Tarot Lá Bài Để Ngỏ
-
Chương 39: Đỉnh sức mạnh(4)
Kỳ Vân ngâm mình trong nước, màng nhĩ lùng bùng mớ âm thanh chuyển động rất khẽ, cái gì đang chuyển động, đối với cô ta chẳng quan trọng, điều quan trọng là tư duy có thể tạm thời trôi nổi bồng bềnh. Sự “yên tĩnh” hiếm hoi này, khiến cô ta tự dưng nhớ đến tháng ngày ở Bách Lạc Môn trước đây, vì cô ta không làm sao học được điệu foxtrot, tiếng Thượng Hải cũng nói lắp ba lắp bắp, nên thường bị chị Yến phạt treo niêu, có lần còn kéo dài suốt nửa tháng. Vì thế, cô ta hiểu rõ cảm giác đói bụng hơn tất thảy các gái bao khác, nhưng dù vậy, cô ta vẫn ở đó tròn một năm.
Nguyên nhân ngọn nguồn, không phải Kỳ Vân không rõ, chỉ là không dám nghĩ đến tận cùng, nếu muốn đào sâu xuống cũng chỉ có thể đào ra ba chữ - Hình Chí Cương.
Không hiểu sao, cô ta lúc nào cũng canh cánh về người đàn ông này. Gã không phải kiểu đàn ông vạn người mê, quá lạnh lùng, quá ngạo mạn, cũng quá ngu ngốc. Có những người đàn ông, bề ngoài giống như lang sói, nhưng bản chất thực ra lại rất yếu đuối, thiếu chủ kiến, chỉ có thể ngấm ngầm tìm một chỗ dựa dẫm. Kỳ Vân trước kia luôn ảo tưởng mình có thể là chỗ dựa dẫm ấy, cho đến khi phát hiện Tần Á Triết hoàn toàn không hứng thú với cô ta mà lại nhắm trúng Bươm Bướm Nhỏ, lúc đấy cô ta mới triệt để tuyệt vọng. Thực tế, trước khi ra mắt Tần Á Triết, cô ta đã dày công chuẩn bị đằng đẵng hai tháng trời, ông ta thích phụ nữ mặc loại trang phục gì, trang điểm thế nào, sửa lông mày ra sao mới khiến ông ta vừa mắt, chuốc rượu gì thì ông ta say, ông ta rốt cuộc thích phụ nữ uống được rượu hay kiểu chỉ một chén là gục. Từng li từng tí đều tính toán đâu vào đấy, vốn ngỡ rằng có thể một đòn trúng đích, nào ngờ ông ta chẳng buồn đếm xỉa đến hình tượng hoàn hảo của cô ta, mà chỉ mải dõi mắt về phía Bươm Bướm Nhỏ bấy giờ đang đứng bên mép sàn nhảy lén lút cởi một bên giày cao gót cho đỡ đau chân. Về sau, cô ta cuối cùng đã hiểu ra một đạo lý, đó là đàn ông thích kiểu đàn bà nào, thực ra hoàn toàn không có quy luật cụ thể.
Khi rời khỏi Bách Lạc Môn, tình trạng Kỳ Vân khá thảm hại, đến một người chị em đưa tiễn cũng không có, trong phong thư Hình Chí Cương nhờ chị Yến đưa cho cô ta, chỉ có độc mấy tờ tiền giấy, biểu thị sức nặng của cô ta trong trái tim gã. Vì vậy về sau cô ta nghiến răng nghiến lợi, thề phải nổi trội hơn người, trèo được đến địa vị hiện nay trong giới điện ảnh cũng là vì uất ức, ảo tưởng Hình Chí Cương trông thấy cô ta xinh đẹp quyến rũ, rực rỡ chói lọi trên màn ảnh, sẽ nảy sinh thứ cảm xúc phức tạp nào đó.
Phụ nữ phần lớn đều phải dựa vào những điều này để tự an ủi bản thân, mới có thể sống thanh thản được.
Nước trong bồn tắm đã bắt đầu nguội, cô ta trồi lên mặt nước hít vào một hơi, rồi mở vòi xả thêm nước nóng vào, cơ thể tức thì ấm lại, các khớp xương dãn ra, mọi mệt mỏi tức thì tiêu tan. Nhưng sợi dây căng cứng từ trong sâu thẳm nọ thì vẫn đang rên xiết, nhắc nhở cô ta còn màn khói mù nào đó đang kè kè như hình với bóng, cần phải tìm một “mảnh khăn” lau sạch chúng đi, giống như Hình Chí Cương vì sinh cơ, có thể xóa sổ người tình khăng khít nhất khỏi cõi đời này.
Cô ta nhớ đến Thượng Quan Giác Nhi, một người đàn bà đáng thương, nhưng lúc sinh tiền cũng đầy thủ đoạn. Kỳ Vân mỗi lần nghĩ đến chuyện bọn họ từng trải qua, đều hận không thể cắt phăng những vết nhơ đó khỏi cơ thể mình.
Đường Huy...
Cô ta cảm thấy tay phóng viên này có đường nét khuôn mặt rất giống Hình Chí Cương, chỉ là cương nghị hơn, sáng sủa hơn một chút, giống như rắc bột vàng lên, nhưng cô ta vẫn mê mệt vẻ yếu ớt và ấu trĩ của Hình Chí Cương hơn. Có người từng nói với cô ta: “Đàn ông bề ngoài càng mạnh mẽ, khi làm việc lại thường phạm phải những sai lầm ngu ngốc, phải biết nâng niu, bởi bọn họ có tính dựa dẫm rất cao.”
Chỉ đáng tiếc, Hình Chí Cương chưa từng dựa dẫm vào cô ta. Cho đến cách đây một tuần, vú nuôi của cô ta nửa đêm ra vườn sau cắt lá anh túc nhai chữa đau dạ dày, bắt gặp gã co ro dưới chân tường, mặt mày hoảng hốt.
“Chỉ có em mới cứu được anh thôi.”
Cô ta có thể nhìn ra trong ánh mắt cầu khẩn của gã ẩn giấu vẻ hả hê chẳng lấy gì làm thông minh, lòng thầm thấy buồn bực: thì ra gã vẫn luôn biết tỏng tâm tư cô ta! Cũng bởi vậy, hành động cứu giúp của cô ta còn mang ít nhiều tâm lý báo thù.
Đứng dậy khỏi bồn tắm, cơ thể bỗng lạnh toát, cô ta vội vớ lấy tấm khăn bông mềm màu nâu che trước ngực. Chốt cửa dường như rung lên mấy cái, cô ta tức tốc kéo rèm tắm lại, một tay xọc xuống bên dưới chiếc áo choàng tắm, giữ nguyên tư thế đứng thả lỏng, tựa hồ không hề phòng bị, nhưng thực ra đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
“Em sợ à?” Hình Chí Cương đóng cửa lại, nếp nhăn trên trán có vẻ rất ngây thơ.
Cô ta đành ôm lấy chiếc áo choàng tắm, cùng cả khẩu súng lục bọc trong đó, thản nhiên quay đi mặc áo vào, đồng thời thả khẩu súng vào túi áo, làm bên túi đó trĩu xuống hơi không cân xứng.
“Bao giờ thì có thể rời khỏi Thượng Hải?”
Gã hỏi rất không đúng lúc, khiến cô ta càng cho rằng những gì mình làm thật uổng công, nhưng vẫn cố kìm nén, cấm cảu đáp: “Có hai đường, một là đi đường thủy đến Phúc Kiến hoặc Quảng Châu, hai là ngồi tàu hỏa đi Bắc Kinh, anh tự chọn đi. Có điều người của Hồng Bang đang tìm anh ở khắp nơi, e rằng có muốn đi cũng phải đợi khi gió lặng cái đã.”
“Lão họ Tần kia còn chưa tìm được thứ lão muốn, thì gió vĩnh viễn chẳng bao giờ lặng nổi.” Giọng điệu gã có chút âu lo, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng này vẫn để lộ vẻ gợi cảm.
Cô ta đành cười khổ: “Vậy anh còn có thể thế nào? Bước ra khỏi cửa nhà này e là cũng gần cửa tử lắm đấy.”
Gã nhìn cô ta, im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên thốt ra những lời khiến cô ta sững sờ: “Nhưng không ra khỏi cửa nhà này, e là anh sớm muộn gì cũng chết.”
Câu nói ấy giống như điểm trúng yếu huyệt của Kỳ Vân, cô ta bất giác đút tay vào túi áo, nắm chặt khẩu súng trong đó.
Gã bước tới trước mặt cô ta. Ở khoảng cách gần gũi này, cô ta có thể nhìn rõ râu mọc tua tủa như cỏ dại trên cằm gã, hơi rượu cũng nhè nhẹ xộc vào khoang mũi, quyện cùng hương thơm nồng nàn của xà phòng đàn hương còn vương trên da thịt cô ta.
Cô ta bất ngờ hôn lên môi gã, giống như tìm kiếm, lại giống như kháng cự. Gã thuận tay lột phăng lớp áo choàng của cô ta, bóp một bên nụ hoa.
Cô ta nghe tiếng khẩu súng của mình rơi xuống nền nhà lát gạch men...
Ngải Mi giặt xong chiếc áo sơ mi cuối cùng trong tủ quần áo của Stephen đã mệt bở hơi tai, bụng cô ta ê ẩm, trong dạ dày giống như có con sâu róm đang ngọ nguậy. Khi Stephen xuất hiện trở lại trước mặt cô ta, bộ dạng có vẻ rất nhẹ nhõm, như thể chưa từng mắc lỗi. Cô ta ngỡ ngàng, nhưng vẫn phơi từng chiếc áo sơ mi ra nắng với vẻ mặt đờ đẫn.
“Nghe nói em đến chỗ khác tìm anh?” Khi tức giận Stephen vẫn giữ nguyên lối nói chuyện nhã nhặn, đây là điểm đáng sợ nhất ở ông ta.
Ngón tay cô ta phù lên như củ cà rốt, từ lâu mẹ đã bắt cô ta nghỉ làm, trên thực tế cô ta cũng đã nghỉ, nhưng vẫn ngày ngày vờ đi làm để đến chỗ ông ta làm mấy việc vặt không cần thiết.
“Em không biết anh đi đâu, nên mới tìm khắp nơi.”
“Sao em tìm được tới chỗ đó?” Giọng ông ta nghe dịu dàng tình cảm, song cô ta lại thấy rợn sống lưng, nên giả vờ không nghe thấy.
“Có phải nhìn thấy địa chỉ trên vỏ bao diêm kia không?”
Cô ta buộc phải gật đầu.
“Em gặp cô ấy rồi?” Giọng ông ta càng lúc càng mềm mỏng, hoàn toàn không giống đang chất vấn.
“Gặp rồi, nhưng... chắc là do em nghĩ nhiều quá thôi.” Cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bê chậu đồ giặt lên, vừa quay người lại đã cảm nhận được hơi ấm cơ thể ông ta, lồng ngực nóng hổi, mang theo mùi hương thoang thoảng của nước cạo râu.
Ông ta thơm nhẹ lên má cô ta, rồi mới buông tay ra. Cô ta không khỏi lấy làm ủ rũ, vì đây là hành động thân mật nhất của hai người dạo gần đây, từ sau khi cô ta bám theo Stephen tới câu lạc bộ nọ và bắt gặp Jenny, đã rất lâu rồi ông ta không hề vượt qua giới hạn với cô ta.
“Ồ?” Ông ta hơi nhướng một bên lông mày, cười bảo, “Sao đã nhận ra là mình đa nghi nhanh thế? Phụ nữ khi yêu đều rất mù quáng cơ mà.”
“Có mù quáng đến mấy thì có những chuyện cũng không thể không để ý đến.” Ngải Mi trả lời ông ta bằng tiếng Anh.
“Vậy thì...” Ông ta xoay vai cô ta lại, để vòng tay mình ôm lấy cô ta từ phía sau, thì thầm vào tai cô ta, “Em phải giúp anh để ý thêm vài chuyện.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như lão người Pháp kia.”
Cô ta bỗng nhớ đến khuôn mặt béo núc ních khôi hài của Erie, cơ thể đang căng cứng tức thì thả lỏng đôi chút: “Lão già đó chẳng có gì khó đối phó, nếu lão ta có cách rờ tới em, vậy thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi.”
Stephen bật cười, khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân, ông ta có thể cười cợt sự ngây thơ của Ngải Mi, nhưng cũng lại thích chính sự ngây thơ ấy. Đàn bà ngây ngô vô tri, thường sẽ trở nên dũng cảm, thứ ông ta cần chính là một người đàn bà dũng cảm lại không quá thông minh, có thể hiến dâng cho ông ta tất cả.
Khi Erie tìm gặp Ngải Mi, cô ta đang ngồi thần người trong nhà hàng Lựu Đỏ, ông ra sức làm cho lần điều tra này giống như một cuộc gặp ngẫu nhiên. Thú vị ở chỗ, cô gái này dương như không hề phát giác ra việc mình đang bị nhìn chằm chằm, vẫn ngồi đó uống một tách trà đen, cô ta gọi một chiếc bánh tart việt quất và một cốc sữa, một đĩa khoai tây chiên thái mỏng, rõ ràng ăn rất ngon miệng, gọi một lượt không ít món. Dù được giấu dưới lớp quần yếm nhung tằm rộng rãi, nhưng cái bụng lùm lùm cùng bầu ngực căng tròn vẫn vô cùng hút mắt.
“Cô gái, có lẽ cô không biết tôi, nhưng...”
“Tôi biết ông.” Nụ cười của Ngải Mi ngọt lịm như ô mai, “Trước kia ông thường đến đây ăn trưa, thích dùng thịt lưng bò cùng rượu Geneva.”
Erie vân vê hàng ria với vẻ hơi bối rối: “Phải, tiếc là giờ nhà hàng đã đổi chủ, hương vị cũng thay đổi, nên tôi...” Ông trưng ra vẻ mặt đau khổ.
“Ông vẫn đang điều tra vụ án cô nàng ngoại quốc kia ư?”
“Phải, nghe cô Đỗ nói, trước kia cô từng gặp Jenny?” Erie lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cô ta cúi đầu im lặng, tỏ ý thừa nhận.
“Vậy cô đã từng gặp người này chưa?” Erie đưa một tấm ảnh tới trước mặt cô ra. Người phụ nữ trong ảnh mày ngài mắt phượng, nhìn từ nét mặt có vẻ chất phác, tuy xinh xắn, nhưng cũng chỉ dừng ở xinh, có điều chấm nốt ruồi giọt lệ dưới đuôi mắt kia khiến cô ta rúng động. Cô ta tất nhiên đã từng gặp người này, đêm khuya, tại một gian trong khu nhà trọ tập thể màu xám xanh, cô nàng hơi tựa vào đầu giường, cổ áo ngủ trắng thêu viền hoa nâng đỡ một khuôn mặt tĩnh lặng khoan thai, tươi tắn rạng rỡ hơn người trong ảnh nhiều.
“Gặp rồi.” Cô ta gật đầu thừa nhận, trực giác mách bảo nếu khăng khăng phủ nhận, nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấy, chẳng thà biết điều một chút.
“Gặp ở đâu?” Erie quả nhiên mắc câu, để lộ ánh mắt hau háu.
“Gặp ở đây, cô ấy tới dùng bữa một lần, do tôi phục vụ.”
“Đến dùng bữa một lần mà cô cũng nhớ được rõ vậy?”
“Vì tôi còn từng trông thấy trên tạp chí nữa, á khôi một của cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải còn gì. Gặp người thật ngoài đời thấy hơi giống, nhưng tôi lại không dám khẳng định, nên còn cá cược với mấy nhân viên phục vụ khác, từ trước kia tôi đã biết cô ấy rồi.” Giọng điệu cô ta trước sau vẫn rất ngây thơ.
“Cô ấy đến đây khi nào? Đến một mình sao?” Erie mừng húm như túm được một tia hy vọng.
Ngải Mi tiếp tục đóng kịch, ngoẹo đầu chu môi nghĩ ngợi hồi lâu mới lẩm bẩm: “Độ hai tháng trước, hình như tới cùng một người đàn ông, người đàn ông đó dáng vẻ thế nào tôi không nhìn kỹ, chỉ nhớ mặc vest màu xanh sẫm, đeo kính thì phải, trông rất oách, chắc cũng là người có tiền.”
Erie nhanh tay đặt tờ tiền lên mặt bàn, bật ngón tay ra hiệu cho phục vụ, rồi đứng dậy cười nói: “Cô Ngải, rất vui được nói chuyện với cô, tôi có việc đi trước.”
“Ông đã đi vội thế ư? Còn chưa nếm thử miếng bánh tart này nữa, đây là món duy nhất còn có thể ăn được ở đây hiện giờ đấy.”
“Tôi có nên tin tưởng vào lời giới thiệu của một cô gái xinh đẹp như cô không nhỉ?” Erie bĩu môi, cười nói, “Cô bịa chuyện giống thật quá, có điều vẫn cần luyện tập thêm. Nên biết rằng, một khi đã không nhớ ngoại hình của một người, thì cũng nhất định không thể nhớ ra quần áo người đó mặc có màu gì, hay người đó có đeo kính không, huống hồ còn là thứ trang phục hết sức phổ thông như thế.”
Dứt lời, Erie bèn di chuyển cặp mông núc ních rời khỏi nhà hàng, để lại Ngải Mi nghẹn họng nhìn theo trân trối.
Nguyên nhân ngọn nguồn, không phải Kỳ Vân không rõ, chỉ là không dám nghĩ đến tận cùng, nếu muốn đào sâu xuống cũng chỉ có thể đào ra ba chữ - Hình Chí Cương.
Không hiểu sao, cô ta lúc nào cũng canh cánh về người đàn ông này. Gã không phải kiểu đàn ông vạn người mê, quá lạnh lùng, quá ngạo mạn, cũng quá ngu ngốc. Có những người đàn ông, bề ngoài giống như lang sói, nhưng bản chất thực ra lại rất yếu đuối, thiếu chủ kiến, chỉ có thể ngấm ngầm tìm một chỗ dựa dẫm. Kỳ Vân trước kia luôn ảo tưởng mình có thể là chỗ dựa dẫm ấy, cho đến khi phát hiện Tần Á Triết hoàn toàn không hứng thú với cô ta mà lại nhắm trúng Bươm Bướm Nhỏ, lúc đấy cô ta mới triệt để tuyệt vọng. Thực tế, trước khi ra mắt Tần Á Triết, cô ta đã dày công chuẩn bị đằng đẵng hai tháng trời, ông ta thích phụ nữ mặc loại trang phục gì, trang điểm thế nào, sửa lông mày ra sao mới khiến ông ta vừa mắt, chuốc rượu gì thì ông ta say, ông ta rốt cuộc thích phụ nữ uống được rượu hay kiểu chỉ một chén là gục. Từng li từng tí đều tính toán đâu vào đấy, vốn ngỡ rằng có thể một đòn trúng đích, nào ngờ ông ta chẳng buồn đếm xỉa đến hình tượng hoàn hảo của cô ta, mà chỉ mải dõi mắt về phía Bươm Bướm Nhỏ bấy giờ đang đứng bên mép sàn nhảy lén lút cởi một bên giày cao gót cho đỡ đau chân. Về sau, cô ta cuối cùng đã hiểu ra một đạo lý, đó là đàn ông thích kiểu đàn bà nào, thực ra hoàn toàn không có quy luật cụ thể.
Khi rời khỏi Bách Lạc Môn, tình trạng Kỳ Vân khá thảm hại, đến một người chị em đưa tiễn cũng không có, trong phong thư Hình Chí Cương nhờ chị Yến đưa cho cô ta, chỉ có độc mấy tờ tiền giấy, biểu thị sức nặng của cô ta trong trái tim gã. Vì vậy về sau cô ta nghiến răng nghiến lợi, thề phải nổi trội hơn người, trèo được đến địa vị hiện nay trong giới điện ảnh cũng là vì uất ức, ảo tưởng Hình Chí Cương trông thấy cô ta xinh đẹp quyến rũ, rực rỡ chói lọi trên màn ảnh, sẽ nảy sinh thứ cảm xúc phức tạp nào đó.
Phụ nữ phần lớn đều phải dựa vào những điều này để tự an ủi bản thân, mới có thể sống thanh thản được.
Nước trong bồn tắm đã bắt đầu nguội, cô ta trồi lên mặt nước hít vào một hơi, rồi mở vòi xả thêm nước nóng vào, cơ thể tức thì ấm lại, các khớp xương dãn ra, mọi mệt mỏi tức thì tiêu tan. Nhưng sợi dây căng cứng từ trong sâu thẳm nọ thì vẫn đang rên xiết, nhắc nhở cô ta còn màn khói mù nào đó đang kè kè như hình với bóng, cần phải tìm một “mảnh khăn” lau sạch chúng đi, giống như Hình Chí Cương vì sinh cơ, có thể xóa sổ người tình khăng khít nhất khỏi cõi đời này.
Cô ta nhớ đến Thượng Quan Giác Nhi, một người đàn bà đáng thương, nhưng lúc sinh tiền cũng đầy thủ đoạn. Kỳ Vân mỗi lần nghĩ đến chuyện bọn họ từng trải qua, đều hận không thể cắt phăng những vết nhơ đó khỏi cơ thể mình.
Đường Huy...
Cô ta cảm thấy tay phóng viên này có đường nét khuôn mặt rất giống Hình Chí Cương, chỉ là cương nghị hơn, sáng sủa hơn một chút, giống như rắc bột vàng lên, nhưng cô ta vẫn mê mệt vẻ yếu ớt và ấu trĩ của Hình Chí Cương hơn. Có người từng nói với cô ta: “Đàn ông bề ngoài càng mạnh mẽ, khi làm việc lại thường phạm phải những sai lầm ngu ngốc, phải biết nâng niu, bởi bọn họ có tính dựa dẫm rất cao.”
Chỉ đáng tiếc, Hình Chí Cương chưa từng dựa dẫm vào cô ta. Cho đến cách đây một tuần, vú nuôi của cô ta nửa đêm ra vườn sau cắt lá anh túc nhai chữa đau dạ dày, bắt gặp gã co ro dưới chân tường, mặt mày hoảng hốt.
“Chỉ có em mới cứu được anh thôi.”
Cô ta có thể nhìn ra trong ánh mắt cầu khẩn của gã ẩn giấu vẻ hả hê chẳng lấy gì làm thông minh, lòng thầm thấy buồn bực: thì ra gã vẫn luôn biết tỏng tâm tư cô ta! Cũng bởi vậy, hành động cứu giúp của cô ta còn mang ít nhiều tâm lý báo thù.
Đứng dậy khỏi bồn tắm, cơ thể bỗng lạnh toát, cô ta vội vớ lấy tấm khăn bông mềm màu nâu che trước ngực. Chốt cửa dường như rung lên mấy cái, cô ta tức tốc kéo rèm tắm lại, một tay xọc xuống bên dưới chiếc áo choàng tắm, giữ nguyên tư thế đứng thả lỏng, tựa hồ không hề phòng bị, nhưng thực ra đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.
“Em sợ à?” Hình Chí Cương đóng cửa lại, nếp nhăn trên trán có vẻ rất ngây thơ.
Cô ta đành ôm lấy chiếc áo choàng tắm, cùng cả khẩu súng lục bọc trong đó, thản nhiên quay đi mặc áo vào, đồng thời thả khẩu súng vào túi áo, làm bên túi đó trĩu xuống hơi không cân xứng.
“Bao giờ thì có thể rời khỏi Thượng Hải?”
Gã hỏi rất không đúng lúc, khiến cô ta càng cho rằng những gì mình làm thật uổng công, nhưng vẫn cố kìm nén, cấm cảu đáp: “Có hai đường, một là đi đường thủy đến Phúc Kiến hoặc Quảng Châu, hai là ngồi tàu hỏa đi Bắc Kinh, anh tự chọn đi. Có điều người của Hồng Bang đang tìm anh ở khắp nơi, e rằng có muốn đi cũng phải đợi khi gió lặng cái đã.”
“Lão họ Tần kia còn chưa tìm được thứ lão muốn, thì gió vĩnh viễn chẳng bao giờ lặng nổi.” Giọng điệu gã có chút âu lo, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng này vẫn để lộ vẻ gợi cảm.
Cô ta đành cười khổ: “Vậy anh còn có thể thế nào? Bước ra khỏi cửa nhà này e là cũng gần cửa tử lắm đấy.”
Gã nhìn cô ta, im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên thốt ra những lời khiến cô ta sững sờ: “Nhưng không ra khỏi cửa nhà này, e là anh sớm muộn gì cũng chết.”
Câu nói ấy giống như điểm trúng yếu huyệt của Kỳ Vân, cô ta bất giác đút tay vào túi áo, nắm chặt khẩu súng trong đó.
Gã bước tới trước mặt cô ta. Ở khoảng cách gần gũi này, cô ta có thể nhìn rõ râu mọc tua tủa như cỏ dại trên cằm gã, hơi rượu cũng nhè nhẹ xộc vào khoang mũi, quyện cùng hương thơm nồng nàn của xà phòng đàn hương còn vương trên da thịt cô ta.
Cô ta bất ngờ hôn lên môi gã, giống như tìm kiếm, lại giống như kháng cự. Gã thuận tay lột phăng lớp áo choàng của cô ta, bóp một bên nụ hoa.
Cô ta nghe tiếng khẩu súng của mình rơi xuống nền nhà lát gạch men...
Ngải Mi giặt xong chiếc áo sơ mi cuối cùng trong tủ quần áo của Stephen đã mệt bở hơi tai, bụng cô ta ê ẩm, trong dạ dày giống như có con sâu róm đang ngọ nguậy. Khi Stephen xuất hiện trở lại trước mặt cô ta, bộ dạng có vẻ rất nhẹ nhõm, như thể chưa từng mắc lỗi. Cô ta ngỡ ngàng, nhưng vẫn phơi từng chiếc áo sơ mi ra nắng với vẻ mặt đờ đẫn.
“Nghe nói em đến chỗ khác tìm anh?” Khi tức giận Stephen vẫn giữ nguyên lối nói chuyện nhã nhặn, đây là điểm đáng sợ nhất ở ông ta.
Ngón tay cô ta phù lên như củ cà rốt, từ lâu mẹ đã bắt cô ta nghỉ làm, trên thực tế cô ta cũng đã nghỉ, nhưng vẫn ngày ngày vờ đi làm để đến chỗ ông ta làm mấy việc vặt không cần thiết.
“Em không biết anh đi đâu, nên mới tìm khắp nơi.”
“Sao em tìm được tới chỗ đó?” Giọng ông ta nghe dịu dàng tình cảm, song cô ta lại thấy rợn sống lưng, nên giả vờ không nghe thấy.
“Có phải nhìn thấy địa chỉ trên vỏ bao diêm kia không?”
Cô ta buộc phải gật đầu.
“Em gặp cô ấy rồi?” Giọng ông ta càng lúc càng mềm mỏng, hoàn toàn không giống đang chất vấn.
“Gặp rồi, nhưng... chắc là do em nghĩ nhiều quá thôi.” Cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bê chậu đồ giặt lên, vừa quay người lại đã cảm nhận được hơi ấm cơ thể ông ta, lồng ngực nóng hổi, mang theo mùi hương thoang thoảng của nước cạo râu.
Ông ta thơm nhẹ lên má cô ta, rồi mới buông tay ra. Cô ta không khỏi lấy làm ủ rũ, vì đây là hành động thân mật nhất của hai người dạo gần đây, từ sau khi cô ta bám theo Stephen tới câu lạc bộ nọ và bắt gặp Jenny, đã rất lâu rồi ông ta không hề vượt qua giới hạn với cô ta.
“Ồ?” Ông ta hơi nhướng một bên lông mày, cười bảo, “Sao đã nhận ra là mình đa nghi nhanh thế? Phụ nữ khi yêu đều rất mù quáng cơ mà.”
“Có mù quáng đến mấy thì có những chuyện cũng không thể không để ý đến.” Ngải Mi trả lời ông ta bằng tiếng Anh.
“Vậy thì...” Ông ta xoay vai cô ta lại, để vòng tay mình ôm lấy cô ta từ phía sau, thì thầm vào tai cô ta, “Em phải giúp anh để ý thêm vài chuyện.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như lão người Pháp kia.”
Cô ta bỗng nhớ đến khuôn mặt béo núc ních khôi hài của Erie, cơ thể đang căng cứng tức thì thả lỏng đôi chút: “Lão già đó chẳng có gì khó đối phó, nếu lão ta có cách rờ tới em, vậy thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi.”
Stephen bật cười, khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân, ông ta có thể cười cợt sự ngây thơ của Ngải Mi, nhưng cũng lại thích chính sự ngây thơ ấy. Đàn bà ngây ngô vô tri, thường sẽ trở nên dũng cảm, thứ ông ta cần chính là một người đàn bà dũng cảm lại không quá thông minh, có thể hiến dâng cho ông ta tất cả.
Khi Erie tìm gặp Ngải Mi, cô ta đang ngồi thần người trong nhà hàng Lựu Đỏ, ông ra sức làm cho lần điều tra này giống như một cuộc gặp ngẫu nhiên. Thú vị ở chỗ, cô gái này dương như không hề phát giác ra việc mình đang bị nhìn chằm chằm, vẫn ngồi đó uống một tách trà đen, cô ta gọi một chiếc bánh tart việt quất và một cốc sữa, một đĩa khoai tây chiên thái mỏng, rõ ràng ăn rất ngon miệng, gọi một lượt không ít món. Dù được giấu dưới lớp quần yếm nhung tằm rộng rãi, nhưng cái bụng lùm lùm cùng bầu ngực căng tròn vẫn vô cùng hút mắt.
“Cô gái, có lẽ cô không biết tôi, nhưng...”
“Tôi biết ông.” Nụ cười của Ngải Mi ngọt lịm như ô mai, “Trước kia ông thường đến đây ăn trưa, thích dùng thịt lưng bò cùng rượu Geneva.”
Erie vân vê hàng ria với vẻ hơi bối rối: “Phải, tiếc là giờ nhà hàng đã đổi chủ, hương vị cũng thay đổi, nên tôi...” Ông trưng ra vẻ mặt đau khổ.
“Ông vẫn đang điều tra vụ án cô nàng ngoại quốc kia ư?”
“Phải, nghe cô Đỗ nói, trước kia cô từng gặp Jenny?” Erie lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cô ta cúi đầu im lặng, tỏ ý thừa nhận.
“Vậy cô đã từng gặp người này chưa?” Erie đưa một tấm ảnh tới trước mặt cô ra. Người phụ nữ trong ảnh mày ngài mắt phượng, nhìn từ nét mặt có vẻ chất phác, tuy xinh xắn, nhưng cũng chỉ dừng ở xinh, có điều chấm nốt ruồi giọt lệ dưới đuôi mắt kia khiến cô ta rúng động. Cô ta tất nhiên đã từng gặp người này, đêm khuya, tại một gian trong khu nhà trọ tập thể màu xám xanh, cô nàng hơi tựa vào đầu giường, cổ áo ngủ trắng thêu viền hoa nâng đỡ một khuôn mặt tĩnh lặng khoan thai, tươi tắn rạng rỡ hơn người trong ảnh nhiều.
“Gặp rồi.” Cô ta gật đầu thừa nhận, trực giác mách bảo nếu khăng khăng phủ nhận, nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấy, chẳng thà biết điều một chút.
“Gặp ở đâu?” Erie quả nhiên mắc câu, để lộ ánh mắt hau háu.
“Gặp ở đây, cô ấy tới dùng bữa một lần, do tôi phục vụ.”
“Đến dùng bữa một lần mà cô cũng nhớ được rõ vậy?”
“Vì tôi còn từng trông thấy trên tạp chí nữa, á khôi một của cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải còn gì. Gặp người thật ngoài đời thấy hơi giống, nhưng tôi lại không dám khẳng định, nên còn cá cược với mấy nhân viên phục vụ khác, từ trước kia tôi đã biết cô ấy rồi.” Giọng điệu cô ta trước sau vẫn rất ngây thơ.
“Cô ấy đến đây khi nào? Đến một mình sao?” Erie mừng húm như túm được một tia hy vọng.
Ngải Mi tiếp tục đóng kịch, ngoẹo đầu chu môi nghĩ ngợi hồi lâu mới lẩm bẩm: “Độ hai tháng trước, hình như tới cùng một người đàn ông, người đàn ông đó dáng vẻ thế nào tôi không nhìn kỹ, chỉ nhớ mặc vest màu xanh sẫm, đeo kính thì phải, trông rất oách, chắc cũng là người có tiền.”
Erie nhanh tay đặt tờ tiền lên mặt bàn, bật ngón tay ra hiệu cho phục vụ, rồi đứng dậy cười nói: “Cô Ngải, rất vui được nói chuyện với cô, tôi có việc đi trước.”
“Ông đã đi vội thế ư? Còn chưa nếm thử miếng bánh tart này nữa, đây là món duy nhất còn có thể ăn được ở đây hiện giờ đấy.”
“Tôi có nên tin tưởng vào lời giới thiệu của một cô gái xinh đẹp như cô không nhỉ?” Erie bĩu môi, cười nói, “Cô bịa chuyện giống thật quá, có điều vẫn cần luyện tập thêm. Nên biết rằng, một khi đã không nhớ ngoại hình của một người, thì cũng nhất định không thể nhớ ra quần áo người đó mặc có màu gì, hay người đó có đeo kính không, huống hồ còn là thứ trang phục hết sức phổ thông như thế.”
Dứt lời, Erie bèn di chuyển cặp mông núc ních rời khỏi nhà hàng, để lại Ngải Mi nghẹn họng nhìn theo trân trối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook