nhưng nếu so với tính mạng, đâu có đáng một đồng. Tình trạng của cậu bây giờ rất rõ ràng, tiền hay là tính mạng? Về vấn đề tự trọng của bản thân, đã không còn bận tâm nữa rồi.
Hôm nay Ngả Lâm quyết tâm vẫn tới đây bình thường, xem ra hôm nay có thể sẽ là ngày may mắn của cậu. Vừa vào quán ngồi một lúc, tên khách quen lắm tiền đã gọi cho cậu, đọc địa chỉ khách sạn. Lão già này có đặc điểm rất thích bạo lực (ét mờ), nên ai cũng né lão ta. Ngả Lâm muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền, còn kén chọn gì nữa. Mặc dù mỗi lần quan hệ với lão xong đều rã rời không tiếp nổi người khách nữa, nhưng tiền lão ta cho lại nhiều bằng cả mười người khác cộng lại. Ngả Lâm nhận được điện thoại, trái lại còn cảm thấy may mắn. Đêm nay, ít nhất cũng kiếm được hai nghìn. Cậu tự cười nhạo mình, đúng là trời sinh bản tính đê tiện, biết sẽ bị người khác giày xéo thân thể, vậy mà vẫn cảm thấy vui vẻ.
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn và Lý Khả có một thói quen bất thành văn, đó là hễ tới sinh nhật của ai thì đều đến quán bar uống rượu ăn mừng. Trong quá khứ bao nhiêu năm đều là như vậy, thậm chí trong mấy năm Lý Khả bỏ đi Thư Văn vẫn cố níu kéo, năm nào cũng tự đi quán bar uống rượu một mình. Nhưng sinh nhật năm nay, không biết vì sao Thư Văn mới sáng sớm đã thấy tâm phiền ý loạn. Buổi tối lúc tan tầm nhận được điện thoại của Lý Khả, nói rằng phải đi quán bar, còn hẹn không được tới trễ. Thư Văn chán nản ngồi xử lý xong hết việc trong công ty mới lái xe tới quán bar hẹn với Lý Khả. Y đã ngồi gọi rất nhiều rượu bia, còn chọn một chỗ rất tốt của quán, từ đây có thể nhìn được toàn cảnh sàn nhảy và quán bar, nhưng xung quanh lại không nhìn được vào.
Thư Văn vừa tới, phục vụ dẫn hắn đi đến bàn mà Lý Khả ngồi. Lý Khả thấy Thư Văn, liền cười tủm tỉm lấy ra một cái bánh ga tô. Thư Văn ngồi xuống, cười hỏi: “Sao tự dưng lại mua bánh ga tô cho anh a? Em đúng là rất biết nghĩ cho anh, cảm ơn em!”
Lý Khả mỉm cười, vừa chấm nến vừa nói: “Cảm tạ cái gì chứ? Mọi năm sinh nhật bánh toàn là anh mua, em chưa bao giờ mua cả. Năm nay chúc mừng chúng ta giương vỡ lại lành, em cố ý mua đấy. Cái bánh này thật đẹp a! Lần này em cố tình mua ở nơi khác, tên rất hay nha!”
Thư Văn châm thêm một ngọn nến để trên bàn cho sáng, hỏi: “Tên là gì? Có ý nghĩa gì sao?”
Lý Khả trả lời: “Rất hay a! Tiệm bánh tên là Hạnh Phúc, làm kem bánh cực kì ngon, còn có…”
Thư Văn khựng tay, chăm chú nhìn cái bánh ga tô, trong lòng không ngừng tự hỏi: Liệu cái bánh này có thể là do cậu làm không? Liệu cậu có quay lại chỗ đó làm việc tiếp không??? Trong đầu hắn nháy mắt đã thấy hình ảnh của cậu hiện lên, dáng người gầy yếu, khuôn mặt xinh đẹp đang cười. Thư Văn dùng sức lắc đầu, mong gạt hình ảnh đó đi. Thế nhưng hình như trời rất không thích chiều lòng người, Thư Văn mới chỉ đảo mắt nhìn quán bar, đã thấy cậu thật sự bằng xương bằng thịt.
Ngả Lâm mặc một cái áo sơ mi trắng cùng quần bò, đang ngồi ở phía quầy bar. Đã vài ngày không gặp, trông cậu gầy đi nhiều quá, thần tình có vẻ không khỏe, không biết cậu ở một mình có ăn được không? Xương quai xanh xanh xao lộ cả ra, không biết cậu có hảo hảo chiếu cố được bản thân không?
Lý Khả nhìn theo ánh mắt Thư Văn đang si ngốc, lập tức nhăn mặt lại, có chút mất hứng, nói: “Sao ngay cả chỗ này cũng nhìn thấy mặt cậu ta? Chúng ta đến quán khác đi.”
Thư Văn đè tay Lý Khả đang định cầm bánh đi, nói: “Quên đi, mặc kệ hắn, dù sao thì hắn cũng không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Lý Khả ngừng lại, lui tay về, rót rượu cho Thư Văn: “Cậu ta thật là có tiền rồi thì nhàn nhã a, nhỏ như vậy đã thích tới quán bar hỗn độn mà chơi.”
Những lời thoáng qua này này lại chạm vào chỗ nhức nhối trong lòng Thư Văn: “Hắn không có tiền thì không nên tới chỗ này chứ?”
Lý Khả trả lời, chêm thêm vài câu (bơm đểu): “Sớm biết cậu cần tiền dùng vào việc này đã không đưa cho rồi, nhỉ? Anh xem bộ dạng cậu ta xấu xí thế kia, hay là đã nghiện thuốc phiện rồi cũng nên? Sau này nếu lại quay về tìm anh đòi tiền thì sao?”
Thư Văn nghe y nói mà giật mình kinh ngạc: “Hít thuốc phiện?!”
Lý Khả lại nói tiếp: “Còn không phải sao? Cái bọn thanh niên bây giờ tuổi thì nhỏ, mà chỉ biết ham chơi hưởng lạc không chịu học hành, toàn đi đến mấy nơi này, lêu lổng bỏ nhà. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc là hít thuốc phiện như thường thôi.”
Thư Văn nghe xong, quay đầu quan sát Ngả Lâm chăm chú. Lý Khả hạ mắt kính, nói: “Không tin anh nhìn mà xem, chỉ chốc lát sẽ có đầy người lân la tới chỗ cậu ta thôi.” Kỳ thực Lý Khả chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai tới quán bar mà chẳng để uống rượu, thành ra có rất nhiều người tới gần cậu. Thư Văn chăm chú, hết lần này tới lần khác đều giật mình thon thót khi có người đến gần cậu, chỉ sợ cậu có quan hệ bất hảo với người xấu.
Ngẫm nghĩ rất lâu, Ngả Lâm mới quyết định bỏ công việc mình đang làm. Cậu tới quan bar này ngồi ngây ra đã mấy ngày này rồi, cậu đang phải làm cái nghề là trước đây Tiểu Kỳ đã làm chỉ vì kiếm tiền chưa bệnh. Năm mươi vạn phí điều trị với một người làm công lao động mò mẫm lên Bắc Kinh như cậu mà nói, đó là con số trên trời. Sổ tiết kiệm chỉ có một vạn, là để dành đóng tiền học, Ngả Lâm muốn học đại học, số tiền ấy không thể đụng vào. Càng nghĩ, cậu thấy chỉ còn công việc này là có thể kiếm ra tiền nhanh. Cậu phải trị bằng thuốc tây trước, nên giờ chẳng có tiền mua thuốc, sợ không chịu nổi được lâu nữa. Cái nghề này đích thực kiếm được nhiều tiền. Có khi may mắn, một giờ có thể kiếm được mấy trăm ngàn, nếu tiếp hai người liên tiếp trong một tối, thì đã đủ tiền mua một hộp thuốc chữa bệnh máu trắng rồi.
Trước đây Ngả Lâm liên tục bị xuất huyết, bác sĩ nói đây là triệu chứng rồi, nghiêm trọng thì phải tiêm thêm bạch cầu vào người để giảm bớt bệnh tình. Những tưởng chỉ cần không để chảy máu sẽ may mắn không sao, thế nhưng cậu tránh không được, mà túi tiêm bạch cầu lại vô cùng đắt, một nghìn nhân dân tệ mới được một túi đó. Một tuần phải tiêm ít nhất một túi, lại mất thêm một vạn nữa, so với cái khoản năm mươi vạn khổng lồ kia thì chẳng đáng chút nào. Hơn nữa cậu biết, sau này khi hóa trị thì người sẽ giống như cái cây chết, lúc ấy dù có muốn kiếm tiền cũng không được nữa. Thế nên bây giờ phải cật lực kiếm ra cho đủ tiền hóa trị và phẫu thuật, sau này mới có thể an tâm chữa bệnh được.
Thế nên Ngả Lâm liều mạng, có lúc vừa tiếp xong khách kia, đã vội vã quay về quán bar chờ người tiếp theo, nếu còn sức thì cố làm tới đêm khuya. Qua vài ngày như vậy, có thể mua được mấy túi thuốc tiêm rồi. Ngả Lâm cũng không ra giá với khách nhân, chỉ cần có thể cho cậu hai trăm, cậu có thể tiếp một lần. Có khách nhân thấy cậu thanh tú, lại còn trẻ, nên cho cậu thêm kha khá tiền. Cứ như vậy Ngả Lâm sống chết bạt mạng kiếm tiền, nhưng chẳng may không biết đã chọc giận mấy tay côn đồ trong quán, có lần đã ăn đòn một trận. Sau đó mới biết ở trong địa bàn của người khác kiếm tiền thì phải giao nộp một phần ra bảo hộ cái mạng.
Tuy có giao lộ phí, nhưng không sao tránh hết khỏi rắc rối. Có vài kẻ thấy cậu thanh tú, mỹ lệ, trẻ trung nên thử qua cậu một lần xong còn muốn thử thêm lần khác, khiến mấy người làm nghề giống cậu rất bất mãn, hay kiếm chuyện với cậu. Ngả Lâm không để ý tính toán với bọn họ, chỉ muốn kiếm tiền nhanh chóng, chữa hết bệnh cho mình… Hôm nay là sinh nhật Thư Văn, Ngả Lâm vẫn như mọi ngày đợi trong quán. Ban ngày hầu như không có khách, phải tầm tám giờ, nhưng Ngả Lâm thường hay ngồi từ sáu giờ, hi vọng có thể tìm được thêm một ai đó, kiếm thêm tiền… Cậu không hề biết Thư Văn đang an vị ở góc phòng, chăm chú nhìn cậu.
Chỉ một lát sau, một người khách tới tìm Ngả Lâm, hai người ra giá với nhau rồi Ngả Lâm theo chân khách nhân ra khỏi quán. Lý Khả cùng Thư Văn ngồi đó đều nhìn thấy hết, có người tới tìm cậu nói tùy tiện vài câu, rồi thân mật ôm eo ra khỏi quán. Không biết vì sao Thư Văn lại mộ khí xung tâm, đứng bật dậy. Lý Khả vội vàng kéo hắn lại nói: “Đừng có làm càn, đây là quán bar đó.”
Hai mắt Thư Văn gần như phun ra lửa, gầm nhẹ: “Em không thấy ư? Hắn cố sức rời anh đi chưa được mấy ngày, thế mà quan hệ với kẻ khác rồi.”
Lý Khả trầm tư, cái kiểu quan hệ nói chuyện kia, không giống như quan hệ bằng hữu, tựa hồ là… mua dâm ư? Đang suy nghĩ, không kịp kéo, Thư Văn đã lao ra ngoài.
Ngả Lâm cùng với khách chỉ vừa đi tới gần bàn của Thư Văn. Dưới ánh sáng mờ ảo mơ hồ, bỗng người vụt ra chặn đường. Ngả Lâm giật mình, nhìn kĩ hóa ra là Thư Văn. Hắn đang trừng mắt, có vẻ như muốn được nghe giải thích.
Ngả Lâm mỉm cười ngọt ngào, hỏi thăm: “Thư Văn, có khỏe không a?” Cậu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Lý Khả đang ngồi. Cậu lại cười tiếp: “Lý Khả tới rồi kìa. Ngày hôm nay là sinh nhật anh, bánh ga tô có vẻ đẹp đó, nhất định sẽ rất ngon. Ha ha ha.”
Thư Văn bị cậu nói như thế, mặt lập tức nóng rần lên, hắn một tay kéo Ngả Lâm, nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi, nhanh lên!”
Ngả Lâm bị hắn kéo mạnh nhất thời lảo đảo, nhưng lập tức vùng ra khỏi tay hắn: “Em còn có việc phải làm, không rảnh! Đi trước đây!” Nói xong, liền kéo tay khách nhân, đi khỏi đó thật nhanh.
Thư Văn cảm thấy thật bất lực, hắn nhìn bóng dáng Ngả Lâm cùng nam nhân khác rời đi, ánh mắt giống như tiểu hài tử bị ủy khuất. Lý Khả kéo hắn trở lại, nói: “Xem ra Tiểu Lâm thích người kia thật, chuyện của bọn họ anh đừng có quản.” Thư Văn nghe y nói “chuyện bọn họ”, tâm tình trong lòng càng nặng trĩu, cái gì cũng không muốn nữa, tự lấy cốc rượu uống một hơi. Lý Khả không nói thêm, hai người cứ thế uống rượu, trải qua ngày sinh nhật.
Thư Văn không hiểu nổi trong đầu mình nghĩ cái gì, biết rõ rằng đối với Ngả Lâm tiền mới là quan trọng nhất, cậu là người vô tình, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nhớ tới cậu. Hắn biết mình có lỗi với Lý Khả khi nhớ đến Ngả Lâm, nhưng không thể ngừng lại được.
Có đôi khi Thư Văn hồi tưởng, nhớ khi cậu bị lạc đường, đứng trong gió mưa nhưng vẫn đi tìm mình? Chẳng lẽ lại là người bạc tình sao? Nhưng sự thực tàn khốc lại hiện diện ngay trước mắt. Đúng là thời gian đầu hắn đối với cậu không phải là thật tình, nhưng hắn thấy mình đâu có sai, hắn vẫn chung tình nhớ về người yêu, sao hắn có thể nhẫn tâm lừa dối tình cảm của mình đây? (Editor không chịu được nữa =”= *đạp đạp* sao ngươi ngu vậy?)
Thư Văn không sao nghĩ ra được, hắn hận Ngả Lâm. Hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hôm sinh nhật đó thấy Ngả Lâm, sau đấy lại nhớ cậu không sao kiềm chế được. Hắn suy nghĩ loanh quanh quá nhiều tới mức đau cả đầu. Thư Văn quyết định quên Ngả Lâm đi, hảo hảo sống cùng với Lý Khả. Vậy mà buổi sáng vừa hạ quyết tâm, buổi chiều vừa hết giờ làm, hắn lại lập tức lao xe tới cái quán bar đã trông thấy Ngả Lâm hôm nọ.
Mình định làm cái trò gì đây? Nếu nói đến đây chờ Ngả Lâm, sao thừa nhận được?
Hôm đó sinh nhật Thư Văn, Ngả Lâm chỉ tiếp có một người khách nhân, cậu không muốn đối mặt với Thư Văn hay Lý Khả. Ngả Lâm định đổi đến một quán khác, nhưng như vậy thì phải nộp tiền cho bọn khác một lần nữa. Suy nghĩ một chút, gặp Thư Văn làm sao, thôi thì quên đi. Chính mình với anh ấy đã chấm dứt quan hệ, chẳng còn gì nữa, trông thấy thì có thể sao chứ? Lòng tự trọng rất quan trọng, rất đáng giá, nhưng nếu so với tính mạng, đâu có đáng một đồng. Tình trạng của cậu bây giờ rất rõ ràng, tiền hay là tính mạng? Về vấn đề tự trọng của bản thân, đã không còn bận tâm nữa rồi.
Hôm nay Ngả Lâm quyết tâm vẫn tới đây bình thường, xem ra hôm nay có thể sẽ là ngày may mắn của cậu. Vừa vào quán ngồi một lúc, tên khách quen lắm tiền đã gọi cho cậu, đọc địa chỉ khách sạn. Lão già này có đặc điểm rất thích bạo lực (ét mờ), nên ai cũng né lão ta. Ngả Lâm muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền, còn kén chọn gì nữa. Mặc dù mỗi lần quan hệ với lão xong đều rã rời không tiếp nổi người khách nữa, nhưng tiền lão ta cho lại nhiều bằng cả mười người khác cộng lại. Ngả Lâm nhận được điện thoại, trái lại còn cảm thấy may mắn. Đêm nay, ít nhất cũng kiếm được hai nghìn. Cậu tự cười nhạo mình, đúng là trời sinh bản tính đê tiện, biết sẽ bị người khác giày xéo thân thể, vậy mà vẫn cảm thấy vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook