Hải Đường ngồi trên ghế đá, ngây ngốc nhìn một viên ngọc cổ xưa trong lòng bàn tay.

Đây là viên ngọc mang trước ngực Hiên Viên Khiếu, dường như ngay cả tắm hắn cũng không tháo xuống. Lúc trước hắn nhiệt liệt hôn nàng, nhìn thấy nàng cúi đầu, con mắt sáng nhìn trước ngực hắn mà không dám nhìn vào tầm mắt của hắn…..

Hải Đường ngồi trên ghế đá, ngây ngốc nhìn một viên ngọc cổ xưa trong lòng bàn tay.

Đây là viên ngọc mang trước ngực Hiên Viên Khiếu, dường như ngay cả tắm hắn cũng không tháo xuống. Lúc trước hắn nhiệt liệt hôn nàng, nhìn thấy nàng cúi đầu, con mắt sáng nhìn trước ngực hắn mà không dám nhìn vào tầm mắt của hắn.

“ nhìn cái gì?” Lúc đó hắn hỏi trong giọng nói mang theo hơi nóng.

Thân mình Hải Đường chấn động, tay chân có chút luống cuống, “ Không…không có gì, chỉ là nhìn viên ngọc thật đặc biêt.” Nàng ấp a ấp úng nói với hắn.

Phía trên truyền đến một thanh âm, nàng hoài nghi ngẩng đầu lên, đoán đó không phải là tiếng cười của hắn, đó là một loại âm thanh khác.

Hắn đem viên ngọc xuống đặt vào lòng bàn tay nàng, “ Mang lên trên người, nhớ không được để nó rời khỏi mình.”

Hải Đường kinh ngạc, lại đúng lúc thấy Hiên Viên Khiếu hai tay đặt ở trên hông, chuẩn bị cởi số quần áo còn sót lại.

Nàng mặt đỏ hồng, nhanh chạy ra ngoài, không dám tiếp tục ở lại.

Hải Đường suy nghĩ lại, Hiên Viên Khiếu quyền uy rất lớn, nhưng ngoại trừ viên ngọc này thì trên người vốn không có bất kỳ trang sức nào khác. Lúc trước Hải Đồng nói, chế tạo thuật rất có khả năng ở trên người Hiên Viên Khiếu, vậy thì viên ngọc này thật sự rất khả nghi.

Nhưng nàng thật không hiểu, nếu viên ngọc này quan trọng như vậy vì sao hắn lại đem giao cho nàng?

Nàng ngồi trên đá suy nghĩ mãi cũng không hiểu, hai chân đung đưa, cái mông nhích qua nhích lại, so ra ngồi trên ghế đá thật sự không bằng trên đùi hắn.

Nàng hai má nóng bừng, thầm mắng bản thân không đứung đắn, vì sao cứ luôn nhớ đến thân hình rắn chắc của hắn?

Nhìn lại viên ngọc, nàng thở dài một hơi.

Nhìn thứ này đã nhiều ngày nàng vẫn không tìm được bí mật, đoán băng lụa ở bên trong nhưng nàng lại không có cách mở ra được. Nàng thật sự chán nản cho rằng viên ngọc này chỉ là một trang sức bình thường.

Nàng tung hứng viên ngọc, dưới ánh mặt trời nó hết sức trong suốt tỏa ra ánh sáng lưu ly tuyệt đẹp. Viên ngọc tuột tay, bay xuống mặt đất.

“Nguy rồi!.” nàng vội vàng ngồi xuống bên dưới ghế đá, viên ngọc này mà hỏng thì nàng biết làm sao?

Trong một góc, đầu tiên truyền đến một tiếng cười thâm thúy, tiếp theo thật nhiều âm thanh, thanh âm đó dường như truyền đến bên trong phòng, nhưng bạch hổ vẫn nằm im nhắm mắt,. dường như không nghe thấy.

Hải Đường quay đầu lại,kinh ngạc vì có người có gan dám đi vào phòng của Hiên Viên Khiếu. Không biết có phải do phơi nắng quá nhiều mà nàng cảm thấy hơi hoa mắt, lại cảm thấy viên ngọc đang phát ra nhiệt độ.

Một cặp song sinh rất đáng yêu khoảng chừng 5 tuổi, mặc bộ đồ may bằng tơ lụa cao cấp của Tây Hoàng, một cái thêu ngân tuyến, một cái thêu kim tuyến,mà chiếc chuông bạc trên cổ của chúng cứ phát ra tiếng vang tương ứng với mỗi một bước chân đi.

“ Đến rồi,đến rồi, nàng rốt cuộc đến rồi.” Hai đứa trẻ không biết sợ, chạy đến hai chân của nàng, tung tăng hai tay áo “ đến rồi, đến rồi.” Chúng như là đang ca hát giống như kêu.

“ Các em là ai?” Nhìn hai đứa trẻ có chút giống Hiên Viên Khiếu, trong lòng nàng có chút vị chua.

Bên trong Tây Hoàng, người có gan đi vào phòng Hiên Viên Khiếu không nhiều lắm,nàng suy đoán hai đứa trẻ này là con của Hiên Viên Khiếu. Hắn là vua của Tây Hoàng, nếu lâm hạnh nữ tử sinh ra một, hai đứa nhỏ cũng không có gì lạ.

Chính là không biết vì sao trong đầu nàng lại xuất hiện một chút ghen tuông,nàng cảm giác được mình đang ghen tị rất sâu.

“ Đệ là A Kim, muội ấy là A Ngân.” Đứa trẻ mặt đồ thêu kim tuyến nói, xem ra là một bé trai.

“ đó gọi là tên sao? Cha mẹ các ngươi lấy tên cũng thực tùy tiện.” Hải Đường bĩu môi, đi trở về ghế đá, trong lòng suy đoán mẹ của hai đứa kia sẽ là người như thế nào.

Hai đứa trẻ nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo nàng đến ghế đá, còn tự động đến gần, mỗi đứa ôm lấy một đùi nàng vô cùng thân thiết đem khuôn mặt nhỏ gối lên trên người nàng.

“ Thật ra, nương đối với việc đặt tên này rất không có trách nhiệm.” bé trai nói, không biện hộ giúp cho nương của mình.

Hai đứa trẻ này thật sự rất xinh đẹp, hải Đường nhìn thấy đã thích nhưng lại không thể không cảm thấy ghen tuông trong lòng. Nhớ tới Hiên Viên Khiếu cùng người khác có quan hệ xác thịt,nàng trong lòng thật khó chịu.

Hai đứa trẻ vẫn không buông tay, bé gái còn ngồi lên trên đùi nàng, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng cười.

“ Chúng ta rất thích tỷ nha, nhìn đi, chúng ta thật giống nhau.” Bé trai nói

“ Nhìn đi, là giống nhau.” Bé gái cũng chỉ vào cái trán.

Giữa hai mi của cặp song sinh xác thực giống Hải Đường có một chu sa giống như đóa hoa, nhìn dấu chua sa, Hải Đường cắn chặt môi, trong lòng ghen tuông tăng lên vài phần.

Hai đứa trẻ cũng có dấu chu sa? Như vậy Hiên Viên Khiếu đối với nàng có vài phần kính trọng, thậm chí còn hôn nàng là bởi vì nàng có dấu chu sa, giống với mẫu thân hai đứa trẻ kia?

Nghĩ đến đây, lòng nàng đau như cắt, muốn khóc thành tiếng, nước mắt bắt đầu rơi loạn.

“ Đừng khóc, tỷ làm sao vậy?” Bé gái cuống quýt nói, cầm lấy vạt áo giúp Hải Đường lau nước mắt.

Nàng lắc đầu, cảm thấy khóc trước mặt hai đứa trẻ quả thật rất mất mặt, nghĩ đến mục đích của mình khi đến bên cạnh Hiên Viên Khiếu chỉ là để lấy cắp chức tạo thuật, hắn có tìm đến nữ nhân nào nàng cũng làm gì có tư cách mà chỉ trích hắn?

Nàng mở mắt trừng nhìn viên ngọc, cố gắng tìm ra điều bí mật.

“ Đập nó ra, không chừng là có thể được.” Bé trai đưa ra đề nghị, mới nhỏ tuổi mà khi cười đã có vẻ mặt giả dối.

“ Đừng nói bậy, đập hư ta biết ăn nói với Hiên Viên Khiếu như thế nào?”

Hai đứa trẻ liếc mẳt một cái, đồng thời đô khởi cái miệng “ đập nó, đập nó.” Bọn chúng ở bên cạnh nàng nhảy múa, đánh trống reo hò.

“ Không được.” Nàng nghiêm khắc cự tuyệt, trừng mắt nhìn hai đưa trẻ kia. Đập hay không đập đối với bọn chúng quan trọng sao? Tại sao bọn chúng lại biểu hiện ra vẻ mặt lo lắng?

“ Đập nhanh, đập nhanh.” Đứa trẻ hô lên, nóng vội đến nắm lấy quần áo của nàng.

“ Các ngươi thật phiền chết.” Nàng thét lên, đứng lên muốn né tránh hai đứa sinh đôi này.

Nhưng vừa bước một bước, nàng liền cảm thấy dưới chân cứng ngắc, cả người chật vật đổ về phía trước, nàng hét lên một tiếng, viên ngọc trong tay không giữ được, bay ra ngoài.

Hai đứa trẻ này thật đáng giận, dám vươn chân gạt té nàng.

Nàng té lăn trên đất, hai tay chống đỡ, quay đầu lại mắng chửi “ Các ngươi thật là lũ khốn khiếp.” nàng muốn bắt lấy hai đứa trẻ đánh vào mông chúng vài cái.

Nhưng hai đứa kia thật trốn rất nhanh, đảo mắt đã chạy ra một khoảng, “hì hì, không cần đánh nha, tỷ xem nè, đây không phải là vật mà tỷ muốn tìm sao?” bé trai cười cười, che chở cho bé gái ngây thơ.

Hải Đường mở to mắt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy viên ngọc kia do bị rơi xuống, chạm phải cơ quan mà tách ra hai nửa, băng lụa bên trong lúc này rơi ra, nằm yên trên mặt đất.

Băng lụa giống như truyền thuyết, bên trên ghi rất nhiều văn tự.

Nàng cầm lấy băng lụa xem, càng xem lòng nàng càng lạnh.

Bên trên tuy rằng ghi rất nhiều phương pháp chế tạo tơ lụa, cũng là văn tự mà nàng quen thuộc, nhưng những thuật ngữ nàng đọc không hiểu.

Cái gì là giới tuyến dệt nổi, vĩ tuyến hiền hòa? mấy chữ này nếu tách ra nàng có thể hiểu được, nhưng ghép thành một chữ nàng lại thật rất mờ mịt.

Hải Đường ngồi tại chỗ, bả vai mệt mỏi mà suy sụp, “ Thật sự đáng chết, ta đọc không hiểu, có được băng lụa thì có ích gì?” nàng thì thào mắng, cảm giác toàn thân đều mệt mỏi.

Hai đứa trẻ sinh đôi nhích lại gần, vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp sờ sờ đầu nàng an ủi

“ Đừng nản chí, tỷ có thể tìm người biết rõ để dạy tỷ,như vậy đến khi tỷ học được thì tự nhiên xem sẽ hiểu?’ Bé trai vẫn cười cười.

Hải Đường nhìn tình hình, trong đầu hiện lên một tia sáng, đứa nhỏ này nói cũng có lý, chức tạo thuật là do Hiên Viên Khiếu mang đến tây Hoàng, hắn chắc chắn là người biết rõ nhất, nàng chỉ cần cố gắng theo, không sợ hắn không dốc lòng truyền thụ.

“ các ngươi rất thông minh.” Nàng rút cục mỉm cười, càng cảm thấy hai đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu.

Cặp song sinh đồng thời cười tươi, bước lên vài bước, cặp chuông trên người phát tiếng vang vang “ Vừa mới đòi đánh người, hiện tại lại khen ngợi à.” Bé trai giễu cợt nhìn nàng.

Hải Đường đang muốn tranh cãi, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng vội vàng đem băng lụa giấu đi. Bạch hổ nằm trên giường đá cũng vì tiếng gõ cửa mà mở to mắt.

Tiếng gõ rất nhỏ đã có thể làm cho nó tỉnh giấc, mà hai đứa trẻ đánh trống khua chiêng nó lại như không nghe thấy gì, chuyện này cũng thật kỳ quái.

Cổ tổng quản cẩn thận đẩy cửa ra, thân hình mập mạp cung kính hành lễ.

“ Hải Đường cô nương, đến giờ ăn trưa nhưng Khiếu Vương chưa hồi phủ, có lẽ sẽ ở lại trong thành Hiên Viên dùng cơm, nhờ cô nương đem thức ăn đưa đi.” Hắn cầm trên tay một cái giỏ, bên ngoài kiệu đã đứng chờ.

Nhìn ra được thái độ của Hiên Viên Khiếu đối với Hải Đường thật đặc biệt, thái độ của hắn cũng thay đổi, đối với Hỉa Đường rất cung kính.

Nàng gật đầu, đứng đậy phủi phủi thắt lưng, “ thật đúng lúc, ta cũng có sự tình muốn tìm vương.” Nàng quay đầu,làm một động tác duỗi người đột nhiên cứng ngắc.

Bên trong phòng trống rỗng, không có một ai. Chẳng lẽ bọn nhỏ không thích Cổ quản gia sao? lập tức bỏ chạy đi rồi. Nhưng khi bọn chúng đi nàng tại sao lại không nghe thấy tiếng vang của chuông cổ?

Viên ngọc trong tay có chút nòng,nhưng Hải Đường không phát hiện điều gì khác thường, chỉ cảm thấy có chút hoang mang.

“ Hải Đường cô nương?” Cổ quản gia thấy nàng sững sờ, liền kêu nhỏ.

“ Quên đi, chúng ta đi thôi.” Nàng lắc bả vai, bước đi ra ngoài, bạch hổ cũng nhảy xuống cửa ngắn, theo bên nàng, dùng cái đuôi đóng lại cánh cửa.

Sau khi bọn họ rời đi, bên trong căn phòng, không biết ở góc nào, phát ra tiếng cười thanh thúy đáng yêu. Ánh mặt trời chiếu lên căn nhà, mà tiếng cười lại thật lâu không ngừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương