Thà Làm Đãng Phụ
-
Chương 6-3
Nhưng vào lúc này, tuấn mỹ nam tử từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra, đúng là Tể tướng Lận Viễn Ngạn.
“Lận đại nhân, ngài mau tới thay Tử Yên làm chủ a, vị Vương thiếu gia này từ tháng trước gặp qua Tử Yên, liền dây dưa không ngớt, nay hắn lại buộc Tử Yên tiếp khách, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.” Chỉ thấy Lận Viễn Ngạn trầm ổn trấn định như thường, lạnh lùng nhìn Vương thiếu gia kia, trong ánh mắt mang theo vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Đại khái là quý khí trên người hắn cùng với danh hào dọa đến Vương thiếu gia, nguyên bản hắn còn khí diễm kiêu ngạo, lập tức giảm nửa thanh âm.
“Như thế nào? Nghe nói vị công tử này muốn cùng bản quan thưởng Tử Yên cô nương, chẳng lẽ công tử chưa từng nghe nói, Tử Yên cô nương ở Di Hương lâu, đã được bản quan bao sao?”
Tránh ở xa xa Triệu Tinh Nhung chính tai nghe được những lời này của Lận Viễn Ngạn, cho dù đã sớm biết Lận Viễn Ngạn không thích nàng, mà nhìn thấy hắn vì một nữ tử khác cùng người tranh chấp, tim, vẫn là hung hăng đau một chút.
Cùng lúc đó, Lận Viễn Ngạn tựa hồ cũng cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng.
Khi hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, lung tung bên đường cùng đám người ồn ào, giống như tại một khắc lặng yên không tiếng động.
Hai người cách nhau cũng không quá xa, cho nên lời hắn vừa mới nói kia, nàng nhất định nghe thấy được, cứ như vậy trong nháy mắt, hắn giống như thấy trên mặt nàng một chút vẻ mặt tuyệt vọng.
Rồi đột nhiên nàng xoay người bước đi, cách đó không xa một chiếc xe ngựa hướng nàng tăng tốc chạy tới, mà nàng hồn nhiên chưa thấy.
“Ninh Thiện!”
Trong miệng hắn không tự giác gầm nhẹ tên nàng, mà bóng dáng kia nghe thấy tiếng kêu của hắn chẳng những không dừng lại, ngược lại đi càng nhanh.
Mắt thấy xe ngựa kia không khống chế được sẽ đem nàng đâm đến tan xương nát thịt, Lận Viễn Ngạn không hề nghĩ ngợi, lập tức thi triển khinh công, không để ý an nguy của mình, hướng nàng bay tới.
Thời điểm Triệu Tinh Nhung phát hiện nguy hiểm đã quá trễ, con ngựa chấn kinh giơ móng trước đá trúng vai nàng, may mắn Lận Viễn Ngạn đúng lúc quên mình đem nàng ôm vào trong lòng, nếu không nàng sẽ chết dưới vó ngựa.
Triệu Tinh Nhung đau đến choáng váng ở trong lòng hắn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đầu vai chảy ra vết máu.
“Ninh Thiện! Ninh Thiện!” Hắn dùng lực ôm nàng, cảm giác chính mình đang run rẩy kịch liệt.
Hắn sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, hắn lần đầu tiên cảm nhận rõ nét cảm giác sợ hãi.
“Lận đại nhân…..” Đợi xe ngựa điên cuồng được giữ lại, Thôi Tử Yên vội vàng chạy tới, tinh tế đánh giá nữ tử bị Lận Viễn Ngạn ôm trong ngực.
Nàng nhận ra nàng ta, đúng là tiểu công tử ngày đó nữ phẫn nam trang.
Lận Viễn Ngạn kêu nàng Ninh Thiện, như vậy, nàng chính là Nam triều Ninh Thiện công chúa?
“Ninh Thiện, nàng sao vậy? Ninh Thiện, nàng mau tỉnh lại đi!”
Lận Viễn Ngạn cảm giác trái tim mình như sắp đình chỉ, hắn thậm chí không dám nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi.
Nhìn gương mặt nhắm chặt hai tròng mắt, tái nhợt không có sinh khí, tay phải hắn run run khẽ gạt sợi tóc hỗn độn trên trán nàng, giống như nghe thấy thanh âm cõi lòng mình tan nát.
“Lận đại nhân, đừng bi thương, ta (Sal k biết kỹ nữ nên xưng hô thế nào nên để nguyên! T__T) xem nàng chỉ là tạm thời bị dọa ngất đi mà thôi.” Lận Viễn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, nàng bị thần thái khát máu trong mắt hắn làm cho hoảng sợ.
“Tránh ra, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Thôi Tử Yên sợ hãi co rụt lại, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lận Viễn Ngạn vì một nữ nhân phẫn nộ đến loại tình trạng này.
Không dám nhiều lời, nàng cung kính thối lui.
Chỉ thấy Lận Viễn Ngạn ngồi một chỗ đem nữ tử ôm vào trong ngực, thật cẩn thận, cần thận che chở, giống như nàng mới là trân bảo của hắn, là nữ nhân cần dụng tâm che chở cả đời.
Thôi Tử Yên đáy lòng phiếm lạnh. Hóa ra, nàng vẫn là mất đi…. (ở đây muốn nói Viễn Ngạn k còn là của Tử Yên nữa! cơ mà đã bao giờ là của nàng ta đâu mà k còn cơ chứ! =..=)
“Lận đại nhân, ngài mau tới thay Tử Yên làm chủ a, vị Vương thiếu gia này từ tháng trước gặp qua Tử Yên, liền dây dưa không ngớt, nay hắn lại buộc Tử Yên tiếp khách, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.” Chỉ thấy Lận Viễn Ngạn trầm ổn trấn định như thường, lạnh lùng nhìn Vương thiếu gia kia, trong ánh mắt mang theo vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Đại khái là quý khí trên người hắn cùng với danh hào dọa đến Vương thiếu gia, nguyên bản hắn còn khí diễm kiêu ngạo, lập tức giảm nửa thanh âm.
“Như thế nào? Nghe nói vị công tử này muốn cùng bản quan thưởng Tử Yên cô nương, chẳng lẽ công tử chưa từng nghe nói, Tử Yên cô nương ở Di Hương lâu, đã được bản quan bao sao?”
Tránh ở xa xa Triệu Tinh Nhung chính tai nghe được những lời này của Lận Viễn Ngạn, cho dù đã sớm biết Lận Viễn Ngạn không thích nàng, mà nhìn thấy hắn vì một nữ tử khác cùng người tranh chấp, tim, vẫn là hung hăng đau một chút.
Cùng lúc đó, Lận Viễn Ngạn tựa hồ cũng cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng.
Khi hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, lung tung bên đường cùng đám người ồn ào, giống như tại một khắc lặng yên không tiếng động.
Hai người cách nhau cũng không quá xa, cho nên lời hắn vừa mới nói kia, nàng nhất định nghe thấy được, cứ như vậy trong nháy mắt, hắn giống như thấy trên mặt nàng một chút vẻ mặt tuyệt vọng.
Rồi đột nhiên nàng xoay người bước đi, cách đó không xa một chiếc xe ngựa hướng nàng tăng tốc chạy tới, mà nàng hồn nhiên chưa thấy.
“Ninh Thiện!”
Trong miệng hắn không tự giác gầm nhẹ tên nàng, mà bóng dáng kia nghe thấy tiếng kêu của hắn chẳng những không dừng lại, ngược lại đi càng nhanh.
Mắt thấy xe ngựa kia không khống chế được sẽ đem nàng đâm đến tan xương nát thịt, Lận Viễn Ngạn không hề nghĩ ngợi, lập tức thi triển khinh công, không để ý an nguy của mình, hướng nàng bay tới.
Thời điểm Triệu Tinh Nhung phát hiện nguy hiểm đã quá trễ, con ngựa chấn kinh giơ móng trước đá trúng vai nàng, may mắn Lận Viễn Ngạn đúng lúc quên mình đem nàng ôm vào trong lòng, nếu không nàng sẽ chết dưới vó ngựa.
Triệu Tinh Nhung đau đến choáng váng ở trong lòng hắn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đầu vai chảy ra vết máu.
“Ninh Thiện! Ninh Thiện!” Hắn dùng lực ôm nàng, cảm giác chính mình đang run rẩy kịch liệt.
Hắn sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, hắn lần đầu tiên cảm nhận rõ nét cảm giác sợ hãi.
“Lận đại nhân…..” Đợi xe ngựa điên cuồng được giữ lại, Thôi Tử Yên vội vàng chạy tới, tinh tế đánh giá nữ tử bị Lận Viễn Ngạn ôm trong ngực.
Nàng nhận ra nàng ta, đúng là tiểu công tử ngày đó nữ phẫn nam trang.
Lận Viễn Ngạn kêu nàng Ninh Thiện, như vậy, nàng chính là Nam triều Ninh Thiện công chúa?
“Ninh Thiện, nàng sao vậy? Ninh Thiện, nàng mau tỉnh lại đi!”
Lận Viễn Ngạn cảm giác trái tim mình như sắp đình chỉ, hắn thậm chí không dám nhớ lại một màn mạo hiểm vừa rồi.
Nhìn gương mặt nhắm chặt hai tròng mắt, tái nhợt không có sinh khí, tay phải hắn run run khẽ gạt sợi tóc hỗn độn trên trán nàng, giống như nghe thấy thanh âm cõi lòng mình tan nát.
“Lận đại nhân, đừng bi thương, ta (Sal k biết kỹ nữ nên xưng hô thế nào nên để nguyên! T__T) xem nàng chỉ là tạm thời bị dọa ngất đi mà thôi.” Lận Viễn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, nàng bị thần thái khát máu trong mắt hắn làm cho hoảng sợ.
“Tránh ra, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Thôi Tử Yên sợ hãi co rụt lại, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lận Viễn Ngạn vì một nữ nhân phẫn nộ đến loại tình trạng này.
Không dám nhiều lời, nàng cung kính thối lui.
Chỉ thấy Lận Viễn Ngạn ngồi một chỗ đem nữ tử ôm vào trong ngực, thật cẩn thận, cần thận che chở, giống như nàng mới là trân bảo của hắn, là nữ nhân cần dụng tâm che chở cả đời.
Thôi Tử Yên đáy lòng phiếm lạnh. Hóa ra, nàng vẫn là mất đi…. (ở đây muốn nói Viễn Ngạn k còn là của Tử Yên nữa! cơ mà đã bao giờ là của nàng ta đâu mà k còn cơ chứ! =..=)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook