Tên Ninja Này Rõ Ràng Không Mạnh Lại Cứ Muốn Tìm Đường Chết
-
1: Vong Linh Uchiha
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong hang động bí mật, một bóng dáng già nua đang ngồi trên chiếc ghế to lớn làm bằng đá, bên cạnh là chiếc liềm đao trong đơn giản nhưng lại vô cùng sắc bén đang dựng ngược.Lúc này ánh mắt của lão nhìn về phía kẻ vừa đi vào, không, nghiêm túc mà nói thì chính là nhìn về phía đứa nhóc bị kẻ vừa tới mang theo trên tay còn chưa rõ sống chết.Đánh giá một hồi, lão già mới lần nữa dùng con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm về phía thứ bản thân vừa sáng tạo ra, mặc dù từ đầu đến cuối đều không mở miệng, nhưng con mắt chứa ba câu ngọc lại phảng phất như đang tỏa ra sự áp bách vô tận!Người tới bị dọa cho sửng sốt, vội vàng lớn tiếng giải thích: “ Kẻ đi nhầm vào vùng phụ cận đã bị ta xử lý xong, nhưng mà đứa trẻ này tựa hồ có chút đặc thù, ngươi đã phân phó gần đây muốn lưu ý một số người nắm giữ ‘ hạt giống ‘ thiên phú đặc biệt nên ta đem nó về đây.”Lão già nghe xong lời giải thích của tên áo trắng trước mặt liền thu hồi ánh mắt vừa rồi, cảm giác ngột ngạt trong không khí lập tức tiêu tán, lại biến trở về hình tượng như đèn dầu đã cạn có thể tắt bất cứ lúc nào trước đó.“Là kẻ nào, đã xử lý sạch sẽ chưa?”Lão chậm rãi nói, tên áo trắng vội vàng đáp: ‘’ Là ninja Làng Đá, có lẽ hắn ta đang vây quét thôn phụ cận, tình hình trận chiến gần đây đang dần có lợi cho Konoha, lần này không biết Làng Đá sẽ lại nãy ra ý tưởng tồi tệ nào để đối phó với Konoha đây….’’“Nói trọng điểm.”Nghe đến cái tên Konoha, ông ta trực tiếp cắt ngang mấy lời lải nhải của đối phương.Tên mặc đồ trắng lập tức giật mình, nhanh chóng chọn ra những điều trọng yếu để nói: “Có vài người trốn thoát khỏi thôn gần đó tình cờ bị truy binh đuổi vào vùng phụ cận.
Đó hẳn là ngẫu nhiên, sẽ không phát hiện được gì cả.”Lão nghe xong, lúc này mới gật đầu, cũng không hỏi tên kia xử lý đám người chết kia thế nào bởi nếu chút chuyện nhỏ này còn không làm được thì có nghĩa đối phương đã không còn giá trị lợi dụng.“Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì?”Vừa nhắc đến đứa trẻ trên tay, tên áo trắng lập tức khôi phục bản tính, mười phần khoa trương và hưng phấn nói: “Ta vốn dĩ muốn đem bọn người đó một lưới bắt hết, kể cả ninja Làng Đá hay những kẻ bị truy đuổi trong thôn, đương nhiên trong đó cũng có cả đứa trẻ này.
Nhưng mà, ngay lúc ta đang xử lý chiến trường thì đột nhiên phát hiện, nó không chết mà còn sống lại! ”“Xuất phát từ sự hiếu kỳ nên ta đã cẩn thận kiểm tra một phen.
Thế nhưng lại không phát hiện điều gì khiến vết thương chí mạng của nó biến mất, còn có thể sống tiếp được.
Ta nghĩ Marada đại nhân có lẽ sẽ có hứng thú với đứa trẻ này nên đã mang nó về.”Chờ Bạch Zetsu nói xong, tia hứng thú hiện lên trong mắt của lão già được gọi là Marada đại nhân.Đối với việc Bạch Zetsu giết những người xông vào lãnh địa của mình, lão không cảm thấy có gì không đúng.
Vì đây là phân phó của lão.Dựa theo hoàn cảnh bình thường, đứa bé này hẳn không thể sống sót.
Bạch Zetsu chắc chắn sẽ không làm trái ý hoặc lừa gạt lão.Nói cách khác, những lời của Bạch Zetsu đều là sự thật.Hắn đã tự tay giết chết thằng nhóc này, nhưng khi thu dọn chiến trường lại phát hiện nó còn sống sót, thậm chí vết thương chí mạng cũng đã biết mất.Thú vị….Trên khuôn mặt già nua của Marada hiện lên một nụ cười khủng bố.
Giơ tay ra hiệu cho Bạch Zetsu mang đứa trẻ lại gần.
Lão nhất định phải hảo hảo kiểm tra một phen.Nếu như không có ứng cử viên thích hợp nhất trước ngày đại nạn của lão thì có lẽ đứa trẻ này sẽ cho lão một lựa chọn khác.Chỉ là người thừa kế cái tên Marada của hắn vậy mà không phải tộc nhân Uchiha.
Điểm này khiến người ta khó tránh khỏi một chút tiếc nuối.Cho nên là vẫn cứ chờ một chút nữa đi…Con mắt Sharingan ( được cấy ghép ) còn sót lại của Marada, dường như xuyên qua bóng tối, xuyên qua thời gian và không gian, đi đến ngôi làng phồn hoa.“Hashirama, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, lựa chọn của ngươi chính là con đường sai lầm nhất.”.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.“Đầu….
đau quá, nơi này….là đâu? ”Trong bóng tối, một đôi mắt chầm chậm mở ra, tựa hồ có chút chưa thích ứng được đối với không gian mờ mịt như vậy, phải mất hơn một phút mới miễn cưỡng có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.Chưa kịp để hắn mở miệng nói chuyện, một loạt những ký ức không thuộc về hắn xuất hiện rồi bắt đầu dung hợp…Lại qua vài phút, hắn mới hiểu có chuyện gì xảy ra.“Thật không ngờ đến tiết mục xuyên không này cư nhiên sẽ phát sinh trên người mình.
‘’Thông qua ký ức vừa mới dung hợp ngắn ngủi chỉ có mấy năm, hắn đã đoán được đại khái mình vừa xuyên qua đến cái thế giới nào.Làng, ninja, Ngũ Đại Cường Quốc, Chakra, nhẫn thuật,....Mặc dù thân thể này chỉ mới 4 tuổi, đến từ một ngôi làng nhỏ nhưng những kiến thức thông thường thì vẫn có.Vậy nên sau khi xem xong những ký ức đó, không khó để hắn đoán ra bản thân đang ở thế giới có tính nguy hiểm không thấp, thế giới Naruto!Là một người bình thường ở thập niên 90, từng đọc qua manga và xem anime, Hắn đối với tên ba người di cư lớn ở Biển Chết vẫn còn quen thuộc.
Đến nỗi khi Naruto đã kết thúc, hắn tự nhiên vẫn còn xem lại từ đầu đến cuối một lần nữa.Gì?Ngươi nói Naruto còn chưa kết thúc ư?EMMMMM….Xin lỗi, truyện Boruto thiệt tình là vẫn xem không được, quả thực là phá hủy tam quan, cho nên vẫn là thôi đi!Mà bản thân hắn trước khi xuyên qua cũng không có gì nổi bật, cũng không phải quân nhân, bác sĩ vĩ đại hay một mật vụ gì cho cam.
Hắn chỉ là một thế hệ hậu duệ của thập niên 90 có cha mẹ ly hôn và tính cách có chút kỳ quặc.Đến nỗi ký ức cuối cùng trước khi xuyên qua cũng chẳng phải theo cái khuôn sáo cũ rích như tai nạn xe hơi, thất tình uống rượu đến chết, điện giật hoặc những thứ tương tự.Kỳ thực chính hắn cũng không có từ gì để diễn tả, mới đến năm 2020 còn chưa kịp qua Tết m lịch, đang làm việc như mọi khi thì bị cảm mạo không rõ lý do phải đưa vào bệnh viện.Còn không để hắn hiểu rõ tình huống….Kết quả vừa mở mắt liền xuyên tới nơi này.Đúng là khiến người ta thổn thức mà….Xem ra phương thức xuyên không ngày càng tùy tiện, ngay cả bị cảm mạo mà cũng có thể xuyên qua, những người nghĩ ra cách này xứng đáng nằm liệt giữa đường đổ đốn mà ăn màn thầu, đến cả cải bẹ đều mua không nổi!Bất quá cũng may hắn không có quá nhiều vướng bận, cha mẹ sau khi ly hôn đều đã có gia đình riêng của mình, cũng sẽ có người vì bọn họ chăm sóc lúc về già.Đến nỗi phương diện tình cảm hắn cũng thế, bởi vì từ nhỏ được bà nội nuôi dưỡng, mà bà của của hắn giờ cũng đã….Sau khi vội vã kiểm lại cuộc sống của mình, hắn chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm khó tả, có lẽ đổi một cách sống mới cũng không tệ.‘’ Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sống dưới danh nghĩa của của cậu, Shinomiya Aoba.
‘’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook