Thác Luyến
-
Quyển 2 - Chương 49
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Nếu muốn bảo vệ một người thì phải có khả năng, nếu không thể thì tất cả chỉ là nói suông.”
Nhìn Hoàng Hân Duật nằm trên giường nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ, Trạm nhịn không được căm tức chất vấn Mạt đang đứng ở bên cạnh.
“Thù đâu? Vì sao cậu ta không ở bên cạnh chủ tử?”
“Cậu ấy say.” Thấy Trạm đang khẩn trương nhìn chăm chú vào sắc mặt không tốt của Hoàng Hân Duật, thái độ của Mạt trở nên khác thường, khẩu khí cũng lạnh lẽo dị thường.
“Say!?”
Tựa hồ câu trả lời của Mạt rất đỗi khó tin, Trạm vừa kinh ngạc vừa tức giận, giọng điệu nói chuyện lại sặc mùi thuốc súng.
“Đây là lúc nào mà cậu ta cư nhiên dám uống rượu? Thân là vệ sĩ của chủ tử cậu ta lại dám bỏ mặc chủ tử một mình đi uống rượu? Cậu ta rốt cuộc đã nghĩ cái quái gì, an nguy của chủ tử cậu ta vứt đâu rồi?”
“Người con trai cậu ấy yêu hôm nay kết hôn, say là đương nhiên.”
Bị cái thái độ dường như chỉ có an nguy của Hoàng Hân Duật mới là thứ quan trọng nhất làm tức giận, khẩu khí của Mạt càng thêm đông lạnh.
Vốn bởi vì tình huống của Thù cũng đã đủ làm cho gã lo lắng, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên ngay cả Hoàng Hân Duật cũng xảy ra chuyện, thậm chí Từ Cửu Kỷ còn bị người ta bắt đi… Từng chuyện từng chuyện ập đến, cho dù người bình tĩnh đến cách mấy cũng sẽ phải đau đầu, càng miễn bàn gã gần đây bị cái tên đang phát hỏa trước mắt khiến lòng ưu phiền, muốn gã không nổi giận —— điều này sao có thể!
“Hôm nay nếu đổi thành cậu kết hôn, tôi khẳng định cũng sẽ uống rượu.”
Không chút che giấu tâm tình của mình, Mạt thẳng thắn dùng ánh mắt trắng trợn, nóng rực nhìn thẳng vào đôi ngươi lạnh lùng đang lóe lửa giận của Trạm.
“Cậu đang nói hưu nói vượn gì vậy!?” Cơ hồ là cắn răng phun ra một câu, Trạm buồn bực xắn tay áo lên, nhanh chóng vung tay tính hung hăng cho gã ta một trận.
Anh nhịn gã đã nhịn đủ lâu, mấy ngày nay gã luôn thích làm những chuyện tào lao chọc giận anh, hiện tại cư nhiên còn dám ở trước mặt chủ tử nói như vậy ——
Được lắm! Lần này anh không cho gã một trận nên hồn là không được!
Chụp lấy nắm đấm bất ngờ vung ra của Trạm, khí lực của Mạt to lớn, cơ hồ khiến cho Trạm đau đến mức muốn thở ra tiếng. Nhưng lòng kiêu ngạo cộng thêm cơn giận tác động, Trạm nhịn xuống không kêu lên, ngay sau đó chân xoạc qua muốn trực tiếp gạt đổ Mạt, đồng thời thừa dịp gã không chú ý rất nhanh định vung tay trái dùng khuỷu tay hung hăng cho gã một kích, thoát ra khỏi sự kiềm chế của gã.
Nào ngờ Mạt như là chỉ vừa nhìn đã xem thấu tất cả tâm tư của anh, không chỉ dùng sức ngăn chặn động tác dưới chân Trạm, còn trước khi anh vung khuỷu tay trái lên đã nhanh hơn một bước buông tay phải anh ra, trực tiếp chế trụ vai trái, sau đó lại dùng tay kia kiềm hãm mọi động tác của anh lại, tiếp theo nhanh chóng vòng ra sau Trạm, gắt gao khóa chặt cả người anh vào trong ngực.
“Mạt, cậu —— có gan thì cậu để tôi đánh thêm một lần!”
“Cậu cho là cậu có thể đánh thắng được tôi sao!”
Không nghĩ tới Trạm thật sự ra tay với mình, tâm tình Mạt phi thường phẫn nộ, thật là bình sinh hiếm thấy.
“Cho dù cậu thử lại bao nhiêu lần, tôi cũng không để cậu thực hiện được!”
“Cậu ——”
“Chúng tôi thích đàn ông, cậu sớm đã biết, tôi thích cậu, cậu cũng hiểu được, cậu có thể không chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận, kỳ thị tình cảm của tôi!”
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt trợn mắt cắn răng của Trạm, cũng không để ý tới trong phòng trừ bỏ bọn họ cùng với Hoàng Hân Duật đang hôn mê ra còn có thêm một người từ đầu tới đuôi chưa từng lên tiếng – Tĩnh, Mạt buồn bực rống giận ra một số câu tỏ tình cũng như bất mãn bên tai Trạm, trong mắt ngoại trừ tức giận thì còn ân ẩn niềm đau xót hiếm thấy.
“Chúng tôi bất quá chỉ là thích một người mà thôi, chẳng qua người nọ là một người đàn ông, hừ!”
Rống cho xong mấy lời như vậy, Mạt hừ lạnh một tiếng sau đó liền dứt khoát buông Trạm ra, cũng không quay đầu lại, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Ngay khi Mạt vừa mở cửa ra, từ nãy giờ vẫn chưa từng mở miệng Tĩnh lại đột nhiên gọi gã lại, thấy Mạt nể tình dừng bước, lúc này mới trầm mặc tiêu sái đi đến trước mặt Mạt.
Từ trong ngực lấy ra một tư liệu kèm ảnh chụp đưa cho gã, vẻ mặt Tĩnh bình thường nói: “Nếu muốn đi, thì đi mang người này về đây đi.”
Nhanh chóng nhìn thiếu nữ trên ảnh chụp, cơn giận chưa tiêu, Mạt nghiêm túc hỏi: “Người nào?”
Lạnh lùng gợi lên một mạt cười, biểu tình của Tĩnh có vẻ khoái trá mà khiêu khích. “Em gái Thiếu Ngọc Trình.”
Nghe được câu trả lời của Tĩnh, Mạt hơi rũ mắt xuống, rồi sau đó cũng không hỏi thêm gì cứ thế rời khỏi phòng.
Đợi cửa phòng đóng lại, Tĩnh nhìn về phía Trạm vẫn như cũ chuyên chú ở bên cạnh Hoàng Hân Duật, hơi bất đắc dĩ thở dài:
“Cậu thật sự quá đáng.”
“Tôi có nói gì quá đáng ư.” Hoàn toàn không quay đầu nhìn Tĩnh, từ sườn mặt quá mức nghiêm túc của Trạm mà nói, tựa hồ vẫn còn vô cùng căm tức đối với chuyện mới vừa xảy ra.
“Không phải cậu nói gì quá đáng, mà là thái độ của cậu quá đáng.”
Lại thở dài, quả thực chuyện tình cảm là chuyện phiền toái nhất trên đời này.
“Cậu có thể xem Mạt là một kẻ ngả ngớn, cũng có thể không tin những câu tỏ tình cậu ấy nói ra, nhưng mà cậu không thể xem tình cảm của cậu ấy là ‘nói hươu nói vượn’, tôi với anh em bọn họ biết nhau đã rất lâu, cho nên biết tình cảm của bọn họ là thật, lần này cậu quả thật đã… tổn thương cậu ấy.”(Mạt với Thù là anh em song sinh)
Nghe lời Tĩnh nói, Trạm không tự giác nhớ tới ánh mắt nổi giận tàn nhẫn lúc nãy khi Mạt kiềm chặt tay anh, nhất thời, một loại cảm giác dị thường phiền muộn bắt đầu chậm rãi lên men ở trong lòng anh, hơn nữa chỉ cần nhớ lại hành động, lời nói mới vừa rồi của Mạt… Cái cảm giác khó chịu kia lại càng bùng phát làm cho anh cảm thấy phiền não không chịu nổi, sắc mặt cũng âm trầm theo.
“… Cửu…&%#… Cửu Kỷ…”
Đang lúc đáy lòng Trạm bốc lửa ngùn ngụt, Hoàng Hân Duật đang mê man trên giường lại bỗng nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ, mí mắt cũng hơi hơi cử động, giống như ngay sau đó sẽ tỉnh lại vậy.
“… Kỷ… Cửu Kỷ…”
Thấy hắn đang trong cơn hôn mê vẫn không ngừng gọi tên Từ Cửu Kỷ đã bị bắt, Trạm gần như đã có thể khẳng định, địa vị của Từ Cửu Kỷ ở trong lòng hắn lúc này tuyệt đối không thể so với dĩ vãng, có lẽ không cần thiết phải so với Mạc Quân Trình đã chết kia, nhưng tầm quan trọng… cũng nhất định hơn xa bình thường.
Nghĩ vậy, Trạm nhịn không được lại lo lắng, lấy tính cách kiêu ngạo tự phụ của Hoàng Hân Duật, bị người ta giở trò trước mặt, bắt người đi, quả thật đúng là sự nhục nhã lớn nhất của hắn, càng miễn bàn người bị bắt có thể chính là thiên hạ mà hắn dốc lòng bảo vệ, hai nỗi nhục, sau khi Hoàng Hân Duật tỉnh lại rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì, dùng những thủ đoạn gì đối phó những người đó… Thật sự là kẻ khác khó có thể tưởng tượng được.
=========
Vừa mới tỉnh lại, Hoàng Hân Duật đầu tiên là nhìn quanh phòng một cái, hiện tại trong phòng chỉ có hai người Trạm và Tĩnh đứng chờ chỉ thị, nét mặt Hoàng Hân Duật không chút thay đổi, mở miệng hỏi:
“Cửu Kỷ đâu?”
Nghe vậy, Trạm và Tĩnh hai người theo phản xạ liếc nhìn nhau một cái sau đó chột dạ cúi đầu.
“Bị bắt.” Một câu khẳng định nhẹ nhàng thốt ra từ trong miệng Hoàng Hân Duật.
Hắn như là không hề cảm thấy ngoài ý muốn, giống như chuyện Từ Cửu Kỷ bị bắt không có gì đáng phải lo lắng, giọng điệu của hắn thản nhiên ổn trọng, biểu tình trên mặt cũng chỉ rất bình tĩnh.
“Phải.” Kiên trì nhìn xuống dưới, Trạm nhìn thấy chủ tử nhà mình bình tĩnh như vậy, trong lòng lại vô cùng bất an.
Nghe được Trạm trả lời, Hoàng Hân Duật trầm mặc một lát, tiếp đó, hắn lại mở miệng, đối tượng bị hỏi biến thành Tĩnh.
“Đối phương là ai?”
“Mạc gia.” Không có nửa phần chần chờ, Tĩnh thập phần xác định đáp lời.
“Chủ mưu là Mạc Thanh Tuyền hay là… Thiếu Ngọc Trình?” Khép hờ mắt, kỳ thật tình trạng tinh thần hiện tại của Hoàng Hân Duật phi thường kém.
“Thiếu Ngọc Trình.”
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã hoàn thành rồi chưa?” Tựa hồ hơi mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lời nói của Hoàng Hân Duật không có chút cảm xúc phập phồng nào cả.
“Hoàn thành.”
“Đem tư liệu điều tra lại cho tôi.”
“Vâng.”
Nhận lấy văn kiện từ Tĩnh, Hoàng Hân Duật bắt đầu chuyên chú xem tất cả tư liệu liên quan đến Thiếu Ngọc Trình trong tay, tất cả người thân, bạn bè, các mối quan hệ xã giao, phạm vi hoạt động, từ nhỏ đến lớn học trường nào, giỏi những môn nào, bất luận là những chuyện mọi người đều biết hay là giấu kín không ai biết… Bất kể là quan hệ của cậu ta với Mạc gia, quan hệ với Hoàng Du Triền tất cả đều được liệt kê chi tiết trên văn kiện, mà trong đó, khiến cho Hoàng Hân Duật chú ý chính là cái tên ″Diệp Quân″.
“Diệp Quân…?”
“Vốn tên là Diệp Quan Nghi, là trợ thủ đắc lực của Mạc gia lão gia tử lúc trước, tư liệu của hắn ở trong này.”
Nghe được Hoàng Hân Duật hơi đề cao giọng, Tĩnh hiểu được đó là phản ứng của hắn khi cảm thấy nghi vấn pha lẫn hứng thú với Diệp Quân, bởi vậy ngay lập tức mau lẹ đưa ra một phần tư liệu khác.
“Hắn ta với Thiếu Ngọc Trình là quan hệ gì?”
“Quan hệ của hai người bọn họ không ai xác định rõ, nhưng theo căn cứ thì đoán… hai người bọn họ có lẽ là tình nhân.”
“Tình nhân? Hừ!” Hừ cười một tiếng, Hoàng Hân Duật bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: “Mạt đâu?”
“A… Cậu ấy tạm thời có việc rời đi.” Tựa hồ là chưa khôi phục tâm tình lại sau trận chiến không thoải mái kia, bởi vậy khi nhắc tới Mạt, sắc mặt Trạm liền trở nên khó coi một cách rõ ràng.
Nhìn thấy phản ứng không được tự nhiên của Trạm, Hoàng Hân Duật cơ hồ có thể đoán ra khi mình hôn mê chuyện gì đã phát sinh.
“Trạm, cậu động tay động chân à?”
“…” Bị ngữ điệu êm dịu nhưng lại vô cùng đáng sợ của Hoàng Hân Duật làm cho kinh hãi, Trạm chỉ có thể chột dạ lặng im không nói.
“Trạm, cậu nên hiểu được quy củ của tôi, vì sao cứ muốn tôi phải nhắc nhở cậu hoài vậy?” Ánh mắt không chút gợn sóng, mơ hồ ẩn chứa một tia âm lệ, tàn khốc.
“Tôi…”
Chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng Trạm liền biết chính mình lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng, xúc phạm cấm kỵ không được nội chiến của Hoàng Hân Duật, hơn nữa mình lại là trợ thủ thân cận của hắn, kết cục chỉ sợ không chỉ phế bỏ một tay, một chân là xong.
Giờ phút này, Trạm siết chặt nắm tay nhịn không được âm thầm run rẩy, cắn chặt khớp hàm, vì quá mức dùng sức mà ứa máu, nhưng cho dù có sợ hãi như thế nào, với cá tính luôn lãnh ngạo Trạm vẫn là kiên trì không chịu biện giải, một chữ cũng không thốt ra.
Thấy thế, Tĩnh đứng bên cạnh lo lắng không thôi toan mở miệng thay Trạm cầu tình, nhưng vừa mới há mồm —— ánh mắt sắc bén khiến người ta kinh sợ của Hoàng Hân Duật bắn tới, không tiếng động cảnh cáo Tĩnh đừng nhúng tay vào.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, ngoài Trạm vẫn cúi đầu không nói một câu ra, hai người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
“Làm sao vậy, biểu tình kỳ quái này là sao đây?”
Đi vào trong phòng, đúng là người vừa mới đánh một trận với Trạm – tức Mạt, dường như không khí ngưng trọng trong phòng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến gã, thái độ bình thường mà tự nhiên bước tới bên cạnh Trạm, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt mấy.
“Cậu không phải đã đi à?”
Nghe vậy, Mạt không có chút chần chờ cười tươi, hơi nhún vai nói: “Đứng chờ ngài tỉnh lại cũng đã mấy tiếng đồng hồ, đi vệ sinh không tính là quá đáng chứ.”
“À… Chỉ là đi WC?”
Đối với mấy câu Mạt nói, Hoàng Hân Duật vô cùng nghi ngờ, nhưng hắn không có nói rõ, chỉ đăm đăm nhìn gã.
“Vậy vì sao lúc tôi hỏi… Trạm không trả lời như vậy?”
Lộ ra biểu tình tập mãi thành quen, Mạt chỉ là có chút bất đắc dĩ cười nói: “Bởi vì tôi mới vừa rồi lại cố ý chọc giận cậu ta.”
“Là vậy à?” Tầm mắt dao động giữa Trạm cùng Mạt, Hoàng Hân Duật cười như không cười làm cho người ta không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.
“Phải.”
Cố ý đứng ở giữa Trạm và Hoàng Hân Duật, Mạt hơi che lại thân thể và những phản ứng của Trạm, không chút nào chột dạ nhìn vào ánh mắt Hoàng Hân Duật, hồi đáp.
Trầm mặc nhìn động tác bảo vệ gần như lộ liễu của Mạt, Hoàng Hân Duật sau một lúc lâu không nói gì hết, sau đó mới hỏi:
“Chuyện lúc trước bảo các cậu làm, làm tới đâu rồi?”
Dường như muốn xác nhận cái gì đó, Mạt lại nhìn Hoàng Hân Duật một lát mới đáp: “Đã làm tốt.”
“Vậy à…”
Lại nhắm mắt lại, Hoàng Hân Duật giống như ngẫm nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới lần thứ hai mở miệng nói:
“Đi xuống đi, ngày mai buổi sáng tám giờ lại đây, tôi sẽ nói cho các cậu biết nên làm gì.”
Nghe mệnh lệnh như thế, Trạm cùng Tĩnh hai người nhất thời không hẹn mà cùng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo, thấy Hoàng Hân Duật vẫn điềm nhiên như cũ, lúc này mới nhẹ giọng chuẩn bị rời khỏi phòng.
Ngay khi ba người sắp rời đi, Hoàng Hân Duật lại đột nhiên mở miệng kêu: “Mạt, cậu ở lại.”
Nghe vậy, Trạm và Tĩnh vốn đã hơi yên tâm, thoáng chốc lo lắng nhìn về phía Mạt, kẻ bị điểm danh, mà Mạt ngay thời điểm bị kêu tên cảm thấy rất bất ngờ, một lúc sau mới khôi phục nét mặt bình tĩnh ban đầu.
“Vâng.”
Ngắn gọn lên tiếng trả lời, Mạt lại lẳng lặng nhìn Trạm một cái liền đóng cửa phòng lại, hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt của Trạm cùng Tĩnh.
Còn chưa đi đến gần Hoàng Hân Duật, trong phòng đã truyền đến chất giọng lạnh lùng buốt giá của Hoàng Hân Duật.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin mấy lời nói mới vừa rồi của cậu sao?”
Nhìn thấy Hoàng Hân Duật nhìn mình chăm chú, Mạt khẽ nở nụ cười, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Tôi hiện tại ở trong này, không phải chính là câu trả lời của ngài rồi sao.”
Khóe môi hơi cong lên, Hoàng Hân Duật nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh lại, một nụ cười không có chút ý cười nào hết.
“Hừ, vậy cậu cho rằng tôi nên xử trí cậu ra sao đây?”
Không thèm để ý cười cười. “Đều có thể. Phải xem ngài là muốn giết tôi hay là theo quy tắc dụng hình, tôi thì sao cũng được.”
Nghe thấy câu trả lời bâng quơ của gã, trong mắt Hoàng Hân Duật nháy mắt hiện lên một mạt ngoan lệ, nhưng ngay sau đó, khi hắn thấy trong mắt Mạt dường như mang theo tia tình cảm nào đó, hắn lại đột nhiên thu lại sát ý, hồi phục lại bình tĩnh như trước.
“Tôi tha cho cậu.”
Có chút đăm chiêu nhìn Mạt, Hoàng Hân Duật dùng ngữ khí bình thản như bàn về mấy việc nhà vặt vãnh, nói tiếp:
“Điều kiện là… giữa trưa ngày mai tôi muốn thấy thi thể của Mạc Thanh Tuyền.”
Hoàng Hân Duật vừa nói xong, liền thấy tươi cười trên mặt Mạt rã rụng ngay tức thì.
Muốn thi thể Mạc Thanh Tuyền? Lại là giữa trưa ngày mai phải nhìn thấy!?
Điều này là muốn làm khó dễ mình mà! Nếu Thiếu Ngọc Trình đủ thông minh như lời đồn, khả năng tên kia sớm đã không còn ở Đài Loan rất cao, bắt mình đi đâu tìm người đây?
Còn nữa, cho dù Mạc Thanh Tuyền thật sự không đi, chỉ sợ giờ phút này bên cạnh tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đề phòng gắt gao, thế này thì mình làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn mang thi thể về giao cho hắn chứ? Đây không phải làm khó dễ thì là cái gì!
Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng hiếm thấy trên mặt Mạt, Hoàng Hân Duật chính chỉ lãnh đạm nói tiếp:
“Nếu cậu làm không được, sớm sớm mang theo cậu ta đào tẩu đi. Bởi vì nếu cậu thất bại, không chỉ có cậu phải chết, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu ta.”
“Cậu ấy vô tội!” Nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Hân Duật, lần đầu tiên Mạt cảm thấy chán ghét sự lãnh khốc quyết tuyệt của hắn.
“Dưới góc độ nào đó, cậu so ra càng giống vô tội hơn, đúng chứ.”
Vẻ mặt không có chút biến hóa, Hoàng Hân Duật lạnh lùng nhìn hắn, nói thẳng:
“Nếu muốn bảo vệ một người thì phải có khả năng, nếu không thể thì tất cả chỉ là nói suông.”
Vô tình nói ra một câu có vẻ giống như giáo huấn Mạt như thế, nhưng kỳ thật chỉ có tự mình Hoàng Hân Duật biết, những lời này… là nói cho chính hắn nghe, bởi vì cho dù là hắn, cũng không có khả năng bảo vệ Từ Cửu Kỷ…
Ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Hoàng Hân Duật hiện ra sự tự trách cùng phẫn nộ rất nhỏ đến mức tưởng chừng như không có, Mạt lúc này mới hiểu sở dĩ hắn đưa ra điều kiện như vậy là vì cái gì.
Hơi cúi đầu, Mạt phá lệ dùng khẩu khí vạn phần cung kính, nói:
“Tôi đã biết, trước trưa mai tôi nhất định sẽ đem thi thể Mạc Thanh Tuyền giao cho ngài, ngài cứ yên tâm.” Lập tức liền không nói lời thứ hai, xoay người rời đi.
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Nếu muốn bảo vệ một người thì phải có khả năng, nếu không thể thì tất cả chỉ là nói suông.”
Nhìn Hoàng Hân Duật nằm trên giường nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ, Trạm nhịn không được căm tức chất vấn Mạt đang đứng ở bên cạnh.
“Thù đâu? Vì sao cậu ta không ở bên cạnh chủ tử?”
“Cậu ấy say.” Thấy Trạm đang khẩn trương nhìn chăm chú vào sắc mặt không tốt của Hoàng Hân Duật, thái độ của Mạt trở nên khác thường, khẩu khí cũng lạnh lẽo dị thường.
“Say!?”
Tựa hồ câu trả lời của Mạt rất đỗi khó tin, Trạm vừa kinh ngạc vừa tức giận, giọng điệu nói chuyện lại sặc mùi thuốc súng.
“Đây là lúc nào mà cậu ta cư nhiên dám uống rượu? Thân là vệ sĩ của chủ tử cậu ta lại dám bỏ mặc chủ tử một mình đi uống rượu? Cậu ta rốt cuộc đã nghĩ cái quái gì, an nguy của chủ tử cậu ta vứt đâu rồi?”
“Người con trai cậu ấy yêu hôm nay kết hôn, say là đương nhiên.”
Bị cái thái độ dường như chỉ có an nguy của Hoàng Hân Duật mới là thứ quan trọng nhất làm tức giận, khẩu khí của Mạt càng thêm đông lạnh.
Vốn bởi vì tình huống của Thù cũng đã đủ làm cho gã lo lắng, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên ngay cả Hoàng Hân Duật cũng xảy ra chuyện, thậm chí Từ Cửu Kỷ còn bị người ta bắt đi… Từng chuyện từng chuyện ập đến, cho dù người bình tĩnh đến cách mấy cũng sẽ phải đau đầu, càng miễn bàn gã gần đây bị cái tên đang phát hỏa trước mắt khiến lòng ưu phiền, muốn gã không nổi giận —— điều này sao có thể!
“Hôm nay nếu đổi thành cậu kết hôn, tôi khẳng định cũng sẽ uống rượu.”
Không chút che giấu tâm tình của mình, Mạt thẳng thắn dùng ánh mắt trắng trợn, nóng rực nhìn thẳng vào đôi ngươi lạnh lùng đang lóe lửa giận của Trạm.
“Cậu đang nói hưu nói vượn gì vậy!?” Cơ hồ là cắn răng phun ra một câu, Trạm buồn bực xắn tay áo lên, nhanh chóng vung tay tính hung hăng cho gã ta một trận.
Anh nhịn gã đã nhịn đủ lâu, mấy ngày nay gã luôn thích làm những chuyện tào lao chọc giận anh, hiện tại cư nhiên còn dám ở trước mặt chủ tử nói như vậy ——
Được lắm! Lần này anh không cho gã một trận nên hồn là không được!
Chụp lấy nắm đấm bất ngờ vung ra của Trạm, khí lực của Mạt to lớn, cơ hồ khiến cho Trạm đau đến mức muốn thở ra tiếng. Nhưng lòng kiêu ngạo cộng thêm cơn giận tác động, Trạm nhịn xuống không kêu lên, ngay sau đó chân xoạc qua muốn trực tiếp gạt đổ Mạt, đồng thời thừa dịp gã không chú ý rất nhanh định vung tay trái dùng khuỷu tay hung hăng cho gã một kích, thoát ra khỏi sự kiềm chế của gã.
Nào ngờ Mạt như là chỉ vừa nhìn đã xem thấu tất cả tâm tư của anh, không chỉ dùng sức ngăn chặn động tác dưới chân Trạm, còn trước khi anh vung khuỷu tay trái lên đã nhanh hơn một bước buông tay phải anh ra, trực tiếp chế trụ vai trái, sau đó lại dùng tay kia kiềm hãm mọi động tác của anh lại, tiếp theo nhanh chóng vòng ra sau Trạm, gắt gao khóa chặt cả người anh vào trong ngực.
“Mạt, cậu —— có gan thì cậu để tôi đánh thêm một lần!”
“Cậu cho là cậu có thể đánh thắng được tôi sao!”
Không nghĩ tới Trạm thật sự ra tay với mình, tâm tình Mạt phi thường phẫn nộ, thật là bình sinh hiếm thấy.
“Cho dù cậu thử lại bao nhiêu lần, tôi cũng không để cậu thực hiện được!”
“Cậu ——”
“Chúng tôi thích đàn ông, cậu sớm đã biết, tôi thích cậu, cậu cũng hiểu được, cậu có thể không chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận, kỳ thị tình cảm của tôi!”
Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt trợn mắt cắn răng của Trạm, cũng không để ý tới trong phòng trừ bỏ bọn họ cùng với Hoàng Hân Duật đang hôn mê ra còn có thêm một người từ đầu tới đuôi chưa từng lên tiếng – Tĩnh, Mạt buồn bực rống giận ra một số câu tỏ tình cũng như bất mãn bên tai Trạm, trong mắt ngoại trừ tức giận thì còn ân ẩn niềm đau xót hiếm thấy.
“Chúng tôi bất quá chỉ là thích một người mà thôi, chẳng qua người nọ là một người đàn ông, hừ!”
Rống cho xong mấy lời như vậy, Mạt hừ lạnh một tiếng sau đó liền dứt khoát buông Trạm ra, cũng không quay đầu lại, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Ngay khi Mạt vừa mở cửa ra, từ nãy giờ vẫn chưa từng mở miệng Tĩnh lại đột nhiên gọi gã lại, thấy Mạt nể tình dừng bước, lúc này mới trầm mặc tiêu sái đi đến trước mặt Mạt.
Từ trong ngực lấy ra một tư liệu kèm ảnh chụp đưa cho gã, vẻ mặt Tĩnh bình thường nói: “Nếu muốn đi, thì đi mang người này về đây đi.”
Nhanh chóng nhìn thiếu nữ trên ảnh chụp, cơn giận chưa tiêu, Mạt nghiêm túc hỏi: “Người nào?”
Lạnh lùng gợi lên một mạt cười, biểu tình của Tĩnh có vẻ khoái trá mà khiêu khích. “Em gái Thiếu Ngọc Trình.”
Nghe được câu trả lời của Tĩnh, Mạt hơi rũ mắt xuống, rồi sau đó cũng không hỏi thêm gì cứ thế rời khỏi phòng.
Đợi cửa phòng đóng lại, Tĩnh nhìn về phía Trạm vẫn như cũ chuyên chú ở bên cạnh Hoàng Hân Duật, hơi bất đắc dĩ thở dài:
“Cậu thật sự quá đáng.”
“Tôi có nói gì quá đáng ư.” Hoàn toàn không quay đầu nhìn Tĩnh, từ sườn mặt quá mức nghiêm túc của Trạm mà nói, tựa hồ vẫn còn vô cùng căm tức đối với chuyện mới vừa xảy ra.
“Không phải cậu nói gì quá đáng, mà là thái độ của cậu quá đáng.”
Lại thở dài, quả thực chuyện tình cảm là chuyện phiền toái nhất trên đời này.
“Cậu có thể xem Mạt là một kẻ ngả ngớn, cũng có thể không tin những câu tỏ tình cậu ấy nói ra, nhưng mà cậu không thể xem tình cảm của cậu ấy là ‘nói hươu nói vượn’, tôi với anh em bọn họ biết nhau đã rất lâu, cho nên biết tình cảm của bọn họ là thật, lần này cậu quả thật đã… tổn thương cậu ấy.”(Mạt với Thù là anh em song sinh)
Nghe lời Tĩnh nói, Trạm không tự giác nhớ tới ánh mắt nổi giận tàn nhẫn lúc nãy khi Mạt kiềm chặt tay anh, nhất thời, một loại cảm giác dị thường phiền muộn bắt đầu chậm rãi lên men ở trong lòng anh, hơn nữa chỉ cần nhớ lại hành động, lời nói mới vừa rồi của Mạt… Cái cảm giác khó chịu kia lại càng bùng phát làm cho anh cảm thấy phiền não không chịu nổi, sắc mặt cũng âm trầm theo.
“… Cửu…&%#… Cửu Kỷ…”
Đang lúc đáy lòng Trạm bốc lửa ngùn ngụt, Hoàng Hân Duật đang mê man trên giường lại bỗng nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ, mí mắt cũng hơi hơi cử động, giống như ngay sau đó sẽ tỉnh lại vậy.
“… Kỷ… Cửu Kỷ…”
Thấy hắn đang trong cơn hôn mê vẫn không ngừng gọi tên Từ Cửu Kỷ đã bị bắt, Trạm gần như đã có thể khẳng định, địa vị của Từ Cửu Kỷ ở trong lòng hắn lúc này tuyệt đối không thể so với dĩ vãng, có lẽ không cần thiết phải so với Mạc Quân Trình đã chết kia, nhưng tầm quan trọng… cũng nhất định hơn xa bình thường.
Nghĩ vậy, Trạm nhịn không được lại lo lắng, lấy tính cách kiêu ngạo tự phụ của Hoàng Hân Duật, bị người ta giở trò trước mặt, bắt người đi, quả thật đúng là sự nhục nhã lớn nhất của hắn, càng miễn bàn người bị bắt có thể chính là thiên hạ mà hắn dốc lòng bảo vệ, hai nỗi nhục, sau khi Hoàng Hân Duật tỉnh lại rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì, dùng những thủ đoạn gì đối phó những người đó… Thật sự là kẻ khác khó có thể tưởng tượng được.
=========
Vừa mới tỉnh lại, Hoàng Hân Duật đầu tiên là nhìn quanh phòng một cái, hiện tại trong phòng chỉ có hai người Trạm và Tĩnh đứng chờ chỉ thị, nét mặt Hoàng Hân Duật không chút thay đổi, mở miệng hỏi:
“Cửu Kỷ đâu?”
Nghe vậy, Trạm và Tĩnh hai người theo phản xạ liếc nhìn nhau một cái sau đó chột dạ cúi đầu.
“Bị bắt.” Một câu khẳng định nhẹ nhàng thốt ra từ trong miệng Hoàng Hân Duật.
Hắn như là không hề cảm thấy ngoài ý muốn, giống như chuyện Từ Cửu Kỷ bị bắt không có gì đáng phải lo lắng, giọng điệu của hắn thản nhiên ổn trọng, biểu tình trên mặt cũng chỉ rất bình tĩnh.
“Phải.” Kiên trì nhìn xuống dưới, Trạm nhìn thấy chủ tử nhà mình bình tĩnh như vậy, trong lòng lại vô cùng bất an.
Nghe được Trạm trả lời, Hoàng Hân Duật trầm mặc một lát, tiếp đó, hắn lại mở miệng, đối tượng bị hỏi biến thành Tĩnh.
“Đối phương là ai?”
“Mạc gia.” Không có nửa phần chần chờ, Tĩnh thập phần xác định đáp lời.
“Chủ mưu là Mạc Thanh Tuyền hay là… Thiếu Ngọc Trình?” Khép hờ mắt, kỳ thật tình trạng tinh thần hiện tại của Hoàng Hân Duật phi thường kém.
“Thiếu Ngọc Trình.”
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã hoàn thành rồi chưa?” Tựa hồ hơi mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lời nói của Hoàng Hân Duật không có chút cảm xúc phập phồng nào cả.
“Hoàn thành.”
“Đem tư liệu điều tra lại cho tôi.”
“Vâng.”
Nhận lấy văn kiện từ Tĩnh, Hoàng Hân Duật bắt đầu chuyên chú xem tất cả tư liệu liên quan đến Thiếu Ngọc Trình trong tay, tất cả người thân, bạn bè, các mối quan hệ xã giao, phạm vi hoạt động, từ nhỏ đến lớn học trường nào, giỏi những môn nào, bất luận là những chuyện mọi người đều biết hay là giấu kín không ai biết… Bất kể là quan hệ của cậu ta với Mạc gia, quan hệ với Hoàng Du Triền tất cả đều được liệt kê chi tiết trên văn kiện, mà trong đó, khiến cho Hoàng Hân Duật chú ý chính là cái tên ″Diệp Quân″.
“Diệp Quân…?”
“Vốn tên là Diệp Quan Nghi, là trợ thủ đắc lực của Mạc gia lão gia tử lúc trước, tư liệu của hắn ở trong này.”
Nghe được Hoàng Hân Duật hơi đề cao giọng, Tĩnh hiểu được đó là phản ứng của hắn khi cảm thấy nghi vấn pha lẫn hứng thú với Diệp Quân, bởi vậy ngay lập tức mau lẹ đưa ra một phần tư liệu khác.
“Hắn ta với Thiếu Ngọc Trình là quan hệ gì?”
“Quan hệ của hai người bọn họ không ai xác định rõ, nhưng theo căn cứ thì đoán… hai người bọn họ có lẽ là tình nhân.”
“Tình nhân? Hừ!” Hừ cười một tiếng, Hoàng Hân Duật bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi: “Mạt đâu?”
“A… Cậu ấy tạm thời có việc rời đi.” Tựa hồ là chưa khôi phục tâm tình lại sau trận chiến không thoải mái kia, bởi vậy khi nhắc tới Mạt, sắc mặt Trạm liền trở nên khó coi một cách rõ ràng.
Nhìn thấy phản ứng không được tự nhiên của Trạm, Hoàng Hân Duật cơ hồ có thể đoán ra khi mình hôn mê chuyện gì đã phát sinh.
“Trạm, cậu động tay động chân à?”
“…” Bị ngữ điệu êm dịu nhưng lại vô cùng đáng sợ của Hoàng Hân Duật làm cho kinh hãi, Trạm chỉ có thể chột dạ lặng im không nói.
“Trạm, cậu nên hiểu được quy củ của tôi, vì sao cứ muốn tôi phải nhắc nhở cậu hoài vậy?” Ánh mắt không chút gợn sóng, mơ hồ ẩn chứa một tia âm lệ, tàn khốc.
“Tôi…”
Chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng Trạm liền biết chính mình lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng, xúc phạm cấm kỵ không được nội chiến của Hoàng Hân Duật, hơn nữa mình lại là trợ thủ thân cận của hắn, kết cục chỉ sợ không chỉ phế bỏ một tay, một chân là xong.
Giờ phút này, Trạm siết chặt nắm tay nhịn không được âm thầm run rẩy, cắn chặt khớp hàm, vì quá mức dùng sức mà ứa máu, nhưng cho dù có sợ hãi như thế nào, với cá tính luôn lãnh ngạo Trạm vẫn là kiên trì không chịu biện giải, một chữ cũng không thốt ra.
Thấy thế, Tĩnh đứng bên cạnh lo lắng không thôi toan mở miệng thay Trạm cầu tình, nhưng vừa mới há mồm —— ánh mắt sắc bén khiến người ta kinh sợ của Hoàng Hân Duật bắn tới, không tiếng động cảnh cáo Tĩnh đừng nhúng tay vào.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, ngoài Trạm vẫn cúi đầu không nói một câu ra, hai người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
“Làm sao vậy, biểu tình kỳ quái này là sao đây?”
Đi vào trong phòng, đúng là người vừa mới đánh một trận với Trạm – tức Mạt, dường như không khí ngưng trọng trong phòng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến gã, thái độ bình thường mà tự nhiên bước tới bên cạnh Trạm, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt mấy.
“Cậu không phải đã đi à?”
Nghe vậy, Mạt không có chút chần chờ cười tươi, hơi nhún vai nói: “Đứng chờ ngài tỉnh lại cũng đã mấy tiếng đồng hồ, đi vệ sinh không tính là quá đáng chứ.”
“À… Chỉ là đi WC?”
Đối với mấy câu Mạt nói, Hoàng Hân Duật vô cùng nghi ngờ, nhưng hắn không có nói rõ, chỉ đăm đăm nhìn gã.
“Vậy vì sao lúc tôi hỏi… Trạm không trả lời như vậy?”
Lộ ra biểu tình tập mãi thành quen, Mạt chỉ là có chút bất đắc dĩ cười nói: “Bởi vì tôi mới vừa rồi lại cố ý chọc giận cậu ta.”
“Là vậy à?” Tầm mắt dao động giữa Trạm cùng Mạt, Hoàng Hân Duật cười như không cười làm cho người ta không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.
“Phải.”
Cố ý đứng ở giữa Trạm và Hoàng Hân Duật, Mạt hơi che lại thân thể và những phản ứng của Trạm, không chút nào chột dạ nhìn vào ánh mắt Hoàng Hân Duật, hồi đáp.
Trầm mặc nhìn động tác bảo vệ gần như lộ liễu của Mạt, Hoàng Hân Duật sau một lúc lâu không nói gì hết, sau đó mới hỏi:
“Chuyện lúc trước bảo các cậu làm, làm tới đâu rồi?”
Dường như muốn xác nhận cái gì đó, Mạt lại nhìn Hoàng Hân Duật một lát mới đáp: “Đã làm tốt.”
“Vậy à…”
Lại nhắm mắt lại, Hoàng Hân Duật giống như ngẫm nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới lần thứ hai mở miệng nói:
“Đi xuống đi, ngày mai buổi sáng tám giờ lại đây, tôi sẽ nói cho các cậu biết nên làm gì.”
Nghe mệnh lệnh như thế, Trạm cùng Tĩnh hai người nhất thời không hẹn mà cùng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo, thấy Hoàng Hân Duật vẫn điềm nhiên như cũ, lúc này mới nhẹ giọng chuẩn bị rời khỏi phòng.
Ngay khi ba người sắp rời đi, Hoàng Hân Duật lại đột nhiên mở miệng kêu: “Mạt, cậu ở lại.”
Nghe vậy, Trạm và Tĩnh vốn đã hơi yên tâm, thoáng chốc lo lắng nhìn về phía Mạt, kẻ bị điểm danh, mà Mạt ngay thời điểm bị kêu tên cảm thấy rất bất ngờ, một lúc sau mới khôi phục nét mặt bình tĩnh ban đầu.
“Vâng.”
Ngắn gọn lên tiếng trả lời, Mạt lại lẳng lặng nhìn Trạm một cái liền đóng cửa phòng lại, hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt của Trạm cùng Tĩnh.
Còn chưa đi đến gần Hoàng Hân Duật, trong phòng đã truyền đến chất giọng lạnh lùng buốt giá của Hoàng Hân Duật.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin mấy lời nói mới vừa rồi của cậu sao?”
Nhìn thấy Hoàng Hân Duật nhìn mình chăm chú, Mạt khẽ nở nụ cười, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Tôi hiện tại ở trong này, không phải chính là câu trả lời của ngài rồi sao.”
Khóe môi hơi cong lên, Hoàng Hân Duật nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh lại, một nụ cười không có chút ý cười nào hết.
“Hừ, vậy cậu cho rằng tôi nên xử trí cậu ra sao đây?”
Không thèm để ý cười cười. “Đều có thể. Phải xem ngài là muốn giết tôi hay là theo quy tắc dụng hình, tôi thì sao cũng được.”
Nghe thấy câu trả lời bâng quơ của gã, trong mắt Hoàng Hân Duật nháy mắt hiện lên một mạt ngoan lệ, nhưng ngay sau đó, khi hắn thấy trong mắt Mạt dường như mang theo tia tình cảm nào đó, hắn lại đột nhiên thu lại sát ý, hồi phục lại bình tĩnh như trước.
“Tôi tha cho cậu.”
Có chút đăm chiêu nhìn Mạt, Hoàng Hân Duật dùng ngữ khí bình thản như bàn về mấy việc nhà vặt vãnh, nói tiếp:
“Điều kiện là… giữa trưa ngày mai tôi muốn thấy thi thể của Mạc Thanh Tuyền.”
Hoàng Hân Duật vừa nói xong, liền thấy tươi cười trên mặt Mạt rã rụng ngay tức thì.
Muốn thi thể Mạc Thanh Tuyền? Lại là giữa trưa ngày mai phải nhìn thấy!?
Điều này là muốn làm khó dễ mình mà! Nếu Thiếu Ngọc Trình đủ thông minh như lời đồn, khả năng tên kia sớm đã không còn ở Đài Loan rất cao, bắt mình đi đâu tìm người đây?
Còn nữa, cho dù Mạc Thanh Tuyền thật sự không đi, chỉ sợ giờ phút này bên cạnh tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đề phòng gắt gao, thế này thì mình làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn mang thi thể về giao cho hắn chứ? Đây không phải làm khó dễ thì là cái gì!
Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng hiếm thấy trên mặt Mạt, Hoàng Hân Duật chính chỉ lãnh đạm nói tiếp:
“Nếu cậu làm không được, sớm sớm mang theo cậu ta đào tẩu đi. Bởi vì nếu cậu thất bại, không chỉ có cậu phải chết, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu ta.”
“Cậu ấy vô tội!” Nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Hân Duật, lần đầu tiên Mạt cảm thấy chán ghét sự lãnh khốc quyết tuyệt của hắn.
“Dưới góc độ nào đó, cậu so ra càng giống vô tội hơn, đúng chứ.”
Vẻ mặt không có chút biến hóa, Hoàng Hân Duật lạnh lùng nhìn hắn, nói thẳng:
“Nếu muốn bảo vệ một người thì phải có khả năng, nếu không thể thì tất cả chỉ là nói suông.”
Vô tình nói ra một câu có vẻ giống như giáo huấn Mạt như thế, nhưng kỳ thật chỉ có tự mình Hoàng Hân Duật biết, những lời này… là nói cho chính hắn nghe, bởi vì cho dù là hắn, cũng không có khả năng bảo vệ Từ Cửu Kỷ…
Ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt Hoàng Hân Duật hiện ra sự tự trách cùng phẫn nộ rất nhỏ đến mức tưởng chừng như không có, Mạt lúc này mới hiểu sở dĩ hắn đưa ra điều kiện như vậy là vì cái gì.
Hơi cúi đầu, Mạt phá lệ dùng khẩu khí vạn phần cung kính, nói:
“Tôi đã biết, trước trưa mai tôi nhất định sẽ đem thi thể Mạc Thanh Tuyền giao cho ngài, ngài cứ yên tâm.” Lập tức liền không nói lời thứ hai, xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook