Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!
-
Chương 48
Người gì đâu mà tàn nhẫn quá! Anh thương em muốn đứt ruột đứt gan mà em nỡ lòng nào đầu độc anh…
Ông đau đớn lấy điện thoại gọi cho Lam Thiếu Bằng: “Lam Lam, em đen tối quá đi.”
“Em trắng mà. Hè này em không có đi bơi nên có bị đen gì đâu.” Lam Thiếu Bằng làm bộ không hiểu.
“Em cho anh uống thuốc xổ kìa!!” Ông bắt đầu chỉ trích con người bạc tình bạc nghĩa kia, “Anh đối xử tử tế với em vô cùng, vậy mà đổi lại em bỏ thuốc xổ anh, em muốn hại chết anh. Nếu em thấy anh không tốt chỗ nào thì cứ nói rõ, nếu đúng thì anh sẽ sửa đổi, đừng có ngấm ngầm chơi nhau như vậy chớ.”
“Nghe anh nói cứ như em là kẻ thù của anh vậy.” Bên kia Lam Thiếu Bằng không khỏi mỉm cười, “Cho anh uống thuốc xổ là để anh đừng có gây rối ở công ty bất động sản thôi, ai bảo anh manh quá làm chi.”
“Làm sao anh có thể gây rối ở chỗ em đang làm được chứ? Không lẽ anh là loại người quá quắt đến thế sao? Hời ơi người làm anh đau lòng quá, nát tim anh rồi.”
“Ê, Hùng ca này, anh có ổn không? Vô toilet hết mấy lần rồi?”
“Này này này, em còn dám hỏi anh vô toilet mấy lần hả…?” Bỏ mợ, tác dụng của thuốc xổ vẫn chưa hết, vẫn còn buồn ị quá. Ông vội lao vào WC lần nữa, “Giờ anh phải vào WC. Chút tính sổ em sau. Cúp đây!”
Ông quên hỏi Lam Thiếu Bằng từ đâu mà biết được ông sẽ đến quậy ở công ty hắn. Có khi nào có kẻ nằm vùng trong nhóm chat của bọn chủ hộ không nhỉ? Đại tiện xong xuôi, ông bật máy tính lên. Lam Thiếu Bằng thường dùng máy tính của ông, bên trong có tài khoản QQ của hắn. Ông bật QQ, quả nhiên xuất hiện nick và ảnh đại diện của Đã từng vượt biển cả.
Thì ra Lam Thiếu Bằng chính là Đã từng vượt biển cả, bảo sao hắn lại biết tỏng kế hoạch của ông.
Thì ra gián điệp ở ngay bên cạnh ông. Cơ mà nếu hắn biết được vụ biểu tình thì sao? Ông không đi đâu có nghĩa là chủ hộ khác sẽ không đi. Em không cho anh phá rối thì anh vẫn có thể xúi giục người khác đi phá rối được mà.
Vì vậy ông hô với nhóm chat chủ hộ, ‘Mọi người ơi, thời khắc bảo vệ quyền lợi của chúng ta đến rồi, mọi người nên tề tâm hợp lực bảo vệ quyền lợi của mình đi.’
Ông mới vừa onl thì Gió xuân lại thổi liền đáp, ‘Có ông anh hú cho đã rồi không đi ấy.’
Ông đáp, ‘Tôi đang ở Bắc Kinh, tới lui khó khăn lắm, nhưng tôi có nhắn bảo người nhà tôi đi đó. Thằng em tôi vừa đi về báo lại rằng chín giờ sáng thứ hai sẽ đi nữa, tập họp tất cả mọi người lại để biểu tình luôn.’
Gió xuân lại thổi tin lời, ‘Vậy à? Cũng đúng nhỉ, mình không đi thì bảo người nhà đi cho xôm ha.’
Ông đáp, ‘Đúng vậy, bọn nhà thầu thất đức quá mà, mới bán nhà xong đã hạ giá, rồi cứ giấu nhẹm chính sách, không chịu ló đầu ra, tới hồi thông báo thì lại bảo là muốn đảm bảo ai cũng có khả năng mua nhà ở.’
Gió xuân lại đến nói, ‘Bọn hắn nâng giá của bãi đỗ xe và tầng hầm ngầm, rẻ bên này thì đắt bên kia.’
Ông đáp: ‘Ôi vãi.’
Sau đó ông đăng hình tường tróc sơn lên.
Đừng quên tôi nhảy ra hỏi: ‘Cái gì vậy?’
Ông đáp, ‘Thì nhà cùng kỳ đó chứ đâu, tường tróc sơn tè le nè.’
Mọi người điên máu lên, nhao nhao bảo rằng nhà cửa gì phế vãi, có kẻ còn nói thang máy cũng bị trục trặc suốt ngày. Hôm nay thang máy rơi, có người bị thương luôn.
Ông nói, ‘Định mệnh cái thang máy đoạt mệnh! Lần trước tôi bị kẹt ở trỏng, xém tí nữa chết ngạt mợ nó rồi.’
Ông đang chat hăng say thì điện thoại di động reo lên, là số lạ.
“Alo, ai vậy?”
“Xin hỏi anh là chú Hai của Giang Hà đúng không?” Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên bên kia đầu dây.
“Là tôi đây. Giang Hà làm sao vậy cô?” Ông chợt có dự cảm không lành.
“Thang máy chở Giang Hà bị rơi. Bây giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện, đầu bị thương nhẹ, chúng tôi đang chăm sóc cho cậu ấy đây.”
Á đù, dự cảm trở thành sự thật rồi! Ông lập tức hỏi tên bệnh viện rồi vội vàng xuống lầu lái xe đến đó.
Ông phóng xe vun vút, tóc bị gió thổi bay ngược lên như gai nhím. Lúc đến nơi, ông trông thấy Giang Hà cùng quả đầu quấn băng gạc và bộ đồ bệnh nhân. Nó trông thấy ông như thấy cụ tổ sống dậy, suýt nữa là khóc rống lên, “Chú Hai, hôm nay con thiếu chút nữa đã nhắn nhủ hậu sự trong thang máy rồi. Có bốn người đi chung thang máy với con, con bị thương nhẹ nhất, còn có một người nằm ở trên giường không nhúc nhích được nữa kìa.”
“Mốt bây chịu khó đi thang bộ đi, đừng có dùng thang máy nữa, mạo hiểm lắm con.”
“Con gọi điện thoại cho ba con, ổng bảo rằng hôm nay sẽ mua cho con một căn hộ mới, đợi tu sửa nhà mới xong là con dọn qua đó ở liền.” Giang Hà rấm rức nói, vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Đừng nóng vội, giờ bây dọn qua nhà chú ở trước, Tiểu Mễ đi chơi nửa tháng mới về nhà. Mày ở tạm phòng nó đi.” Ông bị chuyện nhà cửa tra tấn đến là mệt. Đây nào phải mua nhà nữa, đây là liều mạng thì có.
Ông xách túi dẫn Giang Hà về nhà mình, bảo nó dọn qua ở phòng Tiểu Mễ, đợi Giang Thụ Phong mua nhà mới cho nó. Còn nhà cửa bên kia là khỏi nói nữa rồi, hên hồn là cu cậu chỉ bị thương nhẹ thôi đấy.
Về nhà không đầy một lát, Lão Ngũ từ công trường gọi điện thoại cho ông, “Hùng ca, nghe nói chủ hộ nhà kỳ ba đến náo loạn ở công ty, anh có đi không?”
“Có chớ.”
“Có kết quả không? Có được đền tiền không?”
“Chưa biết nữa. Lão Ngũ, anh chợt nghĩ, nhân lúc hạ giá nhà, sao chúng ta không mua thêm một căn nữa?”
“Giờ chưa mua được. Anh nhìn lại xem, anh với em còn một công trình ba mươi vạn mà chưa thấy tăm hơi thằng trả nợ, giờ chưa biết công trình hiện đang thầu ra sao nữa. Mình chưa chắc được gì trong tay thì sao mà mua.” Lão Ngũ đáp.
“Công trường bên kia có chú theo dõi, sắp xong rồi mà. Anh cũng hay chạy qua bên công ty nhà đất xem người ta biểu tình đến đâu rồi.” Ông nói.
Ông thừa biết Lão Ngũ nói thế là vì gã đang nuôi thằng bé con, muốn gầy dựng gia sản cho nó. Ôi trời, Bánh Trôi Nước mới có mấy tuổi mà Lão Ngũ đã chuẩn bị chuyện nhà cửa y như thằng bé đã hai mươi không bằng ấy. Tấm lòng cha mẹ đúng là bao la nhất trên đời mà.
Ông hâm nóng đồ ăn, bày trên bàn rồi gọi Giang Hà ra ăn cơm. Trông mặt nó cũng đỡ đỡ hơn nãy rồi.
“Chú Hai, chú nấu cơm đó hả?” Giang Hà chằm chằm vào những món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt mà kinh ngạc vô ngần.
“Đúng vậy, chú làm đấy. Đồ ăn thì chú bảo đầu bếp bên tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ soạn sẵn với gia vị rồi chú đem về nhà bỏ vào trong nồi xào, còn cơm tuyệt đối là chú tự mình nếu bằng nồi cơm điện đấy.” Ông kiêu ngạo đáp lời.
“Thì ra là hàng làm nửa vời…” Giang Hà tỏ vẻ mặt ‘biết ngay là chú làm méo gì có khả năng đó mà’, “Nồi cơm điện thì đứa ngu nào cũng biết dùng.”
“Mày tính ăn cám đá máng đó hả? Dám nói tay nghề chú không tốt hả?” Ông trừng mắt, cậu chàng bèn đáp ngay, “Chội ôi ngon quá chú ơi.”
Đang ăn cơm Giang Hà sực nhớ tới một chuyện, bèn hỏi ông: “Chú Hai, nghe đồn chú đang sống chung với một anh đàn ông. Chuyện là sao vậy? Sao giờ chú chạy theo trào lưu thông cúc rồi?”
“Này, sao lại gọi là chạy theo trào lưu? Chú Hai mày chưa bao giờ theo phong trào cả nhé. Thích là nhích thôi.” Ông nhồm nhoàm trả lời.
“Vậy thím Hai của con trông thế nào?” Giang Hà tò mò hóng hớt.
“Đương nhiên là đẹp rồi. Nói không chém gió chứ mấy tên người mẫu không tên nào đẹp bằng hắn đâu.”
Giang Hà nghe xong càng thêm hứng thú, bèn hỏi tiếp: “Vậy anh ấy làm nghề gì ạ?”
“Hắn làm quản lý kinh doanh.” Ông thật lòng không muốn kích động cái đầu đầy vết thương của cậu chàng, bèn đáp lời qua loa.
“Công ty nào vậy chú?” Giang Hà càng hỏi sấn.
“Công ty bất động sản.”
“Công ty bất động sản tên gì chú? Có gì con nhắn bạn của ba con qua đó mua nhà ủng hộ, để anh ấy càng yêu chú hơn nữa.”
Giang Hà đúng thật là ngoan, ông không muốn đả kích cháu nó, cơ mà nếu không nói thật thì ông mày chịu hông có nổi. Vì vậy ông đáp: “Không cần, mày đã mua nhà của công ty hắn rồi, lại còn là căn hộ của công ty có thang máy rơi đó.”
“Hự ặc! Nước!” Giang Hà mắc nghẹn trợn trắng, chộp lấy ly nước ông đưa cho mà tu ừng ực.
Buổi chiều, ông đi đón Lam Thiếu Bằng về nhà, Lam Thiếu Bằng xách cặp nói với ông: “Tối nay em đi họp lớp, anh theo không?”
Họp lớp? Đương nhiên là đi rồi, lỡ đâu có con sói nào tăm tia Lam Thiếu Bằng thì ông có mà chết dở.
“Đi, đương nhiên đi.” Ông nghĩ như vậy, liền định tối nay về nhà sẽ ăn vận sang chảnh lên, ý muốn khoe mình lắm tiền. Xét bằng cấp thì không sánh bằng rồi, thế nên ông muốn dùng kinh tế đè bẹp chúng nó!
Ông và Lam Thiếu Bằng về nhà. Giang Hà lần đầu gặp Lam Thiếu Bằng, trông như một thằng nhà quê mới lên chưa từng tiếp xúc với đô thành hoa lệ, nhìn Lam Thiếu Bằng chằm chằm, có chút cảm khái: “Bông lài cắm bãi cứt trâu.”
Ông đang thay quần áo, nghe Giang Hà nói thế bèn cả giận, “Không có cứt trâu thì hoa lài cả đời này cũng đừng hòng nở rộ.”
Trên cổ ông đeo dây chuyền vàng, trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu, ông tự biến mình thành nhà tạo mẫu, khoác lên mình một phong cách hốt hụi đòi nợ thật thời thượng. Đồng thời, ông cũng không tha Lam Thiếu Bằng. Ông lấy dây chuyền vàng đeo lên cổ hắn, rồi lại đeo đồng hồ xịn lên tay hắn. Ngón tay Lam Thiếu Bằng rất đẹp, đeo nhẫn cưới lên phải gọi là lồng lộn cả một vùng trời. Chà, không biết nhẫn kim cương bao nhiêu tiền một cặp nhỉ? Ông định sẽ thầu thêm vài công trình rồi nhờ Hồng Đào đặt làm giúp ông một cặp.
“Cái này gọi là xài đồ đôi đó.” Ông cùng Lam Thiếu Bằng ngắm nghía trước gương. Cơ mà đệt cụ, không trông không biết, trông thấy rồi liền rầu thúi ruột à.
Quần áo ông mặc lên nhìn kiểu nào cũng như một thằng côn đồ phất lên nhờ làm ăn phi pháp, Lam Thiếu Bằng cũng mặc y như vậy, thế mà lại toát lên vẻ thanh lịch như người mẫu quảng cáo thời trang. Đậu xanh rau má tại sao lại có sự tương phản to lớn đến vậy?!
Lam Thiếu Bằng định tháo dây chuyền vàng xuống: “Quê quá cha ơi. Không đeo đâu.”
“Quê cái gì, phải ra vẻ tư bản một chút chớ. Đeo đi, em đeo hợp lắm luôn đó, cứ như quảng cáo cho Chu Đại Phúc ấy.” Ông nói thật lòng.
Lam Thiếu Bằng bổ sung một câu: “Còn anh đeo vô giống bảo vệ trông coi công ty em á.”
“Thì anh vốn là lưu manh đi bảo kê mà.”
Giang Hà muốn cười lại không dám cười, đành âm thầm khúc khích trong bụng.
Không đầy một lát, thằng đệ nhà ông hấp tấp trở về, vào cửa đã hô lên: “Anh ơi, hôm nay em đi họp lớp, không ăn cơm nhà đâu nhe.”
“Anh biết rồi. Mày cũng đừng để anh mất mặt, đeo cái đồng hồ vàng Đào ca mua tặng mày đi. Đậu xanh rau má Đào ca nó bỏ cả thúng tiền ra mua cho mày đấy.” Ông dặn dò.
“Biết rồiiiiiiiiiiiiiiiii ——” A Triết kéo giọng như đang chê ông dài dòng.
“Em họp lớp ở đâu thế?” Ông quay sang hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Ở hội trường trên lầu hai tại Đào Nguyên, địa bàn cũ của anh đấy. ” Lam Thiếu Bằng đáp.
Đi Đào Nguyên hả? Tốt quá, vô chỗ quen dễ nói chuyện. Thằng nào dám táy máy với Lam Lam nhà ông, ông hành quyết ngay tại chỗ.
Ông và Lam Thiếu Bằng cùng đi ra ngoài, vừa vặn A Triết cũng đi luôn. Ông bèn hỏi nó: “Bây họp lớp ở đâu rứa?”
“Phòng 808, lầu hai, Đào Nguyên.” A Triết trả lời.
“Tên đàn anh bốn mắt của mày có đến không?”
“Đương nhiên sẽ đến, ảnh là một trong những người đề xuất mà.”
Ôi chao ~ Đào ca à, tình địch của mày đến kìa ~
A Triết xuống lầu đi trước. Ông và Lam Thiếu Bằng lên chiếc xe hồi đó Đào ca đưa cho A Triết mà thằng cu không nhận. Ông lấy điện thoại nhắn cho Đào ca: ‘Đằng ấy ơi, hôm nay A Triết đi họp lớp ở Đào Nguyên. Tên tinh anh bốn mắt kia cũng đến đấy.’
Đào ca lập tức nhắn lại: ‘Tốt, hãy đợi đấy!’
“Anh đang làm gì vậy?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.
“Anh đang nhắn tin vì hòa bình thế giới.” Ông cười đặt điện thoại di dộng xuống nói.
Ông đau đớn lấy điện thoại gọi cho Lam Thiếu Bằng: “Lam Lam, em đen tối quá đi.”
“Em trắng mà. Hè này em không có đi bơi nên có bị đen gì đâu.” Lam Thiếu Bằng làm bộ không hiểu.
“Em cho anh uống thuốc xổ kìa!!” Ông bắt đầu chỉ trích con người bạc tình bạc nghĩa kia, “Anh đối xử tử tế với em vô cùng, vậy mà đổi lại em bỏ thuốc xổ anh, em muốn hại chết anh. Nếu em thấy anh không tốt chỗ nào thì cứ nói rõ, nếu đúng thì anh sẽ sửa đổi, đừng có ngấm ngầm chơi nhau như vậy chớ.”
“Nghe anh nói cứ như em là kẻ thù của anh vậy.” Bên kia Lam Thiếu Bằng không khỏi mỉm cười, “Cho anh uống thuốc xổ là để anh đừng có gây rối ở công ty bất động sản thôi, ai bảo anh manh quá làm chi.”
“Làm sao anh có thể gây rối ở chỗ em đang làm được chứ? Không lẽ anh là loại người quá quắt đến thế sao? Hời ơi người làm anh đau lòng quá, nát tim anh rồi.”
“Ê, Hùng ca này, anh có ổn không? Vô toilet hết mấy lần rồi?”
“Này này này, em còn dám hỏi anh vô toilet mấy lần hả…?” Bỏ mợ, tác dụng của thuốc xổ vẫn chưa hết, vẫn còn buồn ị quá. Ông vội lao vào WC lần nữa, “Giờ anh phải vào WC. Chút tính sổ em sau. Cúp đây!”
Ông quên hỏi Lam Thiếu Bằng từ đâu mà biết được ông sẽ đến quậy ở công ty hắn. Có khi nào có kẻ nằm vùng trong nhóm chat của bọn chủ hộ không nhỉ? Đại tiện xong xuôi, ông bật máy tính lên. Lam Thiếu Bằng thường dùng máy tính của ông, bên trong có tài khoản QQ của hắn. Ông bật QQ, quả nhiên xuất hiện nick và ảnh đại diện của Đã từng vượt biển cả.
Thì ra Lam Thiếu Bằng chính là Đã từng vượt biển cả, bảo sao hắn lại biết tỏng kế hoạch của ông.
Thì ra gián điệp ở ngay bên cạnh ông. Cơ mà nếu hắn biết được vụ biểu tình thì sao? Ông không đi đâu có nghĩa là chủ hộ khác sẽ không đi. Em không cho anh phá rối thì anh vẫn có thể xúi giục người khác đi phá rối được mà.
Vì vậy ông hô với nhóm chat chủ hộ, ‘Mọi người ơi, thời khắc bảo vệ quyền lợi của chúng ta đến rồi, mọi người nên tề tâm hợp lực bảo vệ quyền lợi của mình đi.’
Ông mới vừa onl thì Gió xuân lại thổi liền đáp, ‘Có ông anh hú cho đã rồi không đi ấy.’
Ông đáp, ‘Tôi đang ở Bắc Kinh, tới lui khó khăn lắm, nhưng tôi có nhắn bảo người nhà tôi đi đó. Thằng em tôi vừa đi về báo lại rằng chín giờ sáng thứ hai sẽ đi nữa, tập họp tất cả mọi người lại để biểu tình luôn.’
Gió xuân lại thổi tin lời, ‘Vậy à? Cũng đúng nhỉ, mình không đi thì bảo người nhà đi cho xôm ha.’
Ông đáp, ‘Đúng vậy, bọn nhà thầu thất đức quá mà, mới bán nhà xong đã hạ giá, rồi cứ giấu nhẹm chính sách, không chịu ló đầu ra, tới hồi thông báo thì lại bảo là muốn đảm bảo ai cũng có khả năng mua nhà ở.’
Gió xuân lại đến nói, ‘Bọn hắn nâng giá của bãi đỗ xe và tầng hầm ngầm, rẻ bên này thì đắt bên kia.’
Ông đáp: ‘Ôi vãi.’
Sau đó ông đăng hình tường tróc sơn lên.
Đừng quên tôi nhảy ra hỏi: ‘Cái gì vậy?’
Ông đáp, ‘Thì nhà cùng kỳ đó chứ đâu, tường tróc sơn tè le nè.’
Mọi người điên máu lên, nhao nhao bảo rằng nhà cửa gì phế vãi, có kẻ còn nói thang máy cũng bị trục trặc suốt ngày. Hôm nay thang máy rơi, có người bị thương luôn.
Ông nói, ‘Định mệnh cái thang máy đoạt mệnh! Lần trước tôi bị kẹt ở trỏng, xém tí nữa chết ngạt mợ nó rồi.’
Ông đang chat hăng say thì điện thoại di động reo lên, là số lạ.
“Alo, ai vậy?”
“Xin hỏi anh là chú Hai của Giang Hà đúng không?” Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên bên kia đầu dây.
“Là tôi đây. Giang Hà làm sao vậy cô?” Ông chợt có dự cảm không lành.
“Thang máy chở Giang Hà bị rơi. Bây giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện, đầu bị thương nhẹ, chúng tôi đang chăm sóc cho cậu ấy đây.”
Á đù, dự cảm trở thành sự thật rồi! Ông lập tức hỏi tên bệnh viện rồi vội vàng xuống lầu lái xe đến đó.
Ông phóng xe vun vút, tóc bị gió thổi bay ngược lên như gai nhím. Lúc đến nơi, ông trông thấy Giang Hà cùng quả đầu quấn băng gạc và bộ đồ bệnh nhân. Nó trông thấy ông như thấy cụ tổ sống dậy, suýt nữa là khóc rống lên, “Chú Hai, hôm nay con thiếu chút nữa đã nhắn nhủ hậu sự trong thang máy rồi. Có bốn người đi chung thang máy với con, con bị thương nhẹ nhất, còn có một người nằm ở trên giường không nhúc nhích được nữa kìa.”
“Mốt bây chịu khó đi thang bộ đi, đừng có dùng thang máy nữa, mạo hiểm lắm con.”
“Con gọi điện thoại cho ba con, ổng bảo rằng hôm nay sẽ mua cho con một căn hộ mới, đợi tu sửa nhà mới xong là con dọn qua đó ở liền.” Giang Hà rấm rức nói, vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Đừng nóng vội, giờ bây dọn qua nhà chú ở trước, Tiểu Mễ đi chơi nửa tháng mới về nhà. Mày ở tạm phòng nó đi.” Ông bị chuyện nhà cửa tra tấn đến là mệt. Đây nào phải mua nhà nữa, đây là liều mạng thì có.
Ông xách túi dẫn Giang Hà về nhà mình, bảo nó dọn qua ở phòng Tiểu Mễ, đợi Giang Thụ Phong mua nhà mới cho nó. Còn nhà cửa bên kia là khỏi nói nữa rồi, hên hồn là cu cậu chỉ bị thương nhẹ thôi đấy.
Về nhà không đầy một lát, Lão Ngũ từ công trường gọi điện thoại cho ông, “Hùng ca, nghe nói chủ hộ nhà kỳ ba đến náo loạn ở công ty, anh có đi không?”
“Có chớ.”
“Có kết quả không? Có được đền tiền không?”
“Chưa biết nữa. Lão Ngũ, anh chợt nghĩ, nhân lúc hạ giá nhà, sao chúng ta không mua thêm một căn nữa?”
“Giờ chưa mua được. Anh nhìn lại xem, anh với em còn một công trình ba mươi vạn mà chưa thấy tăm hơi thằng trả nợ, giờ chưa biết công trình hiện đang thầu ra sao nữa. Mình chưa chắc được gì trong tay thì sao mà mua.” Lão Ngũ đáp.
“Công trường bên kia có chú theo dõi, sắp xong rồi mà. Anh cũng hay chạy qua bên công ty nhà đất xem người ta biểu tình đến đâu rồi.” Ông nói.
Ông thừa biết Lão Ngũ nói thế là vì gã đang nuôi thằng bé con, muốn gầy dựng gia sản cho nó. Ôi trời, Bánh Trôi Nước mới có mấy tuổi mà Lão Ngũ đã chuẩn bị chuyện nhà cửa y như thằng bé đã hai mươi không bằng ấy. Tấm lòng cha mẹ đúng là bao la nhất trên đời mà.
Ông hâm nóng đồ ăn, bày trên bàn rồi gọi Giang Hà ra ăn cơm. Trông mặt nó cũng đỡ đỡ hơn nãy rồi.
“Chú Hai, chú nấu cơm đó hả?” Giang Hà chằm chằm vào những món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt mà kinh ngạc vô ngần.
“Đúng vậy, chú làm đấy. Đồ ăn thì chú bảo đầu bếp bên tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ soạn sẵn với gia vị rồi chú đem về nhà bỏ vào trong nồi xào, còn cơm tuyệt đối là chú tự mình nếu bằng nồi cơm điện đấy.” Ông kiêu ngạo đáp lời.
“Thì ra là hàng làm nửa vời…” Giang Hà tỏ vẻ mặt ‘biết ngay là chú làm méo gì có khả năng đó mà’, “Nồi cơm điện thì đứa ngu nào cũng biết dùng.”
“Mày tính ăn cám đá máng đó hả? Dám nói tay nghề chú không tốt hả?” Ông trừng mắt, cậu chàng bèn đáp ngay, “Chội ôi ngon quá chú ơi.”
Đang ăn cơm Giang Hà sực nhớ tới một chuyện, bèn hỏi ông: “Chú Hai, nghe đồn chú đang sống chung với một anh đàn ông. Chuyện là sao vậy? Sao giờ chú chạy theo trào lưu thông cúc rồi?”
“Này, sao lại gọi là chạy theo trào lưu? Chú Hai mày chưa bao giờ theo phong trào cả nhé. Thích là nhích thôi.” Ông nhồm nhoàm trả lời.
“Vậy thím Hai của con trông thế nào?” Giang Hà tò mò hóng hớt.
“Đương nhiên là đẹp rồi. Nói không chém gió chứ mấy tên người mẫu không tên nào đẹp bằng hắn đâu.”
Giang Hà nghe xong càng thêm hứng thú, bèn hỏi tiếp: “Vậy anh ấy làm nghề gì ạ?”
“Hắn làm quản lý kinh doanh.” Ông thật lòng không muốn kích động cái đầu đầy vết thương của cậu chàng, bèn đáp lời qua loa.
“Công ty nào vậy chú?” Giang Hà càng hỏi sấn.
“Công ty bất động sản.”
“Công ty bất động sản tên gì chú? Có gì con nhắn bạn của ba con qua đó mua nhà ủng hộ, để anh ấy càng yêu chú hơn nữa.”
Giang Hà đúng thật là ngoan, ông không muốn đả kích cháu nó, cơ mà nếu không nói thật thì ông mày chịu hông có nổi. Vì vậy ông đáp: “Không cần, mày đã mua nhà của công ty hắn rồi, lại còn là căn hộ của công ty có thang máy rơi đó.”
“Hự ặc! Nước!” Giang Hà mắc nghẹn trợn trắng, chộp lấy ly nước ông đưa cho mà tu ừng ực.
Buổi chiều, ông đi đón Lam Thiếu Bằng về nhà, Lam Thiếu Bằng xách cặp nói với ông: “Tối nay em đi họp lớp, anh theo không?”
Họp lớp? Đương nhiên là đi rồi, lỡ đâu có con sói nào tăm tia Lam Thiếu Bằng thì ông có mà chết dở.
“Đi, đương nhiên đi.” Ông nghĩ như vậy, liền định tối nay về nhà sẽ ăn vận sang chảnh lên, ý muốn khoe mình lắm tiền. Xét bằng cấp thì không sánh bằng rồi, thế nên ông muốn dùng kinh tế đè bẹp chúng nó!
Ông và Lam Thiếu Bằng về nhà. Giang Hà lần đầu gặp Lam Thiếu Bằng, trông như một thằng nhà quê mới lên chưa từng tiếp xúc với đô thành hoa lệ, nhìn Lam Thiếu Bằng chằm chằm, có chút cảm khái: “Bông lài cắm bãi cứt trâu.”
Ông đang thay quần áo, nghe Giang Hà nói thế bèn cả giận, “Không có cứt trâu thì hoa lài cả đời này cũng đừng hòng nở rộ.”
Trên cổ ông đeo dây chuyền vàng, trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu, ông tự biến mình thành nhà tạo mẫu, khoác lên mình một phong cách hốt hụi đòi nợ thật thời thượng. Đồng thời, ông cũng không tha Lam Thiếu Bằng. Ông lấy dây chuyền vàng đeo lên cổ hắn, rồi lại đeo đồng hồ xịn lên tay hắn. Ngón tay Lam Thiếu Bằng rất đẹp, đeo nhẫn cưới lên phải gọi là lồng lộn cả một vùng trời. Chà, không biết nhẫn kim cương bao nhiêu tiền một cặp nhỉ? Ông định sẽ thầu thêm vài công trình rồi nhờ Hồng Đào đặt làm giúp ông một cặp.
“Cái này gọi là xài đồ đôi đó.” Ông cùng Lam Thiếu Bằng ngắm nghía trước gương. Cơ mà đệt cụ, không trông không biết, trông thấy rồi liền rầu thúi ruột à.
Quần áo ông mặc lên nhìn kiểu nào cũng như một thằng côn đồ phất lên nhờ làm ăn phi pháp, Lam Thiếu Bằng cũng mặc y như vậy, thế mà lại toát lên vẻ thanh lịch như người mẫu quảng cáo thời trang. Đậu xanh rau má tại sao lại có sự tương phản to lớn đến vậy?!
Lam Thiếu Bằng định tháo dây chuyền vàng xuống: “Quê quá cha ơi. Không đeo đâu.”
“Quê cái gì, phải ra vẻ tư bản một chút chớ. Đeo đi, em đeo hợp lắm luôn đó, cứ như quảng cáo cho Chu Đại Phúc ấy.” Ông nói thật lòng.
Lam Thiếu Bằng bổ sung một câu: “Còn anh đeo vô giống bảo vệ trông coi công ty em á.”
“Thì anh vốn là lưu manh đi bảo kê mà.”
Giang Hà muốn cười lại không dám cười, đành âm thầm khúc khích trong bụng.
Không đầy một lát, thằng đệ nhà ông hấp tấp trở về, vào cửa đã hô lên: “Anh ơi, hôm nay em đi họp lớp, không ăn cơm nhà đâu nhe.”
“Anh biết rồi. Mày cũng đừng để anh mất mặt, đeo cái đồng hồ vàng Đào ca mua tặng mày đi. Đậu xanh rau má Đào ca nó bỏ cả thúng tiền ra mua cho mày đấy.” Ông dặn dò.
“Biết rồiiiiiiiiiiiiiiiii ——” A Triết kéo giọng như đang chê ông dài dòng.
“Em họp lớp ở đâu thế?” Ông quay sang hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Ở hội trường trên lầu hai tại Đào Nguyên, địa bàn cũ của anh đấy. ” Lam Thiếu Bằng đáp.
Đi Đào Nguyên hả? Tốt quá, vô chỗ quen dễ nói chuyện. Thằng nào dám táy máy với Lam Lam nhà ông, ông hành quyết ngay tại chỗ.
Ông và Lam Thiếu Bằng cùng đi ra ngoài, vừa vặn A Triết cũng đi luôn. Ông bèn hỏi nó: “Bây họp lớp ở đâu rứa?”
“Phòng 808, lầu hai, Đào Nguyên.” A Triết trả lời.
“Tên đàn anh bốn mắt của mày có đến không?”
“Đương nhiên sẽ đến, ảnh là một trong những người đề xuất mà.”
Ôi chao ~ Đào ca à, tình địch của mày đến kìa ~
A Triết xuống lầu đi trước. Ông và Lam Thiếu Bằng lên chiếc xe hồi đó Đào ca đưa cho A Triết mà thằng cu không nhận. Ông lấy điện thoại nhắn cho Đào ca: ‘Đằng ấy ơi, hôm nay A Triết đi họp lớp ở Đào Nguyên. Tên tinh anh bốn mắt kia cũng đến đấy.’
Đào ca lập tức nhắn lại: ‘Tốt, hãy đợi đấy!’
“Anh đang làm gì vậy?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.
“Anh đang nhắn tin vì hòa bình thế giới.” Ông cười đặt điện thoại di dộng xuống nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook