Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
-
Quyển 1 - Chương 16
Đó là một cái bọc hình vuông được phủ tơ lụa thượng đẳng, trên đó còn kèm theo thư của Voldemort.
Harry thân yêu,
Chuẩn bị cho tốt sau đó đến phòng sinh hoạt chung, ta đang chờ em.
Trong cái bọc có hai hộp, trong hộp nhỏ có hai bình ma dược,” Linh dược cận thị – ma dược khôi phục thị lực.” Snape giải thích, ” Linh dược vạn năng có thể làm mất vết sẹo ngoài da.” Snape cười. Trong hộp lớn có một bộ quần áo, từ quần lót cotton mềm mại thoải mái màu trắng đến áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, cùng quần dài màu đen, áo choàng lông màu xanh nước biển; cổ áo, ống tay và giày da màu đen đều được thêu hoa văn màu bạc.
” Đáng chết!” Nắm tay đấm thật mạnh lên đệm giường,” Nên sớm nghĩ, ngoại trừ hắn ra không ai dám làm như vậy!” Nói xong cậu không để ý thế giới mơ hồ trước mắt, liền xông ra ngoài.
Snape thở dài, cầm lấy linh dược cận thị đuổi theo.
Harry chạy đến cầu thang, thấy Voldemort tùy ý ngồi an nhàn bên cạnh lò sưởi. Kỳ thật mà nói cậu không thể thấy được Voldemort, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy được Nagini, có thể ngồi ở bên cạnh Nagini trừ Voldemort ra thì không có người thứ hai.
” Ngươi, ngươi như thế nào có thể – làm như thế – a!!”
Tức giận đến nói năng không mạch lạc, chân bước vào khoảng không, rơi từ cầu thang xoắn ốc xuống. Cậu ôm lấy đầu, nghĩ thầm, không chết cũng bị thương. Ai ngờ không hề đau đớn như dự đoán, cậu cẩn thận mở mắt, phát hiện mình bình yên không việc gì ngồi ở trên sofa bên cạnh Voldemort.
Voldemort tức giận quở trách:” Không phải cho em linh dược cận thị sao, tại sao không dùng? Lại lao xuống lỗ mãng như vậy, nếu không phải ta phản ứng mau, em đã bị ngã trên mặt đất rồi.”
Harry tức giận trợn to mắt mèo, hung ác trừng mắt nhìn nam nhân hiển nhiên vẫn ăn mặc như đi hẹn hò, nhất thời phòng nghỉ vang lên thanh âm nuốt nước miếng khan.
” Tất cả đều là ngươi làm hại! Ngươi còn lấy kính mắt của ta! Ngươi còn lấy quần áo của ta! Còn hành lý còn đũa phép của ta!” Tại sao Voldemort chưa được mình cho phép, liền tự tiện lấy đồ của mình chứ? Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của mình a!
” Ân……” Voldemort còn thật sự tự hỏi, một lát sau giật mình hiểu ra,” Em đang nói đến những thứ rác rưởi gia tinh lấy đi?”
” Chú ý cách dùng từ của ngươi, đó là hành lý của ta!”
” Cũng chú ý cách dùng từ của em, Harry, ta là của người giám hộ của em.” Voldemort nghiêm mặt.
Harry hung hăng trừng hắn, hắn bất động nhìn lại Harry. Thật lâu sau, Harry dời tầm mắt, cậu nóng lòng muốn biết hành lý đang ở đâu.” Thật có lỗi, Giáo sư Voldemort……”
” Gọi ta Voldy.”
” Được rồi, V- Voldy.” Harry không thể không thanh thanh giọng, để gọi cái tên thân mật nổi da gà này một cách trơn tru,” Hành lý của em ở đâu?”
” Ta đốt.” Voldemort trả lời nhẹ nhàng như đốt một khối gỗ.
Harry giận dữ giống như sư tử nhảy dựng lên, cuồng nộ nhằm phía Voldemort,” Ngươi, hỗn đản!”
{ Harry, ngươi không thể thô lỗ như vậy, Voldy là người giám hộ của ngươi.} Nagin vội vàng chen vào giữa hai người.
{ Mặc xác hắn là người giám hộ của ai! Sao hắn có thể sỉ nhục ta như thế?} Harry rất muốn lướt qua Nagini, tiếc là không thành công, bởi vậy cậu càng phát ra thống hận khi nghĩ đến chuyện Voldemort đốt đũa phép của cậu.
Snape vội vàng dừng bước, biết là một chuyện, chân chính nghe được lại là một chuyện khác. Hắn nghe thấy tiếng nói trong phòng không phải là tiếng Anh, mà là thanh âm tê tê âm trầm đáng sợ, khiến cho hắn phát sinh loại sợ hãi không dám đối mặt với Voldemort.
Tuy không thấy người đứng trên cầu thang là ai, nhưng Harry nghe ra tiếng bước chân của Snape. Cậu nheo mắt lại, muốn xem rõ ràng hơn một chút,” Severus?”
Ánh mắt tin cậy của bạn tốt giúp Snape quên mất sợ hãi, đi đến bên cạnh Harry. Đầu tiên là chào hỏi Voldemort, sau đó đem linh dược cận thị đưa cho Harry,” Uống đi, Harry.”
” Không cần! Tớ phải tìm kính mắt!” Harry phẫn nộ gạt tay Snape.
Voldemort thấp giọng cười rộ lên,” Harry, ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chăm sóc cho em, ta cũng cho phép em tiếp tục lý tưởng của mình.” Những lời này ngăn chặn lời tranh luận của Harry,” Em lui một bước, tận tình hưởng thụ sự quan tâm của ta đối với em không được sao?”
Snape cũng lặng lẽ khuyên bảo bên tai Harry:” Giáo sư Voldemort là người giám hộ của cậu mà.”
Vài phút sau, Harry đành phải thỏa hiệp. Cậu ngẩng đầu uống linh dược cận thị, trở về phòng rửa mặt thay quần áo. Không có biện pháp, cậu không có đũa phép, không có đồ dùng học tập, không có quần áo, cậu không thể đi học, cũng không thể mặc quần áo ngủ chạy lung tung. Huống chi, nếu cậu thực sự chọc Voldemort giận, Voldemort có thể sẽ chuyển cậu đến trường pháp thuật khác, lúc đó có khóc cũng đã muộn.
Quần áo đều được chọn lựa cẩn thận, phi thường thích hợp. Nhưng ” Linh dược vạn năng làm mất vết sẹo”, Harry trực tiếp vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Lúc Harry xuất hiện lại tại cầu thang, trong mắt nam nam nữ nữ ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin đều toát ra vô số lục quang.
Mặc dù mái tóc quá mức hỗn độn của Harry làm giảm đi bề ngoài, nhưng vẫn xinh đẹp đủ để tranh đua với Veela. Cậu xinh đẹp như thế, ngay cả vết sẹo cổ quái trên trán cũng không làm giảm độ tinh mỹ. Cho dù một kẻ hay soi mói bình phẩm dung mạo người khác như Lucius Malfoy, cũng có cảm giác muốn giải trừ hôn ước với Narcissa, theo đuổi Harry. Nhưng cũng chỉ có thể là xúc động mà thôi, mới vài phút trước hắn đã thấy rõ Voldemort vội vàng cứu Harry mà biểu hiện ra một tia bất thường ám muội.
Harry thân yêu,
Chuẩn bị cho tốt sau đó đến phòng sinh hoạt chung, ta đang chờ em.
Trong cái bọc có hai hộp, trong hộp nhỏ có hai bình ma dược,” Linh dược cận thị – ma dược khôi phục thị lực.” Snape giải thích, ” Linh dược vạn năng có thể làm mất vết sẹo ngoài da.” Snape cười. Trong hộp lớn có một bộ quần áo, từ quần lót cotton mềm mại thoải mái màu trắng đến áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, cùng quần dài màu đen, áo choàng lông màu xanh nước biển; cổ áo, ống tay và giày da màu đen đều được thêu hoa văn màu bạc.
” Đáng chết!” Nắm tay đấm thật mạnh lên đệm giường,” Nên sớm nghĩ, ngoại trừ hắn ra không ai dám làm như vậy!” Nói xong cậu không để ý thế giới mơ hồ trước mắt, liền xông ra ngoài.
Snape thở dài, cầm lấy linh dược cận thị đuổi theo.
Harry chạy đến cầu thang, thấy Voldemort tùy ý ngồi an nhàn bên cạnh lò sưởi. Kỳ thật mà nói cậu không thể thấy được Voldemort, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy được Nagini, có thể ngồi ở bên cạnh Nagini trừ Voldemort ra thì không có người thứ hai.
” Ngươi, ngươi như thế nào có thể – làm như thế – a!!”
Tức giận đến nói năng không mạch lạc, chân bước vào khoảng không, rơi từ cầu thang xoắn ốc xuống. Cậu ôm lấy đầu, nghĩ thầm, không chết cũng bị thương. Ai ngờ không hề đau đớn như dự đoán, cậu cẩn thận mở mắt, phát hiện mình bình yên không việc gì ngồi ở trên sofa bên cạnh Voldemort.
Voldemort tức giận quở trách:” Không phải cho em linh dược cận thị sao, tại sao không dùng? Lại lao xuống lỗ mãng như vậy, nếu không phải ta phản ứng mau, em đã bị ngã trên mặt đất rồi.”
Harry tức giận trợn to mắt mèo, hung ác trừng mắt nhìn nam nhân hiển nhiên vẫn ăn mặc như đi hẹn hò, nhất thời phòng nghỉ vang lên thanh âm nuốt nước miếng khan.
” Tất cả đều là ngươi làm hại! Ngươi còn lấy kính mắt của ta! Ngươi còn lấy quần áo của ta! Còn hành lý còn đũa phép của ta!” Tại sao Voldemort chưa được mình cho phép, liền tự tiện lấy đồ của mình chứ? Hoàn toàn xem thường sự tồn tại của mình a!
” Ân……” Voldemort còn thật sự tự hỏi, một lát sau giật mình hiểu ra,” Em đang nói đến những thứ rác rưởi gia tinh lấy đi?”
” Chú ý cách dùng từ của ngươi, đó là hành lý của ta!”
” Cũng chú ý cách dùng từ của em, Harry, ta là của người giám hộ của em.” Voldemort nghiêm mặt.
Harry hung hăng trừng hắn, hắn bất động nhìn lại Harry. Thật lâu sau, Harry dời tầm mắt, cậu nóng lòng muốn biết hành lý đang ở đâu.” Thật có lỗi, Giáo sư Voldemort……”
” Gọi ta Voldy.”
” Được rồi, V- Voldy.” Harry không thể không thanh thanh giọng, để gọi cái tên thân mật nổi da gà này một cách trơn tru,” Hành lý của em ở đâu?”
” Ta đốt.” Voldemort trả lời nhẹ nhàng như đốt một khối gỗ.
Harry giận dữ giống như sư tử nhảy dựng lên, cuồng nộ nhằm phía Voldemort,” Ngươi, hỗn đản!”
{ Harry, ngươi không thể thô lỗ như vậy, Voldy là người giám hộ của ngươi.} Nagin vội vàng chen vào giữa hai người.
{ Mặc xác hắn là người giám hộ của ai! Sao hắn có thể sỉ nhục ta như thế?} Harry rất muốn lướt qua Nagini, tiếc là không thành công, bởi vậy cậu càng phát ra thống hận khi nghĩ đến chuyện Voldemort đốt đũa phép của cậu.
Snape vội vàng dừng bước, biết là một chuyện, chân chính nghe được lại là một chuyện khác. Hắn nghe thấy tiếng nói trong phòng không phải là tiếng Anh, mà là thanh âm tê tê âm trầm đáng sợ, khiến cho hắn phát sinh loại sợ hãi không dám đối mặt với Voldemort.
Tuy không thấy người đứng trên cầu thang là ai, nhưng Harry nghe ra tiếng bước chân của Snape. Cậu nheo mắt lại, muốn xem rõ ràng hơn một chút,” Severus?”
Ánh mắt tin cậy của bạn tốt giúp Snape quên mất sợ hãi, đi đến bên cạnh Harry. Đầu tiên là chào hỏi Voldemort, sau đó đem linh dược cận thị đưa cho Harry,” Uống đi, Harry.”
” Không cần! Tớ phải tìm kính mắt!” Harry phẫn nộ gạt tay Snape.
Voldemort thấp giọng cười rộ lên,” Harry, ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chăm sóc cho em, ta cũng cho phép em tiếp tục lý tưởng của mình.” Những lời này ngăn chặn lời tranh luận của Harry,” Em lui một bước, tận tình hưởng thụ sự quan tâm của ta đối với em không được sao?”
Snape cũng lặng lẽ khuyên bảo bên tai Harry:” Giáo sư Voldemort là người giám hộ của cậu mà.”
Vài phút sau, Harry đành phải thỏa hiệp. Cậu ngẩng đầu uống linh dược cận thị, trở về phòng rửa mặt thay quần áo. Không có biện pháp, cậu không có đũa phép, không có đồ dùng học tập, không có quần áo, cậu không thể đi học, cũng không thể mặc quần áo ngủ chạy lung tung. Huống chi, nếu cậu thực sự chọc Voldemort giận, Voldemort có thể sẽ chuyển cậu đến trường pháp thuật khác, lúc đó có khóc cũng đã muộn.
Quần áo đều được chọn lựa cẩn thận, phi thường thích hợp. Nhưng ” Linh dược vạn năng làm mất vết sẹo”, Harry trực tiếp vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Lúc Harry xuất hiện lại tại cầu thang, trong mắt nam nam nữ nữ ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin đều toát ra vô số lục quang.
Mặc dù mái tóc quá mức hỗn độn của Harry làm giảm đi bề ngoài, nhưng vẫn xinh đẹp đủ để tranh đua với Veela. Cậu xinh đẹp như thế, ngay cả vết sẹo cổ quái trên trán cũng không làm giảm độ tinh mỹ. Cho dù một kẻ hay soi mói bình phẩm dung mạo người khác như Lucius Malfoy, cũng có cảm giác muốn giải trừ hôn ước với Narcissa, theo đuổi Harry. Nhưng cũng chỉ có thể là xúc động mà thôi, mới vài phút trước hắn đã thấy rõ Voldemort vội vàng cứu Harry mà biểu hiện ra một tia bất thường ám muội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook