Tha Thứ Tình Yêu
-
Chương 15
Thẳng đến khi người giúp việc mang bữa sáng vào, tôi vẫn còn đang lúng túng, không hiểu sao bản thân lại đồng ý ở lại. Nhìn khóe miệng anh ta có ý cười như có như không, tôi quyết định của mình là do vừa nãy hai người dựa vào nhau gần quá__bởi vì lâu lắm rồi không gần gũi, cảm nhận hơi thở của anh ta một cách chân thật như vậy, cho nên nhất thời đầu óc không tỉnh táo mới chịu cùng ăn sáng với anh ta. Anh ta cụp mắt xuống, động tác tao nhã như ngày thường, dường như rất chăm chú thưởng thức cháo gà đầu bếp nấu. Tôi cũng im lặng để mùi thơm của cháo kích thích vị giác, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Đã thật lâu không ngồi cùng ăn với anh ta như bây giờ, tôi ngồi bên giường, anh ta nửa ngồi nửa nằm, ánh mặt trời chiếu vào làm ấm căn phòng, mặc dù yên tĩnh nhưng lại có ấm áp hiếm thấy và mập mờ khó nói.
"Cuối tuần sau anh bay đi New York, em thì sao? Còn ở lại đây bao lâu?" Vệ Phi buông bát, ngước mắt hỏi.
"Không biết nữa."
"Vậy ngày kia em rảnh không?"
"Ngày kia? Không biết." Tôi để cái khay về lại tủ đầu giường. "Sao vậy?"
"Không có gì." Anh ta chống mép giường hơi ngồi dậy, vừa định nói gì thì di động trên đầu giường vang lên.
"Tôi phải đi." Tôi đứng lên.
"... .....Ừ." Anh ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu, không nghe điện thoại ngay mà ấn nút vào nút gọi trước.
"Hi vọng em cân nhắn kĩ vấn đề lúc trước." Khi người giúp việc đưa tôi ra cửa, anh ta đột nhiên nhắc lại lần nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đặc biệt chăm chú, khe khẽ gật đầu.
"Sao rồi?" Tôi vừa vào cửa, Mễ nhi săn đón, vẻ mặt quan tâm. "Cậu sẽ không lại cãi nhau với Vệ Phi đó chứ?"
"Không." Tôi đá giày ra, bò lên giường nằm.
"... .......Mình cãi nhau với anh ta lúc nào?" Tôi liếc cô nàng một cái, bởi vì cái chữ "lại" của cô nàng nói đặc biệt nhấn mạnh.
"Rồi rồi, coi như mình dùng sai từ." Mễ nhi cũng nằm xuống cạnh tôi. "Tuy mình không dám chắc nhưng mình dám khẳng định cậu không cho anh ta sắc mặt hòa nhã gì."
Tôi kéo chăn, phớt lờ cô ấy.
".....Tiểu Vãn." Một lát sau, cô nàng gọi tôi, giọng rất nhỏ rất nhẹ. "......Cậu có cảm thấy cậu đang thương hại anh ta không?.....Tuy mình không tận mắt chứng kiến cậu ở chung với anh ta thế nào nhưng với hiểu biết của mình về cậu, mình biết cậu nhất định lạnh lời..." Cô nàng kéo chăn tôi đang che trên mặt, dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi. "Cậu có biết khi người ta dùng cách nói chuyện đó rất tổn thương người khác không? Nhất là với một người yêu cậu."
"Anh ta yêu mình....cũng chỉ là chuyện trước đây thôi." Tôi nhắm mắt lại, không nhìn mặt cô nàng, trong lòng lại bởi vì lời của cô ấy mà quay cuồng.
"Cậu hà cớ gì mà phải nói vậy chứ....Anh ta yêu cậu, bất cứ ai cũng thấy được. Cậu có biết vì sao cậu trở về không lâu lại gặp anh ta ngay dưới lầu nhà cậu không?"
Tôi mở to mắt nhìn cô ấy: "Là cậu nói cho anh ta?" Đúng là tôi nhớ lúc hỏi Mễ nhi, cô ấy phủ nhận rồi. Cô nàng cương quyết lắc đầu: "Đương nhiên là không phải mình......Thật ra, trong thời gian cậu không ở trong nước, anh ta thường xuyên bảo lái xe lái đến dưới lầu nhà cậu mỗi khi tan tầm..."
"Tại sao?" Tôi hỏi một câu ngu ngốc. Thật ra là vì quá kinh ngạc, không ngờ anh ta lại làm như vậy!
"Không biết." Mễ nhi lắc đầu. "Cái này cũng là do sau này mình hỏi lái xe của anh ta mới biết. Nhưng mình biết, nếu như đổi lại là mình, chi khi mình rất nhớ một người mới có thể thường xuyên đến nơi anh ấy từng ở, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm giác càng gần anh ấy....Thậm chí, chờ một ngày nào đó, cửa sổ quen thuộc lại sáng đèn, ảo tưởng anh ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình......" Giọng Mễ nhi vang lên đều đều, rất khẽ nhưng từng câu từng chữ lại như đánh mạnh vào tim tôi. Tôi lặng lẽ cầm góc chăn, nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú của Vệ Phi hiện lên hết sức rõ ràng. Tuy vẫn nói anh ta hẳn là còn tình cảm với tôi, nhưng từ miệng Mễ nhi nói ra, trong lòng lại vọt lên một cảm giác khác thường. Nhớ.....trong 2 năm tôi ra đi, Vệ Phi cũng ôm loại tâm tình này, ở dưới lầu chờ tôi sao? Trong lòng bỗng chốc có một góc trở nên mềm mại, không biết là vì lời nói cảm tính của Mễ nhi hay là bởi vì cái từ tốt đẹp ẩn chứa ngọt ngào kia, hoặc có lẽ, chỉ vì là "anh ấy" đang "nhớ" tôi....
"Cuối tuần sau anh bay đi New York, em thì sao? Còn ở lại đây bao lâu?" Vệ Phi buông bát, ngước mắt hỏi.
"Không biết nữa."
"Vậy ngày kia em rảnh không?"
"Ngày kia? Không biết." Tôi để cái khay về lại tủ đầu giường. "Sao vậy?"
"Không có gì." Anh ta chống mép giường hơi ngồi dậy, vừa định nói gì thì di động trên đầu giường vang lên.
"Tôi phải đi." Tôi đứng lên.
"... .....Ừ." Anh ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu, không nghe điện thoại ngay mà ấn nút vào nút gọi trước.
"Hi vọng em cân nhắn kĩ vấn đề lúc trước." Khi người giúp việc đưa tôi ra cửa, anh ta đột nhiên nhắc lại lần nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đặc biệt chăm chú, khe khẽ gật đầu.
"Sao rồi?" Tôi vừa vào cửa, Mễ nhi săn đón, vẻ mặt quan tâm. "Cậu sẽ không lại cãi nhau với Vệ Phi đó chứ?"
"Không." Tôi đá giày ra, bò lên giường nằm.
"... .......Mình cãi nhau với anh ta lúc nào?" Tôi liếc cô nàng một cái, bởi vì cái chữ "lại" của cô nàng nói đặc biệt nhấn mạnh.
"Rồi rồi, coi như mình dùng sai từ." Mễ nhi cũng nằm xuống cạnh tôi. "Tuy mình không dám chắc nhưng mình dám khẳng định cậu không cho anh ta sắc mặt hòa nhã gì."
Tôi kéo chăn, phớt lờ cô ấy.
".....Tiểu Vãn." Một lát sau, cô nàng gọi tôi, giọng rất nhỏ rất nhẹ. "......Cậu có cảm thấy cậu đang thương hại anh ta không?.....Tuy mình không tận mắt chứng kiến cậu ở chung với anh ta thế nào nhưng với hiểu biết của mình về cậu, mình biết cậu nhất định lạnh lời..." Cô nàng kéo chăn tôi đang che trên mặt, dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi. "Cậu có biết khi người ta dùng cách nói chuyện đó rất tổn thương người khác không? Nhất là với một người yêu cậu."
"Anh ta yêu mình....cũng chỉ là chuyện trước đây thôi." Tôi nhắm mắt lại, không nhìn mặt cô nàng, trong lòng lại bởi vì lời của cô ấy mà quay cuồng.
"Cậu hà cớ gì mà phải nói vậy chứ....Anh ta yêu cậu, bất cứ ai cũng thấy được. Cậu có biết vì sao cậu trở về không lâu lại gặp anh ta ngay dưới lầu nhà cậu không?"
Tôi mở to mắt nhìn cô ấy: "Là cậu nói cho anh ta?" Đúng là tôi nhớ lúc hỏi Mễ nhi, cô ấy phủ nhận rồi. Cô nàng cương quyết lắc đầu: "Đương nhiên là không phải mình......Thật ra, trong thời gian cậu không ở trong nước, anh ta thường xuyên bảo lái xe lái đến dưới lầu nhà cậu mỗi khi tan tầm..."
"Tại sao?" Tôi hỏi một câu ngu ngốc. Thật ra là vì quá kinh ngạc, không ngờ anh ta lại làm như vậy!
"Không biết." Mễ nhi lắc đầu. "Cái này cũng là do sau này mình hỏi lái xe của anh ta mới biết. Nhưng mình biết, nếu như đổi lại là mình, chi khi mình rất nhớ một người mới có thể thường xuyên đến nơi anh ấy từng ở, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm giác càng gần anh ấy....Thậm chí, chờ một ngày nào đó, cửa sổ quen thuộc lại sáng đèn, ảo tưởng anh ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình......" Giọng Mễ nhi vang lên đều đều, rất khẽ nhưng từng câu từng chữ lại như đánh mạnh vào tim tôi. Tôi lặng lẽ cầm góc chăn, nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú của Vệ Phi hiện lên hết sức rõ ràng. Tuy vẫn nói anh ta hẳn là còn tình cảm với tôi, nhưng từ miệng Mễ nhi nói ra, trong lòng lại vọt lên một cảm giác khác thường. Nhớ.....trong 2 năm tôi ra đi, Vệ Phi cũng ôm loại tâm tình này, ở dưới lầu chờ tôi sao? Trong lòng bỗng chốc có một góc trở nên mềm mại, không biết là vì lời nói cảm tính của Mễ nhi hay là bởi vì cái từ tốt đẹp ẩn chứa ngọt ngào kia, hoặc có lẽ, chỉ vì là "anh ấy" đang "nhớ" tôi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook