Tarot Lá Bài Để Ngỏ
-
Chương 28: Hai bóng hồng trên tháp (7)
"Đĩ điếm! Lũ đĩ điếm đều đáng chết!"
Khóe mắt Tần Á Triết đóng băng lạnh ngắt, khiến Tất Tiểu Thanh cuống cả lên, cô ta biết mình có trốn đằng trời cũng không thoát nổi kiếp nạn này, đành ra sức nhấn mạnh: "Em... quả thật không biết..."
Lúc tỉnh lại ngoài ngoại thành, câu đầu tiên cô ta mở miệng thốt lên cũng là: "Em thật sự không biết mà!" Thân thể nhỏ nhắn mềm mại lập tức giãy giụa trên lưng một gã đàn ông, nhưng mau chóng bị một mảnh khăn đẫm mùi phấn thơm bịt chặt miệng.
"Nằm yên!"
Cô ta nhận ra đó là chiếc khăn mình vẫn mang theo người, giọng nói kia cũng vô cùng quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ nổi là ai. Bấy giờ cô ta mới kinh ngạc nhận ra cổ đau ê ẩm, chỉ hơi cựa quậy xương cốt toàn thân đã kêu lên răng rắc nên đành nằm im, giống như chết thêm một lần nữa.
Làn gió đêm mang theo mùi hôi thối cùng tàn hương trên mộ cứ xào xạc không thôi phía dưới chân, có thể thấy kẻ cõng cô ta đang đi xuyên qua một ruộng lúa mạch hay một đồng cỏ. Cô ta căng thẳng đến mức da thịt đau nhức, nhưng vẫn không dám ọ ẹ thêm tiếng nào, hai tay buộc phải bám chặt trước ngực người kia, vừa làm vậy cô ta liền định thần lại, lờ mờ đoán ra chủ nhân cơ thể ấy, toàn thân tức thì thả lỏng, vành mắt nong nóng, chẳng bao lâu đã trào nước mắt.
Gã vẫn chỉ cắm cúi bước về phía trước, cô ta nhìn trân trân vào mái tóc ngắn bị gió thổi dựng nhấp nhô trước mắt mình, ra sức rất kiềm chế, như thể e hễ thở mạnh sẽ làm kinh động đến oan hồn ác quỷ xung quanh. Nhưng cô ta không hoảng hốt, trái lại càng lúc càng yên lòng. So với việc bị Tần Á Triết dìm trong tâm tối thì cả đời nằm sau lưng người đàn ông này, ít nhất còn có thể cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có, dù cho không biết gã định cõng cô ta đi đâu.
Không biết đi mất bao lâu, lồng ngực cô ta đè trên bả vai nhô lên của gã quá lâu, hơi hơi khó chịu, vừa nghĩ đến chuyện cựa mình khe khẽ thì gã đã chủ động đứng lại. Trong nháy mắt cô ta cảm thấy mình đang tuột từ người gã xuống, hai chân chưa kịp đứng vững đã được cánh tay gã đỡ lấy.
"Lên xe."
Cô ta ngoan ngoãn bám vào cánh tay gã đi về phía thứ cồng kềnh có hình dạng giống chiếc xe hơi, mùi kim loại bị sương sớm nhuộm thành mùi sắt gỉ. Cô ta không hỏi đi đâu, chỉ cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng của người vừa từ cõi chết trở về. Gã dường như hiểu thấu tâm tình cô ta, vòng tay ôm cô ta càng siết chặt hơn.
Trong xe so với bên ngoài ấm hơn đôi chút, mười ngón tay cô ta lạnh buốt, cử động chậm chạp dị thường, đành đưa lên miệng hà hơi mấy cái. Gã quay đầu lại, cặp mắt trong veo tựa hồ muốn nhìn thấu não bộ cô ta, cô ta tránh ánh mắt ấy, không nói không rằng nhưng đã khẳng định được một điều: Lý do bất kể chiếc xe này chạy tới đâu, cô ta cũng không hề sợ hãi.
"Đây là gì?"
Cô ta đạp phải một món đồ để dưới chỗ ngồi, được bọc bằng túi vải.
Gã không trả lời, lạnh lùng quay đi.
Đỗ Xuân Hiểu lần này đúng là gặp phải kỳ phùng địch thủ, cô đứng trước mặt Tất Tiểu Thanh, nhưng cứ chần chừ không dám tiến tới. Vì mỗi lần cô định bước lên một bước, bên tai lại văng vẳng lời cảnh cáo của Thi Thường Vân: "Một ả đàn bà đóng giả ma quỷ, tức là đã coi như mình từng chết một lần, người chết luôn là người mạnh nhất."
Nhưng Tất Tiểu Thanh mà cô trông thấy lại không hề mạnh mẽ chút nào, cặp mắt hai mí ẩn nặng nề hơi xếch lên, cánh mũi mỏng, khác hẳn vẻ khoan thai lộng lẫy của Thượng Quan Giác Nhi và vẻ thanh tú tươi vui của Bươm Bướm Nhỏ, cô ta là tuyệt sắc giai nhân được cuộc đời rèn giũa huấn luyện. Chỉ dựa vào khoảnh khắc chụp lại trong bức ảnh không thể nào lột tả hết vẻ đẹp của cô ta, phải quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, từ nụ cười mỉm, động tác đứng lên ngồi xuống, đến phong thái dáng đi, mới có thể cảm nhận hết sự uyển chuyển phong lưu trăm năm khó gặp này. Cô ta là người đẹp Thượng Hải lúc nào cũng tràn trề nhựa sống, cho dù dùng bất kỳ hình thức nào đánh giá, sức hút cũng không hề giàm đi.
Vì vậy Đõ Xuân Hiểu vốn tự nhận đến nay vẫn chưa có ai khiến cô không dám tiếp cận, giờ lại dừng bước trước một cô gái yếu ớt, thấy lòng do dự vô cớ. Bởi cô gái trước mặt chỉ mặc một bộ đồ vải xanh đơn giản đứng trên ban công đã trở thành thắng cảnh di động. Cô nhất thời bị sắc đẹp hút hồn đó mê hoặc, vốn cứ ngỡ mấy người đàn bà mệnh mỏng gặp ở trấn Thanh Vân đã là độc nhất vô nhị, đến Thượng Hải rồi mới biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Thứ phong thái khí chất tôi luyện ở chốn thị thành quả nhiên một trời một vực với nơi thôn dã, đều là đẹp, nhưng phân ra đến trăm nghìn kiểu. Vẻ đẹp duyên dáng mà phóng khoáng của Tất Tiểu Thanh khiến Đỗ Xuân Hiểu không đừng được phỏng đoán, hoa khôi và á khôi hai cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải năm đó chẳng biết còn nghiêng nước nghiêng thành đến mức độ nào.
Tất Tiểu Thanh trông thấy Đỗ Xuân Hiểu nhưng chỉ coi cô là người qua đường, còn chẳng buồn mỉm cười, lướt mắt định đi luôn, mãi đến khi cô gọi giật cô ta lại, cười nói: "Bà năm quả nhiên còn đẹp hơn cả lời đồn nữa."
Cô ta quả thật sững lại, nhưng vẫn không quay đầu, ánh mắt không hề có vẻ hoảng hốt, trái lại còn như cam chịu buông xuôi: "Đâu có, ai cũng bảo tôi không được như trong ảnh."
Sự thản nhiên này, trái lại khiến một người vốn có thói quen thình lình đánh úp người ta như Đỗ Xuân Hiểu lấy làm bối rối, tiếp đó là sinh lòng nể phục. Ngoài ra, chỗ trốn của Tất Tiểu Thanh lại càng khiến cô kinh ngạc, hóa ra chẳng phải nơi đồng không mông quạnh nào mà là khu nhà dân kề bên mé Tây sông Hoàng Phố, căn nhà thuê trọ còn là nhà hướng Nam, như thể không hề sợ bị Tần Á Triết đến bắt về.
Theo lời Tất Tiểu Thanh, đó gọi là "đã chết một lần còn sợ gì lần hai". Căn nhà cô ta thuê rất gọn gàng ngăn nắp, một chiếc giường, một chiếc tủ thấp, tủ quần áo thù mình trong góc nhà, từ khe cửa tỏa ra mùi băng phiến. Bếp lò và các viên than ngoài cửa toát lên cảm giác yên ổn, tựa hồ đã xác định nữ chủ nhân của chúng sẽ ở lại đây cả đời.
"Cô đúng là ma không sợ người, lại đi chọn trốn ở một chỗ lộ liễu thế này?" Đỗ Xuân Hiểu cố ý nói thật to chữ "trốn", tỏ ra ý châm chọc đối phương không màng sống chết.
Tất Tiểu Thanh chỉ cười, lạnh nhạt nói: "Thực ra trốn hay không trốn cũng chẳng có gì quan trọng, cô nghĩ tôi rời khỏi Thượng Hải tới nơi khác thì ông ấy không tìm được tôi chắc?"
"E là ông ấy đã biết cô ở đâu rồi, chỉ chưa ra tay đấy thôi, đó chính là lý do vì sao ông ấy đột nhiên bảo tôi không cần bắt ma nữa."
"Đúng thế." Tất Tiểu Thanh gật đầu, lá trà trong cốc sứ cầm trên tay đã nở bung, giữa cô ta và trà, giống như có điều gì đó muốn tỉ tê tâm tình, không khí rất êm dịu tĩnh lặng, "Nhưng có thế nào tôi cũng không cam tâm."
"Không cam tâm chuyện gì?" Đỗ Xuân Hiểu nhìn quanh, thấy trên giá giày cạnh cửa có một đôi giày da của đàn ông, lập tức đoán ra có người sống cùng cô ta, thầm lấy làm ngạc nhiên: Chuyện đã đến nước này sao còn không chạy trốn?
"Không cam tâm bị người ta hãm hại." Vành mắt Tất Tiểu Thanh tức thì ửng đỏ, bấy giờ mới để lộ ra vài tia lửa hận.
"Tôi cũng biết cô không cam lòng nên mới giả ma giả quỷ hù dọa mấy bà vợ lẽ của ông chủ Tần." Đỗ Xuân Hiểu lên cơn vật thuốc toàn thân bứt rứt, có điều ở trước mặt người đàn bà thoát tục này, cô không dám tỏ ra suồng sã, tựa hồ chỉ cần để lộ ra thói xấu nào đó, sẽ lại càng thấy thua kém người ta. Thế nên sau khi ho khan một tiếng, cô tiếp tục truy hỏi, "Nhưng vì sao phải dọa bọn họ? Ai đã hãm hại cô?"
"Không biết ai là người hãm hại tôi, nhưng vốn dĩ bức ảnh trên tờ báo lá cải đó chẳng có gì, Tần Á Triết lại không phải người không màng đạo lý..." Hẳn là do nhắc đến tình cảm vợ chồng, Tất Tiểu Thanh có vẻ hơi nghẹn ngào.
Đỗ Xuân Hiểu bỗng dưng nhớ tới cái chết kinh hoàng của người vợ bé Nguyệt Trúc Phong, không khỏi nghi ngờ đầu óc Tất Tiểu Thanh có vấn đề, lẽ nào đại đa số phụ nữ đều sống không lý trí và tư duy hỗn loạn thế này?
"Vậy thì điều gì khiến cô mãi không buông bỏ được?"
"Vì khi tôi và Tần Á Triết cãi nhau, ông ấy đã lục được trong ngắn kéo bàn trang điểm của tôi tấm ảnh Tống Ngọc Sơn. Tuy tôi hôm mộ tài hoa của anh Tống, nhưng chưa từng nảy sinh ý nghĩ không nên nào với anh ấy, quả thực tôi cũng muốn xin anh ấy bức ảnh làm kỷ niệm, nhưng nói thế nào anh ấy cũng không chịu cho, thế nên... nhất là mặt sau tấm ảnh ấy, còn đề một bài thơ tình."
"Thơ tình kiểu gì?"
"Thì toàn mấy câu sến sẩm rùng mình, tôi cũng không nhớ nữa. Kẻ hãm hại tôi thực đáng phải băm vằm, suýt chút nữa đã tế được cái mạng này của tôi rồi!"
Dứt lời, trong mắt Tất Tiểu Thanh lóe lên một tia hung dữ, song chính điều này đã thắp lên sự tự tin của Đỗ Xuân Hiểu. Vì cô hiểu, đàn bà một khi đã sinh lòng oán hận, thì vẻ ngoài có đẹp đẽ nhường nào cũng sẽ mau chóng bị tàn phá.
"Bà năm, có cần tôi bói cho cô một quẻ, xem ai là người hãm hại cô không?"
Tất Tiểu Thanh nghe vậy liền bật cười, nhấp một ngụm trà, đáp: "Nghe nói cô xem bói bằng bài tarot rất chuẩn, món đồ này tôi đã được biết đến lúc đi dự tiệc của người Tây với Tần Á Triết, đáng tiếc chưa có dịp đích thân trải nghiệm, hôm nay coi như cô mang tới cho tôi một trò vui mới lạ."
Lá quá khứ: Gã khờ ngược.
"Ôi chao, bà năm tuy sống nơi nhà cao cửa rộng nhưng lại am hiểu sự đời. Làm người thâm trần là tốt, tiếc rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong nhà chung quy còn có người thông mình hơn..."
"Hừ! Coi chừng thông minh quá lại bị thông minh hại đấy." Tất Tiểu Thanh cười khẩy, như thể trong lòng đã xác định người Đỗ Xuân Hiểu nói đến là ai.
Lá hiện trạng: Mặt trời xuôi, Phán quyết ngược.
"Đến nay cô đang được phúc tinh chiếu mệnh, thỏa sức làm những chuyện đi ngược đạo đức cũng không ai dám vặn hỏi, lạ thật..."
Tất Tiểu Thanh phì cười: "Cô đang xem bói lý giải cho tôi, sao ngay cả bản thân lại lấy làm lạ thế?"
Đỗ Xuân Hiểu bất giác đỏ bừng mặt, biện bạch: "Lạ ở chỗ theo trải bài này thì xem ra cô đang báo thù nhầm chỗ, đang có phúc mà không biết hưởng."
"Đây là ý gì?" Tất Tiểu Thanh hơi quay mặt đi.
Đỗ Xuân Hiểu không trả lời, lật luôn lá bài tương lai: Người treo xuôi.
Lá bài kỳ quặc.
"Lá bài này cho thấy trong ba vị phu nhân còn sống, không có ai là người hại cô, hại cô là một người khác, có quan hệ rất mật thiết với cô."
Chính vậy, không thân cận với Tất Tiểu Thanh sao có thể ra vào phòng cô ta. Ba bà còn lại đều không hay xem kịch, làm sao có thể lấy được ảnh chụp riêng của Tống Ngọc Sơn, nếu muốn hại cô ta, e là cũng sẽ nghĩ đến kế khác, ví dụ như cố ý để lộ tờ báo có đăng ảnh cô ta ra trước mặt Tần Á Triết.
"Thế thì là ai?" Cặp mắt sáng của Tất Tiểu Thanh nhìn dán vào cô, nếu đổi lại cô là tên đàn ông nào đó, chỉ e lúc này đã đắm chìm trong đôi mắt ấy.
"Đã không phải ba người họ, thì là ai cũng không còn quan trọng nữa. Có điều..." Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên nổi tà tâm, nhe nhởn cười nói, "Bà hai Tôn Di không biết đã sinh con hay chưa, tôi thật lấy làm lo lắng."
Câu nói này, khiến bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Khóe mắt Tần Á Triết đóng băng lạnh ngắt, khiến Tất Tiểu Thanh cuống cả lên, cô ta biết mình có trốn đằng trời cũng không thoát nổi kiếp nạn này, đành ra sức nhấn mạnh: "Em... quả thật không biết..."
Lúc tỉnh lại ngoài ngoại thành, câu đầu tiên cô ta mở miệng thốt lên cũng là: "Em thật sự không biết mà!" Thân thể nhỏ nhắn mềm mại lập tức giãy giụa trên lưng một gã đàn ông, nhưng mau chóng bị một mảnh khăn đẫm mùi phấn thơm bịt chặt miệng.
"Nằm yên!"
Cô ta nhận ra đó là chiếc khăn mình vẫn mang theo người, giọng nói kia cũng vô cùng quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ nổi là ai. Bấy giờ cô ta mới kinh ngạc nhận ra cổ đau ê ẩm, chỉ hơi cựa quậy xương cốt toàn thân đã kêu lên răng rắc nên đành nằm im, giống như chết thêm một lần nữa.
Làn gió đêm mang theo mùi hôi thối cùng tàn hương trên mộ cứ xào xạc không thôi phía dưới chân, có thể thấy kẻ cõng cô ta đang đi xuyên qua một ruộng lúa mạch hay một đồng cỏ. Cô ta căng thẳng đến mức da thịt đau nhức, nhưng vẫn không dám ọ ẹ thêm tiếng nào, hai tay buộc phải bám chặt trước ngực người kia, vừa làm vậy cô ta liền định thần lại, lờ mờ đoán ra chủ nhân cơ thể ấy, toàn thân tức thì thả lỏng, vành mắt nong nóng, chẳng bao lâu đã trào nước mắt.
Gã vẫn chỉ cắm cúi bước về phía trước, cô ta nhìn trân trân vào mái tóc ngắn bị gió thổi dựng nhấp nhô trước mắt mình, ra sức rất kiềm chế, như thể e hễ thở mạnh sẽ làm kinh động đến oan hồn ác quỷ xung quanh. Nhưng cô ta không hoảng hốt, trái lại càng lúc càng yên lòng. So với việc bị Tần Á Triết dìm trong tâm tối thì cả đời nằm sau lưng người đàn ông này, ít nhất còn có thể cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có, dù cho không biết gã định cõng cô ta đi đâu.
Không biết đi mất bao lâu, lồng ngực cô ta đè trên bả vai nhô lên của gã quá lâu, hơi hơi khó chịu, vừa nghĩ đến chuyện cựa mình khe khẽ thì gã đã chủ động đứng lại. Trong nháy mắt cô ta cảm thấy mình đang tuột từ người gã xuống, hai chân chưa kịp đứng vững đã được cánh tay gã đỡ lấy.
"Lên xe."
Cô ta ngoan ngoãn bám vào cánh tay gã đi về phía thứ cồng kềnh có hình dạng giống chiếc xe hơi, mùi kim loại bị sương sớm nhuộm thành mùi sắt gỉ. Cô ta không hỏi đi đâu, chỉ cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng của người vừa từ cõi chết trở về. Gã dường như hiểu thấu tâm tình cô ta, vòng tay ôm cô ta càng siết chặt hơn.
Trong xe so với bên ngoài ấm hơn đôi chút, mười ngón tay cô ta lạnh buốt, cử động chậm chạp dị thường, đành đưa lên miệng hà hơi mấy cái. Gã quay đầu lại, cặp mắt trong veo tựa hồ muốn nhìn thấu não bộ cô ta, cô ta tránh ánh mắt ấy, không nói không rằng nhưng đã khẳng định được một điều: Lý do bất kể chiếc xe này chạy tới đâu, cô ta cũng không hề sợ hãi.
"Đây là gì?"
Cô ta đạp phải một món đồ để dưới chỗ ngồi, được bọc bằng túi vải.
Gã không trả lời, lạnh lùng quay đi.
Đỗ Xuân Hiểu lần này đúng là gặp phải kỳ phùng địch thủ, cô đứng trước mặt Tất Tiểu Thanh, nhưng cứ chần chừ không dám tiến tới. Vì mỗi lần cô định bước lên một bước, bên tai lại văng vẳng lời cảnh cáo của Thi Thường Vân: "Một ả đàn bà đóng giả ma quỷ, tức là đã coi như mình từng chết một lần, người chết luôn là người mạnh nhất."
Nhưng Tất Tiểu Thanh mà cô trông thấy lại không hề mạnh mẽ chút nào, cặp mắt hai mí ẩn nặng nề hơi xếch lên, cánh mũi mỏng, khác hẳn vẻ khoan thai lộng lẫy của Thượng Quan Giác Nhi và vẻ thanh tú tươi vui của Bươm Bướm Nhỏ, cô ta là tuyệt sắc giai nhân được cuộc đời rèn giũa huấn luyện. Chỉ dựa vào khoảnh khắc chụp lại trong bức ảnh không thể nào lột tả hết vẻ đẹp của cô ta, phải quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, từ nụ cười mỉm, động tác đứng lên ngồi xuống, đến phong thái dáng đi, mới có thể cảm nhận hết sự uyển chuyển phong lưu trăm năm khó gặp này. Cô ta là người đẹp Thượng Hải lúc nào cũng tràn trề nhựa sống, cho dù dùng bất kỳ hình thức nào đánh giá, sức hút cũng không hề giàm đi.
Vì vậy Đõ Xuân Hiểu vốn tự nhận đến nay vẫn chưa có ai khiến cô không dám tiếp cận, giờ lại dừng bước trước một cô gái yếu ớt, thấy lòng do dự vô cớ. Bởi cô gái trước mặt chỉ mặc một bộ đồ vải xanh đơn giản đứng trên ban công đã trở thành thắng cảnh di động. Cô nhất thời bị sắc đẹp hút hồn đó mê hoặc, vốn cứ ngỡ mấy người đàn bà mệnh mỏng gặp ở trấn Thanh Vân đã là độc nhất vô nhị, đến Thượng Hải rồi mới biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Thứ phong thái khí chất tôi luyện ở chốn thị thành quả nhiên một trời một vực với nơi thôn dã, đều là đẹp, nhưng phân ra đến trăm nghìn kiểu. Vẻ đẹp duyên dáng mà phóng khoáng của Tất Tiểu Thanh khiến Đỗ Xuân Hiểu không đừng được phỏng đoán, hoa khôi và á khôi hai cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải năm đó chẳng biết còn nghiêng nước nghiêng thành đến mức độ nào.
Tất Tiểu Thanh trông thấy Đỗ Xuân Hiểu nhưng chỉ coi cô là người qua đường, còn chẳng buồn mỉm cười, lướt mắt định đi luôn, mãi đến khi cô gọi giật cô ta lại, cười nói: "Bà năm quả nhiên còn đẹp hơn cả lời đồn nữa."
Cô ta quả thật sững lại, nhưng vẫn không quay đầu, ánh mắt không hề có vẻ hoảng hốt, trái lại còn như cam chịu buông xuôi: "Đâu có, ai cũng bảo tôi không được như trong ảnh."
Sự thản nhiên này, trái lại khiến một người vốn có thói quen thình lình đánh úp người ta như Đỗ Xuân Hiểu lấy làm bối rối, tiếp đó là sinh lòng nể phục. Ngoài ra, chỗ trốn của Tất Tiểu Thanh lại càng khiến cô kinh ngạc, hóa ra chẳng phải nơi đồng không mông quạnh nào mà là khu nhà dân kề bên mé Tây sông Hoàng Phố, căn nhà thuê trọ còn là nhà hướng Nam, như thể không hề sợ bị Tần Á Triết đến bắt về.
Theo lời Tất Tiểu Thanh, đó gọi là "đã chết một lần còn sợ gì lần hai". Căn nhà cô ta thuê rất gọn gàng ngăn nắp, một chiếc giường, một chiếc tủ thấp, tủ quần áo thù mình trong góc nhà, từ khe cửa tỏa ra mùi băng phiến. Bếp lò và các viên than ngoài cửa toát lên cảm giác yên ổn, tựa hồ đã xác định nữ chủ nhân của chúng sẽ ở lại đây cả đời.
"Cô đúng là ma không sợ người, lại đi chọn trốn ở một chỗ lộ liễu thế này?" Đỗ Xuân Hiểu cố ý nói thật to chữ "trốn", tỏ ra ý châm chọc đối phương không màng sống chết.
Tất Tiểu Thanh chỉ cười, lạnh nhạt nói: "Thực ra trốn hay không trốn cũng chẳng có gì quan trọng, cô nghĩ tôi rời khỏi Thượng Hải tới nơi khác thì ông ấy không tìm được tôi chắc?"
"E là ông ấy đã biết cô ở đâu rồi, chỉ chưa ra tay đấy thôi, đó chính là lý do vì sao ông ấy đột nhiên bảo tôi không cần bắt ma nữa."
"Đúng thế." Tất Tiểu Thanh gật đầu, lá trà trong cốc sứ cầm trên tay đã nở bung, giữa cô ta và trà, giống như có điều gì đó muốn tỉ tê tâm tình, không khí rất êm dịu tĩnh lặng, "Nhưng có thế nào tôi cũng không cam tâm."
"Không cam tâm chuyện gì?" Đỗ Xuân Hiểu nhìn quanh, thấy trên giá giày cạnh cửa có một đôi giày da của đàn ông, lập tức đoán ra có người sống cùng cô ta, thầm lấy làm ngạc nhiên: Chuyện đã đến nước này sao còn không chạy trốn?
"Không cam tâm bị người ta hãm hại." Vành mắt Tất Tiểu Thanh tức thì ửng đỏ, bấy giờ mới để lộ ra vài tia lửa hận.
"Tôi cũng biết cô không cam lòng nên mới giả ma giả quỷ hù dọa mấy bà vợ lẽ của ông chủ Tần." Đỗ Xuân Hiểu lên cơn vật thuốc toàn thân bứt rứt, có điều ở trước mặt người đàn bà thoát tục này, cô không dám tỏ ra suồng sã, tựa hồ chỉ cần để lộ ra thói xấu nào đó, sẽ lại càng thấy thua kém người ta. Thế nên sau khi ho khan một tiếng, cô tiếp tục truy hỏi, "Nhưng vì sao phải dọa bọn họ? Ai đã hãm hại cô?"
"Không biết ai là người hãm hại tôi, nhưng vốn dĩ bức ảnh trên tờ báo lá cải đó chẳng có gì, Tần Á Triết lại không phải người không màng đạo lý..." Hẳn là do nhắc đến tình cảm vợ chồng, Tất Tiểu Thanh có vẻ hơi nghẹn ngào.
Đỗ Xuân Hiểu bỗng dưng nhớ tới cái chết kinh hoàng của người vợ bé Nguyệt Trúc Phong, không khỏi nghi ngờ đầu óc Tất Tiểu Thanh có vấn đề, lẽ nào đại đa số phụ nữ đều sống không lý trí và tư duy hỗn loạn thế này?
"Vậy thì điều gì khiến cô mãi không buông bỏ được?"
"Vì khi tôi và Tần Á Triết cãi nhau, ông ấy đã lục được trong ngắn kéo bàn trang điểm của tôi tấm ảnh Tống Ngọc Sơn. Tuy tôi hôm mộ tài hoa của anh Tống, nhưng chưa từng nảy sinh ý nghĩ không nên nào với anh ấy, quả thực tôi cũng muốn xin anh ấy bức ảnh làm kỷ niệm, nhưng nói thế nào anh ấy cũng không chịu cho, thế nên... nhất là mặt sau tấm ảnh ấy, còn đề một bài thơ tình."
"Thơ tình kiểu gì?"
"Thì toàn mấy câu sến sẩm rùng mình, tôi cũng không nhớ nữa. Kẻ hãm hại tôi thực đáng phải băm vằm, suýt chút nữa đã tế được cái mạng này của tôi rồi!"
Dứt lời, trong mắt Tất Tiểu Thanh lóe lên một tia hung dữ, song chính điều này đã thắp lên sự tự tin của Đỗ Xuân Hiểu. Vì cô hiểu, đàn bà một khi đã sinh lòng oán hận, thì vẻ ngoài có đẹp đẽ nhường nào cũng sẽ mau chóng bị tàn phá.
"Bà năm, có cần tôi bói cho cô một quẻ, xem ai là người hãm hại cô không?"
Tất Tiểu Thanh nghe vậy liền bật cười, nhấp một ngụm trà, đáp: "Nghe nói cô xem bói bằng bài tarot rất chuẩn, món đồ này tôi đã được biết đến lúc đi dự tiệc của người Tây với Tần Á Triết, đáng tiếc chưa có dịp đích thân trải nghiệm, hôm nay coi như cô mang tới cho tôi một trò vui mới lạ."
Lá quá khứ: Gã khờ ngược.
"Ôi chao, bà năm tuy sống nơi nhà cao cửa rộng nhưng lại am hiểu sự đời. Làm người thâm trần là tốt, tiếc rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong nhà chung quy còn có người thông mình hơn..."
"Hừ! Coi chừng thông minh quá lại bị thông minh hại đấy." Tất Tiểu Thanh cười khẩy, như thể trong lòng đã xác định người Đỗ Xuân Hiểu nói đến là ai.
Lá hiện trạng: Mặt trời xuôi, Phán quyết ngược.
"Đến nay cô đang được phúc tinh chiếu mệnh, thỏa sức làm những chuyện đi ngược đạo đức cũng không ai dám vặn hỏi, lạ thật..."
Tất Tiểu Thanh phì cười: "Cô đang xem bói lý giải cho tôi, sao ngay cả bản thân lại lấy làm lạ thế?"
Đỗ Xuân Hiểu bất giác đỏ bừng mặt, biện bạch: "Lạ ở chỗ theo trải bài này thì xem ra cô đang báo thù nhầm chỗ, đang có phúc mà không biết hưởng."
"Đây là ý gì?" Tất Tiểu Thanh hơi quay mặt đi.
Đỗ Xuân Hiểu không trả lời, lật luôn lá bài tương lai: Người treo xuôi.
Lá bài kỳ quặc.
"Lá bài này cho thấy trong ba vị phu nhân còn sống, không có ai là người hại cô, hại cô là một người khác, có quan hệ rất mật thiết với cô."
Chính vậy, không thân cận với Tất Tiểu Thanh sao có thể ra vào phòng cô ta. Ba bà còn lại đều không hay xem kịch, làm sao có thể lấy được ảnh chụp riêng của Tống Ngọc Sơn, nếu muốn hại cô ta, e là cũng sẽ nghĩ đến kế khác, ví dụ như cố ý để lộ tờ báo có đăng ảnh cô ta ra trước mặt Tần Á Triết.
"Thế thì là ai?" Cặp mắt sáng của Tất Tiểu Thanh nhìn dán vào cô, nếu đổi lại cô là tên đàn ông nào đó, chỉ e lúc này đã đắm chìm trong đôi mắt ấy.
"Đã không phải ba người họ, thì là ai cũng không còn quan trọng nữa. Có điều..." Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên nổi tà tâm, nhe nhởn cười nói, "Bà hai Tôn Di không biết đã sinh con hay chưa, tôi thật lấy làm lo lắng."
Câu nói này, khiến bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook