Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng
Quyển 3 - Chương 11: Dân quốc 11

Bạch Sơ Nhàn còn chậm chạp chưa gây khó dễ thì ngược lại, có tin tức Tưởng Minh Quỳnh và Liễu Từ cãi nhau, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Lúc này nàng đang đối diện với cả một phòng đồ vật bọc lụa đỏ, mặt ủ mày chau.

Giảm Lan ngồi bên cạnh nàng.

Bạch Sơ Nhàn đã khôi phục lại dáng vẻ của con gái, chuyện nàng là nữ đã gợi lên một đợt ồn ào lớn ở thành phố Than Bình, nhưng cũng không có ái dám đến tìm nàng gây phiền toái, vì cho dù là nam hay nữ thì đầu tiên nàng vẫn là Bạch Thập Nhất của Dịch Bang hỉ nộ khó dò, lòng dạ sâu thẳm, thủ đoạn lợi hại.

Cho dù đã khôi phục thân phận là con gái nhưng nàng vẫn không quen mặc váy, trang điểm kiểu trung tính, tóc dài buông xõa đến đầu vai, không cố tình trang điểm, ngũ quan cho dù có vài phần anh khí nhưng cũng không mất đi vẻ nhu mỹ, dù thế nào cũng không thể nhận nhầm, đây chính là một đại mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Giảm Lan thấy nàng nhăn mày liễu, nhịn không được cười: "Thập Nhất ca đang lo lắng cái gì? Cảm thấy thành ý của Lục thiếu soái quá 'đủ' sao?"

Không sai, cả phòng này đều là sính lễ của Lục thiếu soái.

Không biết bên kia Lục thiếu soái nói như thế nào, cha mẹ hắn dường như không có ý kiến, bên này Bạch Sơ Nhàn chỉ có một mình, tất cả sính lễ liền đặt trong phòng nàng, sáng sớm hôm nay số lượng sính lễ mênh mông cuồn cuộn chuyển đến, không ít người đã nhìn thấy, nghe nói là sinh lễ của Bạch Sơ Nhàn, còn người kia là Thiếu soái của Sầm thành Lục Hưu Lâu, tin tức này lại khiến người ta bàn tán một phen.

Bạch Sơ Nhàn lắc đầu, không nói chuyện.

Giảm Lan trong lòng vừa động: "Thập Nhất ca sẽ không còn nhớ Tưởng Minh Quỳnh chứ?"

Chẳng lẽ nghe nói Tưởng Minh Quỳnh và Liễu Từ chia tay nên tâm tư lung lay?

Bạch Sơ Nhàn càng thêm kiên định lắc đầu: "Muội nghĩ cái gì vậy?"

Đúng là trước kia nàng thích Tưởng Minh Quỳnh, nhưng nàng cũng đã buông bỏ đoạn tình cảm này một thời gian rồi.

Nói ngược lại là buông từ bao giờ?

Thật ra là do từng việc nhỏ tích lũy lại, cuối cùng hoàn toàn buông tay, chắc là kể từ lần đầu tiên nàng bị hắn bắt phải tự tay giết người.

Lần ấy nàng bị mai phục ám sát, vì phản kháng.

Không phải dùng thương mà là đoản đao, đến nay nàng còn nhớ rõ, nàng nắm đoản đao từ phía sau tiến lại gần, hung hăng xẹt qua cổ người nọ, dòng máu ấm áp phun ra, cảm giác nó bắn lên tay, bắn lên mặt nàng.

Nhiều loại cảm xúc bùng lên trong lòng, sau khi kết thúc việc đầu tiên nàng làm là đi tìm người mà lúc ấy nàng rất ỷ lại rất tín nhiệm là Tưởng Minh Quỳnh.

Kết quả lại bị hắn từ chối ở ngoài cửa, thật ra là thủ hạ của hắn từ chối, thậm chí nàng còn không thể nhìn thấy mặt hắn.

Khi đó, hắn đang làm gì?

Đơn giản là nấu cơm cho Liễu Từ.

Ngày hôm sau biết được chuyện này, hắn cũng không có phản ứng gì, thậm chí một câu an ủi cũng chưa từng nói.

Tuy rằng hắn thật sự không có nghĩa vụ phải xuất hiện khi nàng yêu cầu, nhưng dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng lại nóng bỏng cũng phải nguội lạnh.

Bạch Sơ Nhàn tự nhận nàng không phải người thích để tâm những chuyện vụn vặt, nàng không có ý kiến với những nhân vật si tình không đổi dưới ngòi bút của các tác giả tiểu thuyết, thậm chí có một vài nhân vật vì tình cảm mà từ bỏ một thứ gì đó, nhưng đời này chắc chắn nàng sẽ không trở thành loại người như vậy.

Đau thì nên từ bỏ, không thoải mái thì rời xa, là đạo lý mà ai ai cũng biết, hà tất phải cố chấp đợi đến khi vỡ đầu chảy máu, máu tươi đầm đìa? Mỗi người sinh ra trên đời đến cùng cũng đều là chịu khổ nạn thôi, cho dù địa vị ở tầng cao hay tầng thấp nhất, ai ai cũng có các loại phiền não, ưu sầu, hạnh phúc và vui sướng tất cả đều là những cảm xúc ngắn ngủi, trời cao đã bắt chúng ta không dễ chịu như vậy, vì sao phải tự tìm buồn rầu.

Cho nên sau vài lần cực kì thất vọng, cho dù tình cảm có sâu đậm như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ nhạt dần.

"Sao muội lại nghĩ như vậy, ta đã sớm buông bỏ rồi."

Giảm Lan thấy biểu cảm của nàng không giống giả bộ mới nhẹ nhàng thở ra: "Buông là được rồi, nhưng mà Thập Nhất ca thích Lục thiếu soái sao?"

Các nàng đối với Lục Hưu Lâu không quá hiểu biết, hắn cùng Thập Nhất ca của các nàng cũng mới quen biết không lâu.


Nhưng cho dù có tốt như thế nào mà Thập Nhất ca của các nàng không thích thì cũng uổng phí.

"Thích... Sao?"

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Giảm Lan đi rồi, Bạch Sơ Nhàn nhìn một phòng được chất đầy các đồ vật, nhướn mày lên.

Bên ngoài sắc trời dần tối, nàng nới lỏng nút thắt trên cổ áo, định đi tắm rửa một cái.

Ngay cả không có sự tác động của Tưởng Minh Quỳnh, nhưng bởi vì nàng đã rời đi một đoạn thời gian, công việc cần chỉnh đốn lại có không ít, mấy ngày nay đều luôn bận tối tăm mặt mũi.

Cũng may người đàn ông nào đó sau buổi sáng tiễn Tưởng Minh Quỳnh rời đi hắn cũng phải về, nếu không hắn mà ở lâu thêm mấy ngày, nàng chắn chắn sẽ càng "mệt".

Sau bức bình phong tràn ngập hơi nước, trên mặt nước mỹ nhân lộ ra đường cong nhu mỹ của tấm lưng trần, đuôi tóc hơi ướt dừng ở bả vai, đôi tay đặt lên hai bên thùng gỗ, đầu nàng thoáng nghiêng sang một bên, gối lên cánh tay, mắt đẹp nhắm lại, phảng phất như mệt mỏi khắp người đã được nước nóng hòa tan.

Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, tay hướng về phía sau, chuẩn xác bắt được một bàn tay khác, quay đầu nhìn lại người không biết đã lặng yên xuất hiện trong phòng nàng từ lúc nào, nàng nhướng mày: "Lục thiếu soái, không hiểu phi lễ chớ nhìn sao?"

Tuy có hơi nước tràn ngập, nhưng hình ảnh dưới nước vẫn có thể thấy rõ ràng, đường cong phập phồng, đỉnh anh đào xinh đẹp, làn da trắng phát sáng...

Lục Hưu Lâu nhìn thoáng qua cảnh đẹp dưới nước, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Hơi ẩm từ lòng bàn tay nàng truyền sang cánh tay hắn, hắn cũng chưa tránh thoát khỏi tay nàng, cơ thể cong về phía trước, cách nàng càng gần, chậm rãi nói, "Không hiểu, không bằng thiếu soái phu nhân dạy ta đi?"

"Chàng gọi bậy cái gì đó?"

Bạch Sơ Nhàn buông tay ra, người đàn ông lại nắm ngược lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống đầu ngón tay, mắt đen thâm trầm: "Gọi bậy?"

Một cái tay khác của hắn đặt trên vai nàng, dưới tay là làn da trơn trượt ấm áp, phảng nhất như noãn ngọc thượng hạng, hắn thoáng dùng lực một chút, kéo nàng về phía mình, cúi đầu ở trên cánh môi nàng mổ một ngụm, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đang lo lắng cái gì?"

"Gả cho ta, ngoại trừ thân phận thiếu soái phu nhân thì tất cả đều không thay đổi."

Hàng mi dài của Bạch Sơ Nhàn khẽ run rẩy, nàng nhìn thần sắc trong hai tròng mắt của người đàn ông, trên mặt không biết là do hơi nóng hay nguyên nhân khác mà ửng đỏ, nàng há miệng thở dốc, chần chờ một chút, sau đó nàng nhích lại lại, ánh mắt nhìn về một bên: "Ta còn phải tắm rửa, chàng đi ra ngoài đi."

Người đàn ông buông lỏng nàng ra, nàng cho là hắn đi ra ngoài, lại không nghĩ tới khi nàng ngẩng đầu thì thấy hắn đang cởi nút thắt, cười không có ý tốt, ánh mắt thâm trầm đáng sợ.

"Tàu xe mệt nhọc, Tiểu Sơ Nhàn thương ta đi, chúng ta cùng nhau tắm rửa hửm?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương