---------- Thiếu Lâm Tự ----------
Tuệ Đàm mấy ngày nay vô cùng bực bội trong lòng, hắn bị Uyển Di muội đối xử lãnh đạm, tức đến không nhịn được.

Hắn cần tìm chỗ để phát tiết, vừa hay Duẫn Lam Thuần xuất hiện.

Hắn thực không phải kẻ ngu.

Chỉ là trong cơn tức giận hắn liền quên béng đi tất cả, nhảy lên đài, hướng xuống đài nở một nụ cười mà hắn cho là quyến rũ nhất, đặc biệt hướng đến Lâm Uyển Di.

Tuệ Đàm tuy trong lòng kiêu ngạo, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhã nhặn:
- " Tại hạ tên Tuệ Đàm, đệ tử phái { Hạc Kiếm }, xin tham kiến các chư vị anh hùng "
Tuệ Đàm vừa dứt lời, dưới đài lại ồ lên.

Từ lâu đã nghe danh phái { Hạc Kiếm } nổi danh giang hồ.

Kiếm pháp uyển chuyển lại thanh nhã, nghe nói các đệ tử của { Hạc Kiếm } đều là thỏa mãn cả ba thứ mỹ, dũng, mưu.

Quả không sai, người vừa bước lên rất lịch sự, phong nhã.

Duẫn Lam Thuần nhìn Tuệ Đàm cười cười.

Tên ngụy quân tử ! Duẫn Lam Thuần hướng Tuệ Đàm nhìn khiêu khích.

Tuệ Đàm đang tức giận, lại bị Duẫn Lam Thuần khiểu khích.

Hắn nổi khùng, vội vội vàng vàng rút kiếm ra chiêu.

Tuy nói tránh làm chết người nhưng Tuệ Đàm ra là sát chiêu đánh vào tử huyệt, Duẫn Lam Thuần né tránh, giả vờ như vô tư, hết bị ngã để né chiêu, sau đó thì bò qua hai chân Tuệ Đàm.

Tuệ Đàm thực nổi khùng, hắn quên là Duẫn Lam Thuần biết võ công, cứ ngỡ là cô may mắn né được.

Nhưng Tuệ Đàm bực mình, sao chém mãi không trúng !? Duẫn Lam Thuần né không chỉ để chơi mà để quan sát các chiêu thức của Tuệ Đàm.

Lâm Uyển Di thực lo lắng cho Duẫn Lam Thuần.


Tuệ Đàm xem dưới đài xem biểu hiện của Lâm Uyển Di.

Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn nghĩ là nàng đang lo cho hắn.

Tuệ Đàm đắc ý, Duẫn Lam Thuần phát hiện ra sơ hở.

Đá vào phía sau đầu gối của Tuệ Đàm, hắn ngay lập tức quỳ xuống.

Duẫn Lam Thuần đứng lên, chắp tay sau lưng, học một bộ dạng hoàng đế.

Vẻ mặt uy nghiêm nói:
- " Trẫm miễn lễ "
Ngay lúc đó, dưới đài hét lên ầm ĩ:
- " Hảo công phu !! Hay ! Hay! "
Duẫn Lam Thuần quay mặt xuống khán đài, cúi người nói đa tạ.

Tuệ Đàm tức giận đến tột cùng, hắn chưa bao giờ bị bẽ mặt như vậy.

Nhân lúc không ai chú ý, hắn muốn một kiếm đâm vào Duẫn Lam Thuần.

Hắn cầm kiếm, chạy thục mạng đâm vào Duẫn Lam Thuần.

Duẫn Lam Thuần cảm nhận được sát khí, vội vàng né tránh, Tuệ Đàm cứ thế ngã xuống đài, mặt mũi đầy bùn đất.

Duẫn Lam Thuần thực muốn bóc mẽ Tuệ Đàm nhưng nghĩ lại, dù sao không nên bêu xấu thanh danh của đệ tử phái { Hạc Kiếm }, Uyển Di gọi hắn là sư huynh, có lẽ nàng cũng là môn đồ của phái { Hạc Kiếm } đi.

Nghĩ thế, Duẫn Lam Thuần liền chữa cháy cho Tuệ Đàm:
- " Tuệ Đàm huynh, huynh quỳ lâu, đứng dậy chóng mặt thì nên nghỉ một chút a, khiêm nhường rồi "
Sau đó hướng Tuệ Đàm chắp tay một cái.

Ở dưới khán đài, mọi người chỉ chú ý tới Duẫn Lam Thuần, không để ý Tuệ Đàm nên cũng nghĩ là hắn trượt chân.

Tuệ Đàm được cho bậc thang liền leo xuống.


Hướng Duẫn Lam Thuần chắp tay.

Trở về chỗ, liếc qua sư phụ thấy hắn mặt lạnh nhìn mình thì hắn biết thật sai lầm khi đánh lén Duẫn Lam Thuần.

Hắn đổ mọi tội lỗi cho Duẫn Lam Thuần.

Sư phụ của Tuệ Đàm và sư phụ của Lâm Uyển Di là hai người khác nhau.

Sư phụ của Tuệ Đàm chính là cha hắn, Tuệ Khang.

Sư phụ của Lâm Uyên Di là nương của nàng, Lâm Tịch Minh.

Tuệ Khang cũng là một tên ngụy quân tử, chỉ là hắn che giấu kỹ hơn, quả thật là một con cáo già.

Đúng là khuyển phụ sinh khuyển tử*.

*Khuyển phụ sinh khuyển tử: Chó lớn sinh ra chó con, câu đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

Nhưng mà tác giả thấy để vậy hợp với 2 cha con hơn =))
Sau Tuệ Đàm là một tiểu cô nương phái Nga Mi nhảy lên đài, sau một hồi đánh nhau, đột nhiên cô nương kia chịu thua.

Mặt đỏ ửng đi về phía môn phái của mình.

Duẫn Lam Thuần nở nụ cười lưu manh.

Lâm Uyển Di thấy cảnh này thì vô cùng gai mắt, thật muốn đánh Duẫn Lam Thuần.

Nghĩ là làm, nàng hướng Tuệ Đàm cười, nhưng trong lòng đã sớm nổi trận lôi đình:
- " Tuệ Đàm sư huynh, để muội giúp huynh trả thù "
Tuệ Đàm nghe vậy thì mừng rỡ, có lẽ sư muội vẫn thích ta ~~.

Lâm Uyển Di không để ý đến Tuệ Đàm, nhảy lên võ đài, hướng dưới đài giới thiệu:

- " Tiểu nữ họ Lâm tên Uyển Di, đệ tử của phái { Hạc Kiếm }, xin được ra mắt chư vị "
Dưới đài rộn ràng lên hơn bao giờ hết.

Tại sao ? Bởi vì ai trên giang hồ cũng biết đến Lâm Uyển Di, nàng còn xinh đẹp hơn lời đồn !! Dưới đài hò hét như sấm vang, tưởng chừng có thể làm bầu trời nổ tung.

Không hiểu sao, thấy Lâm Uyển Di lên đài thì Duẫn Lam Thuần rất đỗi vui mừng, hướng nàng nở nụ cười lưu manh.

Lâm Uyển Di cũng mặc bạch y, hai người thực thích mặc bạch y nha, lúc nào cũng mặc bạch y.

Trên mặt Lâm Uyển Di còn có một tấm khăn che mặt mỏng.

Lâm Uyển Di không khách khí, dùng kiếm tấn công Duẫn Lam Thuần.

Chiêu thức như rồng bay phượng múa, uyển chuyển, như đang khiêu vũ.

Duẫn Lam Thuần cười cười, không né, không chạy.

Thấy một kiếm Lâm Uyển Di đâm tới, mượn lực cánh tay nàng, xoay người, đem nàng ôm vào lòng.

Lâm Uyển Di đỏ mặt:
- " Ngươi ! Đây là chốn nào mà dám làm xằng bậy !? "
Lâm Uyển Di nói xong, xoay người thoát khỏi Duẫn Lam Thuần, nhảy lên tấn công, đang ở trên đâm kiếm, Lâm Uyển Di thấy Duẫn Lam Thuần không né không tránh, nàng hoảng sợ, nếu không tránh sẽ thật sự bị thương ! Luống cuống mãi, nàng thu chiêu, bỗng mất thế, theo đà rơi xuống mặt đất.

Lâm Uyển Di đã chuẩn bị tinh thần để nhận đau đớn.

Nhưng mãi chẳng thấy đau, ngược lại ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt, mở mắt ra, là khuôn mặt Duẫn Lam Thuần phóng đại.

Nàng ngay lập tức đỏ mặt.

Duẫn Lam Thuần như đoán được Lâm Uyển Di sẽ không làm mình bị thương.

Cô nhảy lên đón lấy nàng.

Thấy vẻ mặt của nàng đỏ lên vô cùng đáng yêu, nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng luồn qua tấm khăn bịt mặt kia, hôn vào môi nàng.

Ừm ...!Thực mềm nha, cũng ngọt nữa ...!Chẳng khác lần trước là bao.

Hôn xong, Duẫn Lam Thuần hướng Lâm Uyển Di nở nụ cười lưu manh.

Lâm Uyển Di mặt đỏ thành một mảnh, nàng đơ ra.


Hả !? Hắn vừa hôn nàng sao !? Hắn dám khi dễ nàng ở địa phương đông người như thế này !?? Thực đáng ghét !! Lâm Uyển Di không để ý, Duẫn Lam Thuần bế cô là đang xoay lưng lại với tất cả, trước mặt là rừng núi, sau lưng là cả một đống người.

Thấy Lâm Uyển Di ngây người, Duẫn Lam Thuần bế đặt nàng xuống đài, phả một luồng khí nóng vào tai nàng.

Người Lâm Uyển Di run lên một cái.

Duẫn Lam Thuần giọng vô sỉ nói:
- " Xem ra ngươi thực thích được ta hôn.

Lần này cũng không đẩy hay kháng cự, thực là một cô bé ngoan nha ~ "
Lâm Uyển Di cứng họng, chạy như bay về chỗ của mình, cúi đầu thật thấp để không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ như cà dưới tấm khăn của mình.

Mọi người ở gần cứ tưởng nàng thua nên đang buồn, cũng để cho nàng yên tĩnh.

Lâm Uyển Di buồn bực, sợ mọi người biết nàng là bị cái gì.

Thực ra là do Lâm Uyển Di nghĩ nhiều.

Trong mắt mọi người.

Chuyện là như vầy.

Sau khi Lâm Uyển Di cùng Duẫn Lam Thuần so chiêu mà như nhảy múa vô cùng đẹp mắt, Lâm Uyển Di ra đòn, Duẫn Lam Thuần không hiểu tại sao không né.

Lâm Uyển Di một lòng tốt bụng, không muốn đả thương hắn, đành thu chiêu, nên ngã xuống.

Duẫn Lam Thuần rất nghĩa khí đỡ nàng, sau đó đặt nàng xuống đất.

Hết.

Cũng không có gì đáng chú ý.

Khán giả lại reo vang.

Duẫn Lam Thuần đã thắng liên tiếp mấy trận a.
-------------------------------------------------
Lời tác giả: Vâng bé Thuần thật nghĩa khí a ~ Còn không quên ăn đậu hũ của bé Di =))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương