[TFBoys] Quên Em! Anh Không Làm Được
-
Chương 44
Ly rượu xoay trên tay nó vừa ngẫm nghĩ cố nhớ ra gì đấy. Đang ngồi thất thần thì có một ai đấy vâ vai nó. Nó quay lại thì thãy một chàng trai trẻ, anh ta nó trong tiếng nhạc rất to:
-Cô em đi chơi với anh không??
-Tránh ra tôi không rảnh chơi với sửu nhi đâu_nó gạt phắt tay người con trai kia ra. Anh ta tức giận nổi cáu:
-Cô vừa óni cái gì hả? Chán sống rồi à?
Cậu ta ra hiệu cho bọn đàn em lên xử lí mấy thằng choắt hí hửng lên chưa sờ được vô người
đã bị nó bẻ tay từng thằng. Mọi người xung quanh ai nhìn cũng lo cho nó nhưng rồi ai cũng há hốc mồm chỉ năm phút sau hơn mười ông "bố đời" đã nằm la liệt dưới sàn nhà. Nó định đi đến chô người con trai ve vãn đấy nhưng có một vị khách ra cản nó và nói:
-Cô gái cô đừng nên rước hoạ vào thân.Cậu ta là Trịnh Bá Thiên con trai của Trịnh Bá Hưng giám đốc công ty truyền thông lớn Bắc Kinh đấy.
Nó cảm ơn lòng tốt của vị khách đấy rồi khoanh tay đi lại chỗ Bá Thiên nói:
-Hoá ra là con trai của giám đốc. Nghe loáng thoáng thì cậu chỉ 24 ít hơn tôi hai tuổi. Đãng là trẻ con chị đây không chấp_nó phủi tay bỏ đi làm Bá Thiên ôm một cục hận trong lòng.
*GTNV: Trịnh Bá Thiên_ Tên khác là Rain. Đẹp trai nhưng lại ăn chơi, do được mẹ chiều lại ỷ thế bố nên hay ăn hiếp moị ngườojg Nhưng cũng sô bố nên toàn dấu những việc ăn chơi.
----------------------------------------------Vào truyện-----------------------------------------------
Về đến nhà nó nhận tin nhắn chúc Noel vui vẻ của Khải. Nó cũng rep tin nhắn nhận được tin nhắn từ Khải nó cảm thấy rất vui nhưung cũng nhiều lúc hình ảnh anh vô tình hiện trong đầu nó và tạo cho nó một cảm giác bâng khuâng đau buồn. Nhăn tin xong nó đi ngủ. Từ khi tai nạn đến giờ nó hay mơ ác mộng trong giấc mơ chỉ toàn là màu đen, đôi lúc có tiếng hét khiến no trở nên sợ bóng tối từ đấy.
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, nó lấy tay che đi mắt nhíu lại. Vscn rồi nó tujw làm cho mình bữa sáng và đến công ty làm việc. Vừa vào phòng làm việc nó đã thấy Trịnh Bá Thiên đứng đấy. Dùng đôi mắt ngạc nhiên của nó nhìn cậu ta còn cậu ta chỉ liếc xéo nó rồi cắm mặt vô cái điện thoại. Lúc đấy trưởng phòng ra nói với nó:
-Rin à giám đốc có cho gọi em đấy._nghe rồi nó lấy cái tay đập vô đầu tự trách số phận mình chắc nó biết trước chuyệ gì sẽ xảy ra rồi. Nó đi lên phòng giám đốc mặt cứ cúi gằm thế là đâm phải một người ngẩng mặt lên hoá ra là Khải. Nó chớp chớp nhìn anh anh cúi sát mặt nó hỏi;
-Em có chuyện gì mà nhìn mặt lại phờ phạc thế kia?
-À không. Không có gì đâu anh. Mà anh đến phỏng vấn hả?
-Ừm_anh gật đầu. Rồi nó chào anh lại cắm mặt đi lên phòng giám đốc. Gõ cửa phòng vào giasm đốc niềm nở tiếp nó. Ngồi nói chuyện thì ông cùng chỉ là muốn nhờ nó "thu phục" Rain. Thấy mình cũng chả có việc gì làm thế là nó đông ý nhưng giám đốc phải đáp ứng một vài điều kiện của nó. Ra khỏi phòng giám đốc nó vừa đi vừa nghĩ kế ''thu phục'' cái ông vừa ham chơi, lị cứng đầu kiêm thêm lười nữa. Đến phòng làm việc nó thấy nhân viên trong phòng đang đắng khép nép một bên còn Rain thì chân để lên bàn tay thì bấm điện thoại liên xoành xoạch. Nó thá dài lắc đầu rồi đi đến chỗ Rain nói:
-Nơi làm việc ngồi hẳn hoi vào.
-Tôi ngồi việc của tôi cô có ý kiến gì?
Rain nghênh mặt lên nói với nó. Nó mím chặt môi rồi kéo tai Rain đi ra ngoài. Cậu vừa cầm tai vừa kêu làng kêu nước. Ra đến sảnh bao nhiêu nhân viên nhìn vô người thì chết vì sắc của Rain còn người thì chầm trồ khen nó có bản lĩnh. Ra đến sân sau nó bỏ Rain ra rồi xổ cho cậu một tràng:
-Tưởng tôi sợ cậu á? Hãy ngủ và mơ đi nhé lần này cậu vào tay tôi thì chết với tôi rồi. Gapj tiền bối không chào hỏi mà còn hống hách hả?_nó cho cậu trận tơi tả cRain chỉ biết lấy tay che và chạy ba loanh quoanh nhưng khổ nỗi chạy sao nhanh baằng nó mỗi lần bị fan rượt là nó như maratong rồi.
-Từ từ đã_ Rain ra hiệu dừng lại cậu lấy điện thoại từ trong túi ra nghe. Trong lúc nghe thì toàn câu ''hả'', ''hử'', ''cái gì'' vừa nghe cậu vừa đưa ánh mắt cắm ghét về nó. Tắt cái điện thoại đi r«ì cậu hét lên:
-Chị đang làm cái quái gì với cuộc sống của tôi thế hả????????????
-Cô em đi chơi với anh không??
-Tránh ra tôi không rảnh chơi với sửu nhi đâu_nó gạt phắt tay người con trai kia ra. Anh ta tức giận nổi cáu:
-Cô vừa óni cái gì hả? Chán sống rồi à?
Cậu ta ra hiệu cho bọn đàn em lên xử lí mấy thằng choắt hí hửng lên chưa sờ được vô người
đã bị nó bẻ tay từng thằng. Mọi người xung quanh ai nhìn cũng lo cho nó nhưng rồi ai cũng há hốc mồm chỉ năm phút sau hơn mười ông "bố đời" đã nằm la liệt dưới sàn nhà. Nó định đi đến chô người con trai ve vãn đấy nhưng có một vị khách ra cản nó và nói:
-Cô gái cô đừng nên rước hoạ vào thân.Cậu ta là Trịnh Bá Thiên con trai của Trịnh Bá Hưng giám đốc công ty truyền thông lớn Bắc Kinh đấy.
Nó cảm ơn lòng tốt của vị khách đấy rồi khoanh tay đi lại chỗ Bá Thiên nói:
-Hoá ra là con trai của giám đốc. Nghe loáng thoáng thì cậu chỉ 24 ít hơn tôi hai tuổi. Đãng là trẻ con chị đây không chấp_nó phủi tay bỏ đi làm Bá Thiên ôm một cục hận trong lòng.
*GTNV: Trịnh Bá Thiên_ Tên khác là Rain. Đẹp trai nhưng lại ăn chơi, do được mẹ chiều lại ỷ thế bố nên hay ăn hiếp moị ngườojg Nhưng cũng sô bố nên toàn dấu những việc ăn chơi.
----------------------------------------------Vào truyện-----------------------------------------------
Về đến nhà nó nhận tin nhắn chúc Noel vui vẻ của Khải. Nó cũng rep tin nhắn nhận được tin nhắn từ Khải nó cảm thấy rất vui nhưung cũng nhiều lúc hình ảnh anh vô tình hiện trong đầu nó và tạo cho nó một cảm giác bâng khuâng đau buồn. Nhăn tin xong nó đi ngủ. Từ khi tai nạn đến giờ nó hay mơ ác mộng trong giấc mơ chỉ toàn là màu đen, đôi lúc có tiếng hét khiến no trở nên sợ bóng tối từ đấy.
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, nó lấy tay che đi mắt nhíu lại. Vscn rồi nó tujw làm cho mình bữa sáng và đến công ty làm việc. Vừa vào phòng làm việc nó đã thấy Trịnh Bá Thiên đứng đấy. Dùng đôi mắt ngạc nhiên của nó nhìn cậu ta còn cậu ta chỉ liếc xéo nó rồi cắm mặt vô cái điện thoại. Lúc đấy trưởng phòng ra nói với nó:
-Rin à giám đốc có cho gọi em đấy._nghe rồi nó lấy cái tay đập vô đầu tự trách số phận mình chắc nó biết trước chuyệ gì sẽ xảy ra rồi. Nó đi lên phòng giám đốc mặt cứ cúi gằm thế là đâm phải một người ngẩng mặt lên hoá ra là Khải. Nó chớp chớp nhìn anh anh cúi sát mặt nó hỏi;
-Em có chuyện gì mà nhìn mặt lại phờ phạc thế kia?
-À không. Không có gì đâu anh. Mà anh đến phỏng vấn hả?
-Ừm_anh gật đầu. Rồi nó chào anh lại cắm mặt đi lên phòng giám đốc. Gõ cửa phòng vào giasm đốc niềm nở tiếp nó. Ngồi nói chuyện thì ông cùng chỉ là muốn nhờ nó "thu phục" Rain. Thấy mình cũng chả có việc gì làm thế là nó đông ý nhưng giám đốc phải đáp ứng một vài điều kiện của nó. Ra khỏi phòng giám đốc nó vừa đi vừa nghĩ kế ''thu phục'' cái ông vừa ham chơi, lị cứng đầu kiêm thêm lười nữa. Đến phòng làm việc nó thấy nhân viên trong phòng đang đắng khép nép một bên còn Rain thì chân để lên bàn tay thì bấm điện thoại liên xoành xoạch. Nó thá dài lắc đầu rồi đi đến chỗ Rain nói:
-Nơi làm việc ngồi hẳn hoi vào.
-Tôi ngồi việc của tôi cô có ý kiến gì?
Rain nghênh mặt lên nói với nó. Nó mím chặt môi rồi kéo tai Rain đi ra ngoài. Cậu vừa cầm tai vừa kêu làng kêu nước. Ra đến sảnh bao nhiêu nhân viên nhìn vô người thì chết vì sắc của Rain còn người thì chầm trồ khen nó có bản lĩnh. Ra đến sân sau nó bỏ Rain ra rồi xổ cho cậu một tràng:
-Tưởng tôi sợ cậu á? Hãy ngủ và mơ đi nhé lần này cậu vào tay tôi thì chết với tôi rồi. Gapj tiền bối không chào hỏi mà còn hống hách hả?_nó cho cậu trận tơi tả cRain chỉ biết lấy tay che và chạy ba loanh quoanh nhưng khổ nỗi chạy sao nhanh baằng nó mỗi lần bị fan rượt là nó như maratong rồi.
-Từ từ đã_ Rain ra hiệu dừng lại cậu lấy điện thoại từ trong túi ra nghe. Trong lúc nghe thì toàn câu ''hả'', ''hử'', ''cái gì'' vừa nghe cậu vừa đưa ánh mắt cắm ghét về nó. Tắt cái điện thoại đi r«ì cậu hét lên:
-Chị đang làm cái quái gì với cuộc sống của tôi thế hả????????????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook