Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Là Sa Điêu Người Chơi
-
9: Phát Hiện Công Pháp
Mười người mà chính mình tập hợp, chuẩn bị trang bị đầy đủ tới như vậy, kết quả vừa ra trận không lâu thì đã bị chết sạch?Chiến Đà thú chẳng thèm để ý tới Tinh Thần đang có cảm tưởng gì, giẫm chân một cái đưa Tinh Thần trở về quê nhà (chết).
"Quái này, quái này có chắc chắn là quái Tân Thủ thôn hay không?" Người chơi vây xem đều choáng váng.
Móa nó, chiến đoàn tinh nhuệ gồm mười một người chơi cùng tiến lên, chỉ một đợt mà đã chết sạch?Chiến Đà thú này cũng quá biến thái đi!"Xem ra nhiệm vụ giết chết 100 con Chiến Đà thú này, không có gì đáng mong đợi ở những người chơi này!" Hạ Nhất Minh lắc đầu, lập tức ban bố ra một cái thông báo cho tất cả người chơi.
"Đinh!""Nhắc nhở nho nhỏ, nếu như người chơi đói bụng, có thể ăn thịt Chiến Đà thú ở quảng trường tông môn, khát, bên cạnh đại điện tông môn có giếng nước!""Nếu như mệt mỏi, có thể tự mình tìm nơi nghỉ ngơi!""Nếu như mỏi mệt, chỉ cần thầm nghĩ đăng xuất là có thể offline rời khỏi trò chơi.
"Tuyên bố nhắc nhở xong, Hạ Nhất Minh lúc này mới quay người chuẩn bị trở về tiếp tục dưỡng thương.
Nhưng ngay vào lúc này, một người chơi hưng phấn hét lớn lên.
"Trời ơi! Nhìn xem ta phát hiện ra cái gì!" Mì Thịt Bò vui mừng lao ra khỏi Tàng Thư các, quơ quơ một cái ngọc giản.
Ở trên ngọc giản còn khắc lấy ba chữ.
Súc Lực thích.
Hoá ra, Mì Thịt Bò liên tục chết bất đắc kỳ tử mấy lần, cuối cùng mới biết nếu như tiếp tục xông lên nữa thì chính là làm quả bóng nước cho Chiến Đà thú tập dứt điểm.
Thế là đã bắt đầu đi dạo quanh toàn bộ tông môn, chẳng mấy chốc thì tìm được một cái kiến trúc.
Tàng Thư các.
"Tàng Thư các? Cái tên này nói rõ ! bên trong chắc chắn có công pháp!" Mì Thịt Bò kích động lên, lao đầu tiến vào trong Tàng Thư các.
Thế nhưng là, Tàng Thư các này có tới trăm năm không có người nào đi vào, tất cả giá sách đều rỗng tuếch.
Thế nhưng Mì Thịt Bò không cam tâm a!Chạy tới chạy lui, chạy ngang chạy dọc, lần lượt nằm vào trên mỗi một cái kệ sách quan sát cẩn thận một phen, thế mà thật đúng là tìm ra được một thứ.
Đó chính là ngọc giản tên Súc Lực thích này.
"Trong phế tích này còn có công pháp?" Hạ Nhất Minh nghe được tiếng hô hoán thất thanh của Mì Thịt Bò thì có hơi bị giật mình.
Thế giới tu luyện này công pháp thế nhưng là trân quý tới cỡ nào a! Cái tông môn giống như phế tích này chắc chắn bị rất nhiều tu sĩ cường đại tới đào móc qua, làm sao có thể còn để lại công pháp?Tuy nhiên sau khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy rõ ràng tên trên ngọc giản thì lập tức hiểu ra được.
Súc Lực thích.
Môn công pháp này, nói đúng ra thì cũng không thể xem như là công pháp mà tu sĩ dùng, mà là điển tịch võ đạo của phàm nhân.
Nói một cách đơn giản dễ hiểu thì chính là ngưng tụ lực lượng toàn thân phát ra một đá toàn lực mà thôi.
Còn có tên riêng là Hây Ha cước, bởi vì hầu hết người vì giữ gìn tiết tấu, ở lúc tụ lực và đá ra, vừa vặn sẽ hô lên hây ha hai chữ này, đây là một loại công pháp mà những phàm nhân nghèo nhất hoặc những người quỷ quyệt nhất chuyên đi đá vào đũng quần mới buộc phải tu luyện, loại công pháp này thuộc về loại ném ra trên đường cái, tu sĩ hơi có chút thực lực đều sẽ không thèm nhặt lên.
Dù sao Súc Lực thích này, ở lúc tụ lực phải giữ vững bất động trọn vẹn một giây, mới có thể tung chân đá ra!Ở trong giao phong giữa các tu sĩ, chớp mắt một cái cũng đủ để quyết định sinh tử!Ngươi phải giữ bất động trong một giây vậy đây không phải là muốn chết sao?"Thứ này tên là ngọc giản công pháp, chỉ cần dán ngọc giản này vào trên mi tâm là có thể tiến vào bên trong ảo cảnh tiến hành luyện tập!" Hạ Nhất Minh giải thích đơn giản một chút.
"Như vậy sao?" Mì Thịt Bò dựa theo lời giải thích của Hạ Nhất Minh, dán ngọc giản vào trên mi tâm, lập tức mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Thay vào đó bản thân mình rơi vào bên trong một không gian tối tăm.
Mà một cái thân ảnh không nhìn thấy rõ khuôn mặt, bay lên không trung, đùi phải co vào, sau khi ngưng tụ lực lượng cường đại mới hung hăng đá ra ngoài!Cái thân ảnh này một lần rồi lại một lần lặp đi lặp lại chỉ cái động tác này, giống như là video dạy học vậy.
"Hoá ra là như vậy ! " Mì Thịt Bò xem mấy lần, xem như cũng đủ rồi, thế là rời khỏi cái không gian tối tăm này.
"Mì ca, để cho ta xem cùng với!""Súc Lực thích, moá nó cuối cùng cũng nhìn thấy kỹ năng đầu tiên!""Cái này gọi là võ kỹ, ngươi đang đùa sao!"! Những người chơi khác ở sau khi Mì Thịt Bò rời khỏi không gian tối tăm kia thì nhao nhao nhận lấy ngọc giản, truyền nhau xem.
"Hây ! Ha!" Mì Thịt Bò nhảy lên không trung, tạo thành một cái tư thế, sau khi tụ lực được một giây thì đá ra ngoài! Động tác có vẻ trông rất ấn tượng.
"Ngưu bức, ta đây vô địch!" Thi triển ra mấy lần, Mì Thịt Bò vô cùng hưng phấn mà cười lớn lên.
Hạ Nhất Minh bó tay rồi.
Vô địch?Nếu như trở về Lam Thuỷ tinh, dựa vào Hây Ha cước này, giải quyết một số tên lưu manh đầu đường xó chợ thì quả thực không thành vấn đề!Thế nhưng nơi này là thế giới của tu sĩ a!Tu sĩ cường đại, vẫy tay một cái dời núi lấp biển cũng chẳng tính là gì!Ngươi bảo Hây Ha cước này là vô địch sao?Đùa hả!Hạ Nhất Minh nhìn vào các người chơi đang diễn luyện Hây Ha cước này trên mặt còn tỏ vẻ rất kích động thì cũng không còn nhìn nhiều nữa.
Quá cay đôi mắt!Cái tông môn này vốn chính là một cái phế tích, cho nên Hạ Nhất Minh cũng chẳng thèm để ý, mặc cho những người chơi này tự do tìm hiểu.
Dù sao cuối cùng nhỡ đâu lại phát hiện ra có bảo bối gì, còn không phải sẽ là của chính mình sao?Thế là Hạ Nhất Minh trở về đại điện của tông môn, tìm một cái góc yên tĩnh tiếp tục dưỡng thương.
"Có võ kỹ, chỉ là Chiến Đà thú mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay sao!" Mì Thịt Bò cười rất đắc ý, lập tức hào hứng chạy ngay xuống chân núi.
Không ít người chơi sững sờ, sau đó lập tức chạy đi theo.
Dù sao nhiệm vụ tông môn này, một lần cho 100 điểm cống hiến a!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook