Tẩy Trắng Ái Tình
-
Chương 3
Cuối tháng tư, Ngân Hách trợ giúp Lý Thị bình ổn chính quyền về chuyện công ty Phong Nguyên ác ý lôi kéo nhân dân khởi tố; trong tháng sáu tranh kiện thành công vụ một huynh đệ mang tội danh đánh lén cảnh sát điều hàng đến ngộ thương, từng bước một, Lý Ngân Hách rốt cục dùng thông minh cùng chăm chỉ của mình giành được tín nhiệm bên trong tập đoàn. Tới kì nghỉ hè đại học năm thứ nhất, Ngân Hách đã thành trợ lý chủ tịch chỉ sau Thủy Nguyên, tuy rằng không được người ngoài chú ý, nhưng y lại thật thật tại tại trở thành một nhân vật trung tâm trong Lý Thị, điều này làm cho nhân viên tùy tùng của y là Josh phá lệ vui vẻ.
Sáng sớm hôm nay, thời điểm Josh đi đến cửa phòng sách, nghe được Ngân Hách tựa hồ đang ở nói chuyện điện thoại, Josh thức thời đứng lại.
“Đã không còn đường sống quay trở về sao?”
“Nếu chúng ta hạ thấp chi phí vận chuyển, giảm bớt nhân công, sử dụng khoang chứa hàng không vi phạm quy định thì sao?”
“Ai bán đứng Lý Thị, điều tra ra sao?”
“Hắn không phải là quản lí của Đông Hán sao.”
“Hảo, Hải, em chờ anh trở về.”
Nghe Ngân Hách cúp điện thoại, Josh gõ cửa đi vào, Ngân Hách đang mệt mỏi gục vào trên bàn, đè nặng dưới thân một đống hồ sơ chồng chất.
“Ngân Hách thiếu gia, nên ăn điểm tâm.”
Ngân Hách từ trên bàn ngẩng đầu, tóc mái hỗn độn tản ra tới trên ót,cậu nhẹ nhàng dụi mắt đứng dậy.
“Cậu quá vất vả rồi, sẽ mệt chết đó.”
“Anh từng thấy qua người mười tám tuổi nào vì mệt mà chết chưa, Josh?”
Ngân Hách xoa xoa đầu tóc rối bời, duỗi thắt lưng thật dài, bắt đầu ở tại chỗ khởi động.
Josh chỉ đành nhìn y.
Thân thể Ngân Hách luôn luôn rất tốt, là một hài tử khỏe mạnh cơ hồ bách bệnh bất xâm, trước cuối tuần còn đắc ý nói cho Đông Hải biết chính mình đã báo danh tham gia đại hội thể dục thể thao chạy 3000 mét dành cho nam, cho nên lúc Đông Hải nghe tin cậu đã bất tỉnh quả thực không thể tin vào lổ tai của mình.
Thẳng đến khi vọt vào cửa phòng cứu thương trường học, sắc mặt của Đông Hải mới thoáng khôi phục bình thường, Lý Ngân Hách đang ở phòng cứu thương làm loạn chuyển cả phòng, Josh thì đứng ở bên cạnh bàn cùng bác sĩ nói chuyện.
Một phen ôm vai Ngân Hách, đôi chân mày rậm của Đông Hải nhíu lại, trong ánh mắt tựa hồ có thể toát ra lửa.
“Sao lại thế này?”
“Em… Sau khi chạy thì không di chuyển được.” Ngân Hách ảo não nói: “Hôm nay thiếu mất một người quan trọng, toàn bộ học sinh phía trước xem như quẳng cho chó gặm.”
“Không có việc gì em chạy nhanh như vậy làm gì chứ?! Chạy nhanh cỡ nào mà lại té xỉu?”
“Thi đấu a! Hôm nay là đại hội thể dục thể thao, em biết anh phải ký hợp đồng cho nên không nói cho anh biết.”
“Em!” Đông Hải chán nản, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ miếng băng gạt nhỏ trên trán của Ngân Hách, “Đau không? Nhiều lắm không?”
“Không đau, đáng tiếc vài tuần lễ đều phải mặt mày hốc hác.” Ngân Hách càng thêm ảo não, quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, khẳng định sẽ không để lại sẹo đúng không?”
“Ai u, ta muốn bị ngươi phiền muốn chết rồi, không có, mặc dù để lại sẹo, thì vẫn là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, được rồi chứ?.” Lão bác sĩ lắc đầu đi tới, hỏi Đông Hải, “Ngươi chính là ca ca của Lý Ngân Hách phải không?”
“Đúng.”
“Điều quan trọng là Lý Ngân Hách phải hảo hảo nghỉ ngơi cùng ăn cơm, cậu bởi vì ngủ không đủ giấc thiếu máu mà gây ra tuột huyết áp, cho nên mới té xỉu ở trên đường chạy.”
“Ngủ không đủ giấc?” Đông Hải nghi hoặc nhìn Ngân Hách.
” Thời điểm ngài không ở nhà, Ngân Hách thiếu gia mỗi ngày đều xem thứ này thứ nọ đến nửa đêm, có đôi khi suốt đêm, ăn cơm cũng không quy luật.” Josh đứng ở phía sau nói chuyện.
“Xem cái gì mà tới nửa đêm, tiểu thuyết võ hiệp hay là máy chơi game?” Bác sĩ nói.
“Đúng vậy sao?” Đông Hải lớn tiếng hỏi.
Ngân Hách chột dạ lắc đầu, “Không nghiêm trọng như vậy.”
“Đồ ngốc, thân thể không có, công ty còn có ích gì? Từ giờ trở đi, nghỉ!” Đông Hải thực tức giận.
“Cảm ơn Tạ bác sĩ.”
Đông Hải lôi kéo Ngân Hách đi ra.
“Ta còn mục nhảy xa hạng ba vẫn chưa hoàn thành, ” Thấy xe của Lý Đông Hải, Ngân Hách giẫy cánh tay nói.
“Bỏ cuộc.” Đông Hải mặt sa sầm tìm một cái mũ đội lên đầu Ngân Hách, vừa vặn che lại miếng băng lụa trắng chói mắt.
Ngân Hách thấy hắn thật sự tức giận, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
“Đi nơi nào?” Mở ra chiếc gương phía trước chỗ ngồi, Ngân Hách cong miệng xem cái mũ của mình.
“Lướt sóng.”
Thật là lướt sóng, hơn nữa là lướt sóng không có vệ sĩ!!
Lúc Ngân Hách trợn mắt há hốc mồm đi xuống phi cơ trực thăng, cũng đang lúc hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu đỏ khóa lại kết mây tía giữa nơi thủy thiên giao nhau bồng bềnh, bên trên, bầu trời màu tím xanh, phía dưới, vẩy cá tựa như bụi kim quang trong nước biển màu lam.
Đứng ở bên cạnh Huyền Nhai (vực thẳm), Ngân Hách thật lâu sau mới chậm rãi xoay người lại.
“Có ai biết chúng ta ở chỗ này không?” trong ánh mắt của Ngân Hách dường như có thể nhìn thấy sắc thái của ánh chiều tà.
“Không có.” Đông Hải chậm rãi ôm Ngân Hách vào trong lòng, dùng môi hôn lên miếng băng gạt trên trán Ngân Hách.”Chỉ có chúng ta.”
“Chúng ta hiện tại đi lướt sóng sao?” Cúi đầu tựa vào trước ngực Đông Hải, Ngân Hách hỏi những câu vô nghĩa.
“Không, bởi vì chúng ta hiện tại đang ngồi trước lò sưởi.” Đông Hải đồng dạng tựa hồ đắm chìm ở trong mộng.
Ngân Hách ăn cơm no, nằm trên tấm thảm ở bên cạnh lò sưởi. Ngọn nến trên cái bàn nhỏ, trong khay còn đặt mấy lát bánh mì dăm bông.
“Đông Hải, toàn bộ đảo đều là của anh sao?”
“Huyền Nhai này một nửa là của anh, một nửa bờ cát bên kia là làng chài.”
“Vì sao en chưa bao giờ biết phần sản nghiệp này?”
“Không ai biết cả, anh dùng danh nghĩa bảo mẫu mất đi của anh mua nó.”
“Nơi nào gần đây nhất?”
“Indonesia.”
Nhìn Ngân Hách thỏa mãn nằm giống như con mèo nhỏ, Lý Đông Hải ôn nhu hỏi nói: “Thích không? Không có điện thoại, không có đèn, đến đây, chẳng khác nào đoạn tuyệt với nhân thế.”
Ngân Hách hé miệng nở nụ cười: ” Nhà gỗ cùng ngọn nến này, thật sự không phải là phong cách của anh. Em nghĩ rằng anh chỉ thích chiếc ô tô Jaguar.”
“Gì chứ? Là phong cách của anh sao?”
Lò lửa cháy rừng rực, Đông Hải đã cởi áo, làn da màu đồng cổ ánh kết ánh lửa hồng càng hiện ra cơ bắp mê người. Hắn đắc ý đứng ở nơi đó, tay mang theo một cây đàn ghi-ta ở trong bóng sáng có vẻ cực kì tinh xảo.
Trong nhà gỗ truyền đến tiếng kinh hô trầm thấp của Ngân Hách, bóng người chớp lên chiếu vào trên bức màn, dần dần, tình nhân đang lúc khe khẽ thì thầm, âm thanh dây đàn nhu hòa nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng sóng nhấp nhô, tiếng đàn như kể, nửa đêm không người, ánh trăng từ trên mặt biển chậm rãi dâng lên cao.
***
Thời điểm kết thúc mùa hè, Lý Thị rốt cục lấy lại được một thành phố, sau khi Đông Hải thành công làm cho bang phái thế lực ở Đài Loan tả lay hữu lắc đầu nhập vào Lý Thị, Ngân Hách cùng Đông Hải lại có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, chạy đến trên đảo vô danh xả hơi hai ngày.
Ngân Hách thích ngồi ở Huyền Nhai, ngắm nhìn đàn hải âu ở dưới chân bay tới bay lui, ném một mẩu bánh mì vụn xuống, hải âu “Oa oa” kêu trên không trung bay vút đoạt thức ăn.
Đông Hải từ phía sau ôm lấy thắt lưng Ngân Hách, ghé vào trên mặt, chậm rãi có điểm mơ hồ.
“Em cảm thấy thật kỳ quái, vì cái gì Thanh Hải bang lại đầu nhập vào chúng ta, chúng ta hứa hẹn này nọ cũng không thể so với sức hấp dẫn của mồi nhử buôn bán nhà của Chu Đào, bọn họ vì sao lại bỏ hắn chọn ta?”
Đông Hải hắc hắc nở nụ cười, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ cọ ở trên lưng Ngân Hách, nhàn nhã nói: “Tòa nhà kia năm tầng, đáng tiếc năm đó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu chỉ làm móng hai tầng, tiếp qua một năm rưỡi sẽ trở thành tòa nhà nguy hiểm.”
Ngân Hách bật cười nghiêng đầu sang chỗ khác, “Làm sao anh biết?”
“Hoài thúc nói cho anh biết.”
“Cái gì?!” Ngân Hách sửng sốt.
“Đây là khoản giao dịch quan trọng nhất mà LýThị ký kết cùng hắn.”
“Anh là nói…?”
” Cơ mật cao nhất của Lý Thị, Chu Đào nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến.” Đông Hải nhẹ nhàng nói.
Nhìn Đông Hải tươi cười như cả người lẫn vật vô hại, Ngân Hách bất tri bất giác rùng mình một cái, sớm biết rằng tình nhân của y là một con báo nguy hiểm, vẫn có đôi khi lại cảm thấy khiếp sợ.
“Hắn không phải là nguyên lão của Bách Hợp môn sao, như thế nào lại…”
“Nếu em biết điều kiện anh đưa ra, có lẽ có thể hiểu được.” Đông Hải ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ trở nên thâm thúy khó dò: “Ngân Hách, không có gì có thể đảm bảo là cả đời. Anh hy vọng thủ hạ trung thành, nhưng không mù quáng tin tưởng sự trung thành đó.”
“Như vậy a?”
Ngân Hách mờ mịt xoay đầu lại, vô ý thức đem bánh mì trong tay rắc xuống, “Oa oa oa oa, ” bên tai hải âu vội vàng kêu.
“Hơn nữa, bởi vì có thể đúng lúc biết điểm mấu chốt báo giá của Bách Hợp môn, chúng ta có hi vọng giành được đơn đặt hàng trộm mua súng ống đạn dược của chính quyền Philippines, đây chính là hai năm làm ăn lớn nhất của chúng ta.”
Không chú ý tới sự hoang mang của Ngân Hách, Gia Thần khẽ liếm cái cổ màu lúa mạch nhạt, chậm rãi gặm cắn, rốt cục làm cho Ngân Hách trở nên tâm phiền ý loạn, ngửa đầu nằm vào trong lòng hắn. Mái tóc mềm mại từ trán trượt mở ra, lộ ra vết sẹo nho nhỏ màu trắng ngày thường cẩn thận che lấp. Tiểu tử vụng về này, Đông Hải nhịn không được nở nụ cười, chậm rãi liếm đôi môi màu nhạt, hôn càng sâu hơn.
***
Ngày dần dần bắt đầu chuyển lạnh, Lý Đông Hải mang theo Thủy Nguyên, có khi là Ngân Hách, liên tiếp xuất nhập biên cảnh Thái Lan, nơi đó là mảnh đất trung gian mà bọn họ cùng chính quyền Philippines đàm phán.
Nắm chắc trong tay hành động của Bách Hợp môn, theo thời gian trôi qua, khuynh hướng phỉ chính phủ cùng Lý Thị hợp tác càng ngày càng rõ ràng, Chu Đào cũng có vẻ càng thêm nôn nóng, sau khi một vị quản lí của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán bị bắn lén đả thương, Lý Thị mọi người đều khẩn trương lên.
Lý Đông Hải biết sự kiện bắn lén bất quá chỉ là lời cảnh cáo, Chu Đào muốn biết chính là lộ tuyến cùng địa điểm giao hàng của Lý Thị cùng phỉ chính phủ sau khi thỏa thuận chi phí vận chuyển, mà bí mật này, trong Lý Thị người biết không vượt quá năm.
Thủy Nguyên thì không sao, hắn lão luyện tỉnh táo, thuật bắn súng ở Hồng Kông có thể sắp xếp đến tiền ngũ, Đông Hải duy nhất lo lắng chính là Ngân Hách, trừ việc tăng người bảo vệ, lúc rãnh rỗi sẽ dạy y bắn súng, cũng may Ngân Hách bình thường tầng số thấp, ngoài Lý Thị ra rất ít người biết sự hiện hữu của cậu.
Hôm nay Ngân Hách có một khóa học, vì thế mà Đông Hải đã đặt một quán ăn Tây trong nội thành yên tĩnh.
“Có chuyện tốt gì sao?” Xuống xe, Ngân Hách đuổi theo hỏi.
“Lát nữa sẽ nói cho ngươi biết.”
Đang là thời điểm ăn cơm, đại sảnh im lặng nhàn nhàn tản tán khách nhân ngồi, tiểu thư phục vụ đi đến, dẫn Đông Hải cùng Ngân Hách đến một góc u tĩnh, bọn vệ sĩ cũng tự tìm cái bàn ngồi xuống.
“Tiên sinh, muốn ăn gì?” Tiểu thư cười khanh khách đứng ở bên cạnh.
“Jumbo…... Coconut Shrimp and…”
Tiểu thư vội vàng ghi lại trên giấy.
Đông hải từ từ gọi món ăn, Ngân Hách thì nhàm chán nhìn mọi nơi, tiểu thư khó khăn mới thu hồi thực đơn, duyên dáng lượn lờ đi. Thấy Ngân Hách nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu thư, Đông Hải từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, Ngân Hách cười quay đầu.
“Ngân Hách, tròn một năm khoái hoạt.” Đông Hải từ trong túi trước lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ.
Ngân Hách tiếp nhận rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản.
“Không phải cầu hôn, là kỷ niệm.”
Ngân Hách sửng sốt hiểu được một chút, kỷ niệm của Lý Đông Hải, là cái ngày mưa rơi ấy.
Ngân Hách lật nhẫn lên, quả nhiên, ở mặt trong nhẫn là một hàng hoa thể chạm nổi: 15041986.
Ngân Hách cười đeo nhẫn vào trên tay, đánh giá một lượt, xoay người hưng phấn nhào đến, một phen ôm cổ Đông Hải, vừa hôn vừa la lớn: “Thật tốt quá Đông Hải, cám ơn anh!”
Đông Hải sửng sốt, Ngân Hách ở bên ngoài chưa bao giờ thích thân thiết cùng hắn, hôm nay hảo thất thường.
“Em rất thích, ” Ngân Hách thanh âm dần nhỏ xuống, áp sát bên tai Đông Hải môi vừa hôn vừa nói nhỏ, bồi bàn nhìn thấy mặt đỏ tai hồng.”Hải, cái tên dùng cơm ở phía sau anh không ổn, còn có tiểu thư phụ trách bàn của chúng ta.”
Ngân Hách nét mặt tươi cười như hoa, Đông Hải nheo ánh mắt lại, bộ dáng say mê, cắn cái lổ tai của Ngân Hách nói: “Hiểu rồi, lúc cô ta qua đây, em cứ trốn như thế này, những thứ khác để anh.”
Ngân Hách cười an vị ngồi xuống, quay đầu xem, tiểu thư đã bưng chén đĩa cùng cơm đến.”Cạch”, Lý Đông Hải đem cái hộp nhỏ trống đậy lại đứng lên, chậm rãi bỏ vào trong vạt áo tây trang.
Trong nháy mắt tay phải tiểu thư nắm chắc súng rút ra từ dưới khăn chén đĩa, Lý Đông Hải đã động thủ. Cánh tay lớn nhanh như tia chớp mạnh mẽ cầm cổ tay sát thủ, ‘khách đoàng’ một tiếng lưu loát bẻ gẫy xương cổ tay, tay trái cánh tay dùng sức, một cái toàn thân, Đông Hải đã đem thân thể đau đến run rẫy kéo lại che chở trước người mình, tay phải cầm nòng súng màu đen sâu thẳm nhắm ngay phía sau thực khách.
Thực khách kia nghe được động tĩnh phía sau, biết chuyện đã xong xuôi, cầm súng nhanh chóng quay ngược thân trở lại, nhưng đối diện nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đồng lõa bị Lý Đông Hải ôm ở trước ngực, không kịp điều chỉnh nòng súng, súng đối phương đã vang lên, khó có thể tin nhìn lỗ máu trước ngực mình, thực khách sát thủ chậm rãi ngã xuống.
Đông hải vừa động thủ, Lý Ngân Hách cũng đã lui thành một đoàn trốn vào góc, lúc này mới mở to hai mắt chậm rãi đứng dậy, y đến gần hai bước ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất cùng sát thủ đau đớn trằn trọc, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
“Chủ tịch, có muốn thêm hai phát súng nữa hay không.” Lúc này ba vệ sĩ mới chột dạ hướng tới hỏi.
Đông Hải nghiêng mình ngăn trở tầm mắt của Ngân Hách, một bên lôi kéo cậu đi ra ngoài, một bên phân phó vệ sĩ nói: “Chúng ta đi, để cho lão bản bọn họ tự mình xử lý.”
Ngồi trên xe, Ngân Hách còn thật lâu không thể từ trong khiếp sợ bình phục lại, nửa ngày một câu cũng không nói. Đông Hải vươn tay ôm bả vai cậu, dần dần cảm thấy thân thể Ngân Hách không còn phát run, mới thấp giọng hỏi: “Ngân Hách, nói cho anh biết, làm sao em biết hai người kia không thích hợp?”
“Nhớ không lầm, thời điểm ta học trung học thỉnh thoảng ở quán cơm Tây làm công, ta biết không có một nữ hầu nào lại mang giày cao gót bưng chén đĩa, bằng không qua một ngày sẽ mệt chết, hơn nữa lúc cô ta ghi sổ sách, cư nhiên dùng bút máy, mà người trong quán ăn cho tới bây giờ đều chỉ dùng bút bi.”
Đông Hải kinh ngạc nhìn Ngân Hách, cậu được khích lệ, trên mặt dần dần khôi phục ý cười bình thường.
“Còn có, cái tên kia phía sau, trong lúc chúng ta gọi món ăn, hắn rắc bốn lần muối lên miếng thịt bò của chính mình, mà miếng thịt bò kia, vừa thấy cũng đã biết nguội đến mức giống tảng đá…”
Nhìn bộ dáng Lý Đông Hải khiếp sợ, Ngân Hách nhịn không được lại đắc ý, vốn tưởng rằng hắn sẽ vui vẻ khen chính mình, không nghĩ tới Đông Hải cái gì cũng chưa nói, thần sắc dần dần lãnh đạm, ngoảnh qua … Nhìn phía trước không nói một lời.
“Làm sao vậy, Đông Hải?” Ngân Hách tâm hoảng hỏi.
Đông Hải chuyên chú lái xe, qua hồi lâu hơi hơi khôi phục thần sắc, khẽ động khóe miệng cười cười nói: “Ngân Hách, tương lai em nhất định sẽ trở thành một luật sư phi thường xuất sắc.”
Không biết vì cái gì Ngân Hách cảm thấy Đông Hải thoạt nhìn có một tia u buồn, một tia… Cổ quái?
Ngân Hách không trả lời.
“Ngân Hách, Thứ tư anh có thể đi.” Đông Hải cứng nhắc nói.
“Em… Có thể đi cùng anh không?” Ngân Hách nhìn trộm Đông Hải, kỳ thật không quá ôm hy vọng.
“Lần này không phải đàm phán, là giao hàng, cho nên em đừng đi, vạn nhất gặp chuyện không may, em nhìn không được huyết tinh, anh còn phải trông nom em.”
Ngân Hách gật gật đầu, Đông Hải nghiêng đầu sang chỗ khác xem cậu: “Anh chỉ lo lắng trong mấy ngày này Chu Đào sẽ tìm em gây phiền toái.”
“Không thể nào, rất ít người bên ngoài biết em. Anh yên tâm,em mấy ngày nay không ra khỏi cửa là được.” Ngân Hách cười an ủi hắn.
“Để anhsuy nghĩ một chút.”
Bất tri bất giác đã đến hành lang Lý gia, Đông Hải nói xong, tắt lửa mở cửa xe ra.
***
Chạng vạng thứ ba, Đông Hải đưa Ngân Hách đến trên đảo vô danh.
Hồng Kông tuy rằng đã là cuối thu, trên đảo nhỏ vẫn như cũ một mảnh phong cảnh nhiệt đới, tán lá cây cọ nhẹ nhàng lay động, xa xa có thuyền đánh cá của thổ dân nhàn nhàn lắc lư trên mặt biển màu xanh tím lấp lánh sóng quang, mấy con chim nhỏ đậu đầy tổ trong khe hở vực thẳm, hơi có động tĩnh, bay lên thành đàn tựa như mây trời màu đỏ sậm. Đến đêm gió lớn, nước biển thủy triều, thanh âm ầm ầm vang vọng không dứt bên tai, tới khi đánh vào trên vách vực thẳm thì đã suy yếu bớt.
Đống lửa than tro tàn ở trên nhà gỗ, ánh sáng đỏ ảm đạm, Đông Hải cùng Ngân Hách triền miên.
Tới nửa đêm, Ngân Hách đã muốn mệt đến cả người bủn rủn, tựa lưng vào trong lòng Đông Hải, nói cái gì cũng không chịu cử động nữa, hắn vẫn ở phía sau nhẹ nhàng hôn mồ hôi khắp cổ cậu.
“Hải.”
“Ân.”
“Nhớ kỹ lời của em, nếu gặp lại cảnh sát Việt Nam, ngàn vạn lần không được cùng bọn họ xung đột.” Ngân Hách cố gắng lấy tinh thần, cuối cùng dặn dò tình nhân.
“Ân.”
“Trong toàn bộ Đông Nam Á thì mức hình phạt của Việt Nam đối với đánh lén cảnh sát là nặng nhất, xảy ra chuyện nếu có thể đi thì đi, mặc dù thúc thủ chịu trói cũng không sao cả, chúng ta trở về sẽ tự có biện pháp theo chân bọn họ lên tòa án.”
Đông Hải không nói gì.
“Hải.”
“Ân?”
“En mệt muốn chết, anh đừng cắn em nữa được không.”
“Ân.”
Đông Hải ngừng miệng, săn sóc không hề lộn xộn, kéo chăn gắt gao ôm thắt lưng nhỏ gầy của Ngân Hách. Bên ngoài gió rất lớn, nhánh cây trước phòng thỉnh thoảng đụng tới cửa sổ, phát ra tiếng vang nhỏ “Tháp tháp”, chỉ chốc lát sau, Ngân Hách truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Sau khi ôm Ngân Hách một cái, Đông Hải đi hướng phi cơ trực thăng đậu ở trên mảnh đất trống.
Ngân Hách đột nhiên cảm thấy được bất an, xa xa ở phía sau hắn hô: “Khi nào thì tới đón em, Đông Hải?!”
” Giữa trưa thứ bảy!”
Đông Hae không quay đầu lại, Ngân Hách bĩu môi, nhìn hắn leo lên chỗ ngồi lái, mang mũ áo, cúi đầu kiểm tra dụng cụ.
Hành động lần này không hề tầm thường, tuy rằng tin tưởng năng lực của Đông Hải, Ngân Hách vẫn có chút không yên, một đường nhìn chằm chằm hắn, nhưng cánh quạt đã bắt đầu chuyển động, gió xoáy kịch liệt cùng bụi đất nổi lên chỉ một thoáng mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của hắn. Cậu lui về phía sau vài bước, đứng ở xa xa giữ chặt áo gió của mình. Phi cơ trực thăng chậm rãi nâng lên, trên không trung ngắn ngủi dừng lại, cậu híp mắt, lờ mờ thấy hắn đang hướng y vẫy tay.
Một hạt cát nhỏ rơi vào trong mắt của Ngân Hách, cậu đành phải lấy tay dụi loạn một trận, khó khăn mở ra đôi mắt nước mắt lưng tròng, phi cơ trực thăng đã biến thành món đồ chơi lớn nhỏ, xa xa lơ lửng giữa mặt biển và bầu trời màu lam.
Ngân Hách không đành lòng nhìn trong chốc lát, trên mặt biển không còn bóng dáng màu đen nữa, lúc này mới miễn cưỡng quay thân lại.
***
Trên quảng trường rách nát xác ô tô chất thành từng đống, toàn bộ phong cảnh đều được tô bằng màu đỏ gỉ sét, bên cạnh chồng chất như núi còn có những chiếc xe mà ghế ngồi lộ ra cả sợi bông, lốp xe cùng các loại linh kiện, dưới ánh mặt trời chói chang tản ra từng đợt tanh tưởi.
“Vậy thật tốt quá, so với buôn bán súng ống đạn dược, ta càng thích cướp hàng, làm ăn không vốn mới giống nghề chính của Bách Hợp môn chúng ta.”
Nghe được sau lưng tiếng cười hắc hắc quái dị của Chu Đào, Hoài thúc đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ triệu hồi vào văn phòng hôn ám, cau mày nhìn một người trẻ tuổi tây trang chỉnh tề đứng trong phòng: “Ngươi thật xác định tiểu tử kia sẽ biết hành động của Lý Đông Hải?”
“Thiên chân vạn xác.” Người trẻ tuổi trong phòng là Josh, gương mặt ngày thường ôn hòa bởi vì một tia mỉm cười ác ý nơi khóe miệng mà có vẻ trở nên tàn nhẫn, “Tôi không chỉ một lần nghe được bọn họ bày ra lộ tuyến, đáng tiếc bọn họ phòng bị rất nghiêm, mặc dù là ta, cũng không cho tới gần.”
“Cậu ta chỉ là cô nhi được nhận nuôi, làm sao có thể được trọng dụng như thế?” Hoài thúc tựa hồ đối với kế hoạch của Josh cũng không quá cảm thấy hứng thú.
“Thứ nhất, cậu ta là tình nhân ngầm của Lý Đông Hải; thứ hai, Lý Ngân Hách không phải nam sủng đơn thuần, cậu ta là một người tuyệt đỉnh thông minh suy nghĩ cẩn thận, là cậu ta trợ giúp Ly Thị giải thoát Khâu ca, giúp cho vật nghiệp Phong Nguyên thoát khỏi dây dưa của chính phủ, còn có, hỗ trợ cảnh sát triệt tra ra chúng ta cố ý vu oan Tuệ Hà Thương phóng hỏa.”
“Ta tin tưởng phán đoán của Josh, mà ngay cả kế hoạch phái sát thủ ám sát Lý Đông Hải của chúng ta cũng bị tiểu tử kia phá hỏng, y hình như là một nhân vật rất quan trọng.” Chu Đào thân hình cao lớn, ngồi nghiêng ở trên bàn uống trà.
“Nếu nói như vậy, Lý Đông Hải để một mình cậu ta ở trên đảo nhỏ, không phải rất nguy hiểm sao?” Hoài thúc nói.
“Không có ai biết cái đảo kia, tôi cũng vậy bởi vì ngẫu nhiên phát hiện tài liệu điền sản mà hắn dùng danh nghĩa của một cô gia lão bà để mua mới âm thầm tìm được. Chỗ đó có thể là một cái sào huyệt bí ẩn nhất của Lý Đông Hải.”
“Hừ, ngươi thế nhưng thật ra rất có khả năng a.” Hoài thúc cười khan một tiếng.
“Không phải đều vì Bách Hợp môn sao.” Josh trả lời một câu, xoay người nhìn Chu Đào.
Chu Đào trầm tư một lát, quả quyết nói: “Tốt lắm, ta cùng Josh phụ trách tiểu tử này, Hoài thúc ngài đến biên cảnh Thái Lan kiểm tra cảng.”
“Cũng được.”
“Hoài thúc dựa vào cái gì cảm thấy Lý Đông Hải sẽ giao hàng ở Thái Lan?” Josh cười hỏi.
“Bằng hiểu biết của ta đối với Lý Đông Hải.” Hoài thúc mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
***
Ngân Hách ban đêm ngủ không an ổn, tỉnh vài lần nhìn xem đồng hồ còn chưa đến ba giờ, khó khăn lại có chút mơ mơ màng màng, Ngân Hách đột nhiên cảm thấy trong phòng tựa hồ có điểm dị động.
“Ai?” Tỉnh táo lại một chút, cậu sởn gai ốc, ở trong bóng tối chậm rãi ngồi dậy.
“Đoàng.”
Nhất đạo hỏa quang xuất hiện ở góc phòng, ánh lửa lay động chiếu sáng một mảnh nho nhỏ xung quanh, Ngân Hách từ từ xem rõ ——Mặt của Josh.
“Là chúng ta, Ngân Hách thiếu gia.”
Sáng sớm hôm nay, thời điểm Josh đi đến cửa phòng sách, nghe được Ngân Hách tựa hồ đang ở nói chuyện điện thoại, Josh thức thời đứng lại.
“Đã không còn đường sống quay trở về sao?”
“Nếu chúng ta hạ thấp chi phí vận chuyển, giảm bớt nhân công, sử dụng khoang chứa hàng không vi phạm quy định thì sao?”
“Ai bán đứng Lý Thị, điều tra ra sao?”
“Hắn không phải là quản lí của Đông Hán sao.”
“Hảo, Hải, em chờ anh trở về.”
Nghe Ngân Hách cúp điện thoại, Josh gõ cửa đi vào, Ngân Hách đang mệt mỏi gục vào trên bàn, đè nặng dưới thân một đống hồ sơ chồng chất.
“Ngân Hách thiếu gia, nên ăn điểm tâm.”
Ngân Hách từ trên bàn ngẩng đầu, tóc mái hỗn độn tản ra tới trên ót,cậu nhẹ nhàng dụi mắt đứng dậy.
“Cậu quá vất vả rồi, sẽ mệt chết đó.”
“Anh từng thấy qua người mười tám tuổi nào vì mệt mà chết chưa, Josh?”
Ngân Hách xoa xoa đầu tóc rối bời, duỗi thắt lưng thật dài, bắt đầu ở tại chỗ khởi động.
Josh chỉ đành nhìn y.
Thân thể Ngân Hách luôn luôn rất tốt, là một hài tử khỏe mạnh cơ hồ bách bệnh bất xâm, trước cuối tuần còn đắc ý nói cho Đông Hải biết chính mình đã báo danh tham gia đại hội thể dục thể thao chạy 3000 mét dành cho nam, cho nên lúc Đông Hải nghe tin cậu đã bất tỉnh quả thực không thể tin vào lổ tai của mình.
Thẳng đến khi vọt vào cửa phòng cứu thương trường học, sắc mặt của Đông Hải mới thoáng khôi phục bình thường, Lý Ngân Hách đang ở phòng cứu thương làm loạn chuyển cả phòng, Josh thì đứng ở bên cạnh bàn cùng bác sĩ nói chuyện.
Một phen ôm vai Ngân Hách, đôi chân mày rậm của Đông Hải nhíu lại, trong ánh mắt tựa hồ có thể toát ra lửa.
“Sao lại thế này?”
“Em… Sau khi chạy thì không di chuyển được.” Ngân Hách ảo não nói: “Hôm nay thiếu mất một người quan trọng, toàn bộ học sinh phía trước xem như quẳng cho chó gặm.”
“Không có việc gì em chạy nhanh như vậy làm gì chứ?! Chạy nhanh cỡ nào mà lại té xỉu?”
“Thi đấu a! Hôm nay là đại hội thể dục thể thao, em biết anh phải ký hợp đồng cho nên không nói cho anh biết.”
“Em!” Đông Hải chán nản, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ miếng băng gạt nhỏ trên trán của Ngân Hách, “Đau không? Nhiều lắm không?”
“Không đau, đáng tiếc vài tuần lễ đều phải mặt mày hốc hác.” Ngân Hách càng thêm ảo não, quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, khẳng định sẽ không để lại sẹo đúng không?”
“Ai u, ta muốn bị ngươi phiền muốn chết rồi, không có, mặc dù để lại sẹo, thì vẫn là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, được rồi chứ?.” Lão bác sĩ lắc đầu đi tới, hỏi Đông Hải, “Ngươi chính là ca ca của Lý Ngân Hách phải không?”
“Đúng.”
“Điều quan trọng là Lý Ngân Hách phải hảo hảo nghỉ ngơi cùng ăn cơm, cậu bởi vì ngủ không đủ giấc thiếu máu mà gây ra tuột huyết áp, cho nên mới té xỉu ở trên đường chạy.”
“Ngủ không đủ giấc?” Đông Hải nghi hoặc nhìn Ngân Hách.
” Thời điểm ngài không ở nhà, Ngân Hách thiếu gia mỗi ngày đều xem thứ này thứ nọ đến nửa đêm, có đôi khi suốt đêm, ăn cơm cũng không quy luật.” Josh đứng ở phía sau nói chuyện.
“Xem cái gì mà tới nửa đêm, tiểu thuyết võ hiệp hay là máy chơi game?” Bác sĩ nói.
“Đúng vậy sao?” Đông Hải lớn tiếng hỏi.
Ngân Hách chột dạ lắc đầu, “Không nghiêm trọng như vậy.”
“Đồ ngốc, thân thể không có, công ty còn có ích gì? Từ giờ trở đi, nghỉ!” Đông Hải thực tức giận.
“Cảm ơn Tạ bác sĩ.”
Đông Hải lôi kéo Ngân Hách đi ra.
“Ta còn mục nhảy xa hạng ba vẫn chưa hoàn thành, ” Thấy xe của Lý Đông Hải, Ngân Hách giẫy cánh tay nói.
“Bỏ cuộc.” Đông Hải mặt sa sầm tìm một cái mũ đội lên đầu Ngân Hách, vừa vặn che lại miếng băng lụa trắng chói mắt.
Ngân Hách thấy hắn thật sự tức giận, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
“Đi nơi nào?” Mở ra chiếc gương phía trước chỗ ngồi, Ngân Hách cong miệng xem cái mũ của mình.
“Lướt sóng.”
Thật là lướt sóng, hơn nữa là lướt sóng không có vệ sĩ!!
Lúc Ngân Hách trợn mắt há hốc mồm đi xuống phi cơ trực thăng, cũng đang lúc hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu đỏ khóa lại kết mây tía giữa nơi thủy thiên giao nhau bồng bềnh, bên trên, bầu trời màu tím xanh, phía dưới, vẩy cá tựa như bụi kim quang trong nước biển màu lam.
Đứng ở bên cạnh Huyền Nhai (vực thẳm), Ngân Hách thật lâu sau mới chậm rãi xoay người lại.
“Có ai biết chúng ta ở chỗ này không?” trong ánh mắt của Ngân Hách dường như có thể nhìn thấy sắc thái của ánh chiều tà.
“Không có.” Đông Hải chậm rãi ôm Ngân Hách vào trong lòng, dùng môi hôn lên miếng băng gạt trên trán Ngân Hách.”Chỉ có chúng ta.”
“Chúng ta hiện tại đi lướt sóng sao?” Cúi đầu tựa vào trước ngực Đông Hải, Ngân Hách hỏi những câu vô nghĩa.
“Không, bởi vì chúng ta hiện tại đang ngồi trước lò sưởi.” Đông Hải đồng dạng tựa hồ đắm chìm ở trong mộng.
Ngân Hách ăn cơm no, nằm trên tấm thảm ở bên cạnh lò sưởi. Ngọn nến trên cái bàn nhỏ, trong khay còn đặt mấy lát bánh mì dăm bông.
“Đông Hải, toàn bộ đảo đều là của anh sao?”
“Huyền Nhai này một nửa là của anh, một nửa bờ cát bên kia là làng chài.”
“Vì sao en chưa bao giờ biết phần sản nghiệp này?”
“Không ai biết cả, anh dùng danh nghĩa bảo mẫu mất đi của anh mua nó.”
“Nơi nào gần đây nhất?”
“Indonesia.”
Nhìn Ngân Hách thỏa mãn nằm giống như con mèo nhỏ, Lý Đông Hải ôn nhu hỏi nói: “Thích không? Không có điện thoại, không có đèn, đến đây, chẳng khác nào đoạn tuyệt với nhân thế.”
Ngân Hách hé miệng nở nụ cười: ” Nhà gỗ cùng ngọn nến này, thật sự không phải là phong cách của anh. Em nghĩ rằng anh chỉ thích chiếc ô tô Jaguar.”
“Gì chứ? Là phong cách của anh sao?”
Lò lửa cháy rừng rực, Đông Hải đã cởi áo, làn da màu đồng cổ ánh kết ánh lửa hồng càng hiện ra cơ bắp mê người. Hắn đắc ý đứng ở nơi đó, tay mang theo một cây đàn ghi-ta ở trong bóng sáng có vẻ cực kì tinh xảo.
Trong nhà gỗ truyền đến tiếng kinh hô trầm thấp của Ngân Hách, bóng người chớp lên chiếu vào trên bức màn, dần dần, tình nhân đang lúc khe khẽ thì thầm, âm thanh dây đàn nhu hòa nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng sóng nhấp nhô, tiếng đàn như kể, nửa đêm không người, ánh trăng từ trên mặt biển chậm rãi dâng lên cao.
***
Thời điểm kết thúc mùa hè, Lý Thị rốt cục lấy lại được một thành phố, sau khi Đông Hải thành công làm cho bang phái thế lực ở Đài Loan tả lay hữu lắc đầu nhập vào Lý Thị, Ngân Hách cùng Đông Hải lại có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, chạy đến trên đảo vô danh xả hơi hai ngày.
Ngân Hách thích ngồi ở Huyền Nhai, ngắm nhìn đàn hải âu ở dưới chân bay tới bay lui, ném một mẩu bánh mì vụn xuống, hải âu “Oa oa” kêu trên không trung bay vút đoạt thức ăn.
Đông Hải từ phía sau ôm lấy thắt lưng Ngân Hách, ghé vào trên mặt, chậm rãi có điểm mơ hồ.
“Em cảm thấy thật kỳ quái, vì cái gì Thanh Hải bang lại đầu nhập vào chúng ta, chúng ta hứa hẹn này nọ cũng không thể so với sức hấp dẫn của mồi nhử buôn bán nhà của Chu Đào, bọn họ vì sao lại bỏ hắn chọn ta?”
Đông Hải hắc hắc nở nụ cười, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ cọ ở trên lưng Ngân Hách, nhàn nhã nói: “Tòa nhà kia năm tầng, đáng tiếc năm đó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu chỉ làm móng hai tầng, tiếp qua một năm rưỡi sẽ trở thành tòa nhà nguy hiểm.”
Ngân Hách bật cười nghiêng đầu sang chỗ khác, “Làm sao anh biết?”
“Hoài thúc nói cho anh biết.”
“Cái gì?!” Ngân Hách sửng sốt.
“Đây là khoản giao dịch quan trọng nhất mà LýThị ký kết cùng hắn.”
“Anh là nói…?”
” Cơ mật cao nhất của Lý Thị, Chu Đào nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến.” Đông Hải nhẹ nhàng nói.
Nhìn Đông Hải tươi cười như cả người lẫn vật vô hại, Ngân Hách bất tri bất giác rùng mình một cái, sớm biết rằng tình nhân của y là một con báo nguy hiểm, vẫn có đôi khi lại cảm thấy khiếp sợ.
“Hắn không phải là nguyên lão của Bách Hợp môn sao, như thế nào lại…”
“Nếu em biết điều kiện anh đưa ra, có lẽ có thể hiểu được.” Đông Hải ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ trở nên thâm thúy khó dò: “Ngân Hách, không có gì có thể đảm bảo là cả đời. Anh hy vọng thủ hạ trung thành, nhưng không mù quáng tin tưởng sự trung thành đó.”
“Như vậy a?”
Ngân Hách mờ mịt xoay đầu lại, vô ý thức đem bánh mì trong tay rắc xuống, “Oa oa oa oa, ” bên tai hải âu vội vàng kêu.
“Hơn nữa, bởi vì có thể đúng lúc biết điểm mấu chốt báo giá của Bách Hợp môn, chúng ta có hi vọng giành được đơn đặt hàng trộm mua súng ống đạn dược của chính quyền Philippines, đây chính là hai năm làm ăn lớn nhất của chúng ta.”
Không chú ý tới sự hoang mang của Ngân Hách, Gia Thần khẽ liếm cái cổ màu lúa mạch nhạt, chậm rãi gặm cắn, rốt cục làm cho Ngân Hách trở nên tâm phiền ý loạn, ngửa đầu nằm vào trong lòng hắn. Mái tóc mềm mại từ trán trượt mở ra, lộ ra vết sẹo nho nhỏ màu trắng ngày thường cẩn thận che lấp. Tiểu tử vụng về này, Đông Hải nhịn không được nở nụ cười, chậm rãi liếm đôi môi màu nhạt, hôn càng sâu hơn.
***
Ngày dần dần bắt đầu chuyển lạnh, Lý Đông Hải mang theo Thủy Nguyên, có khi là Ngân Hách, liên tiếp xuất nhập biên cảnh Thái Lan, nơi đó là mảnh đất trung gian mà bọn họ cùng chính quyền Philippines đàm phán.
Nắm chắc trong tay hành động của Bách Hợp môn, theo thời gian trôi qua, khuynh hướng phỉ chính phủ cùng Lý Thị hợp tác càng ngày càng rõ ràng, Chu Đào cũng có vẻ càng thêm nôn nóng, sau khi một vị quản lí của công ty vận tải đường thuỷ Đông Hán bị bắn lén đả thương, Lý Thị mọi người đều khẩn trương lên.
Lý Đông Hải biết sự kiện bắn lén bất quá chỉ là lời cảnh cáo, Chu Đào muốn biết chính là lộ tuyến cùng địa điểm giao hàng của Lý Thị cùng phỉ chính phủ sau khi thỏa thuận chi phí vận chuyển, mà bí mật này, trong Lý Thị người biết không vượt quá năm.
Thủy Nguyên thì không sao, hắn lão luyện tỉnh táo, thuật bắn súng ở Hồng Kông có thể sắp xếp đến tiền ngũ, Đông Hải duy nhất lo lắng chính là Ngân Hách, trừ việc tăng người bảo vệ, lúc rãnh rỗi sẽ dạy y bắn súng, cũng may Ngân Hách bình thường tầng số thấp, ngoài Lý Thị ra rất ít người biết sự hiện hữu của cậu.
Hôm nay Ngân Hách có một khóa học, vì thế mà Đông Hải đã đặt một quán ăn Tây trong nội thành yên tĩnh.
“Có chuyện tốt gì sao?” Xuống xe, Ngân Hách đuổi theo hỏi.
“Lát nữa sẽ nói cho ngươi biết.”
Đang là thời điểm ăn cơm, đại sảnh im lặng nhàn nhàn tản tán khách nhân ngồi, tiểu thư phục vụ đi đến, dẫn Đông Hải cùng Ngân Hách đến một góc u tĩnh, bọn vệ sĩ cũng tự tìm cái bàn ngồi xuống.
“Tiên sinh, muốn ăn gì?” Tiểu thư cười khanh khách đứng ở bên cạnh.
“Jumbo…... Coconut Shrimp and…”
Tiểu thư vội vàng ghi lại trên giấy.
Đông hải từ từ gọi món ăn, Ngân Hách thì nhàm chán nhìn mọi nơi, tiểu thư khó khăn mới thu hồi thực đơn, duyên dáng lượn lờ đi. Thấy Ngân Hách nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu thư, Đông Hải từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, Ngân Hách cười quay đầu.
“Ngân Hách, tròn một năm khoái hoạt.” Đông Hải từ trong túi trước lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ.
Ngân Hách tiếp nhận rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản.
“Không phải cầu hôn, là kỷ niệm.”
Ngân Hách sửng sốt hiểu được một chút, kỷ niệm của Lý Đông Hải, là cái ngày mưa rơi ấy.
Ngân Hách lật nhẫn lên, quả nhiên, ở mặt trong nhẫn là một hàng hoa thể chạm nổi: 15041986.
Ngân Hách cười đeo nhẫn vào trên tay, đánh giá một lượt, xoay người hưng phấn nhào đến, một phen ôm cổ Đông Hải, vừa hôn vừa la lớn: “Thật tốt quá Đông Hải, cám ơn anh!”
Đông Hải sửng sốt, Ngân Hách ở bên ngoài chưa bao giờ thích thân thiết cùng hắn, hôm nay hảo thất thường.
“Em rất thích, ” Ngân Hách thanh âm dần nhỏ xuống, áp sát bên tai Đông Hải môi vừa hôn vừa nói nhỏ, bồi bàn nhìn thấy mặt đỏ tai hồng.”Hải, cái tên dùng cơm ở phía sau anh không ổn, còn có tiểu thư phụ trách bàn của chúng ta.”
Ngân Hách nét mặt tươi cười như hoa, Đông Hải nheo ánh mắt lại, bộ dáng say mê, cắn cái lổ tai của Ngân Hách nói: “Hiểu rồi, lúc cô ta qua đây, em cứ trốn như thế này, những thứ khác để anh.”
Ngân Hách cười an vị ngồi xuống, quay đầu xem, tiểu thư đã bưng chén đĩa cùng cơm đến.”Cạch”, Lý Đông Hải đem cái hộp nhỏ trống đậy lại đứng lên, chậm rãi bỏ vào trong vạt áo tây trang.
Trong nháy mắt tay phải tiểu thư nắm chắc súng rút ra từ dưới khăn chén đĩa, Lý Đông Hải đã động thủ. Cánh tay lớn nhanh như tia chớp mạnh mẽ cầm cổ tay sát thủ, ‘khách đoàng’ một tiếng lưu loát bẻ gẫy xương cổ tay, tay trái cánh tay dùng sức, một cái toàn thân, Đông Hải đã đem thân thể đau đến run rẫy kéo lại che chở trước người mình, tay phải cầm nòng súng màu đen sâu thẳm nhắm ngay phía sau thực khách.
Thực khách kia nghe được động tĩnh phía sau, biết chuyện đã xong xuôi, cầm súng nhanh chóng quay ngược thân trở lại, nhưng đối diện nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đồng lõa bị Lý Đông Hải ôm ở trước ngực, không kịp điều chỉnh nòng súng, súng đối phương đã vang lên, khó có thể tin nhìn lỗ máu trước ngực mình, thực khách sát thủ chậm rãi ngã xuống.
Đông hải vừa động thủ, Lý Ngân Hách cũng đã lui thành một đoàn trốn vào góc, lúc này mới mở to hai mắt chậm rãi đứng dậy, y đến gần hai bước ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất cùng sát thủ đau đớn trằn trọc, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
“Chủ tịch, có muốn thêm hai phát súng nữa hay không.” Lúc này ba vệ sĩ mới chột dạ hướng tới hỏi.
Đông Hải nghiêng mình ngăn trở tầm mắt của Ngân Hách, một bên lôi kéo cậu đi ra ngoài, một bên phân phó vệ sĩ nói: “Chúng ta đi, để cho lão bản bọn họ tự mình xử lý.”
Ngồi trên xe, Ngân Hách còn thật lâu không thể từ trong khiếp sợ bình phục lại, nửa ngày một câu cũng không nói. Đông Hải vươn tay ôm bả vai cậu, dần dần cảm thấy thân thể Ngân Hách không còn phát run, mới thấp giọng hỏi: “Ngân Hách, nói cho anh biết, làm sao em biết hai người kia không thích hợp?”
“Nhớ không lầm, thời điểm ta học trung học thỉnh thoảng ở quán cơm Tây làm công, ta biết không có một nữ hầu nào lại mang giày cao gót bưng chén đĩa, bằng không qua một ngày sẽ mệt chết, hơn nữa lúc cô ta ghi sổ sách, cư nhiên dùng bút máy, mà người trong quán ăn cho tới bây giờ đều chỉ dùng bút bi.”
Đông Hải kinh ngạc nhìn Ngân Hách, cậu được khích lệ, trên mặt dần dần khôi phục ý cười bình thường.
“Còn có, cái tên kia phía sau, trong lúc chúng ta gọi món ăn, hắn rắc bốn lần muối lên miếng thịt bò của chính mình, mà miếng thịt bò kia, vừa thấy cũng đã biết nguội đến mức giống tảng đá…”
Nhìn bộ dáng Lý Đông Hải khiếp sợ, Ngân Hách nhịn không được lại đắc ý, vốn tưởng rằng hắn sẽ vui vẻ khen chính mình, không nghĩ tới Đông Hải cái gì cũng chưa nói, thần sắc dần dần lãnh đạm, ngoảnh qua … Nhìn phía trước không nói một lời.
“Làm sao vậy, Đông Hải?” Ngân Hách tâm hoảng hỏi.
Đông Hải chuyên chú lái xe, qua hồi lâu hơi hơi khôi phục thần sắc, khẽ động khóe miệng cười cười nói: “Ngân Hách, tương lai em nhất định sẽ trở thành một luật sư phi thường xuất sắc.”
Không biết vì cái gì Ngân Hách cảm thấy Đông Hải thoạt nhìn có một tia u buồn, một tia… Cổ quái?
Ngân Hách không trả lời.
“Ngân Hách, Thứ tư anh có thể đi.” Đông Hải cứng nhắc nói.
“Em… Có thể đi cùng anh không?” Ngân Hách nhìn trộm Đông Hải, kỳ thật không quá ôm hy vọng.
“Lần này không phải đàm phán, là giao hàng, cho nên em đừng đi, vạn nhất gặp chuyện không may, em nhìn không được huyết tinh, anh còn phải trông nom em.”
Ngân Hách gật gật đầu, Đông Hải nghiêng đầu sang chỗ khác xem cậu: “Anh chỉ lo lắng trong mấy ngày này Chu Đào sẽ tìm em gây phiền toái.”
“Không thể nào, rất ít người bên ngoài biết em. Anh yên tâm,em mấy ngày nay không ra khỏi cửa là được.” Ngân Hách cười an ủi hắn.
“Để anhsuy nghĩ một chút.”
Bất tri bất giác đã đến hành lang Lý gia, Đông Hải nói xong, tắt lửa mở cửa xe ra.
***
Chạng vạng thứ ba, Đông Hải đưa Ngân Hách đến trên đảo vô danh.
Hồng Kông tuy rằng đã là cuối thu, trên đảo nhỏ vẫn như cũ một mảnh phong cảnh nhiệt đới, tán lá cây cọ nhẹ nhàng lay động, xa xa có thuyền đánh cá của thổ dân nhàn nhàn lắc lư trên mặt biển màu xanh tím lấp lánh sóng quang, mấy con chim nhỏ đậu đầy tổ trong khe hở vực thẳm, hơi có động tĩnh, bay lên thành đàn tựa như mây trời màu đỏ sậm. Đến đêm gió lớn, nước biển thủy triều, thanh âm ầm ầm vang vọng không dứt bên tai, tới khi đánh vào trên vách vực thẳm thì đã suy yếu bớt.
Đống lửa than tro tàn ở trên nhà gỗ, ánh sáng đỏ ảm đạm, Đông Hải cùng Ngân Hách triền miên.
Tới nửa đêm, Ngân Hách đã muốn mệt đến cả người bủn rủn, tựa lưng vào trong lòng Đông Hải, nói cái gì cũng không chịu cử động nữa, hắn vẫn ở phía sau nhẹ nhàng hôn mồ hôi khắp cổ cậu.
“Hải.”
“Ân.”
“Nhớ kỹ lời của em, nếu gặp lại cảnh sát Việt Nam, ngàn vạn lần không được cùng bọn họ xung đột.” Ngân Hách cố gắng lấy tinh thần, cuối cùng dặn dò tình nhân.
“Ân.”
“Trong toàn bộ Đông Nam Á thì mức hình phạt của Việt Nam đối với đánh lén cảnh sát là nặng nhất, xảy ra chuyện nếu có thể đi thì đi, mặc dù thúc thủ chịu trói cũng không sao cả, chúng ta trở về sẽ tự có biện pháp theo chân bọn họ lên tòa án.”
Đông Hải không nói gì.
“Hải.”
“Ân?”
“En mệt muốn chết, anh đừng cắn em nữa được không.”
“Ân.”
Đông Hải ngừng miệng, săn sóc không hề lộn xộn, kéo chăn gắt gao ôm thắt lưng nhỏ gầy của Ngân Hách. Bên ngoài gió rất lớn, nhánh cây trước phòng thỉnh thoảng đụng tới cửa sổ, phát ra tiếng vang nhỏ “Tháp tháp”, chỉ chốc lát sau, Ngân Hách truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Sau khi ôm Ngân Hách một cái, Đông Hải đi hướng phi cơ trực thăng đậu ở trên mảnh đất trống.
Ngân Hách đột nhiên cảm thấy được bất an, xa xa ở phía sau hắn hô: “Khi nào thì tới đón em, Đông Hải?!”
” Giữa trưa thứ bảy!”
Đông Hae không quay đầu lại, Ngân Hách bĩu môi, nhìn hắn leo lên chỗ ngồi lái, mang mũ áo, cúi đầu kiểm tra dụng cụ.
Hành động lần này không hề tầm thường, tuy rằng tin tưởng năng lực của Đông Hải, Ngân Hách vẫn có chút không yên, một đường nhìn chằm chằm hắn, nhưng cánh quạt đã bắt đầu chuyển động, gió xoáy kịch liệt cùng bụi đất nổi lên chỉ một thoáng mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của hắn. Cậu lui về phía sau vài bước, đứng ở xa xa giữ chặt áo gió của mình. Phi cơ trực thăng chậm rãi nâng lên, trên không trung ngắn ngủi dừng lại, cậu híp mắt, lờ mờ thấy hắn đang hướng y vẫy tay.
Một hạt cát nhỏ rơi vào trong mắt của Ngân Hách, cậu đành phải lấy tay dụi loạn một trận, khó khăn mở ra đôi mắt nước mắt lưng tròng, phi cơ trực thăng đã biến thành món đồ chơi lớn nhỏ, xa xa lơ lửng giữa mặt biển và bầu trời màu lam.
Ngân Hách không đành lòng nhìn trong chốc lát, trên mặt biển không còn bóng dáng màu đen nữa, lúc này mới miễn cưỡng quay thân lại.
***
Trên quảng trường rách nát xác ô tô chất thành từng đống, toàn bộ phong cảnh đều được tô bằng màu đỏ gỉ sét, bên cạnh chồng chất như núi còn có những chiếc xe mà ghế ngồi lộ ra cả sợi bông, lốp xe cùng các loại linh kiện, dưới ánh mặt trời chói chang tản ra từng đợt tanh tưởi.
“Vậy thật tốt quá, so với buôn bán súng ống đạn dược, ta càng thích cướp hàng, làm ăn không vốn mới giống nghề chính của Bách Hợp môn chúng ta.”
Nghe được sau lưng tiếng cười hắc hắc quái dị của Chu Đào, Hoài thúc đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ triệu hồi vào văn phòng hôn ám, cau mày nhìn một người trẻ tuổi tây trang chỉnh tề đứng trong phòng: “Ngươi thật xác định tiểu tử kia sẽ biết hành động của Lý Đông Hải?”
“Thiên chân vạn xác.” Người trẻ tuổi trong phòng là Josh, gương mặt ngày thường ôn hòa bởi vì một tia mỉm cười ác ý nơi khóe miệng mà có vẻ trở nên tàn nhẫn, “Tôi không chỉ một lần nghe được bọn họ bày ra lộ tuyến, đáng tiếc bọn họ phòng bị rất nghiêm, mặc dù là ta, cũng không cho tới gần.”
“Cậu ta chỉ là cô nhi được nhận nuôi, làm sao có thể được trọng dụng như thế?” Hoài thúc tựa hồ đối với kế hoạch của Josh cũng không quá cảm thấy hứng thú.
“Thứ nhất, cậu ta là tình nhân ngầm của Lý Đông Hải; thứ hai, Lý Ngân Hách không phải nam sủng đơn thuần, cậu ta là một người tuyệt đỉnh thông minh suy nghĩ cẩn thận, là cậu ta trợ giúp Ly Thị giải thoát Khâu ca, giúp cho vật nghiệp Phong Nguyên thoát khỏi dây dưa của chính phủ, còn có, hỗ trợ cảnh sát triệt tra ra chúng ta cố ý vu oan Tuệ Hà Thương phóng hỏa.”
“Ta tin tưởng phán đoán của Josh, mà ngay cả kế hoạch phái sát thủ ám sát Lý Đông Hải của chúng ta cũng bị tiểu tử kia phá hỏng, y hình như là một nhân vật rất quan trọng.” Chu Đào thân hình cao lớn, ngồi nghiêng ở trên bàn uống trà.
“Nếu nói như vậy, Lý Đông Hải để một mình cậu ta ở trên đảo nhỏ, không phải rất nguy hiểm sao?” Hoài thúc nói.
“Không có ai biết cái đảo kia, tôi cũng vậy bởi vì ngẫu nhiên phát hiện tài liệu điền sản mà hắn dùng danh nghĩa của một cô gia lão bà để mua mới âm thầm tìm được. Chỗ đó có thể là một cái sào huyệt bí ẩn nhất của Lý Đông Hải.”
“Hừ, ngươi thế nhưng thật ra rất có khả năng a.” Hoài thúc cười khan một tiếng.
“Không phải đều vì Bách Hợp môn sao.” Josh trả lời một câu, xoay người nhìn Chu Đào.
Chu Đào trầm tư một lát, quả quyết nói: “Tốt lắm, ta cùng Josh phụ trách tiểu tử này, Hoài thúc ngài đến biên cảnh Thái Lan kiểm tra cảng.”
“Cũng được.”
“Hoài thúc dựa vào cái gì cảm thấy Lý Đông Hải sẽ giao hàng ở Thái Lan?” Josh cười hỏi.
“Bằng hiểu biết của ta đối với Lý Đông Hải.” Hoài thúc mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
***
Ngân Hách ban đêm ngủ không an ổn, tỉnh vài lần nhìn xem đồng hồ còn chưa đến ba giờ, khó khăn lại có chút mơ mơ màng màng, Ngân Hách đột nhiên cảm thấy trong phòng tựa hồ có điểm dị động.
“Ai?” Tỉnh táo lại một chút, cậu sởn gai ốc, ở trong bóng tối chậm rãi ngồi dậy.
“Đoàng.”
Nhất đạo hỏa quang xuất hiện ở góc phòng, ánh lửa lay động chiếu sáng một mảnh nho nhỏ xung quanh, Ngân Hách từ từ xem rõ ——Mặt của Josh.
“Là chúng ta, Ngân Hách thiếu gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook