Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư Nhiên Dám Gạt Ta! FULL
-
11: Hoa Đăng
---------- Khách điếm ----------
Thay xong một thân bạch y, Duẫn Lam Thuần trở về khách điếm chờ Lâm Uyển Di.
Ngồi chờ một lát, Duẫn Lam Thuần vẫn không thấy Lâm Uyển Di đâu, sợ nàng gặp chuyện, chạy vội lên lầu, đang định đạp cửa phòng thì cửa phòng mở ra.
Một thân ảnh bạch y, tóc dài được chải chuốt gọn gàng, buông xõa.
Nhưng bên hông của Lâm Uyển Di đã không còn đem theo thanh trường kiếm nữa.
Bộ dạng Lâm Uyển Di lúc này cũng không khác mấy lần đầu Duẫn Lam Thuần gặp Lâm Uyển.
Nhưng bây giờ Lâm Uyển Di đẹp hơn cả lúc trước.
Lâm Uyển Di bớt đi một phần mạnh mẽ, thêm vào một phần dịu dàng.
Lâm Uyển Di như một thiên sứ thuần khiết bị lạc đến nhân gian.
Duẫn Lam Thuần nhìn mà say đắm.
Lâm Uyển Di thấy Duẫn Lam Thuần ngẩn người thì lấy tay quơ quơ trước mặt Duẫn Lam Thuần :
" Người lại ngẩn người cái gì a ? "
" Ách ...!"
Duẫn Lam Thuần ngượng ngùng, cúi đầu.
Lâm Uyển Di nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Duẫn Lam Thuần thì phì cười, sau đó cũng nghiêm túc đánh giá Duẫn Lam Thuần.
Duẫn Lam Thuần một thân bạch y hoa nhã, khí chất phong lưu, phóng khoáng.
Đúng là thực tuấn tú nhưng thân hình hắn lại có chút mảnh mai.
Sau đó hai người cùng đi xuống lầu, đi ra phố, hướng thẳng đến cái hồ đối diện khách điếm.
Các cặp đôi khác ai cũng nhìn Duẫn Lam Thuần cùng Lâm Uyển Di mà cảm thán: Thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ !! Duẫn Lam Thuần khó chịu.
Đúng ! Cô vô cùng khó chịu a ! Từ khi Lâm Uyển Di bước xuống lầu thì cả đám đàn ông kia nhìn nàng như hổ rình mồi, đến bây giờ vẫn vậy.
Duẫn Lam Thuần vô cùng bực mình.
Cô một tay kéo Lâm Uyển Di, một tay ôm eo nàng.
Lúc này, mấy tên phàm phu tục tử kia mới chịu quay đầu đi, vẻ mặt ảo nảo, ánh mắt nuối tiếc, không ngờ mỹ nhân là hoa đã có chủ a !!! Thật đáng tiếc !! Duẫn Lam Thuần cười đắc ý không để ý đến vẻ mặt đỏ bừng của Lâm Uyên Di.
Chọn xong hoa đăng, chờ đến khi lễ hội bắt đầu thì mọi người cùng thả hoa đăng.
Hoa đăng bay đầy trời, lấp lánh cả một vùng trời rực rỡ.
Lâm Uyển Di hứng thú vô cùng, nàng nhìn bầu trời rực rỡ, kéo tay Duẫn Lam Thuần cười thật tươi, nụ cười thuần khiết:
" Lam Thuần ...!Đến ...!Ngươi xem ...!Ngươi xem "
Lúc này đây có cả một đống kẻ háo sắc khác đang nhìn chằm chằm Lâm Uyển Di nên lúc này Duẫn Lam Thuần đang bận nghĩ cách đối phó với chúng.
Cô không có tâm trạng để hưởng thụ nụ cười của Lâm Uyển Di, cô cũng không để ý đến Lâm Uyển Di lần đầu gọi tên cô.
Duẫn Lam Thuần đi đến trước mặt Lâm Uyển Di, nâng cằm nàng lên, cúi đầu xuống, thổi khí bên tai cô:
" Đẹp lắm phải không ? "
Sau lưng Duẫn Lam Thuần là hồ nước, cô đứng đối mặt với Lâm Uyển Di.
Tư thế của hai người đang vô cùng ám muội.
Nếu từ sau lưng Lâm Uyển Di nhìn thì sẽ thấy giống như Duẫn Lam Thuần đang hôn Lâm Uyển Di.
Những kẻ háo sắc kia bỏ đi thì Duẫn Lam Thuần mới thở phào một hơi, lại cảm giác được thân thể Lâm Uyển Di có chút run rẩy.
Cô lo lắng hỏi:
" Sao thế ? Ngươi lạnh sao ? "
Lâm Uyển Di cắn chặt môi.
Tên này sao thể ức hiếp mình như thế chứ! Lâm Uyển Di không nói gì, chỉ bỏ đi, nàng đang rất ủy khuất.
Duẫn Lam Thuần nhìn bóng lưng Lâm Uyển Di, tự hỏi bản thân đã làm gì để nàng ấy giận đây.
Sau đó mới đuổi theo Lâm Uyển Di:
" Này ! Này !! Ngươi sao thế ? Không phải lúc nãy còn đang tốt đẹp sao ? Như thế nào lại trở nên tức giận rồi ?? Này ! "
Duẫn Lam Thuần đang cực lực đuổi theo Lâm Uyển Di.
Nên trên phố lớn, một người bỏ đi, một người đuổi theo.
Lòng dạ nữ nhân thật khó hiểu mà ! Sáng nắng chiều mưa !
(Tác giả: Thế ngươi không phải nữ nhân sao ? O v O
DLT: Nhiều chuyện !
Tác giả: Vâng vâng)
Sau một hồi chơi đuổi bắt, Duẫn Lam Thuần cuối cùng cũng chụp được tay Lâm Uyển Di.
Cô thở dốc:
" Hộc hộc ...!Rốt ...!cuộc là ...!ngươi ...!hộc hộc ...!bị cái gì a ? "
Lâm Uyển Di hừ lạnh, không thèm để ý đến Duẫn Lam Thuần.
Mệt chết ngươi đi ! Dám khi dễ ta a ! Duẫn Lam Thuần gặp Lâm Uyển Di không để ý đến mình thì làm một bộ dạng bất đắc dĩ.
Kéo Lâm Uyển Di đến sạp nhỏ có bán kẹo.
Cách làm kẹo ở sạp này rất thú vị nha.
Người bán kẹo ở đây sẽ nặn hình kẹo theo yêu cầu của người mua.
Lâm Uyển Di có chút tò mò, đây là lần đầu cô nhìn thấy loại kẹo này a.
Nhưng vì đang giận Duẫn Lam Thuần nên cô tiếp tục làm mặt lạnh.
Duẫn Lam Thuần đưa cho người bán kẹo một thỏi bạc nói:
" Ông chủ ! Có thể cho ta làm thử không a ? "
" Được được ! Vị khách quan, mời ! "
Hướng dẫn Duẫn Lam Thuần xong, ông chủ sạp đứng sang một bên nhìn Duẫn Lam Thuần.
Một lát sau Duẫn Lam Thuần, mặt mũi dính đầy bột làm kẹo.
Còn nặn ra 2 hình thù kỳ quái.
Sau đó đem khoe với Lâm Uyển Di:
" Uyển Di, ngươi thấy như thế nào ? Đẹp đúng không ? "
Lâm Uyển Di thấy bộ dạng của Duẫn Lam Thuần thì phì cười, ôn nhu lấy khăn tay ra lau mặt cho Duẫn Lam Thuần:
" Ngươi xem, cứ như tiểu hài tử vậy "
" Hì hì ~~ "
" Ngươi nặn cái gì thế ? "
" Ta và ngươi a "
" Đâu là ngươi ? "
Duẫn Lam Thuần đưa "tiểu Lam Thuần" cho Lâm Uyển Di, hớn hở nói:
" Ngươi hết giận rồi sao ? "
" Không ! "
Sau đó, Lâm Uyển Di một ngụm cắn mất cái đầu của " Tiểu Lam Thuần ".
Duẫn Lam Thuần vẻ mặt thương tâm, huhu " tiểu Lam Thuần " đáng yêu tuấn tú của ta.
Lâm Uyển Di đắc ý, cười vô cùng ngọt ngào:
" Bây giờ thì hết rồi ~~ "
" Tiểu Lam Thuần bé bỏng của ta, ngươi nỡ hạ sát nó "
Lâm Uyển Di lại phì cười vì tính trẻ con của Duẫn Lam Thuần.
Đùa giỡn mệt, hai người trở về khách điếm.
-------------------------------------------------
Lời tác giả: Các ngươi hãy ủng hộ nhiệt tình a.
Nếu ngày nào các ngươi đọc truyện cũng cmt hay vote cho ta, ta sẽ này ngày viết truyện, ngày ngày đăng chương a.
=))
Bật mí nhỏ, chương sau 2 người ở chung phòng =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook