Tế Thủy Trường Lưu
-
Chương 3: Cái Gọi Là Người Thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh à, điện thoại của ai vậy?” Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi khi thấy anh trai ngây người ra.
Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn em trai, dưới ánh đèn mờ mịt, Tiêu Vũ có chút lo lắng lại có chút thất thần, ánh sáng trên đầu dường như bị nhòe đi, và bóng đồ đạc chiếu trên tường trở nên mơ hồ.
Tiêu Ninh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Ba mẹ đã xảy ra chuyện.
Anh đi bệnh viện xem thử.”
Tiêu Vũ vẻ mặt khiếp sợ, sau đó kéo tay anh, “Em đi cùng anh.”
Tiêu Ninh không kiên trì, gật đầu đồng ý.
Vào ngày này mười bốn năm trước, anh và Tiêu Vũ đã cùng nhau đến bệnh viện như thế này.
Khi đến nơi, họ chỉ kịp nhìn thấy hai thi thể được phủ vải trắng.
Xe của cha mẹ va chạm với một chiếc xe tải, để cứu mẹ, cha đã chèn mình dưới bánh xe tải, có lẽ ông sẽ không bao giờ biết được, dù có ông có lấy thân mình ra cứu mẹ vẫn không sống được.
Sau đó, anh và Tiêu Vũ trở thành những đứa trẻ mồ côi.
Số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi trong cuốn sổ tiết kiệm trở thành vật bảo đảm duy nhất cho hai đứa trẻ sắp bước vào năm thứ nhất cao trung*.
*Hệ thống giáo dục của Trung Quốc:
Hệ thống giáo dục Trung Quốc
So sánh hệ thống giáo dục giữa Việt Nam và Trung Quốc
So với hệ thống giáo dục của nước ta, hệ thống giáo dục của Trung Quốc được chia như sau:
Tiểu học 6 năm = Lớp 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 (~ cấp tiểu học của nước ta)Sơ trung 3 năm: Năm nhất – năm hai – năm ba = Lớp 7 – 8 – 9 (~ cấp trung học cơ sở của nước ta)Cao trung 3 năm: Năm nhất – năm hai – năm ba = Lớp 10 – 11 – 12 (~ trung học phổ thông của nước ta)
Các cấp cao đẳng, đại học, cao học… sau đó vẫn giống tên gọi bên mình.
Trong truyện, tác giả có nói Tiêu Ninh và Tiêu Vũ sắp vào cao trung năm nhất (lớp 10).
Tức là hiện tại Tiêu Ninh và Tiêu Vũ vẫn còn đang học sơ trung năm ba (lớp 9).
Mình sẽ dựa theo hệ thống giáo dục bên Trung và giữ nguyên cách gọi của tác giả.
Thời điểm đó, Tiêu Ninh còn quá nhỏ nên bị đả kích nặng nề trước cú sốc mất cha mẹ, tiền bạc trong vụ tai nạn và tài sản cha mẹ để lại lần lượt bị họ hàng chia nhau, cuối cùng, ngay cả căn nhà cũng phải bán đi.
Anh và Tiêu Vũ trở thành trẻ mồ côi, bị người thân ném qua ném lại như quả bóng cho đến khi anh bỏ học bước vào thế giới ngầm, còn Tiêu Vũ được một cặp vợ chồng hiếm muộn kế bên nhà nhận nuôi và cuối cùng mới có được một cuộc sống hạnh phúc.
Chuyện xảy ra sau này, nghĩ lại mà kinh sợ.
Hai người chạy ra khỏi nhà vào giờ tan sở cao điểm, xe taxi nào cũng để biển báo “đầy khách”, Tiêu Vũ lo lắng nhưng Tiêu Ninh lại bình tĩnh lạ thường.
Anh đã từng sống một lần, trãi qua lần nữa bất quá chỉ là vạch trần vết sẹo trong lòng, tự nhiên sẽ đau đớn, mà anh đã qua cái tuổi vui buồn hờn giận đều thể hiện ra ngoài.
Mấy chiếc xe taxi đều chật cứng cả, Tiêu Ninh đột nhiên bước ra giữa đường trong vẻ mặt hết hồn của anh em trai, anh chặn đầu một chiếc ô tô màu đen.
Tài xế đạp phanh gấp cách anh không xa, vừa nhìn vừa chửi đứa nhỏ liều lĩnh, “Thằng nhóc kia mắc cái chứng gì vậy? Muốn chết hả!”
Tiêu Ninh đi tới mở cửa chỗ ngồi cạnh tài xế, kéo đứa em trai đang sững sờ một bên đẩy vào, sau đó tự mình mở cửa ghế sau ngồi xuống, trầm giọng nói, “Bác trai, phiền bác đưa hai đứa con tới bệnh viện Nhân dân số 3.
Ba mẹ con bị tai nạn xe hơi còn chưa qua khỏi nguy hiểm.
Nếu bác là một người có lương tâm, xin hãy đồng ý với yêu cầu của con.” Nếu người lái xe kéo họ lên và ném họ vào bên đường trong giây tiếp theo, thì đó cũng là lẽ thường, bởi vì hầu hết mọi người trên thế giới này đều rất thờ ơ.
Tiêu Ninh anh là một trong số đó.
Bác tài xế chắc cũng không ngờ lại gặp hai đứa nhóc hư đốn như vậy, ông bất mãn, “Nếu không thì sao?”
Tiêu Ninh mím môi, bình tĩnh nói, “Bác ơi, bác không muốn giúp thì cháu không có gì để nói, nhưng cháu nhớ biển số xe rồi, sau này gặp một lần sẽ đập một lần.”
Bác tài xế buồn cười nhìn anh một cái, sau đó khởi động xe và phi nước đại về phía bệnh viện.
Những tấm biển quảng cáo khổng lồ bay vụt qua cửa kính ô tô đang đóng chặt, ánh đèn rực rỡ bên đường xua đi bóng đen nặng nề bên trong xe, Tiêu Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy mình còn trẻ trên kính cửa sổ ô tô.
Một khuôn mặt dịu dàng, một cậu bé mười bốn tuổi lẽ ra phải mỉm cười tự tin, nhưng vì cái chết đột ngột của cha mẹ mà trở nên trần tục lõi đời.
Tiêu Vũ mở to đôi mắt mờ mịt, ngón tay chặt chẽ lôi chéo áo của anh, run rẩy hỏi, “Anh hai, ba và mẹ sẽ không bao giờ trở lại đúng không?”
Anh từng ghét đứa em trai này từ khi anh còn rất nhỏ, nhưng giờ anh không thể không nói ra những điều tổn thương đó, anh chỉ ôm em mình vào lòng và thủ thỉ, “Ba mẹ đi cùng nhau, họ sẽ tiếp tục hạnh phúc ở một nơi khác.
“
Tiêu Vũ thận trọng gật đầu, và lặp lại, “Ba mẹ sẽ rất hạnh phúc.”
Người thân cho rằng, hai anh em họ là sói mắt trắng*, cha mẹ mất, họ cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
* Sói mắt trắng = bạch nhãn lang: Bạch nhãn thông thường mang ý nghĩa bị coi thường, đáng ghét, “bạch nhãn lang” chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.
Tiêu Vũ buồn bã, lặng lẽ nắm lấy góc quần áo của anh và nói, “Anh hai, em phải làm gì đây? Em không khóc được.”
Tiêu Ninh vỗ vỗ bờ vai gầy của em mình nói, “Anh cũng vậy.”
Nửa tiếng sau xe dừng trước cổng bệnh viện, số lượng bệnh nhân và người nhà ở xung quanh vẫn còn rất đông.
Tiêu Ninh cảm ơn và đưa cho tài xế vài tờ tiền, bất kể tài xế có nhận không anh cũng không nhìn kịp, vội vã kéo Tiêu Vũ vọt vào bệnh viện.
Lúc Tiêu Ninh và Tiêu Vũ chạy nhanh đến cửa phòng phẫu thuật, đã có vài người chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy họ đến, tất cả đều đứng dậy rào đón.
Trong nhiều năm làm lão đại của Thanh Bang, Tiêu Ninh luôn tự hỏi, tại sao mình lại không nhìn rõ tâm địa những người được gọi là thân nhân kia, những người rốt cuộc sẽ giành tài sản để lại sau khi cha mẹ qua đời? Tại sao họ lại chán ghét việc phải nhận nuôi hai đứa con của anh trai mình? Tại sao sự ấm áp và hòa thuận được tạo ra khi cha mẹ còn sống, chỉ là một ảo ảnh?
Phải mất nhiều năm sau anh mới hiểu được bản chất con người rất nham hiểm, không dám thổ lộ lòng mình với ai, không dám ảo tưởng về ai, thậm chí em trai mình còn xấu hổ khắp nơi cũng chỉ vì một Cận Phong.
“Tiêu Ninh, Tiêu Vũ, sao hai con lại ở đây?” Người dì nhỏ lo lắng nhìn hai anh em, vừa đau khổ vừa lo lắng.
Tiêu Vũ thấy anh trai không nói chuyện, vội vàng nói: “Dì ơi, ba mẹ con có ổn không?”
“Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành.” Vẻ mặt chân thành của dì nhỏ lo lắng, đương nhiên thật sự rất lo lắng và chăm sóc cho hai anh em nhà họ Tiêu, đáng tiếc là thân phận phụ nữ lo việc nhà, cũng không thể nói gì.
Tiêu Ninh kéo Tiêu Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh, nghe thấy bác trai cả lên tiếng, “Sao lâu như vậy vẫn còn tiến hành ca mổ? Tài xế gây ra vụ tai nạn rốt cuộc có bị bắt chưa?”
Tiêu Ninh cười nhạo trong lòng, câu sau mới là quan trọng nhất với ông ta đi, chỉ cần bắt được tài xế gây tai nạn thì sẽ được bồi thường rất lớn, buôn bán cả đời cũng không kiếm được chừng ấy tiền.
Bác gái lớn thấp thỏm nói, “Nhà máy đã báo cáo sự việc rồi ông à.
Nghe nói đã bắt được tài xế, đang chờ đưa qua đây a.”
Khoảng một giờ sau, cửa phòng mổ được đẩy ra.
Tiêu Ninh đứng dậy chạy tới, không chút hồi hộp nhìn vào hai tấm vải trắng, dưới tấm vải trắng ấy là hai người thân yêu nhất của mình.
Tiêu Vũ ở bên cạnh nắm chặt tay anh, cuối cùng nước mắt cũng lăn xuống, bác sĩ nhìn thấy hai thiếu niên đang xót thương, bỗng thở dài, “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tiêu Ninh tay run run vén tấm vải trắng lên.
Diện mạo của cha mẹ vẫn như trong trí nhớ, mẹ của họ là một người phụ nữ xinh đẹp, thích trang điểm nhẹ và mặc một chiếc váy đỏ.
Ba sẽ luôn mang quà về cho bà mỗi khi ông trở về từ một chuyến đi công tác.
Đôi khi là một đôi giày cao gót, đôi khi là một bó hoa loa kèn.
Cả hai đều là những người tiêu biểu cho chủ nghĩa lãng mạn, cho dù đã kết hôn nhiều năm và con cái đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng họ vẫn giữ nguyên sự lãng mạn đó.
Những lúc này, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ sẽ nấp một bên và len lén cười.
Nếu cái chết là một cuộc hành trình, Tiêu Ninh hy vọng rằng cha mẹ mình có thể gặp nhau ở một thế giới khác và tiếp tục sự lãng mạn ấy.
Dung nhan của cha mẹ bình yên hơn cả mong đợi, Tiêu Ninh đưa tay ra vuốt ve đôi mắt mà họ sẽ không bao giờ mở được nữa, trái tim đau buốt như bị ai đâm vào.
Cảnh sát đến ngay sau đó, họ giải thích và mô tả chi tiết về việc bồi thường, do tài xế xe tải đã uống rượu và lái xe nên mọi trách nhiệm sẽ thuộc về đối phương.
Ngay khi nghe đến từ bồi thường, một số người lớn đã sáng mắt lên, còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên đã đi trước một bước, “Chú cảnh sát, chuyện của ba mẹ sẽ do cháu và em trai hoàn toàn chịu trách nhiệm xử lý, cháu không muốn có bất kỳ người ngoài nào can thiệp.”
“Thằng nhỏ này, dì là em gái ruột của mẹ con, làm sao có thể tính là người ngoài.” Dì nhỏ bất mãn trước tiên.
Tiêu Ninh không nhìn dì, nhìn người cảnh sát lớn tuổi hơn một chút, thận trọng nói, “Nếu vì tuổi còn nhỏ mà cháu không thể giải quyết chuyện này một mình, cháu có thể thuê luật sư.”
Người cảnh sát trung niên nhìn đứa trẻ đầy quyết tâm, ông nhớ lại bao nhiêu vụ tai nạn như vậy, tiền bạc bị người thân nuốt chửng, những đứa trẻ phải sống trong cô đơn và bơ vơ, suy nghĩ xong ông nói, “Dù sao các con vẫn còn ở tuổi vị thành niên, theo quy định của quốc gia, thì các con phải có người giám hộ hợp pháp.” Lúc này, cảnh sát nhìn những người lớn xung quanh và nói với Tiêu Ninh,” Ông bà nội hay ông bà ngoại của con vẫn còn chứ? “
Tiêu Ninh lắc đầu.
“Còn… ông cố và bà cố thì sao?” Người cảnh sát trung niên ngập ngừng hỏi lại.
Tiêu Ninh muốn lắc đầu, nhưng đột nhiên dừng lại, bà cố của anh chắc vẫn còn sống chứ, bà chắc cũng khoảng 70 tuổi đi, vì vậy anh liền nói, “Con có một bà cố cũng sống ở An Bình.
Bà ấy có thể làm người giám hộ cho tụi con được không?” Bà cố vẫn luôn yêu thương anh và Tiêu Vũ, nhưng sau đó lại bị bác và chú ruột làm tức chết.
“Bà ấy có mắc các bệnh hay triệu chứng như bệnh Alzheimer không?” Cảnh sát hỏi.
Tiêu Ninh lắc đầu, bà cố tuy đã già nhưng tai thính mắt tinh lắm.
“Vậy được rồi, mấy ngày nữa có thể đưa bà cố đến ủy ban khu phố làm thủ tục, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Tiêu Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy chờ con bên này làm xong sẽ cho chú câu trả lời thuyết phục.
Nếu chú có bất kỳ vấn đề gì, xin vui lòng liên hệ với con.
Con hy vọng chú cảnh sát có thể nhận ra con và em trai là những người có tư cách cao nhất để xử lý chuyện này.” Tiền bạc cha mẹ vất vả cả đời dù có ném xuống sông xuống biển cũng không thể để những người gọi là ruột thịt này nuốt chửng được.
Người cảnh sát trung niên nhìn anh một cái thật sâu, sau đó dẫn theo cấp dưới rời đi.
Lúc cảnh sát rời đi, hai anh em nhà họ Tiêu đã bị dì nhỏ và bác lớn tấn công.
Dì nhỏ nói hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, bà cố của ngươi lớn tuổi như vậy, ngươi lại đi gây rối cho bà sao? Dì lớn nói Tiêu Ninh, con thật thà quá, chúng ta chỉ muốn cha mẹ con nhập thổ cho yên, uổng công chú tụi bây lo lắng, công sức bị tụi bây ném xuống nước cả rồi, họ tức giận nói, Tiêu Ninh, thằng nhóc này có phải người nhà họ Tiêu không, ngay cả bác lớn cũng không tin tưởng?
Tiêu Ninh không còn là một cậu thiếu niên 14 tuổi không biết làm gì, chỉ nói vài câu rồi câm lặng nghe người lớn như trước.
Anh trả lời, “Ba mẹ tôi mới vừa lạnh.
Các người đã ở đây nghĩ về tiền bồi thường và tài sản, không sợ họ hoá thành quỷ tới tìm các người sao?”
Tiêu Vũ có chút sợ hãi mà trốn sau lưng anh trai mình, dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, từ nhỏ được lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ.
Vốn có một tầm nhìn đơn giản, nên cậu không hiểu tại sao những người thân của mình, những người từng có nụ cười ấm áp lại nháy mắt mọc đầy răng nanh, khủng khiếp như sứ giả tới từ địa ngục.
Cuối cùng, sự náo động cũng tan vỡ, hai dì dượng hậm hực rời đi, người bác lớn và người dì lớn cũng đi theo, bỏ lại hai đứa con và hai cái xác tươi một cách tàn nhẫn.
Tiêu Ninh nhìn theo bóng lưng xa dần của họ, trên môi hiện lên một nụ cười nhạt..
“Anh à, điện thoại của ai vậy?” Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi khi thấy anh trai ngây người ra.
Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn em trai, dưới ánh đèn mờ mịt, Tiêu Vũ có chút lo lắng lại có chút thất thần, ánh sáng trên đầu dường như bị nhòe đi, và bóng đồ đạc chiếu trên tường trở nên mơ hồ.
Tiêu Ninh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Ba mẹ đã xảy ra chuyện.
Anh đi bệnh viện xem thử.”
Tiêu Vũ vẻ mặt khiếp sợ, sau đó kéo tay anh, “Em đi cùng anh.”
Tiêu Ninh không kiên trì, gật đầu đồng ý.
Vào ngày này mười bốn năm trước, anh và Tiêu Vũ đã cùng nhau đến bệnh viện như thế này.
Khi đến nơi, họ chỉ kịp nhìn thấy hai thi thể được phủ vải trắng.
Xe của cha mẹ va chạm với một chiếc xe tải, để cứu mẹ, cha đã chèn mình dưới bánh xe tải, có lẽ ông sẽ không bao giờ biết được, dù có ông có lấy thân mình ra cứu mẹ vẫn không sống được.
Sau đó, anh và Tiêu Vũ trở thành những đứa trẻ mồ côi.
Số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi trong cuốn sổ tiết kiệm trở thành vật bảo đảm duy nhất cho hai đứa trẻ sắp bước vào năm thứ nhất cao trung*.
*Hệ thống giáo dục của Trung Quốc:
Hệ thống giáo dục Trung Quốc
So sánh hệ thống giáo dục giữa Việt Nam và Trung Quốc
So với hệ thống giáo dục của nước ta, hệ thống giáo dục của Trung Quốc được chia như sau:
Tiểu học 6 năm = Lớp 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 (~ cấp tiểu học của nước ta)Sơ trung 3 năm: Năm nhất – năm hai – năm ba = Lớp 7 – 8 – 9 (~ cấp trung học cơ sở của nước ta)Cao trung 3 năm: Năm nhất – năm hai – năm ba = Lớp 10 – 11 – 12 (~ trung học phổ thông của nước ta)
Các cấp cao đẳng, đại học, cao học… sau đó vẫn giống tên gọi bên mình.
Trong truyện, tác giả có nói Tiêu Ninh và Tiêu Vũ sắp vào cao trung năm nhất (lớp 10).
Tức là hiện tại Tiêu Ninh và Tiêu Vũ vẫn còn đang học sơ trung năm ba (lớp 9).
Mình sẽ dựa theo hệ thống giáo dục bên Trung và giữ nguyên cách gọi của tác giả.
Thời điểm đó, Tiêu Ninh còn quá nhỏ nên bị đả kích nặng nề trước cú sốc mất cha mẹ, tiền bạc trong vụ tai nạn và tài sản cha mẹ để lại lần lượt bị họ hàng chia nhau, cuối cùng, ngay cả căn nhà cũng phải bán đi.
Anh và Tiêu Vũ trở thành trẻ mồ côi, bị người thân ném qua ném lại như quả bóng cho đến khi anh bỏ học bước vào thế giới ngầm, còn Tiêu Vũ được một cặp vợ chồng hiếm muộn kế bên nhà nhận nuôi và cuối cùng mới có được một cuộc sống hạnh phúc.
Chuyện xảy ra sau này, nghĩ lại mà kinh sợ.
Hai người chạy ra khỏi nhà vào giờ tan sở cao điểm, xe taxi nào cũng để biển báo “đầy khách”, Tiêu Vũ lo lắng nhưng Tiêu Ninh lại bình tĩnh lạ thường.
Anh đã từng sống một lần, trãi qua lần nữa bất quá chỉ là vạch trần vết sẹo trong lòng, tự nhiên sẽ đau đớn, mà anh đã qua cái tuổi vui buồn hờn giận đều thể hiện ra ngoài.
Mấy chiếc xe taxi đều chật cứng cả, Tiêu Ninh đột nhiên bước ra giữa đường trong vẻ mặt hết hồn của anh em trai, anh chặn đầu một chiếc ô tô màu đen.
Tài xế đạp phanh gấp cách anh không xa, vừa nhìn vừa chửi đứa nhỏ liều lĩnh, “Thằng nhóc kia mắc cái chứng gì vậy? Muốn chết hả!”
Tiêu Ninh đi tới mở cửa chỗ ngồi cạnh tài xế, kéo đứa em trai đang sững sờ một bên đẩy vào, sau đó tự mình mở cửa ghế sau ngồi xuống, trầm giọng nói, “Bác trai, phiền bác đưa hai đứa con tới bệnh viện Nhân dân số 3.
Ba mẹ con bị tai nạn xe hơi còn chưa qua khỏi nguy hiểm.
Nếu bác là một người có lương tâm, xin hãy đồng ý với yêu cầu của con.” Nếu người lái xe kéo họ lên và ném họ vào bên đường trong giây tiếp theo, thì đó cũng là lẽ thường, bởi vì hầu hết mọi người trên thế giới này đều rất thờ ơ.
Tiêu Ninh anh là một trong số đó.
Bác tài xế chắc cũng không ngờ lại gặp hai đứa nhóc hư đốn như vậy, ông bất mãn, “Nếu không thì sao?”
Tiêu Ninh mím môi, bình tĩnh nói, “Bác ơi, bác không muốn giúp thì cháu không có gì để nói, nhưng cháu nhớ biển số xe rồi, sau này gặp một lần sẽ đập một lần.”
Bác tài xế buồn cười nhìn anh một cái, sau đó khởi động xe và phi nước đại về phía bệnh viện.
Những tấm biển quảng cáo khổng lồ bay vụt qua cửa kính ô tô đang đóng chặt, ánh đèn rực rỡ bên đường xua đi bóng đen nặng nề bên trong xe, Tiêu Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy mình còn trẻ trên kính cửa sổ ô tô.
Một khuôn mặt dịu dàng, một cậu bé mười bốn tuổi lẽ ra phải mỉm cười tự tin, nhưng vì cái chết đột ngột của cha mẹ mà trở nên trần tục lõi đời.
Tiêu Vũ mở to đôi mắt mờ mịt, ngón tay chặt chẽ lôi chéo áo của anh, run rẩy hỏi, “Anh hai, ba và mẹ sẽ không bao giờ trở lại đúng không?”
Anh từng ghét đứa em trai này từ khi anh còn rất nhỏ, nhưng giờ anh không thể không nói ra những điều tổn thương đó, anh chỉ ôm em mình vào lòng và thủ thỉ, “Ba mẹ đi cùng nhau, họ sẽ tiếp tục hạnh phúc ở một nơi khác.
“
Tiêu Vũ thận trọng gật đầu, và lặp lại, “Ba mẹ sẽ rất hạnh phúc.”
Người thân cho rằng, hai anh em họ là sói mắt trắng*, cha mẹ mất, họ cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
* Sói mắt trắng = bạch nhãn lang: Bạch nhãn thông thường mang ý nghĩa bị coi thường, đáng ghét, “bạch nhãn lang” chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.
Tiêu Vũ buồn bã, lặng lẽ nắm lấy góc quần áo của anh và nói, “Anh hai, em phải làm gì đây? Em không khóc được.”
Tiêu Ninh vỗ vỗ bờ vai gầy của em mình nói, “Anh cũng vậy.”
Nửa tiếng sau xe dừng trước cổng bệnh viện, số lượng bệnh nhân và người nhà ở xung quanh vẫn còn rất đông.
Tiêu Ninh cảm ơn và đưa cho tài xế vài tờ tiền, bất kể tài xế có nhận không anh cũng không nhìn kịp, vội vã kéo Tiêu Vũ vọt vào bệnh viện.
Lúc Tiêu Ninh và Tiêu Vũ chạy nhanh đến cửa phòng phẫu thuật, đã có vài người chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy họ đến, tất cả đều đứng dậy rào đón.
Trong nhiều năm làm lão đại của Thanh Bang, Tiêu Ninh luôn tự hỏi, tại sao mình lại không nhìn rõ tâm địa những người được gọi là thân nhân kia, những người rốt cuộc sẽ giành tài sản để lại sau khi cha mẹ qua đời? Tại sao họ lại chán ghét việc phải nhận nuôi hai đứa con của anh trai mình? Tại sao sự ấm áp và hòa thuận được tạo ra khi cha mẹ còn sống, chỉ là một ảo ảnh?
Phải mất nhiều năm sau anh mới hiểu được bản chất con người rất nham hiểm, không dám thổ lộ lòng mình với ai, không dám ảo tưởng về ai, thậm chí em trai mình còn xấu hổ khắp nơi cũng chỉ vì một Cận Phong.
“Tiêu Ninh, Tiêu Vũ, sao hai con lại ở đây?” Người dì nhỏ lo lắng nhìn hai anh em, vừa đau khổ vừa lo lắng.
Tiêu Vũ thấy anh trai không nói chuyện, vội vàng nói: “Dì ơi, ba mẹ con có ổn không?”
“Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành.” Vẻ mặt chân thành của dì nhỏ lo lắng, đương nhiên thật sự rất lo lắng và chăm sóc cho hai anh em nhà họ Tiêu, đáng tiếc là thân phận phụ nữ lo việc nhà, cũng không thể nói gì.
Tiêu Ninh kéo Tiêu Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh, nghe thấy bác trai cả lên tiếng, “Sao lâu như vậy vẫn còn tiến hành ca mổ? Tài xế gây ra vụ tai nạn rốt cuộc có bị bắt chưa?”
Tiêu Ninh cười nhạo trong lòng, câu sau mới là quan trọng nhất với ông ta đi, chỉ cần bắt được tài xế gây tai nạn thì sẽ được bồi thường rất lớn, buôn bán cả đời cũng không kiếm được chừng ấy tiền.
Bác gái lớn thấp thỏm nói, “Nhà máy đã báo cáo sự việc rồi ông à.
Nghe nói đã bắt được tài xế, đang chờ đưa qua đây a.”
Khoảng một giờ sau, cửa phòng mổ được đẩy ra.
Tiêu Ninh đứng dậy chạy tới, không chút hồi hộp nhìn vào hai tấm vải trắng, dưới tấm vải trắng ấy là hai người thân yêu nhất của mình.
Tiêu Vũ ở bên cạnh nắm chặt tay anh, cuối cùng nước mắt cũng lăn xuống, bác sĩ nhìn thấy hai thiếu niên đang xót thương, bỗng thở dài, “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tiêu Ninh tay run run vén tấm vải trắng lên.
Diện mạo của cha mẹ vẫn như trong trí nhớ, mẹ của họ là một người phụ nữ xinh đẹp, thích trang điểm nhẹ và mặc một chiếc váy đỏ.
Ba sẽ luôn mang quà về cho bà mỗi khi ông trở về từ một chuyến đi công tác.
Đôi khi là một đôi giày cao gót, đôi khi là một bó hoa loa kèn.
Cả hai đều là những người tiêu biểu cho chủ nghĩa lãng mạn, cho dù đã kết hôn nhiều năm và con cái đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng họ vẫn giữ nguyên sự lãng mạn đó.
Những lúc này, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ sẽ nấp một bên và len lén cười.
Nếu cái chết là một cuộc hành trình, Tiêu Ninh hy vọng rằng cha mẹ mình có thể gặp nhau ở một thế giới khác và tiếp tục sự lãng mạn ấy.
Dung nhan của cha mẹ bình yên hơn cả mong đợi, Tiêu Ninh đưa tay ra vuốt ve đôi mắt mà họ sẽ không bao giờ mở được nữa, trái tim đau buốt như bị ai đâm vào.
Cảnh sát đến ngay sau đó, họ giải thích và mô tả chi tiết về việc bồi thường, do tài xế xe tải đã uống rượu và lái xe nên mọi trách nhiệm sẽ thuộc về đối phương.
Ngay khi nghe đến từ bồi thường, một số người lớn đã sáng mắt lên, còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên đã đi trước một bước, “Chú cảnh sát, chuyện của ba mẹ sẽ do cháu và em trai hoàn toàn chịu trách nhiệm xử lý, cháu không muốn có bất kỳ người ngoài nào can thiệp.”
“Thằng nhỏ này, dì là em gái ruột của mẹ con, làm sao có thể tính là người ngoài.” Dì nhỏ bất mãn trước tiên.
Tiêu Ninh không nhìn dì, nhìn người cảnh sát lớn tuổi hơn một chút, thận trọng nói, “Nếu vì tuổi còn nhỏ mà cháu không thể giải quyết chuyện này một mình, cháu có thể thuê luật sư.”
Người cảnh sát trung niên nhìn đứa trẻ đầy quyết tâm, ông nhớ lại bao nhiêu vụ tai nạn như vậy, tiền bạc bị người thân nuốt chửng, những đứa trẻ phải sống trong cô đơn và bơ vơ, suy nghĩ xong ông nói, “Dù sao các con vẫn còn ở tuổi vị thành niên, theo quy định của quốc gia, thì các con phải có người giám hộ hợp pháp.” Lúc này, cảnh sát nhìn những người lớn xung quanh và nói với Tiêu Ninh,” Ông bà nội hay ông bà ngoại của con vẫn còn chứ? “
Tiêu Ninh lắc đầu.
“Còn… ông cố và bà cố thì sao?” Người cảnh sát trung niên ngập ngừng hỏi lại.
Tiêu Ninh muốn lắc đầu, nhưng đột nhiên dừng lại, bà cố của anh chắc vẫn còn sống chứ, bà chắc cũng khoảng 70 tuổi đi, vì vậy anh liền nói, “Con có một bà cố cũng sống ở An Bình.
Bà ấy có thể làm người giám hộ cho tụi con được không?” Bà cố vẫn luôn yêu thương anh và Tiêu Vũ, nhưng sau đó lại bị bác và chú ruột làm tức chết.
“Bà ấy có mắc các bệnh hay triệu chứng như bệnh Alzheimer không?” Cảnh sát hỏi.
Tiêu Ninh lắc đầu, bà cố tuy đã già nhưng tai thính mắt tinh lắm.
“Vậy được rồi, mấy ngày nữa có thể đưa bà cố đến ủy ban khu phố làm thủ tục, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Tiêu Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy chờ con bên này làm xong sẽ cho chú câu trả lời thuyết phục.
Nếu chú có bất kỳ vấn đề gì, xin vui lòng liên hệ với con.
Con hy vọng chú cảnh sát có thể nhận ra con và em trai là những người có tư cách cao nhất để xử lý chuyện này.” Tiền bạc cha mẹ vất vả cả đời dù có ném xuống sông xuống biển cũng không thể để những người gọi là ruột thịt này nuốt chửng được.
Người cảnh sát trung niên nhìn anh một cái thật sâu, sau đó dẫn theo cấp dưới rời đi.
Lúc cảnh sát rời đi, hai anh em nhà họ Tiêu đã bị dì nhỏ và bác lớn tấn công.
Dì nhỏ nói hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, bà cố của ngươi lớn tuổi như vậy, ngươi lại đi gây rối cho bà sao? Dì lớn nói Tiêu Ninh, con thật thà quá, chúng ta chỉ muốn cha mẹ con nhập thổ cho yên, uổng công chú tụi bây lo lắng, công sức bị tụi bây ném xuống nước cả rồi, họ tức giận nói, Tiêu Ninh, thằng nhóc này có phải người nhà họ Tiêu không, ngay cả bác lớn cũng không tin tưởng?
Tiêu Ninh không còn là một cậu thiếu niên 14 tuổi không biết làm gì, chỉ nói vài câu rồi câm lặng nghe người lớn như trước.
Anh trả lời, “Ba mẹ tôi mới vừa lạnh.
Các người đã ở đây nghĩ về tiền bồi thường và tài sản, không sợ họ hoá thành quỷ tới tìm các người sao?”
Tiêu Vũ có chút sợ hãi mà trốn sau lưng anh trai mình, dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, từ nhỏ được lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ.
Vốn có một tầm nhìn đơn giản, nên cậu không hiểu tại sao những người thân của mình, những người từng có nụ cười ấm áp lại nháy mắt mọc đầy răng nanh, khủng khiếp như sứ giả tới từ địa ngục.
Cuối cùng, sự náo động cũng tan vỡ, hai dì dượng hậm hực rời đi, người bác lớn và người dì lớn cũng đi theo, bỏ lại hai đứa con và hai cái xác tươi một cách tàn nhẫn.
Tiêu Ninh nhìn theo bóng lưng xa dần của họ, trên môi hiện lên một nụ cười nhạt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook