“Ê gái, đến gặp anh đi, anh sắp tàn đời rồi.”

Khi nhận được cuộc gọi của An Cúc Nhạc, Lục Hành Chi đang đè trên người Kiều Khả Nam, bộ phận khó nói còn đang bị anh nắm, vừa nghe dứt câu, hắn không nói hai lời nhảy xuống.

Thất tình cmnr, nhưng “thi thể” không phải là mình.

Khuôn mặt Kiều Khả Nam nhăn nhúm, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Anh lúc nào mà không đáng tiện?”

An Cúc Nhạc đầu dây bật cười.

Cười chưa đủ ba giây, thì đã khóc tu tu.

Đó là một âm thanh khiến người nghe cũng phải ái ngại theo, cảm giác giống như cắn nhầm miếng chanh, vừa chua vừa đắng. Ngày trước mình có phải mình cũng như vậy không? Hắn không biết. Ký ức muốn lảng tránh như một bức tranh mơ hồ, không nhớ được, mà cũng chẳng muốn nhớ.

Hắn nhăn mặt mắng anh: “Anh là đồ đầu đất.”

Hoa Cúc Đen có vẻ tưởng tượng được vẻ mặt của hắn, bỗng bật cười.

Anh vừa cười vừa khóc, Kiều Khả Nam than thở, biết ngay là sẽ thế mà. Không thèm để ý chuyện tình yêu tình báo của đóa hoa, hắn cúp điện thoại, Hoa Cúc khóc xong thì sẽ khôi phục tinh thần, anh mạnh mẽ hơn hắn, không giống hắn trước đây, một mình lênh đênh giữa dòng nước, lúc sắp chết chìm mới kêu cứu.

Có ân tất trả, Kiều Khả Nam không thể bỏ rơi anh, hắn kẹp điện thoại trên vai, mặc áo xỏ dép sẵn sàng. “Lăn đến chỗ cũ, em uống cùng anh.”

An Cúc Nhạc: “Chi bằng chúng ta lăn giường đê.”

Kiều Khả Nam ngớ người.

Nếu như đây là cách duy nhất giúp An Cúc Nhạc thoải mái … Khoan, khoan, bình tĩnh bình tĩnh, hắn lắc đầu quầy quậy. “Đủ bản lĩnh chuốc say em, tùy anh thích lăn như thế nào thì lăn.”

Kiều Khả Nam tửu lượng vô đối, tự tin ngàn chén không say, cũng coi như cách ngầm cự tuyệt. An Cúc Nhạc: “Anh đùa.”

“…Em biết.” Hắn đóng tủ quần áo, ngoái đầu ra sau.

Lục Hành Chi nhìn hắn, dùng cái ánh mắt … vừa sâu hoắm vừa đen tối, hắn không thể miêu tả được.

Bỗng nhiên, đầu dây điện thoại truyền đến một câu: “Anh yêu em.”

Kiều Khả Nam bất động: “…”

Hoa Cúc: “Không nói đùa.”

“Em biết.” Kiều Khả Nam dở khóc dở cười. Hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: “Hoa Cúc, em cũng yêu anh.”



Cúp điện thoại xong, hắn sợ đến mức không dám nhìn vào khuôn mặt anh xã đứng ở đằng sau, đợi đến lúc hít vào thở ra tự làm tư tưởng đủ, hắn mới xoay người, cười ngượng: “Ai, vừa nãy cái kia …”

“Không sao, anh hiểu, em đi đi.” Lục Hành Chi khoác áo ngủ, đeo kính mắt, lấy một tờ báo từ trên đầu giường xuống.

Anh cực kì bình tĩnh, thậm chí còn chả thèm liếc đến Kiều Khả Nam, sự kiện ầm ĩ mới xảy ra năm ngoái, Lục Hành Chi đáng lẽ phải vũ trang ra trận … Lúc này lại rộng lượng thế … chỉ trừ khi vấn đề cực kì nghiêm trọng.

Kiều Khả Nam thở dài, trước khi đi còn ôm hôn má Lục Hành Chi: “Ông xã, em yêu anh.”

Lục Hành Chi khựng lại, Kiều Khả Nam nghiêm túc nói: “Không giống lúc nãy đâu.”

“…Ừ.”

“Nhớ đi ngủ sớm đấy.” Hắn vừa dặn vừa hôn môi anh.

Kiều Khả Nam thầm cám ơn vì sự dịu dàng của anh nhà, yên tâm xả hơi, rời nhà đi quẩy với cây hoa cúc.

Một lần “đi quẩy” chính là cả đêm. Đầu tiên An Cúc Nhạc nốc một đống rượu, nằm một đống, mơ mơ màng màng mặc Kiều Khả Nam tha đến tha đi. Tình trạng nửa tỉnh nửa mê khiến Kiều Khả Nam không dám bỏ mặc anh, đến lúc An Cúc Nhạc đòi gặp chị huệ, Kiều Khả Nam lại lôi anh vào nhà tắm, chật vật tới nửa đêm, đến khi gần sáng mới dừng lại.

Ải tình quan, ải tình quan, hay cho một cửa ải, bị tước giấy thông hành, khiến bọn họ ở không được thoát cũng chẳng xong. Kiều Khả Nam nhìn bức tường My Happy Life của Hoa Cúc Đen, bên trên tập hợp đủ kiểu đàn ông muôn hình vạn trạng, có lẽ … chưa ai hoàn toàn thoát được ải này.

Nghiệp chướng.

Kiều Khả Nam kiệt sức, có làm tình cả đêm cũng không tã thế này, có lẽ trong lòng hắn không còn oán hận … Mặc dù tình cảm khác nhau, tận đáy lòng hắn yêu người này, nhưng cũng hy vọng người kia hạnh phúc, yên ổn cả đời.

Hắn vỗ vỗ lên má Hoa Cúc Đen, thở dài: “Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại sẽ là một ngày mới.”

An Cúc Nhạc mơ màng, như một con mèo cọ vào tay Kiều Khả Nam: “Được.”



Kiều Khả Nam về nhà, nhắn trên LINE cho Lâm Triết Sênh xin nghỉ, nếu có chuyện mong anh vươn tay trợ giúp.

Phải chăm sóc ma men có thể nói là cái nghiệp nặng nhất đời hắn, đến hửng sáng Kiều Khả Nam mới về, cứ nghĩ Lục Hành Chi còn ngủ, không ngờ anh đã dậy rửa mặt.

Sớm vậy … Kiều Khả Nam lờ đờ nghĩ, cởi áo khoác ném trên giường, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, thầm nghĩ chắc do mình uống nhiều, hắn bèn không nghĩ nữa, để mặc Chu Công dắt đi đánh cờ, chìm vào mộng đẹp.



Khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, cả người Kiều Khả Nam đau nhức, cố gắng ngồi lên, tắm táp một lúc mới miễn cưỡng tỉnh táo.

Kiều Khả Nam lười biếng mặc kệ nước nhỏ tí tách, thân dưới quấn khăn sửa sang chăn chiếu ── bỗng hắn cảm thấy ngờ ngợ: Sáng nay lúc đi ngủ trước, giường chiếu không hề có dấu hiệu có người dùng qua.

Kiều Khả Nam thu dọn xong, vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống lại cảm thấy sai sai.

Chỗ ngồi xem TV yêu thích của mình, đệm kê lưng bị thiếu, vài cái bị ném ở góc sô pha.

Kiều Khả Nam nhíu mày, vươn người kéo lại, quả nhiên bên cạnh đồng gối ôm là một cuốn Lục pháp toàn thư ── chắc chắn không phải của mình.

Kiều Khả Nam không ngốc, tuy lười biếng nhưng vẫn còn tinh ý, những vật sắp xếp theo ý thích trong một đêm tự nhiên thay đổi. Hơn nữa.. CMN tên Lục Hành Chi có khi nào đọc sách xong không cất? Ném ở chỗ này là muốn khai chiến phải không?

Ai thèm quan tâm anh có ngủ hay không chứ!

Kiều Khả Nam phẫn nộ quẳng sách, hắn im lặng một hồi, chộp lấy điện thoại nhắn tin, lách cách gõ: “Cả đêm qua anh không ngủ phải không? Buổi chiều còn phải lên tòa đấy.”

Lục Hành Chi: “Hôm nay có vài vấn đề cần chuẩn bị trước … Sách anh để quên ở sô pha, cất giùm anh.”

Kiều Khả Nam: “Được.”

Hắn nghi ngờ: Lẽ nào mình suy nghĩ nhiều?

Lục Hành Chi phản ứng bình thường, còn khiến cho hắn thành kẻ đa nghi lòng dạ hẹp hòi, Kiều Khả Nam nhăn nhó, còn chưa kịp phản bác, Lục Hành Chi đã nhắn lại: “Case lần này phức tạp, tạm thời anh không về nhà, tự chăm sóc mình cho tốt.”

“Á.”

Đối thoại kết thúc.

Lục Hành Chi bận rộn không về cũng chẳng phải lần một lần hai, Kiều Khả Nam đã sớm làm quen, hiếm khi rảnh rỗi đến an ủi Hoa Cúc Đen, tránh cho anh luẩn quẩn nghĩ bừa … Ước chừng nửa tháng, Hoa Cúc Đen hếch mặt lên trời, khinh người nói: “Cám ơn gái, bọn anh đã quyết định thử yêu đương rồi.”

Kiều Khả Nam chấm chấm chấm: “Yêu? Anh? Với cậu ta? Học sinh cấp 2 á?”

Hoa Cúc thẹn thùng đáp: “Đúng đấy, bọn anh quyết định không ngại gian nan dũng cảm chịu khó mai danh ẩn tích bước đi từng bước đợi đến ngày khổ tận cam lai.”

“…” Con đường tội lỗi là đây phải không?

Nếu đây không phải là Hoa Cúc, hắn quả thực muốn túm cổ anh giao cho cảnh sát … Thôi, dẫu sao người trong cuộc đều hài lòng, hắn cũng không muốn biến thành bà cô bên chồng.

Đành nghiên cứu kĩ luật trẻ vị thành niên vậy.

Nếu Hoa Cúc Đen bị kiện, mình cũng có thể giúp một tay, đây là chuyện đáng làm mà, phải không?

Kiều Khả Nam đứng trước lịch, gạch thêm một chữ X đỏ chót vào ngày hôm nay.

Đây là số ngày Lục Hành Chi không về nhà.

Bất tri bất giác, đã hơn nửa tháng.

Việc này không hề bình thường, ngày trước dù có bận thế nào cũng sẽ quay về thay vài bộ quần áo, hoặc là gọi hắn sang tiếp tế (P/S: Bản thân hắn cũng là một trong số những “tiếp phẩm”), còn im hơi lặng tiếng thế này thì chưa bao giờ.

Hắn với lấy điện thoại, trằn trọc lăn đi lộn lại, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức nào, nhưng ngoại trừ “Ca ca ngực em to quá cứ bị lũ bạn trêu chọc hoài ~ anh có muốn 55688 giúp em nhìn xem có thật to như vậy không” hoặc quảng cáo tăng kích cỡ thằng nhỏ thì hoàn toàn không có một tin nhắn nào.

Cố ý à …

Kiều Khả Nam tốt xấu gì cũng từng làm công, chỉ có công mới hiểu công, khi thụ quân (?) bắt đầu gây sự, nếu dỗ không xong cách tốt nhất là ghẻ lạnh vài ngày ── Kiều Khả Nam suy tính, vợ đi biền biệt không chịu về, hắn cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, nhưng biết tiến biết lùi mới là trang tuấn kiệt.

Hắn LINE hỏi Lục Hành Chi: “Vắng nhà lâu như vậy, bận lắm hả?”

Bận thì cứ bận, nhưng chút thời gian đọc xong tin nhắn vẫn thoải mái: “Ừ.”

Kiều Khả Nam: “Cần em mang đồ qua không?”

Lục Hành Chi: “Không cần.”

Kiều Khả Nam lầu bầu, nhắn tiếp: “Tối nay em có hẹn với Hoa Cúc.”

Lục Hành Chi: “Ừ.”

Móa rộng rãi vậy? Kiều Khả Nam hơi nghẹn, hắn nghĩ đi nghĩ lại, hạ quyết tâm viết: “Cái kia … Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

Đúng! Xin lỗi cái gì? “Em làm gì khiến anh giận à?”

Lục Hành Chi im lặng một hồi, trả lời: “Em nhận lỗi?”

Kiều Khả Nam không hiểu ra sao: “Lỗi gì?”

“Không có gì, tối rồi, cẩn thận đừng uống nhiều.”

… Đối thoại kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương