“Cậu đang nhìn gì vậy?” Chúc Hưu An nghi hoặc hỏi.
Tiêu Chước không trả lời, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Chúc Hưu An cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái nói: “Đêm nay tôi mời, mọi người cứ gọi đồ ăn thỏa thích, khó có được một lần, không cần phải khách sáo.”
Ông chủ nghe vậy cười nói: “Sao đột nhiên lại hào phóng thế? Dạo gần đây phát tài à? Có đường phát tài nhớ mang theo cả tôi đó.”
“Phát tài gì chứ, vẫn là đỗ nghèo khỉ đây.” Chúc Hưu An cười xua tay, bỗng cậu ta thần bí nói: “Nhưng đúng là có chuyện tốt, đáng để chúc mừng.”
Cậu ta không nói rõ, ông chủ cũng không hỏi nhiều.
Ba người gọi đồ nướng xong, tìm vị trí ngồi xuống, Đổng Huy cười nói: “Hôm nay sao lại hào phóng như vậy? Không hề giống phong cách của cậu.”
“Cậu đừng có khịa tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn hào phóng rộng rãi nhé.” Chúc Hưu An lại nói tiếp: “Tôi đang nuôi chó.
Từ nay về sau, cũng là người có chó rồi.”
Tiêu Chước cảm thấy kỳ lạ nói: “Trước đây cậu nói không nuôi nổi, sao thay đổi ý định nhanh vậy?”
Chúc Hưu An lắc đầu: “Chú chó này không phải mua về, mà là chó lang thang tôi mang về nuôi.
Mọi người còn nhớ chuyện ngày hôm đó tôi bị rớt xuống hồ không? Khi ấy xung quanh đều không ai chính chú chó này đã nhảy xuống nước cứu tôi.
Nghe nói chó hiểu tính người, lời nói này thật sự không hề sai.
Khi ấy tôi vội vàng đi làm, không kịp nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi tan làm lại gặp được nó, nó thậm chí còn nhận ra tôi, cũng rất vui vẻ đi theo tôi về đến nhà.
Tôi cảm thấy có duyên với nó, muốn thử nuôi dưỡng nó.
Dù sao nó cũng đã cứu mạng tôi, tôi cũng phải báo đáp ơn cứu mạng.”
Nhắc tới chú chó kia, cả người Chúc Hưu An toát ra vẻ vui sướng phấn khích: “Tôi cảm thấy chắc chắn đây là duyên phận của tôi và Cầu Cầu, nói không chừng đời trước giữa chúng tôi còn có duyên với nhau rồi.
Mọi người biết không, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy một chú chó nào thông minh như Cầu Cầu, thậm chí tôi còn cảm thấy nó không phải là chó.
Nó có thể hiểu được lời tôi nói, hằng ngày tiễn tôi ra cửa, tối đến đón tôi về nhà, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Nó không thích ăn thức ăn chó, đồ ăn vứt trên mặt đất cũng không ăn, biết xem ti vi, còn biết bắt tay với tôi.
Điều thần kỳ nhất là tôi thấy rõ ràng nó ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh.”
Cậu ta nói xong, khuôn mặt trần ngập vẻ đau lòng: “Trước đây chắc hẳn Cầu Cầu là thú cưng, đã từng được huấn luyện, nhưng người nuôi dưỡng nó cũng rất đáng giận.
Cầu Cầu ngoan như thế, hiểu chuyện như thế, vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ nó? Cũng không biết trước khi tôi nuôi Cầu Cầu, nó đã lưu lạc ngoài đường bao lâu, chịu bao nhiêu khổ sở.
Tóm lại từ nay về sau, chỉ cần tôi có một chút đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để cho Cầu Cầu phải chịu đói, đừng ai mơ tưởng bắt nạt Cầu Cầu.”
Tiêu Chước và Đổng Huy nghe vậy, ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người họ đều cảm thấy trạng thái này của Chúc Hưu An không thích hợp cho lắm.
Đổng Huy dò hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, tôi có thể có chuyện gì?” Sau đó đột nhiên Chúc Hưu An càng nói càng phấn khích, lại gọi ông chủ mang bia lên, Tiêu Chước và Đổng Huy cũng không ngăn cản được.
Rót bia vào trong ly, Chúc Hưu An vui vẻ đứng lên, nâng chén nói: “Cạn, vì được gặp gỡ hãy cụng ly.”
Tiêu Chước uống cạn ly bia, nhưng lại cảm thấy hương vị là lạ, sau đó cậu không chịu uống thêm nữa, Chúc Hưu An chỉ có thể quấn lấy Đổng Huy, bắt anh ta uống cùng.
Đổng Huy thật sự hết cách với Chúc Hưu An, chỉ có thể uống cùng cậu ta thêm mấy ly nữa.
Đồ nướng nhanh chóng được mang lên, mùi thơm của thức ăn nướng trên than thơm ngào ngạt, trong nháy mắt Tiêu Chước đã bị mỹ thực hấp dẫn.
Chúc Hưu An nói không sai, đồ nướng thật sự là mỹ vị khó có thể chống cự lại.
Tiêu Chước nếm thử xâu thịt dê, hương vị dê nướng trên than đỏ khiến cho người ta mê mẩn, cậu có cảm giác khám phá ra một đại lục mới.
Ba người ăn đồ nướng, uống bia lạnh, cuối cùng đều no căng bụng, tê liệt ngồi tại chỗ thở dốc.
Không biết Chúc Hưu An đã uống bao nhiêu bia, bất tỉnh nhân sự nằm úp sấp trên bàn.
Đổng Huy biết nơi ở của Chúc Hưu An, chuẩn bị đưa cậu ta về nhà trước.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên anh ta lại nhận được điện thoại của bạn gái, hỏi tại sao vẫn chưa về nhà.
Giọng nói của bạn gái Đổng Huy ở đầu dây bên kia không như bình thường, dường như đang đè nén lửa giận.
Đổng Huy vội vàng trả lời sẽ lập tức trở về, anh ta hơi do dự nhìn Chúc Hưu An.
Tiêu Chước vội vàng nói: “Không sao, cậu về trước đi, tôi đưa cậu ta về cũng được.”
Cậu một người cô đơn lẻ bóng không sao, nhưng không thể khiến cho Đổng Huy vì bạn bè mà cãi nhau với bạn gái, như vậy không hay.
Đổng Huy vội vàng chạy về nhà dỗ dành bạn gái, cũng không khách sáo với Tiêu Chước: “Vậy tôi gửi địa chỉ nhà của Chúc Hưu An cho cậu, đành làm phiền cậu vậy.”
Anh ta nói xong cũng không chần chừ, nhanh chóng lái xe vội vã chạy đi.
Không lâu sau, Tiêu Chước nhận được địa chỉ mà Đổng Huy gửi tới, nhà của Chúc Hưu An cách đây cũng không xa.
Tiêu Chước đỡ Chúc Hưu An đang say khướt ngồi phía sau, lái xe điện đi thẳng về nhà cậu ta.
Lúc này, khu dân cư yên lặng không có người.
Tiêu Chước đánh tiếng chào hỏi với bảo vệ, bảo vệ nhận ra Chúc Hưu An, cho bọn họ đi vào.
Tiêu Chước dừng xe điện ở dưới tòa nhà, đỡ Chúc Hưu An đi vào thang máy.
Sức nặng cả người Chúc Hưu An đều đè ép ở trên người Tiêu Chước, nhưng bước chân cậu vẫn nhanh nhẹn nhẹ nhàng, thoạt nhìn không có chút áp lực nào.
Thang máy đến tầng hai mươi ba, sau khi ra khỏi thang máy, Chúc Hưu An đã tỉnh táo hơn rất nhiều, trong miệng cậu ta gọi thầm tên Cầu Cầu, vẻ mặt kích động lại tha thiết, tự cố gắng đi về phía trước.
Tiêu Chước đi ở phía sau, nhìn cậu ta lấy chìa khóa mở cửa, cũng cảm thấy có chút hứng thú với Cầu Cầu.
Cậu rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì đang quấy phá.
Chúc Hưu An đẩy cánh cửa ra, thuận tay mở đèn ở sát vách cánh cửa.
Căn phòng tối tăm trong nháy mắt sáng bừng, cũng chiếu sáng cả căn phòng.
Cậu ta thuê căn hộ hai phòng, bởi vì giá rẻ cho nên phòng khách thoạt nhìn cũng không quá rộng rãi.
Đối diện sô pha nhỏ là tivi treo tường, cảm giác toàn bộ căn phòng có vẻ đơn giản, trống trải.
Là cái cảm giác nếu có trộm vào nhà cũng không biết phải trộm cái gì.
Tiêu Chước quan sát một lượt xong cậu hơi cúi đầu nhìn về phía chú chó Chúc Hưu An mới nhận nuôi.
Bọn họ vừa bước vào cửa, đã phát hiện Cầu Cầu đang ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh cửa, thoạt nhìn như đang đợi Chúc Hưu An về nhà.
Chúc Hưu An ngồi xổm xuống ôm lấy Cầu Cầu, vừa cảm động vừa áy náy nói: “Xin lỗi, Cầu Cầu, để cho mày phải đợi tao lâu như thế.”
Cậu ta vừa nói, vừa thân mật cọ đầu vào đám lông của Cầu Cầu.
Tiêu Chước thấy một màn này, cậu nhìn ra được ánh mắt đầy ghét bỏ của Cầu Cầu.
Nhưng mà Chúc Hưu An đang đắm chìm trong cảm động, không hề phát hiện ra điều này.
Cầu Cầu cũng không lớn, không nhìn ra giống chó nào, có lẽ chỉ là một con chó cỏ.
Lông trên người nó hầu như là màu trắng, chỉ có hai chân trước và trên đuôi có mấy đốm lông màu đen.
Tiêu Chước nhìn nhìn, luôn cảm thấy chú chó này rất quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.
“Cậu không thấy nó rất quen sao?” Cậu hỏi Chúc Hưu An.
Chúc Hưu An ôm Cầu Cầu lắc lư đi vào phòng khách, đáp: “Quen, Cầu Cầu là bạn tốt của tôi, đương nhiên quen thuộc rồi.”
Tiêu Chước cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không hỏi lại, với trạng thái bây giờ của Chúc Hưu An cậu ta không thể cho cậu một đáp án.
Tầm mắt cậu lại chuyển sang Cầu Cầu, trong ánh mắt cậu tràn đầy nghi ngờ và dò xét, cân nhắc xem rốt cuộc chú chó này có phải là yêu quái hay không.
Cậu cũng chưa có đủ năng lực chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể xác nhận được yêu quái, những loại yêu lực yếu, tự ẩn dấu yêu lực, hoặc bắt được cơ duyên mà hóa thành yêu, cũng rất khó để nhận ra.
Nhưng nhớ tới lời nói của Chúc Hưu An trước đó, hơn nữa bây giờ tận mắt nhìn thấy, cậu có thể xác định chú chó này là yêu quái.
Cầu Cầu bị Chúc Hưu An ôm chặt, phát hiện được ánh mắt của Tiêu Chước,nó đột nhiên cảm thấy sợ hãi chui vào trong lòng Chúc Hưu An.
Chúc Hưu An thấy vậy, vội vàng sờ sờ đầu Cầu Cầu an ủi, lại nói với Tiêu Chước: “Cậu đừng trừng mắt với nó, Cầu Cầu nhát gan, rất dễ bị dọa.”
“Vậy sao.” Tiêu Chước liếc Cầu Cầu một cái, khiến cho Cầu Cầu đang nhìn lén bị dọa cho sợ hãi vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Không biết vì sao, nó vừa nhìn thấy Tiêu Chước đã cảm thấy người này thật đáng sợ, cả người đều lộ ra vẻ khủng bố.
Chúc Hưu An về đến nhà đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu ta vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đã không còn vẻ say rượu nữa.
“Uống coca hay nước suối?”
“Coca.” Ngay cả thức uống, Tiêu Chước cũng thích uống nước có hương vị ngọt ngào.
“Tôi biết ngay mà.” Chúc Hưu An đưa lon Coca trong tay cho Tiêu Chước,cậu ta mở một chai nước suối uống mấy ngụm, thoải mái thở một hơi dài.
Cậu ta ngồi trên sô pha, mở tivi, thành thạo ấn điều khiển mở một kênh, lúc này mới phát hiện không thấy Cầu Cầu đâu cả.
“Cầu Cầu đâu? Vừa rồi còn ở đây mà.” Chúc Hưu An hoang mang nhìn vài vòng, lại gọi: “Cầu Cầu, mau lại đây, xem tập phim mới này.”
Giọng cậu ta rất tự nhiên quen thuộc, giống như không phải đang gọi một chú chó, mà gọi một con người.
Biểu tình Tiêu Chước phức tạp nhìn Chúc Hưu An: “Cậu với chó cùng nhau xem phim?”
Chúc Hưu An nghiêm túc giải thích: “Mặc dù Cầu Cầu là chó, nhưng là bạn tốt của tôi, nó rất thông minh, mỗi tối chúng tôi đều cùng nhau xem phim, cậu xem nó còn chăm chú hơn tôi.
Đúng rồi… cậu xem bộ phim này không? Mặc dù tình tiết hơi cẩu huyết nhưng cũng rất kích thích.”
Tiêu Chước xem thử, đối với bộ phim gia đình cẩu huyết cậu không hề cảm thấy hứng thú.
Thầm nói cho dù chó có thông minh tới đâu, cũng chỉ là chó.
Chó biết xem phim, vậy còn chưa chịu tỉnh ra, Chúc Hưu An không cảm thấy khác thường? Trạng thái hiện tại của cậu ta như vậy e rằng con chó kia không thoát được can hệ.
“Tôi đi tìm xem.” Tiêu Chước chủ động nói: “Dù sao cũng ở ngay trong nhà, không xa.”
Đầu Chúc Hưu An vẫn còn đang choáng váng, cậu ta mềm oặt dựa trên sô pha, nghe vậy cũng không khách sáo với Tiêu Chước nữa, gật gật đầu.
Tiêu Chước tìm thấy Cầu Cầu trong phòng ngủ, chú chó co rúc ở dưới gầm giường, cả người rụt lại như một trái bóng.
Tiêu Chước không mở đèn, khi vén tấm ga giường cúi xuống gầm giường nhìn, cậu lập tức thấy một đôi mắt màu xanh lục phát sáng.
Chủ nhân của ánh mắt đó mạnh mẽ vồ về phía Tiêu Chước, khí thế hung hãn.
Nhưng nó chưa kịp tới gần đã bị Tiêu Chước nhẹ nhàng tóm lấy cổ túm lên.
Cầu Cầu vùng vẫy, khó khăn quẫy đạp hai chân sau, phát hiện năng lực của đối thủ quá mạnh, chỉ có thể thoi thóp từ bỏ chống cự, lựa chọn giả chết.
Tiêu Chước xách nó lên lật tới lật lui xem xét, sau đó mở ra tấm hình cậu lưu trong điện thoại, đưa tới trước mặt Cầu Cầu nói: “Đừng giả ngốc, đây là mày đúng không?”
Tấm hình cậu cho Cầu Cầu xem là thông báo tìm chó bị trộm tiền thù lao ba vạn, ảnh chụp chú chó trên hình giống Cầu Cầu như đúc.
Tiêu Chước vừa mới nhớ ra, trước đó cậu luôn cảm thấy Cầu Cầu quen mắt, sau đó suy nghĩ mãi, đây không phải là chú chó được treo thưởng ba vạn à? Ban đầu cậu cũng không để ý, hiện tại đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Cậu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ tìm thấy chú chó này, cậu không dấu được vẻ kích động nhìn chằm chằm vào Cầu Cầu.
Đây thật sự không phải chó, mà là tiền đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook