Sáng sớm mỗi ngày, Hoa Nam đều cùng Hoa Văn và Mai Hương đi hái hoa lộ*. Hôm đó khi ba người trở về thì đột nhiên có một con hạc giấy bay vào trong điện. Hoa Nam nhìn thấy thì vui vẻ vô cùng. Y một phát bắt được con hạc, mở ra xem, trên giấy chi chít những dòng chữ nhỏ. Hoa Nam vừa xem vừa mỉm cười, thỉnh thoáng lại thở dài mấy tiếng. Mai Hương nghĩ con hạc này tám phần là thư nhà gởi đến cho Hoa Nam, cũng mừng thay cho y, thấp người xuống nói: “Hoàng Hậu, Người cứ từ từ xem, nô tỳ giúp sẽ Người chuẩn bị trước mọi thứ.”

*hoa lộ: các loại hoa dùng để làm thuốc.

Hoa Văn thấy Mai Hương đi rồi liền đưa tay ra, thản nhiên nói: “Lấy ra xem.”

“Gì chứ?” Hoa Nam đem thư nhét vào trong tay áo, “Không cho ngươi xem, tất cả đều là những lời giáo huấn của nhị ca cho ta.”

“Những lời Nhị công tử giáo huấn ngươi ta nghe còn nhiều hơn ngươi, có gì không được? Để ta xem một chút.” Hoa Văn tiến sát lại gần, ỷ vào thân cao mà từ trên nhìn xuống, hỏi: “Chẳng lẽ bức tranh trong thư là đông cung?”

“Không phải!” Hoa Nam quả quyết nói, lấy bức thư từ trong tay áo ra, gương mặt lộ ra thần sắc lo lắng, “Được rồi, cho ngươi xem.”

Hoa Văn mở thư ra, đầu tiên là mỉm cười, sau đó thì kinh ngạc, cuối cùng sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.

“Tên phượng hoàng ngốc ngươi yêu mến thật có số đào hoa, đã thành thân rồi, nương tử còn là phượng hoàng trên thiên giới, thật sự là trời sập a.” Hoa Nam nhìn kỹ biểu tình của Hoa Văn, cẩn trọng nói.

“Người ta có thể lấy cửu thiên phượng hoàng, còn ngươi lại gả nhầm cho người phàm đã có lão bà cùng hài tử. Nếu so với ngươi thì hắn quả thật may mắn hơn nhiều.” Hoa Văn liếc xéo y một cái, lạnh lùng trả lời.

Lần này Hoa Nam không có phản bác, ngược lại còn tự mình suy ngẫm: “Đúng nha đúng nha, ta sai rồi, hơn nữa ta còn liên lụy ngươi phải ở trong cung cấm sâu vạn trượng này với ta. Hoa Văn, ta vĩnh viễn cảm kích ngươi.”

Hoa Văn hừ lạnh một tiếng, vẫn không thèm nhìn y: “Nói những lời này làm gì?”

“Ta… Tiểu Văn… Cái kia… Ngươi nếu như thấy thương tâm thì cứ khóc đi, ta sẽ không cười ngươi đâu, thật đó. Ngươi khóc đi, biểu tình ngươi lúc này so với khóc còn khó coi hơn.” Hoa Nam chăm chú nhìn Hoa Văn, gãi gãi đầu, mặt đầy lo lắng.

Hoa Văn cười nhạo: “Hay ho lắm sao mà khóc? Người ta thành thân ta lại khóc cái gì hả?”

Hoa Nam nuốt nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: “Vậy ngươi cũng đừng miễn cưỡng mỉm cười a.” Thấy Hoa Văn lộ ra vẻ hung ác, y liền cố lấy hết dũng khí mà nói: “Ngươi đừng làm bộ nữa, ngươi luôn làm ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng cùng kiên cường, thế nhưng yêu mến một người lại cứ rụt rè không cho người ta biết. Tên phượng hoàng ngốc ấy không biết ngươi yêu mến hắn nên thành thân với người khác thì có gì sai?”

“Chuyện của ta đến phiên ngươi quản?” Hoa Văn đem thư trả lại cho Hoa Nam, hờ hững nói: “Tên phượng hoàng ngốc ấy muốn thành thân với ai là chuyện của hắn, ta không có thương tâm, ngươi cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đi ăn sớm một chút đi.”

Hoa Văn tâm tình không tốt, Hoa Nam cũng vui vẻ không nổi. Khi Minh Châu đến tìm đến y chơi đùa, y thật không có chút nào hứng thú. Đang thẫn thờ nắm bàn tay nhỏ bé của nàng dạo chơi trong ngự hoa viên, trùng hợp gặp được Giang Diễm. Giang Diễm thấy y thì xấu hổ, vừa định xoay người đổi đường khác mà đi, Minh Châu ở phía sau đã cất tiếng gọi: “Ngũ hoàng thúc, thúc vừa nhìn thấy con thì chạy mất, nhất định là sợ con quấn lấy thúc, bắt thúc kể chuyện xưa. Con sẽ mách phụ hoàng.”

Giang Diễm đành phải quay đầu lại hành lễ với Hoa Nam, kế đó ôm lấy Minh Châu dụ dỗ: “Ngũ thúc yêu thích tiểu Minh Châu nhất, sao lại vừa thấy con đã bỏ chạy được?”

Minh Châu suy nghĩ một chút, nũng nịu nói: “Không phải thấy con bỏ chạy, vậy là thấy Hoàng Hậu?”

Giang Diễm đối với lời nói trẻ con không chút cố kỵ của Minh Châu âm thầm kêu khổ, cười xòa: “Sao vậy được? Hoàng Hậu thánh khiết thanh nhã như hoa sen, ai gặp rồi lại không muốn gặp thêm nhiều lần nữa?”

Giang Diễm nói như thể hiển nhiên là vì chuyện Giang Giác hái hoa sen tặng Hoa Nam. Nghe nói chuyện này lan truyền rất nhanh, dân chúng noi theo hành động của thiên tử, hiện tại dân gian đang lưu hành tục lệ trượng phu tặng nương tử hoa sen để biểu đạt ý nghĩ yêu thương.

Hoa Nam có chút không được tự nhiên, mỉm cười: “Vương gia quá khen, Đoan vương phi mới là băng thanh ngọc khiết, là một đóa hoa sen cứng cỏi.”

Lần này đến phiên Giang Diễm không được tự nhiên. Hắn do dự một chút, cuối cùng mới bỏ đi sự dè dặt mà nói: “Hoa Nam, cám ơn ngươi. Nếu ta mất đi Vi Lan, ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”

“Lúc trước trên đường đi ngươi vẫn luôn chiếu cố ta rất nhiều, ta giúp ngươi chút chuyện nhỏ ấy có tính là gì?” Hoa Nam liếc xéo Giang Diễm, ‘chiếu cố ta rất nhiều’ năm chữ này được y nhấn mạnh, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng lên, đầu cúi thấp đến mức gần như muốn chôn sâu dưới đất.

“Ta nói ra mấy lời này cũng không sợ ngươi để bụng, nhưng ta thật không biết Đoan vương phi thích ngươi ở chỗ nào? Ngươi cái tên này, có mới nới cũ, thô lỗ xúc động, nữ tử như nàng đáng giá hơn nhiều.” Hoa Nam thấy hắn đỏ mặt như quả táo thì có ba phần tương tự Giang Giác, liền cố ý kích động hắn.

Giang Diễm lộ ra thần sắc hoài niệm: “Lúc trước nàng vốn dĩ không thích ta, ngay cả gặp ta một chút cũng không nguyện ý. Suốt ba tháng trời, ngày nào ta cũng đến tướng quân phủ bái kiến, chỉ hi vọng có thể gặp nàng. Nàng yêu thích hoa mai, ta liền tìm mười hai đóa mai vàng có nhị là gỗ ngọc đàn hương mới đổi được một nụ cười của nàng. Sau khi phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, ta cao hứng đến mức cả đêm không ngủ.”

“Vậy cái đầu heo ngươi sao lại tự mình nói không thương nàng?” Hoa Nam khinh thường nói, thầm nghĩ Giang Giác tâm tư linh hoạt sao lại có một đệ đệ ngốc thế này?

“Nàng lãnh đạm cao ngạo, chưa bao giờ nói những lời yêu thương tình cảm với ta. Làm vợ chồng bao lâu, ta cũng hiểu tình yêu đã phai nhạt, chỉ còn lại tình thân mà thôi. Rồi ta gặp được Phiến Vũ, cảm thấy nàng ấy rất hiểu lòng người, khôn ngoan khéo léo, thanh tú thông minh, so với Vi Lan còn hiểu ta nhiều hơn. Ta thật sự không nghĩ đến chuyện vứt bỏ Vi Lan, chỉ là không nghĩ tới nàng chết cũng không thỏa hiệp. Lúc đầu ta giận lắm, nhưng khi đã hết giận rồi thì cũng không thấy nàng có gì sai. Tuy nhiên, ta đã đáp ứng với Phiến Vũ là sẽ chiếu cố nàng suốt đời, ta không thể thất tín phụ bạc nàng, cho nên rơi vào thế khó xử. Nếu không phải ngươi bày ra chút mưu kế, có lẽ chúng ta vẫn còn một mực giằng co lẫn nhau.” Giang Diễm tính tình hảo sảng thẳng thắn, bị Hoa Nam mắng cũng không hề tức giận.

“Lúc đầu, mục đích của ta không phải là muốn giúp ngươi.” Hoa Nam nở nụ cười, có chút áy náy, “Ta chỉ là muốn giúp vị Vương phi cao ngạo bất tuân, thà chết không chịu khuất phục kia. Nàng và ta có chung cách nhìn về chuyện tình cảm.” Y dừng một chút, nói tiếp: “Chén rượu kia không có độc. Nếu ngươi để Vương phi uống hết, ta sẽ đưa ra bức hưu thư đã viết sẵn từ trước, cho nàng bỏ ngươi.”

Giang Diễm trợn mắt há mồm, thế nào cũng nghĩ không ra kế hoạch khác của y là khuyên Vương phi bỏ chồng. Y không hổ danh là nam hậu, không hổ danh là người ở lang hoàn phúc địa, quả nhiên… anh dũng.

“Ta muốn nhìn thấy bộ dáng hối hận của ngươi.” Hoa Nam ranh mãnh cười, “Nhân sinh cả đời, thật sự có rất nhiều chuyện khiến bản thân hối hận. Có đôi khi là vì không làm rồi sau đó hối hận, có đôi khi là vì làm rồi sau đó hối hận. Ta gần đây đã nhìn thấy không ít.” Giống như Hoa Văn, giống như Giang Diễm.

Giang Diễm không ngờ Hoa Nam với đôi mắt to thuần khiết, khóe miệng luôn mỉm cười vui vẻ kia lại nói ra những lời sâu sắc từng trải như vậy. Hắn trầm tư một lát rồi nói: “Nhưng ta nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời chúng ta sẽ có ít nhất một lần không làm rồi sau đó hối hận.”

Hoa Nam gật đầu. Thấy Minh Châu đã có chút không kiên nhẫn, y liền sờ sờ lên đầu nàng, tựa như tự nhủ mà nói: “Đúng vậy. Bởi vì sợ làm rồi sẽ hối hận, cho nên không dám làm, thế nhưng đến cuối cùng vẫn là hối hận.”

Giang Diễm ngạc nhiên: “Ngươi không phải là đang gặp vấn đề khó khăn cần lựa chọn đấy chứ? Ngươi cùng hoàng huynh thương lượng một chút đi, từ nhỏ hắn đã rất có chủ kiến.”

Hoa Nam khoát khoát tay, mỉm cười: “Không cần đâu, chuyện của ta cho đến bây giờ đều là do ta tự mình làm chủ. Có lẽ thoạt nhìn không giống, nhưng trên thực tế ta cũng rất có chủ kiến đấy.”

Minh Châu nhịn không được mà xen vào: “Hoàng hậu xinh đẹp như thế, đương nhiên là có chủ kiến a.”

“Con đây là suy luận kiểu gì vậy?” Hoa Nam xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.

Minh Châu nghiêm trang đáp: “Phụ hoàng nói, Hoàng Hậu vừa hồn nhiên lại vừa đáng yêu, vừa ngây thơ lại vừa thông minh, hơn nữa vô cùng có chủ kiến.”

Giang Diễm cảm thấy có chút quen tai, đột nhiên nghĩ đến, những lời này ngày đó Tứ ca đã từng nói qua, hắn nói hắn yêu mến chính là một người như vậy.

“Ngươi chưa bao giờ xem ta là người yêu sao? Dù sao thì trên danh nghĩa chúng ta cũng là vợ chồng.”

“Hoàng Thượng, chúng ta không thể vì chính mình mà sống. Ta là Hoàng Hậu, cho nên ta sẽ không làm theo dự định ban đầu, ta sẽ ở lại nội cung tổ chức cung yến. Đây là trách nhiệm của ta. Ngươi là Hoàng Đế, là trượng phu của bốn nữ nhân, cho nên ngươi có trách nhiệm làm cho các nàng cảm thấy hạnh phúc. Ngươi không thể vì một mình ta mà tổn thương bốn người các nàng. Hạnh phúc của hai người so ra vẫn kém hạnh phúc của bốn người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương