Tay Trong Tay, Ta Bên Nhau
-
Chương 1: Chương mở đầu
-1-
Xin chào, tôi là Thượng Đồng Lan. Hai mươi tuổi. Sinh viên năm hai trường Đại học A.
Cuộc đời tôi rất đơn giản, vô cùng đơn giản là đằng khác, các hoạt động sinh hoạt trong những ngày tháng sinh viên của tôi chỉ gồm: ăn, học, ngủ và đi chơi với bạn bè. Nhắc mới nói, xin miêu tả hiện trạng ngay lúc này, trong miệng tôi là một đũa mì to, hai má căng như không còn sức chứa. Phía đối diện là người chị em chí cốt Phí Ninh Loan, thong thả ngồi uống li soda.
Ta nói, cái cô họ Phí này quả là mỹ nhân, mọi cử chỉ hành động đều khác người. Không, không phải hành động quái gở mà là làm gì cũng như tiên nữ, cực kì tao nhã, khác hẳn người bình thường ( trong đó có tôi). Con trai thì thôi khỏi nói, bọn họ bao vây Phí Ninh Loan không còn khe hở. Còn tôi, một đứa con gái miễn cưỡng tự nhận là xinh đẹp, thùy mị nết na, dịu dàng chu đáo, có thể gắng gượng cho bằng bạn bằng bè. Nhưng. Đến bây giờ. Vẫn không có người yêu.
Mẹ kiếp! Thế này là thế nào?! Aaaaaaaaaaaaaaa… ”
-2-
Chào mọi người, tôi là Phí Ninh Loan. Bản thân tôi thì như đồng chí họ Thượng đã nói. Tôi là bạn cùng lớp với Đồng Lan hồi lớp ba, tính đến bây giờ cứ xem như chúng tôi là bạn thân. Thế nhưng, mọi người đã thấy cặp bạn thân nào chênh lệch cả về chiều cao, cân nặng, vóc dáng, sút hút như chúng tôi chưa? Nói ra thì thật ngượng:”, thế nhưng, việc tôi kết bạn với con nhóc không có gì đặc biệt này lại khiến tôi cứ đến đêm trước khi đi ngủ lại vắt óc suy nghĩ …
Rốt cuộc là mình bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại chơi chung với nó? Why?!
À, xin lỗi mọi người, tôi hơi mất kiểm soát. Thực ra, làm bạn với Thượng Đồng Lan cũng không tệ, ít nhất khi đi cùng nhau, cậu ấy có thể làm nền cho tôi…
Nói cho cùng, Đồng Lan là cô gái tốt (mặc dù không phải toàn diện) nhưng chung quy thì có thể dối lòng mà nhắm làm người yêu. Nhưng đến tận bây giờ, lí do vì sao cậu ấy vẫn chưa có người yêu, tôi thực sự không biết. Rất vui khi mọi người đã nghe tôi nói hết bài phát biểu. Xin cảm ơn.
-3-
Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người lần nữa. Nhưng việc tôi không có người yêu liệu có thật sự không liên can đến Phí tiểu thư của chúng ta? Mời nhìn vào màn hình, cùng đi ngược về khoảng thời gian chúng tôi học lớp mười.
Xin chào, tôi là Thượng Đồng Lan. Hai mươi tuổi. Sinh viên năm hai trường Đại học A.
Cuộc đời tôi rất đơn giản, vô cùng đơn giản là đằng khác, các hoạt động sinh hoạt trong những ngày tháng sinh viên của tôi chỉ gồm: ăn, học, ngủ và đi chơi với bạn bè. Nhắc mới nói, xin miêu tả hiện trạng ngay lúc này, trong miệng tôi là một đũa mì to, hai má căng như không còn sức chứa. Phía đối diện là người chị em chí cốt Phí Ninh Loan, thong thả ngồi uống li soda.
Ta nói, cái cô họ Phí này quả là mỹ nhân, mọi cử chỉ hành động đều khác người. Không, không phải hành động quái gở mà là làm gì cũng như tiên nữ, cực kì tao nhã, khác hẳn người bình thường ( trong đó có tôi). Con trai thì thôi khỏi nói, bọn họ bao vây Phí Ninh Loan không còn khe hở. Còn tôi, một đứa con gái miễn cưỡng tự nhận là xinh đẹp, thùy mị nết na, dịu dàng chu đáo, có thể gắng gượng cho bằng bạn bằng bè. Nhưng. Đến bây giờ. Vẫn không có người yêu.
Mẹ kiếp! Thế này là thế nào?! Aaaaaaaaaaaaaaa… ”
-2-
Chào mọi người, tôi là Phí Ninh Loan. Bản thân tôi thì như đồng chí họ Thượng đã nói. Tôi là bạn cùng lớp với Đồng Lan hồi lớp ba, tính đến bây giờ cứ xem như chúng tôi là bạn thân. Thế nhưng, mọi người đã thấy cặp bạn thân nào chênh lệch cả về chiều cao, cân nặng, vóc dáng, sút hút như chúng tôi chưa? Nói ra thì thật ngượng:”, thế nhưng, việc tôi kết bạn với con nhóc không có gì đặc biệt này lại khiến tôi cứ đến đêm trước khi đi ngủ lại vắt óc suy nghĩ …
Rốt cuộc là mình bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại chơi chung với nó? Why?!
À, xin lỗi mọi người, tôi hơi mất kiểm soát. Thực ra, làm bạn với Thượng Đồng Lan cũng không tệ, ít nhất khi đi cùng nhau, cậu ấy có thể làm nền cho tôi…
Nói cho cùng, Đồng Lan là cô gái tốt (mặc dù không phải toàn diện) nhưng chung quy thì có thể dối lòng mà nhắm làm người yêu. Nhưng đến tận bây giờ, lí do vì sao cậu ấy vẫn chưa có người yêu, tôi thực sự không biết. Rất vui khi mọi người đã nghe tôi nói hết bài phát biểu. Xin cảm ơn.
-3-
Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người lần nữa. Nhưng việc tôi không có người yêu liệu có thật sự không liên can đến Phí tiểu thư của chúng ta? Mời nhìn vào màn hình, cùng đi ngược về khoảng thời gian chúng tôi học lớp mười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook