Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.

Khoảng bốn giờ chiều, Tư Đồ mò tới nhà của Vương Lương.

Khóa trên cửa là loại rất phổ thông, dùng công cụ cạy hai cái là ra, bước vào trong liền ngửi thấy một mùi khó chịu, hắn nhăn mũi đi vào phòng khách không tính là quá lớn, nhìn quanh căn phòng xốc xếch.
Trông đúng là rất giống đi vô cùng vội vàng, cửa phòng nào cũng mở rộng, chăn gối trong phòng ngủ cũng rất lộn xộn và dơ, cửa tủ quần áo nửa mở, quần áo rơi rớt từ bên trong ra ngoài.

Ngăn kéo tủ đầu giường cũng không đóng chặt, lồ ng của đèn bàn rớt xuống treo trên tay cầm.
Tư Đồ xoay người đi vào thư phòng bừa bộn, định kiểm tra cái bàn thì bị mấy tờ giấy rơi dưới đất hấp dẫn ánh nhìn.

Tiện tay cầm lên xem, bên trên có dấu giày không hoàn chỉnh và một dấu màu xám to cỡ đồng xu, Tư Đồ nhíu chặt mày.

Hắn lấy điện thoại gọi cho Dương Lỗi, “Lập tức đến số 56 đường Hải Hà, mang theo đồ nghề của anh nữa.”
Đột nhiên phát hiện ra chút thứ khiến hắn hưng phấn không rõ ràng, xếp tờ giấy lại để qua một bên, chuyên tâm ngồi trước bàn làm việc kiểm tra ngăn kéo.

Trên thực tế, đồ trong ngăn kéo gần như đã bị lấy ra, còn lại thì quăng rất lộn xộn.

Trong đó có hóa đơn, ghi chép công việc, sổ điện thoại, ghi chép đã dùng qua và một ít tài liệu.
Bên ngoài thì trông không có vấn đề, nhưng cùng là thám tử Tư Đồ lại hiểu một chút, kiểu người như bọn họ rất thích, không, là thói quen sẽ giấu đồ ở những chỗ bí mật trong nhà.

Chí ít bây giờ Tư Đồ có thể tính ra ba chỗ giấu, một là tủ sắt rất khó bị phát hiện.

Thế thì người làm cùng nghề có khi nào cũng như thế không?
Nhớ lại lúc vừa làm thám tử, bản thân đã thiết kế một chỗ giấu bí mật ở phía sau ngăn kéo bàn làm việc.

Vì vậy, hắn kéo hai ngăn ra, thò tay vào lục tìm, rất nhanh hắn bật cười, đồng thời cũng thất vọng.
Ngăn bí mật được mở ra, nhưng bên trong rỗng tuếch.

Tháo tấm ván gỗ ra quan sát, phát hiện bên trên có vết tích từng bị kim loại cắt.

Nói cách khác người mở ngăn bí mật này không phải là Vương Lương.

Mà đồ bên trong, chắc chắn không phải do người của Thiên Hỏa bang lấy đi.
Hắn đang nghĩ ngợi thì nghe phía sau truyền tới tiếng kêu của Dương Lỗi.
“Nhanh vậy?” Tư Đồ có chút kinh ngạc nhìn Dương Lỗi và Vương Vĩnh Bân vừa lau mồ hôi vừa chạy vào.


Dương Lỗi có chút phấn khởi, hỏi, “Phát hiện cái gì? Đây là chỗ nào?”
Tư Đồ đứng lên nói, “Vĩnh Bân, không nghĩ là anh cũng tới, cũng đúng lúc.

Chủ nhà chạy trốn, tôi muốn nhờ anh kiểm tra trong nhà có chỗ nào bất thường không.

Tổ trưởng Dương, qua xem máy vi tính, coi có moi ra được cái gì không.”
“Chờ đã, cậu nói trước đây là chuyện gì?” Dương Lỗi truy hỏi, “Cậu cũng phải cho chúng tôi biết kẻ tình nghi là ai chứ?”
Cười một cái, Tư Đồ cầm tờ giấy có dấu giày lên, “Thấy cái dấu tròn giống đồng xu không?”
Hai người tiến tới nhìn, gật đầu.
“Tôi nghi ngờ bác sĩ đã tới đây.”
Hả? Gương mặt của Dương Lỗi vốn đã bất thiện nên khi biểu cảm thay đổi thì vô cùng đặc sắc, vừa nghi ngờ vừa hưng phấn.

Tư Đồ ý bảo hắn đừng vội đặt câu hỏi, chậm rãi nói, “Khi bác sĩ so chiêu với Tiểu Diêu đã bị thương nặng ở chân, tính thời gian thì cũng đã đỡ hơn rồi.

Nhưng chủ nhà ba tháng trước đã chạy trốn, lúc đó bác sĩ còn phải dùng gậy để trợ lực, dấu to cỡ tiền xu này có thể là dấu của cây gậy.”
Lúc này Vương Vĩnh Bân lấy túi vật chứng ra, bỏ tờ giấy vào.

Sau đó đeo bao tay cẩn thận quan sát hiện trường.

Mà Dương Lỗi cũng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng quanh năm, ngồi trước máy vi tính tập trung làm việc.

Còn Tư Đồ?
“Ê!” Vương Vĩnh Bân ngồi chồm hổm kiểm tra dấu chân, đột nhiên mở miệng gọi Tư Đồ đứng trước cửa, “Hai chúng tôi bận rộn còn cậu làm gì?”
Người nào đó chớp mắt, tỏ ra ngây thơ nói, “Hai người tới rồi thì tôi ở lại làm chi nữa? Đương nhiên là đi rồi.”
Vương Vĩnh Bân không vui nói, “Tư Đồ, cậu đúng là thằng nhóc thúi thích sai người ta!”
“Đừng nói vậy chớ.” Tư Đồ nói, “Thăm dò hiện trường là sở trường của anh, máy vi tính thì có tổ trưởng Dương, tôi thật sự không giúp được gì.

Hai người làm đi.” Dứt lời, hắn phất tay chuồn mất.
Khả năng bác sĩ xuất hiện là rất lớn, Tư Đồ không cảm thấy kinh ngạc.

Vấn đề là, tại sao tuyến điều tra Vương Lương lại dẫn tới bác sĩ? Hiệp hội và Vương Lương có vấn đề? Hay là Vương Lương cũng là người của hiệp hội? Vì vậy hắn liên lạc với chuyên gia thẩm vấn suốt ngày sầu muộn ngồi trong chỗ làm — Điền Dã.
Điền Dã chừng nào có tội phạm bị bắt về hắn mới có việc làm, khoảng thời gian trước hắn thẩm vấn Bộc Ngưu, mấy ngày liền không chợp mắt trở thành người bận rộn nhất trong tổ chuyên án.

Thẩm vấn Bộc Ngưu xong, hắn là người rảnh nhất tổ.


Lúc này thấy điện thoại hiện lên hai chữ Tư Đồ, hắn giống như vừa uống máu gà nhảy dựng lên!
“Tư Đồ, anh tìm tôi có chuyện cần làm hả?”
“Nói nhảm, không có chuyện thì tôi gọi cậu làm gì?”
“Cao xanh ơi, cuối cùng cũng có việc làm rồi! Không cần mỗi ngày làm lạp xưởng treo trong này nữa!” Điền Dã tru như sói, “Nói mau, nói mau, làm chuyện gì? Thẩm vấn ai? Mấy người?”
Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là cười, “Đừng kích động quá.

Muốn cậu đi hỏi vẫn là Bộc Ngưu, tôi phát hiện một thám tử trong thành phố, tên là Vương Lương, rất có thể liên quan tới hiệp hội.

Cậu lấy hai chuyện này hỏi Bộc Ngưu xem có moi ra được tin gì không.”
Vừa nghe câu này, sự hưng phấn của Điền Dã lập tức bị đốt cháy rụi.

Nằm lên ghế nói, “Không có đâu.

Chuyện từ tám đời tổ tông của hắn tôi đã moi ra hết rồi, hắn không biết về hai chuyện này đâu.”
Chẳng biết tại sao khi nghe Điền Dã ỉu xìu đáp lại, Tư Đồ đột nhiên hạ giọng nói, “Điền Dã, lúc thẩm vấn phạm nhân không thể sử dụng thôi miên đúng không?”
“Má.” Điền Dã thấp giọng nói, “Anh đừng có nói ra chứ, tổ trưởng ngầm đồng ý thôi.”
“Tôi ngu tôi ngu, nói ra làm chi nhỉ? Nhưng mà sau này có thể tìm cậu nhờ giúp đỡ.”
Thất nghiệp, Điền Dã làm chuyện gì cũng không thấy hăng hái.

Thuận miệng đồng ý với Tư Đồ xong liền cúp điện thoại.

Bên này tiếp tục làm lạp xưởng treo xà đơn, lại gặp Đàm Ninh từ bên ngoài chạy về.
“Điền Dã, cậu không sao chứ? Sao sắc mặt tệ vậy?” Đàm Ninh cười hỏi.
“Rảnh quá nè.” Điền Dã rầu rĩ không vui, “Mấy anh không có thu nhập, tôi cũng không có chuyện làm.

Xung quanh cũng không có bạn, cả ngày đọ sức với xà đơn.”
Đàm Ninh bắt Điền Dã định đi lại, “Đừng lãng phí thể lực, đi với tôi đi.”
“Vụ án hiện tại?” Điền Dã trông có chút nóng lòng muốn thử đi theo hắn, vượt qua tâm trạng nhàm chán này.
Đàm Ninh đưa chìa khóa xe cho Điền Dã, hắn muốn tranh thủ thời gian suy nghĩ về manh mối.

Vừa đi vừa nói, “Người trong tay tôi có vẻ biết chút tình huống, nhưng sống chết cũng không chịu nói.

Người ta không phải kẻ tình nghi cũng không liên quan tới vụ án, tôi không tiện đem về thẩm vấn.


Dù sao cậu cũng rảnh, đi theo tôi một chuyến đi.”
Cùng lúc đó.
Trên đường chạy tới hiện trường vụ án hội hợp với Lâm Diêu, Tư Đồ tạm thời xóa bỏ giả thiết Vương Lương là thành viên của hiệp hội.

Còn lại là bác sĩ xuất phát từ mục đích nào đó tiếp xúc với Vương Lương.

Mà Vương Lương thì dính tới vụ của Lưu Nghị và Lỗ Thần, bên trong nhất định có liên kết.

Trước vụ án này, bọn họ vẫn luôn tiếp xúc với vụ án mới có thể liên tưởng tới hiệp hội, từ sau vụ của Hứa Thận, Tư Đồ thấy như vậy rất bị động.

Nếu có thể ra tay sớm hơn, vậy thì Hứa Thận sẽ không chết.

Mà Lâm Diêu cũng sẽ không trải qua thời kì sa sút.
Lần này bọn họ suýt nữa tái phát bệnh cũ.

Luôn chờ manh mối của hiệp hội nổi lên, chứ không tích cực đi tìm.

Nghĩ đến đây, Tư Đồ ảo nảo, đạp thắng xe.
Lưu Nghị — Vương Tú — Lỗ Thần — Vương Lương — bác sĩ, bên trong nhất định có một sợi dây liên kết, phải tìm được nó kéo ra, nếu không tới cuối cùng sẽ bị đánh bại.

Nhưng những người này, ngoại trừ Vương Lương, ai cũng không liên quan tới hiệp hội, mục đích của bác sĩ rốt cuộc là gì?
Mấy tháng trước, hắn mặc kệ cái chân còn chưa khỏi hẳn, mạo hiểm về nước tự đến nhà Vương Lương lấy thứ gì đó, thứ này có vẻ rất quan trọng với hắn.

Chờ đã, mấy tháng trước?
Tư Đồ hơi hoảng hốt, bỗng nhiên ý thức được Miêu Kỳ Kỳ rời khỏi viện quản giáo là một tháng trước, Vương Lương mất tích là ba tháng trước.
Suy nghĩ của hắn chạm tới một cái động sâu không đáy, hắn gần như không suy nghĩ tới ý kiến của Lâm Diêu, gọi điện cho đối phương nói thẳng, “Anh phải rời khỏi thành phố mấy ngày.

Đừng lo, em chuyên tâm phá giải hiện trường là được.”
“Không được.” Lâm Diêu nóng nảy trong điện thoại, “Anh muốn đi đâu? Làm gì?”
“Bây giờ anh không nói rõ được, chỉ là một cảm giác thôi.

Anh phải về quê một chuyến.”
Lúc này Tư Đồ đang ở trên sân khấu đi xuống, hắn muốn ngăn Tư Đồ, chí ít làm rõ bây giờ không thể đi.

Nhưng người ở bên kia đầu dây lại nói, “Cục cưng, vụ này có thể là án trong án, chúng ta không có thời gian nhàn rỗi.

Đừng hỏi nhiều, em có việc của mình.”
“Tư Đồ, chí ít anh phải nói cho tôi biết mục đích về quê.”
Tư Đồ thở dài, “Quay về điều tra quá khứ của mình.”
Lâm Diêu dừng bước, nắm chặt điện thoại, do dự một lúc mới nói, “Đi đi, cẩn thận một chút, phải giữ liên lạc.”
Có đôi khi, Tư Đồ nghĩ tình yêu giữa đàn ông cũng không đơn thuần, chí ít giữa hắn và Lâm Diêu còn có một phần kề vai chiến đấu, và một phần hoàn toàn tín nhiệm đối phương phó mặc mạng sống của mình.


Vào lúc này, Lâm Diêu là chiến hữu, là chỗ dựa, là gốc rễ trên cơ thể hắn, cho nên mới không hề cố kỵ mà rời khỏi, mới có thể dũng cảm đơn độc trở về bóng tối năm xưa.
Cất điện thoại vào, Lâm Diêu dùng sức xoa mặt lên tinh thần.

Hắn quay lại sân khấu, cởi áo khoác, vẻ mặt nghiêm túc leo lên cây thang.
Cây thang này cứ lắc lư, leo đến nửa chừng thì vô cùng rung lắc.

Lúc này, bên hông sân khấu có hai thằng nhóc chạy tới, đỡ cây thang.

Lớn tiếng gọi Lâm Diêu, “Anh là ai? Mau leo xuống đi!”
“Tôi là cảnh sát, hai cậu là ai?”
Vừa nghe là cảnh sát, cả hai nhìn nhau, nói, “Chúng tôi là người của đoàn kịch, tới tìm đạo cụ.”
Người của đoàn kịch? Lâm Diêu lập tức bỏ qua ý định thăm dò trần nhà, leo xuống.

Quan sát hai người, “Hai người thuộc bộ phận nào?”
Một trong hai thằng nhóc lên tiếng, “Chúng tôi thuộc đội múa, phụ trách tháo lắp màn cảnh sân khấu.”
“Tới tìm cái gì?”
“Cái bàn bị đập vỡ.” Người còn lại nói, “Hôm xảy ra chuyện, Lưu ca đập bể cái bàn đạo cụ, đó là đóng theo yêu cầu, chúng tôi muốn đem về đo lại rồi làm cái mới.”
Nhìn thằng nhóc chỉ vào vị trí từng đặt cái bàn, Lâm Diêu đi tới, ngồi chồm hổm xuống nhìn, thấy dưới đất dán bốn miếng giấy huỳnh quang.

Hắn nhớ rõ, hôm vụ án xảy ra hắn không để ý tới cái này, mà Tư Đồ là người đầu tiên chạy tới thì ấn tượng khắc sâu.

Vì chuyện này mà hắn đã âu sầu rất lâu.
Hắn xoay đầu lại hỏi hai thằng nhóc, “Bốn miếng giấy huỳnh quang này dùng để làm gì?”
“Xác định vị trí đặt đạo cụ.

Lúc màn sân khấu kéo xuống không có mở đèn, không có ánh sáng chỉ có thể dựa vào cái này để xác định vị trí.”
Cái này ở trên sân khấu là rất phổ thông, cũng rất bình thường.

Nhưng Lâm Diêu dựa theo chuyện tầm thường lại đoán được cái gì, hắn đi vài vòng quanh bốn miếng giấy huỳnh quang, “Cái bàn hình vuông?”
“Đúng vậy.”
“Giấy huỳnh quang có thể khi nào dán lệch không?”
“Không thể nào.” Đối phương nói, “Chúng tôi sẽ đặt cái bàn lên, sau đó dán giấy huỳnh quang dưới chân bàn để xác định vị trí, làm cách này sẽ không dán lệch đâu.”
Lâm Diêu lần thứ hai ngồi xổm xuống, “Giúp tìm một cuộn thước dây được không?”
“Tôi có mang theo.”
Thằng nhóc vội vàng lấy thước dây đưa cho Lâm Diêu, nhìn hắn cẩn thận đo khoảng cách giữa bốn miếng giấy huỳnh quang.

Rất nhanh, bọn họ thấy rõ vẻ nghi hoặc trên mặt Lâm Diêu.
Hết chương 19.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương