Nơi chật hẹp bị nới ra hết cỡ cho thứ nóng bỏng bên trong mặc sức ma sát mang lại sự sung sướng tột độ. Từng đợt, từng đợt khoái cảm ập tới khiến người chìm sâu phải đầu hàng. Ông thích nhất biểu cảm lúc này của Lam Thiếu Bằng. Khép hờ đôi mắt, hắn tự giác phối hợp với ông, trầm luân dưới thân thể ông.

Chợt nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương đầu giường soi lại hết thảy cuộc mây mưa của ông và hắn, ông bèn nảy ra ý nghĩ ôm hắn thay đổi tư thế, để cho hắn quay mặt về phía tấm gương. Ông ngồi trên giường còn hắn ngồi trên người ông, đưa lưng về phía ông. Vật cứng sậm màu cường tráng của ông đâm thật sâu vào trong cơ thể của hắn. Thật thích thú làm sao!

Lam Thiếu Bằng dang hai chân ra.  Ông ôm lấy hắn từ đằng sau, để lại trên vai hắn những nụ hôn rơi. Ánh mắt hắn mê ly đầy ướt át. Hắn quay đầu hôn môi cùng ông. Ông lưu luyến liếm cánh môi hắn, thì thầm vào tai hắn: “Em nhìn ra phía trước xem.”

Lam Thiếu Bằng nhìn vào chiếc gương trên vách tường trước mặt, trong gương chỉ thấy một vật cứng mạnh mẽ ra vào nơi cửa động ẩm ướt dịch trắng. Mỗi lần vật cứng rút ra, cửa động quấn chặt thân vật cứng sẽ mở ra. Mỗi lần vật cứng cắm vào, cửa động sẽ co lại lưu luyến níu giữ, tạo thành một cảnh tượng tràn ngập sắc xuân khiến Lam Thiếu Bằng phải thẹn thùng che mắt lại.

Ông kéo tay hắn ra mà thủ thỉ: “Em không cảm thấy rất đẹp sao?”

“Chết tiệt, anh lại muốn làm gì nữa đây?!” Lam Thiếu Bằng nhắm mắt nhịn xuống tiếng rên sắp ngân ra khỏi miệng, đổi thành mắng ông.

“Người thương à, em có cảm thấy càng hưng phấn, càng muốn làm tình với anh không?” Tay ông xoa nắn quả mọng trước ngực hắn, miệng ngậm lấy vành tai hắn.

“Hưng phấn cái đầu anh ấy… Anh…”

Thân thể rung lên kịch liệt, Lam Thiếu Bằng trở tay chống xuống giường, kết hợp với hai chân chống đẩy ra sau áp sát vào ông. Làn da trắng mịn nhuốm lên một màu hồng phấn ngượng ngùng.

“Anh đã bảo anh là chuyên gia làm tình mà em còn không tin. Người thương à, đây chỉ là bắt đầu thôi, ngày mai là thứ bảy, chúng ta làm nhiều chút cũng không sao ~~~~~ ”

“Lưu manh!”

Thứ bảy là ngày tốt lành, nhưng là đối với ông mà nói thì lại là ác mộng. Sự tình là như thế này. Thứ bảy Giang Hà nói muốn lắp đặt thiết bị nhà ở, thế là buổi sáng ông mua đồ ăn lấy lòng Lam Thiếu Bằng rồi hôn trộm hắn một cái lúc hắn đang nghỉ ngơi, sau đó chạy qua chỗ Giang Hà.

Trùm nhà ở đây hết đứa này tới đứa khác. Dương Đại Vĩ không làm trùm nhà thì dĩ nhiên sẽ có đứa khác nối nghiệp. Có điều kẻ nối nghiệp này nhận ra ông, cho nên lúc Giang Hà mướn đến thợ khuân đồ lên lầu thì bọn chúng không dám hó hé gì, tên cầm đầu còn khách khí trò chuyện với ông nữa.

Ông không phải Lôi Phong, chỉ cần bọn chúng không chọc đến ông thì bọn chúng có hiếp đáp kẻ khác ra sao ông cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm.

Thợ hồ khuân đồ lên lầu. Ông và Giang Hà đi theo sau. Gần đây không ít chủ nhà tới lui xem nhà nên số người dùng thang máy tăng lên hẳn.

Cửa thang máy đóng lại, đang chạy một hồi chợt đứng im ru! Ông cho rằng đây lại là vấn đề cũ, bèn đá thang máy một cái, thang máy không có phản ứng. Bị cúp điện con mợ nó rồi! Ông tức giận, nhấn tè le nút trong thang máy.

Tổng cộng có bảy người bị nhốt trong thang máy. Mọi người bứt rứt nóng ruột. Giang Hà nhìn thấy số điện thoại doanh nghiệp xây dựng trên thang máy bèn quơ lấy điện thoại gọi, “A lô, chúng tôi là chủ hộ đây. Thang máy bị cúp điện nhốt chúng tôi bên trong rồi.”

“Vâng vâng chúng tôi sẽ cho chạy máy phát điện, xin chờ một chút.” Bên kia cũng rất lịch sự.

Giang Hà nói với nhóm người, “Đừng nóng vội, bên doanh nghiệp nói họ sẽ lập tức khôi phục điện lại, chờ họ một chút.”

“Thiệt tình là tao không có chút tin tưởng nào với bọn doanh nghiệp xây dựng kia hết. Có khi một chút của tụi nó là một tiếng đồng hồ đó.” Ông khá nghi ngờ đám doanh nghiệp kia, sợ nhiều khi ông chết mất đất rồi thì nó mới chịu mở cửa ra quá.

Quả thật, bọn ông chờ lâu thật là lâu. Trong bầu không khí thang máy càng ngày càng ngột ngạt, dưỡng khí càng ngày càng ít. Ông càng ngày càng nóng, phải nói trong thang máy mỗi người đều vừa nóng lại vừa khó thở. Một vài chủ hộ gọi điện thoại cho bên xây dựng một vài lần nữa, thậm chí còn gọi cảnh sát đến cứu hộ.

Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ ông chưa bao giờ khó thở như lần này. Thì ra người ta bỏ mạng vì hít thở không thông là như thế này đây. Lam Lam ơi, anh vẫn chưa thực hiện được lời hẹn ước cùng em đi đến cuối con đường, em tự đi đi, lúc thắp nhang nhớ đốt cho anh thêm điếu thuốc em nhé. A Triết, anh chết rồi, mày phải chăm sóc Tiểu Mễ đấy, nếu mày nuôi không nổi Tiểu Mễ cũng không sao, miễn đừng trả nó lại cho Từ Quân là được, lão già đó ham con lắm.

Không được! Ông không thể chết được! Ông mà chết thì thằng vợ ông thành vợ người khác, nhà ông thành nhà người khác, con ông thành con người khác, đậu xanh rau má ếu đứa nào còn thuộc về ông nữa!

“Đám công ty chết tiệt! Cái thang máy mà không mở ra là coi chừng huynh đệ ông báo thù quăng bom nổ tanh bành công ty chúng bây bây giờ!”

Ông vừa rống lên một câu. Điện bật lên, cửa thang máy mở ra! Đám người bọn ông lao ra thang máy mà hớp lấy hớp để không khí trong lành.

Lúc này thang máy vẫn chưa xuống đến tầng có nhà của Giang Hà, thằng cu liền nói: “Chú Hai, mình đi thang máy xuống tiếp thôi.”

“Có chết tao cũng không đi cái thang máy không coi trọng mạng người này nữa đâu. Tao thà bò lâu, coi như rèn luyện thân thể cho lành.” Ông khoát tay chặn lại, lòng vẫn còn sợ hãi mà rằng.

Lỡ như cái thang máy chết tiệt mà cúp điện nữa chắc ông viết di chúc trong thang máy thật quá. Lỡ như ông chết ngạt thật, người chủ trì trong lễ truy điệu ông sẽ phát biểu rằng, “Tôn Anh Hùng, cả đời lưu danh anh hùng, hiệp can nghĩa đảm, một mình nuôi dưỡng em trai và cháu trai, đối xử với bạn bè rất trung trinh hào hiệp.. … … Tráng niên tảo thệ, chung quy là do thang máy cúp điện nên chết ngạt, hưởng thọ ba mươi tuổi.”

Nản quá sức nản mà, về sau mỗi ngày ông làm sao đối mặt với cái thang máy như thế? Với doanh nghiệp như thế? Với nhà đầu tư như thế?!! Đúng rồi, bên nhà đầu tư có người đang ăn nhờ ở đậu nhà ông kia mà! Sao mà ông mày thông minh quá vậy nè!

Bò xuống nhà Giang Hà dạo một vòng, thấy không có chuyện gì, ông định rời đi. Cơ mà còn chưa ra khỏi nhà nó thì ông phát hiện phòng ngủ nó bị thấm nước. Sau đó, hàng xóm lầu dưới nhà nó cũng chạy lên góp chuyện.

“Nền nhà mấy cậu bị thấm nước rồi kìa!” Dì hàng xóm lầu dưới thở phì phò, “Mau đi tìm bọn xây dựng đi. Chất lượng công trình loại gì mà kì vậy!”

“Bên xây dựng có nói lúc lắp đặt thiết bị sẽ kiểm tra độ thẩm thấu nền nhà, hôm nay nhà của con cũng thử thấm nền nè, mà hỡi ơi cái chất lượng…” Giang Hà cũng thở phì phò ấm ức nói.

“Bữa nhà dì cũng có kiểm tra thấm nền, cuối cùng bọn xây dựng cũng sửa lại cho đấy. Con đi nói họ sửa lại đi. Về sau chúng ta thành lập hội chủ hộ, đòi dẹp tiệm bọn doanh nghiệp xây dựng đi! Rõ ràng là làm tiền dân đen mà!” Dì hàng xóm tức giận mắng.

“Nhà của chị cũng bị thấm hả?” Ông hỏi.

“Mấy nhà lầu trên lẫn lầu dưới đều bị thấm hết đó, bên xây dựng nói đang trong thời kì bảo hành nên sẽ sửa cho mình miễn phí. Mà chụy nói thật chứ chúng nó có bảo hành sữa chữa cả đời cho chụy thì chụy cũng không muốn nhà mình về sau hở ra là bị thấm như này đâu.” Dì hàng xóm phàn nàn.

“…” Ông bắt đầu lo lắng cho căn nhà ông rồi đấy. Mua nhà theo kỳ kiểu này còn không bằng ông về quê tự xây nhà cho rồi. Tự xây nhà thì vật liệu xây dựng toàn là hạng sang, đỡ được khoản ăn chặn với rút ruột công trình chó chết như vầy.

Ông bực mình gần chết, bèn quyết định về nhà nói cho ra lẽ với tên Lam Thiếu Bằng kia. Thấy ông quay người đi, Giang Hà hỏi: “Chú Hai, chú đi đâu vậy?”

“Xuống lầu về nhà chứ đi đâu.”

“Chú không đi thang máy hả?”

“Vớ vẩn, thà đi bộ lâu chút coi như tập thể dục.” Ông bực mình xoay người rời đi. “Tao không có muốn chết trong cái thang máy đoạt mệnh kia đâu.”

Phiền muộn, ngàn lần phiền muộn, một trăm ngàn lần phiền muộn. Bỏ ra một triệu tám mua nhà mà lại gặp chất lượng tào lao như vậy làm ông muốn tiết kiệm tiền về quê tự xây nhà cho rồi. Ông sẽ mua vật liệu xây dựng và trang thiết bị tốt nhất, tự mình giám sát tìm người lợp nhà, rồi sau này già sẽ chui vô đó ở cho an con mợ nó tâm.

Ông phóng xe lao vun vút về nhà, định bụng tìm Lam Thiếu Bằng tính sổ. Ông đách quan tâm nhà đứa khác ra sao, nhưng nhà ông ở thì tuyệt đối không được gặp bất cứ trục trặc nào.

Lúc ông về đến nhà thì Lam Thiếu Bằng vừa rời giường, hắn hâm nóng bữa sáng thành bữa trưa rồi ngồi vừa ăn vừa giương mắt nhìn ông hầm hầm tiến vào.

“Nhìn mặt anh nghiêm trọng cứ y như bị người ta quỵt nợ ấy.” Lam Thiếu Bằng buông bát đũa nói.

Ông ngồi xuống ghế, lấy sữa mua hồi sáng nốc ừng ực rồi trả lời, “Hôm nay anh suýt chết ngạt trong thang máy đó. Người thương à, anh nói em nghe này, mấy căn nhà ở thành phố Sinh Thái làm sao vậy? Chất lượng gì đâu mà kì, tường thì tróc sơn, tầng hầm thì nuôi cá, nền thì rỉ nước, thang máy thì giết người. Ở nhà của công ty em mà như ở mười tám tầng địa ngục ấy. Anh nghi chất lượng nhà mua kỳ ba của anh cũng kém như vậy quá.”

“Nào có nghiêm trọng như anh nói vậy.” Lam Thiếu Bằng lơ đễnh đáp: “Chỉ cần nền móng dùng thép tốt là ok mà, còn mấy cái khuyết điểm nho nhỏ kia thì có gì đâu. Vả lại, mấy cái nhà kia được rao bán hồi kỳ trước năm ngoái, khi đó bao nhiêu tiền một mét vuông? Còn nhà kỳ ba của anh bắt đầu rao bán hồi đầu năm nay mà, bây giờ bao nhiêu tiền một mét vuông? Hiện tại chi phí nhân công là bao nhiêu? Chính anh cũng hay nhận thầu công trình mà anh còn không rõ sao?”

“Thì cứ coi như là nhà rẻ đi, nhưng cũng không đáng bị chất lượng kém như vầy chứ.” Ông thẳng thắn nói.

“Nói thật cho anh biết, đám nhà cửa đó không phải do công ty xây dựng chính quy thầu đâu. Tôi còn không biết ai nhận thầu công trình đây này, cái này phải hỏi Từ Quân mới biết. Xây nhà toàn thuê dân công thuần làm đấy.” Lam Thiếu Bằng giải thích.

“Dân công thuần là sao?” Dân công là dân công thôi chứ, còn có vụ phân biệt thuần với không thuần nữa hả?

“Nghĩa là người nhận thầu công trình sẽ phân công đoạn xây dựng cho chủ thầu nhỏ lẻ ở địa phương làm, thường thuê người dân trong thôn xây dựng không đấy. Tới mùa thu hoạch là họ đình công ở công trường luôn.”

“Ủa sao phải đình công vậy?”

“Thì dân công họ về ruộng gặt lúa chứ làm sao.”

Ông té… Thế éo nào…

“Nhà kỳ ba của các anh là do công ty xây dựng chính quy thầu đấy. Anh xem hiện tại nhà ở đang được xây dựng đều đều mà chưa thấy công nhân đình công, móng nhà cũng không giống với kỳ trước. Anh yên tâm đi, tôi lừa người khác được chứ đâu có lừa anh được đâu, đúng không?” Lam Thiếu Bằng cười hì hì xoa dịu ông.

Yên tâm… Ông yên tâm mới là lạ ấy. “Đúng rồi, mấy đứa bán nhà như em hẳn là có hưởng tiền hoa hồng nhỉ? Anh mua nhà của em, vậy em được hưởng bao nhiêu khi bán được nhà cho anh? Thành thật khai báo đê.” Ông tiến đến gần Lam Thiếu Bằng.

“Ha ha… Cái này ấy à? Đây là chuyện cơ mật công ty, không thể báo cáo anh được ~” Lam Thiếu Bằng pha trò, không muốn nói thật với ông.

Ông bực mình, nhăn nhó mặt mày đi vào phòng mình. Lam Thiếu Bằng thấy ông như vậy bèn sốt ruột, cho rằng ông đang tức giận.

“Tôn Anh Hùng, tôi chỉ đùa với anh một chút thôi mà? Sao tự nhiên giận thật vậy?”

Hắn thấy ông không lên tiếng bèn rón rén đẩy cửa phòng ông ra, “Này, anh đang làm gì thế?”

Ông mở két sắt, lấy ra một cây gậy mát-xa rồi cười vô cùng dâm đãng với hắn, “Em đã hưởng hoa hồng từ nhà của anh rồi, vậy anh đây nên thu lại chút phí trước nhé. Hôm nay mình thử món này xem sao em ha?”

“…” Lam Thiếu Bằng ra sức đóng sập cửa. Hắn hoàn toàn không thèm đáp lại ông nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương