Đã có tin từ Melbourne về mẩu “Tìm người” đăng trong tờ “Tin tức dòng sông”.

Một cô giáo tên Barrett gửi thư cho biết là không bao lâu nữa cô sẽ tới Echuca để trực tiếp gặp họ.Nước sông xuống thấp, hai ông bà liền giao nhà cho bác Lige trông nom và cả gia đình ra thị trấn gặp cô Barrett.Cô Dorothy Barrett đã đến Echuca, ngụ tại khách sạn Palace.

Cô có học vị tiến sĩ.

Cô sắp xếp gặp bà Hester Jamieson tại phòng khách của khách sạn vào mười một giờ trưa.Trước giờ hẹn năm phút, bà Hester ngồi chờ cô.Có tiếng chân như tiếng chân đàn ông bước ngoài cửa rồi có tiếng nói trầm:- Xin lỗi vì đã để bà chờ đợi.Liền đó, một thiếu phụ cao ráo bước vào phòng.

Cô ta chìa ra mọt bàn tay to, hồng hồng, ngón tay cắt giũa rất đẹp.Bà Hester nheo mắt, chụp bàn tay.- Cô…ơ…cô là Barrett à?- Thưa vâng – Thiếu phụ đáp (cô ta không trẻ lắm, bà Hester đoán chắc cô ba mươi tuổi) rồi nắm mạnh một chiếc ghế kéo về phía mình và ngồi xuống.- Cô ta đặt đôi giày gót bằng trên nền nhà một cách chắc chắn.


Chiếc áo trắng của cô ta, cổ cao và tay áo chật, không chê vào đâu được, cũng như chiếc váy vải sọc xanh dài, chiếc mũ rơm chụp lên mái tóc quăn nâu nhạt.

Nhưng kiểu bắt tay như thế không phải là kiểu của phụ nữ.- Thưa, bà là Jamieson? Tôi đã nhận được thư bà trả lời đơn xin việc của tôi; theo thư, bà có một cô gái mười ba tuổi và một cậu trai mười lăm tuổi.

Đối với cô giáo dạy tư gia, tuổi cậu như thế là khá lớn.

Ồ…tôi có mang theo các giấy tờ giới thiệu và chứng nhận.

Trước nay, tôi dạy trong một trường tư dành cho nữ sinh ở Melbourne, bà sẽ xem đủ giấy tờ…Nhưng gặp con gái riết rồi cũng chán.Cô ta cười rất duyên dáng, một nếp nhăn hiện lên quanh đôi mắt xám trong sáng.


Bà Hester mỉm cười đáp lễ rồi nói khá xẵng:- Tôi không có kinh nghiệm nhiều với các cô gái.

Cháu gái tôi là Philadelphia sống với tôi chưa đầy một năm, và tôi chỉ có một đứa con trai tên Adam.

– Giọng bà dụ hơn – Adam là một thừng bé thông minh, nó đi học ở Sydney, gần đây mới nghỉ.

Theo tôi nó khỏi cần đến trường học thêm chữ nghĩa gì, nhưng tôi muốn cô dạy nó thành người đàng hoàng, và bồi dưỡng tài năng viết lách của nó vì nó muốn sống với nghề viết văn.

Nó muốn tiếp tục lên đại học, ba nó lại không đồng ý.Cô Barrett bàn với bà Hester về các môn Adam cần học, rồi tiếp:- Bây giờ, về cô gái, tôi nghĩ chúng ta có thể để cô chọn những môn nào thuộc năng khiếu thiên phú của cô, dù tất nhiên cả hai học cùng môn với nhau thì đơn giản hơn.- Cháu rất muốn học họa.

Cháu không thích toán.Buổi nói chuyện kết thúc, cô Barrett chuẩn bị từ giã để về Melbourne lấy đồ đạc và sách vở….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương