Giọng nói kia lười biếng lại thờ ơ. Cô trở nên căng thẳng, giương mắt nhìn sang, hai tay người đàn ông đút vào túi quần, mặc áo sơ mi và quần đen, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Chuyện đó..." Cô cười gượng. "Trùng hợp thật."
Người đàn ông đã đi tới gần, nghiêng người dựa vào tường ung dung nhìn cô.
"Có phải mất vài ngày nữa không?"
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam dời sang chỗ khác.
"Hôm nay truyền một bình nữa thì được rồi."
"Thật không thế?"
Giọng nói anh nhàn nhạt, cô gật đầu. Đang nói chuyện, trong phòng có bác sĩ khám bệnh đi tới. Đó là bác sĩ khám bệnh cho cô, Mạnh Thịnh Nam lên tiếng chào hỏi, bác sĩ gật đầu đi qua, chưa đi mấy bước đã quay lại nói. "Ngày mai nhớ tới sớm một chút." Nói xong biến mất tăm.
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Trì Tranh khẽ liếm môi, cười nhẹ.
"Người không biết còn tưởng cậu tới đây tản bộ."
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu, không được tự nhiên, gương mặt hơi phiếm hồng.
Trì Tranh đi tới. "Cậu không nhận ra trên người mình thiếu cái gì à?"
Cô đỏ mặt.
"Cái...cái gì?"
"Nghĩ lại chút đi nào." Anh cong môi.
Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn anh một cái, lắc đầu.
Trì Tranh cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lắc qua lắc lại. "Cái này thì sao?"
Cô sửng sốt.
"Sao lại ở chỗ cậu vậy?"
Trì Tranh đưa cho cô. "Cậu nói xem."
Cô ngượng ngùng nở nụ cười.
"Đánh rơi trong xe." Trì Tranh nói. "Sau này phải cẩn thận đấy."
"Cảm ơn cậu." Mạnh Thịnh Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nhìn cô.
"Tối hôm qua tôi để ở trong cửa hàng, có mười mấy cuộc gọi tới nhưng không nghe, cậu xem đi."
Cô mở ra xem, đều là cuộc gọi của Thích Kiều.
"Không có chuyện gì đâu." Cô vừa cười vừa nói.
Trì Tranh nhìn thoáng qua bình truyền trên đỉnh đầu cô. "Đây là chai cuối sao?"
"Ừ."
Mạnh Thịnh Nam nhớ tới gì đó, hỏi. "Cậu không vội về cửa hàng sao?"
Trì Tranh nói. "Vội."
Cô "A?" một cái. "Cô Trần không khỏe sao?"
"Không phải."
Cô yên tâm rồi. "Vậy cậu tới bệnh viện...."
Trì Tranh nhìn cô, nhàn nhạt ngẩng đầu lên.
"Trả điện thoại cho cậu thôi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Thế nên vừa rồi không phải trùng hợp đâu." Anh nói xong còn nở nụ cười.
"Sao cậu biết tôi ở bệnh viện?"
"Đoán thôi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Trì Tranh buồn cười nhìn, không trêu cô nữa. Ngẩng đầu nhìn bình truyền sắp hết, anh ngồi dậy đi gọi y tá, để lại Mạnh Thịnh Nam ngồi ngây ngốc ở đó. Nhổ xong kim, hai người đi ra bệnh viện, nhìn từ xa đã thấy xe máy anh dựng ở cổng bệnh viện.
Trong khi cô suy nghĩ xem nên nói cái gì, Trì Tranh đã bắt một chiếc taxi.
"Cậu không muốn tôi ngồi xe máy sao?"
Cô khẽ nhếch miệng , anh cười khan.
Trì Tranh mở cửa xe. "Cậu còn chưa khỏe, để lần sau đi."
Mạnh Thịnh Nam mím môi nhìn anh, không biết nói cái gì, chỉ xoay người ngồi lên taxi. Anh sải bước đi lại chỗ xe mình, cô chỉ thấy được bóng lưng của anh, cũng không biết đột nhiên lấy dũng khí ở đâu, cô mở cửa sổ thò đầu ra ngoài gọi tên anh.
"Trì Tranh."
Thân thể người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ, chưa kịp quay đầu đã nghe cô nói.
"Cậu đi về cẩn thận nhé."
Cô nói xong nhanh chóng thò đầu lại, nói với tài xế taxi chạy xe. Xe đã đi xa, Trì Tranh chậm rãi quay người nhìn lại. Anh mím môi nhìn theo phương hướng của chiếc xe, thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhưng vẫn chưa đốt. Ở trong xe taxi, Mạnh Thịnh Nam chậm rãi khôi phục lại tâm tình của mình, nhiều năm qua đi, gọi tên anh một lần cũng không biết là phải dùng bao nhiêu dũng khí.
"Bạn trai cháu sao?" Chú tài xế cười hỏi.
Mạnh Thịnh Nam ngẩn ra "Bạn cấp 3 ạ."
Đến trường học, cô về văn phòng, lúc ấy chuông vào học buổi chiều mới vừa vang lên, cô đang rảnh rỗi. Khoảng 3,4 giờ, ban giám hiệu thông báo cho giáo viên chủ nhiệm chuyện ôn tập cuối kỳ, Mạnh Thịnh Nam về lớp 8 nhắc nhở vài câu rồi đi.
Cùng lúc đó, Tiểu Lâm cũng đi ra từ lớp 9, hai người cùng nhau về phòng làm việc.
"Làm chủ nhiệm lớp cảm giác thế nào?"
Cô nói. "Cũng tạm được."
Cô và Tiểu Lâm lại trò chuyện vài câu, sau đó Tiểu Lâm đột nhiên nói. "Sáng sớm nay có một người đàn ông tìm cô."
Mạnh Thịnh Nam sợ run lên.
"Là người lần trước đưa cô về."
Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Cậu ấy nói gì thế?"
Tiểu Lâm cười. "Anh ta tìm tới phòng của giáo viên Tiếng Anh rồi hỏi cô ở đâu, tôi bảo cô đi bệnh viện rồi. Hơn nữa tôi còn bảo cô hơi đáng thương..."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Cô cảm thấy càng ngày càng rối rắm.
Hôm đó trời xanh mây trắng, nắng nóng cháy đầu, ngẩng đầu nhìn lên là một bầu trời xanh mênh mông. Trường học bên cạnh có vô số học sinh qua lại. Bên kia đường lớn, Trì Tranh mới làm xong công việc, dựa vào xe hút thuốc.
Hút thuốc xong anh phải đi rồi.
Sau lưng anh là sạp báo, có hai cô gái mua một quyển tạp chí rồi lướt qua người anh, vừa đi vừa nói.
"Cậu xem truyện này của chị ấy chưa?"
Một cô gái lật ra trang nào đó, chỉ vào mấy chữ bên trên.
"Hôm qua mua rồi, tớ thích nhất Thâm Hải Thiếu Niên."
"A a a." Cô gái kia kêu to. "Tớ thích nhất cái truyện này của chị ấy, nhưng mà bây giờ không tìm được trên mạng nữa."
Trì Tranh đã bước lên xe, đang muốn khởi động xe, hai cô gái kia đang vui vẻ trò chuyện, khoa tay múa chân dường như nói mãi không hết.
"Chuyện cũ là chuyện cũ cũng hay."
"Aizz." Một cô gái thở dài. "Chỉ biết chị ấy là Thư Viễn, cũng không biết dáng dấp chị ấy thế nào.
Động tác đạp chân của Trì Tranh dừng lại, hơi sửng sốt. Anh liếc nhìn cuốn tạp chí trong tay hai cô gái kia, tắt máy đi tới sạp báo mua một quyển tương tự sau đó giở ra, quét mắt tổng thể cũng không thèm nhìn kỹ, lúc thấy tên tác giả kia, ánh mắt anh khựng lại.
Điện thoại trong túi vang lên, là Sử Kim gọi tới.
Anh nói vài câu sau đó cầm quyển tạp chí kia, ngồi lên xe rồi về cửa hàng. Sử Kim đang ngòi trên ghế, thấy anh về đứng dậy ngay lập tức, cả người Trì Tranh đầy mồ hôi, nhét quyển tạp chí kia vào tủ kính sau đó đi vào phòng trong cởi áo ngắn tay ném qua một bên, nửa trên của anh không mặc gì, đi tới thùng nước rửa mặt qua quýt rồi tìm một cái áo tay lỡ màu đen mặc vào.
"Tôi nói, sao cậu lại thích mấy cái đồ này của phụ nữ chứ?"
Sử Kim lắc lắc quyển tạp chí trong tay, nở nụ cười xấu xa. Anh ta cầm quyển tạp chí đi tới, miệng cũng chẳng nói lời nào hữu ích.
"Lo chuyện của cậu đi."
Sử Kim duỗi người. "Không vội."
Trì Tranh hừ một cái.
"Muốn gái rồi sao?" Sử Kim hỏi.
Trì Tranh không thèm liếc mắt nhìn anh ta, châm một điếu thuốc.
Sử Kim cười. "Nhìn cậu như vậy tôi cá chắc mình đoán đúng 7 - 8 phần rồi."
Trì Tranh không nói gì cả, chuyên tâm hút thuốc.
"Có bạn gái sao? Cô gái kia?"
Trì Tranh miễn cưỡng liếc mắt nhìn Sử Kim.
"Sao hôm nay cậu nhiều lời vậy?"
Sử Kim nhướn mày. "Ôi, không dám thừa nhận sao?"
Ánh mắt Trì Tranh lạnh nhạt.
"Nhớ năm đó, cách rất xa cậu cũng có thể ngửi được mùi phụ nữ trên người cậu, tôi đây rất đố kỵ."
Trì Tranh liếm môi. "Đm."
Sử Kim cười ti tiện.
Hai người tán dóc một lúc, Sử Kim đứng dậy đi lấy hàng, một mình Trì Tranh ngồi trong cửa hàng nhàn rỗi không có gì làm. Anh đột nhiên mở máy tính tìm cái tên đó, trừ bút danh và vài tác phẩm, cái gì cũng không có nữa, giống y hệt kết quả năm đó anh tìm kiếm. Trì Tranh sờ sờ cằm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook