Da dẻ Bạch Nhất Trần trắng tựa tuyết, lại còn vô cùng mềm mại, ngày thường va nhẹ chút chút cũng sẽ có vết xanh tím, ấn lên là đau. Trước đây Thời Diệc Nam thường xuyên đau lòng vết bầm trên người anh, đây cũng là nguyên nhân hắn lo lắng như vậy.
Mà lần va đập ban nãy quả thật cũng để lại vết tích rõ ràng trên cổ tay Bạch Nhất Trần —— một mảng đỏ ửng, e rằng ngày mai sẽ chuyển xanh, nếu không cẩn thận đụng phải thì sẽ khiến anh kêu đau.
Nhưng bây giờ Thời Diệc Nam cũng không rảnh rỗi để ý chỗ bị đập, vì có vết tích dữ tợn hơn chiếm cứ tầm mắt của hắn. Vết tích kia không khác gì lưỡi dao sắc, rạch một vết thương chảy máu đầm đìa trong lòng hắn, không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được nỗi đau nghẹt thở.
Thời Diệc Nam biết, khi còn bé Bạch Nhất Trần bị cha nuôi đánh đập và ngược đãi. Nhưng quãng thời gian khốn khó ấy không hề lưu lại dấu vết trên người Bạch Nhất Trần. Hắn biết thể chất của Bạch Nhất Trần không dễ lưu lại sẹo. Phần lớn vết thương trên người anh khép lại xong cũng không có dấu vết quá rõ. Mà vết sẹo dữ tợn ngần này, anh phải dùng sức mạnh đến chừng nào mới có thể để lại dấu cơ chứ?
Phút chốc, Thời Diệc Nam cảm thấy mình rất lạnh, lạnh đến mức máu trong người như đọng lại, không chảy nổi. Nó làm hắn không thở được, toàn thân run rẩy.
Có lẽ hắn đã biết tại sao Bạch Nhất Trần không bật đèn lúc làm tình với hắn, thường tránh né một vài hành động đụng chạm hay vuốt ve của hắn, và còn mặc áo dài tay hàng ngày, chưa bao giờ lõa thể trước mặt hắn.
Song đáp án này quá mức nặng nề, gần như đè nát hắn.
Ánh đèn màu bạc ở phòng tắm đem lại cảm giác lạnh như băng. Không hiểu sao Thời Diệc Nam đột nhiên nhớ rằng ánh đèn nhà xác hẳn cũng thế này, mà Bạch Nhất Trần nằm trong bồn tắm ngập nước, nhắm mắt không nhúc nhích, thật sự giống người chết. Trên người anh, chỉ có vết sẹo kia là vật còn sống duy nhất, tựa hình dáng của nó, như con rết độc đang ngủ đông.
Đến cuối cùng, Thời Diệc Nam cũng không biết mình đã bế Bạch Nhất Trần về giường thế nào nữa. Hắn chết lặng lau khô thân thể Bạch Nhất Trần rồi cẩn thận ôm anh nằm xuống.
Hắn tắt đèn. Sau khi ánh sáng biến mất, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Cơ thể ấm áp của Bạch Nhất Trần nằm trong lòng hắn, Thời Diệc Nam ôm anh thật chặt, da thịt kề sát nhau, hô hấp giao hòa, dường như linh hồn cũng dựa vào nhau. Nhưng Thời Diệc Nam lại cảm thấy, giữa bọn họ có lẽ cách cả một vũ trụ, đó là khoảng cách xa xôi vài tỷ năm ánh sáng mênh mông. Thế nên, đến cuối đời hắn cũng không có cách nào ôm Bạch Nhất Trần một lần nữa.
Thời Diệc Nam không nhắm mắt cả đêm, hắn không ngủ được. Đến hừng đông hắn cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, về mặt tinh thần lại có sự phấn khởi không bình thường.
Sau khi rời giường, hắn nhìn chằm chằm Bạch Nhất Trần hồi lâu rồi tới phòng tắm chuẩn bị sẵn kem đánh răng cho anh. Tiếp theo, hắn xuống tầng dưới làm bữa sáng cho Bạch Nhất Trần. Trong toàn bộ quá trình, hắn vẫn cứng ngắc tê dại, như xác chết di động mất hồn phách, chỉ có thể hành động theo bản năng của thân thể.
Vì hắn không nghĩ tới Bạch Nhất Trần sẽ tự sát, thật sự là chưa bao giờ nghĩ tới.
Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy, hắn rất khó tin tưởng rằng trên cõi đời này thật sự có tình cảm vĩnh viễn không thay đổi. Hắn nghĩ, sau khi hắn rời khỏi Bạch Nhất Trần thì anh nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng có lẽ qua mấy năm anh sẽ quên hắn, sẽ bắt đầu đoạn tình cảm mới, sẽ quên mất tình nhân cũ này của anh. Song Thời Diệc Nam thật sự không ngờ đến, Bạch Nhất Trần sẽ tự sát vì hắn rời đi.
Anh cắt xuống viết thương dữ tợn kia ở đâu nhỉ? Có lẽ là ở gian biệt thự tràn ngập hồi ức của bọn họ này đi? Địa điểm chắc sẽ là bồn tắm tối qua hắn tắm cho anh. Thời Diệc Nam không dám phỏng đoán, khi Bạch Nhất Trần nằm ở nơi đó cảm nhận dòng máu di chuyển ra khỏi cơ thể thì sẽ có cảm giác gì, khi đó trong lòng anh lại đang suy nghĩ gì.
Giây phút này, tâm trạng của Thời Diệc Nam đã rất khó dùng những từ đơn giản như hổ thẹn và tự trách để hình dung, càng nhiều hơn vẫn là khiếp sợ và mờ mịt. Các loại cảm xúc phức tạp đan dệt xen kẽ, chiếm cứ tâm trí hắn, gần như cướp đi hơi thở của hắn, khiến Thời Diệc Nam nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn.
Thành ra, khi Bạch Nhất Trần rón rén xuất hiện sau lưng hắn rồi đột nhiên ôm lấy hắn, Thời Diệc Nam giật mình.
Sáng sớm lúc Bạch Nhất Trần thức dậy, Thời Diệc Nam đã không còn ở trong ổ chăn.
Anh mơ màng tiếp tục nằm trên giường một hồi, một phần là vì giảm bớt sự choáng váng do hạ đường huyết, một phần khác là do tối hôm qua anh và Thời Diệc Nam lăn lộn quá kịch liệt. Eo anh mỏi vô cùng, quả nhiên không thể phóng túng như thời thanh niên còn đi học được.
Đợi đến sáng, khi sự lười biếng và buồn ngủ hoàn toàn tan biến, Bạch Nhất Trần mới chống giường ngồi thẳng dậy. Anh rời khỏi chăn bông ấm áp, da thịt tiếp xúc trực tiếp đến không khí lạnh lẽo nên nổi ít da gà. Bạch Nhất Trần cảm nhận sự lạnh giá hơi khác trước đây, qua vài giây mới nhận ra trên người anh không một mảnh vải —— tối qua anh cực mệt mỏi cực buồn ngủ nên đã thiếp đi luôn, mà lúc ngủ hình như anh cũng không mặc quần áo.
Hiện tại toàn thân anh khoan khoái sạch sẽ, chẳng có cảm giác dính nhớp chút nào. Rất rõ ràng, tối qua Thời Diệc Nam không nghe anh, khăng khăng lau chùi cơ thể anh.
Vài hình ảnh mờ nhạt tràn vào tâm trí. Ban đầu Bạch Nhất Trần cho rằng đó là giấc mộng của anh tối hôm qua, bây giờ nhìn lại, là việc thật sự đã xảy ra. Bạch Nhất Trần giơ tay trái theo bản năng, không hề ngạc nhiên khi phát hiện một vết đập xanh tím gần khuỷu tay, rất nổi bật trên da thịt trắng nõn gần như có thể thấy được mạch máu, có cảm giác đáng sợ rợn người.
Bạch Nhất Trần vươn ngón tay ấn mạnh xuống chỗ máu ứ đọng như tự ngược. Trong khoảnh khắc cơn đau râm ran truyền đến từ nơi đó, Bạch Nhất Trần lại nhếch môi cười cười, âm thanh hư vô mờ mịt: "Anh yêu... Em đã bảo anh là, em không cho anh bật đèn, cứ ngủ ngoan đi."
"... Sao anh lại không nghe lời em chứ?"
Bạch Nhất Trần thở dài.
Điện thoại đang sạc pin ở đầu giường bỗng rung lên. Bạch Nhất Trần mò tới nhìn thoáng qua thời gian rồi kiểm tra phần tin nhắn, phát hiện anh nhận được tin nhắn mới từ một lạ.
Anh đọc xong tin nhắn, đuôi mày bỗng nhướng lên, như vừa đọc được một tin tức cực kỳ thú vị.
Thế nhưng sự thực quả thật như vậy, Bạch Nhất Trần đọc xong tin nhắn thì tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế. Anh phát hiện Thời Diệc Nam chuẩn bị kem đánh răng trong phòng tắm, tâm trạng càng tốt hơn. Anh ghét mặt sát gương để ngắm chính mình, cảm thấy nếp nhăn khóe mắt anh trông thấy tối qua cũng đã mất, có lẽ là bị tình yêu vuốt thẳng.
"Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp." Bạch Nhất Trần nói với bản thân trong gương.
Anh nhẹ nhàng chạy xuống tầng dưới. Khi nghe đến tiếng động khẽ khàng truyền đến từ nhà bếp, mũi chân Bạch Nhất Trần chuyển hướng, không thể chờ đợi được mà chạy tới nơi Thời Diệc Nam đang đứng. Tuy nhiên, mặt đất có thảm trải sàn dày nặng, anh chỉ cần khéo léo khống chế tiếng vang thì Thời Diệc Nam sẽ không phát hiện ra anh.
Vì vậy Bạch Nhất Trần lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, sau đó duỗi hai tay đột ngột ôm lấy hắn. Anh cười doạ hắn: "Òa!"
Mà lần va đập ban nãy quả thật cũng để lại vết tích rõ ràng trên cổ tay Bạch Nhất Trần —— một mảng đỏ ửng, e rằng ngày mai sẽ chuyển xanh, nếu không cẩn thận đụng phải thì sẽ khiến anh kêu đau.
Nhưng bây giờ Thời Diệc Nam cũng không rảnh rỗi để ý chỗ bị đập, vì có vết tích dữ tợn hơn chiếm cứ tầm mắt của hắn. Vết tích kia không khác gì lưỡi dao sắc, rạch một vết thương chảy máu đầm đìa trong lòng hắn, không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được nỗi đau nghẹt thở.
Thời Diệc Nam biết, khi còn bé Bạch Nhất Trần bị cha nuôi đánh đập và ngược đãi. Nhưng quãng thời gian khốn khó ấy không hề lưu lại dấu vết trên người Bạch Nhất Trần. Hắn biết thể chất của Bạch Nhất Trần không dễ lưu lại sẹo. Phần lớn vết thương trên người anh khép lại xong cũng không có dấu vết quá rõ. Mà vết sẹo dữ tợn ngần này, anh phải dùng sức mạnh đến chừng nào mới có thể để lại dấu cơ chứ?
Phút chốc, Thời Diệc Nam cảm thấy mình rất lạnh, lạnh đến mức máu trong người như đọng lại, không chảy nổi. Nó làm hắn không thở được, toàn thân run rẩy.
Có lẽ hắn đã biết tại sao Bạch Nhất Trần không bật đèn lúc làm tình với hắn, thường tránh né một vài hành động đụng chạm hay vuốt ve của hắn, và còn mặc áo dài tay hàng ngày, chưa bao giờ lõa thể trước mặt hắn.
Song đáp án này quá mức nặng nề, gần như đè nát hắn.
Ánh đèn màu bạc ở phòng tắm đem lại cảm giác lạnh như băng. Không hiểu sao Thời Diệc Nam đột nhiên nhớ rằng ánh đèn nhà xác hẳn cũng thế này, mà Bạch Nhất Trần nằm trong bồn tắm ngập nước, nhắm mắt không nhúc nhích, thật sự giống người chết. Trên người anh, chỉ có vết sẹo kia là vật còn sống duy nhất, tựa hình dáng của nó, như con rết độc đang ngủ đông.
Đến cuối cùng, Thời Diệc Nam cũng không biết mình đã bế Bạch Nhất Trần về giường thế nào nữa. Hắn chết lặng lau khô thân thể Bạch Nhất Trần rồi cẩn thận ôm anh nằm xuống.
Hắn tắt đèn. Sau khi ánh sáng biến mất, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Cơ thể ấm áp của Bạch Nhất Trần nằm trong lòng hắn, Thời Diệc Nam ôm anh thật chặt, da thịt kề sát nhau, hô hấp giao hòa, dường như linh hồn cũng dựa vào nhau. Nhưng Thời Diệc Nam lại cảm thấy, giữa bọn họ có lẽ cách cả một vũ trụ, đó là khoảng cách xa xôi vài tỷ năm ánh sáng mênh mông. Thế nên, đến cuối đời hắn cũng không có cách nào ôm Bạch Nhất Trần một lần nữa.
Thời Diệc Nam không nhắm mắt cả đêm, hắn không ngủ được. Đến hừng đông hắn cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, về mặt tinh thần lại có sự phấn khởi không bình thường.
Sau khi rời giường, hắn nhìn chằm chằm Bạch Nhất Trần hồi lâu rồi tới phòng tắm chuẩn bị sẵn kem đánh răng cho anh. Tiếp theo, hắn xuống tầng dưới làm bữa sáng cho Bạch Nhất Trần. Trong toàn bộ quá trình, hắn vẫn cứng ngắc tê dại, như xác chết di động mất hồn phách, chỉ có thể hành động theo bản năng của thân thể.
Vì hắn không nghĩ tới Bạch Nhất Trần sẽ tự sát, thật sự là chưa bao giờ nghĩ tới.
Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy, hắn rất khó tin tưởng rằng trên cõi đời này thật sự có tình cảm vĩnh viễn không thay đổi. Hắn nghĩ, sau khi hắn rời khỏi Bạch Nhất Trần thì anh nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng có lẽ qua mấy năm anh sẽ quên hắn, sẽ bắt đầu đoạn tình cảm mới, sẽ quên mất tình nhân cũ này của anh. Song Thời Diệc Nam thật sự không ngờ đến, Bạch Nhất Trần sẽ tự sát vì hắn rời đi.
Anh cắt xuống viết thương dữ tợn kia ở đâu nhỉ? Có lẽ là ở gian biệt thự tràn ngập hồi ức của bọn họ này đi? Địa điểm chắc sẽ là bồn tắm tối qua hắn tắm cho anh. Thời Diệc Nam không dám phỏng đoán, khi Bạch Nhất Trần nằm ở nơi đó cảm nhận dòng máu di chuyển ra khỏi cơ thể thì sẽ có cảm giác gì, khi đó trong lòng anh lại đang suy nghĩ gì.
Giây phút này, tâm trạng của Thời Diệc Nam đã rất khó dùng những từ đơn giản như hổ thẹn và tự trách để hình dung, càng nhiều hơn vẫn là khiếp sợ và mờ mịt. Các loại cảm xúc phức tạp đan dệt xen kẽ, chiếm cứ tâm trí hắn, gần như cướp đi hơi thở của hắn, khiến Thời Diệc Nam nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn.
Thành ra, khi Bạch Nhất Trần rón rén xuất hiện sau lưng hắn rồi đột nhiên ôm lấy hắn, Thời Diệc Nam giật mình.
Sáng sớm lúc Bạch Nhất Trần thức dậy, Thời Diệc Nam đã không còn ở trong ổ chăn.
Anh mơ màng tiếp tục nằm trên giường một hồi, một phần là vì giảm bớt sự choáng váng do hạ đường huyết, một phần khác là do tối hôm qua anh và Thời Diệc Nam lăn lộn quá kịch liệt. Eo anh mỏi vô cùng, quả nhiên không thể phóng túng như thời thanh niên còn đi học được.
Đợi đến sáng, khi sự lười biếng và buồn ngủ hoàn toàn tan biến, Bạch Nhất Trần mới chống giường ngồi thẳng dậy. Anh rời khỏi chăn bông ấm áp, da thịt tiếp xúc trực tiếp đến không khí lạnh lẽo nên nổi ít da gà. Bạch Nhất Trần cảm nhận sự lạnh giá hơi khác trước đây, qua vài giây mới nhận ra trên người anh không một mảnh vải —— tối qua anh cực mệt mỏi cực buồn ngủ nên đã thiếp đi luôn, mà lúc ngủ hình như anh cũng không mặc quần áo.
Hiện tại toàn thân anh khoan khoái sạch sẽ, chẳng có cảm giác dính nhớp chút nào. Rất rõ ràng, tối qua Thời Diệc Nam không nghe anh, khăng khăng lau chùi cơ thể anh.
Vài hình ảnh mờ nhạt tràn vào tâm trí. Ban đầu Bạch Nhất Trần cho rằng đó là giấc mộng của anh tối hôm qua, bây giờ nhìn lại, là việc thật sự đã xảy ra. Bạch Nhất Trần giơ tay trái theo bản năng, không hề ngạc nhiên khi phát hiện một vết đập xanh tím gần khuỷu tay, rất nổi bật trên da thịt trắng nõn gần như có thể thấy được mạch máu, có cảm giác đáng sợ rợn người.
Bạch Nhất Trần vươn ngón tay ấn mạnh xuống chỗ máu ứ đọng như tự ngược. Trong khoảnh khắc cơn đau râm ran truyền đến từ nơi đó, Bạch Nhất Trần lại nhếch môi cười cười, âm thanh hư vô mờ mịt: "Anh yêu... Em đã bảo anh là, em không cho anh bật đèn, cứ ngủ ngoan đi."
"... Sao anh lại không nghe lời em chứ?"
Bạch Nhất Trần thở dài.
Điện thoại đang sạc pin ở đầu giường bỗng rung lên. Bạch Nhất Trần mò tới nhìn thoáng qua thời gian rồi kiểm tra phần tin nhắn, phát hiện anh nhận được tin nhắn mới từ một lạ.
Anh đọc xong tin nhắn, đuôi mày bỗng nhướng lên, như vừa đọc được một tin tức cực kỳ thú vị.
Thế nhưng sự thực quả thật như vậy, Bạch Nhất Trần đọc xong tin nhắn thì tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế. Anh phát hiện Thời Diệc Nam chuẩn bị kem đánh răng trong phòng tắm, tâm trạng càng tốt hơn. Anh ghét mặt sát gương để ngắm chính mình, cảm thấy nếp nhăn khóe mắt anh trông thấy tối qua cũng đã mất, có lẽ là bị tình yêu vuốt thẳng.
"Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp." Bạch Nhất Trần nói với bản thân trong gương.
Anh nhẹ nhàng chạy xuống tầng dưới. Khi nghe đến tiếng động khẽ khàng truyền đến từ nhà bếp, mũi chân Bạch Nhất Trần chuyển hướng, không thể chờ đợi được mà chạy tới nơi Thời Diệc Nam đang đứng. Tuy nhiên, mặt đất có thảm trải sàn dày nặng, anh chỉ cần khéo léo khống chế tiếng vang thì Thời Diệc Nam sẽ không phát hiện ra anh.
Vì vậy Bạch Nhất Trần lặng lẽ đi tới sau lưng hắn, sau đó duỗi hai tay đột ngột ôm lấy hắn. Anh cười doạ hắn: "Òa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook