Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân
-
Chương 23: Bởi vì anh yêu em
Là vào một buổi chiều, khi hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh nắng còn vươn lại phủ lên một màu vàng kim trải dài trên con đường ven biển. Mặt biển cũng lấp lánh đón những ánh nắng cuối ngày rất đẹp, rất bình yên.
Chiếc xe ô tô mui trần chạy lướt qua mang theo một làn gió mát của biển thổi vào, cảm nhận được mùi vị của cát, của biển, hương của cây, của hoa bên đường, một loại hương vị cho thấy đã gần tới biển.
Nhược Hạ hít một hơi sâu để thưởng thức cái cảm giác thoải mái này. Cô quay sang nhìn người lái xe, gương mặt anh được ánh nắng chiếu lấp lánh rất đẹp. Trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất đổi bình yên và ấm áp.
Nhưng đang đi đâu đây? Anh chạy tới kéo tay cô đưa lên xe rồi lái thẳng đến đây không nói lời nào.
Nhược Hạ quay sang hỏi anh "Chúng ta đến đây làm gì?"
---
"Nhược Hạ, vào ngày sinh nhật em muốn đi đâu?"
"Sinh nhật ư? Chẳng phải đã qua rồi sao? Nhưng mà đi đâu nhỉ?... A... Em muốn được ăn tối cùng anh ở trên đỉnh núi Nam Vu của Lục Nam. Ở đó rất đẹp, cùng ăn với người mình yêu thì tuyệt còn gì bằng"
"Chỉ vậy thôi?"
"Khá xa đó"
"Năm sau, khi anh ra trường sẽ đưa em đi"
"Nói phải giữ lời đó"
---
Những ký ức ấy hiện hữu rõ trong trí nhớ của anh, nhắm mắt lại là có thể nghe thấy giọng nói lảnh lót của cô vang bên tai, nụ cười của cô hiện trong đầu. Cứ ngỡ mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ khi mở mắt ra, tất cả đã vụt xa trong quá khứ.
Năm ấy khi cô mười chín tuổi, anh đã hứa năm cô hai mươi tuổi sẽ cùng cô đón sinh nhật ở núi Nam Vu, rốt cuộc đã không thể thực hiện. Những tưởng trong ký ức của anh mãi mãi chỉ có Bạch Nhược Hạ của năm mười chín tuổi. Mãi mãi không thể cùng cô đón sinh nhật của những năm sau đó. Rốt cuộc lời hứa năm xưa cũng có cơ hội thực hiện, rốt cuộc anh cũng có thể cùng cô nắm tay đến núi Nam Vu. Và sẽ cùng cô đón tiếp những lần sinh nhật sau này.
Thế Cảnh không trả lời Nhược Hạ. Chiếc xe cứ thế chạy mãi, chạy mãi một đoạn đường khá dài. Con đường trải dài thẳng lên tới khu du lịch Lục Nam.
Lục Nam là một hòn đảo lớn của Tuyên Lạc, được xây dựng làm khu du lịch với rất nhiều cảnh đẹp.
Khi tới nơi, bọn họ được một chiếc xe chuyên chở khách đưa lên núi Nam Vu.
Những ánh đèn thay nhau chuyển màu sau vài giây ngắn ngủi thắp sáng nơi này nhưng cũng u tối mờ ảo theo những màu đèn tối.
Có lẽ Thế Cảnh đã đặc chỗ trước nên khi tới, anh có đưa ra một loại thẻ V.I.P có tên của anh trong đó và được đưa đến một bàn. Khi ngồi ở vị trí này, có thể nhìn ra ngoài đằng xa là mặt biển được thắp sáng bởi con thuyền đèn khổng lồ đặt ở giữa. Ngay vị trí ngồi là một không gian lãng mạn và yên tĩnh.
Chiếc bánh kem năm tầng được làm rất tỉ mỉ có màu trắng và hồng, kem được vẽ ra loại hoa ly mà cô thích, mùi hương tỏa ra dịu nhẹ, thoang thoảng. Trên bánh có dòng chữ uyển chuyển mà rõ nét "Chúc mừng sinh nhật Bạch Nhược Hạ"
Khi đồ ăn được đưa lên bàn, Nhược Hạ mới phát hiện ra, trên đỉnh núi hiện giờ chỉ có hai người khách là cô và anh.
Nhược Hạ có hơi xúc động nhìn người đang ngồi trước mặt mình, trong ánh đèn dịu ảo cô thấy được khóe môi anh hơi cong lên, có lẽ đang cười.
"Thế Cảnh... "
"Bạch Nhược Hạ, chúc mừng sinh nhật"
Trái tim của Nhược Hạ như bị bóp chặt lại, đau nhói đến mức vỡ òa như một đứa trẻ. Trong nước mắt, cô hỏi anh rất nhiều điều.
"Tại sao bao năm qua đi mà anh vẫn nhớ những lời ấy? Tại sao anh lại không mặc kệ em đi? Tại sao lại yêu đến mức ngu ngốc như vậy? Em đã phụ anh cơ mà. Anh thật sự không để tâm chuyện cũ sao? Tại sao vậy? Anh nói em biết đi"
Thế Cảnh đã bước tới, đứng đó ôm cô từ bao giờ. Anh im lặng nghe những câu hỏi của cô. Trong thâm tâm của anh thật sự vẫn rất đau vì chuyện đã qua. Thật sự anh rất để tâm đến chuyện cô đã nói khi chia tay. Rất để tâm đến vấn đề cô kết hôn. Nhưng anh không muốn biết, anh sợ câu trả lời vì cô yêu Tạ Hoành nên kết hôn với anh ta.
Lồng ngực của anh như bị đè nén, anh thật sự bị ngạt không thể thở nỗi. Nhưng anh đã mỉm cười. Anh khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Vì anh yêu em. Bạch Nhược Hạ, bởi vì anh yêu em. Chỉ cần em nói, hiện tại em yêu anh. Thì tất cả những năm qua, anh không sao cả"
Nhược Hạ gật đầu rất nhiều, cô nấc nghẹn vì khóc "Thế Cảnh, em thật sự rất yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh"
Bạch Nhược Hạ không hề biết rằng, câu nói này của cô có tác dụng mạnh mẽ như thế nào đối với Thế Cảnh. Nó như một liều thuốc chữa lành hẳn vết thương mà suốt bao năm qua anh phải chịu đựng.
Nhược Hạ vì khóc nhiều mà ôm anh ngủ từ lúc nào. Sau khi xuống tới khu nghỉ dưỡng, Thế Cảnh bế cô vào phòng rồi đặt lên giường. Anh khẽ hôn lên trán cô, ngồi bên cạnh, khoảng cách rất gần, anh lại thấy nhoi nhói lòng khi nghĩ đến Tạ Hoành. Nghĩ đến những ngày cô và hắn ta đã từng hạnh phúc.
Tại sao em lại ly hôn? Hai người có hạnh phúc không? Anh ta có đối xử tốt với em không?
Thế Cảnh khẽ vuốt tóc cô. Anh ngồi im lặng nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong chăn ngủ như một đứa trẻ.
Bước ra ngoài gọi một nhân viên nữ phục vụ vào thay quần áo cho cô. Sau khi xong anh mới yên tâm trở về phòng của mình.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng căn phòng V.I.P rộng lớn của khu nghỉ dưỡng. Gió biển thổi vào làm tung bay rèm cửa sổ, mang theo dư vị của hương biển vào căn phòng. Nhược Hạ mơ màn mở mắt ra, đầu cô hơi choáng, cảm nhận được đôi mắt mình hình như đã sưng húp lên. Cô nhìn quanh phòng rồi nhìn lại chiếc giường đang nằm, hoàn toàn xa lạ.
Đồng hồ treo trên tường đã chỉ điểm là tám giờ.
Nhược Hạ tung chăn dậy, nhìn thấy mình đang mặc đồ ngủ của khách sạn. Cô hốt hoảng cố nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Cô chỉ nhớ được là mình đã khóc rất nhiều và rồi... Tất cả sau đó thì mù tịt, không thể nhớ được gì.
Lúc này Thế Cảnh đang ngồi cùng Đề Nam và Elen ở sảnh lớn có thể nhìn ra biển để uống cà phê.
Thế Cảnh nhìn mười ngón tay đan vào nhau của hai người đối diện mà mỉm cười. Anh trầm giọng.
"Đề đại nhân à, phải chăm sóc tốt cho em gái tôi đấy. Cô ấy mà đau lòng vì cậu lần nào nữa, cậu nhất định sẽ không yên thân đâu"
"Cô ấy từ bao giờ là em gái cậu chứ?" Đề Nam hất cằm hỏi.
Thế Cảnh khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Dạo trước chẳng phải cậu nói với Nhược Hạ, Elen là em gái tôi?"
Elen bụm miệng cười, chợt nhớ đến Nhược Hạ nên hỏi Thế Cảnh "Nhược Hạ đâu? Chẳng phải anh nói hai người đang ở đây sao?"
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo gọi ngay. Thế Cảnh bắt máy, giọng trầm ấm "A lô, Nhược Hạ"
Người bên kia điện thoại ngượng ngùng nói "Thế Cảnh, anh đang ở đâu? Đêm qua... "
Thế Cảnh nhàn nhạt trả lời "Bọn anh đang ở sảnh. Em thay đồ đi, anh lên liền"
"Dạ" Nhược Hạ tắt máy.
Thế Cảnh gõ cửa phòng. Nhìn thấy Thế Cảnh, Nhược Hạ cúi đầu ngượng ngùng hỏi "Đêm qua... Đã xảy ra chuyện gì?"
Thế Cảnh khoanh tay trước ngực nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch, anh giễu cợt "Bạch tiểu thơ à, cô có biết tôi đã chuẩn bị buổi tiệc lãng mạn đó như thế nào không? Vậy mà cô khóc nức nở rồi ngủ luôn. Tôi đang nghi ngờ đây không phải là phụ nữ hai mươi chín tuổi"
Nhược Hạ ngượng đỏ mặt không biết nói gì. Nhìn thấy Thế Cảnh vẫn đứng đó nhìn mình, cô lên tiếng "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đề Nam và Elen đang đợi chúng ta, đi thôi" Thế Cảnh đưa tay ra cho Elen nắm lấy.
Chiếc xe ô tô mui trần chạy lướt qua mang theo một làn gió mát của biển thổi vào, cảm nhận được mùi vị của cát, của biển, hương của cây, của hoa bên đường, một loại hương vị cho thấy đã gần tới biển.
Nhược Hạ hít một hơi sâu để thưởng thức cái cảm giác thoải mái này. Cô quay sang nhìn người lái xe, gương mặt anh được ánh nắng chiếu lấp lánh rất đẹp. Trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất đổi bình yên và ấm áp.
Nhưng đang đi đâu đây? Anh chạy tới kéo tay cô đưa lên xe rồi lái thẳng đến đây không nói lời nào.
Nhược Hạ quay sang hỏi anh "Chúng ta đến đây làm gì?"
---
"Nhược Hạ, vào ngày sinh nhật em muốn đi đâu?"
"Sinh nhật ư? Chẳng phải đã qua rồi sao? Nhưng mà đi đâu nhỉ?... A... Em muốn được ăn tối cùng anh ở trên đỉnh núi Nam Vu của Lục Nam. Ở đó rất đẹp, cùng ăn với người mình yêu thì tuyệt còn gì bằng"
"Chỉ vậy thôi?"
"Khá xa đó"
"Năm sau, khi anh ra trường sẽ đưa em đi"
"Nói phải giữ lời đó"
---
Những ký ức ấy hiện hữu rõ trong trí nhớ của anh, nhắm mắt lại là có thể nghe thấy giọng nói lảnh lót của cô vang bên tai, nụ cười của cô hiện trong đầu. Cứ ngỡ mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, không ngờ khi mở mắt ra, tất cả đã vụt xa trong quá khứ.
Năm ấy khi cô mười chín tuổi, anh đã hứa năm cô hai mươi tuổi sẽ cùng cô đón sinh nhật ở núi Nam Vu, rốt cuộc đã không thể thực hiện. Những tưởng trong ký ức của anh mãi mãi chỉ có Bạch Nhược Hạ của năm mười chín tuổi. Mãi mãi không thể cùng cô đón sinh nhật của những năm sau đó. Rốt cuộc lời hứa năm xưa cũng có cơ hội thực hiện, rốt cuộc anh cũng có thể cùng cô nắm tay đến núi Nam Vu. Và sẽ cùng cô đón tiếp những lần sinh nhật sau này.
Thế Cảnh không trả lời Nhược Hạ. Chiếc xe cứ thế chạy mãi, chạy mãi một đoạn đường khá dài. Con đường trải dài thẳng lên tới khu du lịch Lục Nam.
Lục Nam là một hòn đảo lớn của Tuyên Lạc, được xây dựng làm khu du lịch với rất nhiều cảnh đẹp.
Khi tới nơi, bọn họ được một chiếc xe chuyên chở khách đưa lên núi Nam Vu.
Những ánh đèn thay nhau chuyển màu sau vài giây ngắn ngủi thắp sáng nơi này nhưng cũng u tối mờ ảo theo những màu đèn tối.
Có lẽ Thế Cảnh đã đặc chỗ trước nên khi tới, anh có đưa ra một loại thẻ V.I.P có tên của anh trong đó và được đưa đến một bàn. Khi ngồi ở vị trí này, có thể nhìn ra ngoài đằng xa là mặt biển được thắp sáng bởi con thuyền đèn khổng lồ đặt ở giữa. Ngay vị trí ngồi là một không gian lãng mạn và yên tĩnh.
Chiếc bánh kem năm tầng được làm rất tỉ mỉ có màu trắng và hồng, kem được vẽ ra loại hoa ly mà cô thích, mùi hương tỏa ra dịu nhẹ, thoang thoảng. Trên bánh có dòng chữ uyển chuyển mà rõ nét "Chúc mừng sinh nhật Bạch Nhược Hạ"
Khi đồ ăn được đưa lên bàn, Nhược Hạ mới phát hiện ra, trên đỉnh núi hiện giờ chỉ có hai người khách là cô và anh.
Nhược Hạ có hơi xúc động nhìn người đang ngồi trước mặt mình, trong ánh đèn dịu ảo cô thấy được khóe môi anh hơi cong lên, có lẽ đang cười.
"Thế Cảnh... "
"Bạch Nhược Hạ, chúc mừng sinh nhật"
Trái tim của Nhược Hạ như bị bóp chặt lại, đau nhói đến mức vỡ òa như một đứa trẻ. Trong nước mắt, cô hỏi anh rất nhiều điều.
"Tại sao bao năm qua đi mà anh vẫn nhớ những lời ấy? Tại sao anh lại không mặc kệ em đi? Tại sao lại yêu đến mức ngu ngốc như vậy? Em đã phụ anh cơ mà. Anh thật sự không để tâm chuyện cũ sao? Tại sao vậy? Anh nói em biết đi"
Thế Cảnh đã bước tới, đứng đó ôm cô từ bao giờ. Anh im lặng nghe những câu hỏi của cô. Trong thâm tâm của anh thật sự vẫn rất đau vì chuyện đã qua. Thật sự anh rất để tâm đến chuyện cô đã nói khi chia tay. Rất để tâm đến vấn đề cô kết hôn. Nhưng anh không muốn biết, anh sợ câu trả lời vì cô yêu Tạ Hoành nên kết hôn với anh ta.
Lồng ngực của anh như bị đè nén, anh thật sự bị ngạt không thể thở nỗi. Nhưng anh đã mỉm cười. Anh khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Vì anh yêu em. Bạch Nhược Hạ, bởi vì anh yêu em. Chỉ cần em nói, hiện tại em yêu anh. Thì tất cả những năm qua, anh không sao cả"
Nhược Hạ gật đầu rất nhiều, cô nấc nghẹn vì khóc "Thế Cảnh, em thật sự rất yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh"
Bạch Nhược Hạ không hề biết rằng, câu nói này của cô có tác dụng mạnh mẽ như thế nào đối với Thế Cảnh. Nó như một liều thuốc chữa lành hẳn vết thương mà suốt bao năm qua anh phải chịu đựng.
Nhược Hạ vì khóc nhiều mà ôm anh ngủ từ lúc nào. Sau khi xuống tới khu nghỉ dưỡng, Thế Cảnh bế cô vào phòng rồi đặt lên giường. Anh khẽ hôn lên trán cô, ngồi bên cạnh, khoảng cách rất gần, anh lại thấy nhoi nhói lòng khi nghĩ đến Tạ Hoành. Nghĩ đến những ngày cô và hắn ta đã từng hạnh phúc.
Tại sao em lại ly hôn? Hai người có hạnh phúc không? Anh ta có đối xử tốt với em không?
Thế Cảnh khẽ vuốt tóc cô. Anh ngồi im lặng nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong chăn ngủ như một đứa trẻ.
Bước ra ngoài gọi một nhân viên nữ phục vụ vào thay quần áo cho cô. Sau khi xong anh mới yên tâm trở về phòng của mình.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng căn phòng V.I.P rộng lớn của khu nghỉ dưỡng. Gió biển thổi vào làm tung bay rèm cửa sổ, mang theo dư vị của hương biển vào căn phòng. Nhược Hạ mơ màn mở mắt ra, đầu cô hơi choáng, cảm nhận được đôi mắt mình hình như đã sưng húp lên. Cô nhìn quanh phòng rồi nhìn lại chiếc giường đang nằm, hoàn toàn xa lạ.
Đồng hồ treo trên tường đã chỉ điểm là tám giờ.
Nhược Hạ tung chăn dậy, nhìn thấy mình đang mặc đồ ngủ của khách sạn. Cô hốt hoảng cố nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Cô chỉ nhớ được là mình đã khóc rất nhiều và rồi... Tất cả sau đó thì mù tịt, không thể nhớ được gì.
Lúc này Thế Cảnh đang ngồi cùng Đề Nam và Elen ở sảnh lớn có thể nhìn ra biển để uống cà phê.
Thế Cảnh nhìn mười ngón tay đan vào nhau của hai người đối diện mà mỉm cười. Anh trầm giọng.
"Đề đại nhân à, phải chăm sóc tốt cho em gái tôi đấy. Cô ấy mà đau lòng vì cậu lần nào nữa, cậu nhất định sẽ không yên thân đâu"
"Cô ấy từ bao giờ là em gái cậu chứ?" Đề Nam hất cằm hỏi.
Thế Cảnh khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Dạo trước chẳng phải cậu nói với Nhược Hạ, Elen là em gái tôi?"
Elen bụm miệng cười, chợt nhớ đến Nhược Hạ nên hỏi Thế Cảnh "Nhược Hạ đâu? Chẳng phải anh nói hai người đang ở đây sao?"
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo gọi ngay. Thế Cảnh bắt máy, giọng trầm ấm "A lô, Nhược Hạ"
Người bên kia điện thoại ngượng ngùng nói "Thế Cảnh, anh đang ở đâu? Đêm qua... "
Thế Cảnh nhàn nhạt trả lời "Bọn anh đang ở sảnh. Em thay đồ đi, anh lên liền"
"Dạ" Nhược Hạ tắt máy.
Thế Cảnh gõ cửa phòng. Nhìn thấy Thế Cảnh, Nhược Hạ cúi đầu ngượng ngùng hỏi "Đêm qua... Đã xảy ra chuyện gì?"
Thế Cảnh khoanh tay trước ngực nhìn cô, ánh mắt tinh nghịch, anh giễu cợt "Bạch tiểu thơ à, cô có biết tôi đã chuẩn bị buổi tiệc lãng mạn đó như thế nào không? Vậy mà cô khóc nức nở rồi ngủ luôn. Tôi đang nghi ngờ đây không phải là phụ nữ hai mươi chín tuổi"
Nhược Hạ ngượng đỏ mặt không biết nói gì. Nhìn thấy Thế Cảnh vẫn đứng đó nhìn mình, cô lên tiếng "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đề Nam và Elen đang đợi chúng ta, đi thôi" Thế Cảnh đưa tay ra cho Elen nắm lấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook