Thác Luyến
-
Quyển 1 - Chương 32
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hắn hiểu được trong lòng hắn có chút tham luyến cái cảm giác được người ta trân quý
“Anh ——”
Kinh hoàng phát giác ra bản thân đang rơi lệ, Từ Cửu Kỷ chật vật không chịu nổi vội vàng che mặt lại, không chút ôn nhu hủy diệt đi thủy quang trong mắt mình, ngữ điệu cứng ngắc lạnh lùng phủ nhận:
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chưa thấy qua vật này.”
Tiếp, y cũng không quản Hoàng Hân Duật sẽ phản ứng như thế nào với câu trả lời lúc này của mình, thân mình vừa động, tính toán giấu mình vào trong chiếc chăn không để ý tới hắn nữa, nào biết Hoàng Hân Duật cũng không chịu cho y như nguyện, tựa hồ đã sớm đoán được y sẽ có hành động như thế, so với y nhanh hơn từng bước tiến đến ngồi bên mép giường, đưa tay kiềm chặt cổ tay gầy guộc của y ép y mở lòng bàn tay ra, sau đó vững vàng đặt hộp gấm màu lam vào trong tay y, khẩu khí vẫn chậm rãi như trước nói:
“Tôi biết đây là của cậu, tôi có hóa đơn nhận hàng cậu vứt bỏ lúc trước, trên đó có chữ ký của cậu, hơn nữa ông chủ cửa hàng cũng còn nhớ rõ yêu cầu của cậu, cậu yêu cầu ông ấy nội trong năm ngày phải chuẩn bị tốt hàng, kịp tặng quà lễ Giáng Sinh… Tôi có nói sai không?”
“Tôi nói “Tôi không biết anh đang nói cái gì”, anh muốn tôi nhấn mạnh bao nhiêu lần anh mới nghe hiểu được!”
Tránh không khỏi sự trói buộc của hắn, Từ Cửu Kỷ không nhẫn được cơn tức giận ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy đen như mực kia, không chút chột dạ phủ nhận toàn bộ những câu những lời hắn nói, cho dù nó đều là sự thật đi chăng nữa, nhưng tất cả đều là những việc ngu xuẩn mà tên con trai gọi là “Anh” làm ra, cùng y – Từ Cửu Kỷ —— hoàn toàn không quan hệ!
“Tôi chưa từng làm qua loại chuyện ngu xuẩn này, thứ này cũng không phải của tôi, mời anh không cần tùy tiện lấy ra mấy thứ vớ vẩn bắt tôi nhận nợ, tôi sẽ không thừa nhận.”
Căm tức nhìn thẳng vào mắt hắn, Từ Cửu Kỷ gằn từng tiếng rành mạch, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện ngu xuẩn… Phải không?” Nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt y, Hoàng Hân Duật có chút đăm chiêu âm trầm cất tiếng.
Tới lúc trưởng thành hắn cũng chưa từng để ý đến sinh nhật của bản thân, thứ nhất là bởi vì Mạc Quân Trình từ trước đến nay là kẻ ngay cả ngày sinh nhật của mình còn không nhớ, cho nên tự nhiên sẽ không thể nhớ rõ sinh nhật của hắn, thứ hai là trước giờ trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Mạc Quân Trình, trong thế giới của hắn cũng chỉ có những chuyện liên quan đến Mạc Quân Trình mới đáng giá cho hắn chú ý, những chuyện khác tuyệt không quan trọng, kể cả sinh nhật của bản thân hắn cũng vậy, cho nên tới nay hắn cũng không để ý, hơn nữa hắn cũng không muốn cho nhiều người biết được việc tư của hắn, bởi vậy thuộc hạ bên cạnh cho dù muốn hỏi cũng không hỏi ra đáp án, và cứ thế không hề có ai nhắc tới, hắn cũng đương nhiên quên sạch.
Chính là, trong trí nhớ của hắn từng có một người, vì hỏi ra ngày sinh của hắn mà liên tục tiêu phí hơn nửa năm thời gian, mỗi khi gặp hắn đều hỏi hắn vấn đề này, tuy rằng bọn họ không phải mỗi ngày đều gặp mặt, thậm chí có khi một tháng cũng không hơn một lần gặp nhau, bởi vậy số lần hỏi cũng không tính rất thường xuyên, nhưng cho dù như thế, vẫn làm cho hắn phiền, ghét, bực dọc, tức giận hung hăng ném người nọ ở trên giường hành hạ suốt cả đêm cũng không chịu ngừng, sau đó ác ý chọn ngay lúc người đó thất thần sắp ngất đi kề sát tai y thấp giọng nói ra cái ngày mà hắn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào biết, hắn nghĩ rằng, trong tình huống như vậy cho dù y nghe được cũng không thể nhớ rõ, nhưng mà không ngờ được người nọ lại ghi tạc câu nói bâng quơ kia vào trong lòng, rồi lại cẩn thận suy tính thứ hắn thích, chỉ vì tìm ra lễ vật tốt nhất để tặng hắn…
Từ trong miệng ông chủ kia, rồi dựa vào hộp gấm này, hắn nhìn thấy được bốn năm trước Anh yêu say đắm cùng lo lắng lấy lòng hắn đến nhường nào, hắn còn cảm giác được một loại cảm xúc mà hắn chưa từng cảm thụ từ trước đến nay, cái cảm giác được người ta xem là báu vật đặt ở trong lòng mà trân trọng, cái cảm giác ấy rất ngọt ngào nhưng cũng vô cùng chua xót… Làm cho hắn biết rõ không nên, rồi lại không thể lạnh lùng dứt bỏ.
Trong lòng hắn có chút hoang mang, bởi vì hắn biết cảm giác ấy sẽ làm hắn trở nên yếu đuối, sẽ khiến hắn liên tiếp thay đổi, vì không cho bản thân lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, vì không muốn một lần nữa cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản bội mình, vào lúc này hắn hẳn nên cố hết sức phá hủy đi nguyên nhân mai sau có thể làm rối loạn con tim hắn, nhưng mà cho dù trong lòng biết là như thế, hắn vẫn không thể xuống tay.
Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt bao hàm lửa giận, tùy ý khiêu khích trước mắt, hắn hiểu được trong lòng hắn có chút tham luyến cái cảm giác được người ta trân quý, hơn nữa mỗi khi hắn nhớ tới đối phương vào khoảnh khắc hắn tiếp cận sinh tử thì toát ra thương tâm khổ sở, nhớ tới y hành động ngu xuẩn tình nguyện liều mình cũng muốn bảo vệ hắn chu toàn, nơi nào đó trong lòng hắn lại không tự chủ được trở nên mềm mại, khiến hắn cho dù đối mặt với sự vô lễ của y —— cũng không thể nào ngoan tuyệt tra tấn y được nữa.
Quả thật là sai lầm rồi! Không tiếng động thở dài trong lòng, Hoàng Hân Duật bất đắc dĩ thừa nhận.
Chỉ cần để lại y ở bên người, hắn khẳng định sẽ khống chế không được mà tiếp tục phạm sai lầm, mối quan hệ cũng tất nhiên sẽ lại hoàn toàn thay đổi! Thật muốn giữ lại ư? Phải vậy không?
Lúc này hắn từ trong mắt Từ Cửu Kỷ đọc được không chỉ có yêu say đắm, mà là ẩn hàm thật sâu bi ai, oán giận cùng quạnh quẽ, nhìn thấy y như vậy, Hoàng Hân Duật lại vẫn cứ tin tưởng y như trước vẫn luôn đặt hắn ở trong lòng, bởi vì hắn biết, sâu thẳm trong đôi mắt ai oán này đang cất giấu một cỗ thâm tình, bởi vì hắn nhìn ra người trước mặt dẫu suy nghĩ gì cũng đều viết lên đôi mắt, cho nên hắn một chút cũng không hoài nghi sự tồn tại của chính mình trong lòng y, như vậy, đến tột cùng hắn đang chần chờ cái gì? Đến tột cùng hắn… còn đang do dự điều chi?
Bất an? Phản bội?
Nếu ngài nhìn thấy ánh mắt lúc y cõng ngài đến cầu cứu, tôi nghĩ ngài sẽ không bao giờ hoài nghi…
Bỗng dưng lại nhớ tới lời Khuyết Thù Ngôn nói trước khi đi, mâu quang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên một chút gợn sóng, liên tục lặng im ngóng nhìn cũng thoáng chốc bị đánh vỡ.
Bất thình lình, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Bất luận thái độ hiện tại của cậu như thế nào, cũng không quản trong lòng cậu nghĩ gì, tôi, sẽ không cho cậu rời đi.”
Bình tĩnh giống như báo cho biết một chuyện râu ria vặt vãnh, vẻ mặt cùng ngữ điệu của Hoàng Hân Duật trừ bỏ khẳng định cùng kiên quyết ra không còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ thoáng chốc giật mình ngốc lăng, tựa chừng khó hiểu sao hắn lại đột nhiên nhảy đến vấn đề này, lại giống như đang suy ngẫm hàm ý trong lời hắn, một lát sau, y lại khôi phục thái độ thường ngày, không cho là đúng dùng vẻ mặt khiêu khích lạnh nhạt nói:
“Về chuyện này, anh đã nói với tôi rất nhiều lần, tôi cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, không tính toán sống đi ra khỏi Hoàng gia, không biết câu trả lời này… Ngài đây có vừa lòng hay không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thương tổn cậu thêm lần nào nữa, càng không thể giết cậu, bất luận cậu tin hay không, đây là lời nói thật.”
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Hắn hiểu được trong lòng hắn có chút tham luyến cái cảm giác được người ta trân quý
“Anh ——”
Kinh hoàng phát giác ra bản thân đang rơi lệ, Từ Cửu Kỷ chật vật không chịu nổi vội vàng che mặt lại, không chút ôn nhu hủy diệt đi thủy quang trong mắt mình, ngữ điệu cứng ngắc lạnh lùng phủ nhận:
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chưa thấy qua vật này.”
Tiếp, y cũng không quản Hoàng Hân Duật sẽ phản ứng như thế nào với câu trả lời lúc này của mình, thân mình vừa động, tính toán giấu mình vào trong chiếc chăn không để ý tới hắn nữa, nào biết Hoàng Hân Duật cũng không chịu cho y như nguyện, tựa hồ đã sớm đoán được y sẽ có hành động như thế, so với y nhanh hơn từng bước tiến đến ngồi bên mép giường, đưa tay kiềm chặt cổ tay gầy guộc của y ép y mở lòng bàn tay ra, sau đó vững vàng đặt hộp gấm màu lam vào trong tay y, khẩu khí vẫn chậm rãi như trước nói:
“Tôi biết đây là của cậu, tôi có hóa đơn nhận hàng cậu vứt bỏ lúc trước, trên đó có chữ ký của cậu, hơn nữa ông chủ cửa hàng cũng còn nhớ rõ yêu cầu của cậu, cậu yêu cầu ông ấy nội trong năm ngày phải chuẩn bị tốt hàng, kịp tặng quà lễ Giáng Sinh… Tôi có nói sai không?”
“Tôi nói “Tôi không biết anh đang nói cái gì”, anh muốn tôi nhấn mạnh bao nhiêu lần anh mới nghe hiểu được!”
Tránh không khỏi sự trói buộc của hắn, Từ Cửu Kỷ không nhẫn được cơn tức giận ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy đen như mực kia, không chút chột dạ phủ nhận toàn bộ những câu những lời hắn nói, cho dù nó đều là sự thật đi chăng nữa, nhưng tất cả đều là những việc ngu xuẩn mà tên con trai gọi là “Anh” làm ra, cùng y – Từ Cửu Kỷ —— hoàn toàn không quan hệ!
“Tôi chưa từng làm qua loại chuyện ngu xuẩn này, thứ này cũng không phải của tôi, mời anh không cần tùy tiện lấy ra mấy thứ vớ vẩn bắt tôi nhận nợ, tôi sẽ không thừa nhận.”
Căm tức nhìn thẳng vào mắt hắn, Từ Cửu Kỷ gằn từng tiếng rành mạch, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện ngu xuẩn… Phải không?” Nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt y, Hoàng Hân Duật có chút đăm chiêu âm trầm cất tiếng.
Tới lúc trưởng thành hắn cũng chưa từng để ý đến sinh nhật của bản thân, thứ nhất là bởi vì Mạc Quân Trình từ trước đến nay là kẻ ngay cả ngày sinh nhật của mình còn không nhớ, cho nên tự nhiên sẽ không thể nhớ rõ sinh nhật của hắn, thứ hai là trước giờ trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Mạc Quân Trình, trong thế giới của hắn cũng chỉ có những chuyện liên quan đến Mạc Quân Trình mới đáng giá cho hắn chú ý, những chuyện khác tuyệt không quan trọng, kể cả sinh nhật của bản thân hắn cũng vậy, cho nên tới nay hắn cũng không để ý, hơn nữa hắn cũng không muốn cho nhiều người biết được việc tư của hắn, bởi vậy thuộc hạ bên cạnh cho dù muốn hỏi cũng không hỏi ra đáp án, và cứ thế không hề có ai nhắc tới, hắn cũng đương nhiên quên sạch.
Chính là, trong trí nhớ của hắn từng có một người, vì hỏi ra ngày sinh của hắn mà liên tục tiêu phí hơn nửa năm thời gian, mỗi khi gặp hắn đều hỏi hắn vấn đề này, tuy rằng bọn họ không phải mỗi ngày đều gặp mặt, thậm chí có khi một tháng cũng không hơn một lần gặp nhau, bởi vậy số lần hỏi cũng không tính rất thường xuyên, nhưng cho dù như thế, vẫn làm cho hắn phiền, ghét, bực dọc, tức giận hung hăng ném người nọ ở trên giường hành hạ suốt cả đêm cũng không chịu ngừng, sau đó ác ý chọn ngay lúc người đó thất thần sắp ngất đi kề sát tai y thấp giọng nói ra cái ngày mà hắn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào biết, hắn nghĩ rằng, trong tình huống như vậy cho dù y nghe được cũng không thể nhớ rõ, nhưng mà không ngờ được người nọ lại ghi tạc câu nói bâng quơ kia vào trong lòng, rồi lại cẩn thận suy tính thứ hắn thích, chỉ vì tìm ra lễ vật tốt nhất để tặng hắn…
Từ trong miệng ông chủ kia, rồi dựa vào hộp gấm này, hắn nhìn thấy được bốn năm trước Anh yêu say đắm cùng lo lắng lấy lòng hắn đến nhường nào, hắn còn cảm giác được một loại cảm xúc mà hắn chưa từng cảm thụ từ trước đến nay, cái cảm giác được người ta xem là báu vật đặt ở trong lòng mà trân trọng, cái cảm giác ấy rất ngọt ngào nhưng cũng vô cùng chua xót… Làm cho hắn biết rõ không nên, rồi lại không thể lạnh lùng dứt bỏ.
Trong lòng hắn có chút hoang mang, bởi vì hắn biết cảm giác ấy sẽ làm hắn trở nên yếu đuối, sẽ khiến hắn liên tiếp thay đổi, vì không cho bản thân lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, vì không muốn một lần nữa cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản bội mình, vào lúc này hắn hẳn nên cố hết sức phá hủy đi nguyên nhân mai sau có thể làm rối loạn con tim hắn, nhưng mà cho dù trong lòng biết là như thế, hắn vẫn không thể xuống tay.
Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt bao hàm lửa giận, tùy ý khiêu khích trước mắt, hắn hiểu được trong lòng hắn có chút tham luyến cái cảm giác được người ta trân quý, hơn nữa mỗi khi hắn nhớ tới đối phương vào khoảnh khắc hắn tiếp cận sinh tử thì toát ra thương tâm khổ sở, nhớ tới y hành động ngu xuẩn tình nguyện liều mình cũng muốn bảo vệ hắn chu toàn, nơi nào đó trong lòng hắn lại không tự chủ được trở nên mềm mại, khiến hắn cho dù đối mặt với sự vô lễ của y —— cũng không thể nào ngoan tuyệt tra tấn y được nữa.
Quả thật là sai lầm rồi! Không tiếng động thở dài trong lòng, Hoàng Hân Duật bất đắc dĩ thừa nhận.
Chỉ cần để lại y ở bên người, hắn khẳng định sẽ khống chế không được mà tiếp tục phạm sai lầm, mối quan hệ cũng tất nhiên sẽ lại hoàn toàn thay đổi! Thật muốn giữ lại ư? Phải vậy không?
Lúc này hắn từ trong mắt Từ Cửu Kỷ đọc được không chỉ có yêu say đắm, mà là ẩn hàm thật sâu bi ai, oán giận cùng quạnh quẽ, nhìn thấy y như vậy, Hoàng Hân Duật lại vẫn cứ tin tưởng y như trước vẫn luôn đặt hắn ở trong lòng, bởi vì hắn biết, sâu thẳm trong đôi mắt ai oán này đang cất giấu một cỗ thâm tình, bởi vì hắn nhìn ra người trước mặt dẫu suy nghĩ gì cũng đều viết lên đôi mắt, cho nên hắn một chút cũng không hoài nghi sự tồn tại của chính mình trong lòng y, như vậy, đến tột cùng hắn đang chần chờ cái gì? Đến tột cùng hắn… còn đang do dự điều chi?
Bất an? Phản bội?
Nếu ngài nhìn thấy ánh mắt lúc y cõng ngài đến cầu cứu, tôi nghĩ ngài sẽ không bao giờ hoài nghi…
Bỗng dưng lại nhớ tới lời Khuyết Thù Ngôn nói trước khi đi, mâu quang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên một chút gợn sóng, liên tục lặng im ngóng nhìn cũng thoáng chốc bị đánh vỡ.
Bất thình lình, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Bất luận thái độ hiện tại của cậu như thế nào, cũng không quản trong lòng cậu nghĩ gì, tôi, sẽ không cho cậu rời đi.”
Bình tĩnh giống như báo cho biết một chuyện râu ria vặt vãnh, vẻ mặt cùng ngữ điệu của Hoàng Hân Duật trừ bỏ khẳng định cùng kiên quyết ra không còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ thoáng chốc giật mình ngốc lăng, tựa chừng khó hiểu sao hắn lại đột nhiên nhảy đến vấn đề này, lại giống như đang suy ngẫm hàm ý trong lời hắn, một lát sau, y lại khôi phục thái độ thường ngày, không cho là đúng dùng vẻ mặt khiêu khích lạnh nhạt nói:
“Về chuyện này, anh đã nói với tôi rất nhiều lần, tôi cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, không tính toán sống đi ra khỏi Hoàng gia, không biết câu trả lời này… Ngài đây có vừa lòng hay không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thương tổn cậu thêm lần nào nữa, càng không thể giết cậu, bất luận cậu tin hay không, đây là lời nói thật.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook