Dù là nữ, nhưng cường độ và độ chuẩn xác khi ném chai rượu của Diệp Uyển Hương không hề tệ.
Thế nên bà ném chai rượu kia đúng ngay gáy Thời Diệc Nam không chệch một ly. Một tiếng "Xoảng" trầm đục vang lên, chất rượu vàng nhạt ướt đẫm nửa lưng hắn, máu chậm rãi chảy xuống từ giữa những sợi tóc, ướt đẫm bộ tây trang sẫm màu của hắn.
"... Sếp?"
Bạch Duy Hoan cũng không ngờ Diệp Uyển Hương có thể lấy chai rượu đập người. Khi thấy chất lỏng đỏ tươi, gã mở to mắt, chỉ sợ Thời Diệc Nam choáng váng rồi gục nên vội vàng đưa tay muốn dìu hắn một chút. Dù sao thì cồn chạm phải miệng vết thương hẳn là rất đau, Bạch Duy Hoan chỉ nhìn cũng đã thấy đau thay Thời Diệc Nam.
Nhưng Thời Diệc Nam vẫn đứng vững tại chỗ, không kêu rên một tiếng nào.
Diệp Uyển Hương không dừng lại mà tiếp tục mắng chửi Thời Diệc Nam: "Nếu mày là người chết trong vụ tai nạn bốn năm trước thì tốt rồi!"
"Mày không muốn về Thời gia, mày cho rằng có kẻ mong muốn, có kẻ hy vọng mày trở về à? Tao cũng không muốn mày về đâu!"
"Tại sao người chết lại là Diệc Bắc? Nó ngoan như thế,...nghe lời tao như thế. Người chết trong vụ tai nạn giao thông đó là mày thì tốt rồi!"
Diệp Uyển Hương cố sức gào thét, gào xong liền gục xuống bàn khóc rống lên, lớp phấn son cầu kỳ trên mặt bị nước mắt làm nhem nhuốc. Có lẽ những điều này mới là điều muốn nói giấu trong lòng bà ta bấy lâu nay. Lòng bà vẫn luôn hy vọng người con trai chết bốn năm trước là Thời Diệc Nam, chứ không phải Thời Diệc Bắc.
Tiếng khóc lóc mắng chửi điên cuồng của bà ta và những lời nếu hắn chết đi thì tốt của Nhạc Đống đã dệt thành tấm lưới sắt lạnh như băng trói chặt Thời Diệc Nam lại. Trong phút chốc, vẻ ngơ ngẩn và mờ mịt xẹt qua đáy mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng biến mất —— vạn sự vạn vật trên thế gian này đều là gieo nhân nào gặp quả nấy. Tất cả mọi thứ hắn phải đối mặt hiện giờ, đều là hậu quả cuối cùng của lựa chọn bốn năm trước, hắn sớm nên đoán trước được.
Thời Diệc Nam nhếch môi, xoay người nhìn Diệp Uyển Hương, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi hiếm có: "Tôi cũng đã từng muốn nghe lời bà nói."
Tôi cũng đã từng muốn nghe lời bà nói, nhưng xưa nay bà đều chưa hề cho tôi cơ hội này.
Bọn họ vốn nên làm kẻ thù, mà lại cứ phải thành mẹ con.
Nhưng thật ra có rất nhiều lúc Thời Diệc Nam đang nhẫn nại với Diệp Uyển Hương. Cho dù hắn không thể thích bà, không thể thích người mẹ này, song từ đầu đến cuối Thời Diệc Nam vẫn nhẫn nại cực độ. Ít nhất ngay từ đầu bọn họ cũng không phải là dạng vừa gặp mặt đã cãi nhau, và tới giờ, trừ bỏ tranh chấp ngoài miệng thì hắn đều nhắm một mắt mở một mắt với các hành động khác của Diệp Uyển Hương.
Tuy nhiên, Diệp Uyển Hương lại không cảm nhận được sự nhẫn nại đó, như một Thời Thanh Trạch đã từng thích bà vậy, thậm chí đến cuối ông ta vẫn bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của người phụ nữ này một lần —— thay đổi di chúc vì bà.
Song bất luận là với ai, Diệp Uyển Hương vẫn luôn là kẻ vô ơn bạc nghĩa, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy người khác tốt với bà ta thế nào, chỉ biết cảm thấy mọi thứ là lẽ dĩ nhiên, là thiên kinh địa nghĩa.
Có điều, cẩn thận ngẫm nghĩ thì hắn quả thật rất giống Diệp Uyển Hương. Trái lại, người anh trai thiện lương đoản mệnh của hắn không hề giống bà ta chút nào.
Thời Diệc Nam mỉm cười tự giễu, cất bước rời khỏi nơi này.
Bạch Duy Hoan nhìn vết thương sau gáy hắn, không kìm được hỏi: "Sếp... Vết thương trên đầu này vẫn cần đến bệnh viện băng bó chút thì tốt hơn?"
Thời Diệc Nam nghe vậy bèn vươn tay chạm lên gáy, sờ đến rìa miệng vết thương thì xuýt xoa một cái. Hắn suy nghĩ vài giây rồi cau mày nói: "Cũng không sâu lắm, về thẳng văn phòng băng lại là được."
"Nhưng ——" Bạch Duy Hoan còn muốn khuyên hắn.
Thời Diệc Nam lại không để gã xía vào, trầm giọng nói: "Về thôi."
Dứt lời, Thời Diệc Nam nhắm mắt như là khá mệt mỏi, hắn hơi nghiêng người tựa lên ghế, tránh miệng vết thương, cũng không mở miệng nói câu nào nữa.
Bạch Duy Hoan nhìn cổ áo sơ mi bị máu nhuộm đỏ của hắn, do dự chốc lát rồi vẫn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Nhất Trần.
Mà vào lúc nhận được tin nhắn này thì Bạch Nhất Trần đang vô cùng phiền muộn vì bị Thôi Thương Chi quấn lấy trong phòng tranh.
Nụ cười ôn hòa luôn trên mặt anh gần như không giữ được nữa. Anh hơi nhíu mày, bất lực nói: "Thôi tiên sinh, anh hy vọng tôi phải bảo anh mấy lần đây? Tôi đã có bạn trai rồi."
"Tôi biết anh có bạn trai." Thôi Thương Chi ỷ vào ưu thế vóc dáng cao lớn của mình mà khẽ cúi đầu ra vẻ thâm tình nhìn Bạch Nhất Trần, "Tôi không muốn hai người chia tay, chẳng qua tôi cảm thấy nếu chúng ta thành đôi thì nhất định sẽ càng phù hợp hơn, tôi nhất định sẽ tốt với anh hơn nhiều. Hơn nữa... Tôi cảm thấy anh cũng không yêu anh ta, không phải à?"
Bạch Nhất Trần nghe nửa đoạn bộc bạch "thâm tình" không hề mới mẻ của hắn, chỉ cảm thấy mơ màng buồn ngủ, nhưng câu cuối của Thôi Thương Chi lại khiến Bạch Nhất Trần thấy hơi hứng thú.
Anh rất ngạc nhiên, rõ ràng là điều Thời Diệc Nam còn chẳng phát hiện ra, sao Thôi Thương Chi lại biết chứ?
Vì thế Bạch Nhất Trần không nén được, hỏi hắn: "Thôi tiên sinh, tại sao...anh lại nghĩ như thế?"
Thôi Thương Chi thấy cuối cùng Bạch Nhất Trần đã chịu nghiêm túc nghe hắn, cho rằng mình nói trúng nỗi lòng anh nên khóe môi tức khắc nhướng lên. Hắn tới gần Bạch Nhất Trần với niềm tin chắc chắn, thì thầm bên tai anh: "Ánh mắt của anh nói cho tôi biết đấy."
Hôm nay hắn tới phòng tranh Vật Sưu Tầm là do ngẫu nhiên.
Nguyên nhân bởi bà hắn sắp mừng sinh nhật, muốn một bộ tranh chân dung kỷ niệm tám mươi tuổi, mà đứa em gái luôn hô hào "Cháu nhất định có thể tìm vị họa sĩ giỏi cho bà" lại buồn rầu trở về, bảo hắn là vị họa sĩ cô cực kỳ kính trọng kia không vẽ tranh chân dung nữa, chỉ có học sinh của hắn vẽ giúp được thôi.
Thôi Thương Chi nghe lời này thì không vui vẻ lắm, cảm thấy vị họa sĩ kia khinh thường Thôi gia bọn họ, vậy mà chỉ để học sinh vẽ. Vì thế sáng sớm hôm nay hắn lái xe đến phòng tranh Vật Sưu Tầm trong miệng em gái mình, định thuyết phục vị họa sĩ này thay đổi chủ ý. Nhưng Thôi Thương Chi thật sự không ngờ, họa sĩ không chịu vẽ chân dung này lại là người thanh niên hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Giây phút xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính trong suốt của phòng tranh nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người thanh niên này, Thôi Thương Chi đã cảm thấy hai người bọn họ nhất định là tâm giao tri kỷ do vận mệnh định sẵn, không thì vì sao mỗi lần gặp nhau đều lãng mạn và giàu chất thơ chứ?
"Dẫu anh không chịu thừa nhận, song ánh mắt anh đã phản bội anh." Thôi Thương Chi bình tĩnh nói.
Hắn là kẻ lão luyện trong tình trường, tuy ánh mắt thanh niên nhìn về phía hắn vô cùng hàm súc che giấu, nhưng rõ ràng hắn thấy được tình sâu cuộn trào phía dưới, dù Bạch Nhất Trần không chịu thừa nhận.
Huống chi, ánh mắt kín đáo như vậy thậm chí còn khiến Thôi Thương Chi ngứa ngáy khó chịu, loại cảm giác này giống như hắn đang trộm hái đóa hồng xinh đẹp nhất trong khu vườn hàng xóm, làm con người ta hưng phấn kỳ lạ.
Bạch Nhất Trần nghe lời giải thích của Thôi Thương Chi xong là bật cười khó nén, đôi mắt hoa đào vốn lưu luyến đa tình nay sáng rỡ xa cách. Anh cong môi nói: "Xin lỗi, Thôi tiên sinh, đôi mắt của tôi vâng theo nội tâm của tôi, nhưng nó lại lừa anh."
Nhưng tình cảm lạnh nhạt trong mắt anh khiến Thôi Thương Chi càng hăng hái, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Vì sao anh không chịu thừa nhận? Là vì người yêu của anh phải không?" Thôi Thương Chi không biết rốt cuộc người yêu Bạch Nhất Trần là ai, song bây giờ hắn cảm thấy đó nhất định là một người có tính chiếm hữu mạnh, trông chừng Bạch Nhất Trần rất chặt, nên Bạch Nhất Trần mới không dám thừa nhận mình thích hắn.
Bạch Nhất Trần bị lời nhận định này của hắn chọc tức cười, vừa hé miệng định nói thì di động cất trong túi lại đột nhiên rung lên.
Anh móc điện thoại ra, là dãy số lạ, song mở đầu tin nhắn đã báo rõ người gửi là ai.
Bạch Nhất Trần vội vàng đọc hết tin rồi lập tức nói với Thôi Thương Chi: "Xin lỗi, Thôi tiên sinh, nếu anh muốn mua tranh, xin liên hệ trợ lý Đường Ất của tôi. Tôi còn có việc phải đi trước."
"Anh muốn đi đâu?" Thôi Thương Chi hỏi anh, "Tôi có thể chở anh qua."
"Không cần, tôi có xe." Bạch Nhất Trần vừa trả lời Bạch Duy Hoan là anh sẽ tới công ty ngay, vừa không ngoái đầu lại.
Bạch Duy Hoan mật báo cho Bạch Nhất Trần là lén lút giấu Thời Diệc Nam. Ở bên này gã vừa đọc xong tin nhắn của Bạch Nhất Trần, ngẩng đầu lên đã thấy Thời Diệc Nam nhíu mày nhìn chăm chú, nhất thời sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại: "Sếp?"
"Đến công ty rồi, cậu đờ ra gì thế?? Thời Diệc Nam không thấy rõ Bạch Duy Hoan đang nhắn tin với ai, cũng không có hứng thú nhìn trộm việc riêng của cấp dưới, chỉ nhắc nhở Bạch Duy Hoan phải xuống xe.
Kể ra cũng lạ, đầu của hắn mới bị đập không có cảm giác gì, sau khi ngồi xe thì giờ lại bắt đầu hơi choáng váng, đương nhiên cũng có thể là do đổ máu quá nhiều mà ra.
Rượu và máu khô trên áo sơ mi dính sát người tạo cảm giác rất không dễ chịu, Thời Diệc Nam bèn giục Bạch Duy Hoan mau chóng đuổi kịp, hắn muốn tới văn phòng thay quần áo và xử lý vết thương. Trong phòng làm việc của hắn có một phòng nghỉ, gần như là một dạng phòng ngủ nhỏ. Nó là để tiện khi tăng ca quá muộn có thể trực tiếp ngủ luôn ở công ty, thế nên bên trong có mọi thứ, cũng chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo hắn thường mặc.
Sợ bộ dáng nhếch nhác và vết máu loang lổ rất làm người khác chú ý, Thời Diệc Nam và Bạch Duy Hoan còn dùng thang máy chuyên dụng của quản lý công ty để lên văn phòng. Nhưng xử lý vết thương sau gáy có chút khó khăn, dù sao Thời Diệc Nam cũng không có cách nào nhìn thấy phía sau mình.
Thành ra hắn chỉ đành gọi Bạch Duy Hoan đến hỗ trợ: "Bạch Duy Hoan, tới giúp tôi một chút."
Bạch Duy Hoan đáp lời, vừa định đi qua thì điện thoại của gã rung lên. Gã cầm lấy và nhìn, là Bạch Nhất Trần đang hỏi gã, nói rằng anh đã tới tầng trệt của công ty nhưng không biết bọn họ ở tầng mấy.
Văn phòng của Thời Diệc Nam ở tầng mười bảy, song thang máy lên đây chỉ có thể quẹt thẻ mới dùng được, Bạch Nhất Trần không có thẻ nên không thể lên.
Bạch Duy Hoan còn chưa nghĩ ra phải thẳng thắn với Thời Diệc Nam thế nào, di động của hắn đã kêu lên.
"Alo ——" Thời Diệc Nam nhận điện thoại, lập tức điều chỉnh giọng nói, ngữ khí dịu dàng: "Sao thế, Nhất Trần?"
Bằng ngữ điệu nói chuyện của Thời Diệc Nam, Bạch Duy Hoan dám khẳng định đây nhất định là cuộc gọi của Bạch Nhất Trần.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm của Thời Diệc Nam bỗng dâng cao mấy phần, có chút không tin nổi: "Bây giờ em đang ở ngay...dưới công ty?"
Thời Diệc Nam hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạch Duy Hoan. Gã không dám lên tiếng, song Thời Diệc Nam vừa thấy vẻ mặt của gã là tức khắc hiểu ra. Hắn đành bảo Bạch Nhất Trần: "Nhất Trần, em đưa điện thoại cho lễ tân để anh nói với cô ấy."
Thế nên bà ném chai rượu kia đúng ngay gáy Thời Diệc Nam không chệch một ly. Một tiếng "Xoảng" trầm đục vang lên, chất rượu vàng nhạt ướt đẫm nửa lưng hắn, máu chậm rãi chảy xuống từ giữa những sợi tóc, ướt đẫm bộ tây trang sẫm màu của hắn.
"... Sếp?"
Bạch Duy Hoan cũng không ngờ Diệp Uyển Hương có thể lấy chai rượu đập người. Khi thấy chất lỏng đỏ tươi, gã mở to mắt, chỉ sợ Thời Diệc Nam choáng váng rồi gục nên vội vàng đưa tay muốn dìu hắn một chút. Dù sao thì cồn chạm phải miệng vết thương hẳn là rất đau, Bạch Duy Hoan chỉ nhìn cũng đã thấy đau thay Thời Diệc Nam.
Nhưng Thời Diệc Nam vẫn đứng vững tại chỗ, không kêu rên một tiếng nào.
Diệp Uyển Hương không dừng lại mà tiếp tục mắng chửi Thời Diệc Nam: "Nếu mày là người chết trong vụ tai nạn bốn năm trước thì tốt rồi!"
"Mày không muốn về Thời gia, mày cho rằng có kẻ mong muốn, có kẻ hy vọng mày trở về à? Tao cũng không muốn mày về đâu!"
"Tại sao người chết lại là Diệc Bắc? Nó ngoan như thế,...nghe lời tao như thế. Người chết trong vụ tai nạn giao thông đó là mày thì tốt rồi!"
Diệp Uyển Hương cố sức gào thét, gào xong liền gục xuống bàn khóc rống lên, lớp phấn son cầu kỳ trên mặt bị nước mắt làm nhem nhuốc. Có lẽ những điều này mới là điều muốn nói giấu trong lòng bà ta bấy lâu nay. Lòng bà vẫn luôn hy vọng người con trai chết bốn năm trước là Thời Diệc Nam, chứ không phải Thời Diệc Bắc.
Tiếng khóc lóc mắng chửi điên cuồng của bà ta và những lời nếu hắn chết đi thì tốt của Nhạc Đống đã dệt thành tấm lưới sắt lạnh như băng trói chặt Thời Diệc Nam lại. Trong phút chốc, vẻ ngơ ngẩn và mờ mịt xẹt qua đáy mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng biến mất —— vạn sự vạn vật trên thế gian này đều là gieo nhân nào gặp quả nấy. Tất cả mọi thứ hắn phải đối mặt hiện giờ, đều là hậu quả cuối cùng của lựa chọn bốn năm trước, hắn sớm nên đoán trước được.
Thời Diệc Nam nhếch môi, xoay người nhìn Diệp Uyển Hương, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi hiếm có: "Tôi cũng đã từng muốn nghe lời bà nói."
Tôi cũng đã từng muốn nghe lời bà nói, nhưng xưa nay bà đều chưa hề cho tôi cơ hội này.
Bọn họ vốn nên làm kẻ thù, mà lại cứ phải thành mẹ con.
Nhưng thật ra có rất nhiều lúc Thời Diệc Nam đang nhẫn nại với Diệp Uyển Hương. Cho dù hắn không thể thích bà, không thể thích người mẹ này, song từ đầu đến cuối Thời Diệc Nam vẫn nhẫn nại cực độ. Ít nhất ngay từ đầu bọn họ cũng không phải là dạng vừa gặp mặt đã cãi nhau, và tới giờ, trừ bỏ tranh chấp ngoài miệng thì hắn đều nhắm một mắt mở một mắt với các hành động khác của Diệp Uyển Hương.
Tuy nhiên, Diệp Uyển Hương lại không cảm nhận được sự nhẫn nại đó, như một Thời Thanh Trạch đã từng thích bà vậy, thậm chí đến cuối ông ta vẫn bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của người phụ nữ này một lần —— thay đổi di chúc vì bà.
Song bất luận là với ai, Diệp Uyển Hương vẫn luôn là kẻ vô ơn bạc nghĩa, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy người khác tốt với bà ta thế nào, chỉ biết cảm thấy mọi thứ là lẽ dĩ nhiên, là thiên kinh địa nghĩa.
Có điều, cẩn thận ngẫm nghĩ thì hắn quả thật rất giống Diệp Uyển Hương. Trái lại, người anh trai thiện lương đoản mệnh của hắn không hề giống bà ta chút nào.
Thời Diệc Nam mỉm cười tự giễu, cất bước rời khỏi nơi này.
Bạch Duy Hoan nhìn vết thương sau gáy hắn, không kìm được hỏi: "Sếp... Vết thương trên đầu này vẫn cần đến bệnh viện băng bó chút thì tốt hơn?"
Thời Diệc Nam nghe vậy bèn vươn tay chạm lên gáy, sờ đến rìa miệng vết thương thì xuýt xoa một cái. Hắn suy nghĩ vài giây rồi cau mày nói: "Cũng không sâu lắm, về thẳng văn phòng băng lại là được."
"Nhưng ——" Bạch Duy Hoan còn muốn khuyên hắn.
Thời Diệc Nam lại không để gã xía vào, trầm giọng nói: "Về thôi."
Dứt lời, Thời Diệc Nam nhắm mắt như là khá mệt mỏi, hắn hơi nghiêng người tựa lên ghế, tránh miệng vết thương, cũng không mở miệng nói câu nào nữa.
Bạch Duy Hoan nhìn cổ áo sơ mi bị máu nhuộm đỏ của hắn, do dự chốc lát rồi vẫn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Nhất Trần.
Mà vào lúc nhận được tin nhắn này thì Bạch Nhất Trần đang vô cùng phiền muộn vì bị Thôi Thương Chi quấn lấy trong phòng tranh.
Nụ cười ôn hòa luôn trên mặt anh gần như không giữ được nữa. Anh hơi nhíu mày, bất lực nói: "Thôi tiên sinh, anh hy vọng tôi phải bảo anh mấy lần đây? Tôi đã có bạn trai rồi."
"Tôi biết anh có bạn trai." Thôi Thương Chi ỷ vào ưu thế vóc dáng cao lớn của mình mà khẽ cúi đầu ra vẻ thâm tình nhìn Bạch Nhất Trần, "Tôi không muốn hai người chia tay, chẳng qua tôi cảm thấy nếu chúng ta thành đôi thì nhất định sẽ càng phù hợp hơn, tôi nhất định sẽ tốt với anh hơn nhiều. Hơn nữa... Tôi cảm thấy anh cũng không yêu anh ta, không phải à?"
Bạch Nhất Trần nghe nửa đoạn bộc bạch "thâm tình" không hề mới mẻ của hắn, chỉ cảm thấy mơ màng buồn ngủ, nhưng câu cuối của Thôi Thương Chi lại khiến Bạch Nhất Trần thấy hơi hứng thú.
Anh rất ngạc nhiên, rõ ràng là điều Thời Diệc Nam còn chẳng phát hiện ra, sao Thôi Thương Chi lại biết chứ?
Vì thế Bạch Nhất Trần không nén được, hỏi hắn: "Thôi tiên sinh, tại sao...anh lại nghĩ như thế?"
Thôi Thương Chi thấy cuối cùng Bạch Nhất Trần đã chịu nghiêm túc nghe hắn, cho rằng mình nói trúng nỗi lòng anh nên khóe môi tức khắc nhướng lên. Hắn tới gần Bạch Nhất Trần với niềm tin chắc chắn, thì thầm bên tai anh: "Ánh mắt của anh nói cho tôi biết đấy."
Hôm nay hắn tới phòng tranh Vật Sưu Tầm là do ngẫu nhiên.
Nguyên nhân bởi bà hắn sắp mừng sinh nhật, muốn một bộ tranh chân dung kỷ niệm tám mươi tuổi, mà đứa em gái luôn hô hào "Cháu nhất định có thể tìm vị họa sĩ giỏi cho bà" lại buồn rầu trở về, bảo hắn là vị họa sĩ cô cực kỳ kính trọng kia không vẽ tranh chân dung nữa, chỉ có học sinh của hắn vẽ giúp được thôi.
Thôi Thương Chi nghe lời này thì không vui vẻ lắm, cảm thấy vị họa sĩ kia khinh thường Thôi gia bọn họ, vậy mà chỉ để học sinh vẽ. Vì thế sáng sớm hôm nay hắn lái xe đến phòng tranh Vật Sưu Tầm trong miệng em gái mình, định thuyết phục vị họa sĩ này thay đổi chủ ý. Nhưng Thôi Thương Chi thật sự không ngờ, họa sĩ không chịu vẽ chân dung này lại là người thanh niên hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Giây phút xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính trong suốt của phòng tranh nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người thanh niên này, Thôi Thương Chi đã cảm thấy hai người bọn họ nhất định là tâm giao tri kỷ do vận mệnh định sẵn, không thì vì sao mỗi lần gặp nhau đều lãng mạn và giàu chất thơ chứ?
"Dẫu anh không chịu thừa nhận, song ánh mắt anh đã phản bội anh." Thôi Thương Chi bình tĩnh nói.
Hắn là kẻ lão luyện trong tình trường, tuy ánh mắt thanh niên nhìn về phía hắn vô cùng hàm súc che giấu, nhưng rõ ràng hắn thấy được tình sâu cuộn trào phía dưới, dù Bạch Nhất Trần không chịu thừa nhận.
Huống chi, ánh mắt kín đáo như vậy thậm chí còn khiến Thôi Thương Chi ngứa ngáy khó chịu, loại cảm giác này giống như hắn đang trộm hái đóa hồng xinh đẹp nhất trong khu vườn hàng xóm, làm con người ta hưng phấn kỳ lạ.
Bạch Nhất Trần nghe lời giải thích của Thôi Thương Chi xong là bật cười khó nén, đôi mắt hoa đào vốn lưu luyến đa tình nay sáng rỡ xa cách. Anh cong môi nói: "Xin lỗi, Thôi tiên sinh, đôi mắt của tôi vâng theo nội tâm của tôi, nhưng nó lại lừa anh."
Nhưng tình cảm lạnh nhạt trong mắt anh khiến Thôi Thương Chi càng hăng hái, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Vì sao anh không chịu thừa nhận? Là vì người yêu của anh phải không?" Thôi Thương Chi không biết rốt cuộc người yêu Bạch Nhất Trần là ai, song bây giờ hắn cảm thấy đó nhất định là một người có tính chiếm hữu mạnh, trông chừng Bạch Nhất Trần rất chặt, nên Bạch Nhất Trần mới không dám thừa nhận mình thích hắn.
Bạch Nhất Trần bị lời nhận định này của hắn chọc tức cười, vừa hé miệng định nói thì di động cất trong túi lại đột nhiên rung lên.
Anh móc điện thoại ra, là dãy số lạ, song mở đầu tin nhắn đã báo rõ người gửi là ai.
Bạch Nhất Trần vội vàng đọc hết tin rồi lập tức nói với Thôi Thương Chi: "Xin lỗi, Thôi tiên sinh, nếu anh muốn mua tranh, xin liên hệ trợ lý Đường Ất của tôi. Tôi còn có việc phải đi trước."
"Anh muốn đi đâu?" Thôi Thương Chi hỏi anh, "Tôi có thể chở anh qua."
"Không cần, tôi có xe." Bạch Nhất Trần vừa trả lời Bạch Duy Hoan là anh sẽ tới công ty ngay, vừa không ngoái đầu lại.
Bạch Duy Hoan mật báo cho Bạch Nhất Trần là lén lút giấu Thời Diệc Nam. Ở bên này gã vừa đọc xong tin nhắn của Bạch Nhất Trần, ngẩng đầu lên đã thấy Thời Diệc Nam nhíu mày nhìn chăm chú, nhất thời sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại: "Sếp?"
"Đến công ty rồi, cậu đờ ra gì thế?? Thời Diệc Nam không thấy rõ Bạch Duy Hoan đang nhắn tin với ai, cũng không có hứng thú nhìn trộm việc riêng của cấp dưới, chỉ nhắc nhở Bạch Duy Hoan phải xuống xe.
Kể ra cũng lạ, đầu của hắn mới bị đập không có cảm giác gì, sau khi ngồi xe thì giờ lại bắt đầu hơi choáng váng, đương nhiên cũng có thể là do đổ máu quá nhiều mà ra.
Rượu và máu khô trên áo sơ mi dính sát người tạo cảm giác rất không dễ chịu, Thời Diệc Nam bèn giục Bạch Duy Hoan mau chóng đuổi kịp, hắn muốn tới văn phòng thay quần áo và xử lý vết thương. Trong phòng làm việc của hắn có một phòng nghỉ, gần như là một dạng phòng ngủ nhỏ. Nó là để tiện khi tăng ca quá muộn có thể trực tiếp ngủ luôn ở công ty, thế nên bên trong có mọi thứ, cũng chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo hắn thường mặc.
Sợ bộ dáng nhếch nhác và vết máu loang lổ rất làm người khác chú ý, Thời Diệc Nam và Bạch Duy Hoan còn dùng thang máy chuyên dụng của quản lý công ty để lên văn phòng. Nhưng xử lý vết thương sau gáy có chút khó khăn, dù sao Thời Diệc Nam cũng không có cách nào nhìn thấy phía sau mình.
Thành ra hắn chỉ đành gọi Bạch Duy Hoan đến hỗ trợ: "Bạch Duy Hoan, tới giúp tôi một chút."
Bạch Duy Hoan đáp lời, vừa định đi qua thì điện thoại của gã rung lên. Gã cầm lấy và nhìn, là Bạch Nhất Trần đang hỏi gã, nói rằng anh đã tới tầng trệt của công ty nhưng không biết bọn họ ở tầng mấy.
Văn phòng của Thời Diệc Nam ở tầng mười bảy, song thang máy lên đây chỉ có thể quẹt thẻ mới dùng được, Bạch Nhất Trần không có thẻ nên không thể lên.
Bạch Duy Hoan còn chưa nghĩ ra phải thẳng thắn với Thời Diệc Nam thế nào, di động của hắn đã kêu lên.
"Alo ——" Thời Diệc Nam nhận điện thoại, lập tức điều chỉnh giọng nói, ngữ khí dịu dàng: "Sao thế, Nhất Trần?"
Bằng ngữ điệu nói chuyện của Thời Diệc Nam, Bạch Duy Hoan dám khẳng định đây nhất định là cuộc gọi của Bạch Nhất Trần.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm của Thời Diệc Nam bỗng dâng cao mấy phần, có chút không tin nổi: "Bây giờ em đang ở ngay...dưới công ty?"
Thời Diệc Nam hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạch Duy Hoan. Gã không dám lên tiếng, song Thời Diệc Nam vừa thấy vẻ mặt của gã là tức khắc hiểu ra. Hắn đành bảo Bạch Nhất Trần: "Nhất Trần, em đưa điện thoại cho lễ tân để anh nói với cô ấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook