Khi phu quân đột ngột xuất hiện, Tầm Mạch Mạch rất tự nhiên giới thiệu lý do nàng vào Dược lâu, dù rằng hắn chưa hề hỏi.

Lúc nàng kể, Đồ Thanh cũng lắng nghe một cách chăm chú.

Khi rời khỏi Quân Lai khách điếm, nàng đi quá vội vàng, tuy hắn biết nàng có mối quan hệ với Dược lâu nhưng chi tiết thì không rõ. Giờ đây, nghe nàng giải thích kỹ lưỡng, hắn mới hiểu rõ.

"Vậy nên mẫu thân ngươi đưa ngươi đến Thiên Linh giới là để sư tổ chữa trị thương thế cho ngươi?"

"Đúng vậy."

Nhắc đến thương thế của mình, Tầm Mạch Mạch phấn khích.

"Sư tổ đối xử với ta rất tốt, hôm nay đã bắt đầu trị liệu rồi."

Đồ Thanh tất nhiên biết Tầm Mạch Mạch đã bắt đầu trị liệu, hắn cảm nhận được huyết sát ma khí trong cơ thể nàng đã được kích hoạt ngay từ lúc vào phòng.

"Trị liệu thế nào?"

"Mới ngày đầu tiên thôi, sư tổ và sư bá vẫn còn đang thảo luận phương án."

Nhìn vẻ mặt đầy phấn khởi của Tầm Mạch Mạch, Đồ Thanh không khỏi nghi hoặc. Theo hắn và Khê Cốc phân tích, thương thế của nàng không dễ chữa lành, huyết sát ma khí đã hòa hợp với kinh mạch, rất khó loại bỏ.

Ngay cả hắn cũng phải dùng khế ước tế phẩm mới có thể tạm thời kiểm soát được.

Chẳng lẽ y thuật của Dược lâu cao minh đến vậy? Không cần đến hắn can thiệp?

"Nhìn ngươi thế này, chắc là không có vấn đề gì lớn?"

"Cũng không hẳn."

Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

"Ta nhìn sắc mặt của sư tổ và sư bá cũng thấy không dễ trị, nhưng Vân sư huynh nói, chỉ cần họ thảo luận tức là đã có biện pháp. Trước đây còn không có cách nào, giờ được như vậy đã là rất tốt rồi, dù sao cũng chẳng thể tệ hơn hiện tại."

"Ngươi thật lạc quan."

"Lạc quan thì cuộc sống mới vui vẻ hơn. Hơn nữa, nếu thương thế của ta chữa khỏi, ta có thể bắt đầu tu luyện, nâng cao tu vi, rồi cung cấp nhiều linh lực hơn cho phu quân."

Đồ Thanh giật mình, rõ ràng không ngờ rằng vào lúc này Tầm Mạch Mạch vẫn nhớ đến hắn.

Tầm Mạch Mạch thấy phu quân đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự ngạc nhiên, nàng thoáng chút xấu hổ.

"Huynh đừng nhìn ta như thế, tuy huynh không nói nhưng ta biết ta là tế phẩm vô dụng nhất của huynh. Đáng lý ta nên cung cấp linh lực cho huynh, nhưng huynh chưa từng đòi hỏi gì từ ta."

Trong mắt Tầm Mạch Mạch, vị phu quân trên danh nghĩa này, người ân nhân từ thuở nhỏ ấy, là một bóng dáng đầy bí ẩn với đôi mắt đỏ như máu, thoạt nhìn giống một ma tu lạnh lùng, nhưng thực chất lại là người rất đỗi ôn hòa.

Vì lo cho cơ thể nàng hao tổn, hắn không hấp thu tinh huyết, mãi lâu sau mới kích hoạt khế ước.

Rõ ràng cần linh lực phụng dưỡng nhưng sau lần đầu suýt làm nàng kiệt sức, hắn không hề chủ động yêu cầu nữa.

Biết nàng có Thái Sơ Điệp nhưng không sử dụng được, hắn liền tặng nàng.

Biết nàng không đọc được lôi phù cấp sáu, hắn dùng thần thức bao quanh để giúp nàng đọc.

Dù cũng có điểm chưa tốt, như tật đa nghi khá nặng, hắn thường xuyên đặt những câu hỏi kỳ lạ hoặc hành động để thử lòng, như thể tin rằng nàng nhất định sẽ phản bội mình trong tương lai.

Dù nàng chưa hỏi trực tiếp, Tầm Mạch Mạch cũng đoán rằng hẳn đã có tế phẩm nào đó từng phản bội hắn.

Nhưng tổng thể mà nói, hắn vẫn là người rất ôn hòa.

Nghĩ vậy, nàng khẽ thốt lên:

"Phu quân, huynh thật sự rất ôn nhu với ta."

"Ai ôn nhu?"

Đồ Thanh không tin vào tai mình, lớn tiếng phản đối.

Tầm Mạch Mạch chỉ mỉm cười không nói gì.

Đúng rồi, phu quân của mình cũng có phần hay ngại ngùng.

"Được, ôn nhu đúng không, đợi sau này khi ngươi phải cung cấp linh lực cho ta, đừng có mà khóc lóc."

Đồ Thanh nói đầy hăm dọa. Đến lúc tu vi của nàng tăng lên, phải cung cấp linh lực lâu dài, nếu ma khí ăn mòn mà nàng còn nói hắn ôn nhu, thì hắn cũng chẳng ngại nhận điều đó.

"Được thôi, ta sẽ không khóc."

Tầm Mạch Mạch quả quyết đáp.

"Ngươi!" Đồ Thanh có chút không chịu nổi, muốn rời đi.

"Phu quân định đi sao?"

Tầm Mạch Mạch hiểu rõ tính cách của viên cầu nguyên thần này, mỗi lần thân mình kéo dài là hoặc tức giận, hoặc muốn rời đi.

"..." Đồ Thanh tiến thoái lưỡng nan, sao lại dễ dàng để nàng phát hiện như thế?

"Phu quân, ta có thể chủ động liên hệ với huynh không?"

Tầm Mạch Mạch tranh thủ lúc viên cầu còn chưa đi, nhanh chóng hỏi.

"Lần sau khi ta di chuyển chỗ ở, sẽ báo trước cho huynh."

Nói trước với ta? Đồ Thanh ngạc nhiên đáp.

"Ngươi đi đâu ta cũng có thể tìm thấy ngươi."

"Ta biết, nhưng nếu thương thế của ta lành, sau này ra ngoài rèn luyện, nếu đến nơi nguy hiểm, ta cũng có thể báo trước cho huynh."

Tầm Mạch Mạch không chút do dự trả lời.

Đến nơi nguy hiểm sẽ báo trước cho ta?

Đồ Thanh im lặng một lát rồi đáp:

"Ngươi dùng thần thức bao trùm Linh Lung thạch, ta sẽ nghe được."

"Vâng."

Nhận được câu trả lời, Tầm Mạch Mạch cũng không giữ người lâu, phất tay chào tạm biệt.

"Phu quân, hẹn gặp lại sau."

"..." Đồ Thanh.

.............................

Sáng sớm hôm sau, Tầm Mạch Mạch mang bản vẽ đến tìm Vân Phi Trần.

Vân Phi Trần đã dậy từ sớm, đang tưới dược thảo và kiểm tra sự phát triển của chúng.

"Vân sư huynh."

Tầm Mạch Mạch đứng ở cửa, vẫy tay gọi Vân Phi Trần, nét mặt rạng rỡ, đầy sức sống.

"Sư muội vào đi."

Vân Phi Trần đứng lên, đặt ấm nước xuống bên cạnh.

"Sư huynh, bản vẽ biệt thự cao cấp của ta đã hoàn thành rồi."

Tầm Mạch Mạch đưa bản vẽ mà nàng hoàn thành hôm qua cho Vân Phi Trần.

Vân Phi Trần mỉm cười nhận lấy, xem qua một lượt rồi nhướng mày nói:

"Quả thực là biệt thự cao cấp đấy, còn có cả phòng bếp và phòng tắm. Xem ra trước kia sư muội sống rất thoải mái."

Những người khác trong Dược lâu chỉ cần hai phòng: một phòng ngủ và một phòng luyện đan. Như Tầm Mạch Mạch, xây dựng cả phòng bếp và phòng tắm, không chỉ ở Dược lâu mà trong tu chân giới cũng rất hiếm thấy.

"Sư huynh đừng chê cười, ta tu luyện hai trăm năm mới miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ nên dù đã tích cốc nhưng vẫn không bỏ được thói quen ăn uống, thường làm ít đồ ăn vặt để giải khuây."

Tu sĩ Trúc Cơ thường là bước ngoặt, khi đạt đến cấp độ này, họ có thể tích cốc và học vài thuật pháp cơ bản như thanh khiết thuật. Thông thường, sau khi Trúc Cơ, tu sĩ sẽ bỏ việc ăn uống, tắm rửa, chỉ tập trung bế quan tu luyện suốt nhiều năm.

Nhưng với Tầm Mạch Mạch thì khác, nàng không thể tu luyện, mỗi ngày chỉ có thể ngồi không, ăn uống giết thời gian.

Vân Phi Trần cũng hiểu điều này, thấy nàng lạc quan dù năm mạch tổn hại, hắn thực lòng khâm phục.

Lập tức, hắn thu bản vẽ lại và nói:

"Ta sẽ đem bản vẽ này qua Khí phong, nhờ họ giúp muội xây phòng."

"Ơ, chẳng phải sư huynh sẽ tự xây sao?"

"Việc một viên đan dược có thể giải quyết thì không cần phải đích thân ra tay."

Vân Phi Trần bật cười.

Viên đan dược mà hắn nhắc đến tất nhiên là loại quý hiếm khó mua. Các lâu khác ở Thập Phương lâu vẫn mong có dịp hỗ trợ Dược lâu, họ sẽ dễ nhận được nhiều lợi ích hơn.

Tầm Mạch Mạch hiểu ý, cũng bật cười.

"Đi nào, chẳng phải muội muốn mua phù truyền tin sao? Khí lâu và Phù lâu ở gần nhau, ta sẽ dẫn muội đi."

Vân Phi Trần dẫn Tầm Mạch Mạch qua Khí lâu, dùng một viên phá trần đan để tuyển thợ xây phòng, sau đó cùng nhau đến Phù lâu.

Mỗi tòa lâu ở Thập Phương lâu có mục đích tu hành khác nhau nên hoàn cảnh cũng khác biệt rõ rệt.

Ở Dược lâu, khắp nơi đều tỏa ra mùi dược liệu, trừ khách viện ra, các khu vực khác đều trồng đầy linh thảo.

Khi qua Khí lâu, nơi đây tràn ngập hơi nóng của lửa, khắp nơi toàn là khoáng thạch.

Còn ở Phù lâu, dấu phù văn hiện diện khắp nơi, tu sĩ ai nấy đều cầm bút hoặc phù chú, tay áo còn vương đầy dấu mực.

"Vân sư huynh, các sư huynh sư tỷ ở đây đều là phù chú sư lợi hại phải không?"

Tầm Mạch Mạch háo hức hỏi.

"Sư muội cũng hứng thú với phù chú sao?"

"Một chút."

Tầm Mạch Mạch không giấu diếm.

"Phù chú và trận pháp đòi hỏi khả năng kiểm soát linh lực rất cao, cần có thiên phú mới học được..."

"Thiên phú của ta cũng tạm ổn."

Tầm Mạch Mạch lập tức lên tiếng.

"Ta đâu có nói muội không có thiên phú..." Vân Phi Trần cười, "Nếu muội thật sự có hứng thú, có thể mua vài quyển sách nhập môn mà học."

Lần đầu tiên thấy người tự khen mình một cách tự nhiên như vậy, Vân Phi Trần không khỏi thấy nàng đáng yêu.

"Vâng." Tầm Mạch Mạch vui vẻ gật đầu.

Mỗi tòa lâu ở Thập Phương lâu đều có chỗ bán vật phẩm đặc thù. Dược lâu bán dược phẩm, Phù lâu thì bán phù chú và tài liệu vẽ bùa.

"Vân sư huynh, hiếm thấy khách đến. Muốn mua loại phù nào vậy?"

Vân Phi Trần rõ ràng là người có tiếng tăm ở Thập Phương lâu, vừa bước vào đã có người nhận ra.

Người lên tiếng là một tu sĩ trẻ tuổi, trên tay cầm bút, tựa hồ đang ghi chép gì đó.

"Ta muốn mua phù truyền tin trống."

Vân Phi Trần đáp.

Phù truyền tin trống là loại phù chú đã được chế tác sẵn, tu sĩ chỉ cần truyền linh lực và khắc thần thức lên là có thể sử dụng, tiện lợi hơn nhiều so với việc tự chế tác.

"Muốn bao nhiêu?" Người kia hỏi.

"Sư muội, muội muốn bao nhiêu?" Vân Phi Trần quay đầu hỏi Tầm Mạch Mạch.

"Trước lấy một trăm tấm đi."

Tầm Mạch Mạch không quen biết nhiều người ở Thiên Linh giới, không cần quá nhiều phù truyền tin, nhưng nàng mua đồ luôn hào phóng, lại có túi càn khôn, nên chẳng lo chiếm diện tích.

"Sư muội?" Tu sĩ thanh niên kinh ngạc "Vân sư huynh, Dược lâu mới thu nhận đệ tử, lại còn là nữ đệ tử?"

Tu sĩ thanh niên không che giấu ánh mắt đánh giá Tầm Mạch Mạch, nàng cũng thản nhiên, thoải mái để cho hắn nhìn.

"Sư huynh mạnh khỏe, ta là Tầm Mạch Mạch."

"Sư muội mạnh khỏe."

Đây chính là nữ đệ tử duy nhất của Dược lâu, có thể dự đoán vị trí quan trọng của nàng sau này. Tu sĩ thanh niên lập tức trở nên niềm nở hơn.

"Sư muội chờ một chút, ta sẽ lấy cho muội loại phù truyền tin tốt nhất."

Nói xong, tu sĩ thanh niên vào kho hàng sau rồi cầm ra một sấp phù và giới thiệu.

"Tấm phù này ta vừa cải tiến, khi dùng hao tổn linh lực ít hơn, truyền được khoảng cách xa và có thể chịu tải trọng nặng. Gửi đồ xa vài cân cũng được."

Tầm Mạch Mạch tiếp nhận, theo bản năng dùng thần thức xem qua và phát hiện bản thân có thể đọc hiểu phù văn.

"Sư huynh, phù này khó vẽ không?"

"Sư muội có hứng thú với vẽ phù sao? Phù truyền tin này thuộc dạng nhập môn, vẽ không khó. Nếu muội muốn học, sư huynh có thể dạy."

"Vậy ta mua thêm một ít lá phù trống được không?"

Tầm Mạch Mạch nhanh chóng đáp lại, hóa ra đây là cấp nhập môn, bảo sao nàng vừa xem đã hiểu.

Thấy nàng nhiệt tình như vậy, tu sĩ thanh niên có chút ngạc nhiên.

"Địch Tông, lấy thêm vài cuốn sách nhập môn, cùng lá bùa, bút và linh mực cho sư muội luyện tập."

Vân Phi Trần lên tiếng bổ sung. Địch Tông chính là tên của tu sĩ thanh niên đó.

Địch Tông có chút ngạc nhiên nhưng cũng không lấy làm lạ. Mặc dù tu sĩ chuyên về phù chú không nhiều, nhưng hầu hết ai cũng học qua một chút. Chỉ là Tầm Mạch Mạch với tu vi Trúc Cơ mà đã muốn học phù chú, quả là hơi sớm mà thôi.

Dù vậy, Địch Tông không suy nghĩ nhiều, theo lời Vân Phi Trần lấy đồ đưa cho nàng.

"Sư muội, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ đến hỏi ta."

"Cảm ơn Địch sư huynh."

Thấy đối phương thân thiện, Tầm Mạch Mạch cũng cảm thấy vui vẻ.

Trước đây ở Thiên La tông, vì Cổ Thanh Linh và Cổ Ngọc Thành, các đệ tử không thích nàng, nên cảm giác thân thiết này thật mới mẻ.

Nghe nàng gọi mình là "sư huynh," lòng Địch Tông như nở hoa.

"Sư muội muốn vẽ thử một tấm không? Ta có thể dạy cho."

"Thật sao?"

"Được chứ, có gì đâu mà không được."

Địch Tông là phù chú sư nên có sẵn bút, lá bùa và linh mực, đưa ngay cho Tầm Mạch Mạch.

"Muội cứ chiếu theo phù văn của sư huynh mà vẽ, học bùa chú phải bắt đầu từ việc sao chép lại."

Tầm Mạch Mạch liếc nhìn Vân Phi Trần, thấy hắn gật đầu mỉm cười liền không khách khí.

Trước tiên, nàng dùng thần thức quan sát phù văn, khi đã ghi nhớ xong thì cầm bút bắt đầu vẽ lên lá bùa trống.

Ngay khi bút chạm vào lá bùa, một dòng linh lực nhàn nhạt lập tức xuất hiện, tuy dao động không lớn nhưng đủ khiến cả Địch Tông và Vân Phi Trần kinh ngạc.

Đây là... thành công rồi sao?

Phải biết rằng, mặc dù học vẽ bùa bắt đầu từ việc sao chép, nhưng để dung hợp linh lực vào phù văn cần khả năng kiểm soát linh lực rất cao.

Vậy mà Tầm Mạch Mạch, mới đạt Trúc Cơ kỳ, lại chỉ cần đặt bút là vẽ được?

"Xong rồi."

Trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, Tầm Mạch Mạch đã hoàn thành tấm phù truyền tin.

Cả hai lập tức cúi xuống xem, đặc biệt là Địch Tông, đôi mắt không lớn mà cũng tròn xoe, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không?

Sao... có vẻ phù truyền tin mà sư muội này vừa vẽ lại phát ra linh khí mạnh hơn phù của mình?

"Tầm sư muội, muội đã từng học vẽ bùa rồi sao?"

Địch Tông không nhịn được hỏi.

"Ta từng học qua thanh phong phù."

Thanh phong phù (phù gọi gió) là một loại phù đơn giản trong tu chân giới, cùng với trận vũ (trận gọi mưa) là hai kỹ thuật nhập môn. Trận vũ nàng đã cùng Đồ Thanh thử qua.

"Học từ khi nào?"

"Một tháng trước, ta tự học qua sách."

"Vân sư huynh."

Địch Tông kéo tay áo của Vân Phi Trần, lớn tiếng nói.

"Huynh nhận nhầm sư muội rồi, người như thế này phải đến Phù lâu của chúng ta mới đúng."

"Đừng mơ!"

Vân Phi Trần hất tay Địch Tông ra.

"Trúc Cơ kỳ mà đã có năng lực khống chế linh lực tốt thế này, đúng là thiên tài phù chú."

Địch Tông quay sang Tầm Mạch Mạch, tha thiết hỏi:

"Sư muội, muội muốn đến Phù lâu không? Sư phụ ta vẫn còn thiếu một đệ tử quan môn."

"Địch Tông, ta cảnh cáo ngươi, nếu cướp người, sau này đừng mong mua đan dược ở Dược lâu nữa."

Uy hiếp xong, ném lại một túi linh thạch, Vân Phi Trần kéo Tầm Mạch Mạch đang ngơ ngác rời đi, bỏ lại Địch Tông đang gọi với phía sau.

Đi được một đoạn, Vân Phi Trần mới hỏi Tầm Mạch Mạch:

"Muội thực sự biết vẽ bùa?"

"Ta chẳng đã nói rồi sao, thiên phú của ta tạm ổn mà." Tầm Mạch Mạch tự hào nói.

Vân Phi Trần thoáng ngạc nhiên rồi bật cười.

"Không biết tấm phù truyền tin này có thành công không?"

Tầm Mạch Mạch lấy tấm phù vừa vẽ ra.

"Có lẽ thành công rồi." Vân Phi Trần nói, "Muội muốn thử không?"

"Cũng đúng."

Tầm Mạch Mạch muốn thử nghiệm, liền mở túi càn khôn ra tìm phù truyền tin của một người, đầu tiên nàng thấy ngay tấm phù của Đồ Thanh.

Lúc rời Hương An thành, nàng đi quá vội vàng, chưa có dịp từ biệt Đồ Thanh cẩn thận.

Nghĩ vậy, nàng đặt phù truyền tin của mình lên phù của Đồ Thanh, khắc thần thức vào rồi ném ra.

Phù truyền tin sẽ mang theo hơi thở của chủ nhân, nếu chủ nhân che chắn thần thức thì phù sẽ không thể truyền tới.

"Đồ Thanh tiền bối, ta đã đến Dược lâu, đây là phù truyền tin của ta để sau này liên lạc."

Thấy tấm phù truyền tin bay đi, Vân Phi Trần hỏi:

"Vị Đồ Thanh tiền bối này là bằng hữu của muội sao?"

"Vâng, hắn là bằng hữu đầu tiên của ta ở Thiên Linh giới, đối xử rất tốt với ta. Lần trước đi cùng sư tổ đến Dược lâu, ta chưa kịp từ biệt hắn."

"Nếu vậy, sau này có thể mời hắn đến Dược lâu làm khách."

"Ta có thể mời khách đến Dược lâu sao?"

Tầm Mạch Mạch vui vẻ hỏi.

"Tất nhiên là được, muội là người của Dược lâu, muốn mời ai đến cũng được."

Vân Phi Trần khẽ gật đầu, xác nhận.

"Hơn nữa, nếu bằng hữu của muội muốn mua đan dược, cũng có thể nhận giá ưu đãi."

"Cảm ơn sư huynh."

Hai người vừa nói vừa quay lại Dược lâu, khi gần đến nơi, một đạo linh quang bay đến trước mặt.

"Đồ Thanh tiền bối hồi âm nhanh vậy?"

Nhìn tấm phù truyền tin quen thuộc, Tầm Mạch Mạch mừng rỡ.

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào phù truyền tin để kích hoạt, giọng Đồ Thanh vang lên:

"Cứu ta. Thập Phương thành, cửa nam."

"Vân sư huynh." Tầm Mạch Mạch ngay lập tức trở nên sốt sắng.

"Đi thôi."

Vân Phi Trần không chần chừ, điều khiển pháp khí phi hành bay thẳng về phía cửa nam Thập Phương thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương