Đồ Thanh mơ một giấc mộng, mơ tới thời điểm hắn vừa hóa hình người vào đời tu luyện.

Hắn vốn là một khối ám thạch trong thiên địa, có khả năng hấp thu cảm xúc vạn vật, trong đó tình yêu là loại rối rắm nhất. Dưới những cảm xúc u oán tẩm bổ, có một ngày hắn liền có thần thức thành Ám Ma.

Sinh vật mới sinh đa phần đều rất ngây thơ, nhưng Ám Ma lại khác. Bọn họ vì cảm xúc mà sinh ra, nên ngay từ lúc mới hình thành đã mang đầy đủ cung bậc cảm xúc. Tuy nhiên, để từ những cảm xúc đó hình thành cá tính riêng thì cần thời gian rất lâu.

Cho đến một ngày, hắn nhận được truyền thừa ký ức. Tộc Ám Ma trời sinh đã có ma thể, nếu muốn tu luyện thành tiên thì phải tìm được chân ái, cùng song tu phi thăng.

Nhưng chân ái đâu có dễ tìm như vậy? Nên trước khi tìm được chân ái, hắn có thể bố trí một ít tế phẩm giúp bọn họ giảm bớt ma khí, tăng lên tu vi.

Vì thế, hắn vận hành công pháp, bắt đầu tìm kiếm tế phẩm.

Chỉ là tộc Ám Ma đối với tế phẩm cũng rất kén chọn. Để trở thành tế phẩm của Ám Ma cần đáp ứng đủ hai điều kiện.

Thứ nhất là tự nguyện hiến tế, thứ hai là thiên phú trác tuyệt.

Thỏa mãn hai điều kiện trên, hắn mới vượt qua không gian đến trước mặt tế phẩm, quyết định có ký kết khế ước hay không.

Hắn mất cả ngàn năm mới tìm được mười hai tế phẩm, sau đó hắn hóa hình.

Ngày hóa hình, có một nam tử mặc áo lông chồn đến trước mặt hắn.

"Ta là Khê Cốc, tiền bối của ngươi. Nếu ngươi đã hóa hình thì cùng ta về tộc đi."

Sau khi theo Khê Cốc về một bí cảnh, hắn gặp mấy vị tiền bối trong tộc và thu lễ gặp mặt. Sau đó, hắn dùng hai năm tu luyện đến Trúc Cơ và ra ngoài rèn luyện.

Hắn quyết định đi gặp tế phẩm đầu tiên mà hắn ký khế ước hơn ngàn năm trước.

Theo hơi thở của Linh Lung thạch, hắn đến một hàn đàm sâu không thấy đáy. Từ Linh Lung thạch phản hồi, hắn biết dưới hàn đàm có một linh thú tu vi cường đại.

"Chẳng lẽ tế phẩm thứ nhất đã bị linh thú này giết?"

Đồ Thanh nhíu mày. Hắn cũng từng nghĩ đến việc giết linh thú này, nhưng hắn mới chỉ tu vi Trúc Cơ, đâu phải là đối thủ của linh thú.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định thu hồi Linh Lung thạch, đợi đến khi tu luyện cường đại rồi quay về tìm linh thú báo thù.

Linh Lung thạch là một bộ phận trên cơ thể hắn, cho nên ý niệm vừa động, Linh Lung thạch từ dưới hàn đàm bay lên.

Chỉ là vừa cầm Linh Lung thạch, hắn đã cảm nhận hơi thở của tế phẩm và biết tế phẩm vẫn chưa chết.

"Chẳng lẽ lúc rèn luyện không cẩn thận rơi xuống?"

Đồ Thanh không nghĩ nhiều, dù hắn đã dặn dò tế phẩm không thể để mất Linh Lung thạch nhưng nếu bất đắc dĩ, hắn cũng có thể lý giải.

Tìm được hơi thở tế phẩm, mọi chuyện liền đơn giản. Hắn chỉ mất mấy ngày đã tìm được tế phẩm ở hàn sơn.

Ngàn năm qua đi, tu sĩ Luyện Khí kỳ trước đây giờ đã tu thành Nguyên Anh kỳ đại năng. Đối với người cầm Linh Lung thạch xưng là chủ nhân xuất hiện, nàng có chút kinh ngạc.

"Ngươi làm sao tìm được ta?"

Tế phẩm thứ nhất kỳ quái hỏi.

"Linh Lung thạch là bằng chứng khế ước, chỉ cần có nó, ta có thể tìm được ngươi."

Đồ Thanh đáp.

"Sao ngươi lại ném Linh Lung thạch vào hàn đàm?"

"Ta không phải cố ý."

Tế phẩm thứ nhất đầy mặt vẻ xin lỗi.

"Ta lúc đó bị linh thú công kích, không may đánh rơi mất. Ta vẫn luôn không đánh lại linh thú kia nên không lấy lại được Linh Lung thạch. Đúng rồi, Đồ Thanh, ngươi mới tu vi Trúc Cơ, sao có thể lấy về được Linh Lung thạch?"

"Linh Lung thạch là bản thể của ta, ta có thể thao túng nó, thông qua nó cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh."

Lúc đó Đồ Thanh cũng không có thói quen bắt tế phẩm gọi là chủ nhân.

"Cảm ứng được hơi thở? Như vậy nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng cảm giác được?"

"Ân."

"Kia... nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi sẽ cứu ta không?"

"Sẽ."

Tế phẩm của hắn, hắn đương nhiên sẽ bảo vệ.

"Ta cầm lại Linh Lung thạch, không để mất nữa. Chờ lần sau gặp nguy hiểm, còn chờ ngươi cứu ta a."

Tế phẩm thứ nhất nghịch ngợm chớp chớp mắt, cầm Linh Lung thạch và cất giữ cẩn thận.

Sau đó, Đồ Thanh ở lại bên người tế phẩm thứ nhất, chậm rãi tu luyện. Tế phẩm cung cấp hết thảy những gì hắn cần, hai người ở chung vui vẻ cho đến nửa năm sau.

Đồ Thanh đang đả tỏa thì cảm nhận được tế phẩm gặp nguy hiểm. Không chút nghĩ ngợi, hắn theo hơi thở Linh Lung thạch bay qua.

Chỗ đó là một kiếm lư, bên trong có hai kiếm tu, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Hơi thở tế phẩm phát ra từ trong lò luyện pháp khí.

"Các ngươi giết nàng tế kiếm?"

Đồ Thanh ánh mắt biến đổi, huy kiếm xông qua. Nhưng hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nào phải đối thủ của những kiếm tu đó. Chỉ sau vài chiêu, hắn đã bị trọng thương và bị ném vào bếp lò.

Hỏa lò thiêu hủy cơ thể hắn trong nháy mắt, nguyên thần phá thể mà ra.

Ám Ma tộc bọn họ chỉ cần tu luyện thành người thì tu vi nguyên thần đều ở Đại Thừa sơ kỳ. Nhưng trước khi cơ thể tu luyện đuổi kịp nguyên thần thì bị tu vi cơ thể áp chế.

Bây giờ thân thể đã hủy, hắn trong nháy mắt khôi phục thực lực.

Hắn muốn lao ra ngoài giết hai kiếm tu để trả thù cho tế phẩm thì bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Sư thúc, ngươi xem cục đá kia có thể đốt thành tro hay không? Ma vật cổ quái tàn ác, không biết ném vào lò có chết thật không. Cục đá kia là bản thể hắn, không hủy diệt ta không yên tâm."

Đồ Thanh ngẩn ra, đôi con ngươi còn đỏ hơn lửa trong lò.

"Ngươi yên tâm, đây là thiên hỏa, khoáng thạch cứng rắn cỡ nào cũng có thể nung chảy."

"Vậy thì tốt, ma vật này thật không biết đủ. Ta cho hắn nhiều đan dược như vậy cũng không biết thấy tốt liền thôi, còn thật sự muốn làm chủ nhân ta."

Lúc trước ký kết khế ước, rõ ràng là ngươi chủ động hiến tế tất cả để đổi lấy cứu rỗi, vì sao lúc này lại thành ta không biết đủ?

Đồ Thanh không hiểu vì sao lời hứa đã từng ưng thuận, hiện tại nói đổi liền đổi. Hắn nghi hoặc, hắn phẫn uất, vì thế hắn lao ra khỏi lò hỏi.

"Vì sao?"

"Vì sao?" Tế phẩm thứ nhất thấy Đồ Thanh vẫn còn sống, có chút hoảng hốt, nhưng rồi nàng xé rách mặt nạ, thẳng thắn nói, "Ngươi khắp nơi đều tự xưng là chủ nhân, ta làm sao có thể nhận một ma vật làm chủ?"

"Ngươi không muốn thực hiện khế ước, sao không nói thẳng?"

"Nói thẳng? Ta đã ném Linh Lung thạch vào hàn đàm, ngươi vẫn có thể tìm về để tìm ta. Ta nói thẳng, liệu ngươi có giải trừ khế ước không?"

"Nguyên lai ngươi cố ý ném đi."

"Bằng không thì sao? Ngươi nghĩ ai sẽ nguyện ý mang theo một đồ vật như vậy, luôn bị ma vật giám thị?"

Đồ Thanh rốt cuộc hiểu ra, người từ mấy trăm năm trước đã không định thực hiện khế ước.

"Nếu ngươi không muốn thực hiện khế ước, thì hãy giải trừ đi."

Đồ Thanh giơ tay, Linh Lung thạch từ trong hỏa lò bay ra, không hề hao tổn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tế phẩm thứ nhất trực giác rằng Đồ Thanh sẽ không tha cho nàng dễ dàng, nhưng không biết hắn định làm thế nào.

"Một ngàn năm trước, ngươi trọng thương ở bắc hoang, kinh mạch đứt đoạn, thân thể bị vùi dưới cát vàng. Ta giúp ngươi thoát khỏi, chữa trị thương thế, vì vậy mới ký khế ước. Hiện giờ ngươi không muốn thực hiện khế ước, thì phải trả lại tất cả cho ta."

Nói xong, Đồ Thanh khép tay, bóp nát Linh Lung thạch thuộc về tế phẩm thứ nhất.

Khi Linh Lung thạch vừa nát, năng lực chữa trị của Đồ Thanh lập tức nghịch chuyển.

Chỉ trong chớp mắt, tế phẩm thứ nhất vốn không tổn hao nay đã kinh mạch đứt đoạn, thất khiếu chảy máu, nằm uể oải trên mặt đất, đồng thời thân thể lại bị chôn trong cát vàng.

"Sư muội."

"Sư điệt."

Đồ Thanh tự nhiên không quên hai kiếm tu này. Hắn một chưởng giết chết rồi bay trên không, trơ mắt nhìn tế phẩm thứ nhất trút hơi thở cuối cùng.

Sau đó, hắn liền minh bạch một điều, tế phẩm không cầm Linh Lung thạch rất có thể là cố ý ném đi, hắn phải cẩn trọng, không thể hoàn toàn tin tưởng.

Xoa huyệt thái dương phát đau, Đồ Thanh ngồi trong tiểu viện phát ngốc. Tại sao hắn lại mơ thấy chuyện này?

"Ta đi, sao ngươi không mang mặt nạ?"

Khê Cốc vừa rời giường, ra cửa thấy mặt Đồ Thanh, cả kinh kêu lên.

Đồ Thanh sờ mặt một phen, lúc này mới nhận ra, mình quên mang mặt nạ. Nhưng nơi này cũng không có người ngoài.

"Gọi quỷ à, ngươi thời điểm vừa hóa hình chẳng lẽ đẹp?"

"Ta vừa hóa hình cũng xấu, xấu đến mức không dám soi gương. Tế phẩm thứ nhất của ta ghét bỏ ta, vì vậy mới giải trừ khế ước."

Khê Cốc hai mắt sáng ngời.

"Nếu không, ngươi cũng thử chiêu này xem, làm tốt tiểu mười hai thì cùng ngươi giải trừ khế ước."

Đồ Thanh nhíu mày, sắc mặt không tốt.

"Thật sự, gương mặt này của ngươi nhìn một cái cũng khó chịu, huống chi phải làm đạo lữ..."

Khê Cốc tấm tắc lắc đầu.

"Nữ tu phần lớn thích cái đẹp, cho nên càng khó tiếp thu cái xấu. Ngươi thử nghĩ mà xem, đang thời khắc triền miên, ngươi thò gương mặt này ra thì... chậc chậc..."

"Này chỉ là tạm thời."

Đồ Thanh nhấp môi. Hiện giờ thân thể hắn bị ma khí ảnh hưởng nên mới có thể khó coi. Đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, dung mạo sẽ tự nhiên khôi phục. Từ những tiền bối trong tộc có thể thấy hắn tương lai sẽ không xấu. Ít nhất không thua Khê Cốc.

"Thế nào, định cùng tiểu mười hai song tu?"

Khê Cốc nói với vẻ xấu xa.

"Ta còn chưa nghĩ kỹ."

Đây là tế phẩm cuối cùng của hắn. Nếu nàng phản bội, dù hắn có tu vi Đại Thừa kỳ cũng sẽ tan biến, trở về hỗn độn.

Hắn còn chưa nghĩ xong, trong tình huống đối phương có thể phản bội, liệu hắn có nên tin tưởng một lần.

Hắn cần chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị tâm lý rằng Tầm Mạch Mạch có thể sẽ phản bội hắn.

Thế nào gọi là chưa nghĩ kỹ? Đã nghĩ đến nghĩ kỹ chỉ còn là vấn đề thời gian. Khê Cốc lắc lắc đầu, triệu ra giám linh bảo lô từ trong túi càn khôn ném qua.

Đồ Thanh tiếp lấy, nghi hoặc.

"Ta gần đây gặp được một nữ tu xinh đẹp, muốn cùng nàng vui vẻ một thời gian, không rảnh quản chuyện của các ngươi.

Ngươi cầm giám linh bảo lô đi giúp nàng tinh luyện Linh Chất Tử. Nếu muốn suy nghĩ, tiếp xúc nhiều vào, xem kỹ càng, cẩn thận suy nghĩ."

Nói xong, Khê Cốc mở quạt xếp, khoác áo lông chồn của hắn, phong tao rời khỏi sân.

Đồ Thanh nhìn giám linh bảo lô một lát, sau đó mang mặt nạ lên, cũng bước ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương