Thả Thí Thiên Hạ
-
Chương 43: Kính giám
“Đại Vương ca ca, đã lâu như vậy rồi, vì sao huynh không chịu cho ta ra chiến trường một lần?”
Trong vương trướng, Lan Tức cùng Phong Vi đang đánh cờ, chẳng qua bàn cờ còn chưa được một nửa thì Phong Vi đã nhắc câu này.
“Đại Vương ca ca.” Phong Vi thấy ánh mắt của Lan Tức còn dừng trên bàn cờ, giống như là không thèm nghe lời hắn nên không nhịn được phải kêu lên.
“Hửm?” Lan Tức thoáng nhìn qua Phong Vi, nhưng tâm tư của hắn tựa hồ không hề đặt trên người Phong Vi, đồng thời cũng không tập trung vào ván cờ.
“Mỗi ngày huynh đều cho hai người kia bảo vệ ta, căn bản là không muốn cho ta đến chiến trường, cứ tiếp tục như vậy thì sao ta có thể giết địch lập công được, đến lúc về nhà, phụ thân hỏi ta có thể phân ưu cho Đại Vương ca ca hay không, chẳng lẽ huynh bảo ta trả lời là: mỗi ngày ta đều ở trong trướng xem sách, luyện kiếm, rồi ăn cơm, ngủ, ngoài ra không làm thêm cái gì nữa?!” Phong Vi uất ức nói xong, có chút oán khí chỉ chỉ hai huynh đệ song sinh là Chung Ly và Chung Viên: “Ca ca, huynh cho ta ra chiến trường đi, nhất định ta sẽ bắt sống Bạch vương đến trước mặt huynh!”
“Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần kiếm pháp của đệ có thể hơn Chung Ly, binh pháp của đệ có thể hơn Chung Viên thì ta sẽ cho đệ ra chiến trường.” Ánh mắt của Lan Tức lại nhìn về phía bàn cờ, không chút để ý mở miệng nói.
“Haizz!” Phong Vi nghe vậy không khỏi cảm thấy nhụt chí, ánh mắt u oán vô hạn bắn về phía huynh đệ song sinh giống nhau như đúc kia, trong lòng vừa buồn bực vừa xấu hổ, hắn đường đường là công tử của Hầu phủ mà lại không bằng cả hai tên thư đồng!
“Thật là làm cho người ta chán ghét!” Một câu như vậy được hắn thốt ra.
Đối diện với ánh mắt u oán của Phong Vi, Chung Ly, Chung Viên vẫn đứng yên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi ánh mắt của Lan Tức dời sang chén trà, Chung Ly lập tức bê chén trà lên, còn Chung Viên thì cầm khay bạc, khi Lan Tức vừa chuyền chén trà kia, nó sẽ được đặt ngay lên khay.
“Đúng rồi, Đại Vương ca ca, Phong vương tỷ tỷ khi nào thì trở về? Đã lâu rồi ta không tỷ ấy.” Phong Vi rất nhanh đã thoát khỏi tự ti buồn bực, hắn hưng trí bừng bừng nói sang chuyện khác: “Gần đây ta có viết một bài văn, đang muốn đưa cho tỷ ấy xem, nhất định tỷ ấy sẽ khen ngợi ta!” Hắn vừa nói vừa say mê suy nghĩ.
“À, nàng ấy sao… Đến khi cần sẽ gặp.” Lan Tức giống như không thèm để ý thản nhiên đáp, ngón tay vô ý thức chạm vào cái nhẫn ngọc.
“Haiz, thật là nhớ tỷ ấy!” Hai tay Phong Vi chống cằm, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt mông lung: “Khi Phong vương tỷ tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp, Tê Ngô tỷ tỷ cũng không bằng được, hơn nữa tỷ ấy có võ công cao, tài văn chương cũng hơn người, nói chuyện lại hài hước, lúc khoác vương bào màu trắng thì phong tư tươi đẹp, cao quý ung dung, mặc áo giáp màu bạc thì tư thế hiên ngang, phong thần tuấn dật, haiz… Nếu tỷ ấy không phải Vương Hậu của Đại Vương ca ca thì tốt rồi…” Thanh âm của Phong Vi nhỏ dần, giống như đang tự thầm thì, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ngây ngô.
“Oái!” Cái trán của Phong Vi đột nhiên bị gõ một cái: “Đại Vương ca ca, sao huynh đánh ta?”
“Tuổi còn nhỏ mà đầu óc suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nữ nhân, đến khi trưởng thành chẳng phải sẽ càng phong lưu sa đọa hay sao, cho nên vi huynh đương nhiên phải dạy dỗ đệ cho thật tốt.” Lan Tức nhàn nhạt nói, ôn hòa cười, ngón tay dài trắng nõn lướt qua mặt Phong Vi: “Bài học hôm nay của đệ là chép ‘Ngọc Ngôn binh thư’ một lần, luyện ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ một trăm lần!”
“Hả?” Đại não của Phong Vi còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi tiêu hóa hết những thứ vừa nghe thấy, hắn mới kêu lên một tiếng vô cùng thê lương thảm thiết: “Không thể nào? ‘Ngọc Ngôn binh thư’ có bốn trăm chín mươi chương, sao ta có thể chép xong được?! ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ tổng cộng có tám mươi mốt chiêu, muốn ta luyện một trăm lần liền, đây chẳng phải là muốn phá luôn cái tay của ta hay sao?!”
“Như vậy à…” Lan Tức hơi ngửa người ra sau dựa mình vào cái đệm mềm, nâng tay sờ một chậu phong lan xanh tươi bên cạnh, vô cùng nhàn nhã cùng thích thú, trên mặt xuất hiện nụ cười hòa nhã yếu ớt có thể làm xiêu lòng mọi giai nhân trong thiên hạ.
Phong Vi nhìn Lan Tức, tâm tư bỗng thay đổi, âm thầm nghĩ: Bộ dạng của Đại Vương ca ca thật là đẹp mắt! Hơn nữa trên đời này không ai có thể có lời nói và cử chỉ đẹp được như vậy! Thật sự là một cặp vô song trong nhân thế với Phong vương tỷ tỷ!
“Vậy đệ đọc ‘Ngọc Ngôn binh pháp’ một trăm lần, viết khẩu quyết của ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ một trăm lần.” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lan Tức vang lên.
Phong Vi phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc sau mới vội vàng nói: “Không cần! Cái này căn bản là không khác gì cái trước! Đại Vương ca ca, không bằng huynh cho ta ra chiến trường giết một trăm tên địch có được không?” Phong Vi thê thê thảm thảm khẩn cầu, ánh mắt không ngừng nháy với Chung Ly, Chung Viên mong họ đỡ lời, nhưng hai huynh đệ sinh đôi giống như không thấy được ánh mắt đang cầu xin sự giúp đỡ kia, chỉ nhìn chủ tử của mình không chớp mắt.
“Phong Vi, đừng tưởng rằng ta không biết mỗi ngày đệ làm những gì.” Lan Tức nhìn Phong Vi, trong giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc: “Thay vì mỗi ngày đệ vắt óc tìm kế thoát khỏi Chung Ly, Chung Viên, không bằng đệ dùng thời gian đó để đọc binh thư, luyện kiếm pháp chăm chỉ. Chung Ly, Chung Viên gần bằng tuổi đệ nhưng vẫn có thể làm sư phụ của đệ, nếu đệ cứ tiếp tục như vậy thì cả đời cũng đừng nghĩ đến việc có thể vượt qua bọn họ, càng đừng nghĩ đến việc nắm giữ ấn soái!”
“Không công bằng! Không công bằng!” Phong Vi nghe xong lại liên tục la hét, không hề có ý hối cải: “Chuyện gì huynh cũng không làm nhưng việc gì huynh cũng biết, vì cái gì, vì cái gì mà ta cố gắng như vậy cũng không bằng được huynh?!”
“Hử?” Lan Tức không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhất thời dở khóc dở cười: “Cái gì ta cũng không làm?”
“Đúng là như vậy mà!” Phong Vi khẳng định gật đầu, ánh mắt sùng bái nóng bỏng nhìn Lan Tức: “Khi ở Vương đô, thời gian huynh chăm sóc hoa lan còn nhiều hơn so với thời gian lo chính sự, nhưng Phong quốc vẫn cường thịnh nhất so với sáu nước còn lại! Hiện tại xuất chinh, chính huynh mỗi ngày cũng chỉ uống rượu ngon, phẩm trà thơm, thi thoảng lại nghe Tê Ngô tỷ tỷ hát, hoặc là chính mình chơi cờ, vẽ tranh… Cho dù là Phong vương cũng từng tự mình ra trận (Phong vương ở đây là Tích Vân), nhưng ta chưa bao giờ thấy tay huynh cầm qua kiếm, càng đừng nói đến việc mặc khôi giáp giết địch, nhưng hiện tại cả Bạch quốc cũng đều bị Phong quốc ta chiếm, nửa thiên hạ này cũng sắp thành của huynh rồi!”
“Hử?” Lan Tức ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tràn đầy kính yêu của Phong Vi đối với mình, có chút xấu hổ cùng chật vật nâng tay sờ mũi: “Ở trong mắt đệ, dường như ta không làm gì thật.”
“Ca ca không làm cái gì hết, chuyện trong thiên hạ đều tự động hoàn thành vì huynh! Đây là kết luận mà ta rút ra được trong mấy tháng qua!” Phong Vi tự hào đưa ra lời kết luận, trên mặt giống như có chút tự đắc.
“Tất cả mọi chuyện đều tự động hoàn thành?” Lan Tức cúi đầu, mái tóc dài giống như tơ lụa buông xuống hai bên, lúc này hắn không chỉ sờ mũi mà còn bất đắc dĩ đưa tay che kín nửa khuôn mặt, nói: “Đây là kết luận của đệ? Không phải đệ coi ta như… Trời ạ… Nếu để nữ nhân kia nghe được, nhất định nàng sẽ lại đùa cợt không ngừng, quả là thượng bất chính hạ tắc loạn…” Một câu cuối cùng bị bàn tay che miệng nên có chút mơ hồ.
“Ca ca, huynh nói cái gì?” Phong Vi nghe không rõ nên hỏi lại.
“Ta nói…” Lan Tức ngẩng đầu, thần thái đã khôi phục lại vẻ thong dong tao nhã: “Mấy tháng nay đệ không có chút tiến bộ nào, đã không chịu chăm chỉ luyện tập như trước thì thôi đi, đằng này lại càng chơi bời phóng túng, xem ra là ta dạy dỗ không nghiêm khắc bằng Vương thúc rồi, bởi vậy ta định sẽ sai người đưa đệ trở về, sau này để Vương thúc tự mình dạy dỗ đệ vẫn tốt hơn!”
“Đừng!” Phong Vi vừa nghe lập tức kêu lên, hai tay vội vàng giữ chặt Lan Tức, đôi mắt to sáng ngời lập tức tràn đầy nét khẩn cầu: “Ca ca, ta không muốn trở về! Ta muốn đi theo ca ca giành thiên hạ!”
“Nếu không muốn trở về, vậy nhanh quay về doanh trướng của đệ luyện tập đi!” Lan Tức liếc nhìn hắn một cái, phất tay, mặc dù ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại có một loại áp lực vô hình khiến Phong Vi không dám trái lời.
“Đã biết.” Phong Vi buông tay ra, ủ rũ đứng dậy, nhưng khi ánh mắt nhìn đến huynh đệ song sinh đang cố nén cười bên kia, chân mày hắn lại nhếch lên, một vấn đề đột nhiên xuất hiện trong lòng: “Ca ca, ta hỏi huynh một vấn đề cuối cùng được không?”
“Nói đi.” Lan Tức tùy ý gật đầu.
“Hôm trước ta nghe được Chung Ly cùng Chung Viên lặng lẽ nghị luận, nói gì mà Đông Đại tướng quân lĩnh tám vạn đại quân đến Quyên thành thảo phạt Phong Vương.” Phong Vi quỷ dị liếc mắt nhìn đôi huynh đệ song sinh đang biến sắc bên kia: “Bọn họ còn nói không rõ vì cái gì mà Vương lại không chịu nhanh chóng xuất binh trợ giúp.” Nhìn thấy sắc mặt có chút trắng bệch của huynh đệ sinh đôi, trong lòng Phong Vi không nhịn được có chút thích ý, cuối cùng cũng xả được một chút bực tức: “Ca ca, ta cũng muốn biết, vì sao khi thấy Phong vương lâm nguy, huynh lại không phái binh viện trợ?”
“À?” Ánh mắt của Lan Tức thản nhiên đảo qua đôi huynh đệ song sinh khiến hai người nhất thời cúi gằm mặt: “Nữ… À, nếu Phong vương vẫn chưa gửi thư yêu cầu ta xuất binh trợ giúp, tất nhiên là nàng ta có thể thắng, ta cần gì phải làm điều thừa.”
“A? Là thế sao?” Phong Vi chớp chớp mắt, giống như không tin lý do lại đơn giản như vậy.
“Chính là như vậy.” Lan Tức gật gật đầu: “Vấn đề đã hỏi xong, còn không mau trở về luyện tập?”
“Dạ, thần đệ cáo lui.” Phong Vi vội vàng lui ra.
“Các ngươi cũng đi đi.” Lan Tức phân phó cho đôi huynh đệ song sinh đang bối rối bên kia: “Đừng có học chút thói hư tật xấu của Phong Vi!”
“Dạ!” Hai huynh đệ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng khom người lui ra.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt Lan Tức dừng trên bàn cờ còn chưa đánh xong, sau một lúc lâu mới mang ý cười nhẹ nhàng tự nói: “Phong Vi, trên đời này chỉ có một người có thể gọi ta là ca ca… Cũng chỉ có đệ mới có thể thản nhiên không đố kỵ với ta như thế…” Nói xong, hắn hơi thở dài, giống như có chút tiếc hận: “Chờ đệ lớn lên một chút, sẽ không như thế nữa…”
Hắn đưa tay che mắt, hoàn toàn dựa người lên nhuyễn tháp, trong lều là một mảnh tĩnh lặng, cô đơn như đêm mưa xa xôi.
“Vào đi.” Lan Tức đang ngủ say trên nhuyễn tháp bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, bàn tay che mắt cũng buông xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa lều.
Một bóng đen mơ hồ không tiếng động xuất hiện trong trướng, cúi đầu quỳ xuống đất: “Ám Mị bái kiến vương.”
“Chuyện gì?” Lan Tức thản nhiên hỏi, thân mình vẫn tựa vào nhuyễn tháp như cũ.
“Phong vương phái người truyền lời, mời Vương nhanh chóng xuất binh!”
“Ừ?” Lan Tức vốn không chút để ý đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn vào Ám Mị: “Xem ra, Đông Đại tướng quân cùng tám vạn đại quân của hắn cũng có chút thực lực.” Lan Tức cúi đầu cười rộ lên, ánh sáng trong mắt chợt lóe, giống như nghĩ tới điều gì: “Nhưng mà… nàng lại phái ngươi truyền tin, điều này quả là có chút ngoài dự đoán.”
“Người Phong vương phái đi tránh được truy kích của Đông tướng quân, một khắc trước mới tới, chẳng qua hình như đã bị Nhâm quân sư mời đi ‘nghỉ ngơi’.” Thanh âm của Ám Mị cực thấp cực nhẹ.
“Quả nhiên.” Lan Tức gật gật đầu, sau đó phất tay: “Ngươi đi đi.”
“Dạ”. Bóng đen mơ hồ như một đám khói bay ra khỏi doanh trướng.
…..
“Quân sư.”
Thanh âm vang lên bên ngoài trướng làm cho Nhâm Xuyên Vũ đang trong trầm tư tỉnh lại, theo phản xạ nâng tay sờ cằm.
“Là bốn vị tướng quân đến sao? Mau mời.”
“Không phải, là vương phái người truyền lời, mời quân sư đến vương trướng một chuyến!”
“Hửm?” Trong ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ có tia sáng lóe lên, sau đó đáp: “Đã biết, đi xuống đi.”
“Dạ.” Bên ngoài trướng vang lên âm thanh người hầu rời đi.
Thật nhanh! Nhâm Xuyên Vũ nhíu mày mỉm cười, lại có một tia chua xót, cái tay đang sờ cằm không hề động mà bất giác dùng sức nắm chặt. Thậm chí khi còn chưa rõ nên xử trí như thế nào, người truyền lời đã đến! Xem ra trên đời này không có gì là không nằm trong lòng bàn tay ‘hắn’!
“Xuyên Vũ.” Ngoài trướng lại truyền đến tiếng gọi, lần này là thanh âm của Kiều Cẩn.
“Ừ.” Nhâm Xuyên Vũ lên tiếng trả lời, tứ tướng liền đi vào trong trướng.
“Người ngươi phái đến còn chưa ra cửa, người hầu của vương đã đến rồi.” Kiều Cẩn nhìn vẻ mặt có chút trào phúng của Nhâm Xuyên Vũ, trên mặt hắn mang theo vẻ nghiêm túc.
“Xem ra tất cả những chuyện này đều không thoát được pháp nhãn của vương.” Nhâm Xuyên Vũ hơi thở dài: “Nếu như hắn nguyện ý… Thiên hạ cũng có thể nằm trong lòng bàn tay của hắn!”
“Xuyên Vũ…” Kiều Cẩn nhìn Nhâm Xuyên Vũ, ánh mắt có chút phức tạp: “Đến bây giờ ta vẫn không thể tiếp nhận những điều ngươi nói, nhưng mà…” Hắn nâng tay, giống như có chút buồn rầu xoa mi tâm: “Nhưng ta cũng không có cách nào phản bác ngươi!”
“Đó là bởi vì người chúng ta coi là vương chỉ có một!” Hạ Khí Thù một châm thấy máu nói: “Trong lòng ta cũng có chút khinh bỉ hành vi này, nhưng vì người kia, vì lý tưởng của chúng ra, vì thiên hạ này, chúng ta chỉ có thể như thế!”
[một châm thấy máu (nhất châm kiến huyết): lời vừa ra đã nói ngay trọng tâm]
“Người mà năm đó chúng ta lấy máu thề trung thành… Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy…” Đoan Mộc Văn Thanh nâng tay, nhìn vết sẹo giữa cổ tay, sau đó thở dài: “Ta vẫn hy vọng như cũ… Hy vọng song vương có thể cùng tồn tại!”
“Hy vọng của ngươi tựa hồ từ xưa đến nay đều không có khả năng!” Nhâm Xuyên Vũ thản nhiên phá vỡ giấc mộng của hắn.
Trong lúc nhất thời năm người đều không lên tiếng.
“Đi thôi, không thể để cho vương đợi lâu.” Kiều Cẩn phá vỡ sự trầm mặc trước tiên.
“Chúng thần tham kiến vương!” Bên trong vương trướng, năm người cung kính hành lễ với người ngồi trên vương tọa.
“Đứng lên đi.” Lan Tức vung tay, ánh mắt đảo qua các vị ái tướng, thần sắc lạnh nhạt như thường: “Lần này bổn vương triệu các ngươi đến…là bởi vì chúng ta đã nghỉ ngơi nhiều ngày, đến lúc thúc dục Bạch vương giao thành rồi.”
Sao? Năm người nghe vậy đều có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng vương triệu bọn họ đến là muốn giáo huấn, ai ngờ… Trong lòng bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lần này phái mười vạn binh đến Giao thành, lấy Kiều Cẩn là chủ soái, Xuyên Vân trợ lực.”
Nhưng một câu sau đó của Lan Tức làm trong lòng bọn họ đều căng thẳng.
“Mười vạn đại quân đến Giao thành trước, vậy có phải mười vạn đại quân khác sẽ đi đường vòng nhằm thẳng đế đô hay không?” Nhâm Xuyên Vũ thật cẩn thận hỏi.
Lan Tức nhìn hắn rồi ảm đạm cười: “Cũng không phải. Văn Thanh cùng Khí Thù lĩnh năm vạn quân theo bổn vương đến Quyên thành, còn lại Xuyên Vũ đóng giữ, kiêm phụ trách vận chuyển lương thảo.”
Lời vừa nói ra, năm người chấn động, nhưng còn không đợi bọn họ phản ứng lại, thanh âm của Lan Tức lại vang lên: “Xuyên Vũ, người Phong vương đưa tới sau khi nghĩ ngơi đủ thì để hắn ở lại hiệp trợ ngươi, không cần quay lại Quyên thành.”
Năm người lúc này đã lạnh hết cả sống lưng, ngơ ngác nhìn người ngồi trên vương tọa.
“Vương, thần xin cho người một lời khuyên.” Sau một lúc lâu, Nhâm Xuyên Vũ khôi phục thanh tỉnh.
“Sao?” Lan Tức liếc hắn một cái: “Nếu không có diệu kế, có nói hay không cũng thế.”
“Không!” Nhâm Xuyên Vũ quỳ xuống, hai mắt chấp nhất mà kiên định nhìn Lan Tức: “Một lời của thần chỉ nói lúc này!”
Lan Tức lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, bốn vị tướng bên cạnh có chút lo lắng nhìn Nhâm Xuyên Vũ. Bọn họ đều là người đi theo Lan Tức nhiều năm, biết rõ người này tâm tư thâm trầm như biển, hỉ giận bi nhạc không hiện trên mặt, nhiều năm như vậy bọn họ cũng không nắm được tâm tư người này, cũng bởi vậy mà họ vô điều kiện tín nhiệm cùng sùng kính, nhưng trong sự kính trọng này còn có một chút sợ hãi mà không ai có thể phủ nhận!
“Vậy ngươi nói xem, rốt cục là lời hay gì khiến ngươi chấp nhất như vậy?” Một lát sau Lan Tức mới thản nhiên mở miệng.
“Một quốc gia không thể có hai chủ, một quân (đội) không thể có hai soái!” Thanh âm của Nhâm Xuyên Vũ ngắn gọn rõ ràng.
Trong trướng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở có chút nặng nề của bốn vị tướng, mà người ngồi trên vương tọa ánh mắt đối diện với người đang quỳ dưới vương tọa, chẳng qua là một người bình thản không chút cảm xúc, một người vừa căng thẳng vừa hồi hộp.
“Xuyên Vũ, ta nghĩ có một chút chuyện ngươi vẫn xem nhẹ.” Thanh âm của Lan Tức thanh nhã mà thong dong, con ngươi đen như mực khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn vị quân sư đang quỳ trên mặt đất: “Ta cùng Phong vương là phu thê, từ xưa đến nay phu thê nhất thể, không tồn tại cái gì gọi là hai chủ!” Một câu cuối cùng kia, đã có chút ý cảnh cáo.
“Nhưng mà…” Ánh mắt kiên định của Nhâm Xuyên Vũ vẫn nhìn người cao cao tại thượng trên vương tọa: “Vương, Phong vương là nữ tử như thế nào, ngài hẳn là người hiểu rõ hơn ai hết! Phong quốc lại là một quốc gia như thế nào! Phong Vân kỵ lại là một quân đội dũng mãnh như thế nào! Càng hơn nữa…”
Trong mắt Nhâm Xuyên Vũ bắn ra ánh sáng sắc bén, vẻ mặt giống như đánh cược tất cả, sau đó dập đầu thật sâu: “Vương, ngài không thể quên lời của tiên đế ‘không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế này bức ép’!”
Từng câu từng chữ được nói ra, rõ ràng, vang lên một cách mạnh mẽ bên tai mỗi người, từng từ khắc vào trái tim!
“Xin vương suy nghĩ lại!” Bốn vị tướng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu.
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép…” Câu nói nhẹ nhàng thốt ra, khuôn mặt bình tĩnh như u hồn viễn cổ của Lan Tức cũng có chút thay đổi.
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép!”
Câu nói được lưu lại trong sử sách này chính là của thánh quân tiền triều, được xưng là Xá Đế.
Xá Đế là con trai thứ của Trọng Đế, sau khi Trọng Đế băng hà thì thái tử kế vị, xưng là Hi Đế. Xá Đế cùng Hi Đế là huynh đệ cùng mẹ, tình cảm luôn gắn bó, văn võ vẹn toàn, tài cán xuất chúng, được Hi Đế vô cùng xem trọng và tin tưởng. Xá Đế được Hi Đế tín nhiệm, làm việc tận sức, không hề cố kỵ. Hắn cải cách chính trị, dùng người theo khả năng, giúp cho quốc gia ngày càng giàu có cường thịnh, dẹp phản loạn, thảo phạt Tang quốc, diệt thổ phỉ… Có thể nói chiến công đặc sắc, không ai có thể so sánh! Dưới trướng có vô số tướng sĩ tài ba, ban phủ phong tướng, quyền cao chức trọng, nhất thời có thể nói là người đệ nhất của đất nước!
Chỉ tiếc, ngày vui vốn chẳng được dài, từ xưa người có công cao chấn chủ đều không thể tồn tại lâu! Không biết bắt đầu từ khi nào, trong đất nước bắt đầu có các loại lời đồn truyền ra, nói Xá Đế kiêu ngạo kể công, không coi Hi Đế vào mắt, đã có ý định làm phản, cũng có lời đồn nói Hi Đế kiêng kị Xá Đế nên không thể bỏ qua cho hắn… Khi lời đồn như vậy mới xuất hiện, Xá Đế cùng Hi Đế đều không để ý, cười cho qua, nhưng lời đồn lưu truyền rất lâu, trong lòng tự nhiên sẽ có một vết sẹo, đến khi bất giác nhận ra, mới phát hiện cả hai đều đã bất hòa và phòng bị lẫn nhau!
Hi Đế ra tay trước, có lẽ lúc đầu hắn còn cố kỵ tình cảm huynh đệ, cũng không muốn làm gì Xá Đế, hoặc là muốn làm suy yếu quyền lực của Xá Đế, giảm đi thế lực của hắn, cho nên đồng loạt hạ chức hoặc điều đi nơi khác bộ hạ của hắn. Nhưng Xá Đế là người vô cùng trọng tình nghĩa, đối với sự thiệt thòi mà những bộ hạ trung thành và tận tâm của hắn phải chịu thì vô cùng oán hận, tiến cung trần tình với Hi Đế, nhưng hiện giờ hai người đã không còn thân cận như trước, sớm không thể nói chuyện giống bình thường, cuối cùng biến thành huynh đệ cãi vã một trận, Xá Đế bị trục xuất khỏi hoàng cung!
Đến lúc đó, tình cảm của hai người đã hoàn toàn bị phá vỡ, từ đó Hi Đế xuống tay không hề khoan dung, không ít bộ hạ của Xá Đế bị chết oan, bị giam vào ngục, hoặc bị hãm hại trên đường lưu đày, mà số tấu chương buộc tội Xá Đế trong triều Hi Đế không bỏ qua như trước, mà là giao cho bộ hạ, yêu cầu nghiêm tra! Đến mức này, Xá Đế đã hoàn toàn không còn đường lui, hoặc là khoanh tay chịu chết, hoặc là làm phản tự lập. Nếu một mình hắn chịu khổ, tuyệt đối hắn sẽ không từ chối, nhưng nếu liên lụy người nhà, liên lụy đến những bộ hạ trung thành và tận tâm với hắn, bất kể thế nào hắn cũng không thể ngồi yên, cho nên hắn chỉ có thể chọn con đường thứ hai!
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép!”
Một câu ngắn ngủi như vậy mà lại nói hết bao nhiêu khổ sở cùng bi ai! Lúc nói ra lời ấy, trong nội tâm người đó càng là thống khổ cùng quyết tuyệt!
“Vương, nếu Phong vương kia chỉ là một nữ tử bình thường thì mọi việc đã không có gì đáng nói, nhưng nàng lại là nữ tử vô song còn hơn cả nam tử! Nhiều đời mới thấy một!”
Lan Tức hơi cúi đầu, tay nâng lên, năm ngón tay đặt trên trán, khuôn mặt ẩn hiện dưới bàn tay, thật lâu sau mới vang lên một câu nói nhỏ đến mức không nghe thấy: “Thực sự là một mặt gương…”
Sở dĩ Xá Đế có hành vi này, ngoài trừ bị tình thế bắt buộc, chủ yếu là hắn lấy mình làm trọng! Khi sinh mệnh của bản thân, quyền lợi bị uy hiếp, như vậy cái gì đạo nghĩa, thân tình, hữu tình bị dẹp bỏ toàn bộ! Chỉ cần đến khi bị buộc vào tuyệt cảnh, chỗ sâu nhất trong lòng người – bản tính lãnh khốc vô tình, chỉ nghĩ đến tư lợi sẽ bị lộ ra ngoài lớp bọc đẹp đẽ gọi là đạo đức, lễ nghĩa, trong lòng mỗi người, vĩnh viễn mình đều đứng đầu!
Thật sự là một cái gương tốt… chiếu rọi hai người bọn họ! Bọn họ… cũng sẽ như hai vị Hi Đế và Xá Đế sao? Tích Vân… Hắn nhắm mắt, trước mắt hiện lên cái nắm tay trong Vô Hồi cốc......
Trong màn trời tối đen có vô số ánh đuốc, chiếu sáng một vùng rộng lớn trong bóng đêm, dưới ánh lửa là khung cảnh thảm thiết tựa địa ngục Tu La. Lá cờ nhiễm máu đổ rạp trên mặt đất, nơi nơi là mũ giáp cùng thân đao gãy, vô số thi thể nằm đó, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy một tiếng chiến mã hí vang… Nơi kia là đầu lìa khỏi thân, chỗ khác là đôi mắt nhắm hoặc mở, khuôn mặt sợ hãi hay tuyệt vọng, biểu tình thống khổ, giãy dụa… Nơi nơi là máu, một bức tranh lầy lội thê lương cứ như vậy mà hiện ra trước mặt mọi người.
Khi Đông Thù Phóng nhận được tin tức lĩnh quân đến nơi thì trước mắt mấy vạn người là cảnh tượng như thế này, không ai nói được gì với cảnh tượng trước mặt… Thật lâu sau mới có người phát ra tiếng kêu bi thống, tiếng thét dài thảm thiết… những người đã chết đi này, hoặc có thân nhân của bọn họ, hoặc có bằng hữu cùng lớn lên… Tiếng áo giáp ‘ầm ầm’ vang lên, mấy vạn người không có ai sai khiến đồng loạt quỳ trên mặt đất, yên lặng chuyển tải sự bi thương đến với đồng bọn…
“Truyền lệnh cho Lặc tướng quân nhanh chóng lĩnh quân đến Hịch Nguyên hội hợp với quân ta vào giờ Dần tối nay!”
Đông Thù Phóng giữ chặt đại đao bên hông, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng hoang vu đang chìm trong đêm đen phía trước. Hành động thật nhanh! Đáng lẽ không nên phân quân mà đi! Phong Tích Vân có thể nổi danh như hôm nay quả không phải là ngẫu nhiên!
“Quyên thành thật nhỏ, nếu bị tám vạn đại quân toàn lực công thành, với binh lực của chúng ta thì không thể thủ vững hai ngày. Hơn nữa dân chúng trong Quyên thành mới khôi phục một chút từ lần phá thành trước, nếu có thêm một trận chiến nữa thì sẽ có nhiều người bỏ mạng, thật là… Cho nên chúng ta rút lui khỏi Quyên thành. Chẳng qua Đông Đại tướng quân kia vì thảo phạt ta mà đến, nên bất luận ta trốn ở đâu hắn cũng sẽ đuổi theo, cho nên chúng ta nhất định phải đánh một trận!”
“Vương vực nhiều bình nguyên, trừ ngọn núi cao nhất là Thương Mang sơn, thì gần Vương vực có năm tòa núi nhỏ, núi Lạc Anh là thứ nhất. Lạc Anh được xưng tụng là Lạc Anh là chỉ ngoại hình của nó, từ trên Thương Mang sơn nhìn xuống bình nguyên vương vực, núi Lạc Anh giống như một bông hoa rơi trên bình nguyên, đóa hoa từ nham thạch và bùn đất này có hai tầng, mà ở bên trong tầng thứ hai có một hồ nước, bên trong hồ nước còn có một ngọn núi nhỏ, hồ nước màu lam nhạt cùng núi nhỏ xanh tươi được coi là nhị của đóa hoa này. Mà lúc này đây, chiến trường của chúng ta chính là tại đóa hoa xinh đẹp – núi Lạc Anh này!”
“Đông Đại tướng quân đương nhiên không thích cùng chúng ta thưởng ngoạn núi Lạc Anh, cho nên trận chiến đầu tiên của chúng ta, chính là ở Hịch Nguyên! Tại bình nguyên này, mời Đông đại tướng quân đến núi Lạc Anh thôi!”
Trong vương trướng, dưới ngọn đèn dầu, ngón tay của Tích Vân đưa qua lại trên bản đồ, khi nói vô cùng mạnh mẽ.
Ngày 23 tháng 10, giờ Dậu.
Phía trên Hịch Nguyên trận lũy rõ ràng, một bên là bảy vạn cấm vệ quân giáp nâu, một bên là ba vạn Phong Vân Kỵ thân mặc ngân giáp, mang theo hàn ý của gió Bắc đảo qua bình nguyên, cờ chiến bay phấp phới, tua đỏ trên trường thương bay trong gió tựa như huyết sa, như một dải màu đỏ vắt qua chân trời khi hoàng hôn.
Trước cấm vệ quân là Đông đại tướng quân đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh là phó thống lĩnh cấm vệ Lặc Nguyên, hắn là tráng hán tuổi khoảng bốn mươi, thân hình cao lớn rắn chắc, khiến cho người ta có một cảm giác bưu hãn dũng mãnh, phía sau bọn họ là năm vị tướng đi theo.
Mà đứng phía trước Phong Vân Kỵ là Lâm Cơ cùng Tu Cửu Dung, vị nữ vương lần nào xuất chiến cũng đứng phía trước quân đội nay lại không thấy bóng dáng. Nhưng Phong Vân Kỵ khi đối mặt với lượng địch hơn mình mấy lần vẫn hàng ngũ chỉnh tề, nhuệ khí tận trời.
“Thùng thùng thùng… Thùng thùng thùng…”
Trống trận ầm vang, sát khi tận trời, tiếng hò hét vang lên, hai quân giống như thủy triều cùng tiến lên phía trước, khi dòng thủy triều bạc cùng nâu tràn vào nhau, tiếng binh khí bén nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ, cùng với đó là tiếng kêu đau đớn thê lương thảm thiết, máu đỏ bắn lên mặt… binh sĩ dùng toàn lực chém đao về trước, cắt đầu của địch nhân, đâm thủng trái tim của địch nhân…
Đây là một trận chiến nhân số chênh lệch, cho nên rất nhanh, thắng bại bắt đầu hiện ra, có thể thấy hai hoặc ba cấm vệ quân bao vây một người bên Phong Vân Kỵ, lấy số đông mà áp đảo, mà Phong Vân Kỵ bị khí thế dũng mãnh của cấm vệ quân đè ép, nảy sinh sợ hãi, liên tiếp bại lui, thậm chí còn có một số binh lính nhát gan làm rơi binh khí, nhảy lên ngựa mà chạy trốn, trên chiến trường nếu có một người trốn thì sẽ càng có nhiều người theo đó, đầu tiên chỉ là một người mặc ngân giáp nho nhỏ chạy đi, nhưng sau khi trải qua nửa canh giờ gian khổ chiến đấu, mắt thấy không có phần thắng nên hơn một nửa số Phong Vân Kỵ đã chạy trốn!
Mà cấm vệ quân đang giết đến hứng khởi sao có thể để cho kẻ địch chạy trốn, hơn nữa bọn họ còn muốn báo thù cho hơn một vạn huynh đệ, cho nên từng bước truy sát, không cho kẻ địch có chút thời gian thả lỏng nào. Nhưng thực hiển nhiên, mặc dù số Phong Vân Kỵ ít hơn cấm vệ quân, hơn nữa dáng vẻ bệ vệ khi chiến đấu lúc nãy đều biến mất, nhưng tốc độ chạy trốn lại hơn nhiều so với đối thủ của bọn họ, cho nên dần dần tạo ra khoảng cách.
Bọn lính đã bắt đầu trốn mà hai vị tướng của Phong Vân Kỵ là Lâm Cơ cùng Tu Cửu Dung lại khác, võ nghệ của bọn họ cao cường, đương nhiên không giống đám binh lính chịu nhiều uất ức như vậy. Bọn họ trong chiến trường chặt đầu vài gã tướng, sau đó nhìn thấy quân mình trốn cũng khiển trách, chỉ là thanh âm của bản thân lại không thể truyền khắp toàn quân, khi vài tên tướng của địch nhân đồng loạt đánh tới cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu chạy đi.
“Đại tướng quân, có hạ lệnh toàn quân truy kích hay không?” Lặc Nguyên xin chỉ thị của Đông Thù Phóng, nhưng vẻ mặt của hắn đã sớm biểu lộ ý kiến của mình.
Nhìn thấy Phong Vân Kỵ không ngừng trốn tránh về phía trước, Đông Thù Phóng nhíu mày, đối với thanh danh lan xa của Phong Vân Kỵ, khai chiến còn chưa đến một canh giờ mà đối phương đã không còn chiến ý, tựa hồ chiến thắng quá dễ dàng! Nhưng khi ánh mắt của hắn đảo qua đại quân lúc này sĩ khí đang vô cùng cao, hắn vẫn hạ mệnh lệnh: “Toàn quân truy kích!”
Hịch Nguyên này hắn đã sớm thăm dò, tuyệt không giống như quân tiên phong nhảy vào cái bẫy của Phong Tích Vân, nếu đối phương có quỷ kế, với bảy vạn đại quân của hắn, hắn không tin đối phương sẽ thực hiện được!
“Dạ!” Lặc Nguyên hưng phấn lĩnh mệnh.
Mệnh lệnh của chủ soái ban ra, nhất thời cấm vệ quân như hồng thủy, dùng tốc độ cao nhất để truy kích Phong Vân Kỵ, muốn đem kẻ địch thiên đạo vạn quả mới có thể giải hết phẫn hận trong lòng! Phong Vân Kỵ hoàn toàn không có ý chống cự, chỉ biết chạy trối chết về phía trước, bên đường mũ giáp, đoạn kiếm cũng làm rơi, nhìn qua vô cùng chật vật, mà thời gian chạy trốn cứ như vậy trôi qua, mặt trời dần khuất bóng, hoàng hôn lặng lẽ buông xuống.
“Truyền lệnh, ngừng truy kích!” Đông Thù Phóng nhìn đến núi Lạc Anh phía trước rồi ra lệnh.
“Đại tướng quân, tại sao không tiếp tục đuổi theo?” Lặc Nguyên khó hiểu nói.
“Sắc trời đã tối.” Đông Thù Phóng nhìn toàn bộ Phong Vân Kỵ đã trốn vào núi Lạc Anh, nói: “Bọn họ trốn vào trong rừng núi, tiếp tục truy đuổi sẽ bất lợi với quân ta, vô cùng có khả năng sẽ bị ám toán! Truyền lệnh, bao vây núi Lạc Anh!”
Mà toàn bộ Phong Vân kỵ trốn vào núi Lạc Anh, nhìn thấy truy binh phía sau đã dừng lại thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đi đến cánh hoa thứ nhất.
“Khi quyết chiến trên Hịch Nguyên, chắc chắn Đông tướng quân đem bảy vạn đại quân theo, với ba vạn quân chúng ta không thể địch nổi, cho nên sau khi khai chiến không lâu phải lập tức ‘bại lui’. Đông tướng quân là danh tướng, giả bại cùng thực sự bại tất nhiên vừa nhìn đã biết, cho nên quân ta bại trận mà chạy phải nửa thật nửa giả, việc này không thể để người khác nhìn thấu, nhưng mà chúng ta vừa tiêu diệt một vạn cấm vệ quân, bọn họ nhất định phẫn nộ vô cùng, vì hận mà chiến đấu thì dũng khí tất sẽ tăng, ta nghĩ chúng ta bại trận mà chạy căn bản không cần làm bộ.”
“Chúng ta bại lui, Đông tướng quân sẽ có cảnh giác, nhưng với bảy vạn đại quân, binh lực nhiều hơn chúng ta, bởi vậy tất nhiên sẽ đuổi theo, khi đến núi Lạc Anh sẽ là lúc hoàng hôn, hắn sẽ băn khoăn mà không dám đuổi vào tận trong núi, mà sẽ bao vây toàn bộ ngọn núi, dùng bảy vạn binh lực bao vây núi, chặt đứt đường ra của quân ta, ý muốn vây chết chúng ta trên đỉnh núi.”
“Truyền lệnh xuống, mỗi người mang theo lượng lương khô cho khoảng ba ngày!”
Nhớ lại lời vương nói ngày đó, Lâm Cơ thì thào nói nhỏ: “Bước đầu của kế hoạch hoàn toàn dựa theo lời vương nói, hơn nữa tiến hành thật sự thuận lợi.”
Tu Cửu Dung liếc hắn một cái, ánh mắt kia tựa hồ nói câu này của hắn có chút dư thừa cùng ngu xuẩn: “Vương chưa từng có quyết định sai lầm!”
“Ơ, tiểu tử ngươi vẫn luôn mù quáng tin tưởng Vương như vậy.”
Lâm Cơ cười nhạt nhìn Tu Cửu Dung, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai, cũng thực tự nhiên dùng tay vỗ lên mặt Tu Cửu Dung, nhưng Tu Cửu Dung quay đầu một cái, làm cho hành động này của hắn thất bại, tất nhiên nguyên nhân ở đây cũng có phần do chiều cao chênh lệch.
“Aiz, tiểu đệ đệ trưởng thành thật không biết đùa.” Lâm Cơ càu nhàu. Mặc dù hắn không phải thấp bé, với chiều cao của người bình thường thì hắn thuộc tầm trung, nhưng trong sáu vị tướng của Phong Vân, hắn cũng là người thấp nhất, vì vậy nên thường bị Trình Tri trêu chọc, gọi là “tiểu nhân”.
“Đi nhanh đi, không chừng vương đã chờ chúng ta lâu rồi.” Tu Cửu Dung không để ý đến lời hắn, bước chân nhanh hơn, bỏ lại Lâm Cơ ở phía sau.
“Giống y như một con chó nhỏ đáng yêu đang muốn nhanh chóng gặp chủ nhân của mình.” Lâm Cơ nhìn bóng dáng phía trước, thì thào tự nói. Chẳng qua bước chân của hắn cũng trở nên vô cùng nhanh nhẹn, đáng tiếc là không có ai ở phía sau để nói một câu giống vậy với hắn!
Trong vương trướng, Lan Tức cùng Phong Vi đang đánh cờ, chẳng qua bàn cờ còn chưa được một nửa thì Phong Vi đã nhắc câu này.
“Đại Vương ca ca.” Phong Vi thấy ánh mắt của Lan Tức còn dừng trên bàn cờ, giống như là không thèm nghe lời hắn nên không nhịn được phải kêu lên.
“Hửm?” Lan Tức thoáng nhìn qua Phong Vi, nhưng tâm tư của hắn tựa hồ không hề đặt trên người Phong Vi, đồng thời cũng không tập trung vào ván cờ.
“Mỗi ngày huynh đều cho hai người kia bảo vệ ta, căn bản là không muốn cho ta đến chiến trường, cứ tiếp tục như vậy thì sao ta có thể giết địch lập công được, đến lúc về nhà, phụ thân hỏi ta có thể phân ưu cho Đại Vương ca ca hay không, chẳng lẽ huynh bảo ta trả lời là: mỗi ngày ta đều ở trong trướng xem sách, luyện kiếm, rồi ăn cơm, ngủ, ngoài ra không làm thêm cái gì nữa?!” Phong Vi uất ức nói xong, có chút oán khí chỉ chỉ hai huynh đệ song sinh là Chung Ly và Chung Viên: “Ca ca, huynh cho ta ra chiến trường đi, nhất định ta sẽ bắt sống Bạch vương đến trước mặt huynh!”
“Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần kiếm pháp của đệ có thể hơn Chung Ly, binh pháp của đệ có thể hơn Chung Viên thì ta sẽ cho đệ ra chiến trường.” Ánh mắt của Lan Tức lại nhìn về phía bàn cờ, không chút để ý mở miệng nói.
“Haizz!” Phong Vi nghe vậy không khỏi cảm thấy nhụt chí, ánh mắt u oán vô hạn bắn về phía huynh đệ song sinh giống nhau như đúc kia, trong lòng vừa buồn bực vừa xấu hổ, hắn đường đường là công tử của Hầu phủ mà lại không bằng cả hai tên thư đồng!
“Thật là làm cho người ta chán ghét!” Một câu như vậy được hắn thốt ra.
Đối diện với ánh mắt u oán của Phong Vi, Chung Ly, Chung Viên vẫn đứng yên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi ánh mắt của Lan Tức dời sang chén trà, Chung Ly lập tức bê chén trà lên, còn Chung Viên thì cầm khay bạc, khi Lan Tức vừa chuyền chén trà kia, nó sẽ được đặt ngay lên khay.
“Đúng rồi, Đại Vương ca ca, Phong vương tỷ tỷ khi nào thì trở về? Đã lâu rồi ta không tỷ ấy.” Phong Vi rất nhanh đã thoát khỏi tự ti buồn bực, hắn hưng trí bừng bừng nói sang chuyện khác: “Gần đây ta có viết một bài văn, đang muốn đưa cho tỷ ấy xem, nhất định tỷ ấy sẽ khen ngợi ta!” Hắn vừa nói vừa say mê suy nghĩ.
“À, nàng ấy sao… Đến khi cần sẽ gặp.” Lan Tức giống như không thèm để ý thản nhiên đáp, ngón tay vô ý thức chạm vào cái nhẫn ngọc.
“Haiz, thật là nhớ tỷ ấy!” Hai tay Phong Vi chống cằm, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt mông lung: “Khi Phong vương tỷ tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp, Tê Ngô tỷ tỷ cũng không bằng được, hơn nữa tỷ ấy có võ công cao, tài văn chương cũng hơn người, nói chuyện lại hài hước, lúc khoác vương bào màu trắng thì phong tư tươi đẹp, cao quý ung dung, mặc áo giáp màu bạc thì tư thế hiên ngang, phong thần tuấn dật, haiz… Nếu tỷ ấy không phải Vương Hậu của Đại Vương ca ca thì tốt rồi…” Thanh âm của Phong Vi nhỏ dần, giống như đang tự thầm thì, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ngây ngô.
“Oái!” Cái trán của Phong Vi đột nhiên bị gõ một cái: “Đại Vương ca ca, sao huynh đánh ta?”
“Tuổi còn nhỏ mà đầu óc suốt ngày chỉ biết nghĩ đến nữ nhân, đến khi trưởng thành chẳng phải sẽ càng phong lưu sa đọa hay sao, cho nên vi huynh đương nhiên phải dạy dỗ đệ cho thật tốt.” Lan Tức nhàn nhạt nói, ôn hòa cười, ngón tay dài trắng nõn lướt qua mặt Phong Vi: “Bài học hôm nay của đệ là chép ‘Ngọc Ngôn binh thư’ một lần, luyện ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ một trăm lần!”
“Hả?” Đại não của Phong Vi còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi tiêu hóa hết những thứ vừa nghe thấy, hắn mới kêu lên một tiếng vô cùng thê lương thảm thiết: “Không thể nào? ‘Ngọc Ngôn binh thư’ có bốn trăm chín mươi chương, sao ta có thể chép xong được?! ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ tổng cộng có tám mươi mốt chiêu, muốn ta luyện một trăm lần liền, đây chẳng phải là muốn phá luôn cái tay của ta hay sao?!”
“Như vậy à…” Lan Tức hơi ngửa người ra sau dựa mình vào cái đệm mềm, nâng tay sờ một chậu phong lan xanh tươi bên cạnh, vô cùng nhàn nhã cùng thích thú, trên mặt xuất hiện nụ cười hòa nhã yếu ớt có thể làm xiêu lòng mọi giai nhân trong thiên hạ.
Phong Vi nhìn Lan Tức, tâm tư bỗng thay đổi, âm thầm nghĩ: Bộ dạng của Đại Vương ca ca thật là đẹp mắt! Hơn nữa trên đời này không ai có thể có lời nói và cử chỉ đẹp được như vậy! Thật sự là một cặp vô song trong nhân thế với Phong vương tỷ tỷ!
“Vậy đệ đọc ‘Ngọc Ngôn binh pháp’ một trăm lần, viết khẩu quyết của ‘Xạ Nhật kiếm pháp’ một trăm lần.” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lan Tức vang lên.
Phong Vi phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc sau mới vội vàng nói: “Không cần! Cái này căn bản là không khác gì cái trước! Đại Vương ca ca, không bằng huynh cho ta ra chiến trường giết một trăm tên địch có được không?” Phong Vi thê thê thảm thảm khẩn cầu, ánh mắt không ngừng nháy với Chung Ly, Chung Viên mong họ đỡ lời, nhưng hai huynh đệ sinh đôi giống như không thấy được ánh mắt đang cầu xin sự giúp đỡ kia, chỉ nhìn chủ tử của mình không chớp mắt.
“Phong Vi, đừng tưởng rằng ta không biết mỗi ngày đệ làm những gì.” Lan Tức nhìn Phong Vi, trong giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc: “Thay vì mỗi ngày đệ vắt óc tìm kế thoát khỏi Chung Ly, Chung Viên, không bằng đệ dùng thời gian đó để đọc binh thư, luyện kiếm pháp chăm chỉ. Chung Ly, Chung Viên gần bằng tuổi đệ nhưng vẫn có thể làm sư phụ của đệ, nếu đệ cứ tiếp tục như vậy thì cả đời cũng đừng nghĩ đến việc có thể vượt qua bọn họ, càng đừng nghĩ đến việc nắm giữ ấn soái!”
“Không công bằng! Không công bằng!” Phong Vi nghe xong lại liên tục la hét, không hề có ý hối cải: “Chuyện gì huynh cũng không làm nhưng việc gì huynh cũng biết, vì cái gì, vì cái gì mà ta cố gắng như vậy cũng không bằng được huynh?!”
“Hử?” Lan Tức không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhất thời dở khóc dở cười: “Cái gì ta cũng không làm?”
“Đúng là như vậy mà!” Phong Vi khẳng định gật đầu, ánh mắt sùng bái nóng bỏng nhìn Lan Tức: “Khi ở Vương đô, thời gian huynh chăm sóc hoa lan còn nhiều hơn so với thời gian lo chính sự, nhưng Phong quốc vẫn cường thịnh nhất so với sáu nước còn lại! Hiện tại xuất chinh, chính huynh mỗi ngày cũng chỉ uống rượu ngon, phẩm trà thơm, thi thoảng lại nghe Tê Ngô tỷ tỷ hát, hoặc là chính mình chơi cờ, vẽ tranh… Cho dù là Phong vương cũng từng tự mình ra trận (Phong vương ở đây là Tích Vân), nhưng ta chưa bao giờ thấy tay huynh cầm qua kiếm, càng đừng nói đến việc mặc khôi giáp giết địch, nhưng hiện tại cả Bạch quốc cũng đều bị Phong quốc ta chiếm, nửa thiên hạ này cũng sắp thành của huynh rồi!”
“Hử?” Lan Tức ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tràn đầy kính yêu của Phong Vi đối với mình, có chút xấu hổ cùng chật vật nâng tay sờ mũi: “Ở trong mắt đệ, dường như ta không làm gì thật.”
“Ca ca không làm cái gì hết, chuyện trong thiên hạ đều tự động hoàn thành vì huynh! Đây là kết luận mà ta rút ra được trong mấy tháng qua!” Phong Vi tự hào đưa ra lời kết luận, trên mặt giống như có chút tự đắc.
“Tất cả mọi chuyện đều tự động hoàn thành?” Lan Tức cúi đầu, mái tóc dài giống như tơ lụa buông xuống hai bên, lúc này hắn không chỉ sờ mũi mà còn bất đắc dĩ đưa tay che kín nửa khuôn mặt, nói: “Đây là kết luận của đệ? Không phải đệ coi ta như… Trời ạ… Nếu để nữ nhân kia nghe được, nhất định nàng sẽ lại đùa cợt không ngừng, quả là thượng bất chính hạ tắc loạn…” Một câu cuối cùng bị bàn tay che miệng nên có chút mơ hồ.
“Ca ca, huynh nói cái gì?” Phong Vi nghe không rõ nên hỏi lại.
“Ta nói…” Lan Tức ngẩng đầu, thần thái đã khôi phục lại vẻ thong dong tao nhã: “Mấy tháng nay đệ không có chút tiến bộ nào, đã không chịu chăm chỉ luyện tập như trước thì thôi đi, đằng này lại càng chơi bời phóng túng, xem ra là ta dạy dỗ không nghiêm khắc bằng Vương thúc rồi, bởi vậy ta định sẽ sai người đưa đệ trở về, sau này để Vương thúc tự mình dạy dỗ đệ vẫn tốt hơn!”
“Đừng!” Phong Vi vừa nghe lập tức kêu lên, hai tay vội vàng giữ chặt Lan Tức, đôi mắt to sáng ngời lập tức tràn đầy nét khẩn cầu: “Ca ca, ta không muốn trở về! Ta muốn đi theo ca ca giành thiên hạ!”
“Nếu không muốn trở về, vậy nhanh quay về doanh trướng của đệ luyện tập đi!” Lan Tức liếc nhìn hắn một cái, phất tay, mặc dù ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại có một loại áp lực vô hình khiến Phong Vi không dám trái lời.
“Đã biết.” Phong Vi buông tay ra, ủ rũ đứng dậy, nhưng khi ánh mắt nhìn đến huynh đệ song sinh đang cố nén cười bên kia, chân mày hắn lại nhếch lên, một vấn đề đột nhiên xuất hiện trong lòng: “Ca ca, ta hỏi huynh một vấn đề cuối cùng được không?”
“Nói đi.” Lan Tức tùy ý gật đầu.
“Hôm trước ta nghe được Chung Ly cùng Chung Viên lặng lẽ nghị luận, nói gì mà Đông Đại tướng quân lĩnh tám vạn đại quân đến Quyên thành thảo phạt Phong Vương.” Phong Vi quỷ dị liếc mắt nhìn đôi huynh đệ song sinh đang biến sắc bên kia: “Bọn họ còn nói không rõ vì cái gì mà Vương lại không chịu nhanh chóng xuất binh trợ giúp.” Nhìn thấy sắc mặt có chút trắng bệch của huynh đệ sinh đôi, trong lòng Phong Vi không nhịn được có chút thích ý, cuối cùng cũng xả được một chút bực tức: “Ca ca, ta cũng muốn biết, vì sao khi thấy Phong vương lâm nguy, huynh lại không phái binh viện trợ?”
“À?” Ánh mắt của Lan Tức thản nhiên đảo qua đôi huynh đệ song sinh khiến hai người nhất thời cúi gằm mặt: “Nữ… À, nếu Phong vương vẫn chưa gửi thư yêu cầu ta xuất binh trợ giúp, tất nhiên là nàng ta có thể thắng, ta cần gì phải làm điều thừa.”
“A? Là thế sao?” Phong Vi chớp chớp mắt, giống như không tin lý do lại đơn giản như vậy.
“Chính là như vậy.” Lan Tức gật gật đầu: “Vấn đề đã hỏi xong, còn không mau trở về luyện tập?”
“Dạ, thần đệ cáo lui.” Phong Vi vội vàng lui ra.
“Các ngươi cũng đi đi.” Lan Tức phân phó cho đôi huynh đệ song sinh đang bối rối bên kia: “Đừng có học chút thói hư tật xấu của Phong Vi!”
“Dạ!” Hai huynh đệ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng khom người lui ra.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt Lan Tức dừng trên bàn cờ còn chưa đánh xong, sau một lúc lâu mới mang ý cười nhẹ nhàng tự nói: “Phong Vi, trên đời này chỉ có một người có thể gọi ta là ca ca… Cũng chỉ có đệ mới có thể thản nhiên không đố kỵ với ta như thế…” Nói xong, hắn hơi thở dài, giống như có chút tiếc hận: “Chờ đệ lớn lên một chút, sẽ không như thế nữa…”
Hắn đưa tay che mắt, hoàn toàn dựa người lên nhuyễn tháp, trong lều là một mảnh tĩnh lặng, cô đơn như đêm mưa xa xôi.
“Vào đi.” Lan Tức đang ngủ say trên nhuyễn tháp bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, bàn tay che mắt cũng buông xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa lều.
Một bóng đen mơ hồ không tiếng động xuất hiện trong trướng, cúi đầu quỳ xuống đất: “Ám Mị bái kiến vương.”
“Chuyện gì?” Lan Tức thản nhiên hỏi, thân mình vẫn tựa vào nhuyễn tháp như cũ.
“Phong vương phái người truyền lời, mời Vương nhanh chóng xuất binh!”
“Ừ?” Lan Tức vốn không chút để ý đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn vào Ám Mị: “Xem ra, Đông Đại tướng quân cùng tám vạn đại quân của hắn cũng có chút thực lực.” Lan Tức cúi đầu cười rộ lên, ánh sáng trong mắt chợt lóe, giống như nghĩ tới điều gì: “Nhưng mà… nàng lại phái ngươi truyền tin, điều này quả là có chút ngoài dự đoán.”
“Người Phong vương phái đi tránh được truy kích của Đông tướng quân, một khắc trước mới tới, chẳng qua hình như đã bị Nhâm quân sư mời đi ‘nghỉ ngơi’.” Thanh âm của Ám Mị cực thấp cực nhẹ.
“Quả nhiên.” Lan Tức gật gật đầu, sau đó phất tay: “Ngươi đi đi.”
“Dạ”. Bóng đen mơ hồ như một đám khói bay ra khỏi doanh trướng.
…..
“Quân sư.”
Thanh âm vang lên bên ngoài trướng làm cho Nhâm Xuyên Vũ đang trong trầm tư tỉnh lại, theo phản xạ nâng tay sờ cằm.
“Là bốn vị tướng quân đến sao? Mau mời.”
“Không phải, là vương phái người truyền lời, mời quân sư đến vương trướng một chuyến!”
“Hửm?” Trong ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ có tia sáng lóe lên, sau đó đáp: “Đã biết, đi xuống đi.”
“Dạ.” Bên ngoài trướng vang lên âm thanh người hầu rời đi.
Thật nhanh! Nhâm Xuyên Vũ nhíu mày mỉm cười, lại có một tia chua xót, cái tay đang sờ cằm không hề động mà bất giác dùng sức nắm chặt. Thậm chí khi còn chưa rõ nên xử trí như thế nào, người truyền lời đã đến! Xem ra trên đời này không có gì là không nằm trong lòng bàn tay ‘hắn’!
“Xuyên Vũ.” Ngoài trướng lại truyền đến tiếng gọi, lần này là thanh âm của Kiều Cẩn.
“Ừ.” Nhâm Xuyên Vũ lên tiếng trả lời, tứ tướng liền đi vào trong trướng.
“Người ngươi phái đến còn chưa ra cửa, người hầu của vương đã đến rồi.” Kiều Cẩn nhìn vẻ mặt có chút trào phúng của Nhâm Xuyên Vũ, trên mặt hắn mang theo vẻ nghiêm túc.
“Xem ra tất cả những chuyện này đều không thoát được pháp nhãn của vương.” Nhâm Xuyên Vũ hơi thở dài: “Nếu như hắn nguyện ý… Thiên hạ cũng có thể nằm trong lòng bàn tay của hắn!”
“Xuyên Vũ…” Kiều Cẩn nhìn Nhâm Xuyên Vũ, ánh mắt có chút phức tạp: “Đến bây giờ ta vẫn không thể tiếp nhận những điều ngươi nói, nhưng mà…” Hắn nâng tay, giống như có chút buồn rầu xoa mi tâm: “Nhưng ta cũng không có cách nào phản bác ngươi!”
“Đó là bởi vì người chúng ta coi là vương chỉ có một!” Hạ Khí Thù một châm thấy máu nói: “Trong lòng ta cũng có chút khinh bỉ hành vi này, nhưng vì người kia, vì lý tưởng của chúng ra, vì thiên hạ này, chúng ta chỉ có thể như thế!”
[một châm thấy máu (nhất châm kiến huyết): lời vừa ra đã nói ngay trọng tâm]
“Người mà năm đó chúng ta lấy máu thề trung thành… Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy…” Đoan Mộc Văn Thanh nâng tay, nhìn vết sẹo giữa cổ tay, sau đó thở dài: “Ta vẫn hy vọng như cũ… Hy vọng song vương có thể cùng tồn tại!”
“Hy vọng của ngươi tựa hồ từ xưa đến nay đều không có khả năng!” Nhâm Xuyên Vũ thản nhiên phá vỡ giấc mộng của hắn.
Trong lúc nhất thời năm người đều không lên tiếng.
“Đi thôi, không thể để cho vương đợi lâu.” Kiều Cẩn phá vỡ sự trầm mặc trước tiên.
“Chúng thần tham kiến vương!” Bên trong vương trướng, năm người cung kính hành lễ với người ngồi trên vương tọa.
“Đứng lên đi.” Lan Tức vung tay, ánh mắt đảo qua các vị ái tướng, thần sắc lạnh nhạt như thường: “Lần này bổn vương triệu các ngươi đến…là bởi vì chúng ta đã nghỉ ngơi nhiều ngày, đến lúc thúc dục Bạch vương giao thành rồi.”
Sao? Năm người nghe vậy đều có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng vương triệu bọn họ đến là muốn giáo huấn, ai ngờ… Trong lòng bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lần này phái mười vạn binh đến Giao thành, lấy Kiều Cẩn là chủ soái, Xuyên Vân trợ lực.”
Nhưng một câu sau đó của Lan Tức làm trong lòng bọn họ đều căng thẳng.
“Mười vạn đại quân đến Giao thành trước, vậy có phải mười vạn đại quân khác sẽ đi đường vòng nhằm thẳng đế đô hay không?” Nhâm Xuyên Vũ thật cẩn thận hỏi.
Lan Tức nhìn hắn rồi ảm đạm cười: “Cũng không phải. Văn Thanh cùng Khí Thù lĩnh năm vạn quân theo bổn vương đến Quyên thành, còn lại Xuyên Vũ đóng giữ, kiêm phụ trách vận chuyển lương thảo.”
Lời vừa nói ra, năm người chấn động, nhưng còn không đợi bọn họ phản ứng lại, thanh âm của Lan Tức lại vang lên: “Xuyên Vũ, người Phong vương đưa tới sau khi nghĩ ngơi đủ thì để hắn ở lại hiệp trợ ngươi, không cần quay lại Quyên thành.”
Năm người lúc này đã lạnh hết cả sống lưng, ngơ ngác nhìn người ngồi trên vương tọa.
“Vương, thần xin cho người một lời khuyên.” Sau một lúc lâu, Nhâm Xuyên Vũ khôi phục thanh tỉnh.
“Sao?” Lan Tức liếc hắn một cái: “Nếu không có diệu kế, có nói hay không cũng thế.”
“Không!” Nhâm Xuyên Vũ quỳ xuống, hai mắt chấp nhất mà kiên định nhìn Lan Tức: “Một lời của thần chỉ nói lúc này!”
Lan Tức lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, bốn vị tướng bên cạnh có chút lo lắng nhìn Nhâm Xuyên Vũ. Bọn họ đều là người đi theo Lan Tức nhiều năm, biết rõ người này tâm tư thâm trầm như biển, hỉ giận bi nhạc không hiện trên mặt, nhiều năm như vậy bọn họ cũng không nắm được tâm tư người này, cũng bởi vậy mà họ vô điều kiện tín nhiệm cùng sùng kính, nhưng trong sự kính trọng này còn có một chút sợ hãi mà không ai có thể phủ nhận!
“Vậy ngươi nói xem, rốt cục là lời hay gì khiến ngươi chấp nhất như vậy?” Một lát sau Lan Tức mới thản nhiên mở miệng.
“Một quốc gia không thể có hai chủ, một quân (đội) không thể có hai soái!” Thanh âm của Nhâm Xuyên Vũ ngắn gọn rõ ràng.
Trong trướng một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở có chút nặng nề của bốn vị tướng, mà người ngồi trên vương tọa ánh mắt đối diện với người đang quỳ dưới vương tọa, chẳng qua là một người bình thản không chút cảm xúc, một người vừa căng thẳng vừa hồi hộp.
“Xuyên Vũ, ta nghĩ có một chút chuyện ngươi vẫn xem nhẹ.” Thanh âm của Lan Tức thanh nhã mà thong dong, con ngươi đen như mực khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn vị quân sư đang quỳ trên mặt đất: “Ta cùng Phong vương là phu thê, từ xưa đến nay phu thê nhất thể, không tồn tại cái gì gọi là hai chủ!” Một câu cuối cùng kia, đã có chút ý cảnh cáo.
“Nhưng mà…” Ánh mắt kiên định của Nhâm Xuyên Vũ vẫn nhìn người cao cao tại thượng trên vương tọa: “Vương, Phong vương là nữ tử như thế nào, ngài hẳn là người hiểu rõ hơn ai hết! Phong quốc lại là một quốc gia như thế nào! Phong Vân kỵ lại là một quân đội dũng mãnh như thế nào! Càng hơn nữa…”
Trong mắt Nhâm Xuyên Vũ bắn ra ánh sáng sắc bén, vẻ mặt giống như đánh cược tất cả, sau đó dập đầu thật sâu: “Vương, ngài không thể quên lời của tiên đế ‘không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế này bức ép’!”
Từng câu từng chữ được nói ra, rõ ràng, vang lên một cách mạnh mẽ bên tai mỗi người, từng từ khắc vào trái tim!
“Xin vương suy nghĩ lại!” Bốn vị tướng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu.
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép…” Câu nói nhẹ nhàng thốt ra, khuôn mặt bình tĩnh như u hồn viễn cổ của Lan Tức cũng có chút thay đổi.
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép!”
Câu nói được lưu lại trong sử sách này chính là của thánh quân tiền triều, được xưng là Xá Đế.
Xá Đế là con trai thứ của Trọng Đế, sau khi Trọng Đế băng hà thì thái tử kế vị, xưng là Hi Đế. Xá Đế cùng Hi Đế là huynh đệ cùng mẹ, tình cảm luôn gắn bó, văn võ vẹn toàn, tài cán xuất chúng, được Hi Đế vô cùng xem trọng và tin tưởng. Xá Đế được Hi Đế tín nhiệm, làm việc tận sức, không hề cố kỵ. Hắn cải cách chính trị, dùng người theo khả năng, giúp cho quốc gia ngày càng giàu có cường thịnh, dẹp phản loạn, thảo phạt Tang quốc, diệt thổ phỉ… Có thể nói chiến công đặc sắc, không ai có thể so sánh! Dưới trướng có vô số tướng sĩ tài ba, ban phủ phong tướng, quyền cao chức trọng, nhất thời có thể nói là người đệ nhất của đất nước!
Chỉ tiếc, ngày vui vốn chẳng được dài, từ xưa người có công cao chấn chủ đều không thể tồn tại lâu! Không biết bắt đầu từ khi nào, trong đất nước bắt đầu có các loại lời đồn truyền ra, nói Xá Đế kiêu ngạo kể công, không coi Hi Đế vào mắt, đã có ý định làm phản, cũng có lời đồn nói Hi Đế kiêng kị Xá Đế nên không thể bỏ qua cho hắn… Khi lời đồn như vậy mới xuất hiện, Xá Đế cùng Hi Đế đều không để ý, cười cho qua, nhưng lời đồn lưu truyền rất lâu, trong lòng tự nhiên sẽ có một vết sẹo, đến khi bất giác nhận ra, mới phát hiện cả hai đều đã bất hòa và phòng bị lẫn nhau!
Hi Đế ra tay trước, có lẽ lúc đầu hắn còn cố kỵ tình cảm huynh đệ, cũng không muốn làm gì Xá Đế, hoặc là muốn làm suy yếu quyền lực của Xá Đế, giảm đi thế lực của hắn, cho nên đồng loạt hạ chức hoặc điều đi nơi khác bộ hạ của hắn. Nhưng Xá Đế là người vô cùng trọng tình nghĩa, đối với sự thiệt thòi mà những bộ hạ trung thành và tận tâm của hắn phải chịu thì vô cùng oán hận, tiến cung trần tình với Hi Đế, nhưng hiện giờ hai người đã không còn thân cận như trước, sớm không thể nói chuyện giống bình thường, cuối cùng biến thành huynh đệ cãi vã một trận, Xá Đế bị trục xuất khỏi hoàng cung!
Đến lúc đó, tình cảm của hai người đã hoàn toàn bị phá vỡ, từ đó Hi Đế xuống tay không hề khoan dung, không ít bộ hạ của Xá Đế bị chết oan, bị giam vào ngục, hoặc bị hãm hại trên đường lưu đày, mà số tấu chương buộc tội Xá Đế trong triều Hi Đế không bỏ qua như trước, mà là giao cho bộ hạ, yêu cầu nghiêm tra! Đến mức này, Xá Đế đã hoàn toàn không còn đường lui, hoặc là khoanh tay chịu chết, hoặc là làm phản tự lập. Nếu một mình hắn chịu khổ, tuyệt đối hắn sẽ không từ chối, nhưng nếu liên lụy người nhà, liên lụy đến những bộ hạ trung thành và tận tâm với hắn, bất kể thế nào hắn cũng không thể ngồi yên, cho nên hắn chỉ có thể chọn con đường thứ hai!
“Không phải ta đòi hỏi, mà là nhân thế bức ép!”
Một câu ngắn ngủi như vậy mà lại nói hết bao nhiêu khổ sở cùng bi ai! Lúc nói ra lời ấy, trong nội tâm người đó càng là thống khổ cùng quyết tuyệt!
“Vương, nếu Phong vương kia chỉ là một nữ tử bình thường thì mọi việc đã không có gì đáng nói, nhưng nàng lại là nữ tử vô song còn hơn cả nam tử! Nhiều đời mới thấy một!”
Lan Tức hơi cúi đầu, tay nâng lên, năm ngón tay đặt trên trán, khuôn mặt ẩn hiện dưới bàn tay, thật lâu sau mới vang lên một câu nói nhỏ đến mức không nghe thấy: “Thực sự là một mặt gương…”
Sở dĩ Xá Đế có hành vi này, ngoài trừ bị tình thế bắt buộc, chủ yếu là hắn lấy mình làm trọng! Khi sinh mệnh của bản thân, quyền lợi bị uy hiếp, như vậy cái gì đạo nghĩa, thân tình, hữu tình bị dẹp bỏ toàn bộ! Chỉ cần đến khi bị buộc vào tuyệt cảnh, chỗ sâu nhất trong lòng người – bản tính lãnh khốc vô tình, chỉ nghĩ đến tư lợi sẽ bị lộ ra ngoài lớp bọc đẹp đẽ gọi là đạo đức, lễ nghĩa, trong lòng mỗi người, vĩnh viễn mình đều đứng đầu!
Thật sự là một cái gương tốt… chiếu rọi hai người bọn họ! Bọn họ… cũng sẽ như hai vị Hi Đế và Xá Đế sao? Tích Vân… Hắn nhắm mắt, trước mắt hiện lên cái nắm tay trong Vô Hồi cốc......
Trong màn trời tối đen có vô số ánh đuốc, chiếu sáng một vùng rộng lớn trong bóng đêm, dưới ánh lửa là khung cảnh thảm thiết tựa địa ngục Tu La. Lá cờ nhiễm máu đổ rạp trên mặt đất, nơi nơi là mũ giáp cùng thân đao gãy, vô số thi thể nằm đó, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy một tiếng chiến mã hí vang… Nơi kia là đầu lìa khỏi thân, chỗ khác là đôi mắt nhắm hoặc mở, khuôn mặt sợ hãi hay tuyệt vọng, biểu tình thống khổ, giãy dụa… Nơi nơi là máu, một bức tranh lầy lội thê lương cứ như vậy mà hiện ra trước mặt mọi người.
Khi Đông Thù Phóng nhận được tin tức lĩnh quân đến nơi thì trước mắt mấy vạn người là cảnh tượng như thế này, không ai nói được gì với cảnh tượng trước mặt… Thật lâu sau mới có người phát ra tiếng kêu bi thống, tiếng thét dài thảm thiết… những người đã chết đi này, hoặc có thân nhân của bọn họ, hoặc có bằng hữu cùng lớn lên… Tiếng áo giáp ‘ầm ầm’ vang lên, mấy vạn người không có ai sai khiến đồng loạt quỳ trên mặt đất, yên lặng chuyển tải sự bi thương đến với đồng bọn…
“Truyền lệnh cho Lặc tướng quân nhanh chóng lĩnh quân đến Hịch Nguyên hội hợp với quân ta vào giờ Dần tối nay!”
Đông Thù Phóng giữ chặt đại đao bên hông, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng hoang vu đang chìm trong đêm đen phía trước. Hành động thật nhanh! Đáng lẽ không nên phân quân mà đi! Phong Tích Vân có thể nổi danh như hôm nay quả không phải là ngẫu nhiên!
“Quyên thành thật nhỏ, nếu bị tám vạn đại quân toàn lực công thành, với binh lực của chúng ta thì không thể thủ vững hai ngày. Hơn nữa dân chúng trong Quyên thành mới khôi phục một chút từ lần phá thành trước, nếu có thêm một trận chiến nữa thì sẽ có nhiều người bỏ mạng, thật là… Cho nên chúng ta rút lui khỏi Quyên thành. Chẳng qua Đông Đại tướng quân kia vì thảo phạt ta mà đến, nên bất luận ta trốn ở đâu hắn cũng sẽ đuổi theo, cho nên chúng ta nhất định phải đánh một trận!”
“Vương vực nhiều bình nguyên, trừ ngọn núi cao nhất là Thương Mang sơn, thì gần Vương vực có năm tòa núi nhỏ, núi Lạc Anh là thứ nhất. Lạc Anh được xưng tụng là Lạc Anh là chỉ ngoại hình của nó, từ trên Thương Mang sơn nhìn xuống bình nguyên vương vực, núi Lạc Anh giống như một bông hoa rơi trên bình nguyên, đóa hoa từ nham thạch và bùn đất này có hai tầng, mà ở bên trong tầng thứ hai có một hồ nước, bên trong hồ nước còn có một ngọn núi nhỏ, hồ nước màu lam nhạt cùng núi nhỏ xanh tươi được coi là nhị của đóa hoa này. Mà lúc này đây, chiến trường của chúng ta chính là tại đóa hoa xinh đẹp – núi Lạc Anh này!”
“Đông Đại tướng quân đương nhiên không thích cùng chúng ta thưởng ngoạn núi Lạc Anh, cho nên trận chiến đầu tiên của chúng ta, chính là ở Hịch Nguyên! Tại bình nguyên này, mời Đông đại tướng quân đến núi Lạc Anh thôi!”
Trong vương trướng, dưới ngọn đèn dầu, ngón tay của Tích Vân đưa qua lại trên bản đồ, khi nói vô cùng mạnh mẽ.
Ngày 23 tháng 10, giờ Dậu.
Phía trên Hịch Nguyên trận lũy rõ ràng, một bên là bảy vạn cấm vệ quân giáp nâu, một bên là ba vạn Phong Vân Kỵ thân mặc ngân giáp, mang theo hàn ý của gió Bắc đảo qua bình nguyên, cờ chiến bay phấp phới, tua đỏ trên trường thương bay trong gió tựa như huyết sa, như một dải màu đỏ vắt qua chân trời khi hoàng hôn.
Trước cấm vệ quân là Đông đại tướng quân đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh là phó thống lĩnh cấm vệ Lặc Nguyên, hắn là tráng hán tuổi khoảng bốn mươi, thân hình cao lớn rắn chắc, khiến cho người ta có một cảm giác bưu hãn dũng mãnh, phía sau bọn họ là năm vị tướng đi theo.
Mà đứng phía trước Phong Vân Kỵ là Lâm Cơ cùng Tu Cửu Dung, vị nữ vương lần nào xuất chiến cũng đứng phía trước quân đội nay lại không thấy bóng dáng. Nhưng Phong Vân Kỵ khi đối mặt với lượng địch hơn mình mấy lần vẫn hàng ngũ chỉnh tề, nhuệ khí tận trời.
“Thùng thùng thùng… Thùng thùng thùng…”
Trống trận ầm vang, sát khi tận trời, tiếng hò hét vang lên, hai quân giống như thủy triều cùng tiến lên phía trước, khi dòng thủy triều bạc cùng nâu tràn vào nhau, tiếng binh khí bén nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ, cùng với đó là tiếng kêu đau đớn thê lương thảm thiết, máu đỏ bắn lên mặt… binh sĩ dùng toàn lực chém đao về trước, cắt đầu của địch nhân, đâm thủng trái tim của địch nhân…
Đây là một trận chiến nhân số chênh lệch, cho nên rất nhanh, thắng bại bắt đầu hiện ra, có thể thấy hai hoặc ba cấm vệ quân bao vây một người bên Phong Vân Kỵ, lấy số đông mà áp đảo, mà Phong Vân Kỵ bị khí thế dũng mãnh của cấm vệ quân đè ép, nảy sinh sợ hãi, liên tiếp bại lui, thậm chí còn có một số binh lính nhát gan làm rơi binh khí, nhảy lên ngựa mà chạy trốn, trên chiến trường nếu có một người trốn thì sẽ càng có nhiều người theo đó, đầu tiên chỉ là một người mặc ngân giáp nho nhỏ chạy đi, nhưng sau khi trải qua nửa canh giờ gian khổ chiến đấu, mắt thấy không có phần thắng nên hơn một nửa số Phong Vân Kỵ đã chạy trốn!
Mà cấm vệ quân đang giết đến hứng khởi sao có thể để cho kẻ địch chạy trốn, hơn nữa bọn họ còn muốn báo thù cho hơn một vạn huynh đệ, cho nên từng bước truy sát, không cho kẻ địch có chút thời gian thả lỏng nào. Nhưng thực hiển nhiên, mặc dù số Phong Vân Kỵ ít hơn cấm vệ quân, hơn nữa dáng vẻ bệ vệ khi chiến đấu lúc nãy đều biến mất, nhưng tốc độ chạy trốn lại hơn nhiều so với đối thủ của bọn họ, cho nên dần dần tạo ra khoảng cách.
Bọn lính đã bắt đầu trốn mà hai vị tướng của Phong Vân Kỵ là Lâm Cơ cùng Tu Cửu Dung lại khác, võ nghệ của bọn họ cao cường, đương nhiên không giống đám binh lính chịu nhiều uất ức như vậy. Bọn họ trong chiến trường chặt đầu vài gã tướng, sau đó nhìn thấy quân mình trốn cũng khiển trách, chỉ là thanh âm của bản thân lại không thể truyền khắp toàn quân, khi vài tên tướng của địch nhân đồng loạt đánh tới cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu chạy đi.
“Đại tướng quân, có hạ lệnh toàn quân truy kích hay không?” Lặc Nguyên xin chỉ thị của Đông Thù Phóng, nhưng vẻ mặt của hắn đã sớm biểu lộ ý kiến của mình.
Nhìn thấy Phong Vân Kỵ không ngừng trốn tránh về phía trước, Đông Thù Phóng nhíu mày, đối với thanh danh lan xa của Phong Vân Kỵ, khai chiến còn chưa đến một canh giờ mà đối phương đã không còn chiến ý, tựa hồ chiến thắng quá dễ dàng! Nhưng khi ánh mắt của hắn đảo qua đại quân lúc này sĩ khí đang vô cùng cao, hắn vẫn hạ mệnh lệnh: “Toàn quân truy kích!”
Hịch Nguyên này hắn đã sớm thăm dò, tuyệt không giống như quân tiên phong nhảy vào cái bẫy của Phong Tích Vân, nếu đối phương có quỷ kế, với bảy vạn đại quân của hắn, hắn không tin đối phương sẽ thực hiện được!
“Dạ!” Lặc Nguyên hưng phấn lĩnh mệnh.
Mệnh lệnh của chủ soái ban ra, nhất thời cấm vệ quân như hồng thủy, dùng tốc độ cao nhất để truy kích Phong Vân Kỵ, muốn đem kẻ địch thiên đạo vạn quả mới có thể giải hết phẫn hận trong lòng! Phong Vân Kỵ hoàn toàn không có ý chống cự, chỉ biết chạy trối chết về phía trước, bên đường mũ giáp, đoạn kiếm cũng làm rơi, nhìn qua vô cùng chật vật, mà thời gian chạy trốn cứ như vậy trôi qua, mặt trời dần khuất bóng, hoàng hôn lặng lẽ buông xuống.
“Truyền lệnh, ngừng truy kích!” Đông Thù Phóng nhìn đến núi Lạc Anh phía trước rồi ra lệnh.
“Đại tướng quân, tại sao không tiếp tục đuổi theo?” Lặc Nguyên khó hiểu nói.
“Sắc trời đã tối.” Đông Thù Phóng nhìn toàn bộ Phong Vân Kỵ đã trốn vào núi Lạc Anh, nói: “Bọn họ trốn vào trong rừng núi, tiếp tục truy đuổi sẽ bất lợi với quân ta, vô cùng có khả năng sẽ bị ám toán! Truyền lệnh, bao vây núi Lạc Anh!”
Mà toàn bộ Phong Vân kỵ trốn vào núi Lạc Anh, nhìn thấy truy binh phía sau đã dừng lại thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đi đến cánh hoa thứ nhất.
“Khi quyết chiến trên Hịch Nguyên, chắc chắn Đông tướng quân đem bảy vạn đại quân theo, với ba vạn quân chúng ta không thể địch nổi, cho nên sau khi khai chiến không lâu phải lập tức ‘bại lui’. Đông tướng quân là danh tướng, giả bại cùng thực sự bại tất nhiên vừa nhìn đã biết, cho nên quân ta bại trận mà chạy phải nửa thật nửa giả, việc này không thể để người khác nhìn thấu, nhưng mà chúng ta vừa tiêu diệt một vạn cấm vệ quân, bọn họ nhất định phẫn nộ vô cùng, vì hận mà chiến đấu thì dũng khí tất sẽ tăng, ta nghĩ chúng ta bại trận mà chạy căn bản không cần làm bộ.”
“Chúng ta bại lui, Đông tướng quân sẽ có cảnh giác, nhưng với bảy vạn đại quân, binh lực nhiều hơn chúng ta, bởi vậy tất nhiên sẽ đuổi theo, khi đến núi Lạc Anh sẽ là lúc hoàng hôn, hắn sẽ băn khoăn mà không dám đuổi vào tận trong núi, mà sẽ bao vây toàn bộ ngọn núi, dùng bảy vạn binh lực bao vây núi, chặt đứt đường ra của quân ta, ý muốn vây chết chúng ta trên đỉnh núi.”
“Truyền lệnh xuống, mỗi người mang theo lượng lương khô cho khoảng ba ngày!”
Nhớ lại lời vương nói ngày đó, Lâm Cơ thì thào nói nhỏ: “Bước đầu của kế hoạch hoàn toàn dựa theo lời vương nói, hơn nữa tiến hành thật sự thuận lợi.”
Tu Cửu Dung liếc hắn một cái, ánh mắt kia tựa hồ nói câu này của hắn có chút dư thừa cùng ngu xuẩn: “Vương chưa từng có quyết định sai lầm!”
“Ơ, tiểu tử ngươi vẫn luôn mù quáng tin tưởng Vương như vậy.”
Lâm Cơ cười nhạt nhìn Tu Cửu Dung, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai, cũng thực tự nhiên dùng tay vỗ lên mặt Tu Cửu Dung, nhưng Tu Cửu Dung quay đầu một cái, làm cho hành động này của hắn thất bại, tất nhiên nguyên nhân ở đây cũng có phần do chiều cao chênh lệch.
“Aiz, tiểu đệ đệ trưởng thành thật không biết đùa.” Lâm Cơ càu nhàu. Mặc dù hắn không phải thấp bé, với chiều cao của người bình thường thì hắn thuộc tầm trung, nhưng trong sáu vị tướng của Phong Vân, hắn cũng là người thấp nhất, vì vậy nên thường bị Trình Tri trêu chọc, gọi là “tiểu nhân”.
“Đi nhanh đi, không chừng vương đã chờ chúng ta lâu rồi.” Tu Cửu Dung không để ý đến lời hắn, bước chân nhanh hơn, bỏ lại Lâm Cơ ở phía sau.
“Giống y như một con chó nhỏ đáng yêu đang muốn nhanh chóng gặp chủ nhân của mình.” Lâm Cơ nhìn bóng dáng phía trước, thì thào tự nói. Chẳng qua bước chân của hắn cũng trở nên vô cùng nhanh nhẹn, đáng tiếc là không có ai ở phía sau để nói một câu giống vậy với hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook