Tế Thủy Trường Lưu
Chương 6: Giám Đốc Mạc Xinh Đẹp

Bà cố đã trở thành người giám hộ hợp pháp của anh và Tiêu Vũ, sau khi các thủ tục hoàn thành suôn sẻ, hai anh em nhà họ Tiêu chuẩn bị lên lớp.

Trong vòng vài ngày sau khi bố mẹ qua đời, nhà trường đã cử người đến thăm và giải thích rằng hai người họ có thể ở nhà trong khoảng thời gian này, không cần gấp quay lại lớp, khi nào lấy lại được tinh thần thì đi học cũng không muộn.

Hôm sau Tiêu Ninh đưa Tiêu Vũ đến trường, anh từng ở đây 5 năm, từ trung học đến cấp ba.

Sau này nếu không bỏ học đi theo người khác chém người thì chắc sẽ học lên rồi tốt nghiệp đại học ở đây và sau đó bước vào xã hội với những hoài bão lớn lao.

Cánh cổng tráng lệ của trường sơ trung Anh Lan đã gần trước mặt, Tiêu Ninh liếc mắt nhìn rồng phượng chạm trổ giương nanh múa vuốt trên cổng, khẽ mỉm cười, nơi này quen thuộc không có gì thay đổi cả.

Hai người trực tiếp đến văn phòng giáo viên để nói việc của cha mẹ đã xong và có thể trở lại lớp học, vị chủ nhiệm lớn tuổi vỗ vai hai người một cách tha thiết và thở dài, “Ông trời thật nhẫn tâm, vì vậy con mới cô đơn không nơi nương tựa như vậy.

Các con tuổi còn nhỏ, sau này nhớ cố gắng học hành chăm chỉ, đừng làm mất mặt bố mẹ.”

Tiêu Ninh gật đầu cho thấy anh đã hiểu, trong khi Tiêu Vũ khéo léo nói, “Cảm ơn thầy, chúng con sẽ cố gắng.”

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ vai cậu bé, “Vậy con lên lớp đi, Tiêu Ninh ở lại, ta có chuyện muốn nói với con.”

Tiêu Vũ lo lắng nhìn anh trai của mình, tự hỏi điều gì mà giáo viên không thể nói với mình.

Tiêu Ninh nở một nụ cười an ủi rồi mới dỗ em trai ra ngoài.

Cửa đóng lại, Tiêu Ninh đứng ở nơi đó hỏi, “Không biết thầy muốn nói với con điều gì?”

Chủ nhiệm lớp cân nhắc lời nói, một lúc sau mới nói, “Cha mẹ con đã qua đời, thầy cũng biết con không dễ chịu, nhưng mọi người luôn hướng về phía trước.

Con bây giờ còn nhỏ, còn chưa hiểu rất nhiều thứ, thế nhưng con phải học tập thật giỏi, không thể đi sai con đường, con hiểu không?”

Tiêu Ninh nhẹ giọng đáp, “Thầy đừng lo lắng, chuyện đó sẽ không xảy ra.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a, trong mắt thầy các con là những học sinh giỏi nhất, là niềm tự hào của toàn trường.

Nếu có khó khăn gì, hãy nói với thầy bất cứ lúc nào, các con đã giành được rất nhiều giải thưởng cho trường.

Chỉ bằng điều này, con gặp chuyện nhà trường sẽ không ngồi không.

Con là một người anh, dù ra đời trước vài phút nhưng với em trai, con vừa là anh vừa là cha, gánh nặng trên vai sẽ không hề nhẹ.



Tiêu Ninh cười, “Tiểu Vũ là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Cho dù cha mẹ không còn nữa, chúng con cũng sẽ sống tốt.”

Thêm vài câu khẳng định sẽ sống tốt đẹp với thầy chủ nhiệm mới được ông tiễn ra ngoài, nhìn thiếu niên đang đi xa dần, chủ nhiệm tự hỏi trong lòng đứa nhỏ mấy ngày không gặp, tại sao lại trở nên bình tĩnh như vậy?

Tiêu Ninh đè xuống ký ức mơ hồ đi về phía lớp học của mình.

Bây giờ là giờ vào lớp, không có ai đi lang thang trong hành lang.

Thời gian trôi qua quá lâu anh gần như đã quên mất, anh cũng từng là một học sinh xuất sắc trong mắt thầy giáo, một cậu bé thiên tài vượt tầm trong mắt các bạn cùng lớp, cậu con trai độc nhất vô nhị trong mắt cha mẹ, và người anh toàn năng trong mắt Tiêu Vũ.

Rốt cuộc cuộc đời cũng cần có những hối tiếc, anh đã từng ghét sự bất công của thế giới này, mãi sau nhiều năm anh mới nhận ra rằng trên đời này không có gì là công bằng.

“Ồ, đây không phải là Tiểu Ninh sao?” Một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên.

Tiêu Ninh định thần lại, nhìn thấy một nam nhân tuấn tú từ trên lầu đi lên, mắt phượng như tơ, đẹp trai lạ thường, là Mạc Nhan.

Tiêu Ninh lễ phép gật đầu với anh, “Giám đốc Mạc, xin chào.”

“Lần này cậu đại diện cho trường tham gia cuộc thi vật lý và hóa học, cố gắng giành vinh quang về cho trường a.” Mạc Nhan cười nhìn anh, một đôi mắt đào hoa lấp lánh khắp nơi, anh ta không nhắc gì đến việc gặp anh ở ngoài bệnh viện đêm đó.

Tiêu Ninh há mồm không nói được, hơn mười năm anh có đụng vào một quyển sách nào đâu, cho dù ôn cho nước tới chân mới nhảy, cũng không có cơ hội chiến thắng, đã không đoạt được danh dự mà còn làm mất thể diện của trường, ôi trời ơi.

“Cậu nghĩ thử xem, cậu và Tiểu Vũ đều có kết quả xuất sắc.

Lẽ nào gia đình cậu có gen di truyền học giỏi à?” Mạc Nhan một tay đút túi quần, một tay còn lại giữ áo khoác trên vai, một bộ dáng công tử ăn chơi trác táng, nhưng giọng nói rất êm tai.

Tiêu Ninh thản nhiên cười, “Giám đốc Mạc chê cười rồi.

Muốn nói về di truyền thì của anh tốt hơn tôi.”

Mạc Nhan vốn quen trêu chọc người khác cũng không khỏi giật giật khoé miệng, nghe thiếu niên bên kia tiếp tục nói, “Mọi người ở Anh Lan đều biết anh Mạc xinh trai dáng cao, chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, di truyền gien thế này thật sự là ngàn dặm mới tìm được một.”

Khóe miệng Mạc Nhan lại giật giật, tôi … xinh trai?!

Một người đàn ông trang nghiêm lại bị gán ghép bằng từ ngữ như vậy, truyền ra còn để anh ta lăn lộn nữa hay không?

“Nói rất đúng.” Một giọng nói quyến rũ đột nhiên vang lên sau lưng, Tiêu Ninh quay đầu lại thì thấy người đàn ông tên Phong Thành nào đó đang đứng phía sau, hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đầu chải gọn gàng, miệng treo một nụ cười nhẹ và một tia sáng tối không rõ đang chảy trong đôi mắt u tối của hắn.

“Này, Phong Thành, anh thật quá đáng, anh còn cùng Tiểu Ninh đem tôi ra làm trò.” Giám đốc Mạc rất bất mãn.

Phong Thành mặc kệ anh ta, mà nói với Tiêu Ninh, “Đừng để ý tới cậu ta, lên lớp đi.”

Sau đó Tiêu Ninh mới nhớ tới mình ở đây lên lớp đành gấp rút chào tạm biệt hai người, đi dọc theo hành lang, mơ hồ nghe thấy Mạc Nhan ở phía sau nói, “Đừng cười, ngươi cười thật đáng sợ.” Câu trả lời của người kia đã tán loạn trong gió xuân ấm áp, nghe xa vời vợi.

Cuối cùng, Tiêu Ninh cũng tìm thấy lớp học, các bạn cùng lớp đang say sưa đọc sách đều bị giật mình bởi lời chào của anh, giáo viên tiếng Anh đeo kính mỉm cười ra hiệu cho anh vào.

Tiêu Ninh không còn nhớ mình ngồi ở đâu đành đi xuống hàng trống cuối cùng, chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Ngồi cùng đám nhóc nhỏ hơn mình một thế hệ, Tiêu Ninh rất khó xử, nghĩ đến cuộc thi lý hóa mà Mạc Nhan vừa nói lại thêm đau đầu.

Sau khi kết thúc buổi ra khỏi lớp, anh bị giáo viên chủ nhiệm triệu tập ngay lập tức.

Một giáo viên nữ trên bốn mươi nói, “Tiểu Ninh, lần này em sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi em có nắm chắc không?”

Tiêu Ninh thành thật lắc đầu.

Chủ nhiệm lớp sửng sốt trước câu trả lời này, rồi mỉm cười, “Đây là cuộc thi cấp quốc gia, chắc chắn em bị áp lực rồi, nhưng thầy tin vào thực lực của em, em không thiên môn nào, môn nào cũng đứng đầu khối.

Vì vậy lần này, trong số ba đại diện được chọn từ toàn bộ nhóm lớp trung học, em phụ trách môn vật lý, còn em trai Tiêu Vũ của em rất mạnh về toán học nên em ấy cũng sẽ tham gia.

Ngoài ra còn có Cận Phong, hơn các em một tuổi, phụ trách môn hóa.

Lớp sắp thi đại học nên không chọn được đại diện nào.

Ba em đều là những học sinh rất xuất sắc của trường.

Thầy mong rằng các em sẽ xuất toàn lực để giành vinh quang về cho trường.”

Nghe giọng nói nhẹ nhàng đầy tự tin của thầy chủ nhiệm, Tiêu Ninh cảm thấy ông ấy kêu mình giết người còn dễ dàng hơn.

Nếu anh nhớ không lầm, ở kiếp trước, lấy cuộc thi vật lý và hóa học năm nhất trung học làm cơ hội, anh phát hiện mình có cảm giác khác thường với Cận Phong.

Tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng đủ để làm anh sợ hãi.

Xã hội lúc bấy giờ đa phần là bảo thủ, dù phụ nữ chủ động theo đuổi đàn ông cũng sẽ bị nói sau lưng, chưa kể đến chuyện đàn ông thích những thứ đi ngược lại lẽ thường của đàn ông.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên một hồi lâu, Tiêu Ninh đứng dậy khỏi vị trí, xách cặp đi ra khỏi lớp, Tiêu Vũ đã đứng ở cửa lớp, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Tiêu Ninh nhìn thấy nụ cười trên mặt em trai liền cưng chiều xoa xoa mái tóc đen của nó, giọng nói dịu dàng mà anh cũng không hề hay biết, “Đã đợi bao lâu?”

“Không lâu.” Tiêu Vũ nắm lấy cánh tay anh trai, nụ cười trên mặt không hề biến mất, “Anh hai, thật tốt.”

“Ừ?”

“Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ quay đầu đi khi vừa nhìn thấy em.”

Tiêu Ninh nghe được lòng chua xót, nghẹn ngào nói, “Là anh của ngày xưa không hiểu chuyện, em đừng trách anh.”

Tiêu Vũ vẻ mặt kinh ngạc, “Sao lại trách anh hai? Em thích nhất anh hai của em.”

Ánh hoàng hôn lửa đỏ từ chân trời như trèo non lội suối mà đến, hai thân ảnh mảnh mai được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp, hai khuôn mặt dưới ánh mặt trời đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, lông mày và đôi mắt cong cong..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương