Thác Tích
-
Chương 17: Chúng Đang Đến
Phi thuyền chở khách và chiến hạm trong vũ trụ không không giống nhau.
Để thỏa mãn sự tò mò của hành khách về không gian, hầu hết các phi thuyền chở khách đều có khoang ngắm cảnh.
Chỉ cần trả đủ các khoảng phí, hành khách sẽ có thể vào khoang ngắm cảnh trong một khoảng thời gian quy định, nhìn thấy vũ trụ bao la rộng lớn thông qua ống kính hoặc ô cửa sổ chật hẹp.
Quý Tửu cũng mua vé vào xem, nhưng khác với những hành khách chen chúc nhau để ngắm cảnh trong khoang, Quý Tửu không hứng thú với việc cảnh hay vật.
Điều hắn hứng thú là mùi vị hắn ngửi được mỗi lần đến trạm chuyển tiếp.
Đáng tiếc là, trước và sau khi đến trạm chuyển tiếp cửa khoang không mở ra.
Khi phi thuyền đã vận hành êm ái, hắn đi vào khoang ngắm cảnh, chỉ thấy một vùng tối đen có vết lốm đốm, không khỏi thất vọng.
Mà buồng lái của chiến hạm có tầm nhìn rất rộng, hệ thống quan sát có khả năng trải tầm nhìn ra khỏi phạm vi mắt thường.
Sau khi cơ thể kết nối với máy, tầm nhìn sẽ được mở rộng hơn nữa.
Người đang đứng ở buồng lái mà lại như đang lơ lửng phiêu diêu trong không gian.
Tinh thần lực Quý Tửu giải phóng ra đột nhiên trở nên hưng phấn —— Hắn “ngửi” được mùi của người nọ.
Cửa buồng lái phát ra một tiếng “Bíp”, Lạc Du mặc đồng phục chiến đấu ngoài không gian màu đen bước vào.
“Thế nào rồi? Có cảm thấy khó chịu không?” Lạc Du nhìn vào chỉ số của Quý Tửu, không có biến động lớn.
Nhưng các chỉ số cũng không nói lên tất cả, đây là lần đầu tiên Quý Tửu lên chiến hạm.
Trước mắt, đội tuần tra đã rời khỏi khu vực kiểm soát bức xạ của cứ điểm An Tức, nói cách khác, họ đang ở giữa chốn hoang vu đầy nguy hiểm mà hấp dẫn.
Anh buộc phải quan sát tình huống của Quý Tửu liên tục.
Đến gần Lạc Du, Quý Tửu càng “ngửi” được thứ mùi ấy nồng đậm hơn.
Hắn bất ngờ phát hiện được, từ khi tiến vào vũ trụ, tinh thần lực của Lạc Du như được thêm vào thứ gì khiến nó trở nên thật ngọt ngào.
Đương nhiên, thứ ngọt ngào này chỉ riêng mình hắn cảm nhận được.
“Hỏi cậu đó, còn ngơ ra nhìn chằm chằm anh làm gì?” Lạc Du cười, huých vào cánh tay Quý Tửu.
Anh vốn định xoa đầu Quý Tửu, nhưng bây giờ hắn cao hơn anh rồi, không tiện xoa nữa.
Đã qua một năm kể từ ngày anh nhận Quý Tửu từ chỗ Huyết Hoàng Hậu.
Đóa hồng nhỏ mỏng manh như sào tre ngày nào đã trở thành người chiến sĩ mạnh mẽ kiên cường, cơ bắp cũng đã bằng anh rồi, chiều cao còn phát triển hơn nữa, tinh thần lực cũng dần ổn định hơn, kết nối với cơ máy móc cũng không xảy ra gián đoạn, trước đây không lâu cuối cùng cũng vượt qua bài sát hạch chiến hạm nghiêm ngặt.
Quý Tửu chậm rãi dời mắt đi, giọng nói lạnh nhạt: “Anh không cho tôi nhìn sao?”
“Không phải không cho nhìn…” Lạc Du đã hết cách với Quý Tửu từ lâu lắm rồi, người này chỉ cần nói với anh một câu bất kỳ nào đó, anh cũng cảm thấy Tửu Tửu của bọn họ chịu ấm ức rồi, thế là phải nghĩ lại ngay xem mình có làm chuyện tội lỗi gì không.
“Mà cậu nhìn anh làm gì?” Lạc Du lại nói, “Tập luyện vất vả như thế cuối cùng cũng lên được chiến hạm rồi, biển sao trời bao la này không đủ cho cậu nhìn à?”
Quỷ Tửu cùng Lạc Du nhìn ra vũ trụ đầy sao.
Thật ra Lạc Du vẫn luôn có cách nhìn nhận sai với chuyện lên chiến hạm của Quý Tửu.
Trước đây Quý Tửu nói anh không được ném hắn ở cứ điểm nữa, anh cứ tưởng Quý Tửu giống với mọi chiến sĩ Falcon khác, đều khao khát được điều khiển chiến hạm.
Ấy thế, điều Quý Tửu khao khát không phải vũ trụ.
Bản đồ sao mở ra dưới dạng hình ảnh ba chiều, phía sau bản đồ là vũ trụ mờ ảo.
Lạc Du cảm thấy tình trạng của Quý Tửu khá ổn định, bắt đầu giải thích chi tiết cho hắn về tuyến đường tuần tra lần này.
Bản đồ sao: là một bản đồ về bầu trời đêm.
Các nhà thiên văn học chia bản đồ thành các đường kẻ để sử dụng chúng dễ dàng hơn.
Chúng được sử dụng để xác định và định vị các vật thể thiên văn như các ngôi sao, chòm sao và thiên hà.
“Anh gặp được trùng tộc ở tọa độ này?” Quý Tửu chỉ vào tọa độ F79N63 trên bản đồ, mi tâm khẽ cau lại.
Đó là tọa độ của trạm chuyển tiếp bỏ hoang ở quân khu 10.
Sau khi quân khu 10 thất thủ, lực lượng quân sự Liên Minh buộc phải rút về quân khu 9, trùng tộc tạm thời chiếm đóng quân khu 10 cũng buộc phải rời khỏi do sự uy hiếp của Liên Minh Bách Vu.
Hiện giờ, quân khu 10 là nơi không người nhưng ẩn chứa đầy rẫy nguy hiểm.
Mấy năm trước, Lạc Du và Hồng Phỉ tuần tra ở đây và chạm trán với một hạm đội gián điệp của Ước Nhân, bắt giữ được rất nhiều gián điệp.
Và thế là trạm chuyển tiếp bí mật này bị phát hiện, mỗi lần Falcon tuần tra ngoài lãnh thổ cũng sẽ đến đây kiểm tra tình hình.
“Ừm, ngoài mặt thì hòa bình đã được duy trì một trăm năm, chỉ phát sinh một vài cuộc chiến quy mô nhỏ, nhưng chúng chưa từng thật sự buông tha chúng ta.” Sắc mặt Lạc Du dần ảm đạm, “Chúng luôn hoạt động ở quân khu 10, “xây tổ” với tham vọng nuốt chửng Liên Minh chúng ta bằng thứ hắc ín đó.”
Nghe đến hai từ “hắc ín”, đồng tử Quý Tửu đột nhiên co lại.
Lạc Du quay lại: “Sao vậy?”
Quý Tửu lắc đầu.
“Anh không biết các quân khu khác có phải đã cho rằng Ước Nhân sẽ không bao giờ đến nữa hay không, nhưng quân khu 9 chúng ta và quân khu 8 từ đó đến nay chưa từng thả lỏng.” Lạc Du tiếp tục nói, “Chúng rút lui một trăm năm, không chừng đã tận dụng khoảng thời gian đó để chuẩn bị cho một cuộc tấn công toàn diện.”
Quý Tửu trầm mặc nhìn gò má và bên tai Lạc Du, vừa nghe Lạc Du nói vừa ngây người.
Góc nghiêng của Lạc Du sắc bén hơn so với lúc nhìn từ chính diện, thêm phần khí thế của một người chiến sĩ, đặc biệt là khi nghiêm túc nói chuyện còn có mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị đầy thú vị.
Mà đôi tai của Lạc Du lại tròn tròn, như cục bột nhỏ vừa lúc trung hòa góc nghiêng mang đậm vẻ ác liệt này.
Lạc Du không biết Quý Tửu đang nhìn mình, ngón tay chỉ vào mấy tọa độ trên bản đồ sao, nối liền lại: “Chúng ta đến những trạm chuyển tiếp bị bỏ hoang này trong chuyến đi ngày hôm nay, xa nhất là Lẫm Đông, từng phút từng giây đi trên đường đều có thể gặp phải phục kích, đặc biệt là đến trạm chuyển tiếp Lẫm Đông.”
Lạc Du thu tay về, nhìn sang Quý Tửu: “Vậy nên cậu không thể lơ là cảnh giác bất kỳ lúc nào.
Hiểu chưa?”
Quý Tửu cũng nghiêm túc: “Đã hiểu.”
Lạc Du nhìn hắn vài giây, vẫn có chút không yên lòng nên hỏi thêm một câu: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa chiến đấu trên bộ và trên không gian là gì?”
“Tinh thần lực.” Quý Tửu đáp, “Nguồn tinh thần lực mạnh mẽ sẽ là thứ quyết định thành bại sinh tử.”
Ánh mắt Lạc Du tối đi: “Nếu phát hiện ra mình hoàn toàn không thể khống chế tinh thần lực, nhất định phải bảo cho anh đầu tiên.” Dừng lại một lúc, Lạc Du bổ sung, “Không chỉ khi làm nhiệm vụ, mà bất cứ lúc nào.”
Quý Tửu khẽ cong môi: “Đội trưởng, yên tâm.”
Lạc Du bị tiếng gọi nọ làm cho sửng sốt, trước đây anh vẫn thường đòi Quý Tửu gọi mình là anh trai hay đội trưởng cho bằng được.
Nhưng Quý Tửu chỉ gọi Lạc Du là Lạc Du, đến gần đây thì anh bỏ hẳn, Quý Tửu lại như dính cứng hai chữ đội trưởng nọ lên môi mình.
Lạc Du hồi tưởng, hình như là từ khi Quý Tửu hoàn toàn cao hơn anh, hắn bắt đầu gọi anh là đội trưởng.
Từ lâu lâu gọi một tiếng đến như hôm nay, rất ít khi gọi Lạc Du.
Lạc Du cũng không hiểu vì sao Quý Tửu lại chịu khuất phục trước uy lực của anh, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đi đến một kết luận —— Đóa hồng nhỏ lớn rồi, hiểu chuyện.
“Lúc về chúng ta cũng đi tuyến đường này sao?” Quý Tửu phóng to bản đồ sao lên, chỉ tay vào một tọa độ trống không, “Thành phố Khan.”
Lạc Du hơi kinh ngạc: “Vậy mà cậu tìm được chỗ này?”
Quý Tửu không trả lời: “Lúc đi qua chúng ta có thể nhìn thấy nó không?”
Lạc Du đã tuần tra trên tuyến đường này rất nhiều lần, nếu không đi chệch hướng thì chỉ có thể nhìn thấy hình dạng của hành tinh Khan.
Từ khi anh rời khỏi hành tinh nơi sự sống và cái chết cùng tồn tại song song kia, đến giờ cũng chưa từng quay trở lại.
“Không nhìn thấy.” Lạc Du dời mắt, nói dối.
Quý Tửu không hỏi nữa, gật gật đầu.
Có tất cả bốn chiến hạm trong hạm đội thực hiện nhiệm vụ tuần tra lần này, trong đó có một chiếc tàu chỉ huy với khoang tàu khổng lồ, ba chiếc còn lại khi tác chiến có thể kết nối với tàu chỉ huy.
Kỷ luật trên các chiến hạm rất nghiêm ngặt, ngoại trừ các đội viên thay phiên nhau nghỉ, mỗi người buộc phải đứng ở vị trí của mình.
Trải qua cảm giác mới mẻ của lần đầu lên chiến hạm rồi, cảm giác khô khan buồn tẻ bắt đầu đua nhau kéo tới.
Thời gian di chuyển kéo dài, công việc là phải chú ý các dữ liệu được gửi đến từ chương trình dò tìm.
Không phải lần tuần tra nào cũng sẽ gặp phải trùng tộc, nhưng mỗi phút mỗi giây, các đội viên đều phải giữ tinh thần tỉnh táo.
Phần Quý Tửu, hắn tìm được thú vui cho riêng mình —— nhìn Lạc Du.
Đội viên lần đầu lên chiến hạm đều cần người hướng dẫn, nhiệm vụ dẫn Quý Tửu tất nhiên rơi vào tay Lạc Du.
Lúc còn ở cứ điểm, Quý Tửu vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không được nhìn Lạc Du thường xuyên, bây giờ thì tốt rồi, đường đường chính chính biến thành cái đuôi theo sau Lạc Du luôn.
Lạc Du chỉ xem như Quý Tửu chăm học hỏi.
Quý Tửu một hai xúm lại gần, anh cũng một hai tóm lấy người ta truyền kinh nghiệm, vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Quý Tửu: “Nghe hiểu cách giải thích của anh không?”
Mỗi lần Quý Tửu đều gật gật như học sinh giỏi, Lạc Du vui mừng trong lòng.
Rốt cuộc chuyến đi tuần tra đã kéo dài đến ngày thứ 26, anh vỗ vai Quý Tửu nói: “Tửu Tửu của chúng ta chăm chỉ học tập như vậy, lại là một chiến sĩ có thiên bẩm, lần sau không chừng có thể tự mình dẫn đội đi chấp hành nhiệm vụ rồi.”
Ý cười bên môi Quý Tửu biến mất ngay tức khắc, ánh mắt cũng lạnh đi.
Lạc Du không hiểu mình khen sai chỗ nào, sao vừa rồi còn bình thường vui vẻ mà bây giờ đã mất hứng rồi? Nghĩ ngợi một chút, Lạc Du vui vẻ, là do anh khen ngợi trắng trợn quá, da mặt đóa hồng nhỏ mỏng, ngại ngùng.
Hạm đội sắp đến Lẫm Đông, các đội viên bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đây là nơi xa nhất con người đặt chân đến từ khi Liên Minh từ bỏ quân khu 10.
Một trăm năm trước, đội quân không gian do thống lĩnh Cassius chỉ huy đã giao tranh ác liệt với hoàng đế của Ước Nhân tại Lẫm Đông, hai bên thương vong vô số, đến nay vẫn có rất nhiều xác chiến hạm trôi nổi giữa không gian.
Trận giao tranh khốc liệt chưa từng có này đã tác động đến tính chất và môi trường của Lẫm Đông, đã từng có hạm đội đến đây và biến mất một cách bí ẩn.
Nói chung, đây là một nơi ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.
Các chiến sĩ của Liên Minh đã buộc phải mạo hiểm bất chấp tính mạng và nỗi sợ của mình để đến Lẫm Đông tuần tra, bởi rất có thể trùng tộc sẽ lợi dụng môi trường biến đổi khó lường ấy để thực hiện các cuộc tấn công trong tối.
“Chiến hạm 1 đã hoàn thành quá trình quét, không phát hiện trình trạng bất thường.
“Chiến hạm 2…”
Ba chiến hạm trở lần lượt trở về báo cáo, Lạc Du căng thẳng, tinh thần lực bị đẩy cao đến cực hạn, cứ thế lan tràn trong vũ trụ bao la không một tiếng động.
Không có hạm đội của trùng tộc, không có sóng năng lượng bất thường và kết quả dò tìm của hạm đội đều đồng nhất.
Lạc Du thở phào một hơi vô cùng nhẹ nhõm, chậm rãi ổn định nhịp thở.
Quý Tửu ở bên cạnh Lạc Du, bị vây lấy bởi nguồn tinh thần lực dày đặc cao độ.
Máu huyết trong cơ thể dậy sóng reo hò từng chút một, cho đến khi trở thành giãy giụa điên loạn.
Mà thứ điên cuồng hơn máu huyết lại chính là thứ tinh thần lực dơ bẩn lạnh lẽo của hắn, chúng nó thét gào, từ tận cùng bóng tối sâu thẳm.
Ở nơi chốn tối tăm rất gần trùng tộc này, Quý Tửu mơ hồ nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
Đó không phải là động tĩnh mà sinh vật sống tầm thường có thể tạo ra, cũng không phải đến từ máy móc không sự sống không tri giác.
Nói cho đúng, hắn không thực sự nghe thấy, mà là tinh thần lực của hắn chạm được tới.
Thứ “âm thanh” đó giao hòa với nguồn tinh thần lực của hắn cách diệu kỳ, nó không kém phần dơ bẩn, tà ác, như thể chúng được sinh ra từ cùng một nơi.
Và khi tinh thần lực của hắn lan rộng ra, “âm thanh” ấy như sợ hãi, rít lên rồi rút đi.
Hạm đội đã đi đến nơi tận cùng của Lẫm Đông, trên thái dương Lạc Du có giọt mồ hôi rơi xuống, anh thận trọng ra lệnh: “Tạm thời chưa phát hiện hạm đội của Ước Nhân, tiếp tục đề phòng.”
Tàu chỉ huy thay đổi hướng đi, Quý Tửu vẫn cứ nhìn vào bóng tối vô tận.
“Âm thanh” vừa rút đi lần nữa cuộn trào lên ngay khi hạm đội quay đầu đi, ập đến như màn sương đen.
Đôi mắt Quý Tửu đột nhiên không còn chút ánh sáng: “Chúng đang đến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook