Nói là sẽ cân nhắc, kỳ thật Harry hạ quyết tâm ngay hôm đó, vì tiểu Daniel lại phát bệnh, đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn Harry dùng pháp thuật trị liệu cho nó, lộ ra khát vọng vui mừng.

Trong phút chốc, tim Harry như bị dao cắt. Cậu thực sự đã quá lơ là Daniel, khiến đứa nhỏ cô đơn như thế, tuy đau đớn khiến cả người nó run rẩy, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chắc y phục của cậu, chăm chú nhìn cậu, miệng còn không ngừng gọi ba ba. Công việc nhất thời bị Harry vứt ra sau, cái gì cũng không quan trọng bằng Daniel, công việc có thể giao cho người khác làm, nếu đột nhiên mất đi Daniel, sự nghiệp huy hoàng không thể nào bù đắp được nỗi mất mát!

Vì thế Harry nói quyết định này cho Voldemort, không dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng với hắn, mà là hạ quyết định, “Từ ngày mai, ngươi sắp xếp người đến tiếp quản công việc của ta.”

Buông bút máy tượng trưng cho thân phận ở thế giới Muggle, Voldemort tạm dừng phúc đáp văn kiện, nhíu mày, “Harry thân yêu, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Số lần Daniel phát bệnh càng ngày càng nhiều, nó cần ta.” Harry lo lắng nói, “Tina nói với ta, Daniel thiếu sự quan tâm của người thân nên tinh thần không tốt, đối với một đứa nhỏ mà nói, đó là vấn đề nghiêm trọng, ta định quan sát một chút mới ra quyết định, nhưng ngày hôm qua Daniel lại phát bệnh, nó… Nó chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy tin tưởng đó……”

Harry có chút yếu đuối tựa vào bàn làm việc, lấy tay ôm mặt. “Ta là người thân thiết nhất với nó, Voldy, nó vẫn luôn dựa vào ta… Nhưng ta không chăm sóc nó thật tốt. Bệnh của nó ta bất lực, nhưng lúc nó đau đớn yếu ớt ta sẽ ở bên cạnh nó… Trước kia ta không có, ta không muốn sau này cũng như vậy.”

Lại là đứa nhỏ kia!

Voldemort nhíu mày thật chặt, trong lòng hối hận, đáng lẽ trước kia không nên mang thứ phiền phức đó tới! Từ ngày đứa nhỏ kia đến, Harry như một người cha có con nhỏ, tâm tư đặt một nửa trên người Daniel, bớt chú ý đến hắn, cảm giác không bằng trước kia chi có hai người, hơn nữa sự giúp đỡ của Harry tạo cho hắn trợ lực mà một đứa nhỏ đang cần người khác chăm sóc không thể nào sánh được. Lúc trước là muốn Harry vui vẻ mới cướp nó về, hiện tại thì hỏng bét, không chỉ khiến Harry lo lắng cho Daniel, mà còn khiến Harry đau lòng, cuối cùng còn ảnh hưởng tới sự nghiệp, còn không bằng lúc trước đem đứa nhỏ cho Hội phượng hoàng, cho dù Dumbledore là lão hồ ly cũng không thể dạy một đứa nhỏ hai tuổi thành hiện thân của chính nghĩa, lúc đánh bại Hội phượng hoàng, mới dạy dỗ đứa nhỏ đó còn tốt hơn? Bây giờ thế này, quả thực quá thất bại!

Nhưng Voldemort không thể để Harry nhìn ra hắn bực mình, Daniel là bảo bối của Harry, hắn là người Harry yêu nhất, nếu hắn biểu hiện sự bất mãn về Daniel, Harry sẽ khó xử.

“Vậy sao.” Hắn đắn đo nói, “Bởi vì Daniel. Đúng vậy, gần đây nó càng ngày càng khó chịu, em ở bên cạnh nó là đúng. Nhưng Harry, công việc của em rất nhiều, chỉ sợ nhất thời không tìm được người thích hợp thay thế.”

Harry ôm mặt như cũ, không nói một lời.

Voldemort đứng lên, ôm Harry vào lòng, “Được rồi, được rồi, ta đồng y, sáng mai ta liền phái người tới thay thế em quản lý công việc, được chứ?”

Harry thở dài một hơi, vươn tay ôm lấy Voldemort. Cậu biết công việc rất nhiều, rất quan trọng, cậu buông tay sẽ mang đến cho Voldemort không ít phiền toái, nhưng Daniel còn quá nhỏ, cần người thân ở bên cạnh. “Thực xin lỗi, Voldy, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Voldemort thoải mái cười, nhẹ nhàng hôn lên môi Harry, vụng về nói: “Không sao. Ta biết em rất quan tâm tới đứa nhỏ kia, ta đã quen. Em cứ tập trung chăm sóc nó cho tốt, mọi chuyện có ta. ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương