Tha Thứ Tình Yêu
-
Chương 18
Dừng lại chốc lát ở bên ngoài phòng bệnh hạng nhất, tôi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong phòng không có ai khác. Vệ Phi nằm trên giường, chân trái bị treo, mắt cá bị bó thạch cao thật dày. Anh nhắm hai mắt, nhìn như ngủ say, màu trắng của bao gối và mền quá chói mắt, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh.
Tôi cởi áo khoác, giắt trên giá áo, sau đó, liền nghe thấy âm thanh của anh truyền đến từ phía sau lưng.
"Em đã đến rồi."
Tôi quay đầu lại, Vệ Phi đã mở mắt ra, lông mày nhàn nhạt có vẻ suy yếu, ánh mắt lại rất sáng, xem ra rất có tinh thần.
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi nâng cằm, nhìn về phía chân của anh.
"Gảy xương." Anh cũng nhìn theo.
"Tại sao lại như vậy?"
"Một tai nạn xe nhỏ." Anh bình thản nói.
Tai nạn xe nhỏ. . . . . . Quả thật, tai nạn này so với tai nạn xảy ra mấy năm trước khiến cho hai chân của anh bị tàn tật thì đây có thể tính là "nhỏ".
Tôi nhất thời im lặng, lặng lẽ đứng ở cuối giường. Vệ Phi đưa tay trái ra, nói: "Tới gần đây một chút."
"Thế nào?" Tôi hỏi, đồng thời đi lên trước theo lời của anh.
Khi tôi đến đủ gần, anh giữ chặt tôi, sau đó đặt tay của tôi lên môi, khẽ hôn nhẹ lên ngón tay một cái.
"Sinh nhật vui vẻ." Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của tôi là khóe miệng hơi nhếch lên trên của anh.
Tôi sửng sốt, sau đó, lập tức hốt hoảng tránh khỏi ánh mắt của anh, rồi vội vàng rút tay trái lại. Nhưng mà, có một dòng hơi nóng không thể khống chế mà tuôn ra từ trong hốc mắt . . . . . . Không nói một câu, tôi bước nhanh dường như là lao ra khỏi phòng bệnh. Sau đó ở bên ngoài cửa phòng, dựa vào bên tường nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm thấy ướt át ở trong mắt.
Động tác vừa rồi, sinh nhật hàng năm trong quá khứ, cũng sẽ xảy ra. Hôn ngón áp út tay trái của tôi, sau đó nói một cách đơn giản "Sinh nhật vui vẻ", tựa như một nghi thức riêng. Mà mỗi một lần, cái hôn khẽ đó giống như có thể dọc theo mạch máu nhỏ, rơi thẳng vào trong lòng tôi. . . . . . Nhưng tôi không ngờ, sau hai năm rời xa, lại một lần nữa tiếp nhận lời chúc phúc sinh nhật đặc biệt này, lại làm cho tôi bị chấn động sâu hơn so với ngày trước.
". . . . . . Tiểu Vãn?"
Bên cạnh truyền đến âm thanh, tôi mở mắt ra, bác sĩ Vương một thân áo choàng dài màu trắng đứng ngay trước mặt tôi.
"Bác Vương!"
Nhìn thấy ông ở chỗ này, tôi có chút giật mình. Ông là người có địa vị nổi tiếng nhất khoa thần kinh trên thế giới, đồng thời cũng là bác sĩ gia đình của Vệ Phi, hàng năm đều ở trong nước, không nghĩ rằng, hiện tại cũng đến Italy.
". . . . . . Bác đến đây lúc nào?"
"Ngày hôm qua đã đến. Anh ta không phải nên nghỉ ngơi thật tốt sao?" Bác sĩ Vương cắm hai tay trong túi, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.
"Rốt cuộc anh ấy bị thương như thế nào?" Không để ý tới trả lời câu hỏi của ông, hiện tại tôi chỉ muốn ông giải đáp nghi vấn của mình. Dù sao, nếu giống như Vệ phi mới vừa nói khi nãy, gãy xương bình thường thì cũng không đến mức khiến ông phải cố ý chạy đến đây từ trong nước, hơn nữa, còn tới nhanh chóng như vậy.
"Anh ta không nói cho cô sao?" Bác sĩ Vương nhướng cao lông mi trắng , có vẻ có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút hiểu rõ rồi lại bất đắc dĩ cười nói: "Tôi nên sớm nghĩ đến anh ta sẽ không nói."
". . . . . . Mắt cá chân trái bị gãy xương nát bấy, mặc dù trị liệu kịp thời, nhưng cô cũng biết, bản thân anh ta bị tàn tật tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và thể chất, cho nên năng lực hoạt động của anh ta sau này có thể sẽ kém hơn."
Tôi há to miệng, vừa định nói chen vào, ông vỗ vỗ vai tôi, trấn an nói: "Tôi nói chỉ là có thể! Kết quả cụ thể còn phải xem tình hình trong thời kỳ dưỡng bệnh mà xác định. Chỉ là. . . . . ." Ông chợt chuyển đề tài, lòng của tôi không tự chủ cũng theo đó mà run lên, "So với chân của anh ta, thắt lưng bị thương càng nghiêm trọng hơn."
"Thắt lưng?" Tôi nhịn không được cất cao giọng, "Là vết thương cũ tái phát?"
"Một phần." Ông nghĩ nghĩ, hình như đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào, "Lần này phần eo của anh ta bị đụng trực tiếp, mặc dù tủy sống không bị tổn thương, nhưng thần kinh xương sống nhất định sẽ bị thương tổn, đồng thời làm động tới vết thương cũ, trong thời gian ngắn không thể lại gặp bất kỳ áp lực gì. Cho nên, tốt nhất là nằm nghỉ ngơi trên giường, nhưng cũng không thể nằm quá lâu, nếu không sẽ tạo gánh nặng cho phần eo. . . . . . Về phần thời gian phục hồi dài hay ngắn, sẽ phải phụ thuộc vào tình hình nghỉ dưỡng."
Bác sĩ Vương sau khi nói xong một chuỗi dài, vỗ vỗ tôi, sau đó xoay người vào phòng bệnh vì Vệ Phi phải làm kiểm tra. Tôi vẫn đứng tại chỗ, bởi vì vết thương của Vệ Phi, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bên trong phòng không có ai khác. Vệ Phi nằm trên giường, chân trái bị treo, mắt cá bị bó thạch cao thật dày. Anh nhắm hai mắt, nhìn như ngủ say, màu trắng của bao gối và mền quá chói mắt, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh.
Tôi cởi áo khoác, giắt trên giá áo, sau đó, liền nghe thấy âm thanh của anh truyền đến từ phía sau lưng.
"Em đã đến rồi."
Tôi quay đầu lại, Vệ Phi đã mở mắt ra, lông mày nhàn nhạt có vẻ suy yếu, ánh mắt lại rất sáng, xem ra rất có tinh thần.
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi nâng cằm, nhìn về phía chân của anh.
"Gảy xương." Anh cũng nhìn theo.
"Tại sao lại như vậy?"
"Một tai nạn xe nhỏ." Anh bình thản nói.
Tai nạn xe nhỏ. . . . . . Quả thật, tai nạn này so với tai nạn xảy ra mấy năm trước khiến cho hai chân của anh bị tàn tật thì đây có thể tính là "nhỏ".
Tôi nhất thời im lặng, lặng lẽ đứng ở cuối giường. Vệ Phi đưa tay trái ra, nói: "Tới gần đây một chút."
"Thế nào?" Tôi hỏi, đồng thời đi lên trước theo lời của anh.
Khi tôi đến đủ gần, anh giữ chặt tôi, sau đó đặt tay của tôi lên môi, khẽ hôn nhẹ lên ngón tay một cái.
"Sinh nhật vui vẻ." Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của tôi là khóe miệng hơi nhếch lên trên của anh.
Tôi sửng sốt, sau đó, lập tức hốt hoảng tránh khỏi ánh mắt của anh, rồi vội vàng rút tay trái lại. Nhưng mà, có một dòng hơi nóng không thể khống chế mà tuôn ra từ trong hốc mắt . . . . . . Không nói một câu, tôi bước nhanh dường như là lao ra khỏi phòng bệnh. Sau đó ở bên ngoài cửa phòng, dựa vào bên tường nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm thấy ướt át ở trong mắt.
Động tác vừa rồi, sinh nhật hàng năm trong quá khứ, cũng sẽ xảy ra. Hôn ngón áp út tay trái của tôi, sau đó nói một cách đơn giản "Sinh nhật vui vẻ", tựa như một nghi thức riêng. Mà mỗi một lần, cái hôn khẽ đó giống như có thể dọc theo mạch máu nhỏ, rơi thẳng vào trong lòng tôi. . . . . . Nhưng tôi không ngờ, sau hai năm rời xa, lại một lần nữa tiếp nhận lời chúc phúc sinh nhật đặc biệt này, lại làm cho tôi bị chấn động sâu hơn so với ngày trước.
". . . . . . Tiểu Vãn?"
Bên cạnh truyền đến âm thanh, tôi mở mắt ra, bác sĩ Vương một thân áo choàng dài màu trắng đứng ngay trước mặt tôi.
"Bác Vương!"
Nhìn thấy ông ở chỗ này, tôi có chút giật mình. Ông là người có địa vị nổi tiếng nhất khoa thần kinh trên thế giới, đồng thời cũng là bác sĩ gia đình của Vệ Phi, hàng năm đều ở trong nước, không nghĩ rằng, hiện tại cũng đến Italy.
". . . . . . Bác đến đây lúc nào?"
"Ngày hôm qua đã đến. Anh ta không phải nên nghỉ ngơi thật tốt sao?" Bác sĩ Vương cắm hai tay trong túi, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.
"Rốt cuộc anh ấy bị thương như thế nào?" Không để ý tới trả lời câu hỏi của ông, hiện tại tôi chỉ muốn ông giải đáp nghi vấn của mình. Dù sao, nếu giống như Vệ phi mới vừa nói khi nãy, gãy xương bình thường thì cũng không đến mức khiến ông phải cố ý chạy đến đây từ trong nước, hơn nữa, còn tới nhanh chóng như vậy.
"Anh ta không nói cho cô sao?" Bác sĩ Vương nhướng cao lông mi trắng , có vẻ có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút hiểu rõ rồi lại bất đắc dĩ cười nói: "Tôi nên sớm nghĩ đến anh ta sẽ không nói."
". . . . . . Mắt cá chân trái bị gãy xương nát bấy, mặc dù trị liệu kịp thời, nhưng cô cũng biết, bản thân anh ta bị tàn tật tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và thể chất, cho nên năng lực hoạt động của anh ta sau này có thể sẽ kém hơn."
Tôi há to miệng, vừa định nói chen vào, ông vỗ vỗ vai tôi, trấn an nói: "Tôi nói chỉ là có thể! Kết quả cụ thể còn phải xem tình hình trong thời kỳ dưỡng bệnh mà xác định. Chỉ là. . . . . ." Ông chợt chuyển đề tài, lòng của tôi không tự chủ cũng theo đó mà run lên, "So với chân của anh ta, thắt lưng bị thương càng nghiêm trọng hơn."
"Thắt lưng?" Tôi nhịn không được cất cao giọng, "Là vết thương cũ tái phát?"
"Một phần." Ông nghĩ nghĩ, hình như đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào, "Lần này phần eo của anh ta bị đụng trực tiếp, mặc dù tủy sống không bị tổn thương, nhưng thần kinh xương sống nhất định sẽ bị thương tổn, đồng thời làm động tới vết thương cũ, trong thời gian ngắn không thể lại gặp bất kỳ áp lực gì. Cho nên, tốt nhất là nằm nghỉ ngơi trên giường, nhưng cũng không thể nằm quá lâu, nếu không sẽ tạo gánh nặng cho phần eo. . . . . . Về phần thời gian phục hồi dài hay ngắn, sẽ phải phụ thuộc vào tình hình nghỉ dưỡng."
Bác sĩ Vương sau khi nói xong một chuỗi dài, vỗ vỗ tôi, sau đó xoay người vào phòng bệnh vì Vệ Phi phải làm kiểm tra. Tôi vẫn đứng tại chỗ, bởi vì vết thương của Vệ Phi, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook