Tạp Đồ
-
Chương 610: Khúc dạo đầu
Hề Bình đi trước dẫn đường, Trần Mộ tò mò nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong thời gian hắn rời khỏi, Đông Vệ đã thay đổi rất lớn, nhiều chỗ đều là về sau mới được thành lập.
Cánh cửa bằng hợp kim khổng lồ mở ra, đường đi rõ ràng có phần dốc xuống.
- Dưới đất sao?
Trần Mộ tò mò hỏi.
Hề Bình cười ha hả, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:
- Ừ, đây là một nhà kho dưới lòng đất dùng để lưu trữ một số ít tài liệu quý giá. Ngoài ta ra chỉ có A Phương Tác biết. Trước kia ông chủ ngài chẳng phải thường xuyên kêu thiếu hụt vật liệu sao? Giờ Đông Vệ chúng ta vẫn còn chút nguyên liệu đây, những nguyên vật liệu này đều được ta thông qua đủ các cách sưu tập. Ban đầu cho rằng nó sẽ vĩnh viễn được niêm phong trong kho.. Giờ rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng, thật khiến người ta cao hứng!
Trần Mộ không biết nên nói gì, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Đi được khoảng mười phút, độ sâu của nhà kho dưới lòng đất này khiến Trần Mộ thoáng giật mình.
- Đến rồi.
Hề Bình đến trước cửa lớn của nhà kho, nhập mật mã. Cửa chính không một tiếng động mở rộng, Trần Mộ đi sát theo Hề Bình tiến vào. Vô số giá bằng sắt xếp hàng dọc, trên giá bày đủ loại chai lọ đếm không xuể khiến Trần Mộ ngây người tại chỗ.
o0o
Tại cửa Đông Vệ học phủ, A Phương Tác mang theo một đám người sốt ruột chờ đợi. Bên cạnh gã, một đệ tử khuất trong bóng tối khe khẽ nói nhỏ:
- Hôm nay có ai tới vậy? Sao lại làm rùm beng lớn như vậy?
- Không biết nữa, hiệu trưởng tự mình dẫn người đi ra, trước giờ chưa bao giờ thấy.
- Không thể nào, các cậu nhìn xem, Nhữ Thu đại nhân tới, Lôi Ân đại sư cũng tới.
- Các cậu đoán thử xem, có thể nào là…
Lúc này, một đệ tử ở bên cạnh vội vàng nhắc bọn họ:
- Đừng nói chuyện nữa, đến rồi kìa.
Tất cả đám đệ tử vội vàng ngừng bàn tán, tò mò nhìn lại.
“Tiên sinh!” A Phương Tác không chờ đợi được từ trong đám người lao ra, đi theo sau y là Nhữ Thu, nàng hai mắt rưng rưng, nức nở khóc: “Tiên sinh!”
Các đệ tử phía sau xôn xao! Tiên sinh! Trong Đông Vệ, có thể khiến cho A Phương Tác gọi là tiên sinh chỉ có một người, mà có thể khiến cho Nhữ Thu gọi là tiên sinh cũng chỉ có một người.
Đám đệ tử vừa tò mò vừa sùng bái ngắm nhìn Trần Mộ. Vóc dáng y không cao, tướng mạo cũng chẳng hề anh tuấn, nhìn qua ôn hòa chẳng khác gì một người bình thường. Rất nhiều đệ tử không nén nổi thất vọng, chẳng lẽ người này là truyền kỳ trong Đông Vệ hay sao?
- Ngài cuối cùng cũng về rồi! Ngài cuối cùng cũng về rồi!
Tuổi đã quá trung niên nhưng A Phương Tác tựa như một đứa trẻ, Nhữ Thu thậm chí khóc tới mặt đầy nước mắt.
Trần Mộ sống mũi cũng cảm thấy cay cay, nhưng hắn vẫn ráng nhịn, cười nói:
- Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không ngại mọi người nhìn hay sao?
A Phương Tác lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, lau hai hàng nước mắt, dần dần khôi phục thái độ bình thường. Y bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, kéo Trần Mộ tới trước mặt một lão nhân khoảng xấp xỉ sáu mươi tuổi, giới thiệu:
- Vị này chính là Lôi Ân đại sư, là người chế ra Vĩnh Viễn Chi Dạ.
“Hai chữ đại sư thực không dám nhận.” Lôi Ân khiêm tốn cười nói:
- Ta cũng theo bọn họ gọi ngài là tiên sinh đi. Mấy năm gần đây ta luôn nghiên cứu hộp tính toán mà tiên sinh lưu lại, ngài thực khiến ta vô cùng kính nể.
Trần Mộ cũng giật mình, không nghĩ tới người này lại là chế tạp đại sư. Về tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ trong tay, hắn sớm đã cảm thấy kính phục đối với người đã chế tạo ra nó, không ngờ Lôi Ân lại ở Đông Vệ. Hắn vội vàng nói:
- Ngài quá khen rồi, so với trình độ của ngài ta còn kém xa lắm.
Lôi Ân cười sang sảng:
- Coi người là thầy không tính tuổi tác.
Nói xong lão giơ tay ra mời:
- Chúng ta vào trong uống một ly trà thôi, đang lúc ta có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh đây. Trước đây không tìm được người để hỏi, giờ bị ta bắt được dù thế nào cũng không thể thả ngài được.
“Ha ha!” Mọi người đều bật cười, đi vào trong trường.
A Phương Tác ghé tới bên tai Trần Mộ, nhỏ giọng ha hả cười nói:
- Lão là do chúng ta đoạt từ Pháp Á.
Trần Mộ âm thầm giơ ngón tay cái, A Phương Tác lại cười ha hả, vẻ mặt đắc ý. Nhữ Thu đi theo phía sau hai người không kiềm nổi nở một nụ cười.
A Phương Tác quay người sang, vẻ đắc ý trên khuôn mặt đã biến mất thay vào đó là thái độ trịnh trọng:
- Tiên sinh, trình độ chế tạp của chúng ta hiện tại trong toàn bộ liên bang cũng có thể coi như trong top đầu. Chúng ta đã thu nạp rất nhiều chế tạp sư xuất sắc, đại đa số chế tạp sư tại Sương Nguyệt Hàn Châu đều bị chúng ta thu nạp. Đa số chế tạp sư của Pháp Á cũng tới chỗ chúng ta tìm nơi nương tựa. Trên phương diện chế tạp, ngoài Trung Đạt Thư Phủ, giờ đây chúng ta không hề thua kém bất cứ thế lực nào. Phương diện tạp giới càng không ai so sánh được với chúng ta.
- Hộp tính toán của tiên sinh mấy năm gàn đây đều không ngừng vận hành. Chúng ta thu được hàng loạt kết cấu năng lượng tỉ mỉ, trên phương diện này chúng ta đã vượt xa những người khác rồi. Tiên sinh, bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ giúp ngài đánh một trận!
A Phương Tác một lời như chém đinh chặt sắt. Toàn bộ chế tạp sư cao cấp, chuyên gia tạp giới trong một ngày ngắn ngủi đều tập hợp tại Đông Vệ Học Phủ theo lệnh hội nghị liên hợp tối cao của Đông Vệ.
Hạng mục nghiên cứu mũi nhọn lớn nhất từ trước tới nay của Đông Vệ chính thức khởi động!
o0o
Trung Đạt Thư Phủ, Giải Yến Bạch và Tào Chính Thu hai người uống rượu ăn lạc, hai người đều xuất thân nghèo khổ, đồ ăn thức nhắm này là thứ cả hai ưa thích nhất.
“Đông Vệ hùng tâm thật không nhỏ.” Tào Chính Thu vừa uống rượu vừa nói:
- Xem ra bọn họ dự định dùng toàn bộ lực lượng để giúp Trần Mộ chế tạo một tấm tạp phiến.
“Điều này cũng rất bình thường.” Giải Yến Bạch tập trung tinh thần diệt đám củ lạc trong bát chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Không Trần Mộ, Đông Vệ có thể sẽ nhanh chóng tiêu vong. Ông nhìn Đường hàm Phái xem, y căn bản không thèm đi đánh Đông Vệ, ngược lại còn mặc cho nó phát triển. Y chắc đã đoán được, Trần Mộ vắng mặt, Đông Vệ phát triển càng lớn mạnh thì thời điểm tan ra cũng càng gần.
- Đúng vậy, ngươi nói xem, trên đời này sao lại có một tên quái vật như Đường Hàm Phái nhỉ.
Tào Chính Thu lắc lắc đầu.
- Quái vật? Ừm! Có lý, tuy nhiên nếu nói quái vật, ta cảm thấy tên Trần Mộ càng giống hơn.
Giải Yến Bạch ngừng đũa, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư:
- Lần đầu ta gặp Trần Mộ, thực lực của hắn thấp tới mức thảm thương, đội ngũ suy nhược. Ha ha, sau này thì sao, hắn khiến cho toàn bộ Liên Bang đều choáng váng. Đường Hàm Phái sao, vẫn rất bình thường, y là một kẻ trăm năm hiếm gặp. Đệ tử của hiệu trưởng Liên Bang Tổng Hợp học phủ, có nền móng như thế, y đi lên cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng ông nhìn lại Trần Mộ xem, hắn từ đâu chui ra? Một đứa trẻ mồ côi trong một khu phố nghèo, thậm chí còn chưa từng được học chính thức, dựa vào việc chế tạp năng lượng tạp một sao mà sống qua ngày. Không tài sản, không ai giúp đỡ, trừ tấm tạp phiến truyền thừa của La Sâm Bác Cách ra hắn cái gì cũng không có, vậy mà lại có thể tạo nên một Đông Vệ, ngay cả tên hung ác như Túc Hắc Minh cũng không làm gì được hắn, còn không phải quái vật?
- Quái vật! Đúng là một tên quái vật!
Tào Chính Thu chép miệng:
- Ha ha, sau không nói toạc ra, ai thắng thì phong làm thiên hạ đệ nhất yêu đi nhỉ?!
“Ha ha!” Giải Yến Bạch cười ầm lên, một lát sau gã hỏi:
- Trận chiến này, ông xem trọng ai?
“Khó nói.” Tào Chính Thu đặt chén rượu xuống, vẻ mặt hoang mang:
- Ta luôn cảm thấy không hiểu nổi, Trần Mộ sao dám khiêu chiến Đường Hàm Phái. Mấy năm trước mặc dù thực lực Trần Mộ không kém nhưng hiểm nhiên chưa đặt tới trình độ của Đường Hàm Phái. Chẳng lẽ mấy năm gần đây thực lực của hắn tăng mạnh sao? Nhưng cũng không thể không nói, danh hiệu đệ nhất Đường Hàm Phái đã ngồi lâu như vậy mà chẳng ai dám dễ dàng dẫm lên, hơn nữa Đông Vệ giờ đang phát triển tốt đẹp, thủ hạ binh tinh tướng cường, không nên đánh trực diện với Đường Hàm Phái mới đúng.
“Ta cũng cảm thấy điểm này thật kỳ lạ.” Giải Yến Bạch khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc:
- Với tính cách của Trần Mộ, hắn hẳn sẽ không làm vậy mới đúng.
Hai người nhất thời đều lâm vào trầm tư.
o0o
Tinh Viện, La Tây Cư ngồi trước một nồi lẩu đang sôi sung sục, gã không chút hình tượng hút hút đầu cá. Ở bên cạnh gã, Ni Khắc mặc một bộ áo ngủ hình gấu nhỏ, mệt mỏi ngáp.
Thanh Thanh mặc một bộ quần áo trắng ngần yên lặng ngồi đối diện với La Tây Cư.
- Đông Vệ xảy ra chuyện rồi.
La Tây Cư vừa hút sột soạt vừa thờ ơ nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Thanh lộ vẻ không hiểu.
La Tây Cư tiện tay quăng cái đầu cá đã bị hút hết đi, tùy tiện tìm một cái túi thủng, lau lau bàn tay dính đầy mỡ, miệng vẫn nói:
- Đông Vệ mạnh, nhưng mạnh ở chỗ nào? Chỉ vài phương diện như tạp giới, người lãnh đạo giỏi giang như Ba Cách Nội Nhĩ, kinh tế phát triển tốt. Về mặt tạp giới đây là cơ sở do Trần Mộ năm đó để lại trong thời gian ngắn không ai dao đọng được. Về mặt kinh tế, từ tình báo của chúng ta có thể thấy kinh tế của Đông Vệ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, trạng thái phát triển thậm chí so với chúng ta còn tốt hơn.Vậy cũng chỉ cón có Ba Cách Nội Nhĩ, có lẽ Ba Cách Nội Nhĩ xảy ra chuyện rồi.
La Tây Cư như liên tưởng tới một chuyện đáng sợ, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Trần Mộ quịt lương của Ba Cách Nội Nhĩ?
Thanh Thanh vẫn ngồi đó ung dung như thường nhưng mí mắt lại khẽ giật một cái, nàng cố nhịn cái ham muốn xông tới đập tên béo đáng chết kia một trận, hỏi:
- Nếu như vậy Đường Hàm Phái có thể nhìn ra không?
La Tây Cư cười ha hả, lười biếng nói:
- Đường Ham Phái đương nhiên nhìn ra được. Tuy nhiên, đừng quên, Đông Vệ ngoài con sói Ba Cách Nội Nhĩ ra còn người khác, người này tiềm năng rất mạnh, ta cũng rất coi trọng y. Khả năng chỉ huy Trần Mộ cũng có. Hai bên đụng độ, dù là Đường Hàm Phái tự mình chỉ huy Liên Bang Tổng Hợp học phủ cũng không thể nào rút lui mà không bị chút thương thế nào. Khối xương cứng Đông Vệ này muốn gặm chỉ sợ phải đền vài cái răng.
Thanh Thanh lộ vẻ suy tư.
- Đường Hàm Phái tất nhiên đồng ý đơn đấu. Ha ha, gã là ai chứ. Thiên hạ đệ nhất cơ mà, chẳng lẽ lại không chút tin tưởng vào bản thân? Gã chỉ cần giết Trần Mộ, cái khối xương cứng Đông Vệ sẽ lập tức biến giòn, gặm xuống, răng rắc răng rắc, dễ dàng như ăn một miếng bánh quy mà thôi. Lại nói tới mặt khác, cô quên vị trí hiệu trưởng Đường Hàm Phái làm sao mà ngồi lên rồi hả? Nếu gã trốn không đánh, ha ha!
La Tây Cư nói năng thoải mái như vậy nhưng từng lời từng lời đều chỉ trúng những chỗ quan trọng. Thanh Thanh ánh mắt nhìn về phương xa, trong lòng thoải mái.
o0o
Trong vườn hoa, một ông lão và một người chừng ba mươi tuổi, cho dù là chiếc ghế dựa bình thường người trẻ tuổi cũng ngồi ngay ngắn cẩn thận. Bộ quân phục phẳng phiu, khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng lúc này gã lại cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Lão nhân ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm chiếc xẻng nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Lương thần sắc rầu rĩ, Ba Cách Nội Nhĩ cười. Lão đứng dậy tới ngồi cạnh Khương Lương.
“Sao vậy? Sống tại căn cứ quá gian khổ? Chịu không nổi nữa à?
Khương Lương lắc đầu:
- Ta không đồng ý với phương án của ông chủ, quá nguy hiểm. Với lại ông chủ đánh với Đường Hàm Phái phần thắng cũng không lớn.
“Ha ha, còn gì nữa không?” Ba Cách Nội Nhĩ nhướn nhướn mày:
- Ngươi cảm thấy mình rất vô dụng đúng không? Nếu ngươi lợi hại hơn ông chủ cũng không cần dùng nước cờ mạo hiểm này?
Khương Lương im lặng không nói, hiển nhiên những lời này đã nói trúng tâm tư.
“Muốn phát triển cần có thời gian.” Ba Cách Nội Nhĩ nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi phải kiên nhẫn, hơn nữa phải tin tưởng ông chủ.
- Nhưng mà..
Ba Cách Nội Nhĩ ngắt lời Khương Lương:
- Ngươi hẳn còn không biết chuyện mấy năm qua của ông chủ. Ông chủ nói, hắn gần như ngày ngày đều chiến đấu, ngủ cũng không dám ngủ sâu. Ta nhìn những vết thương trên người hắn cũng có thể đoán được hắn sống ra sao.
Khương Lương ngẩn người, hiển nhiên không biết chuyện này.
- Nếu là so thắng bại, ta sẽ theo phe Đường Hàm Phái. Nhưng nếu luận sinh tử ta sẽ chọn bên ông chủ.
Ba Cách Nội Nhĩ thản nhiên nói:
- Đường Hàm Phái là cục cưng của ông trời, thiên hạ đệ nhất, nhưng y lại quá mạnh, mạnh tới mức gần như ít người có thể làm đối thủ! Sau lưng y là Liên Bang tổng hợp học phủ, không cần y tốn hơi phí sức chạy ra tiền tuyến ẩu đả. Kinh nghiệm chiến đấu của y quá ít.
- Vào thời kỳ mà vô tạp lưu hưng thịnh, nghe nói có rất nhiều đạo quán, bọn họ truyền thụ tài nghệ, môn hạ đệ tử vô số.
Ba Cách Nội Nhĩ chuyển chủ đề nói về một chuyện chẳng chút liên hệ:
- Sư phụ của những đạo quán này người nào cũng mạnh mẽ vô cùng, nhất là những đạo quán có lịch sử lâu đời, một số sư phụ trong bọn họ luyện tập từ nhỏ, vài chục năm như một ngày, chưa từng bước ra khỏi cửa, tâm không vướng bận, thêm vào thiên phú cực cao, thường hay sáng tạo ra rất nhiều kỹ xảo cao thâm. Nhưng về sau, loan lạc xảy ra, đám sư phụ thực lực cường đại này lại chẳng ai sống sót.
“Thi đấu thể thao với sinh tử chiến là hai chuyện khác nhau.” Ba Cách Nội Nhĩ nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Lần này chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Khương Lương ngây người.
Nhìn đệ tử đắc ý của mình, Ba Cách Nội Nhĩ chú tâm dạy dỗ:
- Ông chủ lựa chọn như vậy là đã đem tất cả ưu thế của mình dùng tới, đây không phải sở trường của Đường Hàm Phái. Dùng sở trường đánh vào sở đoản không phải là phương pháp dụng binh cơ bản nhất của chúng ta sao? Với lại, nếu ông chủ thắng, địa vị bá chủ liệu ai có thể lay chuyển được?
Nói xong, lão xoay người:
- Biết mình không đủ mạnh vậy tốt hơn hết là cố gắng lên, không cần sợ thua, một chỉ huy luôn luôn đi ra từ chiến đấu. Được rồi, Ngươi nên làm gì thì đi làm đi. Sau này những chuyện chém chém giết giết này đừng đem tới làm phiền ta.
Khương Lương ánh mắt khôi phục vẻ tươi sáng, nghiêm nghị thi lễ với Ba Cách Nội Nhĩ rồi mới xoay người rời khỏi.
Đến khi Khương Lương đi xa, Ba Cách Nội Nhĩ mới ngừng tay, thở dài một tiếng, khuôn mặt càng lúc càng lộ vẻ già nua.
“Già rồi, ta quả nhiên đã già rồi.” Nhìn khu vườn đầy hoa, cánh tay lão nhẹ nhàng vuốt ve tấm huyễn tạp treo trên cổ:
- Tây Lị Á, nàng đã từng nói, nàng muốn cùng ta già đi, cùng nhau trồng một khu vườn hoa thật lớn mà..
Nước mắt từ từ chảy xuống trong yên lặng.
Tên Tiếng Anh
Hề Bình đi trước dẫn đường, Trần Mộ tò mò nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong thời gian hắn rời khỏi, Đông Vệ đã thay đổi rất lớn, nhiều chỗ đều là về sau mới được thành lập.
Cánh cửa bằng hợp kim khổng lồ mở ra, đường đi rõ ràng có phần dốc xuống.
- Dưới đất sao?
Trần Mộ tò mò hỏi.
Hề Bình cười ha hả, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:
- Ừ, đây là một nhà kho dưới lòng đất dùng để lưu trữ một số ít tài liệu quý giá. Ngoài ta ra chỉ có Alfonso biết. Trước kia ông chủ ngài chẳng phải thường xuyên kêu thiếu hụt vật liệu sao? Giờ Đông Vệ chúng ta vẫn còn chút nguyên liệu đây, những nguyên vật liệu này đều được ta thông qua đủ các cách sưu tập. Ban đầu cho rằng nó sẽ vĩnh viễn được niêm phong trong kho.. Giờ rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng, thật khiến người ta cao hứng!
Trần Mộ không biết nên nói gì, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Đi được khoảng mười phút, độ sâu của nhà kho dưới lòng đất này khiến Trần Mộ thoáng giật mình.
- Đến rồi.
Hề Bình đến trước cửa lớn của nhà kho, nhập mật mã. Cửa chính không một tiếng động mở rộng, Trần Mộ đi sát theo Hề Bình tiến vào. Vô số giá bằng sắt xếp hàng dọc, trên giá bày đủ loại chai lọ đếm không xuể khiến Trần Mộ ngây người tại chỗ.
o0o
Tại cửa Đông Vệ học phủ, Alfonso mang theo một đám người sốt ruột chờ đợi. Bên cạnh gã, một đệ tử khuất trong bóng tối khe khẽ nói nhỏ:
- Hôm nay có ai tới vậy? Sao lại làm rùm beng lớn như vậy?
- Không biết nữa, hiệu trưởng tự mình dẫn người đi ra, trước giờ chưa bao giờ thấy.
- Không thể nào, các cậu nhìn xem, Nhữ Thu đại nhân tới, Lance đại sư cũng tới.
- Các cậu đoán thử xem, có thể nào là…
Lúc này, một đệ tử ở bên cạnh vội vàng nhắc bọn họ:
- Đừng nói chuyện nữa, đến rồi kìa.
Tất cả đám đệ tử vội vàng ngừng bàn tán, tò mò nhìn lại.
“Tiên sinh!” Alfonso không chờ đợi được từ trong đám người lao ra, đi theo sau y là Nhữ Thu, nàng hai mắt rưng rưng, nức nở khóc: “Tiên sinh!”
Các đệ tử phía sau xôn xao! Tiên sinh! Trong Đông Vệ, có thể khiến cho Alfonso gọi là tiên sinh chỉ có một người, mà có thể khiến cho Nhữ Thu gọi là tiên sinh cũng chỉ có một người.
Đám đệ tử vừa tò mò vừa sùng bái ngắm nhìn Trần Mộ. Vóc dáng y không cao, tướng mạo cũng chẳng hề anh tuấn, nhìn qua ôn hòa chẳng khác gì một người bình thường. Rất nhiều đệ tử không nén nổi thất vọng, chẳng lẽ người này là truyền kỳ trong Đông Vệ hay sao?
- Ngài cuối cùng cũng về rồi! Ngài cuối cùng cũng về rồi!
Tuổi đã quá trung niên nhưng Alfonso tựa như một đứa trẻ, Nhữ Thu thậm chí khóc tới mặt đầy nước mắt.
Trần Mộ sống mũi cũng cảm thấy cay cay, nhưng hắn vẫn ráng nhịn, cười nói:
- Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không ngại mọi người nhìn hay sao?
Alfonso lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, lau hai hàng nước mắt, dần dần khôi phục thái độ bình thường. Y bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, kéo Trần Mộ tới trước mặt một lão nhân khoảng xấp xỉ sáu mươi tuổi, giới thiệu:
- Vị này chính là Lance đại sư, là người chế ra Vĩnh Viễn Chi Dạ.
“Hai chữ đại sư thực không dám nhận.” Lance khiêm tốn cười nói:
- Ta cũng theo bọn họ gọi ngài là tiên sinh đi. Mấy năm gần đây ta luôn nghiên cứu hộp tính toán mà tiên sinh lưu lại, ngài thực khiến ta vô cùng kính nể.
Trần Mộ cũng giật mình, không nghĩ tới người này lại là chế tạp đại sư. Về tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ trong tay, hắn sớm đã cảm thấy kính phục đối với người đã chế tạo ra nó, không ngờ Lance lại ở Đông Vệ. Hắn vội vàng nói:
- Ngài quá khen rồi, so với trình độ của ngài ta còn kém xa lắm.
Lance cười sang sảng:
- Coi người là thầy không tính tuổi tác.
Nói xong lão giơ tay ra mời:
- Chúng ta vào trong uống một ly trà thôi, đang lúc ta có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh đây. Trước đây không tìm được người để hỏi, giờ bị ta bắt được dù thế nào cũng không thể thả ngài được.
“Ha ha!” Mọi người đều bật cười, đi vào trong trường.
Alfonso ghé tới bên tai Trần Mộ, nhỏ giọng ha hả cười nói:
- Lão là do chúng ta đoạt từ Pháp Á.
Trần Mộ âm thầm giơ ngón tay cái, Alfonso lại cười ha hả, vẻ mặt đắc ý. Nhữ Thu đi theo phía sau hai người không kiềm nổi nở một nụ cười.
Alfonso quay người sang, vẻ đắc ý trên khuôn mặt đã biến mất thay vào đó là thái độ trịnh trọng:
- Tiên sinh, trình độ chế tạp của chúng ta hiện tại trong toàn bộ liên bang cũng có thể coi như trong top đầu. Chúng ta đã thu nạp rất nhiều chế tạp sư xuất sắc, đại đa số chế tạp sư tại Sương Nguyệt Hàn Châu đều bị chúng ta thu nạp. Đa số chế tạp sư của Pháp Á cũng tới chỗ chúng ta tìm nơi nương tựa. Trên phương diện chế tạp, ngoài Trung Đạt Thư Phủ, giờ đây chúng ta không hề thua kém bất cứ thế lực nào. Phương diện tạp giới càng không ai so sánh được với chúng ta.
- Hộp tính toán của tiên sinh mấy năm gàn đây đều không ngừng vận hành. Chúng ta thu được hàng loạt kết cấu năng lượng tỉ mỉ, trên phương diện này chúng ta đã vượt xa những người khác rồi. Tiên sinh, bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ giúp ngài đánh một trận!
Alfonso một lời như chém đinh chặt sắt. Toàn bộ chế tạp sư cao cấp, chuyên gia tạp giới trong một ngày ngắn ngủi đều tập hợp tại Đông Vệ Học Phủ theo lệnh hội nghị liên hợp tối cao của Đông Vệ.
Hạng mục nghiên cứu mũi nhọn lớn nhất từ trước tới nay của Đông Vệ chính thức khởi động!
o0o
Trung Đạt Thư Phủ, Giải Yến Bạch và Tào Chính Thu hai người uống rượu ăn lạc, hai người đều xuất thân nghèo khổ, đồ ăn thức nhắm này là thứ cả hai ưa thích nhất.
“Đông Vệ hùng tâm thật không nhỏ.” Tào Chính Thu vừa uống rượu vừa nói:
- Xem ra bọn họ dự định dùng toàn bộ lực lượng để giúp Trần Mộ chế tạo một tấm tạp phiến.
“Điều này cũng rất bình thường.” Giải Yến Bạch tập trung tinh thần diệt đám củ lạc trong bát chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Không Trần Mộ, Đông Vệ có thể sẽ nhanh chóng tiêu vong. Ông nhìn Đường hàm Phái xem, y căn bản không thèm đi đánh Đông Vệ, ngược lại còn mặc cho nó phát triển. Y chắc đã đoán được, Trần Mộ vắng mặt, Đông Vệ phát triển càng lớn mạnh thì thời điểm tan ra cũng càng gần.
- Đúng vậy, ngươi nói xem, trên đời này sao lại có một tên quái vật như Đường Hàm Phái nhỉ.
Tào Chính Thu lắc lắc đầu.
- Quái vật? Ừm! Có lý, tuy nhiên nếu nói quái vật, ta cảm thấy tên Trần Mộ càng giống hơn.
Giải Yến Bạch ngừng đũa, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư:
- Lần đầu ta gặp Trần Mộ, thực lực của hắn thấp tới mức thảm thương, đội ngũ suy nhược. Ha ha, sau này thì sao, hắn khiến cho toàn bộ Liên Bang đều choáng váng. Đường Hàm Phái sao, vẫn rất bình thường, y là một kẻ trăm năm hiếm gặp. Đệ tử của hiệu trưởng Liên Bang Tổng Hợp học phủ, có nền móng như thế, y đi lên cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng ông nhìn lại Trần Mộ xem, hắn từ đâu chui ra? Một đứa trẻ mồ côi trong một khu phố nghèo, thậm chí còn chưa từng được học chính thức, dựa vào việc chế tạp năng lượng tạp một sao mà sống qua ngày. Không tài sản, không ai giúp đỡ, trừ tấm tạp phiến truyền thừa của Rosenborg ra hắn cái gì cũng không có, vậy mà lại có thể tạo nên một Đông Vệ, ngay cả tên hung ác như Túc Hắc Minh cũng không làm gì được hắn, còn không phải quái vật?
- Quái vật! Đúng là một tên quái vật!
Tào Chính Thu chép miệng:
- Ha ha, sau không nói toạc ra, ai thắng thì phong làm thiên hạ đệ nhất yêu đi nhỉ?!
“Ha ha!” Giải Yến Bạch cười ầm lên, một lát sau gã hỏi:
- Trận chiến này, ông xem trọng ai?
“Khó nói.” Tào Chính Thu đặt chén rượu xuống, vẻ mặt hoang mang:
- Ta luôn cảm thấy không hiểu nổi, Trần Mộ sao dám khiêu chiến Đường Hàm Phái. Mấy năm trước mặc dù thực lực Trần Mộ không kém nhưng hiểm nhiên chưa đặt tới trình độ của Đường Hàm Phái. Chẳng lẽ mấy năm gần đây thực lực của hắn tăng mạnh sao? Nhưng cũng không thể không nói, danh hiệu đệ nhất Đường Hàm Phái đã ngồi lâu như vậy mà chẳng ai dám dễ dàng dẫm lên, hơn nữa Đông Vệ giờ đang phát triển tốt đẹp, thủ hạ binh tinh tướng cường, không nên đánh trực diện với Đường Hàm Phái mới đúng.
“Ta cũng cảm thấy điểm này thật kỳ lạ.” Giải Yến Bạch khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc:
- Với tính cách của Trần Mộ, hắn hẳn sẽ không làm vậy mới đúng.
Hai người nhất thời đều lâm vào trầm tư.
o0o
Tinh Viện, Rousseau ngồi trước một nồi lẩu đang sôi sung sục, gã không chút hình tượng hút hút đầu cá. Ở bên cạnh gã, Nick mặc một bộ áo ngủ hình gấu nhỏ, mệt mỏi ngáp.
Thanh Thanh mặc một bộ quần áo trắng ngần yên lặng ngồi đối diện với Rousseau.
- Đông Vệ xảy ra chuyện rồi.
Rousseau vừa hút sột soạt vừa thờ ơ nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Thanh lộ vẻ không hiểu.
Rousseau tiện tay quăng cái đầu cá đã bị hút hết đi, tùy tiện tìm một cái túi thủng, lau lau bàn tay dính đầy mỡ, miệng vẫn nói:
- Đông Vệ mạnh, nhưng mạnh ở chỗ nào? Chỉ vài phương diện như tạp giới, người lãnh đạo giỏi giang như Bagnell, kinh tế phát triển tốt. Về mặt tạp giới đây là cơ sở do Trần Mộ năm đó để lại trong thời gian ngắn không ai dao đọng được. Về mặt kinh tế, từ tình báo của chúng ta có thể thấy kinh tế của Đông Vệ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, trạng thái phát triển thậm chí so với chúng ta còn tốt hơn.Vậy cũng chỉ cón có Bagnell, có lẽ Bagnell xảy ra chuyện rồi.
Rousseau như liên tưởng tới một chuyện đáng sợ, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Trần Mộ quịt lương của Bagnell?
Thanh Thanh vẫn ngồi đó ung dung như thường nhưng mí mắt lại khẽ giật một cái, nàng cố nhịn cái ham muốn xông tới đập tên béo đáng chết kia một trận, hỏi:
- Nếu như vậy Đường Hàm Phái có thể nhìn ra không?
Rousseau cười ha hả, lười biếng nói:
- Đường Ham Phái đương nhiên nhìn ra được. Tuy nhiên, đừng quên, Đông Vệ ngoài con sói Bagnell ra còn người khác, người này tiềm năng rất mạnh, ta cũng rất coi trọng y. Khả năng chỉ huy Trần Mộ cũng có. Hai bên đụng độ, dù là Đường Hàm Phái tự mình chỉ huy Liên Bang Tổng Hợp học phủ cũng không thể nào rút lui mà không bị chút thương thế nào. Khối xương cứng Đông Vệ này muốn gặm chỉ sợ phải đền vài cái răng.
Thanh Thanh lộ vẻ suy tư.
- Đường Hàm Phái tất nhiên đồng ý đơn đấu. Ha ha, gã là ai chứ. Thiên hạ đệ nhất cơ mà, chẳng lẽ lại không chút tin tưởng vào bản thân? Gã chỉ cần giết Trần Mộ, cái khối xương cứng Đông Vệ sẽ lập tức biến giòn, gặm xuống, răng rắc răng rắc, dễ dàng như ăn một miếng bánh quy mà thôi. Lại nói tới mặt khác, cô quên vị trí hiệu trưởng Đường Hàm Phái làm sao mà ngồi lên rồi hả? Nếu gã trốn không đánh, ha ha!
Rousseau nói năng thoải mái như vậy nhưng từng lời từng lời đều chỉ trúng những chỗ quan trọng. Thanh Thanh ánh mắt nhìn về phương xa, trong lòng thoải mái.
o0o
Trong vườn hoa, một ông lão và một người chừng ba mươi tuổi, cho dù là chiếc ghế dựa bình thường người trẻ tuổi cũng ngồi ngay ngắn cẩn thận. Bộ quân phục phẳng phiu, khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng lúc này gã lại cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Lão nhân ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm chiếc xẻng nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Lương thần sắc rầu rĩ, Bagnell cười. Lão đứng dậy tới ngồi cạnh Khương Lương.
“Sao vậy? Sống tại căn cứ quá gian khổ? Chịu không nổi nữa à?
Khương Lương lắc đầu:
- Ta không đồng ý với phương án của ông chủ, quá nguy hiểm. Với lại ông chủ đánh với Đường Hàm Phái phần thắng cũng không lớn.
“Ha ha, còn gì nữa không?” Bagnell nhướn nhướn mày:
- Ngươi cảm thấy mình rất vô dụng đúng không? Nếu ngươi lợi hại hơn ông chủ cũng không cần dùng nước cờ mạo hiểm này?
Khương Lương im lặng không nói, hiển nhiên những lời này đã nói trúng tâm tư.
“Muốn phát triển cần có thời gian.” Bagnell nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi phải kiên nhẫn, hơn nữa phải tin tưởng ông chủ.
- Nhưng mà..
Bagnell ngắt lời Khương Lương:
- Ngươi hẳn còn không biết chuyện mấy năm qua của ông chủ. Ông chủ nói, hắn gần như ngày ngày đều chiến đấu, ngủ cũng không dám ngủ sâu. Ta nhìn những vết thương trên người hắn cũng có thể đoán được hắn sống ra sao.
Khương Lương ngẩn người, hiển nhiên không biết chuyện này.
- Nếu là so thắng bại, ta sẽ theo phe Đường Hàm Phái. Nhưng nếu luận sinh tử ta sẽ chọn bên ông chủ.
Bagnell thản nhiên nói:
- Đường Hàm Phái là cục cưng của ông trời, thiên hạ đệ nhất, nhưng y lại quá mạnh, mạnh tới mức gần như ít người có thể làm đối thủ! Sau lưng y là Liên Bang tổng hợp học phủ, không cần y tốn hơi phí sức chạy ra tiền tuyến ẩu đả. Kinh nghiệm chiến đấu của y quá ít.
- Vào thời kỳ mà vô tạp lưu hưng thịnh, nghe nói có rất nhiều đạo quán, bọn họ truyền thụ tài nghệ, môn hạ đệ tử vô số.
Bagnell chuyển chủ đề nói về một chuyện chẳng chút liên hệ:
- Sư phụ của những đạo quán này người nào cũng mạnh mẽ vô cùng, nhất là những đạo quán có lịch sử lâu đời, một số sư phụ trong bọn họ luyện tập từ nhỏ, vài chục năm như một ngày, chưa từng bước ra khỏi cửa, tâm không vướng bận, thêm vào thiên phú cực cao, thường hay sáng tạo ra rất nhiều kỹ xảo cao thâm. Nhưng về sau, loan lạc xảy ra, đám sư phụ thực lực cường đại này lại chẳng ai sống sót.
“Thi đấu thể thao với sinh tử chiến là hai chuyện khác nhau.” Bagnell nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Lần này chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Khương Lương ngây người.
Nhìn đệ tử đắc ý của mình, Bagnell chú tâm dạy dỗ:
- Ông chủ lựa chọn như vậy là đã đem tất cả ưu thế của mình dùng tới, đây không phải sở trường của Đường Hàm Phái. Dùng sở trường đánh vào sở đoản không phải là phương pháp dụng binh cơ bản nhất của chúng ta sao? Với lại, nếu ông chủ thắng, địa vị bá chủ liệu ai có thể lay chuyển được?
Nói xong, lão xoay người:
- Biết mình không đủ mạnh vậy tốt hơn hết là cố gắng lên, không cần sợ thua, một chỉ huy luôn luôn đi ra từ chiến đấu. Được rồi, Ngươi nên làm gì thì đi làm đi. Sau này những chuyện chém chém giết giết này đừng đem tới làm phiền ta.
Khương Lương ánh mắt khôi phục vẻ tươi sáng, nghiêm nghị thi lễ với Bagnell rồi mới xoay người rời khỏi.
Đến khi Khương Lương đi xa, Bagnell mới ngừng tay, thở dài một tiếng, khuôn mặt càng lúc càng lộ vẻ già nua.
“Già rồi, ta quả nhiên đã già rồi.” Nhìn khu vườn đầy hoa, cánh tay lão nhẹ nhàng vuốt ve tấm huyễn tạp treo trên cổ:
- Cecilia, nàng đã từng nói, nàng muốn cùng ta già đi, cùng nhau trồng một khu vườn hoa thật lớn mà..
Nước mắt từ từ chảy xuống trong yên lặng.
Cánh cửa bằng hợp kim khổng lồ mở ra, đường đi rõ ràng có phần dốc xuống.
- Dưới đất sao?
Trần Mộ tò mò hỏi.
Hề Bình cười ha hả, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:
- Ừ, đây là một nhà kho dưới lòng đất dùng để lưu trữ một số ít tài liệu quý giá. Ngoài ta ra chỉ có A Phương Tác biết. Trước kia ông chủ ngài chẳng phải thường xuyên kêu thiếu hụt vật liệu sao? Giờ Đông Vệ chúng ta vẫn còn chút nguyên liệu đây, những nguyên vật liệu này đều được ta thông qua đủ các cách sưu tập. Ban đầu cho rằng nó sẽ vĩnh viễn được niêm phong trong kho.. Giờ rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng, thật khiến người ta cao hứng!
Trần Mộ không biết nên nói gì, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Đi được khoảng mười phút, độ sâu của nhà kho dưới lòng đất này khiến Trần Mộ thoáng giật mình.
- Đến rồi.
Hề Bình đến trước cửa lớn của nhà kho, nhập mật mã. Cửa chính không một tiếng động mở rộng, Trần Mộ đi sát theo Hề Bình tiến vào. Vô số giá bằng sắt xếp hàng dọc, trên giá bày đủ loại chai lọ đếm không xuể khiến Trần Mộ ngây người tại chỗ.
o0o
Tại cửa Đông Vệ học phủ, A Phương Tác mang theo một đám người sốt ruột chờ đợi. Bên cạnh gã, một đệ tử khuất trong bóng tối khe khẽ nói nhỏ:
- Hôm nay có ai tới vậy? Sao lại làm rùm beng lớn như vậy?
- Không biết nữa, hiệu trưởng tự mình dẫn người đi ra, trước giờ chưa bao giờ thấy.
- Không thể nào, các cậu nhìn xem, Nhữ Thu đại nhân tới, Lôi Ân đại sư cũng tới.
- Các cậu đoán thử xem, có thể nào là…
Lúc này, một đệ tử ở bên cạnh vội vàng nhắc bọn họ:
- Đừng nói chuyện nữa, đến rồi kìa.
Tất cả đám đệ tử vội vàng ngừng bàn tán, tò mò nhìn lại.
“Tiên sinh!” A Phương Tác không chờ đợi được từ trong đám người lao ra, đi theo sau y là Nhữ Thu, nàng hai mắt rưng rưng, nức nở khóc: “Tiên sinh!”
Các đệ tử phía sau xôn xao! Tiên sinh! Trong Đông Vệ, có thể khiến cho A Phương Tác gọi là tiên sinh chỉ có một người, mà có thể khiến cho Nhữ Thu gọi là tiên sinh cũng chỉ có một người.
Đám đệ tử vừa tò mò vừa sùng bái ngắm nhìn Trần Mộ. Vóc dáng y không cao, tướng mạo cũng chẳng hề anh tuấn, nhìn qua ôn hòa chẳng khác gì một người bình thường. Rất nhiều đệ tử không nén nổi thất vọng, chẳng lẽ người này là truyền kỳ trong Đông Vệ hay sao?
- Ngài cuối cùng cũng về rồi! Ngài cuối cùng cũng về rồi!
Tuổi đã quá trung niên nhưng A Phương Tác tựa như một đứa trẻ, Nhữ Thu thậm chí khóc tới mặt đầy nước mắt.
Trần Mộ sống mũi cũng cảm thấy cay cay, nhưng hắn vẫn ráng nhịn, cười nói:
- Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không ngại mọi người nhìn hay sao?
A Phương Tác lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, lau hai hàng nước mắt, dần dần khôi phục thái độ bình thường. Y bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, kéo Trần Mộ tới trước mặt một lão nhân khoảng xấp xỉ sáu mươi tuổi, giới thiệu:
- Vị này chính là Lôi Ân đại sư, là người chế ra Vĩnh Viễn Chi Dạ.
“Hai chữ đại sư thực không dám nhận.” Lôi Ân khiêm tốn cười nói:
- Ta cũng theo bọn họ gọi ngài là tiên sinh đi. Mấy năm gần đây ta luôn nghiên cứu hộp tính toán mà tiên sinh lưu lại, ngài thực khiến ta vô cùng kính nể.
Trần Mộ cũng giật mình, không nghĩ tới người này lại là chế tạp đại sư. Về tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ trong tay, hắn sớm đã cảm thấy kính phục đối với người đã chế tạo ra nó, không ngờ Lôi Ân lại ở Đông Vệ. Hắn vội vàng nói:
- Ngài quá khen rồi, so với trình độ của ngài ta còn kém xa lắm.
Lôi Ân cười sang sảng:
- Coi người là thầy không tính tuổi tác.
Nói xong lão giơ tay ra mời:
- Chúng ta vào trong uống một ly trà thôi, đang lúc ta có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh đây. Trước đây không tìm được người để hỏi, giờ bị ta bắt được dù thế nào cũng không thể thả ngài được.
“Ha ha!” Mọi người đều bật cười, đi vào trong trường.
A Phương Tác ghé tới bên tai Trần Mộ, nhỏ giọng ha hả cười nói:
- Lão là do chúng ta đoạt từ Pháp Á.
Trần Mộ âm thầm giơ ngón tay cái, A Phương Tác lại cười ha hả, vẻ mặt đắc ý. Nhữ Thu đi theo phía sau hai người không kiềm nổi nở một nụ cười.
A Phương Tác quay người sang, vẻ đắc ý trên khuôn mặt đã biến mất thay vào đó là thái độ trịnh trọng:
- Tiên sinh, trình độ chế tạp của chúng ta hiện tại trong toàn bộ liên bang cũng có thể coi như trong top đầu. Chúng ta đã thu nạp rất nhiều chế tạp sư xuất sắc, đại đa số chế tạp sư tại Sương Nguyệt Hàn Châu đều bị chúng ta thu nạp. Đa số chế tạp sư của Pháp Á cũng tới chỗ chúng ta tìm nơi nương tựa. Trên phương diện chế tạp, ngoài Trung Đạt Thư Phủ, giờ đây chúng ta không hề thua kém bất cứ thế lực nào. Phương diện tạp giới càng không ai so sánh được với chúng ta.
- Hộp tính toán của tiên sinh mấy năm gàn đây đều không ngừng vận hành. Chúng ta thu được hàng loạt kết cấu năng lượng tỉ mỉ, trên phương diện này chúng ta đã vượt xa những người khác rồi. Tiên sinh, bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ giúp ngài đánh một trận!
A Phương Tác một lời như chém đinh chặt sắt. Toàn bộ chế tạp sư cao cấp, chuyên gia tạp giới trong một ngày ngắn ngủi đều tập hợp tại Đông Vệ Học Phủ theo lệnh hội nghị liên hợp tối cao của Đông Vệ.
Hạng mục nghiên cứu mũi nhọn lớn nhất từ trước tới nay của Đông Vệ chính thức khởi động!
o0o
Trung Đạt Thư Phủ, Giải Yến Bạch và Tào Chính Thu hai người uống rượu ăn lạc, hai người đều xuất thân nghèo khổ, đồ ăn thức nhắm này là thứ cả hai ưa thích nhất.
“Đông Vệ hùng tâm thật không nhỏ.” Tào Chính Thu vừa uống rượu vừa nói:
- Xem ra bọn họ dự định dùng toàn bộ lực lượng để giúp Trần Mộ chế tạo một tấm tạp phiến.
“Điều này cũng rất bình thường.” Giải Yến Bạch tập trung tinh thần diệt đám củ lạc trong bát chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Không Trần Mộ, Đông Vệ có thể sẽ nhanh chóng tiêu vong. Ông nhìn Đường hàm Phái xem, y căn bản không thèm đi đánh Đông Vệ, ngược lại còn mặc cho nó phát triển. Y chắc đã đoán được, Trần Mộ vắng mặt, Đông Vệ phát triển càng lớn mạnh thì thời điểm tan ra cũng càng gần.
- Đúng vậy, ngươi nói xem, trên đời này sao lại có một tên quái vật như Đường Hàm Phái nhỉ.
Tào Chính Thu lắc lắc đầu.
- Quái vật? Ừm! Có lý, tuy nhiên nếu nói quái vật, ta cảm thấy tên Trần Mộ càng giống hơn.
Giải Yến Bạch ngừng đũa, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư:
- Lần đầu ta gặp Trần Mộ, thực lực của hắn thấp tới mức thảm thương, đội ngũ suy nhược. Ha ha, sau này thì sao, hắn khiến cho toàn bộ Liên Bang đều choáng váng. Đường Hàm Phái sao, vẫn rất bình thường, y là một kẻ trăm năm hiếm gặp. Đệ tử của hiệu trưởng Liên Bang Tổng Hợp học phủ, có nền móng như thế, y đi lên cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng ông nhìn lại Trần Mộ xem, hắn từ đâu chui ra? Một đứa trẻ mồ côi trong một khu phố nghèo, thậm chí còn chưa từng được học chính thức, dựa vào việc chế tạp năng lượng tạp một sao mà sống qua ngày. Không tài sản, không ai giúp đỡ, trừ tấm tạp phiến truyền thừa của La Sâm Bác Cách ra hắn cái gì cũng không có, vậy mà lại có thể tạo nên một Đông Vệ, ngay cả tên hung ác như Túc Hắc Minh cũng không làm gì được hắn, còn không phải quái vật?
- Quái vật! Đúng là một tên quái vật!
Tào Chính Thu chép miệng:
- Ha ha, sau không nói toạc ra, ai thắng thì phong làm thiên hạ đệ nhất yêu đi nhỉ?!
“Ha ha!” Giải Yến Bạch cười ầm lên, một lát sau gã hỏi:
- Trận chiến này, ông xem trọng ai?
“Khó nói.” Tào Chính Thu đặt chén rượu xuống, vẻ mặt hoang mang:
- Ta luôn cảm thấy không hiểu nổi, Trần Mộ sao dám khiêu chiến Đường Hàm Phái. Mấy năm trước mặc dù thực lực Trần Mộ không kém nhưng hiểm nhiên chưa đặt tới trình độ của Đường Hàm Phái. Chẳng lẽ mấy năm gần đây thực lực của hắn tăng mạnh sao? Nhưng cũng không thể không nói, danh hiệu đệ nhất Đường Hàm Phái đã ngồi lâu như vậy mà chẳng ai dám dễ dàng dẫm lên, hơn nữa Đông Vệ giờ đang phát triển tốt đẹp, thủ hạ binh tinh tướng cường, không nên đánh trực diện với Đường Hàm Phái mới đúng.
“Ta cũng cảm thấy điểm này thật kỳ lạ.” Giải Yến Bạch khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc:
- Với tính cách của Trần Mộ, hắn hẳn sẽ không làm vậy mới đúng.
Hai người nhất thời đều lâm vào trầm tư.
o0o
Tinh Viện, La Tây Cư ngồi trước một nồi lẩu đang sôi sung sục, gã không chút hình tượng hút hút đầu cá. Ở bên cạnh gã, Ni Khắc mặc một bộ áo ngủ hình gấu nhỏ, mệt mỏi ngáp.
Thanh Thanh mặc một bộ quần áo trắng ngần yên lặng ngồi đối diện với La Tây Cư.
- Đông Vệ xảy ra chuyện rồi.
La Tây Cư vừa hút sột soạt vừa thờ ơ nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Thanh lộ vẻ không hiểu.
La Tây Cư tiện tay quăng cái đầu cá đã bị hút hết đi, tùy tiện tìm một cái túi thủng, lau lau bàn tay dính đầy mỡ, miệng vẫn nói:
- Đông Vệ mạnh, nhưng mạnh ở chỗ nào? Chỉ vài phương diện như tạp giới, người lãnh đạo giỏi giang như Ba Cách Nội Nhĩ, kinh tế phát triển tốt. Về mặt tạp giới đây là cơ sở do Trần Mộ năm đó để lại trong thời gian ngắn không ai dao đọng được. Về mặt kinh tế, từ tình báo của chúng ta có thể thấy kinh tế của Đông Vệ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, trạng thái phát triển thậm chí so với chúng ta còn tốt hơn.Vậy cũng chỉ cón có Ba Cách Nội Nhĩ, có lẽ Ba Cách Nội Nhĩ xảy ra chuyện rồi.
La Tây Cư như liên tưởng tới một chuyện đáng sợ, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Trần Mộ quịt lương của Ba Cách Nội Nhĩ?
Thanh Thanh vẫn ngồi đó ung dung như thường nhưng mí mắt lại khẽ giật một cái, nàng cố nhịn cái ham muốn xông tới đập tên béo đáng chết kia một trận, hỏi:
- Nếu như vậy Đường Hàm Phái có thể nhìn ra không?
La Tây Cư cười ha hả, lười biếng nói:
- Đường Ham Phái đương nhiên nhìn ra được. Tuy nhiên, đừng quên, Đông Vệ ngoài con sói Ba Cách Nội Nhĩ ra còn người khác, người này tiềm năng rất mạnh, ta cũng rất coi trọng y. Khả năng chỉ huy Trần Mộ cũng có. Hai bên đụng độ, dù là Đường Hàm Phái tự mình chỉ huy Liên Bang Tổng Hợp học phủ cũng không thể nào rút lui mà không bị chút thương thế nào. Khối xương cứng Đông Vệ này muốn gặm chỉ sợ phải đền vài cái răng.
Thanh Thanh lộ vẻ suy tư.
- Đường Hàm Phái tất nhiên đồng ý đơn đấu. Ha ha, gã là ai chứ. Thiên hạ đệ nhất cơ mà, chẳng lẽ lại không chút tin tưởng vào bản thân? Gã chỉ cần giết Trần Mộ, cái khối xương cứng Đông Vệ sẽ lập tức biến giòn, gặm xuống, răng rắc răng rắc, dễ dàng như ăn một miếng bánh quy mà thôi. Lại nói tới mặt khác, cô quên vị trí hiệu trưởng Đường Hàm Phái làm sao mà ngồi lên rồi hả? Nếu gã trốn không đánh, ha ha!
La Tây Cư nói năng thoải mái như vậy nhưng từng lời từng lời đều chỉ trúng những chỗ quan trọng. Thanh Thanh ánh mắt nhìn về phương xa, trong lòng thoải mái.
o0o
Trong vườn hoa, một ông lão và một người chừng ba mươi tuổi, cho dù là chiếc ghế dựa bình thường người trẻ tuổi cũng ngồi ngay ngắn cẩn thận. Bộ quân phục phẳng phiu, khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng lúc này gã lại cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Lão nhân ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm chiếc xẻng nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Lương thần sắc rầu rĩ, Ba Cách Nội Nhĩ cười. Lão đứng dậy tới ngồi cạnh Khương Lương.
“Sao vậy? Sống tại căn cứ quá gian khổ? Chịu không nổi nữa à?
Khương Lương lắc đầu:
- Ta không đồng ý với phương án của ông chủ, quá nguy hiểm. Với lại ông chủ đánh với Đường Hàm Phái phần thắng cũng không lớn.
“Ha ha, còn gì nữa không?” Ba Cách Nội Nhĩ nhướn nhướn mày:
- Ngươi cảm thấy mình rất vô dụng đúng không? Nếu ngươi lợi hại hơn ông chủ cũng không cần dùng nước cờ mạo hiểm này?
Khương Lương im lặng không nói, hiển nhiên những lời này đã nói trúng tâm tư.
“Muốn phát triển cần có thời gian.” Ba Cách Nội Nhĩ nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi phải kiên nhẫn, hơn nữa phải tin tưởng ông chủ.
- Nhưng mà..
Ba Cách Nội Nhĩ ngắt lời Khương Lương:
- Ngươi hẳn còn không biết chuyện mấy năm qua của ông chủ. Ông chủ nói, hắn gần như ngày ngày đều chiến đấu, ngủ cũng không dám ngủ sâu. Ta nhìn những vết thương trên người hắn cũng có thể đoán được hắn sống ra sao.
Khương Lương ngẩn người, hiển nhiên không biết chuyện này.
- Nếu là so thắng bại, ta sẽ theo phe Đường Hàm Phái. Nhưng nếu luận sinh tử ta sẽ chọn bên ông chủ.
Ba Cách Nội Nhĩ thản nhiên nói:
- Đường Hàm Phái là cục cưng của ông trời, thiên hạ đệ nhất, nhưng y lại quá mạnh, mạnh tới mức gần như ít người có thể làm đối thủ! Sau lưng y là Liên Bang tổng hợp học phủ, không cần y tốn hơi phí sức chạy ra tiền tuyến ẩu đả. Kinh nghiệm chiến đấu của y quá ít.
- Vào thời kỳ mà vô tạp lưu hưng thịnh, nghe nói có rất nhiều đạo quán, bọn họ truyền thụ tài nghệ, môn hạ đệ tử vô số.
Ba Cách Nội Nhĩ chuyển chủ đề nói về một chuyện chẳng chút liên hệ:
- Sư phụ của những đạo quán này người nào cũng mạnh mẽ vô cùng, nhất là những đạo quán có lịch sử lâu đời, một số sư phụ trong bọn họ luyện tập từ nhỏ, vài chục năm như một ngày, chưa từng bước ra khỏi cửa, tâm không vướng bận, thêm vào thiên phú cực cao, thường hay sáng tạo ra rất nhiều kỹ xảo cao thâm. Nhưng về sau, loan lạc xảy ra, đám sư phụ thực lực cường đại này lại chẳng ai sống sót.
“Thi đấu thể thao với sinh tử chiến là hai chuyện khác nhau.” Ba Cách Nội Nhĩ nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Lần này chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Khương Lương ngây người.
Nhìn đệ tử đắc ý của mình, Ba Cách Nội Nhĩ chú tâm dạy dỗ:
- Ông chủ lựa chọn như vậy là đã đem tất cả ưu thế của mình dùng tới, đây không phải sở trường của Đường Hàm Phái. Dùng sở trường đánh vào sở đoản không phải là phương pháp dụng binh cơ bản nhất của chúng ta sao? Với lại, nếu ông chủ thắng, địa vị bá chủ liệu ai có thể lay chuyển được?
Nói xong, lão xoay người:
- Biết mình không đủ mạnh vậy tốt hơn hết là cố gắng lên, không cần sợ thua, một chỉ huy luôn luôn đi ra từ chiến đấu. Được rồi, Ngươi nên làm gì thì đi làm đi. Sau này những chuyện chém chém giết giết này đừng đem tới làm phiền ta.
Khương Lương ánh mắt khôi phục vẻ tươi sáng, nghiêm nghị thi lễ với Ba Cách Nội Nhĩ rồi mới xoay người rời khỏi.
Đến khi Khương Lương đi xa, Ba Cách Nội Nhĩ mới ngừng tay, thở dài một tiếng, khuôn mặt càng lúc càng lộ vẻ già nua.
“Già rồi, ta quả nhiên đã già rồi.” Nhìn khu vườn đầy hoa, cánh tay lão nhẹ nhàng vuốt ve tấm huyễn tạp treo trên cổ:
- Tây Lị Á, nàng đã từng nói, nàng muốn cùng ta già đi, cùng nhau trồng một khu vườn hoa thật lớn mà..
Nước mắt từ từ chảy xuống trong yên lặng.
Tên Tiếng Anh
Hề Bình đi trước dẫn đường, Trần Mộ tò mò nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong thời gian hắn rời khỏi, Đông Vệ đã thay đổi rất lớn, nhiều chỗ đều là về sau mới được thành lập.
Cánh cửa bằng hợp kim khổng lồ mở ra, đường đi rõ ràng có phần dốc xuống.
- Dưới đất sao?
Trần Mộ tò mò hỏi.
Hề Bình cười ha hả, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:
- Ừ, đây là một nhà kho dưới lòng đất dùng để lưu trữ một số ít tài liệu quý giá. Ngoài ta ra chỉ có Alfonso biết. Trước kia ông chủ ngài chẳng phải thường xuyên kêu thiếu hụt vật liệu sao? Giờ Đông Vệ chúng ta vẫn còn chút nguyên liệu đây, những nguyên vật liệu này đều được ta thông qua đủ các cách sưu tập. Ban đầu cho rằng nó sẽ vĩnh viễn được niêm phong trong kho.. Giờ rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng, thật khiến người ta cao hứng!
Trần Mộ không biết nên nói gì, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Đi được khoảng mười phút, độ sâu của nhà kho dưới lòng đất này khiến Trần Mộ thoáng giật mình.
- Đến rồi.
Hề Bình đến trước cửa lớn của nhà kho, nhập mật mã. Cửa chính không một tiếng động mở rộng, Trần Mộ đi sát theo Hề Bình tiến vào. Vô số giá bằng sắt xếp hàng dọc, trên giá bày đủ loại chai lọ đếm không xuể khiến Trần Mộ ngây người tại chỗ.
o0o
Tại cửa Đông Vệ học phủ, Alfonso mang theo một đám người sốt ruột chờ đợi. Bên cạnh gã, một đệ tử khuất trong bóng tối khe khẽ nói nhỏ:
- Hôm nay có ai tới vậy? Sao lại làm rùm beng lớn như vậy?
- Không biết nữa, hiệu trưởng tự mình dẫn người đi ra, trước giờ chưa bao giờ thấy.
- Không thể nào, các cậu nhìn xem, Nhữ Thu đại nhân tới, Lance đại sư cũng tới.
- Các cậu đoán thử xem, có thể nào là…
Lúc này, một đệ tử ở bên cạnh vội vàng nhắc bọn họ:
- Đừng nói chuyện nữa, đến rồi kìa.
Tất cả đám đệ tử vội vàng ngừng bàn tán, tò mò nhìn lại.
“Tiên sinh!” Alfonso không chờ đợi được từ trong đám người lao ra, đi theo sau y là Nhữ Thu, nàng hai mắt rưng rưng, nức nở khóc: “Tiên sinh!”
Các đệ tử phía sau xôn xao! Tiên sinh! Trong Đông Vệ, có thể khiến cho Alfonso gọi là tiên sinh chỉ có một người, mà có thể khiến cho Nhữ Thu gọi là tiên sinh cũng chỉ có một người.
Đám đệ tử vừa tò mò vừa sùng bái ngắm nhìn Trần Mộ. Vóc dáng y không cao, tướng mạo cũng chẳng hề anh tuấn, nhìn qua ôn hòa chẳng khác gì một người bình thường. Rất nhiều đệ tử không nén nổi thất vọng, chẳng lẽ người này là truyền kỳ trong Đông Vệ hay sao?
- Ngài cuối cùng cũng về rồi! Ngài cuối cùng cũng về rồi!
Tuổi đã quá trung niên nhưng Alfonso tựa như một đứa trẻ, Nhữ Thu thậm chí khóc tới mặt đầy nước mắt.
Trần Mộ sống mũi cũng cảm thấy cay cay, nhưng hắn vẫn ráng nhịn, cười nói:
- Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không ngại mọi người nhìn hay sao?
Alfonso lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, lau hai hàng nước mắt, dần dần khôi phục thái độ bình thường. Y bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, kéo Trần Mộ tới trước mặt một lão nhân khoảng xấp xỉ sáu mươi tuổi, giới thiệu:
- Vị này chính là Lance đại sư, là người chế ra Vĩnh Viễn Chi Dạ.
“Hai chữ đại sư thực không dám nhận.” Lance khiêm tốn cười nói:
- Ta cũng theo bọn họ gọi ngài là tiên sinh đi. Mấy năm gần đây ta luôn nghiên cứu hộp tính toán mà tiên sinh lưu lại, ngài thực khiến ta vô cùng kính nể.
Trần Mộ cũng giật mình, không nghĩ tới người này lại là chế tạp đại sư. Về tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ trong tay, hắn sớm đã cảm thấy kính phục đối với người đã chế tạo ra nó, không ngờ Lance lại ở Đông Vệ. Hắn vội vàng nói:
- Ngài quá khen rồi, so với trình độ của ngài ta còn kém xa lắm.
Lance cười sang sảng:
- Coi người là thầy không tính tuổi tác.
Nói xong lão giơ tay ra mời:
- Chúng ta vào trong uống một ly trà thôi, đang lúc ta có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh đây. Trước đây không tìm được người để hỏi, giờ bị ta bắt được dù thế nào cũng không thể thả ngài được.
“Ha ha!” Mọi người đều bật cười, đi vào trong trường.
Alfonso ghé tới bên tai Trần Mộ, nhỏ giọng ha hả cười nói:
- Lão là do chúng ta đoạt từ Pháp Á.
Trần Mộ âm thầm giơ ngón tay cái, Alfonso lại cười ha hả, vẻ mặt đắc ý. Nhữ Thu đi theo phía sau hai người không kiềm nổi nở một nụ cười.
Alfonso quay người sang, vẻ đắc ý trên khuôn mặt đã biến mất thay vào đó là thái độ trịnh trọng:
- Tiên sinh, trình độ chế tạp của chúng ta hiện tại trong toàn bộ liên bang cũng có thể coi như trong top đầu. Chúng ta đã thu nạp rất nhiều chế tạp sư xuất sắc, đại đa số chế tạp sư tại Sương Nguyệt Hàn Châu đều bị chúng ta thu nạp. Đa số chế tạp sư của Pháp Á cũng tới chỗ chúng ta tìm nơi nương tựa. Trên phương diện chế tạp, ngoài Trung Đạt Thư Phủ, giờ đây chúng ta không hề thua kém bất cứ thế lực nào. Phương diện tạp giới càng không ai so sánh được với chúng ta.
- Hộp tính toán của tiên sinh mấy năm gàn đây đều không ngừng vận hành. Chúng ta thu được hàng loạt kết cấu năng lượng tỉ mỉ, trên phương diện này chúng ta đã vượt xa những người khác rồi. Tiên sinh, bất luận ra sao, chúng ta đều sẽ giúp ngài đánh một trận!
Alfonso một lời như chém đinh chặt sắt. Toàn bộ chế tạp sư cao cấp, chuyên gia tạp giới trong một ngày ngắn ngủi đều tập hợp tại Đông Vệ Học Phủ theo lệnh hội nghị liên hợp tối cao của Đông Vệ.
Hạng mục nghiên cứu mũi nhọn lớn nhất từ trước tới nay của Đông Vệ chính thức khởi động!
o0o
Trung Đạt Thư Phủ, Giải Yến Bạch và Tào Chính Thu hai người uống rượu ăn lạc, hai người đều xuất thân nghèo khổ, đồ ăn thức nhắm này là thứ cả hai ưa thích nhất.
“Đông Vệ hùng tâm thật không nhỏ.” Tào Chính Thu vừa uống rượu vừa nói:
- Xem ra bọn họ dự định dùng toàn bộ lực lượng để giúp Trần Mộ chế tạo một tấm tạp phiến.
“Điều này cũng rất bình thường.” Giải Yến Bạch tập trung tinh thần diệt đám củ lạc trong bát chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Không Trần Mộ, Đông Vệ có thể sẽ nhanh chóng tiêu vong. Ông nhìn Đường hàm Phái xem, y căn bản không thèm đi đánh Đông Vệ, ngược lại còn mặc cho nó phát triển. Y chắc đã đoán được, Trần Mộ vắng mặt, Đông Vệ phát triển càng lớn mạnh thì thời điểm tan ra cũng càng gần.
- Đúng vậy, ngươi nói xem, trên đời này sao lại có một tên quái vật như Đường Hàm Phái nhỉ.
Tào Chính Thu lắc lắc đầu.
- Quái vật? Ừm! Có lý, tuy nhiên nếu nói quái vật, ta cảm thấy tên Trần Mộ càng giống hơn.
Giải Yến Bạch ngừng đũa, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư:
- Lần đầu ta gặp Trần Mộ, thực lực của hắn thấp tới mức thảm thương, đội ngũ suy nhược. Ha ha, sau này thì sao, hắn khiến cho toàn bộ Liên Bang đều choáng váng. Đường Hàm Phái sao, vẫn rất bình thường, y là một kẻ trăm năm hiếm gặp. Đệ tử của hiệu trưởng Liên Bang Tổng Hợp học phủ, có nền móng như thế, y đi lên cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng ông nhìn lại Trần Mộ xem, hắn từ đâu chui ra? Một đứa trẻ mồ côi trong một khu phố nghèo, thậm chí còn chưa từng được học chính thức, dựa vào việc chế tạp năng lượng tạp một sao mà sống qua ngày. Không tài sản, không ai giúp đỡ, trừ tấm tạp phiến truyền thừa của Rosenborg ra hắn cái gì cũng không có, vậy mà lại có thể tạo nên một Đông Vệ, ngay cả tên hung ác như Túc Hắc Minh cũng không làm gì được hắn, còn không phải quái vật?
- Quái vật! Đúng là một tên quái vật!
Tào Chính Thu chép miệng:
- Ha ha, sau không nói toạc ra, ai thắng thì phong làm thiên hạ đệ nhất yêu đi nhỉ?!
“Ha ha!” Giải Yến Bạch cười ầm lên, một lát sau gã hỏi:
- Trận chiến này, ông xem trọng ai?
“Khó nói.” Tào Chính Thu đặt chén rượu xuống, vẻ mặt hoang mang:
- Ta luôn cảm thấy không hiểu nổi, Trần Mộ sao dám khiêu chiến Đường Hàm Phái. Mấy năm trước mặc dù thực lực Trần Mộ không kém nhưng hiểm nhiên chưa đặt tới trình độ của Đường Hàm Phái. Chẳng lẽ mấy năm gần đây thực lực của hắn tăng mạnh sao? Nhưng cũng không thể không nói, danh hiệu đệ nhất Đường Hàm Phái đã ngồi lâu như vậy mà chẳng ai dám dễ dàng dẫm lên, hơn nữa Đông Vệ giờ đang phát triển tốt đẹp, thủ hạ binh tinh tướng cường, không nên đánh trực diện với Đường Hàm Phái mới đúng.
“Ta cũng cảm thấy điểm này thật kỳ lạ.” Giải Yến Bạch khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc:
- Với tính cách của Trần Mộ, hắn hẳn sẽ không làm vậy mới đúng.
Hai người nhất thời đều lâm vào trầm tư.
o0o
Tinh Viện, Rousseau ngồi trước một nồi lẩu đang sôi sung sục, gã không chút hình tượng hút hút đầu cá. Ở bên cạnh gã, Nick mặc một bộ áo ngủ hình gấu nhỏ, mệt mỏi ngáp.
Thanh Thanh mặc một bộ quần áo trắng ngần yên lặng ngồi đối diện với Rousseau.
- Đông Vệ xảy ra chuyện rồi.
Rousseau vừa hút sột soạt vừa thờ ơ nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Thanh Thanh lộ vẻ không hiểu.
Rousseau tiện tay quăng cái đầu cá đã bị hút hết đi, tùy tiện tìm một cái túi thủng, lau lau bàn tay dính đầy mỡ, miệng vẫn nói:
- Đông Vệ mạnh, nhưng mạnh ở chỗ nào? Chỉ vài phương diện như tạp giới, người lãnh đạo giỏi giang như Bagnell, kinh tế phát triển tốt. Về mặt tạp giới đây là cơ sở do Trần Mộ năm đó để lại trong thời gian ngắn không ai dao đọng được. Về mặt kinh tế, từ tình báo của chúng ta có thể thấy kinh tế của Đông Vệ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, trạng thái phát triển thậm chí so với chúng ta còn tốt hơn.Vậy cũng chỉ cón có Bagnell, có lẽ Bagnell xảy ra chuyện rồi.
Rousseau như liên tưởng tới một chuyện đáng sợ, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Trần Mộ quịt lương của Bagnell?
Thanh Thanh vẫn ngồi đó ung dung như thường nhưng mí mắt lại khẽ giật một cái, nàng cố nhịn cái ham muốn xông tới đập tên béo đáng chết kia một trận, hỏi:
- Nếu như vậy Đường Hàm Phái có thể nhìn ra không?
Rousseau cười ha hả, lười biếng nói:
- Đường Ham Phái đương nhiên nhìn ra được. Tuy nhiên, đừng quên, Đông Vệ ngoài con sói Bagnell ra còn người khác, người này tiềm năng rất mạnh, ta cũng rất coi trọng y. Khả năng chỉ huy Trần Mộ cũng có. Hai bên đụng độ, dù là Đường Hàm Phái tự mình chỉ huy Liên Bang Tổng Hợp học phủ cũng không thể nào rút lui mà không bị chút thương thế nào. Khối xương cứng Đông Vệ này muốn gặm chỉ sợ phải đền vài cái răng.
Thanh Thanh lộ vẻ suy tư.
- Đường Hàm Phái tất nhiên đồng ý đơn đấu. Ha ha, gã là ai chứ. Thiên hạ đệ nhất cơ mà, chẳng lẽ lại không chút tin tưởng vào bản thân? Gã chỉ cần giết Trần Mộ, cái khối xương cứng Đông Vệ sẽ lập tức biến giòn, gặm xuống, răng rắc răng rắc, dễ dàng như ăn một miếng bánh quy mà thôi. Lại nói tới mặt khác, cô quên vị trí hiệu trưởng Đường Hàm Phái làm sao mà ngồi lên rồi hả? Nếu gã trốn không đánh, ha ha!
Rousseau nói năng thoải mái như vậy nhưng từng lời từng lời đều chỉ trúng những chỗ quan trọng. Thanh Thanh ánh mắt nhìn về phương xa, trong lòng thoải mái.
o0o
Trong vườn hoa, một ông lão và một người chừng ba mươi tuổi, cho dù là chiếc ghế dựa bình thường người trẻ tuổi cũng ngồi ngay ngắn cẩn thận. Bộ quân phục phẳng phiu, khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng lúc này gã lại cau mày, vẻ mặt buồn rầu.
Lão nhân ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm chiếc xẻng nhỏ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Lương thần sắc rầu rĩ, Bagnell cười. Lão đứng dậy tới ngồi cạnh Khương Lương.
“Sao vậy? Sống tại căn cứ quá gian khổ? Chịu không nổi nữa à?
Khương Lương lắc đầu:
- Ta không đồng ý với phương án của ông chủ, quá nguy hiểm. Với lại ông chủ đánh với Đường Hàm Phái phần thắng cũng không lớn.
“Ha ha, còn gì nữa không?” Bagnell nhướn nhướn mày:
- Ngươi cảm thấy mình rất vô dụng đúng không? Nếu ngươi lợi hại hơn ông chủ cũng không cần dùng nước cờ mạo hiểm này?
Khương Lương im lặng không nói, hiển nhiên những lời này đã nói trúng tâm tư.
“Muốn phát triển cần có thời gian.” Bagnell nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi phải kiên nhẫn, hơn nữa phải tin tưởng ông chủ.
- Nhưng mà..
Bagnell ngắt lời Khương Lương:
- Ngươi hẳn còn không biết chuyện mấy năm qua của ông chủ. Ông chủ nói, hắn gần như ngày ngày đều chiến đấu, ngủ cũng không dám ngủ sâu. Ta nhìn những vết thương trên người hắn cũng có thể đoán được hắn sống ra sao.
Khương Lương ngẩn người, hiển nhiên không biết chuyện này.
- Nếu là so thắng bại, ta sẽ theo phe Đường Hàm Phái. Nhưng nếu luận sinh tử ta sẽ chọn bên ông chủ.
Bagnell thản nhiên nói:
- Đường Hàm Phái là cục cưng của ông trời, thiên hạ đệ nhất, nhưng y lại quá mạnh, mạnh tới mức gần như ít người có thể làm đối thủ! Sau lưng y là Liên Bang tổng hợp học phủ, không cần y tốn hơi phí sức chạy ra tiền tuyến ẩu đả. Kinh nghiệm chiến đấu của y quá ít.
- Vào thời kỳ mà vô tạp lưu hưng thịnh, nghe nói có rất nhiều đạo quán, bọn họ truyền thụ tài nghệ, môn hạ đệ tử vô số.
Bagnell chuyển chủ đề nói về một chuyện chẳng chút liên hệ:
- Sư phụ của những đạo quán này người nào cũng mạnh mẽ vô cùng, nhất là những đạo quán có lịch sử lâu đời, một số sư phụ trong bọn họ luyện tập từ nhỏ, vài chục năm như một ngày, chưa từng bước ra khỏi cửa, tâm không vướng bận, thêm vào thiên phú cực cao, thường hay sáng tạo ra rất nhiều kỹ xảo cao thâm. Nhưng về sau, loan lạc xảy ra, đám sư phụ thực lực cường đại này lại chẳng ai sống sót.
“Thi đấu thể thao với sinh tử chiến là hai chuyện khác nhau.” Bagnell nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Lần này chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Khương Lương ngây người.
Nhìn đệ tử đắc ý của mình, Bagnell chú tâm dạy dỗ:
- Ông chủ lựa chọn như vậy là đã đem tất cả ưu thế của mình dùng tới, đây không phải sở trường của Đường Hàm Phái. Dùng sở trường đánh vào sở đoản không phải là phương pháp dụng binh cơ bản nhất của chúng ta sao? Với lại, nếu ông chủ thắng, địa vị bá chủ liệu ai có thể lay chuyển được?
Nói xong, lão xoay người:
- Biết mình không đủ mạnh vậy tốt hơn hết là cố gắng lên, không cần sợ thua, một chỉ huy luôn luôn đi ra từ chiến đấu. Được rồi, Ngươi nên làm gì thì đi làm đi. Sau này những chuyện chém chém giết giết này đừng đem tới làm phiền ta.
Khương Lương ánh mắt khôi phục vẻ tươi sáng, nghiêm nghị thi lễ với Bagnell rồi mới xoay người rời khỏi.
Đến khi Khương Lương đi xa, Bagnell mới ngừng tay, thở dài một tiếng, khuôn mặt càng lúc càng lộ vẻ già nua.
“Già rồi, ta quả nhiên đã già rồi.” Nhìn khu vườn đầy hoa, cánh tay lão nhẹ nhàng vuốt ve tấm huyễn tạp treo trên cổ:
- Cecilia, nàng đã từng nói, nàng muốn cùng ta già đi, cùng nhau trồng một khu vườn hoa thật lớn mà..
Nước mắt từ từ chảy xuống trong yên lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook