Số người họ Thôi mà Thời Diệc Nam quen khá nhiều, nhân viên của công ty hắn có hai người. Đương nhiên đối thủ một mất một còn của công ty sau khi hắn đến Nam Thành cũng họ Thôi, nhưng Thời Diệc Nam cảm thấy, chắc thế giới sẽ không nhỏ vậy đâu nhỉ?
"Thế anh ta ——" Thời Diệc Nam suy nghĩ rồi hỏi Bạch Nhất Trần, "Nhất Trần, em có biết tên đầy đủ của anh ta là gì không?"
"Chắc anh ta từng bảo em? Hay là không nhỉ? Nhưng em nghĩ khả năng cao là em quên..." Vấn đề này của Thời Diệc Nam làm khó Bạch Nhất Trần, ai bảo Thôi Thương Chi như những người qua đường khác chứ, ngoại trừ có khuôn mặt giống y hệt Thời Diệc Nam trong mắt Bạch Nhất Trần thì thật sự không tìm ra điểm giống nào khác trên người hắn.
Hắn vừa không có giọng nói trầm thấp mê hoặc như Tống Ngọc Hành, vừa không ngây thơ trẻ trung bằng Thời Diệc Minh. Trên thực tế, người Bạch Nhất Trần nhớ kỹ vì đặc điểm tương đồng với Thời Diệc Nam cũng chỉ có hai người Tống Ngọc Hành và Thời Diệc Minh. Thế nên Bạch Nhất Trần quả thật không nhớ rốt cuộc Thôi Thương Chi là ai.
Có điều, câu chuyện này của Bạch Nhất Trần lấy lòng Thời Diệc Nam, khiến tâm trạng nặng nề không mấy sáng sủa của hắn có thể hơi thả lỏng, cho hắn không gian thở dốc.
Thời Diệc Nam nhìn Bạch Nhất Trần cất bó hồng rồi đến bên anh nhẹ giọng nói: "Quên thì quên, anh ta không quan trọng. Chúng ta về nhà nhé?"
"Được." Bạch Nhất Trần lưu luyến chạm cánh hoa hồng và cành lá vẫn đọng nước sương, nghĩ rằng sáng sớm mai tới phòng vẽ là nhất định phải cắt sửa chúng nó cẩn thận, rồi tìm bình hoa xinh đẹp để cắm vào. Có lẽ anh còn có thể vẽ một bức tranh tên là "Hoa hồng do người yêu tặng" đấy.
Sau khi bọn họ về nhà, Bạch Nhất Trần nhớ ra trên đầu Thời Diệc Nam có vết thương, ngón tay bị cắt phải mấy hôm trước cũng chưa khỏi hẳn, nên anh không muốn để hắn nấu cơ mà tự xắn tay áo vào bếp.
Thời Diệc Nam nhìn bóng dáng bận rộn của Bạch Nhất Trần trong phòng bếp, nhưng trong đầu chỉ toàn những lời Hạ Khởi chất vấn hắn sáng nay —— hắn thật sự yêu Bạch Nhất Trần sao? Tình cảm hắn dành cho anh bắt nguồn từ tình yêu, hay bắt nguồn từ lòng áy náy sinh ra lúc hắn phát hiện Bạch Nhất Trần từng tự sát vì hắn? Là một loại tâm lý muốn bồi thường và chuộc tội với anh?
"Ăn cơm thôi." Bạch Nhất Trần cười với Thời Diệc Nam, bưng nồi ra đặt lên bàn. Dòng suy tư của Thời Diệc Nam bị cắt đứt, "Hôm nay em hầm bí đỏ, hình như anh thích ăn món này lắm nhỉ."
"Đúng thế..." Thời Diệc Nam nhìn bí đỏ hầm màu cam trên bàn, hơi nhếch môi, "Nhưng món em nấu anh đều thích ăn."
Bạch Nhất Trần bị chuốc lời ngon tiếng ngọt, tâm trạng rất tốt, anh bảo Thời Diệc Nam: "Chờ một khoảng thời gian ngắn nữa, có lẽ em sẽ ra ngoài tìm việc."
"Tìm việc?" Thời Diệc Nam nghe vậy thì giật mình, "Sao lại đột nhiên muốn tìm việc? Là tiền không đủ tiêu à?"
"Tất nhiên không phải." Bạch Nhất Trần đáp, "Tiền trong cái thẻ anh cho em kia còn nhiều hơn tổng thu nhập mấy năm nay của em. Chỉ là em không muốn luôn ở trong nhà hoặc phòng tranh, muốn tìm ít việc để làm."
Thời Diệc Nam hỏi anh: "Vậy à, vậy em muốn tới công ty của anh làm không?"
"Không muốn." Bạch Nhất Trần trực tiếp từ chối, "Vậy thì không phải là chúng ta sẽ thành yêu đương công sở sao? Ảnh hưởng không tốt đâu. Có lẽ em sẽ tiếp tục làm ở Úc thị, chờ sau khi em giúp A Bùi hoàn thành đợt ôn thi nghệ thuật đã."
"Ừ, thế cũng rất tốt." Thời Diệc Nam từng điều tra Bạch Nhất Trần, đương nhiên có biết trước kia anh làm ở Úc thị, cũng biết Úc Bùi là học sinh anh thích nhất. Nếu Bạch Nhất Trần cảm thấy công việc có thể làm anh vui vẻ thì hắn sẽ không phản đối, chỉ dặn dò anh: "Không cần làm mình mệt mỏi là được."
Mười giờ tối, Thời Diệc Nam đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc tài liệu, chờ Bạch Nhất Trần từ phòng tắm ra.
"Việc của công ty rất nhiều à? Đã trễ thế này mà vẫn đang đọc văn kiện nữa." Bạch Nhất Trần chui vào chăn rồi chen vào trong ngực Thời Diệc Nam. Anh ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái.
Vì vừa tắm rửa nên trên người Bạch Nhất Trần vẫn mang ít mùi thơm sữa tắm và hơi nước ẩm ướt, lúc hôn thì thơm ngát khiến người mơ màng muốn say. Thời Diệc Nam vô thức ôm eo anh, cúi đầu ôn lên môi anh. Hắn khẽ cắn đôi môi của thanh niên, dùng môi mình vuốt ve nhiều lần. Hơi thở giữa bọn họ dần ấm lên, nhưng ngay khi Bạch Nhất Trần mở môi muốn phối hợp hắn càng đi sâu vào, Thời Diệc Nam bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Hắn buông Bạch Nhất Trần ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thanh niên. Bạch Nhất Trần nhìn lại hắn, vài giây sau hơi hơi nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi tại sao hắn dừng lại.
Thời Diệc Nam cũng không có cách nào giải thích cho hành vi của mình, song hắn cũng không thể làm tiếp được nữa.
"Là đầu đang đau à?" Bạch Nhất Trần vươn tay vuốt ve thái dương của hắn, trong mắt chứa lo lắng nhàn nhạt.
Vấn đề này vô cùng có ích trong việc giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa bọn họ. Thời Diệc Nam "ừm" bừa một tiếng rồi ôm Bạch Nhất Trần vào trong chăn, còn nhét chặt bốn góc chăn cho anh: "Đã khuya rồi, mau ngủ đi. Ban đêm lạnh, cần đắp chăn kín chút."
Bạch Nhất Trần thuận theo mà nằm xuống, mái tóc đen rơi trên gối mềm vàng nhạt, sắc màu ấm áp nơi ngọn đèn đầu giường rơi lên gương mặt anh, khiến hàng mi dài mảnh tạo cảm giác trong suốt, giống như có tia sáng nhỏ nhảy nhót bên trên, ngẫu nhiên bất cẩn rớt xuống con ngươi sâu thẳm của thanh niên.
Thời Diệc Nam ngắm ngẩn ngơ, nhưng lớp mi dài tô điểm vệt sáng lại chợt rũ xuống, hơi che lại con ngươi của chủ nhân nó. Bầu không khí yên tĩnh trong phòng thình lình bị một câu nói của Bạch Nhất Trần đánh vỡ ——
"Xin lỗi."
Hai chữ ấy khẽ lướt qua bờ môi Bạch Nhất Trần, lời nói nhẹ tênh như một mảnh lông chim, nhưng lại bị Thời Diệc Nam nắm chặt.
Hắn vốn chưa lấy lại tinh thần, đợi đến khi Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng trở mình quay lưng về phía hắn, con ngươi hắn mới chợt co rụt. Hắn lo lắng xoay người Bạch Nhất Trần lại, tuy động tác nhanh nhưng lực độ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, ngay cả câu hỏi thăm cũng mang theo ý dụ dỗ dè dặt: "Nhất Trần, sao vậy? Sao lại bỗng nhiên xin lỗi anh?"
Bạch Nhất Trần vẫn rũ mắt như trước, không nhìn hắn mà chỉ nói: "Ở cạnh người như em, nhất định là mệt chết nhỉ?"
"Sao có thể?" Thời Diệc Nam ngẩn ra, sau đó trả lời, "Sẽ không, sao có thể mệt chứ? Anh rất yêu em, em đừng nghĩ nhiều."
"Em biết. Anh yêu em, em biết." Nói đoạn, Bạch Nhất Trần chợt đứng dậy xốc chăn lên rồi cởi áo ngủ ra, để lộ vết sẹo trên cổ tay trước mặt Thời Diệc Nam, "Nhưng Thời Diệc Nam, anh nhìn em đi."
"Anh không biết mệt là vì anh yêu em, hoặc là nói, bây giờ anh còn yêu em, nên anh sẽ cảm thấy áy náy. Song nếu có một ngày anh không yêu em, em làm như vậy chắc chắn sẽ khiến anh thấy phiền. Em sẽ trở thành gánh nặng của anh, e rằng sẽ là gánh nặng cho đến ngày nào đó em chết đi, hoặc là anh chết đi, mới có thể chấm dứt..."
Nói đến câu sau lại có chút nghẹn ngào, Bạch Nhất Trần nghe được giọng mình cũng sững sờ, tựa như anh không biết mình đã chảy nước mắt từ bao giờ.
Thời Diệc Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nhất Trần khóc trước mặt mình, những giọt nước mắt rơi khỏi cằm anh như bàn ủi nóng đỏ, "xèo" một tiếng trên phần thịt mềm đầu quả tim của hắn, nóng đến nỗi hắn đau tê tâm liệt phế.
Nhưng không nên là thế này.
Hắn và Bạch Nhất Trần từng chân thành nồng nhiệt yêu nhau. Lúc ấy Bạch Nhất Trần cũng sẽ cười, anh cười vui vẻ như vậy bởi anh cho rằng hắn chính là người cứu vớt anh ra khỏi bóng tối, song hắn không phải.
Hắn cắm lưỡi dao chi chít chồng chất lên sinh mệnh vốn cằn cỗi hoang vắng bi ai của Bạch Nhất Trần, cắt anh máu me đầm đìa, khiến anh cô độc đau khổ và tuyệt vọng giữa dòng máu chảy khô, thân thể lạnh giá rồi chết đi.
Thời Diệc Nam ôm Bạch Nhất Trần, ôm anh thật chặt. Hắn hôn mái tóc anh, khàn giọng nói: "Không phải thế... Chúng ta sẽ không như vậy, anh yêu em, anh biết em chỉ bị bệnh thôi. Em bị bệnh nên những hành động đó của em đều là không khống chế được, không phải là em thật sự muốn làm..."
"Anh có biết...em bị bệnh?" Tiếng khẽ lẩm bẩm của Bạch Nhất Trần vang lên.
"Phải. Anh trông thấy em tới gặp bác sĩ tâm lý... Cho nên em bị bệnh, em sẽ khá hơn, chúng ta đều sẽ khá hơn..." Thời Diệc Nam đáp. Hắn ôm lấy Bạch Nhất Trần, xuyên ngón tay qua mái tóc anh và vuốt nhẹ.
Bạch Nhất Trần nắm chặt vạt áo Thời Diệc Nam, ánh mắt có chút trống rỗng, chua chát nói: "...Em còn có thể khỏe lại ư?"
Kỳ thực những lời ban nãy của Bạch Nhất Trần đã được anh giấu trong lòng lâu lắm rồi. Kể từ ngày Thời Diệc Nam phát hiện ra vết sẹo nơi cổ tay anh, tình trạng của hắn không quá đúng, anh đều nhìn thấu tất cả. Anh yêu Thời Diệc Nam như vậy, hiểu hắn như vậy, sao sẽ không nhận ra chứ?
Đó cũng là nguyên nhân anh cất giấu toàn bộ bản thân, không muốn Thời Diệc Nam phát hiện anh "không bình thường" ngay từ đầu.
Thời Diệc Nam chỉ biết việc anh tự sát còn đỡ, nêu hắn biết anh mù mặt thì sẽ ra sao đây? Là sẽ càng áy náy, sau đó trở nên càng thêm yêu anh ư? Hay là cuối cùng sẽ không chịu đựng nổi người yêu "không bình thường" rồi lựa chọn rời bỏ anh lần nữa vào một ngày nào đó trong tương lai?
Bạch Nhất Trần không dám đánh cược.
Anh xin lỗi Thời Diệc Nam: "Diệc Nam, xin lỗi... Em không thực sự muốn chết đâu... Thật đấy, chỉ là quãng thời gian đó em quá đau đớn, em nghĩ nếu có việc gì đó càng đau hơn thì em sẽ không còn đau như vậy nữa..."
"Em thật sự...đang rất cố gắng để trở nên bình thường..."
"Em sẽ kiên trì chữa bệnh... Em sẽ không tổn thương anh... Xin anh... Xin anh đừng rời khỏi em..."
"Nhất Trần... Nhất Trần, là anh không tốt, em đừng khổ sở. Anh sẽ không rời khỏi em, vĩnh viễn sẽ không. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Không phải em nói mình không muốn nghe anh xin lỗi à? Về sau không ai trong chúng ta xin lỗi nữa, được không? Anh yêu em... Anh thật sự rất yêu em, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em." Thời Diệc Nam đỏ mắt, vừa chớp khẽ là có giọt nước mắt lăn xuống tóc Bạch Nhất Trần. Cổ họng hắn vẫn động, giọng nói khàn khàn khó thành lời, như là ngậm cát sỏi, từng câu bật ra khỏi miệng đều sẽ bị cát thô đá vụn mài thành máu thịt lẫn lộn.
Hắn chỉ nghe đến câu cầu xin của Bạch Nhất Trần, căn bản không chú ý đến cách anh dùng từ. Hắn đâu còn có thể để ý ít chi tiết này chứ?
Việc Bạch Nhất Trần khóc gần như đã bóp chặt trái tim hắn, hắn đã nghĩ: Sao hắn có thể không yêu Bạch Nhất Trần được? Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn truy tìm sau khi rời khỏi Thời gia chính là một tình yêu chân thành tha thiết cơ mà? Hắn đã sớm có được, thế giới này có ai khác yêu hắn hơn Bạch Nhất Trần ư? Không có, sẽ không có ai yêu hắn hơn Bạch Nhất Trần hết.
Hắn nhận được thứ hắn vẫn luôn tìm kiếm, cả đời này của hắn đã không còn đòi hỏi gì khác.
"Thế anh ta ——" Thời Diệc Nam suy nghĩ rồi hỏi Bạch Nhất Trần, "Nhất Trần, em có biết tên đầy đủ của anh ta là gì không?"
"Chắc anh ta từng bảo em? Hay là không nhỉ? Nhưng em nghĩ khả năng cao là em quên..." Vấn đề này của Thời Diệc Nam làm khó Bạch Nhất Trần, ai bảo Thôi Thương Chi như những người qua đường khác chứ, ngoại trừ có khuôn mặt giống y hệt Thời Diệc Nam trong mắt Bạch Nhất Trần thì thật sự không tìm ra điểm giống nào khác trên người hắn.
Hắn vừa không có giọng nói trầm thấp mê hoặc như Tống Ngọc Hành, vừa không ngây thơ trẻ trung bằng Thời Diệc Minh. Trên thực tế, người Bạch Nhất Trần nhớ kỹ vì đặc điểm tương đồng với Thời Diệc Nam cũng chỉ có hai người Tống Ngọc Hành và Thời Diệc Minh. Thế nên Bạch Nhất Trần quả thật không nhớ rốt cuộc Thôi Thương Chi là ai.
Có điều, câu chuyện này của Bạch Nhất Trần lấy lòng Thời Diệc Nam, khiến tâm trạng nặng nề không mấy sáng sủa của hắn có thể hơi thả lỏng, cho hắn không gian thở dốc.
Thời Diệc Nam nhìn Bạch Nhất Trần cất bó hồng rồi đến bên anh nhẹ giọng nói: "Quên thì quên, anh ta không quan trọng. Chúng ta về nhà nhé?"
"Được." Bạch Nhất Trần lưu luyến chạm cánh hoa hồng và cành lá vẫn đọng nước sương, nghĩ rằng sáng sớm mai tới phòng vẽ là nhất định phải cắt sửa chúng nó cẩn thận, rồi tìm bình hoa xinh đẹp để cắm vào. Có lẽ anh còn có thể vẽ một bức tranh tên là "Hoa hồng do người yêu tặng" đấy.
Sau khi bọn họ về nhà, Bạch Nhất Trần nhớ ra trên đầu Thời Diệc Nam có vết thương, ngón tay bị cắt phải mấy hôm trước cũng chưa khỏi hẳn, nên anh không muốn để hắn nấu cơ mà tự xắn tay áo vào bếp.
Thời Diệc Nam nhìn bóng dáng bận rộn của Bạch Nhất Trần trong phòng bếp, nhưng trong đầu chỉ toàn những lời Hạ Khởi chất vấn hắn sáng nay —— hắn thật sự yêu Bạch Nhất Trần sao? Tình cảm hắn dành cho anh bắt nguồn từ tình yêu, hay bắt nguồn từ lòng áy náy sinh ra lúc hắn phát hiện Bạch Nhất Trần từng tự sát vì hắn? Là một loại tâm lý muốn bồi thường và chuộc tội với anh?
"Ăn cơm thôi." Bạch Nhất Trần cười với Thời Diệc Nam, bưng nồi ra đặt lên bàn. Dòng suy tư của Thời Diệc Nam bị cắt đứt, "Hôm nay em hầm bí đỏ, hình như anh thích ăn món này lắm nhỉ."
"Đúng thế..." Thời Diệc Nam nhìn bí đỏ hầm màu cam trên bàn, hơi nhếch môi, "Nhưng món em nấu anh đều thích ăn."
Bạch Nhất Trần bị chuốc lời ngon tiếng ngọt, tâm trạng rất tốt, anh bảo Thời Diệc Nam: "Chờ một khoảng thời gian ngắn nữa, có lẽ em sẽ ra ngoài tìm việc."
"Tìm việc?" Thời Diệc Nam nghe vậy thì giật mình, "Sao lại đột nhiên muốn tìm việc? Là tiền không đủ tiêu à?"
"Tất nhiên không phải." Bạch Nhất Trần đáp, "Tiền trong cái thẻ anh cho em kia còn nhiều hơn tổng thu nhập mấy năm nay của em. Chỉ là em không muốn luôn ở trong nhà hoặc phòng tranh, muốn tìm ít việc để làm."
Thời Diệc Nam hỏi anh: "Vậy à, vậy em muốn tới công ty của anh làm không?"
"Không muốn." Bạch Nhất Trần trực tiếp từ chối, "Vậy thì không phải là chúng ta sẽ thành yêu đương công sở sao? Ảnh hưởng không tốt đâu. Có lẽ em sẽ tiếp tục làm ở Úc thị, chờ sau khi em giúp A Bùi hoàn thành đợt ôn thi nghệ thuật đã."
"Ừ, thế cũng rất tốt." Thời Diệc Nam từng điều tra Bạch Nhất Trần, đương nhiên có biết trước kia anh làm ở Úc thị, cũng biết Úc Bùi là học sinh anh thích nhất. Nếu Bạch Nhất Trần cảm thấy công việc có thể làm anh vui vẻ thì hắn sẽ không phản đối, chỉ dặn dò anh: "Không cần làm mình mệt mỏi là được."
Mười giờ tối, Thời Diệc Nam đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc tài liệu, chờ Bạch Nhất Trần từ phòng tắm ra.
"Việc của công ty rất nhiều à? Đã trễ thế này mà vẫn đang đọc văn kiện nữa." Bạch Nhất Trần chui vào chăn rồi chen vào trong ngực Thời Diệc Nam. Anh ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái.
Vì vừa tắm rửa nên trên người Bạch Nhất Trần vẫn mang ít mùi thơm sữa tắm và hơi nước ẩm ướt, lúc hôn thì thơm ngát khiến người mơ màng muốn say. Thời Diệc Nam vô thức ôm eo anh, cúi đầu ôn lên môi anh. Hắn khẽ cắn đôi môi của thanh niên, dùng môi mình vuốt ve nhiều lần. Hơi thở giữa bọn họ dần ấm lên, nhưng ngay khi Bạch Nhất Trần mở môi muốn phối hợp hắn càng đi sâu vào, Thời Diệc Nam bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Hắn buông Bạch Nhất Trần ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thanh niên. Bạch Nhất Trần nhìn lại hắn, vài giây sau hơi hơi nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi tại sao hắn dừng lại.
Thời Diệc Nam cũng không có cách nào giải thích cho hành vi của mình, song hắn cũng không thể làm tiếp được nữa.
"Là đầu đang đau à?" Bạch Nhất Trần vươn tay vuốt ve thái dương của hắn, trong mắt chứa lo lắng nhàn nhạt.
Vấn đề này vô cùng có ích trong việc giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa bọn họ. Thời Diệc Nam "ừm" bừa một tiếng rồi ôm Bạch Nhất Trần vào trong chăn, còn nhét chặt bốn góc chăn cho anh: "Đã khuya rồi, mau ngủ đi. Ban đêm lạnh, cần đắp chăn kín chút."
Bạch Nhất Trần thuận theo mà nằm xuống, mái tóc đen rơi trên gối mềm vàng nhạt, sắc màu ấm áp nơi ngọn đèn đầu giường rơi lên gương mặt anh, khiến hàng mi dài mảnh tạo cảm giác trong suốt, giống như có tia sáng nhỏ nhảy nhót bên trên, ngẫu nhiên bất cẩn rớt xuống con ngươi sâu thẳm của thanh niên.
Thời Diệc Nam ngắm ngẩn ngơ, nhưng lớp mi dài tô điểm vệt sáng lại chợt rũ xuống, hơi che lại con ngươi của chủ nhân nó. Bầu không khí yên tĩnh trong phòng thình lình bị một câu nói của Bạch Nhất Trần đánh vỡ ——
"Xin lỗi."
Hai chữ ấy khẽ lướt qua bờ môi Bạch Nhất Trần, lời nói nhẹ tênh như một mảnh lông chim, nhưng lại bị Thời Diệc Nam nắm chặt.
Hắn vốn chưa lấy lại tinh thần, đợi đến khi Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng trở mình quay lưng về phía hắn, con ngươi hắn mới chợt co rụt. Hắn lo lắng xoay người Bạch Nhất Trần lại, tuy động tác nhanh nhưng lực độ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, ngay cả câu hỏi thăm cũng mang theo ý dụ dỗ dè dặt: "Nhất Trần, sao vậy? Sao lại bỗng nhiên xin lỗi anh?"
Bạch Nhất Trần vẫn rũ mắt như trước, không nhìn hắn mà chỉ nói: "Ở cạnh người như em, nhất định là mệt chết nhỉ?"
"Sao có thể?" Thời Diệc Nam ngẩn ra, sau đó trả lời, "Sẽ không, sao có thể mệt chứ? Anh rất yêu em, em đừng nghĩ nhiều."
"Em biết. Anh yêu em, em biết." Nói đoạn, Bạch Nhất Trần chợt đứng dậy xốc chăn lên rồi cởi áo ngủ ra, để lộ vết sẹo trên cổ tay trước mặt Thời Diệc Nam, "Nhưng Thời Diệc Nam, anh nhìn em đi."
"Anh không biết mệt là vì anh yêu em, hoặc là nói, bây giờ anh còn yêu em, nên anh sẽ cảm thấy áy náy. Song nếu có một ngày anh không yêu em, em làm như vậy chắc chắn sẽ khiến anh thấy phiền. Em sẽ trở thành gánh nặng của anh, e rằng sẽ là gánh nặng cho đến ngày nào đó em chết đi, hoặc là anh chết đi, mới có thể chấm dứt..."
Nói đến câu sau lại có chút nghẹn ngào, Bạch Nhất Trần nghe được giọng mình cũng sững sờ, tựa như anh không biết mình đã chảy nước mắt từ bao giờ.
Thời Diệc Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nhất Trần khóc trước mặt mình, những giọt nước mắt rơi khỏi cằm anh như bàn ủi nóng đỏ, "xèo" một tiếng trên phần thịt mềm đầu quả tim của hắn, nóng đến nỗi hắn đau tê tâm liệt phế.
Nhưng không nên là thế này.
Hắn và Bạch Nhất Trần từng chân thành nồng nhiệt yêu nhau. Lúc ấy Bạch Nhất Trần cũng sẽ cười, anh cười vui vẻ như vậy bởi anh cho rằng hắn chính là người cứu vớt anh ra khỏi bóng tối, song hắn không phải.
Hắn cắm lưỡi dao chi chít chồng chất lên sinh mệnh vốn cằn cỗi hoang vắng bi ai của Bạch Nhất Trần, cắt anh máu me đầm đìa, khiến anh cô độc đau khổ và tuyệt vọng giữa dòng máu chảy khô, thân thể lạnh giá rồi chết đi.
Thời Diệc Nam ôm Bạch Nhất Trần, ôm anh thật chặt. Hắn hôn mái tóc anh, khàn giọng nói: "Không phải thế... Chúng ta sẽ không như vậy, anh yêu em, anh biết em chỉ bị bệnh thôi. Em bị bệnh nên những hành động đó của em đều là không khống chế được, không phải là em thật sự muốn làm..."
"Anh có biết...em bị bệnh?" Tiếng khẽ lẩm bẩm của Bạch Nhất Trần vang lên.
"Phải. Anh trông thấy em tới gặp bác sĩ tâm lý... Cho nên em bị bệnh, em sẽ khá hơn, chúng ta đều sẽ khá hơn..." Thời Diệc Nam đáp. Hắn ôm lấy Bạch Nhất Trần, xuyên ngón tay qua mái tóc anh và vuốt nhẹ.
Bạch Nhất Trần nắm chặt vạt áo Thời Diệc Nam, ánh mắt có chút trống rỗng, chua chát nói: "...Em còn có thể khỏe lại ư?"
Kỳ thực những lời ban nãy của Bạch Nhất Trần đã được anh giấu trong lòng lâu lắm rồi. Kể từ ngày Thời Diệc Nam phát hiện ra vết sẹo nơi cổ tay anh, tình trạng của hắn không quá đúng, anh đều nhìn thấu tất cả. Anh yêu Thời Diệc Nam như vậy, hiểu hắn như vậy, sao sẽ không nhận ra chứ?
Đó cũng là nguyên nhân anh cất giấu toàn bộ bản thân, không muốn Thời Diệc Nam phát hiện anh "không bình thường" ngay từ đầu.
Thời Diệc Nam chỉ biết việc anh tự sát còn đỡ, nêu hắn biết anh mù mặt thì sẽ ra sao đây? Là sẽ càng áy náy, sau đó trở nên càng thêm yêu anh ư? Hay là cuối cùng sẽ không chịu đựng nổi người yêu "không bình thường" rồi lựa chọn rời bỏ anh lần nữa vào một ngày nào đó trong tương lai?
Bạch Nhất Trần không dám đánh cược.
Anh xin lỗi Thời Diệc Nam: "Diệc Nam, xin lỗi... Em không thực sự muốn chết đâu... Thật đấy, chỉ là quãng thời gian đó em quá đau đớn, em nghĩ nếu có việc gì đó càng đau hơn thì em sẽ không còn đau như vậy nữa..."
"Em thật sự...đang rất cố gắng để trở nên bình thường..."
"Em sẽ kiên trì chữa bệnh... Em sẽ không tổn thương anh... Xin anh... Xin anh đừng rời khỏi em..."
"Nhất Trần... Nhất Trần, là anh không tốt, em đừng khổ sở. Anh sẽ không rời khỏi em, vĩnh viễn sẽ không. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Không phải em nói mình không muốn nghe anh xin lỗi à? Về sau không ai trong chúng ta xin lỗi nữa, được không? Anh yêu em... Anh thật sự rất yêu em, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em." Thời Diệc Nam đỏ mắt, vừa chớp khẽ là có giọt nước mắt lăn xuống tóc Bạch Nhất Trần. Cổ họng hắn vẫn động, giọng nói khàn khàn khó thành lời, như là ngậm cát sỏi, từng câu bật ra khỏi miệng đều sẽ bị cát thô đá vụn mài thành máu thịt lẫn lộn.
Hắn chỉ nghe đến câu cầu xin của Bạch Nhất Trần, căn bản không chú ý đến cách anh dùng từ. Hắn đâu còn có thể để ý ít chi tiết này chứ?
Việc Bạch Nhất Trần khóc gần như đã bóp chặt trái tim hắn, hắn đã nghĩ: Sao hắn có thể không yêu Bạch Nhất Trần được? Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn truy tìm sau khi rời khỏi Thời gia chính là một tình yêu chân thành tha thiết cơ mà? Hắn đã sớm có được, thế giới này có ai khác yêu hắn hơn Bạch Nhất Trần ư? Không có, sẽ không có ai yêu hắn hơn Bạch Nhất Trần hết.
Hắn nhận được thứ hắn vẫn luôn tìm kiếm, cả đời này của hắn đã không còn đòi hỏi gì khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook