Tập Truyện: Ngọt Ngào - Sơn Hải Thực Mộng
Quyển 1 - Chương 6: Đêm đầu

Edit: Vũ Quân

Lão Hoàng đế của Đông Tiến Quốc băng hà, Thái Tử kế vị.

Tân quốc quân mang theo lễ vật đến Nguyệt Vịnh quốc bái kiến Hoàng đế Thi Ngọc Hàn.

Vòng eo của vũ nữ vặn vẹo, lụa hồng bay xuống, tiếng đàn tiếng sáo quanh quẩn trên đại điện.

Hòang đế Nguyệt Vịnh quốc ngồi bên trên, bên cạnh là một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân mặc trang phục của Quý phi, trang trọng mà không mất đi vẻ vũ mị.

Không ít đại thần nhìn thấy vị tân Quý phi bên cạnh Hoàng đế không hẹn mà cùng nghĩ thầm, không trách được mấy tháng liên tiếp Hoàng đế đều lưu lại trong cung của vị nương nương này.

Thực sự là một mỹ nhân.

Mỹ nhân an tĩnh ngồi xuống, ngoan ngoãn rót rượu, gắp thức ăn cho Hoàng đế.

Hoàng đế vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng dừng lại: "Nàng ăn một chút đi."

Đêm nay dường như nàng quá mức khẩn trương, luôn tìm việc để làm, tay nắm bầu rượu còn hơi phát run.

Dưới bàn, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Tân quốc quân của Đông Tiến Quốc ngồi ở bên dưới, tựa như đăng chăm chú xem ca vũ, một ly lại một ly rượu vào trong miệng.

Chỉ Quách Quân Yên có thể cảm giác được ánh mắt mãnh liệt kia từ đầu đến cuối như có như không, làm nàng buồn nôn.

Không sai, người đời trước đem nàng coi như cấm luyến, cầm tù nàng để đùa bỡn chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nàng, Thái tử.

Thái Tử đã từng đối với nàng rất tốt, trên dưới trong cung đều khen hắn văn nhã có lễ, ôn hòa dày rộng, phụ hoàng cũng bởi vậy nên yên tâm đem xã tắc giao cho hắn.

Nhưng không ai ngờ nhiều năm như vậy cũng chỉ là vẻ ngoài ngụy trang của hắn.

Vừa bước lên ngôi vị hắn liền lộ ra bộ mặt thật, hãm hại huynh đệ, cầm tù nàng...

"Không thoải mái thì nàng đi nghỉ sớm một chút?"

"Thần thiếp cáo lui."

Bầu trời xẩm tối, vài ánh sao lập lòe.

Quách Quân Yên đi dạo không có mục đích ở ngự hoa viên, Thanh Dật an tĩnh đi theo phía sau nàng.

"Nương nương, gió thu lạnh, người sớm trở về đi."

"Bổn cung đi thêm một lát."

Gió lạnh thổi lên mặt nàng, nàng mới có thể thanh tỉnh một ít, chắc chắn rằng nàng đã rời xa cơn ác mộng thống khổ đó.

"Nô tỳ đi lấy cho người một chiếc áo choàng."

...

Bỗng nhiên, nàng bị người từ phía sau ôm lấy, lạnh băng, hơi thở giống như rắn độc phun bên tai nàng.

"Hoàng muội, ở đây sống có tốt không?"

Âm thanh quen thuộc, ngữ điệu ngả ngớn.

"Sao muội lại... bỏ chạy? Hoàng muội là quả nhân đây mà."

Quách Quân Yên như rơi vào hầm băng cả người không nhịn được run rẩy.

Đầu ngón tay lạnh lẽo xoa hàm dưới của nàng, như con rắn độc quấn quanh.

Bịch...

Người ôm nàng bị đánh ngã xuống đất, chân nàng mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong đầu một mảnh tiếng vang ong ong.

Hai mắt Hoàng đế bốc hỏa, lại ở ngực tân quân của Đông Tiến Quốc hung hăng đạp một phát.

Hắn phun ra một búng máu, còn nhìn Quách Quân Yên bật cười.

"Người đâu, kéo hắn xuống."

Cùng lắm cũng chỉ là quốc quân của một nước nhỏ thôi, đánh chết thì đã sao? Dù sao hắn cũng còn rất nhiều huynh đệ.

Thi Ngọc Hàn lúc này mới đem mỹ nhân chặn ngang bế lên, đi về phía cung điện.

Mỹ nhân an tĩnh mặc hắn ôm, trên người còn đang phát run, môi đều bị nàng tự cắn nhỏ cả máu, nàng vẫn hoàn toàn không biết gì.

Hoàng đế vừa đau lòng lại tức giận, bước vào trong điện, đem nàng đặt trên giường, nắm tay nàng, dùng ngón tay cạy hàm răng nàng ra: "Yên Yên, nhìn Trẫm đi."

Hắn ôm nàng: "Ngoan, Trẫm ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng."

"Hoàng... Hoàng Thượng..."

Hắn hôn mặt nàng: "Trẫm đây."

Nàng duỗi tay vòng lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lòng ngực hắn khóc hu hu.

Thi Ngọc Hàn cho rằng nàng đã bình tĩnh lại rồi, đột nhiên nghe thấy nàng thấp giọng nức nở, lẩm bẩm nói: "Thần thiếp rất dơ... Không sạch sẽ... Thật ghê tởm..."

Hắn hôn sườn mặt nàng, hàm dưới, cổ, tràn ngập nhu tình: "Không dơ, mỗi một chỗ đều rất thơm."

"Chúng ta làm một chút việc khác vậy."

Hắn đẩy nàng ngã lên giường, từng tầng từng tầng rút đi quần áo của nàng, cho đến khi cả người nàng trần trụi.

Hắn khẽ hôn nụ hoa hồng nhạt đang đứng lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, bên kia dùng tay xoa, đầu ngón tay ấn, bứt lên, lòng bàn tay xoa bên mềm mại còn lại.

"Nơi này vừa thơm vừa mềm."

Một cái tay khác của hắn trượt xuống dưới, đầu ngón tay cắm vào trong khe hở, xoa điểm nhỏ nhô ra bên ngoài.

Mỹ nhân dưới thân ưm một tiếng, còn mang theo tiếng khóc.

"...Huhu... Khó chịu..."

"Ngoan, cắm vào sẽ không khó chịu, cho nàng ăn."

Hai ngón tay hoàn toàn đi vào trong khe hở ướt nóng mềm mại, đưa đẩy, kích thích ra một trận tiếng nước.

Chất lỏng ướt dính tràn ra bên ngoài, dính lên phần đùi trong trắng nõn của nàng cũng dính lên bàn tay hắn.

Cái miệng nhỏ mềm mại lúc đóng lúc mở, phẳng phất như đang phun ra nuốt vào đầu ngón tay hắn.

"Huhu... Không... Không được..."

Mỹ nhân banh thẳng mũi chân, cảm thấy một trận tê dại từ từ lan khắp toàn thân, bụng nhỏ sụp xuống, phun ra một lượng lớn thủy dịch

Nàng run nhè nhẹ, hai quả anh đào trước ngực run run rẩy rẩy, mặt trên còn có chất lỏng trong suốt, bộ ngực trắng mềm bị hắn dùng ngón tay tạo thành các loại hình dạng, mềm đến mức hắn hận không thể nuốt vào.

Hắn cảm nhận được nàng sắp đến, chợt dừng lại động tác, đem chân nàng đặt lên vai, cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng phun nước ra bên ngoài, nộn thịt hồng bên trong thì đang như ẩn như hiện.

Hầu kết trên dưới lăn lộn, mắt đen càng lúc càng thâm trầm.

Quần áo màu vàng sáng rơi xuống đất.

Thứ thô cứng chọc nhẹ vào cái miệng đang phả ra hơi nóng của nàng, cảm nhận được lực hấp bên trong, nam nhân thoải mái thở hổn hển một tiếng.

Phụt...

Hắn trầm eo, chậm rãi phá vỡ đường đi hẹp hòi, thịt non bên trong ngay lập tức bị nhét đầy, đè nặng hắn.


Gân xanh bên thái dương nổi lên, hắn định thần lại, cắn lên thịt non ở cẳng chân nàng, liếm liếm, lại tiếp tục đưa vào bên trong.

"A~"

Vừa mới cao trào bên trong còn rất mẫn cảm.

Nàng có thể cảm giác được hình dạng của hắn, thứ kia còn nhảy lên mở rộng bên trong của nàng, trướng cực kì. . Đam Mỹ Sắc

Phân thân của hắn đè ép thủy dịch còn dư lại bên trong, tiếng nước dính dính vang lên trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

"Ưm... Không được... Quá, quá trướng..."

Tiền diễn làm được đầy đủ, khi Thi Ngọc Hàn phá tan tấm chắn kia, nàng cũng không cảm thấy không khỏe, nàng chỉ nũng nịu kêu quá lớn, quá trướng.

Nhưng điều này sẽ chỉ làm nam nhân càng thêm hưng phấn.

Toàn thân hắn hoàn toàn đi vào, dừng lại trong chốc lát, cảm giác được bên trong chặt chẽ mới bóp eo nàng, lấy tư thế truyền thống nam trên nữ dưới bắt đầu chuyển động.

Hắn rút ra, rồi lại chen vào, đường đi chặt lại bị căng ra, mỗi lần đều cố ý chọc đến tận bên trong nơi nào đó, làm nàng run rẩy như bị điện giật, lại càng phun nhiều nước hơn.

Hai luồng sáng choang trước ngực nàng bị đâm lay động trên dưới, nam nhân nhìn mà thèm duỗi tay bắt lấy xoa bóp.

"Không... Không... a... Không được... Ha..."

Hắn đâm vừa nhanh lại vừa sâu, khoái cảm dần dần tích lũy làm cho bụng nhỏ lên men phát trướng, kích thích đến mức nàng chảy nước mắt ròng ròng.

Lúc nàng khụt khịt bên dưới cũng thít chặt theo, làm cho nam nhân cực kì sảng khoái, hắn đánh mông nàng: "Thả lỏng một chút, Yên Yên, ta bị nàng bấm gãy mất."

"Huhuhu..."

Không biết vì sao hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, ngừng ở bên trong, khom lưng hôn khóe mắt nàng.

"Sao lại nhõng nhẽo như vậy chứ? Hửm?"

Tay nhỏ đẩy đẩy hắn.

"Động... Động một chút đi mà... huhu..."

"Được, được, được ta động."

Trứng dái đem phần đùi trong của nàng đánh đỏ lên, phát ra tiếng vang bành bạch.

Nam nhân xoa mông nhỏ của nàng, một bên xoa một bên đưa đẩy, giọt nước văng khắp nơi.

"Nhiều nước như vậy... ha...mềm như vậy."

"Yên Yên của Trẫm đúng là bảo bối, có phải hay không?"

"Huhu chậm một chút..."

Nàng cảm giác như mình bị vứt lên, không tìm thấy điểm chạm đất vừa kích thích lại khó chịu, sắp kêu ra tới.

"A... Ưm..."

Âm thanh của nàng vừa mềm mại lại quyến rũ, khiến người nghe tê dại.

Hắn kêu lên một tiếng, ấn hạt đậu nhỏ nhô lên của nàng, chọc cho nàng kêu rên một trận.

"Gọi Trẫm... Trẫm sẽ nhanh hơn... Yên Yên..."

Nàng thật sự chịu không nổi, cảm giác như sắp ngất đến nơi, nghe hắn nói vậy nàng cũng không cố kị liền kêu ra.

"Hoàng Thượng... A..."

Hắn chọc một cái thật sâu: "Không đúng..."

"Ngọc Hàn."

"Yên Yên ngoan."

"Ngọc Hàn... Ưm~... A... Ngọc Hàn..."

Nam nhân ở trong cơ thể nàng đột nhiên đưa đẩy lên, như là muốn đem nàng ghim ở trên giường, qua hồi lâu, rốt cuộc hắn chống trong cơ thể nàng, bắn ra.

Nàng bị kích thích lại một lần bước lên đỉnh núi.

Bên trong nước của nàng và chất lỏng của hắn hỗn tạp ở bên nhau, vừa căng vừa trướng, hắn lại còn nhét ở bên trong.

Nam nhân lấy tư thế này ôm nàng.

"Sạch sẽ, thơm."

Ở giữa trán nàng hôn một cái, duỗi tay vì nàng sửa sợi tóc mướt mồ hôi.

"Yên Yên của Trẫm."

Quách Quân Yên nắm lấy ngón trỏ của hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương