Thác Luyến
Quyển 2 - Chương 38

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Vì một kẻ sắp cùng với người khác kết hôn mà tới nông nỗi này, đáng giá sao?”

Mang theo một bụng buồn bực khó chịu đi vào phòng làm việc, Hoàng Hân Duật trưng ra bộ mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha chờ Mạt đến báo cáo tiến độ công việc, lơ đãng nhớ tới trận hỗn loạn sau khi cùng Từ Cửu Kỷ ăn xong bữa tối lúc nãy, cảm thấy đầu lại đau hơn vạn phần.

Cảm thấy bất đắc dĩ nâng tay xoa xoa trán, trong lòng Hoàng Hân Duật thật sự vô cùng khó hiểu, vì sao rõ ràng đã dự tính sẽ chung sống hòa bình với Từ Cửu Kỷ, khi đi gặp y cũng đều cố gắng bảo trì cảm xúc bản thân ổn định, có thể trách chính là mỗi lần chỉ cần một chút đôi co, mặc kệ tâm tình lúc đầu bình tĩnh cỡ nào, đến cuối cùng đều làm cho hai người tức giận, tan rã trong không vui.

“Duật, Duật?”

Vừa vào cửa, Mạt liền thấy tinh thần Hoàng Hân Duật mê mang, không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe môi khẽ nhếch, mang theo vẻ hứng thú nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới mở miệng kêu vài tiếng.

“Cậu tới rồi.”

Phục hồi tinh thần lại, Hoàng Hân Duật nhìn lên thì thấy khuôn mặt tươi cười của Mạt, nháy mắt chân mày cau càng chặt, mà tâm tình tệ hại ban đầu càng thêm nặng nề.

Hắn luôn luôn không thích để cho người ta chê cười, mà lúc này vẻ mặt cười như không cười trên mặt Mạt cũng đã biểu hiện ra chút nghiền ngẫm thấu hiểu, làm cho hắn không khỏi ứa ra nham thạch trong lòng, thấp giọng thầm mắng.

“A… Thật khó cũng có lúc cần phải gọi ngài à nha, gần đây có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Không có gì.”

Lạnh lùng cự tuyệt mấy lời hỏi thăm của Mạt, Hoàng Hân Duật nói sang chuyện khác, lập tức liền hỏi về nhiệm vụ mà hắn đã giao.

“Cậu trở về, chứng tỏ là đã làm tốt nhiệm vụ rồi?”

“Ế… Xem như làm tốt được một nửa đi.”

“Một nửa!?” Mắt híp lại, Hoàng Hân Duật lập tức giận tái mặt, hỏi: “Cái gì mà một nửa? Cậu nên biết, trong từ điển của tôi không có từ một nửa này, không phải sao, Mạt?”

Nghe vậy, chỉ thấy Mạt cố ý giả bộ trưng ra bộ dạng buồn rầu, nhưng trong mắt lại lóe ra một tia giảo hoạt khó có thể bỏ qua, làm cho Hoàng Hân Duật nhìn thấy càng thêm căm tức, nhịn không được thấp giọng quát:

“Nói rõ ràng cho tôi!”

“Anh họ… Ách, là Hoàng Du Triền đã bị tóm, hiện tại đang nhốt tại phân bộ.”

“Sau đó?”

“Mạc Thanh Tuyền chạy.”

“Chạy!?”

Khẽ cau mày, trong mắt Hoàng Hân Duật lóe ra hàn quang.

“Tôi không phải đã nói, một tên cũng không buông tha sao, vì sao lại để hắn chạy?”

“… Hắn lợi dụng Hoàng Du Triền dụ người chúng ta đi, sau đó bỏ chạy.”

Lộ ra biểu tình không có gì ghê gớm, kỳ thật Mạt cũng không cảm thấy được để cho Mạc Thanh Tuyền chạy sẽ tạo ra uy hiếp gì, dù sao, lấy lần giao thủ này, Mạc Thanh Tuyền không tính là vai diễn lớn gì, cho nên cho dù chạy —— kỳ thật cũng chả ảnh hướng lắm.

“Cứ như vậy?” Nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của Mạt, lửa giận trong lòng Hoàng Hân Duật lúc này đang tăng vọt.

“Cứ như vậy.”

“Nhìn vẻ mặt của cậu, tựa hồ đối với nhiệm vụ thất bại lần này cũng không để ý.” Lạnh giọng hỏi, sát ý trong mắt Hoàng Hân Duật đã hiện lên, hiện tại chỉ xem Mạt trả lời như thế nào.

“Tôi không biết là nhiệm vụ lần này thất bại, nhiều lắm chỉ có thể xem như… có chút không được ‘đẹp không tì vết’ thôi.”

Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, trên mặt Mạt nhưng lại có vẻ thập phần sung sướng, tựa như đang đợi Hoàng Hân Duật chất vấn vậy.

Xem rõ giảo hoạt trong mắt hắn ta, Hoàng Hân Duật thật sự là phi thường hối hận vì có một thuộc hạ như vậy, nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không vì nhân tình mà “bị bất đắc dĩ” tiếp thu Mạt, hắn thề!

“Cậu muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, tôi nghe.” Thật sâu hít vào một hơi bình tĩnh nỗi lòng, Hoàng Hân Duật lãnh đạm nói.

Hơi hơi làm sâu sắc nếp nhăn bên môi khi cười, lúc này Mạt mới chậm rãi nói:

“Theo ý tôi, cho dù thả Mạc Thanh Tuyền cũng không sao cả, nhiều lắm là tổn hại chút mặt mũi, thật sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.”

“Vì sao?” Biết hắn không phải loại người ăn nói bừa bãi, Hoàng Hân Duật đành phải nhẫn nại hỏi lại.

“Bởi vì… Gã ta bất quá chỉ là con hổ giấy, không răng không vuốt.”

“Hử?”

Hoàng Hân Duật nhíu mày lại, khó hiểu Mạt dựa vào đâu mà đoán vậy, dù sao hiện tại thế lực của Mạc gia trong giới cũng không phải là hư danh.

“Tôi biết ngài đang suy nghĩ cái gì, ngài nghĩ rằng: Nếu Mạc Thanh Tuyền thật sự là một con hổ giấy, như vậy thế lực Mạc gia sao có thể dưới trướng gã ta sau hai năm đã nhanh chóng mở rộng? Có phải hay không?”

Từ chối cho ý kiến nhìn Mạt, Hoàng Hân Duật chờ hắn tiếp tục nói.

Thấy thế, Mạt cũng không lên tiếng, chỉ lấy một tấm ảnh chụp trong túi áo ra đặt ở trước mặt Hoàng Hân Duật.

“Đây là…”

“Tiểu hồ ly của Mạc gia.”

Nhìn kỹ người con trai trên ảnh chụp, một thân toàn nguyệt sắc bao lấy thân mình tiêm gầy, khuôn mặt thanh tú, bề ngoài toát ra vẻ yếu đuối, nhưng ánh mắt của cậu ta…

“Cậu ta là ai?”

Cảm thấy được người này không đơn giản như bề ngoài, trong lòng Hoàng Hân Duật bỗng nhiên nảy lên một dự cảm không tốt, có lẽ… một thời gian ngắn nữa hai người sẽ giao thủ cũng không chừng.

“Con trai riêng của đại lão Mạc gia, chú nhỏ của Mạc Thanh Tuyền.”

“Cái gì!?”

Nghe được lời Mạt, Hoàng Hân Duật không khỏi kinh ngạc, thằng nhóc trên ảnh chụp lớn nhất cũng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, còn cái gã Mạc Thanh Tuyền ít nhất cũng gần bốn mươi! Như thế nào lại ——

“Là thật, cậu ta là đại lão Mạc gia hơn bảy mươi tuổi sinh ra, khi đó Mạc Thanh Tuyền đã gần mười bốn.”

“Vậy sao.”

Lại liếc nhìn ảnh chụp trên bàn một cái, Hoàng Hân Duật tuy rằng đối với thân thế người này cảm thấy kinh ngạc, bất quá với hắn mà nói cũng không phải là quan trọng gì lắm.

“Cậu ta tên là gì?”

“Thiếu Ngọc Trình, theo họ mẹ.”

“Quan sát kỹ cậu ta, Hoàng Du Triền có thể được Mạc Thanh Tuyền trợ giúp, nói không chừng cùng cậu ta cũng có quan hệ.”

“Biết.”

“Còn có ——” thoáng cân nhắc, Hoàng Hân Duật mới nói tiếp: “Giúp tôi kêu Trạm đến, tôi có chuyện muốn nói.”

“Tôi hiểu được.”

Đem những chuyện cần báo cáo đều báo cáo xong, Mạt lập tức đứng dậy tính toán quay về phân bộ, vừa ra khỏi cửa lại gặp huynh đệ nhà mình đang từ bên ngoài tiến vào.

Nhìn bộ dạng tiều tụy của hắn, Mạt chỉ có thể yên lặng thầm than. Vỗ vỗ vai hắn trấn an, hai người bốn mắt nhìn nhau, thân là anh em sinh đôi cùng với làm huynh đệ sinh tử nhiều năm, độ ăn ý làm cho Thù ngay lập tức hiểu được Mạt đang quan tâm mình, kéo ra nụ cười khổ, Thù cũng không lời đáp lại, bản thân thật bất đắc dĩ.

“Sao sớm như vậy?” Nhớ rõ cái người tên Tiểu Chương kia hôn lễ không phải cuối tuần mới tổ chức sao, sao hôm nay Thù đã trở lại rồi? Hoàng Hân Duật không khỏi có điểm nghi hoặc.

“Có chút việc.” Muốn nói lại thôi, nhìn Hoàng Hân Duật cả buổi, Thù chậm chạp không biết nên mở miệng yêu cầu như thế nào mới tốt.

“Như thế nào, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“Chủ tử, có thể hay không… có thể hay không cho tôi dẫn Anh đi tham gia hôn lễ A Dịch?”

Tuy rằng cảm thấy được lấy cá tính Hoàng Hân Duật mà nói tám chín phần mười hẳn là sẽ không đáp ứng, nhưng Thù vẫn kiên trì hỏi.

“A Dịch?” Sửng sốt một chút mới nghĩ ra người hắn nói chính là Tiểu Chương kia, Hoàng Hân Duật kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

“Cậu ấy và Anh trước kia có quen biết nhau, giao tình dường như cũng không tệ, thật vất vả cách nhiều năm như vậy mới gặp lại, cho nên muốn mời Anh tham gia hôn lễ của cậu ấy, có thể chứ?”

Lặng im một lát, Hoàng Hân Duật mới lại hỏi: “Cậu là vì chuyện này mà trở về?”

“Đúng vậy.” Mệt mỏi ngồi sụp xuống sô pha, ánh mắt Thù tỏa ra nét u buồn cùng cực.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ đáp ứng?” Thần sắc không biến động, hắn bình bĩnh hỏi.

“Không nắm chắc.” Hơi nhún vai, Thù thành thật trả lời.

“Vì một kẻ sắp cùng với người khác kết hôn mà tới nông nỗi này, đáng giá sao?”

Trầm ngâm một lúc lâu sau, Thù mới không tiếng động cười thán:

“Mỗi người có một ý nghĩ riêng, có lẽ ngài cho rằng không đáng giá, với người khác sẽ cảm thấy được giá trị, bởi vì những gì tôi chỉ có thể cho cậu ấy… cũng chỉ có thế này.”

Lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt Hoàng Hân Duật dị thường nghiêm túc. “Tôi thật sự không hiểu cậu.”

Hơi hơi cong môi, Thù không trả lời.

“Tôi sẽ dẫn y đi, đem thời gian cùng địa điểm nói cho tôi biết đi.” Liễm mi, nét mặt Hoàng Hân Duật vô cùng phức tạp khó hiểu.

“Chủ tử!?” Hoàn toàn không dự đoán được hắn cư nhiên sẽ đáp ứng, Thù nhịn không được mà kinh hỉ một trận.

“Nghỉ ngơi đi, đã khuya.”

Không biểu tình nói một câu như vậy xong, Hoàng Hân Duật đứng dậy liền đi về hướng tiểu quán, lưu lại Thù một mình một người cô tịch trong phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương