Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân
-
Chương 2
Tây Hoàng mười tám năm sau.
Phần lớn đất đai ở Tây Hoàng là sa mạc không thể trồng trọt, chỉ riêng sơn mạch bên cạnh ngọn Hiên Viên vì có nguồn nước do tuyết tan hàng năm mà hình thành những khu đất tươi tốt. Năm đó mọi người theo đường núi đến được khu vực này, lại thấy quanh năm khí hậu bốn mùa đều như mùa xuân, quả thật là may mắn, liền ở lại nơi này xây dựng cuộc sống.
Tại khu vực này nơi có thể thích hợp để trồng trọt kỳ thật là rất ít, một vùng đất cằn cỗi chỉ có vài dân tộc du mục sinh sống sau hơn mười năm tranh đấu, các bộ tộc được thống nhất hợp lực tạo thành đô thị, tích lũy cường đại quốc lực….
Tây Hoàng mười tám năm sau.
Phần lớn đất đai ở Tây Hoàng là sa mạc không thể trồng trọt, chỉ riêng sơn mạch bên cạnh ngọn Hiên Viên vì có nguồn nước do tuyết tan hàng năm mà hình thành những khu đất tươi tốt. Năm đó mọi người theo đường núi đến được khu vực này, lại thấy quanh năm khí hậu bốn mùa đều như mùa xuân, quả thật là may mắn, liền ở lại nơi này xây dựng cuộc sống.
Tại khu vực này nơi có thể thích hợp để trồng trọt kỳ thật là rất ít, một vùng đất cằn cỗi chỉ có vài dân tộc du mục sinh sống sau hơn mười năm tranh đấu, các bộ tộc được thống nhất hợp lực tạo thành đô thị, tích lũy cường đại quốc lực.
Tây Hoàng lớn mạnh không phải dựa vào những cuộc chinh chiến đẫm máu mà hoàn toàn dựa vào một loại hàng hóa đặc thù – tơ lụa.
Hiên Viên thành là một thành trấn hết sức phồn hoa, đây cũng chính là nơi mà người thống lĩnh Tây Hoàng cư ngụ.
Hải Đường đứng ở nơi nhộn nhịp nhất trên phố của thành Hiên Viên, hai con mắt trong suốt tỏa sáng, nhìn thật giống như một một tiểu động vật đang thèm khát một món đồ, chỉ khác là không có chạy nhanh về phía trước để giành giật. Nàng trừng mắt nhìn về phía những cây tơ lụa đang được xếp thành từng núi nhỏ, tham lam liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
“ Nè tỷ, lịch sự một chút, nước miếng của tỷ đang chảy nhanh xuống đây.” Hải Đồng đứng ở một bên bỉu môi mà cười, thần thái của hắn tình lười, xem ra không chút để ý, thần hình hơi gầy dựa vào một cây cọc gỗ.
Nhìn thấy một nam nhân cưỡi lạc đà đang tham lam nhìn dung mạo của Hải Đường, hai mắt đăm đăm không chớp. Hắn cười cười không chút hảo ý, vụng trộm đá một cây gỗ dưới chân ra ngoài.
Một tiếng “ vút ” vang lên, một tiếng kêu rên chật vật, nam nhân từ trên lưng lạc đà lỗ mãng bị ngã té như chó ăn thí ( phân í ạ).
Hải Đường không phát hiện trò khôi hài diễn ra bên cạnh, lâu lâu lại kéo kéo cái bao đồ bằng vải thô ở trên vai, ánh mắt vẫn là không rời những giá treo vải lụa xinh đẹp. Giơ tay lên, nàng xoa xoa môi, sợ bản thân không biết kiềm chế mà chảy nước miếng.
“ Muốn ta như thế nào lịch sự? Những tơ lụa này có thể sánh ngang châu báu, hoàng kim, đủ chi phí cho chúng ta dự phòng hai, ba năm nha.” Nàng nhỏ giọng, trong lòng ngập tràn cảm xúc ghen tị.
Cũng khó thách thành Hiên Viên được xây dựng hoa lệ như vậy cũng chỉ là nhờ dựa vào tơ lụa, Hiên Viên Khiếu là người thống lĩnh nơi này khẳng định là có một cuộc sống xa hoa vô cùng.
Tơ lụa Tây Hoàng là vật mà ai cũng muốn có, nơi này sản xuất tơ lụa vừa tinh xảo lại vừa hoa lệ, so với hoàng kim còn trân quý hơn. Thế nhưng bí kíp tạo nên tơ lụa lại là một bí mật không truyền ra ngoài. Các bộ tộc bên ngoài Tây Hoàng đừng nói là một phân lụa, ngay cả nửa điểm biên vải cũng đều không làm được mà chỉ có thể làm ra loại vải bố thô ráp, phải tiêu tốn một khoản tiền nhất định mới có thể mua được tơ lụa do Tây Hoàng sản xuất.
Bất luận nói như thế nào, người ở Tây Hoàng thật sự là nhờ vào tơ lụa mà kiếm đầy hà bao ( túi tiền)
Tất cả mọi người ở đây đều biết một truyền thuyết đó là người thống trị Tây Hoàng – Hiên Viên Khiếu là con của nữ thần tơ lụa. Trên người hắn có một khả năng chế tạo tơ lụa bí mật, kỹ thuật chế tạo thần kỳ này là do hắn mang đến Tây Hoàng.
Hải Đường từ xa mà đến nơi này chính là vì cái phương pháp chế tạo kia.
“ Không phải là một đống vải sao? Nhiều lắm chính là chỉ thêm một ít hoa, một ít cỏ a, thật sự đáng giá như vậy sao?” Hải Đồng không hưng phấn với điều cuốn hút vị tỷ tỷ sinh đôi của mình, nhàm chán thở dài một hơi.
Bởi vì cái phương pháp kia mà hắn bị buộc theo tới Tây Hoàng bảo vệ vị tỷ tỷ hay xúc động của mình. Các cô nương xinh đẹp trong tộc vì hắn đi xa mà khóc đỏ cả mắt. Đến nơi này đã một thời gian, hắn đã thật sự rất chán rồi.
“ Ngu ngốc, không đáng giá tiền tại sao người ở đây lại bảo vệ cái phương pháp chế tạo kia như bảo vệ tro cốt tổ tiên của mình, kiên quyết không cho người của các khu vực khác biết?”Taynàng nắm thành quyền, đánh một cái vào đầu của Hải Đồng.
“ Có gì từ từ nói, đừng đánh người a!Luôn gõ đầu của đệ, đệ thực muốn bị đánh trở thành ngu ngốc.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Hải Đồng nhăn thanh một đoàn, một bên làm như vẻ oán giận, một bên lại dùng ngón tay vuốt mái tóc đen. “ Tỷ tỷ nếu đem đệ đánh cho ngu ngốc, làm cho đệ quên đi cách nói những lời tâm tình ngọt ngào, các cô nương xinh đẹp sẽ thật thương tâm mà chết.” So với sự đau đớn trên đầu,hắn hờn giận hơn là Hải Đường kia một chút cũng không nương tay cứ làm rối loạn đầu tóc của hắn.
Hải Đường hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã, đối với trình độ tự kỷ của hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Cặp tỷ đệ sinh đôi xinh đẹp làm cho ánh mắt mọi người khi nhìn thấy đều sáng lên, Hải Đường ngũ quan tinh tế, hai mắt trong suốt, đôi môi hồng nhuận, đôi má có chút thản nhiên hồng hồng, da trắng như tuyết cùng dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, so ra thật khác với vẻ đẹp của người Tây Hoàng.
Hải Đồng đứng một bên lại tuấn mỹ phi phàm, dáng người cao to, thoạt nhìn có vẻ thành thục hơn so với Hải Đường, một vài điểm này thôi cũng có thể quyến rũ các cô nương. Hai người đứng chung một chỗ, chắc chắn sẽ làm cho nhiều người nghĩ thành một đôi tình nhân nhỏ.
Phần lớn đất đai ở Tây Hoàng là sa mạc không thể trồng trọt, chỉ riêng sơn mạch bên cạnh ngọn Hiên Viên vì có nguồn nước do tuyết tan hàng năm mà hình thành những khu đất tươi tốt. Năm đó mọi người theo đường núi đến được khu vực này, lại thấy quanh năm khí hậu bốn mùa đều như mùa xuân, quả thật là may mắn, liền ở lại nơi này xây dựng cuộc sống.
Tại khu vực này nơi có thể thích hợp để trồng trọt kỳ thật là rất ít, một vùng đất cằn cỗi chỉ có vài dân tộc du mục sinh sống sau hơn mười năm tranh đấu, các bộ tộc được thống nhất hợp lực tạo thành đô thị, tích lũy cường đại quốc lực….
Tây Hoàng mười tám năm sau.
Phần lớn đất đai ở Tây Hoàng là sa mạc không thể trồng trọt, chỉ riêng sơn mạch bên cạnh ngọn Hiên Viên vì có nguồn nước do tuyết tan hàng năm mà hình thành những khu đất tươi tốt. Năm đó mọi người theo đường núi đến được khu vực này, lại thấy quanh năm khí hậu bốn mùa đều như mùa xuân, quả thật là may mắn, liền ở lại nơi này xây dựng cuộc sống.
Tại khu vực này nơi có thể thích hợp để trồng trọt kỳ thật là rất ít, một vùng đất cằn cỗi chỉ có vài dân tộc du mục sinh sống sau hơn mười năm tranh đấu, các bộ tộc được thống nhất hợp lực tạo thành đô thị, tích lũy cường đại quốc lực.
Tây Hoàng lớn mạnh không phải dựa vào những cuộc chinh chiến đẫm máu mà hoàn toàn dựa vào một loại hàng hóa đặc thù – tơ lụa.
Hiên Viên thành là một thành trấn hết sức phồn hoa, đây cũng chính là nơi mà người thống lĩnh Tây Hoàng cư ngụ.
Hải Đường đứng ở nơi nhộn nhịp nhất trên phố của thành Hiên Viên, hai con mắt trong suốt tỏa sáng, nhìn thật giống như một một tiểu động vật đang thèm khát một món đồ, chỉ khác là không có chạy nhanh về phía trước để giành giật. Nàng trừng mắt nhìn về phía những cây tơ lụa đang được xếp thành từng núi nhỏ, tham lam liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
“ Nè tỷ, lịch sự một chút, nước miếng của tỷ đang chảy nhanh xuống đây.” Hải Đồng đứng ở một bên bỉu môi mà cười, thần thái của hắn tình lười, xem ra không chút để ý, thần hình hơi gầy dựa vào một cây cọc gỗ.
Nhìn thấy một nam nhân cưỡi lạc đà đang tham lam nhìn dung mạo của Hải Đường, hai mắt đăm đăm không chớp. Hắn cười cười không chút hảo ý, vụng trộm đá một cây gỗ dưới chân ra ngoài.
Một tiếng “ vút ” vang lên, một tiếng kêu rên chật vật, nam nhân từ trên lưng lạc đà lỗ mãng bị ngã té như chó ăn thí ( phân í ạ).
Hải Đường không phát hiện trò khôi hài diễn ra bên cạnh, lâu lâu lại kéo kéo cái bao đồ bằng vải thô ở trên vai, ánh mắt vẫn là không rời những giá treo vải lụa xinh đẹp. Giơ tay lên, nàng xoa xoa môi, sợ bản thân không biết kiềm chế mà chảy nước miếng.
“ Muốn ta như thế nào lịch sự? Những tơ lụa này có thể sánh ngang châu báu, hoàng kim, đủ chi phí cho chúng ta dự phòng hai, ba năm nha.” Nàng nhỏ giọng, trong lòng ngập tràn cảm xúc ghen tị.
Cũng khó thách thành Hiên Viên được xây dựng hoa lệ như vậy cũng chỉ là nhờ dựa vào tơ lụa, Hiên Viên Khiếu là người thống lĩnh nơi này khẳng định là có một cuộc sống xa hoa vô cùng.
Tơ lụa Tây Hoàng là vật mà ai cũng muốn có, nơi này sản xuất tơ lụa vừa tinh xảo lại vừa hoa lệ, so với hoàng kim còn trân quý hơn. Thế nhưng bí kíp tạo nên tơ lụa lại là một bí mật không truyền ra ngoài. Các bộ tộc bên ngoài Tây Hoàng đừng nói là một phân lụa, ngay cả nửa điểm biên vải cũng đều không làm được mà chỉ có thể làm ra loại vải bố thô ráp, phải tiêu tốn một khoản tiền nhất định mới có thể mua được tơ lụa do Tây Hoàng sản xuất.
Bất luận nói như thế nào, người ở Tây Hoàng thật sự là nhờ vào tơ lụa mà kiếm đầy hà bao ( túi tiền)
Tất cả mọi người ở đây đều biết một truyền thuyết đó là người thống trị Tây Hoàng – Hiên Viên Khiếu là con của nữ thần tơ lụa. Trên người hắn có một khả năng chế tạo tơ lụa bí mật, kỹ thuật chế tạo thần kỳ này là do hắn mang đến Tây Hoàng.
Hải Đường từ xa mà đến nơi này chính là vì cái phương pháp chế tạo kia.
“ Không phải là một đống vải sao? Nhiều lắm chính là chỉ thêm một ít hoa, một ít cỏ a, thật sự đáng giá như vậy sao?” Hải Đồng không hưng phấn với điều cuốn hút vị tỷ tỷ sinh đôi của mình, nhàm chán thở dài một hơi.
Bởi vì cái phương pháp kia mà hắn bị buộc theo tới Tây Hoàng bảo vệ vị tỷ tỷ hay xúc động của mình. Các cô nương xinh đẹp trong tộc vì hắn đi xa mà khóc đỏ cả mắt. Đến nơi này đã một thời gian, hắn đã thật sự rất chán rồi.
“ Ngu ngốc, không đáng giá tiền tại sao người ở đây lại bảo vệ cái phương pháp chế tạo kia như bảo vệ tro cốt tổ tiên của mình, kiên quyết không cho người của các khu vực khác biết?”Taynàng nắm thành quyền, đánh một cái vào đầu của Hải Đồng.
“ Có gì từ từ nói, đừng đánh người a!Luôn gõ đầu của đệ, đệ thực muốn bị đánh trở thành ngu ngốc.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Hải Đồng nhăn thanh một đoàn, một bên làm như vẻ oán giận, một bên lại dùng ngón tay vuốt mái tóc đen. “ Tỷ tỷ nếu đem đệ đánh cho ngu ngốc, làm cho đệ quên đi cách nói những lời tâm tình ngọt ngào, các cô nương xinh đẹp sẽ thật thương tâm mà chết.” So với sự đau đớn trên đầu,hắn hờn giận hơn là Hải Đường kia một chút cũng không nương tay cứ làm rối loạn đầu tóc của hắn.
Hải Đường hừ một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã, đối với trình độ tự kỷ của hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Cặp tỷ đệ sinh đôi xinh đẹp làm cho ánh mắt mọi người khi nhìn thấy đều sáng lên, Hải Đường ngũ quan tinh tế, hai mắt trong suốt, đôi môi hồng nhuận, đôi má có chút thản nhiên hồng hồng, da trắng như tuyết cùng dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, so ra thật khác với vẻ đẹp của người Tây Hoàng.
Hải Đồng đứng một bên lại tuấn mỹ phi phàm, dáng người cao to, thoạt nhìn có vẻ thành thục hơn so với Hải Đường, một vài điểm này thôi cũng có thể quyến rũ các cô nương. Hai người đứng chung một chỗ, chắc chắn sẽ làm cho nhiều người nghĩ thành một đôi tình nhân nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook