Editor: Hoàng Thái Tử.

Thời gian nói chuyện của Hoắc Thanh Huy và Hoắc Thanh Hi cũng không tính là dài, Thẩm Hiểu Hiểu uống thêm hai húp cháo, cặp anh em này đã một trước một sau đi tới.

Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới lời mình vừa nghe được, nói: "Nếu như anh có chuyện gấp thì đi trước đi."

"Không có chuyện gì," Hoắc Thanh Huy nói, "Hiếm có khi nào tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật."

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Thẩm Hiểu Hiểu ăn sinh nhật với anh.

Lúc trước khi còn đi học ở trấn An Sơn, gia đình hai người đều không gọi là giàu có, ở nơi đó cũng toàn ông bà lão ở dưỡng già, không tổ chức sinh nhật cho con cháu.

Thẩm Hiểu Hiểu cũng thường xuyên quên sinh nhật của mình. Đối với cô mà nói, chỉ có qua năm mới tính là tăng thêm một tuổi. Còn chứng minh nhân dân, ngoại trừ khi làm thẻ ngân hàng bắt buộc phải có, sau này cô không còn quan tâm tới nữa.

Hoắc Thanh Hi lại lên cơn thèm thuốc lá.

Anh ta chậm rì móc hộp thuốc ra, còn chưa lấy thuốc, Hoắc Thanh Huy đã nhìn anh ta một cách lạnh băng: "Ra ngoài mà hút, cút xa một chút, hôm nay có gió tìm chỗ nào thấp thấp, đừng có thổi mùi thuốc qua đây."

Hoắc Thanh Hi nhún nhún vai, cầm điếu thuốc đi qua hành lang dài, ngồi trên một cục đá phía bên kia hồ sen.

Đốt thuốc xong, anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Mùi hoa sen áp xuống, mùi thuốc không chừng bay đến bờ biển rồi.

Hút xong một điếu thuốc, Hoắc Thanh Hi không thấy rõ người trong mái đình, anh ta nghĩ thầm đã để họ ở cùng nhau đủ thời gian rồi, giơ tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên, phủi phủi bờ vai đã dính sương, bước qua bên đó.

Hoắc Thanh Huy trực tiếp chiếm chỗ khi nãy anh ta ngồi, sát vào Thẩm Hiểu Hiểu.

Thẩm Hiểu Hiểu cười đến mức đôi mắt cong cong, lúc nãy bọn họ nói vài chuyện khi còn nhỏ. Lúc cô khai giảng, bài tập hè cô vẫn chưa làm xong, ngày hôm đó giáo viên của cô kiểm tra rất nghiêm, ai không làm sẽ phải ra ngoài phạt đứng.

Trùng hợp Hoắc Thanh Huy lúc đó đi ngang qua cửa lớp cô, nghe thấy điều này, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu đang gấp gáp xoay tới xoay lui, lập tức về phòng học lấy bài tập của mình qua, lén đưa cho Thẩm Hiểu Hiểu qua khung cửa sổ, lúc ấy cô mới miễn bị phạt đứng.

Sau đó bởi vì anh không làm bài tập xong nên bị phạt đứng bên ngoài cả một buổi sáng.

Hoắc Thanh Hi không rõ lắm quá khứ của bọn họ nên không bước vào, chờ đến khi tiếng cười đã ngừng lại mới gõ gõ bàn: "Được rồi, anh già, anh thật sự cần phải quay về."

"Chờ anh đưa Hiểu Hiểu về đã," Hoắc Thanh Huy nói, "Trời quá tối, một mình cô ấy đi, anh không yên tâm."

"Em cũng có thể đưa."

"Anh càng thêm không yên tâm."

Thẩm Hiểu Hiểu ăn một bữa rất hài lòng, cô lấy khăn giấy lau lau miệng, Hoắc Thanh Huy đưa cô một chén trà nhỏ, cô cầm lấy uống một hơi cạn sạch.

Đầu tiên, Hoắc Thanh Hi bị sự "hầu hạ" của Hoắc Thanh Huy làm cho kinh ngạc một chút, sau đó thấy cô uống trà mạnh mẽ như vậy khiến hai mắt lung lay.

Anh ta không đành lòng nói cho Thẩm Hiểu Hiểu, chỉ có chút lá trà thế thôi đã là thù lao đóng một tập phim của cô đó.

Hoắc Thanh Huy nằng nặc đòi đưa Thẩm Hiểu Hiểu về, nói cái gì mà không cần Hoắc Thanh Hi phải đi theo, Hoắc Thanh Hi không có cách nào, đành phải lái xe theo đuôi.

Cũng không biết có phải là Hoắc Thanh Huy cố ý hay không, lái rất chậm, Hoắc Tây Lĩnh cũng không gọi điện thoại thúc giục Hoắc Thanh Huy, sợ sẽ kích thích anh, nhưng điện thoại của Hoắc Thanh Hi thiếu chút nữa bị Hoắc Tây Lĩnh gọi cho phát nổ.

Khoảng cách giữa hai nơi không xa lắm, cho dù Hoắc Thanh Huy có lái chậm cỡ nào đi nữa thì cuối cùng vẫn tới khách sạn của đoàn làm phim.

Nhân viên công tác còn vài người vẫn còn tăng ca thức đêm, dưới lầu chỉ có lẻ tẻ vài người, Hoắc Thanh Huy do dự hồi lâu, rốt cuộc đưa cho cô một cái hộp: "Hiểu Hiểu, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Hiểu Hiểu sửng sốt.

Đó là một cái hộp nhung nhỏ mà đen, phía trên cột một cái nơ con bướm, cô không biết ở trong đó là thứ gì, nhất thời không dám nhận.

"Cái này..."

Thẩm Hiểu Hiểu có chút do dự.

Hoắc Thanh Huy nhẹ giọng nói: "Đây là một chút lòng thành của anh, em đừng ghét bỏ."

Những lời này cứ như là ma chú, kết hợp với biểu cảm cô đơn của anh, tới khi Thẩm Hiểu Hiểu phản ứng lại, cô đã mơ mơ hồ hồ ôm cái hộp đi lên lầu.

Cô nghĩ, dù sao cũng là quà sinh nhật, chờ khi rảnh, cô sẽ đi mua một món quà cùng giá trị để tặng lại cho anh.

Đẩy cửa phòng ra, Mỹ Đại nhảy tới, vẻ mặt vui mừng nhìn Thẩm Hiểu Hiểu: "Sao chị lại về sớm như vậy? Hoắc đổng đưa chị về đây đúng không? Anh ấy thật là đẹp trai!"

Cô gái nhỏ lần đầu nhìn thấy Hoắc Thanh Huy, lão đại liên quan đến tin đồn với Thẩm Hiểu Hiểu này quả thật là đẹp trai phong độ như lời đồn.

Lúc trước cô ta còn đè nén tâm tình kích động của mình, sợ hét lên sẽ mất mặt, bây giờ chỉ có hai người, cô ta cực kì gấp rút lôi kéo Thẩm Hiểu Hiểu phát biểu cảm nghĩ của mình.

"Ừ," Thẩm Hiểu Hiểu nhớ lại khuôn mặt của Hoắc Thanh Huy một chút, "Đúng là rất đẹp trai."

Năm đó cũng vì gương mặt này, Hoắc Thanh Huy bị một đàn chị trong trường nhớ thương, sau đó bị tên côn đồ theo đuổi đàn chị chặn đường đánh cho một trận.

Người đời nói hồng nhan họa thủy, nam nhan thật ra cũng là họa thủy nha.

Mỹ Đại mắt tinh, nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu đang ôm một cái hộp, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy? Hoắc đổng đưa sao?"

"Đúng vậy."

Bản thân Thẩm Hiểu Hiểu cũng thấy tò mò, không biết Hoắc Thanh Huy sẽ tặng quà gì cho cô.

Mở hộp ra nhìn thử, thứ đập vào mắt khiến cô ngây ngẩn cả người.

Đây là một đôi khuyên tai.

Sáng long lanh, có hình giọt nước, khuyên được nạm đầy kim cương lấp lánh, ánh đèn chiếu xuống khiến nó tỏa sáng rực rỡ.

Nhìn là biết giá trị xa xỉ.

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hiểu Hiểu cảm nhận một cách sâu sắc cái gì gọi là "hàng xa xỉ ".

Mỹ Đại mở to hai mắt, cô ta rất yêu thích trang sức châu báu, khi nhìn thấy đôi khuyên tai này, cô ta theo bản năng nhớ tới một bức ảnh trong điện thoại của mình.

Đó là bản giám định và thường thức trang sức châu báu Graff, trước đây có một account đăng tải, cô ta cực kì yêu thích nên lưu về hai món.

Trong có đó một tấm chính là đôi khuyên tai này.

Mỹ Đại mở hình ảnh ra, so sánh với đôi khuyên tai này, giống nhau như đúc. Chờ tới khi cô ta thấy rõ logo in trên hộp nhung, Mỹ Đại nói rất hâm mộ: "Hiểu Hiểu, Hoắc đổng đối xử với chị thật là tốt!"

Nghĩ lại mà nói, gia đình của Hoắc Thanh Huy như vậy, mua mấy thứ này, đại khái giống như cô ta đi mua bánh giò cháo quẩy... Một cách tùy ý vậy nhỉ?

Thẩm Hiểu Hiểu không biết giá cả châu báu này kia, nhưng nhìn biểu cảm của Mỹ Đại cũng biết giá chắc chắn rất cao, cô tìm tìm logo trên web, được rồi, đều là sáu con số bước đều.

Thẩm Hiểu Hiểu buồn rầu.

Như vậy, có khi phải chờ đến lúc quay phim xong thì cô mới có thể đủ tiền mua quà cho Hoắc Thanh Huy.

Đôi mắt Mỹ Đại sáng lên nhìn đôi khuyên tai kia. Gia đình cô ta cũng coi như khá giả, nhưng cho dù vậy cũng không thể mua nổi một món đồ quý giá như thế cho cô ta.

Lúc trước chỉ có thể xem hình ảnh cho đỡ ghiền, hiện giờ lần đầu tiên tiếp xúc với đồ thật, cô ta mê mẩn với cái khuyên tai đẹp muốn ngất này.

"Biết tới khi nào em mới có thể mua đôi khuyên như này chứ," Mỹ Đại lẩm bẩm, "Số lượng thật ít."

"Thật ra, nói về thành phần, kim cương và than không có gì khác nhau..." Thẩm Hiểu Hiểu giải thích với cô ta.

"Nếu như Hoắc đổng tặng cho chị một đống than, chắc chắn bây giờ chị sẽ không nghĩ như vậy."

Mỹ Đại nói.

Thẩm Hiểu Hiểu cười khổ.

Cô tình nguyện để Hoắc Thanh Huy tặng than củi cho cô, nếu không khi trả lại thì cô không đến mức thịt đau như bây giờ.

Tuy hiện tại Thẩm Hiểu Hiểu không thiếu tiền, nhưng đột nhiên phải bỏ một số tiền lớn như vậy, vẫn đau lòng không chịu được.

Không có cách nào, lúc còn nhỏ quá nghèo, nghèo đến phát sợ.

Trên đường quay về bệnh viện, Hoắc Thanh Huy lái xe như bay, Hoắc Thanh Hi theo sát đằng sau, nhưng vẫn bị bỏ lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ.

Trong lòng Hoắc Thanh Hi vừa chửi ầm Hoắc Thanh Huy, vừa lạnh mặt nhấn mạnh chân ga.

Sau đó, thành công... bị cảnh sát giao thông bắt vì chạy quá tốc độ.

Khi chờ cảnh sát viết hóa đơn tiền phạt, Hoắc Thanh Hi nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách bệnh viện, sau khi biết được Hoắc Thanh Huy đã trở về mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức báo cáo hành tung của anh cho Hoắc Tây Lĩnh.

Hoắc Tây Lĩnh trong điện thoại liên tục lặp lại xác nhận với anh ta: "Con nói nó trốn viện chỉ vì vội đi ăn sinh nhật với cô Thẩm Hiểu Hiểu kia?"

"Đúng vậy."

Hoắc Tây Lĩnh im lặng một lúc, nói: "Nếu Thanh Huy thích, hiện tại cứ thỏa mãn ý nguyện của nó đi... Chờ khi nào bệnh tình đã ổn định rồi tính sau cũng chưa muộn."

Hoắc Thanh Hi nghĩ, ba thì tính toán cái gì, trong mắt Hoắc Thanh Huy căn bản là không có người ba này, một lòng một dạ đều đặt hết lên người Thẩm Hiểu Hiểu.

Cảnh sát giao thông viết hóa đơn tiền phạt xong rồi đưa cho Hoắc Thanh Hi, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh đang đùa giỡn với sinh mạng của mình đó!"

Hoắc Thanh Hi cười hì hì nói thêm hai câu rồi chạy tới bệnh viện.

Sau khi tới, y tá nói cho anh ta Hoắc Thanh Huy đã ngủ rồi.

Anh nằm trong một phòng đơn, có đầy đủ tiện nghi, chỉ có cái không thể tự do hoạt động. Đây là do Hoắc Tây Lĩnh cố ý vung tiền xây cho anh, để anh ở trong một căn phòng có ánh sáng tốt nhất.

Theo lời y tá trưởng nói, Hoắc Thanh Huy nhảy từ cửa sổ trốn ra.

Tòa nhà cao bốn tầng, không biết anh đi xuống bằng cách nào nữa.

Hoắc Thanh Hi đi dạo phía dưới lầu, ngửa đầu nhìn cái cửa sổ kia, gió đêm nay có chút lạnh, thổi vào cổ anh ta lạnh đến mức không nhịn được hắt xì một cái thật mạnh.

Anh ta nói với y tá trưởng: "Ngày mai tìm người gắn thêm một cái lưới phòng trộm vào cái cửa sổ này, nếu như anh già nhà tôi tâm trạng không tốt, nảy sinh ra suy nghĩ mình sống thật uổng phí các thứ... Cái này không tốt lắm đâu?"

Y tá trưởng nói: "Hoắc tiên sinh vừa trải qua giai đoạn trầm cảm, hẳn là sẽ không liên tục phát tác nữa. Nhưng chúng tôi sẽ chú ý, ngày mai sẽ báo lên trên đề nghị này của anh."

Hoắc Thanh Hi mỉm cười: "Vậy làm phiền cô Chúc rồi."

Anh ta lớn lên vốn dĩ đã đẹp, cười rộ lên càng không thể chịu được.

Mặt y tá trưởng đỏ hồng, không dám nhìn thẳng hai mắt anh ta: "Đây là chuyện mà tôi nên làm."

Hoắc Thanh Huy cắm hai tay vào túi quần, đi ra vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Anh ta cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy tình hình của Hoắc Thanh Huy.

Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, im lặng nằm trên giường bệnh trắng tinh, trên cánh tay, trên đùi, trên lưng đầy những miệng vết thương, hầu như không có chỗ nào làn da còn lành lặn. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ tầng tầng lớp lớp.

Nhìn mà ghê người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương