"Kỳ Kỳ, Thiệu Kiệt tới tìm con kia, còn không mau dậy?!"

Bị mẹ quát làm thức giấc, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đập vào mắt mình là gương mặt của Du Thiệu Kiệt. Tôi giật mình trợn tròn mắt, mất một lúc mới hồi phục tinh thần đẩy người hắn ra khỏi phạm vi một mét.

"Du Thiệu Kiệt! Sao cậu lại vào phòng tôi?" Tôi bật dậy hướng về phía hắn mà hét một tiếng.

Mẹ tôi ở dưới nhà nghe được liền quát tôi một tiếng. "Kỳ Kỳ...có phải con bị bệnh không hả? Đang yên đang lành hét cái gì?!!"

Tôi sợ hãi vội ngậm miệng lại. Du Thiệu Kiệt thấy màn này còn bật cười chế nhạo tôi.

"Có gì đáng cười sao?" Tôi làm bộ như không có gì nhưng thực chất lại đang vô cùng xấu hổ. Mẹ thật là...ít nhất cũng phải để cho tôi có chút mặt mũi chứ!

"Lộ Khiết vừa gọi điện cho tôi nói muốn hai bọn mình đến điểm hẹn mà cậu ấy sẽ gặp vị hôn phu." Du Thiệu Kiệt nhìn tôi xuống giường, khoanh tay trước ngực nhàn nhạt nói.

"Sao phải đi cùng? Như vậy sẽ rất không tiện. Dù sao cũng là đi gặp chồng tương lai, nếu tôi và cậu đi theo như vậy chẳng phải là cản trở sao." Tôi vừa nói vừa buộc tóc của mình lên.

"Có thể là do Lộ Khiết lo lắng." Du Thiệu Kiệt dứt lời thì giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó lại đẩy tôi vào phòng tắm nói. "Mau làm vệ sinh cá nhân đi. Một tiếng nữa chúng ta đến đó."

Không để tôi đáp, Du Thiệu Kiệt đóng sầm cửa phòng tắm lại khiến tôi giật nảy người.

Cái con người này thật là...

Sau khi thay đồ xong tôi cùng với Du Thiệu Kiệt đi xuống nhà. Mẹ tôi ngồi trên chiếc xô pha, vẻ mặt nghiêm túc mà xem tin tức nóng hổi.

"Mẹ à, hôm nay mẹ không phải đi làm sao?"

Mẹ quay đầu lại nhìn tôi, đáp. "Hôm nay mẹ xin nghỉ phép ở nhà. Hai đứa định đi đâu thì mau đi đi, đừng về trễ quá là được." Sau đó còn nhìn hắn nở nụ cười thật là dịu dàng khiến tôi sởn hết cả da gà.

"Vậy con đi đây!"

"Cháu sẽ đưa Giai Kỳ về nhà sớm nên cô cứ yên tâm." Du Thiệu Kiệt cúi đầu lễ phép nói.

Như muốn đuổi bọn tôi đi thật nhanh, mẹ vẩy vẩy tay nói. "Được...mau đi đi. Đi rồi về sớm."

Chúng tôi ngồi xe buýt đến điểm hẹn. Vì ngoại hình Du Thiệu Kiệt rất nổi bật nên là khi ở trên xe có rất nhiều ánh mắt lộ liễu cứ chằm chằm nhìn hắn không thèm chớp mắt. Tôi ngồi bên cạnh hắn nhìn bọn họ với ánh mắt viên đạn, trên mặt ghi rõ chứ: Cấm được nhìn hắn!

Bọn họ biết ý nên cũng ngại ngùng mà thôi không nhìn nữa.

"Chú! Chú...làm gì vậy?"

Giọng nói có vẻ hốt hoảng vang lên trong xe buýt đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn cô gái trẻ vừa nói, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn bị dọa cho hoảng sợ, ánh mắt còn hơi ngấn lệ.

"Hình như...cô ấy bị tên đố sàm sỡ." Tôi nói thầm vào tai Du Thiệu Kiệt, ánh mắt chuyển hướng về phía tên đàn ông tầm ba mươi tuổi đứng đằng sau cô gái đó.

Trong xe lúc này cũng chỉ còn hơn chục người. Ánh mắt mọi người đều thể hiện rõ là mình biết chuyện gì đang diễn ra nhưng rồi cũng đều làm ngơ. Bởi họ sợ sẽ bị liên lụy tới mình.

Du Thiệu Kiệt khẽ nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét cùng khinh bỉ. Một lần nữa giọng của cô gái đó lại vang lên:

"Chú đừng có động vào cháu! Cháu sẽ báo công an đấy!"

Lời của cô gái đó không hề mang tính uy hiếp với cái tên kia. Vẻ mặt của hắn vô cùng đắc ý khi không có ai trong xe để ý đến lời cô gái đó nói. Nhìn gương mặt sợ hãi của cô gái, tôi thật sự không nhịn được mà đứng lên nhưng rất nhanh lại bị Du Thiệu Kiệt ấn ngồi xuống.

Du Thiệu Kiệt lạnh lùng đứng dậy, trong đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo. Tôi nhìn theo từng hành động của hắn. Hắn chậm rãi chạy về phía cuối xe trước ánh mắt của tên biến thái và cô gái kia và của mọi người. Nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, tôi cũng đứng dậy muốn chạy theo hắn. Nhưng chân còn chưa nhấc lên thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của tên biến thái.

Chiếc xe đột ngột bị phanh gấp, ngay lập tức mọi người trong xe bị liêu xiêu dúi về phía trước. Tôi bấu chặt vào thành ghế, tròn mắt nhìn cảnh Du Thiệu Kiệt một tây chế ngự gã, một tay đám liên tiếp ba cú vào bụng gã khiến gã đau đớn.

"Muốn đánh nhau thì xuống xe!" Tài xế từ chỗ ngồi nhảy xuống hung dữ quát lớn.

Mọi người trong xe vì sợ hãi mà xuống xe hết. Tôi nhìn ông tài xế đang đỏ mặt vì tức giận, sau đó lại lo đến tính mạng của tên biến thái kia nên chạy thật nhanh về phía cuối xe kéo Du Thiệu Kiệt ra.

"Du Thiệu Kiệt, đừng đánh nữa!" Tôi ôm chặt eo hắn lôi hắn lại. Nhìn cái bộ dạng chật vật của tên biến thái kia tôi thầm than thở. Hôm nay gã thật đen đủi khi gặp phải Du Thiệu Kiệt.

Động tác của Du Thiệu Kiệt khựng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống gã biến thái đang nằm xuống sàn xe ho sặc sụa, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Tôi buông hắn ra nhìn cô gái trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ hỏi. "Đừng sợ, tôi sẽ gọi công an đến. Cậu không sao chứ?"

Cô gái đó nhìn tôi, vẻ mặt xúc động. "Cảm ơn hai người...Hức...Lúc nãy, tôi rất sợ vì không có ai đứng ra giúp tôi...Cảm ơn hai người..."

Tôi vỗ vỗ vai an ủi cô, sau đó hướng tài xế mà nói lời xin lỗi.

Khi công an đến, chúng tôi được mời về đồn để lấy lời khai. Sau khi mọi việc được giải quyết thì đã là hai tiếng sau. Cái bụng từ sáng tới giờ chưa được ăn gì liền reo ầm ĩ một trận. Và Du Thiệu Kiệt cũng vậy. Hai người chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười, sau đó tìm một quán gần đồn mà vào gọi đồ ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương