Tế Thủy Trường Lưu
-
Chương 57: Chỉ Có Phong Thành
Đối với hầu hết học sinh năm ba cao trung, cuộc sống vừa buồn chán vừa tẻ nhạt.
Mỗi ngày đều làm bài thi, làm bài thi, ngoại trừ ăn, uống, ngủ..
thì làm bài thi.
Tiêu Ninh cảm thấy cuộc đời này phải trải qua năm cuối cấp đen đủi.
Ngự Thiện Phường đã đi vào quỹ đạo, anh không cần phải tốn quá nhiều công sức để nó đi đúng hướng, nên Tiêu Ninh dồn hết tâm sức cho việc học.
Tỉ lệ nhập học mỗi năm của trường trung học Anh Lan nằm trong top 1 top 2 những trường giỏi nhất cả nước, và kết quả của Tiêu Ninh trong hai năm qua tương đối ổn định.
Giáo viên đã nói chuyện với anh vài lần, về cơ bản là không cần căng thẳng, cứ phát huy năng lực học tập như bình thường, làm hại Tiêu Ninh mỗi lần nghe là một lần ngủ gà ngủ gật.
Phong Thành cảm thấy thương anh học tập vất vả nên tối nào cũng đến cổng trường đón anh tan học.
Mà thể chất hắn hút ong bướm hút vô số đào hoa, rước thêm mấy cô gái dạn dĩ chạy thẳng tới gần.
Phong tiên sinh cười rất tốt bụng, giọng nói nhẹ nhàng, “Xin lỗi, tôi có người thích.”
Những cô gái đó nói, “Điều đó có gì quan trọng? Chúng tôi không ngại.”
Phong tiên sinh tiếp tục cười, “Nhưng tôi ngại, người tôi thích sẽ phiền.”
Mọi người đều thầm đoán trong lòng về mối quan hệ giữa người đàn ông khó chịu này và Tiêu Ninh là thế nào.
Rốt cuộc thì chuyện xảy ra trước đó là em trai của Tiêu Ninh và tiền bối Cận Phong nảy sinh tình yêu đồng giới, mặc dù nhà trường ra sức ngăn cản nghiêm ngặt, cấm nhắc lại nhưng hầu hết mọi người vẫn còn lẩm bẩm trong lòng.
Tiêu Ninh hời hợt nói, “Cô không biết Phong Thành sao? Là anh trai của tôi, xem đi.”
Từ năm thứ ba cao trung, người nhà họ Phong đã không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Có lẽ là do tập đoàn Tập đoàn Toàn Cầu đột nhiên thay đổi thế lực nắm quyền, nguyên khí của Phong gia bị thương nặng một thời gian vẫn chưa hồi phục.
Tiêu Ninh cũng rất vui mừng vì được rảnh rỗi, nhưng Phong Thành lại đi công tác, lần này vẫn đi Bắc Kinh.
Phong Thành sẽ sớm trở lại, Tiêu Ninh đưa hắn lên giường lăn lộn một hồi.
Nếu không thể nhìn thấy người này trong một ngày một đêm, sao không đòi chút phần thưởng.
Máy bay chở Phong Thành đáp xuống sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải lúc hai giờ chiều, lần này hắn không đến một mình, còn có Bạch Bắc ở phía sau.
Hai người vừa đi ra khỏi cổng sân bay đã có người đợi xe.
Thấy hắn xuất hiện, tài xế lập tức mở cửa ghế sau.
Đợi Phong Thành lên xe, Bạch Bắc mới lên ghế phụ và xe khởi hành từ sân bay đông đúc tiến thẳng đến đại trạch Phong gia.
Đại trạch Phong gia vẫn giống như cách đây vài tháng, chỉ khác là bây giờ đang đến gần mùa thu, hoa trong vườn cũng dần có dấu hiệu tàn lụi.
Phong Thành đứng trước cánh cổng chạm khắc một lúc, đôi mắt sâu như nước cẩn thận quan sát tòa nhà sau mấy năm nay, rồi cánh cửa sắt đóng chặt trước mặt mở ra một tiếng lách cách.
Quản gia vội vàng chào hỏi, trên mặt không nén được vui mừng, “Tam thiếu gia, cậu đã trở về rồi, lão thái gia bị bệnh, vẫn lẩm bẩm nhắc cậu.”
Phong Thành nhẹ nhàng đáp lại, “Ông nội có ở trong phòng không?”
Người quản gia đáp lời và dẫn đường đến phòng của Phong Khánh ở lầu 3.
Ông ta là người duy nhất sống trên tầng này.
Bọn tiểu bối đều sống ở tầng dưới.
Phong Thành bước lên cầu thang xoắn ốc ở phía bên hành lang.
Ở đó là bức ảnh chụp treo tường của Phong Khánh, là dáng dấp khi còn trẻ của ông.
Với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, khí thế bất phàm, chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến người ta khiếp sợ.
Phong Thành liếc nhìn bức ảnh nhiều lần, và đột nhiên cảm thấy châm chọc.
Dù là người khôn khéo cường hãn đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ già đi.
Ông nội quả thật đã già, đã hồ đồ.
Quản gia dẫn hắn đến một cánh cửa gỗ chắc chắn, thấp giọng nói, “Bác sĩ vừa mới tiêm thuốc cho lão thái gia, hiện tại chắc là chưa ngủ.
Tam thiếu gia, cậu vào đi thôi.”
Phong Thành gật đầu bảo Bạch Bắc đợi ngoài cửa, dùng ngón tay mảnh khảnh cầm chốt cửa, khẽ xoay vòng liền mở cửa ra.
Đồ đạc trong phòng đều giống như ký ức của hắn khi còn bé, đơn giản, sắc sảo, mang khí chất độc nhất vô nhị của Phong Khánh.
Phong Khánh đang nằm trên chiếc giường gỗ chạm khắc, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh.
Nghe động tĩnh Phong Khánh mở mắt ra, hai mắt lập tức sáng ngời, giọng nói yếu ớt ly biệt, “Là Tiểu Thành đã trở lại.”
Phong Thành đi tới ghế bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng, “Ông nội.”
Phong Khánh đưa tay lên, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng bởi vì thể lực không có ông lại mềm nhũn ngã xuống.
Phong Thành nhìn ông không lên tiếng, Phong Khánh nhìn hắn bằng đôi mắt đục ngầu kia, đột nhiên nói, “Nghĩ thông suốt?”
Phong Thành giương mắt lên, trực tiếp nhìn chằm chằm ông, “Ông nội là chỉ buông tha Tiểu Ninh sao?”
“Hôm nay anh bằng lòng trở về, không phải nói với ta là anh đã có lựa chọn sao?” Có lẽ là bởi vì bệnh tật, giọng nói của Phong Khánh run run, nói xong còn dùng ánh mắt thật sắc nhìn cháu trai, có vẻ khẩn trương chờ một câu trả lời.
Phong Thành ngẩng đầu vén chăn bông cho ông, cười nói, “Bài học của Tập đoàn Toàn Cầu lẽ nào chưa đủ sao? Ông nội còn suy nghĩ chuyện này.”
Nghe vậy, Phong Khánh cũng không có vẻ gì là đặc biệt kinh ngạc, chỉ là nhìn hắn một hồi lâu mới nói, “Quả nhiên là anh.”
Trên môi nở nụ cười, Phong Thành nhẹ nhàng đáp, “Là con.”
“Tại sao?” Giọng nói của Phong Khánh run lên càng lúc càng dữ dội, bị Phong Thành làm tức giận không nhẹ, “Từ nhỏ đến lớn, anh là cháu trai ta thương nhất.
Không ngờ anh lại có tham vọng muốn ăn tươi nuốt sống tập đoàn.”
Phong Thành ngồi ngay ngắn ở đó, vóc người cao ngất như tùng, nụ cười trên môi dần dần bị thay thế bằng vẻ uy nghiêm, “Nếu không làm chuyện này, e rằng Tiểu Ninh sẽ chết giống như Dư Hiểu, chết oan chết uổng.
Con luôn nhớ kỹ vết xe đổ của anh cả, vì vậy ông nội, là các người đã ép buộc con.”
Phong Khánh nghe vậy thì bật cười, cười ngặt nghẽo rồi ho khan, giọng nói trở nên khàn khàn tức giận, “Được lắm! Phong gia rời đi tên súc sinh Phong Việt còn chưa đủ, bây giờ còn có thêm một người nữa, thật là, thật là tốt quá!” Lời này cực kỳ khó nghe, từ nhỏ đến giờ Phong Thành chưa từng bị sỉ nhục như thế này nhưng hắn vẫn như núi cao, không phản bác cũng không tức giận, chỉ mỉm cười với Phong Khánh.
Sau đó, hắn chậm rãi nói, “Ông nội nói thương con và mẹ con, tại sao lại để bà đỡ phát súng đó thay cho Phong Đình?”
Vẻ mặt của Phong Khánh lập tức khó coi, khuôn mặt vì câu nói này của hắn mà có chút méo mó, sau đó bình tĩnh nhìn Phong Thành, “Nói bậy bạ!”
“Có phải con đang nói nhảm không, trong lòng ông nội hiểu rõ nhất.
Bao năm qua Phong Đình càng sống tốt đẹp, con càng sẽ nghĩ đến mẹ con, người phụ nữ đáng thương này đã chết oan ức như thế nào.” Phong Thành nhìn ông lão trên giường bệnh với đôi mắt ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nhưng lại mang theo tà khí không nói nên lời như sứ giả đến từ địa ngục u ám, ánh mắt trở nên vô cùng điên và bướng bỉnh.
Phong Khánh kinh ngạc nói không ra lời, ông không ngờ Phong Thành lại nhớ tới chuyện này, hơn nữa hôm nay lại thản nhiên nói như vậy.
“Kẻ thù truyền kiếp của Phong gia đã phái người đến ám sát Phong Đình.
Dù đã cử thêm người bảo vệ nhưng vẫn có sơ hở.
Vì vậy, ông nội đã nói chuyện với người con dâu yêu quý nhất của mình, hứa hẹn với bà ấy rằng nếu bà ấy có thể ở lại bảo hộ sự sống Phong Đình thì con trai bà sẽ có một cuộc đời rực rỡ gấm hoa.
Kết quả là người phụ nữ khờ khạo tin điều đó, bị bắn vào tim chết ngay tại chỗ.
Các người tưởng đã giấu sự thật dưới đáy biển? Làm sao các người có thể nghĩ đến lúc ấy tôi cũng ở đó.” Từng chữ thoát ra khỏi miệng rất chậm, như là chủ nhân cố ý nhấn mạnh quá khứ mười mấy năm qua vẫn sống động như cũ, hai mắt Phong Thành nghiền ngẫm và yên tĩnh, lạnh như đại đương sâu thẳm.
Phong Khánh vẫn không nói, kỳ thật ông cũng không có gì để nói.
Phong Thành thở dài nói tiếp, “Con biết mẹ là tự nguyện chết thay cho Phong Đình, cho nên con chưa từng nghĩ tới việc ra tay đối với Phong gia, nhưng” Hắn nói xong liền dừng lại, ánh mắt nhìn vào gương mặt Phong Khánh bồi hồi, “Các người không nên động tới Tiểu Ninh.”
“Anh tốn nhiều công sức như vậy để đoạt lấy thiên hạ, chỉ vì một Tiểu Ninh?” Lúc này sự tỉnh táo của Phong Khánh đột nhiên sụp đổ, nhìn vào Phong Thành đầy vết tích.
Phong Thành ung dung ngồi ở bên giường, bởi vì nhắc tới người trong lòng, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng, “Con đã nói từ đầu, sẽ làm bất cứ điều gì vì Tiểu Ninh.”
Hai mắt Phong Khánh trợn to, tựa hồ khó tiêu hóa được sự thật này, thật lâu mới nói, “Phong Thành, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi ở cùng Tiêu Ninh!”
“Tập đoàn Toàn Cầu đổi chủ, ông nội, ông còn năng lực gì có thể ngăn cản con?” Phong Thành khóe miệng nhếch lên, cười đẹp đến quỷ dị.
“Hừ! Ngươi cho rằng Phong gia chỉ có một Toàn Cầu hay sao?” Phong Khánh cười nói, ánh mắt có chút sáng lên, “Đừng coi thường Phong gia.”
Phong Thành làm như có thật gật đầu, “Con biết Phong gia có kinh doanh vận tải, điện tử, trang phục, nhưng ông nội, bất quá thứ này so với Toàn Cầu chẳng là gì cả.
Hơn nữa, cái gọi là bên lề của ông không còn đủ nữa.
Hôm nay con tới chỉ muốn nói cho ông biết, khi nào bệnh tình của ông được chữa khỏi, con sẽ gửi ông sang Úc để bảo dưỡng tuổi thọ.
Còn Phong Đình và người vợ hợp pháp của ông ta sẽ đi cùng ông nội, để gia đình các người được đoàn tụ một chỗ, mọi người đều vui mừng.”
“Ngươi dám!” Phong Khánh tức giận đến muốn đứng dậy mà thân thể lại suy yếu, không thể làm theo ý mình.
Phong Thành cười nhẹ, giơ tay vỗ hai cái, cửa lại bị đẩy ra.
Một người mặc âu phục màu xám bước vào, sắc mặt bình thường, chỉ có một đôi mắt sáng ngời, Phong Khánh tức giận.
Vừa nhìn thấy người nọ, ông ta tức giận đến ngón tay phát run, quát lớn, “Vương Thần, ngươi là thứ ăn cây táo, rào cây sung!”
Người tên Vương Thần lễ phép cúi người về phía ông, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận đó, “Chủ tịch, xin chào.”
Phong Thành nhìn Vương Thần, rồi lại nhìn về phía Phong Khánh, “Ông nội, thương trường như chiến trường, người thắng là vua, kẻ thua là giặc, đừng trách ông dùng người, chỉ trách ông coi thường kẻ thù thôi.”
Nghe vậy, Phong Khánh thất bại buông xuống hai tay, hai mắt trở nên mờ mịt, lẩm bẩm nói, “Phong Chính dù cho tuổi còn trẻ cũng không đánh được ngươi.”
“Con sẽ thu xếp đường đi cho anh ấy, không làm phiền đến ông nội nhọc lòng.” Phong Thành đứng lên nhìn Phong Khánh trên giường một cách trịch thượng, nở một nụ cười dịu dàng và vô hại, “Ông nội, chúc ông một tuổi già vui vẻ.”
Khi Phong Thành đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Bắc vẫn đứng ở ngoài cửa, trên mặt không chút biểu cảm.
Vương Thần đi theo Phong Thành, mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại thôi, Phong Thành hỏi, “Vương thúc, có lời xin hãy nói thẳng.”
Vương Thần sửng sốt một chút, sau đó nói, “Nhị thiếu gia mất tích.”
“Ồ?” Phong Thành nhướng mày, “Chuyện xảy ra khi nào?
“Tối hôm qua.” Vương Thần không hiểu được tâm tư của người thanh niên trước mặt, trên trán bất giác toát ra mồ hôi lạnh, “Ta nghe người hầu nói rằng cậu ta đã không trở lại kể từ khi lái xe ra ngoài đêm qua.”
Phong Thành gật đầu, “Tôi hiểu rồi, Vương thúc trong khoảng thời gian này đã rất nỗ lực.
Tôi sẽ cho người tiến hành những việc mà tôi đã hứa lúc nãy, cứ yên tâm.”
Vương Thần lúc này mới lộ ra một tia vui mừng trên mặt, vội vàng nói, ” Cảm tạ tam thiếu gia.”
Nghe vậy Phong Thành bước chân nặng nề nói, “Sau này sẽ không có tam thiếu gia Phong gia, chỉ có Phong Thành.”
Vương Thần sửng sốt, “… vâng.”
Khi ba người bước ra khỏi đại trạch Phong gia, Vương Thần lái xe rời đi, Phong Thành đứng ở chỗ cũ nhìn lại căn nhà phía sau, ánh mắt sáng tối không đồng đều, ý tứ sâu như biển.
Một lúc sau mới nghe lời hắn nói, “Cử người đi tìm Phong Chính.
Dù gì thì anh ta cũng đã tốn rất nhiều công sức cho tập đoàn.
Anh ta không thể chỉ ngồi nhìn.
Nếu tìm được đừng động thủ.
Đưa anh ấy đến gặp tôi.”
Bạch Bắc cúi đầu đáp lại, liền nghe thấy hắn nói, “Chuyện này xong xuôi, tôi sẽ cho anh và Hạ Thất nghỉ một tháng.”
Nghĩ đến biểu hiện ngạc nhiên có thể có của Hạ Thất, Bạch Bắc cười nói, “Cảm tạ Thành ca.”
Khi Phong Thành đến An Bình đã qua giờ ăn tối, Tiêu Ninh vẫn đi học chưa về, cả nhà tối om không có đèn.
Sau khi Phong Thành ngồi trên ghế sô pha, lần đầu tiên hắn cảm thấy căn nhà thực sự quá lớn, Tiêu Ninh không ở, nơi này vắng vẻ trống rỗng như đất hoang.
Hắn ngồi ở phòng khách một lúc mới chậm rãi lên lầu tắm rửa, lúc đi ra khỏi phòng tắm là tin nhắn mà Tiêu Ninh gửi mười phút trước trên điện thoại di động: Tối nay nhà Tần Thư có tiệc, ngày mai em sẽ về, nhớ ăn cơm.
Nội dung rất ngắn gọn, Phong Thành cười nhẹ sau khi nhìn thấy nó, bấm số điện thoại của Tiêu Ninh.
Lời nhắc thoại đã tắt, nụ cười trên khóe miệng Phong Thành cũng từ từ nhạt đi, thay vào đó hắn gọi cho Tần Thư.
Có lẽ Tần Thư đang ngủ, giọng của cậu ta bị đánh thức mà tức giận, “Ai đó?”
“Là tôi.”
Tần Thư nghe thấy giọng nói của Phong Thành, ồ một tiếng, vội vàng hỏi, “Tiểu Ninh có chuyện gì muốn nói sao?” Lúc này Phong Thành gọi điện thoại cho cậu ta, ngoại trừ liên quan đến Tiêu Ninh, Tần Thư không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Phong Thành nói, “Em ấy vừa mới ngủ say, sinh ý của Ngự Thiện Phường thế nào rồi?”
“Cũng không tệ, tôi có thời gian đều ăn ở đó, tay nghề của đầu bếp rất tốt.” Tần Thư nhất thời nở nụ cười rạng rỡ.
“Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, ngủ tiếp đi.”.
Mỗi ngày đều làm bài thi, làm bài thi, ngoại trừ ăn, uống, ngủ..
thì làm bài thi.
Tiêu Ninh cảm thấy cuộc đời này phải trải qua năm cuối cấp đen đủi.
Ngự Thiện Phường đã đi vào quỹ đạo, anh không cần phải tốn quá nhiều công sức để nó đi đúng hướng, nên Tiêu Ninh dồn hết tâm sức cho việc học.
Tỉ lệ nhập học mỗi năm của trường trung học Anh Lan nằm trong top 1 top 2 những trường giỏi nhất cả nước, và kết quả của Tiêu Ninh trong hai năm qua tương đối ổn định.
Giáo viên đã nói chuyện với anh vài lần, về cơ bản là không cần căng thẳng, cứ phát huy năng lực học tập như bình thường, làm hại Tiêu Ninh mỗi lần nghe là một lần ngủ gà ngủ gật.
Phong Thành cảm thấy thương anh học tập vất vả nên tối nào cũng đến cổng trường đón anh tan học.
Mà thể chất hắn hút ong bướm hút vô số đào hoa, rước thêm mấy cô gái dạn dĩ chạy thẳng tới gần.
Phong tiên sinh cười rất tốt bụng, giọng nói nhẹ nhàng, “Xin lỗi, tôi có người thích.”
Những cô gái đó nói, “Điều đó có gì quan trọng? Chúng tôi không ngại.”
Phong tiên sinh tiếp tục cười, “Nhưng tôi ngại, người tôi thích sẽ phiền.”
Mọi người đều thầm đoán trong lòng về mối quan hệ giữa người đàn ông khó chịu này và Tiêu Ninh là thế nào.
Rốt cuộc thì chuyện xảy ra trước đó là em trai của Tiêu Ninh và tiền bối Cận Phong nảy sinh tình yêu đồng giới, mặc dù nhà trường ra sức ngăn cản nghiêm ngặt, cấm nhắc lại nhưng hầu hết mọi người vẫn còn lẩm bẩm trong lòng.
Tiêu Ninh hời hợt nói, “Cô không biết Phong Thành sao? Là anh trai của tôi, xem đi.”
Từ năm thứ ba cao trung, người nhà họ Phong đã không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Có lẽ là do tập đoàn Tập đoàn Toàn Cầu đột nhiên thay đổi thế lực nắm quyền, nguyên khí của Phong gia bị thương nặng một thời gian vẫn chưa hồi phục.
Tiêu Ninh cũng rất vui mừng vì được rảnh rỗi, nhưng Phong Thành lại đi công tác, lần này vẫn đi Bắc Kinh.
Phong Thành sẽ sớm trở lại, Tiêu Ninh đưa hắn lên giường lăn lộn một hồi.
Nếu không thể nhìn thấy người này trong một ngày một đêm, sao không đòi chút phần thưởng.
Máy bay chở Phong Thành đáp xuống sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải lúc hai giờ chiều, lần này hắn không đến một mình, còn có Bạch Bắc ở phía sau.
Hai người vừa đi ra khỏi cổng sân bay đã có người đợi xe.
Thấy hắn xuất hiện, tài xế lập tức mở cửa ghế sau.
Đợi Phong Thành lên xe, Bạch Bắc mới lên ghế phụ và xe khởi hành từ sân bay đông đúc tiến thẳng đến đại trạch Phong gia.
Đại trạch Phong gia vẫn giống như cách đây vài tháng, chỉ khác là bây giờ đang đến gần mùa thu, hoa trong vườn cũng dần có dấu hiệu tàn lụi.
Phong Thành đứng trước cánh cổng chạm khắc một lúc, đôi mắt sâu như nước cẩn thận quan sát tòa nhà sau mấy năm nay, rồi cánh cửa sắt đóng chặt trước mặt mở ra một tiếng lách cách.
Quản gia vội vàng chào hỏi, trên mặt không nén được vui mừng, “Tam thiếu gia, cậu đã trở về rồi, lão thái gia bị bệnh, vẫn lẩm bẩm nhắc cậu.”
Phong Thành nhẹ nhàng đáp lại, “Ông nội có ở trong phòng không?”
Người quản gia đáp lời và dẫn đường đến phòng của Phong Khánh ở lầu 3.
Ông ta là người duy nhất sống trên tầng này.
Bọn tiểu bối đều sống ở tầng dưới.
Phong Thành bước lên cầu thang xoắn ốc ở phía bên hành lang.
Ở đó là bức ảnh chụp treo tường của Phong Khánh, là dáng dấp khi còn trẻ của ông.
Với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, khí thế bất phàm, chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến người ta khiếp sợ.
Phong Thành liếc nhìn bức ảnh nhiều lần, và đột nhiên cảm thấy châm chọc.
Dù là người khôn khéo cường hãn đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ già đi.
Ông nội quả thật đã già, đã hồ đồ.
Quản gia dẫn hắn đến một cánh cửa gỗ chắc chắn, thấp giọng nói, “Bác sĩ vừa mới tiêm thuốc cho lão thái gia, hiện tại chắc là chưa ngủ.
Tam thiếu gia, cậu vào đi thôi.”
Phong Thành gật đầu bảo Bạch Bắc đợi ngoài cửa, dùng ngón tay mảnh khảnh cầm chốt cửa, khẽ xoay vòng liền mở cửa ra.
Đồ đạc trong phòng đều giống như ký ức của hắn khi còn bé, đơn giản, sắc sảo, mang khí chất độc nhất vô nhị của Phong Khánh.
Phong Khánh đang nằm trên chiếc giường gỗ chạm khắc, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh.
Nghe động tĩnh Phong Khánh mở mắt ra, hai mắt lập tức sáng ngời, giọng nói yếu ớt ly biệt, “Là Tiểu Thành đã trở lại.”
Phong Thành đi tới ghế bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng, “Ông nội.”
Phong Khánh đưa tay lên, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng bởi vì thể lực không có ông lại mềm nhũn ngã xuống.
Phong Thành nhìn ông không lên tiếng, Phong Khánh nhìn hắn bằng đôi mắt đục ngầu kia, đột nhiên nói, “Nghĩ thông suốt?”
Phong Thành giương mắt lên, trực tiếp nhìn chằm chằm ông, “Ông nội là chỉ buông tha Tiểu Ninh sao?”
“Hôm nay anh bằng lòng trở về, không phải nói với ta là anh đã có lựa chọn sao?” Có lẽ là bởi vì bệnh tật, giọng nói của Phong Khánh run run, nói xong còn dùng ánh mắt thật sắc nhìn cháu trai, có vẻ khẩn trương chờ một câu trả lời.
Phong Thành ngẩng đầu vén chăn bông cho ông, cười nói, “Bài học của Tập đoàn Toàn Cầu lẽ nào chưa đủ sao? Ông nội còn suy nghĩ chuyện này.”
Nghe vậy, Phong Khánh cũng không có vẻ gì là đặc biệt kinh ngạc, chỉ là nhìn hắn một hồi lâu mới nói, “Quả nhiên là anh.”
Trên môi nở nụ cười, Phong Thành nhẹ nhàng đáp, “Là con.”
“Tại sao?” Giọng nói của Phong Khánh run lên càng lúc càng dữ dội, bị Phong Thành làm tức giận không nhẹ, “Từ nhỏ đến lớn, anh là cháu trai ta thương nhất.
Không ngờ anh lại có tham vọng muốn ăn tươi nuốt sống tập đoàn.”
Phong Thành ngồi ngay ngắn ở đó, vóc người cao ngất như tùng, nụ cười trên môi dần dần bị thay thế bằng vẻ uy nghiêm, “Nếu không làm chuyện này, e rằng Tiểu Ninh sẽ chết giống như Dư Hiểu, chết oan chết uổng.
Con luôn nhớ kỹ vết xe đổ của anh cả, vì vậy ông nội, là các người đã ép buộc con.”
Phong Khánh nghe vậy thì bật cười, cười ngặt nghẽo rồi ho khan, giọng nói trở nên khàn khàn tức giận, “Được lắm! Phong gia rời đi tên súc sinh Phong Việt còn chưa đủ, bây giờ còn có thêm một người nữa, thật là, thật là tốt quá!” Lời này cực kỳ khó nghe, từ nhỏ đến giờ Phong Thành chưa từng bị sỉ nhục như thế này nhưng hắn vẫn như núi cao, không phản bác cũng không tức giận, chỉ mỉm cười với Phong Khánh.
Sau đó, hắn chậm rãi nói, “Ông nội nói thương con và mẹ con, tại sao lại để bà đỡ phát súng đó thay cho Phong Đình?”
Vẻ mặt của Phong Khánh lập tức khó coi, khuôn mặt vì câu nói này của hắn mà có chút méo mó, sau đó bình tĩnh nhìn Phong Thành, “Nói bậy bạ!”
“Có phải con đang nói nhảm không, trong lòng ông nội hiểu rõ nhất.
Bao năm qua Phong Đình càng sống tốt đẹp, con càng sẽ nghĩ đến mẹ con, người phụ nữ đáng thương này đã chết oan ức như thế nào.” Phong Thành nhìn ông lão trên giường bệnh với đôi mắt ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nhưng lại mang theo tà khí không nói nên lời như sứ giả đến từ địa ngục u ám, ánh mắt trở nên vô cùng điên và bướng bỉnh.
Phong Khánh kinh ngạc nói không ra lời, ông không ngờ Phong Thành lại nhớ tới chuyện này, hơn nữa hôm nay lại thản nhiên nói như vậy.
“Kẻ thù truyền kiếp của Phong gia đã phái người đến ám sát Phong Đình.
Dù đã cử thêm người bảo vệ nhưng vẫn có sơ hở.
Vì vậy, ông nội đã nói chuyện với người con dâu yêu quý nhất của mình, hứa hẹn với bà ấy rằng nếu bà ấy có thể ở lại bảo hộ sự sống Phong Đình thì con trai bà sẽ có một cuộc đời rực rỡ gấm hoa.
Kết quả là người phụ nữ khờ khạo tin điều đó, bị bắn vào tim chết ngay tại chỗ.
Các người tưởng đã giấu sự thật dưới đáy biển? Làm sao các người có thể nghĩ đến lúc ấy tôi cũng ở đó.” Từng chữ thoát ra khỏi miệng rất chậm, như là chủ nhân cố ý nhấn mạnh quá khứ mười mấy năm qua vẫn sống động như cũ, hai mắt Phong Thành nghiền ngẫm và yên tĩnh, lạnh như đại đương sâu thẳm.
Phong Khánh vẫn không nói, kỳ thật ông cũng không có gì để nói.
Phong Thành thở dài nói tiếp, “Con biết mẹ là tự nguyện chết thay cho Phong Đình, cho nên con chưa từng nghĩ tới việc ra tay đối với Phong gia, nhưng” Hắn nói xong liền dừng lại, ánh mắt nhìn vào gương mặt Phong Khánh bồi hồi, “Các người không nên động tới Tiểu Ninh.”
“Anh tốn nhiều công sức như vậy để đoạt lấy thiên hạ, chỉ vì một Tiểu Ninh?” Lúc này sự tỉnh táo của Phong Khánh đột nhiên sụp đổ, nhìn vào Phong Thành đầy vết tích.
Phong Thành ung dung ngồi ở bên giường, bởi vì nhắc tới người trong lòng, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng, “Con đã nói từ đầu, sẽ làm bất cứ điều gì vì Tiểu Ninh.”
Hai mắt Phong Khánh trợn to, tựa hồ khó tiêu hóa được sự thật này, thật lâu mới nói, “Phong Thành, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi ở cùng Tiêu Ninh!”
“Tập đoàn Toàn Cầu đổi chủ, ông nội, ông còn năng lực gì có thể ngăn cản con?” Phong Thành khóe miệng nhếch lên, cười đẹp đến quỷ dị.
“Hừ! Ngươi cho rằng Phong gia chỉ có một Toàn Cầu hay sao?” Phong Khánh cười nói, ánh mắt có chút sáng lên, “Đừng coi thường Phong gia.”
Phong Thành làm như có thật gật đầu, “Con biết Phong gia có kinh doanh vận tải, điện tử, trang phục, nhưng ông nội, bất quá thứ này so với Toàn Cầu chẳng là gì cả.
Hơn nữa, cái gọi là bên lề của ông không còn đủ nữa.
Hôm nay con tới chỉ muốn nói cho ông biết, khi nào bệnh tình của ông được chữa khỏi, con sẽ gửi ông sang Úc để bảo dưỡng tuổi thọ.
Còn Phong Đình và người vợ hợp pháp của ông ta sẽ đi cùng ông nội, để gia đình các người được đoàn tụ một chỗ, mọi người đều vui mừng.”
“Ngươi dám!” Phong Khánh tức giận đến muốn đứng dậy mà thân thể lại suy yếu, không thể làm theo ý mình.
Phong Thành cười nhẹ, giơ tay vỗ hai cái, cửa lại bị đẩy ra.
Một người mặc âu phục màu xám bước vào, sắc mặt bình thường, chỉ có một đôi mắt sáng ngời, Phong Khánh tức giận.
Vừa nhìn thấy người nọ, ông ta tức giận đến ngón tay phát run, quát lớn, “Vương Thần, ngươi là thứ ăn cây táo, rào cây sung!”
Người tên Vương Thần lễ phép cúi người về phía ông, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận đó, “Chủ tịch, xin chào.”
Phong Thành nhìn Vương Thần, rồi lại nhìn về phía Phong Khánh, “Ông nội, thương trường như chiến trường, người thắng là vua, kẻ thua là giặc, đừng trách ông dùng người, chỉ trách ông coi thường kẻ thù thôi.”
Nghe vậy, Phong Khánh thất bại buông xuống hai tay, hai mắt trở nên mờ mịt, lẩm bẩm nói, “Phong Chính dù cho tuổi còn trẻ cũng không đánh được ngươi.”
“Con sẽ thu xếp đường đi cho anh ấy, không làm phiền đến ông nội nhọc lòng.” Phong Thành đứng lên nhìn Phong Khánh trên giường một cách trịch thượng, nở một nụ cười dịu dàng và vô hại, “Ông nội, chúc ông một tuổi già vui vẻ.”
Khi Phong Thành đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Bắc vẫn đứng ở ngoài cửa, trên mặt không chút biểu cảm.
Vương Thần đi theo Phong Thành, mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại thôi, Phong Thành hỏi, “Vương thúc, có lời xin hãy nói thẳng.”
Vương Thần sửng sốt một chút, sau đó nói, “Nhị thiếu gia mất tích.”
“Ồ?” Phong Thành nhướng mày, “Chuyện xảy ra khi nào?
“Tối hôm qua.” Vương Thần không hiểu được tâm tư của người thanh niên trước mặt, trên trán bất giác toát ra mồ hôi lạnh, “Ta nghe người hầu nói rằng cậu ta đã không trở lại kể từ khi lái xe ra ngoài đêm qua.”
Phong Thành gật đầu, “Tôi hiểu rồi, Vương thúc trong khoảng thời gian này đã rất nỗ lực.
Tôi sẽ cho người tiến hành những việc mà tôi đã hứa lúc nãy, cứ yên tâm.”
Vương Thần lúc này mới lộ ra một tia vui mừng trên mặt, vội vàng nói, ” Cảm tạ tam thiếu gia.”
Nghe vậy Phong Thành bước chân nặng nề nói, “Sau này sẽ không có tam thiếu gia Phong gia, chỉ có Phong Thành.”
Vương Thần sửng sốt, “… vâng.”
Khi ba người bước ra khỏi đại trạch Phong gia, Vương Thần lái xe rời đi, Phong Thành đứng ở chỗ cũ nhìn lại căn nhà phía sau, ánh mắt sáng tối không đồng đều, ý tứ sâu như biển.
Một lúc sau mới nghe lời hắn nói, “Cử người đi tìm Phong Chính.
Dù gì thì anh ta cũng đã tốn rất nhiều công sức cho tập đoàn.
Anh ta không thể chỉ ngồi nhìn.
Nếu tìm được đừng động thủ.
Đưa anh ấy đến gặp tôi.”
Bạch Bắc cúi đầu đáp lại, liền nghe thấy hắn nói, “Chuyện này xong xuôi, tôi sẽ cho anh và Hạ Thất nghỉ một tháng.”
Nghĩ đến biểu hiện ngạc nhiên có thể có của Hạ Thất, Bạch Bắc cười nói, “Cảm tạ Thành ca.”
Khi Phong Thành đến An Bình đã qua giờ ăn tối, Tiêu Ninh vẫn đi học chưa về, cả nhà tối om không có đèn.
Sau khi Phong Thành ngồi trên ghế sô pha, lần đầu tiên hắn cảm thấy căn nhà thực sự quá lớn, Tiêu Ninh không ở, nơi này vắng vẻ trống rỗng như đất hoang.
Hắn ngồi ở phòng khách một lúc mới chậm rãi lên lầu tắm rửa, lúc đi ra khỏi phòng tắm là tin nhắn mà Tiêu Ninh gửi mười phút trước trên điện thoại di động: Tối nay nhà Tần Thư có tiệc, ngày mai em sẽ về, nhớ ăn cơm.
Nội dung rất ngắn gọn, Phong Thành cười nhẹ sau khi nhìn thấy nó, bấm số điện thoại của Tiêu Ninh.
Lời nhắc thoại đã tắt, nụ cười trên khóe miệng Phong Thành cũng từ từ nhạt đi, thay vào đó hắn gọi cho Tần Thư.
Có lẽ Tần Thư đang ngủ, giọng của cậu ta bị đánh thức mà tức giận, “Ai đó?”
“Là tôi.”
Tần Thư nghe thấy giọng nói của Phong Thành, ồ một tiếng, vội vàng hỏi, “Tiểu Ninh có chuyện gì muốn nói sao?” Lúc này Phong Thành gọi điện thoại cho cậu ta, ngoại trừ liên quan đến Tiêu Ninh, Tần Thư không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Phong Thành nói, “Em ấy vừa mới ngủ say, sinh ý của Ngự Thiện Phường thế nào rồi?”
“Cũng không tệ, tôi có thời gian đều ăn ở đó, tay nghề của đầu bếp rất tốt.” Tần Thư nhất thời nở nụ cười rạng rỡ.
“Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, ngủ tiếp đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook