Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 16
Đến nhà Liêu Giang Vũ, Tư Đồ rất tự nhiên đi lấy cà phê, sau khi ngồi xuống mới chính thức bàn tới kết quả điều tra.
“Tôi nói ngắn gọn thôi.

Mấy năm trước, Chu Tri Nhiên ở một bệnh viện với bạn, không có gì khác thường.

Mãi cho đến một năm rưỡi trước đây, trong bệnh viện đột nhiên xảy ra mấy trường hợp bị bệnh lậu rồi tử vong, mà người nhà của những người bệnh này sau khi thương lượng xong, đều hiến thi thể của người chết cho bệnh viện.

Mà kì lạ là, sau khi lấy những nội tạng dùng được ra, hầu hết đều không cánh mà bay.

Mà càng kì lạ hơn, chuyện này mãi cho đến khi có người đổi giác mạc, Chu Tri Nhiên mới phát hiện.
Lúc đó tình hình bệnh viện rất tệ, bởi vì mấy ca đột nhiên tử vong xảy ra, không ai chịu đến bệnh viện của hắn nữa.

Mà do một gia đình nghèo nhận sự giúp đỡ của Chu Tri Nhiên, đổi giác mạc cho một bé trai, trong sổ ghi chép thì có ba bốn cái, nhưng cuối cùng lại chẳng có cái nào, lúc này Chu Tri Nhiên mới biết chuyện.

Hắn triệu tập một nhóm người tài giỏi bắt đầu điều tra, kết quả không thu hoạch được gì.
Cứ như thế, vấn đề liền xuất hiện, Chu Tri Nhiên có thể nói là người có mặt mũi, hắn phí hết nhân lực tiền của mà cũng không tra được gì, chỉ có thể nói rõ vấn đề không đơn giản.

Tháng một năm nay, Chu Tri Nhiên đột nhiên dừng tất cả công cuộc điều tra, vô cùng đột ngột.
Tư Đồ bảo tôi tra quan hệ giữa Chu Tri Nhiên và Hàn Vân, bên Chu Tri Nhiên tôi chỉ có thể tra được đến đây.

Còn lại là kết quả điều tra bên Hàn Vân.
Hàn Vân là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, ở nhà chờ đi làm hình như muốn học lên nghiên cứu…”
“Cái này chúng tôi biết rồi, nói những cái không biết đi.” Tư Đồ có chút nóng nảy giục Liêu Giang Vũ.
“Tôi chỉ có thể tra được những tin tức như của cảnh sát, Hàn Vân này ngoại trừ những tư liệu cơ bản, cái gì cũng không tra ra.

Nhưng mà tôi đúng là có tra ra được một chuyện.

Hai người xem chút đi…” Nói xong, Liêu Giang Vũ dẫn hai người vào thư phòng.
Liêu Giang Vũ mở máy lên, kích vào folder sound & movie, Liêu Giang Vũ nói, “Đây là băng ghi hình ở sân bay lúc Hàn Vân xuất ngoại.”
Lâm Diêu có chút kinh ngạc hỏi, “Anh lấy từ đâu?”
“Một đường dây đặc biệt.

Xem đi, đây là Hàn Vân, nhìn thấy chứ?”
“Không có mù, đương nhiên nhìn thấy.” Tư Đồ trả lời.
“Rồi, bây giờ nhìn người đứng sau khu hút thuốc là ai.”
Liêu Giang Vũ bấm dừng, sử dụng công cụ phóng đại hình ảnh, để bọn họ có thể nhìn thấy rõ hơn.
Lâm Diêu cố gắng xem hình ảnh, nhưng khi nhận người Liêu Giang Vũ chỉ, liền nhiệt huyết sôi trào, “Là Chu Tri Nhiên!”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Nói xong, Chu Tri Nhiên cho phát video tiếp, Chu Tri Nhiên hình như đang gọi điện thoại, nói gì đó.
“Nếu có thể biết hắn nói cái gì thì tốt rồi.” Lâm Diêu ở mặt này vẫn chưa thỏa mãn.
“Cái này cũng đã biết.

Tôi có một người bạn biết đọc khẩu ngữ, tôi đã tìm hắn nhờ xem thử.


Đây là lời hắn ghi, hai người xem đi.”
Lâm Diêu nhận lấy tờ giấy trong tay Liêu Giang Vũ, cẩn thận xem.
“Cô ta vừa tới sân bay, có ba mẹ cô ta ở đây tôi không thể đến gần… Bây giờ chỉ có thể nhờ người bên đó điều tra xem, có những ai tiếp xúc với Hàn Vân, chúng ta sẽ tính đường khác.”
Tư Đồ đốt một điếu thuốc, trầm mặc hồi lâu.
“Suy đoán của cậu đã thành sự thật, giữa hai người đó quả nhiên có chuyện.”
“Không chỉ có vậy.

Tôi dám đảm bảo, Hàn Vân nhất định có liên quan tới mấy vụ mất bộ phận cơ thể, Chu Tri Nhiên căn cứ vào cái đó mới để mắt tới Hàn Vân.

Tư Đồ, tiếp theo anh định làm gì?”
“Chu Tri Nhiên mất tích, Hàn Vân đã chết… Bây giờ chỉ có thể ra tay với một người.”
“Ai?”
Tư Đồ chỉ vào Chu Tri Nhiên trong màn hình, “Người nói chuyện điện thoại với hắn! Giang Vũ lập tức điều tra nhật ký liên lạc trong điện thoại của Chu Tri Nhiên vào hôm đó, chúng ta phải tìm được người nói chuyện với hắn!”
“Không thành vấn đề, cho tôi một tiếng.”
Tư Đồ biết thói quen của thằng bạn này, lúc hắn làm việc không thích có người khác ở cạnh, nên Tư Đồ liền kéo Lâm Diêu ra phòng khách chờ.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, Liêu Giang Vũ mở cửa phòng đi ra, đã có kết quả.
“Đây là số điện thoại, vẫn được sử dụng, cuộc gọi cuối là tám phút trước, tôi gọi hay hai người gọi?” Liêu Giang Vũ lấy điện thoại ra.
“Để tôi.” Tư Đồ cũng lấy điện thoại, Liêu Giang Vũ và Lâm Diêu cũng liền dựa sát vào nghe ké.
Tư Đồ vừa bấm số vừa chán ghét nhìn Liêu Giang Vũ, trong lòng nghĩ, Tiểu Diêu nhà tôi dựa vào là lẽ đương nhiên, còn hòa thượng thúi cậu làm gì dựa sát quá vậy, biến qua bên kia!
Chẳng hề để ý tới ánh mắt của Tư Đồ, Liêu Giang Vũ càng dán sát hơn.
Số điện thoại quả nhiên vẫn còn đang sử dụng, bởi vì vừa chuyển, chỉ lát sau đã có người nghe.
“Alo?”
Tư Đồ sửng sốt, không nói gì liền cúp điện thoại.
“Sao vậy, sao không nói gì hết?” Liêu Giang Vũ khó hiểu hỏi.
Lâm Diêu ở bên cạnh thở dài, “Đối phương là người anh biết phải không?”
“Đâu chỉ quen, mà còn là oan gia ngõ hẹp.”
“Bà nội cha cậu, bớt thừa nước đục thả câu đi, là ai?”
“Hai người đều biết, Tả Khôn.”
“Má, lại là cái thằng người Pháp đó!”
Lúc Liêu Giang Vũ kinh ngạc, hắn không nhìn thấy nụ cười có chút hưng phấn của Lâm Diêu.
Rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ, hai người tìm một quán cà phê, bàn bước tiếp theo.
Tư Đồ nói thẳng giả thiết của mình, hắn cho rằng, Chu Tri Nhiên gặp phải vụ mất nội tạng nhất định có liên quan tới tổ chức, sau khi hắn tra được Hàn Vân, liền dừng tất cả các cuộc điều tra khác lại, tự thân xuất chinh âm thầm điều tra.

Mà Hàn Vân bởi vì lần tự sát do thất tình, bị cha mẹ bắt ra nước ngoài, liền nằm ngoài tầm tay với của hắn.

Thế nhưng Chu Tri Nhiên làm thế nào quen biết Tả Khôn, Tư Đồ vẫn bảo lưu chờ kết quả điều tra.

Mà sau khi Hàn Vân ra nước ngoài, Tả Khôn liền phụ trách việc âm thầm giám sát điều tra.
Bởi vậy, cũng có thể suy xét, Tả Khôn không phải người của tổ chức.
Lâm Diêu đặt ly cà phê xuống, hắn có vài chỗ không đồng ý với giả thiết của Tư Đồ.
“Đầu tiên, tôi cũng cho rằng vụ mất nội tạng có liên quan tới tổ chức, Hàn Vân cũng nhất định có dính dáng tới.

Nhưng mà, Tả Khôn ở Pháp là một nhân vật lợi hại, hắn muốn điều tra Hàn Vân là dễ như trở bàn tay, mà Hàn Vân nhập cư trái phép về nước, hắn có thể báo cho Chu Tri Nhiên biết đúng không?”
“Tuyệt đối có khả năng này.”
“Được, chúng ta bắt đầu nghĩ từ điểm này.

Như vậy, Chu Tri Nhiên đã sớm ở trong nước chờ Hàn Vân trở về, tôi làm một giả thiết.

Giả thiết sau khi Hàn Vân về nước, vẫn lén hành động, không biết Chu Tri Nhiên theo phía sau.

Vậy lúc Hàn Vân vào nhà cũ, Chu Tri Nhiên nhất định đã chuẩn bị bắt con cá lớn.

Nhưng Hàn Vân lại mất tích ở nhà cũ, mà nhà cũ của Đồng gia là nơi không dễ vào, lúc đó Chu Tri Nhiên hết đường xoay sở.
Nhưng mà cơ hội tìm đến hắn, lời mời của Đồng Nhã đã giúp Chu Tri Nhiên, cho nên hắn mới đồng ý đến đó cùng Đồng Nhã.

Nhưng mà, Chu Tri Nhiên nhất định nhờ mối quan hệ nào đó mà biết cơ quan của nhà cũ, vào ban đêm đã một mình đến đó thăm dò.”
“Không, suy đoán của em có một điểm mù.” Tư Đồ đưa ra ý kiến.
“Nghe tôi nói hết đã.

Tả Khôn đã đến đây từ đầu năm, hắn nhất định đang cùng Chu Tri Nhiên truy tìm tung tích của Hàn Vân, mà Chu Tri Nhiên cùng Đồng Nhã đến nhà cũ, hắn nhất định nói với Tả Khôn.

Tôi nghĩ, nguyên nhân Tả Khôn đến nhà cũ là để tìm tung tích của Chu Tri Nhiên.”
“Tiểu Diêu, em không hiểu ý anh.

Điểm mù mà anh nói cũng không phải nằm ở Tả Khôn.
Chu Tri Nhiên có thể biết Hàn Vân mất tích ở nhà cũ, nhưng hắn tuyệt đối không thể biết tầng hầm và cơ quan nằm ở đâu.

Nghĩ lại, trên điện thoại tìm thấy dưới tầng hầm có dính xà phòng, điều này nói rõ hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi xuống đó.

Trong điện thoại có nhật ký gọi cho anh, chúng ta khoan bàn tới việc hắn làm cách nào biết số của anh, nói về hắn và Tả Khôn trước đi.

Nếu hắn và Tả Khôn liên kết, lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên hắn muốn liên lạc nhất định là đồng bọn, Tả Khôn.

Mà tại sao hắn không gọi cho Tả Khôn, có lẽ chỉ có một khả năng, người làm hắn mất tích chính là Tả Khôn!”
“Tư Đồ, anh lại mâu thuẫn rồi.

Anh mới vừa nói Tả Khôn không phải người của tổ chức, sao bây giờ lại lật lọng nói Chu Tri Nhiên mất tích có liên quan tới hắn?”
“Cục cưng, ai có thể kết luận, người khiến Chu Tri Nhiên mất tích là người của tổ chức?”
Lâm Diêu sửng sốt, lập tức buồn phiền, tại sao suy nghĩ của mình không đuổi kịp hắn.
“Ý của anh là, Chu Tri Nhiên mất tích không phải do tổ chức?”
“Anh chỉ có thể nói đây là giả thiết.

Còn nữa, cho dù Chu Tri Nhiên mất tích không phải do Tả Khôn trực tiếp tạo thành, cũng nhất định có liên quan tới hắn, nếu không, hắn sẽ không nghĩ đủ mọi cách để trà trộn vào nhà cũ.

Manh mối của chúng ta bây giờ rất ít, không biết mục đích thật sự của Tả Khôn là gì, thế nhưng chúng ta đã biết, Tả Khôn, Chu Tri Nhiên, Hàn Vân có liên quan tới nhau.”
Tư Đồ nói tới đây, Lâm Diêu đột nhiên dùng sức nắm lấy tay hắn, ánh mắt lóe sáng, “Chúng ta quên mất một người rồi!”
“Em nói Đồng Triết?”
“Không, là Đồng Nhã!”
Câu trả lời của Lâm Diêu làm Tư Đồ hơi sửng sốt.
“Em nói nghe xem.”
“Đồng Hạo nói, Chu Tri Nhiên và Đồng Nhã đã sớm quen biết, điều này lúc anh còn chưa nhận ủy thác của Đồng Triết, tại sao hắn lại nói dối? Mặc kệ Tả Khôn lấy lý do gì tiếp cận Đồng Triết, nếu Đồng Triết không nói đến bữa tiệc họp mặt bạn bè, Tả Khôn làm sao biết, làm cách nào dính vào? Đồng Hạo từng nghe thấy Đồng Triết nói chuyện với một người, cuộc đối thoại đó chứng tỏ hắn và người kia có mối quan hệ lợi và hại.


Trong vụ án này, điều gì có thể khiến Đồng Triết làm chuyện mờ ám? Chỉ có em gái hắn, Đồng Nhã, tôi đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.”
“Thế nào?”
“Sổ tay của Hàn Vân xuất hiện trong cơ quan bé dưới tầng hầm, Hàn Vân làm cách nào biết cơ quan của tầng hầm, còn làm sao biết cơ quen bé bên trong? Nếu không có người của Đồng gia chỉ điểm, sợ là sẽ không biết nhiều đến thế.

Cho nên, Hàn Vân nhất định có liên quan đến người của Đồng gia.

Đồng Triết vừa bắt đầu đã nói dối cho Đồng Nhã, mục đích thật sự của anh em nhà đó nhờ anh điều tra, chưa chắc là tìm Chu Tri Nhiên.”
“Điều này anh cũng đã sớm nghĩ đến.”
“Không, còn một điều mà anh vẫn chưa nghĩ tới.

Có lẽ ban đầu, Đồng Triết và Chu Tri Nhiên đã hợp tác, Hàn Vân nhất định không chỉ vào nhà cũ một lần, Đồng Triết tất nhiên sẽ đứng ngồi không yên.

Mà trong lúc điều tra Hàn Vân, Đồng Triết phát hiện trong Đồng gia có người giao thiệp với Hàn Vân, theo sát đến nhà cũ thì Hàn Vân mất tích…”
“Nếu dựa theo suy luận của em, vậy sẽ phá vỡ tất cả.

Đầu tiên, lúc Đồng Nhã và Chu Tri Nhiên đến nhà cũ, cũng không bàn chuyện chia tay mà đi tìm Hàn Vân.

Nhưng tại sao lúc Chu Tri Nhiên mất tích, cô ta lại không biết?”
“Cục cưng, ai có thể xác định tối hôm đó Đồng Nhã có đến nhà cũ với Chu Tri Nhiên?” Lâm Diêu khá hứng thú nhìn cái người mới nghe hắn nói đã hưng phấn vô cùng.
Người này đúng là yêu tinh hại người, bản thân rõ ràng đã thương tới mức không kiềm chế được, nhưng lại còn muốn mình lún sâu thêm.
“Anh hiểu, Chu Tri Nhiên là một mình đến nhà cũ điều tra rồi mất tích, mà anh em Đồng gia lại cố kỵ người giao thiệp với Hàn Vân, không dám đứng thẳng ra.

Cho nên mới viện cớ thoái thác.”
“Suy luận của tôi phải có hai tiền đề này mới đứng vững được.

Thứ nhất, Đồng Triết rốt cuộc làm cách nào biết người này? Thứ hai, trước ngày Đồng Nhã và Chu Tri Nhiên đến nhà cũ, đều nói với người nhà hai bên, bọn họ làm vậy là vì cái gì?”
“Cái này dễ thôi, đi hỏi Trương Ny là rõ.

Nếu suy đoán của em là sự thật, vậy thì có hai nghi vấn to nhất, thứ nhất, tại sao trong điện thoại của Chu Tri Nhiên chỉ có cuộc gọi cho anh, thứ hai, tại sao trên điện thoại có dính xà phòng?”
“Tốt nhất là bảo Trương Ny ra ngoài với chúng ta, trong nhà cũ có Đồng Nhã, chúng ta không tiện nói chuyện.

Nếu chúng ta suy luận đúng.

Vậy anh em Đồng gia, Tả Khôn, Chu Tri Nhiên, bốn người này từ đầu đã leo chung một thuyền.

Mẹ nó, chúng ta không phải bị chơi chứ?”
Tư Đồ cười haha, lén nắm tay Lâm Diêu, “Không sao, ông xã sẽ giúp em lấy lại công bằng.”
Mỉm cười trừng hắn, Lâm Diêu gọi phục vụ tính tiền.
Gọi điện kêu Trương Ny ra ngoài rất ổn thỏa, một tiếng sau, ba người gặp nhau tại một quán ăn nhỏ gần vùng ngoại thành.
Trương Ny mặc áo lông màu xanh dương, quần jean trắng, trên đầu còn đội nón len màu trắng dễ thương, nhìn cô như vậy giống như thổi gió xuân ấm áp đến mùa đông giá lạnh.
“Không tệ, hôm nay trông xinh hơn rồi này.” Tư Đồ đối với Trương Ny có chút tình thương như em gái.
“Vậy hả, hôm nay tôi là khoái khẩu mát rượi đó nhá ~”
Đây là ví dụ gì vậy? Lâm Diêu cười cười, bảo cô ngồi xuống.
Trương Ny mở to mắt trông rất hưng phấn, hai chàng trai anh tuấn ngồi đối diện, có chút nhức đầu nhìn cô hỏi, “Hưng phấn cái gì?”
“Tôi có cảm giác như bí mật bàn bạc với KGB vậy, nếu hai người mặc áo bành tô rồi dựng cổ áo lên, đội mũ che nửa mặt là số dzách luôn, tôi đảm bảo!”
(*) KGB (chuyển tự của КГБ) là tên viết tắt trong tiếng Nga của Комите́т госуда́рственной безопа́сности (Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti), nghĩa đen là “Ủy ban An ninh Quốc gia”, là cơ quan mật vụ ở trong cũng như ngoài nước.
Cô bé này, lại nói năng lộn xộn rồi, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ đánh một cái lên đầu Trương Ny, rất bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nói chuyện nghiêm túc đi.

Trương Ny, trước đây tại sao cô lại muốn giới thiệu Tư Đồ với anh em Đồng gia?”
“Không phải tôi giới thiệu.”
“Cái gì?”
“Nói cặn kẽ ra thì không phải ‘giới thiệu’.


Tôi và Đồng Nhã là bạn thân, nó cũng biết tôi vẫn luôn tìm anh mình, sau chuyện ở hồ Cầm Tâm, tôi gặp nó, nói toàn bộ mọi chuyện cho nó nghe, từ đó nó biết anh và Tư Đồ.

Rồi trước vụ này, nó đột nhiên gọi điện cho tôi kêu trong nhà có chuyện, bảo tôi cho số điện thoại của hai anh.”
“Vậy có phải như bọn họ nói, ban đầu là muốn tìm Tiểu Diêu giúp một tay?”
“Đó là tôi đề nghị, vì tôi thích Lâm Diêu mà.”
“Hừ, ở trước mặt tôi mà cũng rất thẳng thắn ha.” Tư Đồ cũng không hề ghét cô.
“Tất nhiên rồi.

Có thích cũng vô dụng, anh đã cướp người ta đi từ sớm, tôi chỉ có thể buông tha một chàng trai tốt, nhận hai người làm bạn thôi.”
“Tiểu Ny, trước đây có bao giờ nghe Đồng Nhã nhắc tới Chu Tri Nhiên không?”
“Không có, lúc nó nói trong nhà có chuyện tôi mới biết tới hắn.”
“Cô ta với ông chủ của cô kết hôn là thế nào?”
“Rất đơn giản.

Ba năm trước, tôi từng đi quay một bộ phim truyền hình dài 40 tập, lúc đó Khúc Khúc sinh con nên nghỉ phép, tôi tìm Đồng Nhã đi theo giúp tôi.

Ông chủ của tôi bình thường rất hay tới tham ban, bọn họ vì thế mà quen biết, rồi cũng liền dụ dỗ nhau luôn.

Nhưng mà, ông cụ bên Đồng gia rất ghét nghệ sĩ, nghiêm lệnh cấm Đồng Nhã giao du với ông chủ của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Haha, Đồng Nhã là một đứa rất bướng bỉnh, mới hôm trước bị người nhà mắng xong, hôm sau nó đã bắt ông chủ tôi đi đăng ký kết hôn.”
“Rất giống em.” Tư Đồ trêu ghẹo người yêu.
“Bộ tôi manh động vậy sao?”
“Lúc đó tôi cũng thấy nó quá xúc động, nhưng mà, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Bọn họ cũng không nói chuyện lâu lắm, Lâm Diêu đang nghĩ bước tiếp theo phải làm sao, Đàm Ninh lại gọi điện thoại tới.
“Có kết quả rồi, mấy cái ly cậu đưa tới, đều có dấu vân tay của chú Lương và thím Vương, mặc khác, trên cái ly có kí tự ‘S’ có dấu vân tay của Mã Hải Ba và Trương Ny.”
“Ok, bên tôi còn phải điều tra thêm, lát nữa gọi lại cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, trong ánh mắt Lâm Diêu lóe lên vẻ cơ trí.
“Sao thế?” Tư Đồ hỏi.
“Trương Ny, cô có thể về trước không?” Phải để Trương Ny đi trước mới được.
Trương Ny chu mỏ không hài lòng, “Đúng là, xài xong liền đuổi, hai người thiếu tôi một bữa đó!”
“Rồi rồi rồi, chờ vụ án kết thúc, muốn ăn cái gì cũng cho ăn hết.” Tư Đồ đứng dậy, tiễn cô ra về.
Quay lại bên cạnh Lâm Diêu, Tư Đồ còn chưa mở miệng đã nghe Lâm Diêu nói, “Tư Đồ, anh cũng biết vào đêm xảy ra vụ án, Mã Hải Ba từng rót cho Trương Ny một ly nước, hôm nay tra xét mấy cái ly ở trong bếp, không hề thấy một dấu vân tay nào.”
“Một dấu cũng không có? Không đúng, chí ít phải có dấu của người rửa ly chứ.”
“Đúng vậy, nhưng trên thực tế chẳng có một dấu nào.

Tôi đã hỏi thím Vương, thím và chú Lương cũng không rửa ly, tôi lại nảy ra một suy nghĩ, lấy toàn bộ ly từ phòng mỗi người, vẽ ký hiệu lên.

Tư Đồ, cái ly có kí tự S trong phòng anh, có dấu vân tay của Mã Hải Ba và Trương Ny.”
Tư Đồ lập tức lấy giấy bút ra, vẽ một bức tranh, “Bên trái phòng anh là phòng của Đồng Hạo, bên phải là phòng trống, đối diện là phòng em, bên phải phòng em là phòng trống, bên trái là phòng Mã Hải Ba… Sau khi Trương Ny uống nước xong, thím Vương mang ly vào nhà bếp… Em không hỏi chuyện sau đó à?”
“Lúc đó tôi chỉ để ý mấy cái ly, quên mất.”
“Kì lạ, tại sao cái ly mà Trương Ny và Mã Hải Ba cầm lại ở trong phòng anh?”
Cuộc thảo luận bọn họ còn chưa bắt đầu, Lâm Diêu chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi Tư Đồ.
“Là Diệp Từ?”
“Là Đông Minh.”
“Tổ trưởng?”
“Alo… Hả? Chúng tôi còn đang ở ngoài, các anh mấy giờ thì đến… được, chúng tôi lập tức về ngay.”
“Sao vậy?” Phát giác sắc mặt của Tư Đồ thay đổi, Lâm Diêu có chút gấp gáp.
“Mau trở về, Đồng Hạo bị trúng độc, Đồng Nhã báo cảnh sát, Đông Minh bọn họ đang trên đường đến.”
Lâm Diêu không kịp nghĩ nhiều, lấy tiền để trên bàn trả tiền ăn, cùng Tư Đồ vội vàng đi về.
Hết chương 16.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương