Một tuần, Harry giao xong tất cả công việc, chuyên tâm ở Thụy Sỹ chăm sóc Daniel. Có Harry bên người, bệnh tình của Daniel cũng khởi sắc, tuy không ngừng bị đau đớn tra tấn, nhưng đau đớn kia giảm đi và khôi phục rất nhanh, điều này càng khiến Harry kiên định lưu lại chăm sóc Daniel.

Một đêm mùa đông, mây đen bao phủ bầu trời, không trăng, cũng không sao, không khí đèn né đến mức mọi người không thở nổi. Harry dịu dàng vỗ về Daniel ngủ, sau đó nghe người hầu báo Voldemort tới.

Harry có chút hoang mang, thông thường, cuối tuần Voldemort mới có thể tới biệt thự gặp Harry, hôm nay là thứ ba, sao hắn lại tới? Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn? Nghĩ vậy, Harry vội vàng xuống lầu, đi vào thư phòng.

Voldemort mặc y phục Muggle, cảm giác trói buộc này khiến hắn luôn phải nhắc nhở mình nhẫn nại, trước khi nắm chắc được xã hội Muggle, nhập gia tùy tục để Muggle cho rằng phù thủy là đồng loại, vô cùng cần thiết. Hắn đang uống cà phê, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, thấy Harry đã đến, hắn thuận tay đem cà phê đặt trên bàn, đứng dậy. “Harry thân yêu, ta rất nhớ em.”

Harry nhận cái ôm của Voldemort, “Voldy thân yêu, ta cũng nhớ ngươi. Nhưng ta nghĩ, ngươi tới đây không phải chỉ để nói một tiếng ngươi rất nhớ ta.”

Voldemort ôm Harry ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Đương nhiên, Harry, ta đến là có việc muốn báo cho em. Ta nhận được thông báo, ba ngày sau, Hội phượng hoàng sẽ bất ngờ tập kích nơi này.”

“Nơi này?” Harry sợ hãi kêu lên, “Vì Daniel? Bọn họ muốn cướp Daniel?”

“Gần một năm nay, ta cảm giác được Dumbledore càng ngày càng nôn nóng, hành động cũng bắt đầu nhiều lên, ta nghĩ, lão ta không muốn Daniel chết đi như vậy, cho nên mới phải mau chóng đoạt lại đứa nhỏ.” Voldemort nói.

Harry nghiến răng nghiến lợi, “Ông ta đừng có mơ mộng! Ta sẽ không để bọn họ đoạt được, ông ta đến, cũng phải bước qua xác ta!”

Hai năm cũng đủ để Harry đem sự giận dữ về những đau đớn Daniel phải chịu trút lên đầu Dumbledore, nếu không phải Dumbledore hại nó, Daniel sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu khỏe mạnh hoạt bát!

Voldemort vuốt nhẹ sau lưng Harry, an ủi người yêu đang bừng bừng lửa giận. “Lần hành động này Dumbledore sẽ không tham gia, bởi vì ông ta phải chỉ huy trận chiến khác. Harry, ta đề nghị em và Daniel rời khỏi đây, đến một nơi khác.”

Harry không sợ chiến đấu, nhưng Daniel còn nhỏ, nó không nên nhìn thấy chiến tranh đẫm máu, vì thế cậu gật đầu, “Được, đi đâu? Về trang viên Voldemort sao?”

“Không, không trở về trang viên Voldemort.” Voldemort có chút do dự, “Nơi đó lạnh lẽo, pháp thuật hắc ám trên người Daniel sẽ gia tăng hiệu quả, đến Hogwarts, nơi có bạch kì mã mới tốt cho Daniel.”

Hogwarts? Harry hoảng hốt, nhớ trước kia cậu cũng từng cùng Hội phượng hoàng lui tới Hogwarts, dựa vào trường học đánh lui vài cuộc tấn công mạnh mẽ của Voldemort. Không thể ngờ được, hôm nay cậu phải dùng thân phận và bối cảnh như vậy trở lại Hogwarts, thật sự là thay đổi lớn lao.

” Được, ngày mai ta mang Daniel rời đi.”

Voldemort lắc đầu, “Không, Harry, các em phải đi ngay đêm nay.”

Giọng điệu sốt ruột của nam nhân khiến Harry cảnh giác, “Voldy, xảy ra chuyện gì? Hội phượng hoàng không tấn công đơn giản như vậy, đúng không?”

“Không, không có gì, Harry.” Nam nhân cười nói, “Ta cần thời gian bố trí nơi này, lần tấn công sắp tới là hành động lớn, ta muốn tiếp đón các vị khách của chúng ta một cách tốt nhất.”

Lúc này Harry mới yên lòng, hóa ra là thế. “Được rồi, mọi việc đều nghe ngươi, ta lập tức gọi Tina chuẩn bị, đêm nay rời đi.”

Voldemort cười lạnh, “Chỉ sợ Tina không thể đi cùng em.”

Harry dừng lại, chậm rãi xoay người, mắt trừng lớn, “Voldy, cô ấy là Muggle, cô ấy không có khuyết điểm…”

“Cô ta có một phần huyết thống phù thủy, hơn nữa cô ta từng học pháp thuật, Dumbledore tự mình dạy cô ta bế quan bí thuật.” Voldemort nhún nhún vai, “May mắn là chuyện này mới xảy ra gần đây, còn kịp khống chế. Cho nên, Harry, nhanh đi, thừa dịp Hội phượng hoàng còn chưa biết Tina đã bại lộ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương