Tạp Đồ
-
Chương 577: Bốn phương chú ý
Túc Hắc Minh đang cẩn thận nghe thủ hạ báo cáo.
“Tin tức từ Ma Cáp Địch Vực truyền tới. Trừ Ban Trạch đại nhân toàn vẹn trở về, số còn lại bị tiêu diệt toàn bộ. Tinh thần của Ban Trạch đại nhân tựa hồ bị đả kích nghiêm trọng, sau khi trở về bộ tộc thì suy sụp hoàn toàn, bế môn không ra. Bọn họ rốt cuộc là gặp phải cái gì, hắn trước sau bảo trì im lặng không nói. Vương của bọn họ thúc giục vài lần triệu kiến nhưng mà đều bị hắn lấy cớ bệnh tật thoái thác. Lần này bọn họ phái ra một nhóm người mới đến hiệp nghị với chúng ta. Nhưng mà, có hai người vừa tiến vào Liên Bang liền lặng lẽ ly khai đội ngũ. Thuộc hạ lập tức phái người theo dõi hai người, hiện tại đã xác định được, mục tiêu của bọn họ rất có khả năng là Đường Hàm Phái.”
“Đường Hàm Phái?” Túc Hắc Minh nheo mắt lại, ánh mắt âm hiểm. Một cỗ cảm giác nguy hiểm cực điểm lặng lẽ nổi lên, nhân viên tình báo ở phía dưới thần tình cấp bách, thở mạnh cũng không dám thở.
“Vâng. Thuộc hạ không dám tùy tiện chủ tương. Thỉnh đại nhân chỉ bảo.”
“Bọn họ đi tìm Đường Hàm Phái làm gì?” Túc Hắc Minh mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Ý đồ còn chưa rõ.” Phía dưới thanh âm cung kính vội vàng nói.
“Hừ, chẳng lẽ Vương định một chân đạp hai thuyền?” Túc Hắc Minh cười lạnh tự nói: “Nhưng mà, cũng không thể để hắn như nguyện.”
Hắn hơi trầm ngâm, trầm giọng nói: “Đường Hàm Phái bình sinh là địch nhân lớn nhất của ta, nếu là cùng đám người Ma Cáp Địch Vực kia đi chung một đường.. chặn hai người, cạy miệng bọn họ, nghe xem bọn họ nói gì. Tên gia hỏa của Ma Cáp Địch Vực kia không phải là người đơn giản.”
“Vâng.” Tên thủ hạ lẫm lịêt ứng mệnh.
“Những người khác vẫn thành thật chứ.” Giải quyết một chuyện tâm tình của Túc Hắc Minh rất tốt.
“Đại đa số đều thành thật, nhưng có mấy nhà tựa hồ đang âm thầm mưu đồ bí mật gì đó. Người tiềm phục của chúng ta đã thăm dò tình huống đại khái, sau khi nắm giữ chứng cớ xác thực, liền sẽ giải quyết bọn họ.” Tên thuộc hạ cung kính. Hắn biết rõ, quyền lợi trên tay hết thảy đều là vị nam tử trước mắt này giao cho.
“A, xuống tay phải tàn nhẫn chút. Nhưng mà chứng cớ cũng phải cấp cho mọi người xem rõ ràng.” Túc Hắc Minh hời hợt nói.
“Dạ.” Tên thủ hạ bỗng nhớ tới cái gì có chút do dự nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghe được một tin tức. Không biết nên nói hay không.”
“Nói đi.” Túc Hắc Minh lạnh nhạt nói.
Tên thủ hạ hạ giọng nói: “Đại nhân đã từng nghe qua Đông Vệ Cơ chưa?”
“Đông Vệ Cơ? A, ta nhớ đó chính là căn cứ do tên đệ tử của Tây Trạch lập ra. Năng lực của tên đó thật ra không tệ, đáng tiếc ta không thể sử dụng.” Túc Hắc Minh có chút tiếc hận nói. Bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi Ban Trạch không phải chính là thua ở trên tay hắn sao?”
“Đại nhân anh minh.” Tên thủ hạ nhè nhẹ vỗ mông ngựa: “Sự phát triển hai năm nay của Đông Vệ Cơ cực kỳ nhanh chóng. Mặc dù địa bàn của bọn họ còn rất nhỏ, nhưng bọn họ tại khu phổ cư có được sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí không kém Pháp Á.”
Túc Hắc Minh ngồi thẳng người dậy. Hắn đối với chủ đề này có chút hứng thú: “A, trong thời gian hai năm liền có thể quy hoạch được như vậy, Tây Trạch này quả là thu được đồ đệ tốt.”
“Đông Vệ Cơ quật khởi thập phần đột ngột. Mặc dù bọn họ có tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng và Mộc Tự doanh, nhưng mà tốc độ bành trướng này vượt xa bình thường, mà bọn họ vẫn còn chưa chủ động khuyếch trương địa bàn. Hơn nữa, căn cứ điều tra của chúng ta, không có thế lực và tập đoàn lớn nào đứng sau Trần Mộ.”
“Đã tra được nguyên nhân chưa?” Túc Hắc Minh hỏi.
“Sau khi thuộc hạ phát hiện điểm khả nghi này, lập tức đối với Đông Vệ Cơ tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn. Về sau thuộc hạ phát hiện Đông Vệ Cơ sở dĩ có thể phát triển nhanh chóng như thế nguyên nhân chính là do sức kéo của năng lực kinh tế cường đại của bọn họ. Mà Đông Thương Vệ thành chỉ là một thành thị phổ thông, trụ cột thương nghiệp cực kỳ nông cạn, rõ ràng không đủ điều kiện được như vậy. Chúng ta đối với mậu dịch của Đông Vệ Cơ tiến hành âm thầm điều tra, liền có phát hiện kinh người.” Tên thủ hạ cẩn thận nhìn thoáng qua Túc Hắc Minh. Thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú, trong lòng hơi trấn định tiếp tục nói.
“Thuộc hạ phát hiện phần giao dịch lớn nhất của bọn họ là các loại tài liệu quý hiếm. Những tài liệu quý hiếm này chiếm phần lớn định mức mậu dịch. Mà bên cung cấp những tài liệu trân quý này chính là Đông Vệ Cơ bọn họ. Những tài tiệu trân quý này liên quan tới gần hai mươi chủng loại giống như từ trong không khí lấy ra vậy.”
Túc Hắc Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì, nét cười trên mặt dần dần thu lại.
“Tại Đông Vệ Cơ còn truyền lưu một vài lời đồn đãi. Ý tứ của mấy lời đồn này là, Đông Vệ Cơ có thể sở hữu kính song. Thuộc hạ cũng có hoài nghi này, chỉ có tầng bụi mới có khả năng sản xuất rất nhiều tài liệu quý hiếm như thế.” Tên thủ hạ kiên trì đến cùng mang tất cả tình huống hắn biết trong đầu nói ra.
“Kính song.” Túc Hắc Minh ánh mắt đột nhiên bạo xuất hai luồng tinh mang. Hắn hiển nhiện bị từ này kích thích.
Trầm mặc hồi lâu, Túc Hắc Minh bỗng nhiêu mở miệng: “Tăng cường điều tra, đem tình huống tra rõ ràng cho ta. Ngay!”
“Vâng.”
Kính song nối với Ma Cáp Địch Vực là do Túc Hắc Minh nắm giữ. Hắn biết rõ giá trị của kính song, phải nói là giá trị của tầng bụi. Chỉ là bởi liên tiếp Ma Cáp Địch Vực rồi Liên Bang tầng tầng lớp lớp khai phá trong thời gian dài, một vài khu mỏ có mức độ khai thác ít khó khăn hiện tại hầu như khai thác hết. Những chỗ còn lại nếu không phải tràn đầy nguy hiểm, thì cũng là lợi nhuận sản sinh không lớn, lợi nhuận ròng không đủ dụ người.
Túc Hắc Minh trong lòng đại khái khẳng định, Đông Vệ có bảy tám phần mười là phát hiện kính song và tầng bụi mới. Hơn nữa xem ra đồ khó trong khai thác không lớn, lấy năng lực của Đông Vệ cũng có thể đủ khai phát. Vậy đối với Mạc Doanh mà nói, không khác một khối thịt béo.
Đông Vệ Cơ!
Túc Hắc Minh trong mắt không có một tia kinh ngạc. Hắn đột nhiên hỏi Chư Hoành thủ lĩnh Thiết Vệ ở bên: “Mấy năm trước, Tinh viện có một hoạt động trao đổi gì đó. Là ở đâu?”
Trên mặt Chư Hoành ngơ ngác, nhưng hắn vẫn nghĩ một chút, có chút chần chờ trả lời: “Hình như là một nơi gọi là Đông Thương Vệ thành.”
“Đông Thương Vệ thành.” Túc Minh trong miệng thì thào: “Chẳng lẽ lúc đó Tinh viện đã biết rồi?”
@#$%^&
Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Đường Hàm Phái nhìn báo cáo, hắn vẫn bộ dáng nho nhã như xưa, áo khoác ngoài màu tro khiến hắn nhìn qua giống như học giả. Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Chẳng lẽ chỗ đó thật sự có kính song?” Hắn lâm vào suy nghĩ sâu xa trong ánh sáng chập chờn.
Bản ghi chép màu đen sắp xếp chỉnh tề trước mặt.
@#$%^&
Giải Yến Bạch cũng thu được tình báo tương tự. Hắn lúc này chính là đang cầm phần tình báo này cùng Tào Chính Thu thảo luận.
“Lão Tào, ngươi cảm thấy cái này có bao nhiêu phần tin cậy?”
“Rất cao.”
“Rất cao.” Thanh âm Giải Yến Bạch có chút phiêu hốt. Kính song đối với bọn họ mà nói, thật sự quá trọng yếu. Hiện tại Trung Đạt Thư phủ chỉ là đang tận lực chống đỡ. Nếu như có thể đem kính song này thu vào dưới tay, bọn họ có thể trong thời gian cực ngắn bành trướng thực lực.
Tào Chính Thu ngẩng lên khuôn mặt gầy gò góc cạnh, nhìn thoáng qua Yến Bạch. Hắn đã đảm nhiệm chức trưởng phòng Chiến Thuật một thời gian nên càng trở nên trầm ổn, hắn lắc đầu: “Chúng ta có thể biết được, chỉ sợ mấy nhà khác cũng đã sớm để ý. Hơn nữa, Yến Bạch, ngươi có để ý hay không, từ mấy năm trước Tinh viện đã phái người tới Đông Thương Vệ thành, chỉ sợ sớm đã có tin tức. Nhưng bọn họ trước sau lại không có hành động gì, không chừng là không có tìm ra vị trí.”
“Ý của ngươi là?” Giải Yến Bạch quay mặt lại, chần chờ hỏi.
“Tiếp tục cùng bọn họ giao hảo.” Tào Chính Thu nghiêm mặt nói: “Mấy năm nay, tài liệu chúng ta thu mua được từ Đông Vệ Cơ đang không ngừng tăng lên. Hơn nữa, ta tin tưởng, lấy thói quen của Túc Hắc Minh cùng Đường Hàm Phái, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn thứ tốt như kính song mà không thu về. Nếu sự chú ý của bọn họ đặt ở trên Đông Vệ Cơ, áp lực của ta cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.”
Hắn thoáng ngừng một chút: “Huống hồ, ngươi đừng quên lão đại của bọn họ cũng là một người cực kỳ lợi hại. Mấy năm nay, chỉ sợ còn lợi hại hơn nữa.”
Thần sắc do dự trên mặt Gải Yến Bạch biến mất hoàn toàn, cười nói: “Đúng a. Hắn là người dễ khiến cho người khác kinh ngạc. Thủ hạ của hắn còn có Sói, cũng để cho Đường Hàm Phái và Túc Hắc Minh bọn họ nếm thử sự lợi hại của Sói.”
Hai người nhìn nhau cười.
@#$%^&
Tinh viện.
La Tây Cư giống như tòa núi thịt, hắn ngồi tại vị trí giáo trưởng. Nhìn qua thật không ra cái gì, nhưng trong gian phòng này chẳng ai để ý.
Ni Khắc giơ tay báo cáo, hai mắt tỏa sáng nói: “Này Béo, kính song, thật sự là kính song a.”
Gã béo tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Kêu cái gì mà kêu. Tin tức lỗi thời như vậy, còn kêu lên đây.”
“Lỗi thời?” Ni Khắc sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi đã xem qua? Không đúng a, cái này là mới thu được a.”
“Chẳng phải là Đông Vệ Cơ có kính song sao?” Gã béo cười nhạo.
“Úy, ngươi thật sự biết a?” Ni Khắc trên mặt sững sờ.
“Đúng.” Gã béo vẻ mặt khinh bỉ nói: “Thanh Thanh vừa trở về liền nói cho ta.”
“Sao ta không biết?”
Gã béo liếc hắn một cái: “Ngươi thấy nàng tựa như thấy quỷ. Quỷ mới biết ngươi đã chạy tới đâu ngủ biếng.”
Ni Khắc trên mặt nhất thời ngượng ngùng, nhưng tinh thần hắn lập tức run lên: “Thế chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn người khác đuổi họ Bạch đi, chiếm khối báu vật phong thủy kia sao?”
“Hắn gọi là Trần Mộ, không phải họ Bạch.” Gã béo sửa lại, đột nhiên hắc hắc cười nói: “Có kịch vui để xem, sao lại không xem?”
Ni Khắc khẩn trương: “Đây chính là kính song a. Vậy có thể hoặc ít hoặc nhiều..”
Gã béo chậm chạp uống nước, tiếu ý trên mặt không giảm: “Ngươi muốn? Vậy chỉ có thể chém giết. Ngươi lấy cái gì chém giết?”
Ni Khắc nhất thời cứng lại.
“Địch nhân của chúng ta hiện tại là Đường Hàm Phái. Hơn nữa, Trần Mộ là nhân vật gì? Huống chi dưới tay còn có Sói. Tài chỉ huy của Đường Hàm Phái mặc dù ra ngoài ý liệu của ta, nhưng nếu như đi đấu cùng Sói, hắn cứ chờ xui xẻo đi.” Gã béo mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Vẫn cảm thấy đấu pháp của Đường Hàm Phái có chút giống ai đó. Vừa nói như vậy, ta thật ra cảm thấy đấu pháp của hắn cùng con Sói Ba Tư Ni Á kia có chỗ tương tự. Hắc hắc, sói thật gặp phải sói giả, không biết là cái tràng cảnh gì đây? Ta thật ra lo lắng Túc Hắc Minh sẽ nhúng tay, kẻ âm độc như thế, nuốt chửng Sương Nguyệt Hàn Châu phỏng chừng cũng đã tiêu hóa gần hết, như thế nào có thể không động lòng?” Nói đến đây, trong mắt gã béo hiện qua một tia lo âu.
@#$%^&
Căn cứ Khe Núi Lớn.
Ba Cách Nội Nhĩ nhìn báo cáo trên tay. Đây là tin tình báo khẩn cấp căn cứ Đông Vệ truyền tới. Mấy năm nay, bọn họ đã hoàn thành khống chế cổ phần tuyệt đối đài truyền hình Đê Huyễn. Mỗi ký giả rải rác tại Liên Bang trở thành con mắt tốt nhất của họ, sẽ đem các tin tình báo truyền tới cơ sở trước tiên.
“Chuyện phải đến rốt cuộc đã đến.” Ba Cách Nội Nhĩ yên lặng.
“Tin tức từ Ma Cáp Địch Vực truyền tới. Trừ Ban Trạch đại nhân toàn vẹn trở về, số còn lại bị tiêu diệt toàn bộ. Tinh thần của Ban Trạch đại nhân tựa hồ bị đả kích nghiêm trọng, sau khi trở về bộ tộc thì suy sụp hoàn toàn, bế môn không ra. Bọn họ rốt cuộc là gặp phải cái gì, hắn trước sau bảo trì im lặng không nói. Vương của bọn họ thúc giục vài lần triệu kiến nhưng mà đều bị hắn lấy cớ bệnh tật thoái thác. Lần này bọn họ phái ra một nhóm người mới đến hiệp nghị với chúng ta. Nhưng mà, có hai người vừa tiến vào Liên Bang liền lặng lẽ ly khai đội ngũ. Thuộc hạ lập tức phái người theo dõi hai người, hiện tại đã xác định được, mục tiêu của bọn họ rất có khả năng là Đường Hàm Phái.”
“Đường Hàm Phái?” Túc Hắc Minh nheo mắt lại, ánh mắt âm hiểm. Một cỗ cảm giác nguy hiểm cực điểm lặng lẽ nổi lên, nhân viên tình báo ở phía dưới thần tình cấp bách, thở mạnh cũng không dám thở.
“Vâng. Thuộc hạ không dám tùy tiện chủ tương. Thỉnh đại nhân chỉ bảo.”
“Bọn họ đi tìm Đường Hàm Phái làm gì?” Túc Hắc Minh mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Ý đồ còn chưa rõ.” Phía dưới thanh âm cung kính vội vàng nói.
“Hừ, chẳng lẽ Vương định một chân đạp hai thuyền?” Túc Hắc Minh cười lạnh tự nói: “Nhưng mà, cũng không thể để hắn như nguyện.”
Hắn hơi trầm ngâm, trầm giọng nói: “Đường Hàm Phái bình sinh là địch nhân lớn nhất của ta, nếu là cùng đám người Ma Cáp Địch Vực kia đi chung một đường.. chặn hai người, cạy miệng bọn họ, nghe xem bọn họ nói gì. Tên gia hỏa của Ma Cáp Địch Vực kia không phải là người đơn giản.”
“Vâng.” Tên thủ hạ lẫm lịêt ứng mệnh.
“Những người khác vẫn thành thật chứ.” Giải quyết một chuyện tâm tình của Túc Hắc Minh rất tốt.
“Đại đa số đều thành thật, nhưng có mấy nhà tựa hồ đang âm thầm mưu đồ bí mật gì đó. Người tiềm phục của chúng ta đã thăm dò tình huống đại khái, sau khi nắm giữ chứng cớ xác thực, liền sẽ giải quyết bọn họ.” Tên thuộc hạ cung kính. Hắn biết rõ, quyền lợi trên tay hết thảy đều là vị nam tử trước mắt này giao cho.
“A, xuống tay phải tàn nhẫn chút. Nhưng mà chứng cớ cũng phải cấp cho mọi người xem rõ ràng.” Túc Hắc Minh hời hợt nói.
“Dạ.” Tên thủ hạ bỗng nhớ tới cái gì có chút do dự nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghe được một tin tức. Không biết nên nói hay không.”
“Nói đi.” Túc Hắc Minh lạnh nhạt nói.
Tên thủ hạ hạ giọng nói: “Đại nhân đã từng nghe qua Đông Vệ Cơ chưa?”
“Đông Vệ Cơ? A, ta nhớ đó chính là căn cứ do tên đệ tử của Tây Trạch lập ra. Năng lực của tên đó thật ra không tệ, đáng tiếc ta không thể sử dụng.” Túc Hắc Minh có chút tiếc hận nói. Bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi Ban Trạch không phải chính là thua ở trên tay hắn sao?”
“Đại nhân anh minh.” Tên thủ hạ nhè nhẹ vỗ mông ngựa: “Sự phát triển hai năm nay của Đông Vệ Cơ cực kỳ nhanh chóng. Mặc dù địa bàn của bọn họ còn rất nhỏ, nhưng bọn họ tại khu phổ cư có được sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí không kém Pháp Á.”
Túc Hắc Minh ngồi thẳng người dậy. Hắn đối với chủ đề này có chút hứng thú: “A, trong thời gian hai năm liền có thể quy hoạch được như vậy, Tây Trạch này quả là thu được đồ đệ tốt.”
“Đông Vệ Cơ quật khởi thập phần đột ngột. Mặc dù bọn họ có tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng và Mộc Tự doanh, nhưng mà tốc độ bành trướng này vượt xa bình thường, mà bọn họ vẫn còn chưa chủ động khuyếch trương địa bàn. Hơn nữa, căn cứ điều tra của chúng ta, không có thế lực và tập đoàn lớn nào đứng sau Trần Mộ.”
“Đã tra được nguyên nhân chưa?” Túc Hắc Minh hỏi.
“Sau khi thuộc hạ phát hiện điểm khả nghi này, lập tức đối với Đông Vệ Cơ tiến hành điều tra kỹ lưỡng hơn. Về sau thuộc hạ phát hiện Đông Vệ Cơ sở dĩ có thể phát triển nhanh chóng như thế nguyên nhân chính là do sức kéo của năng lực kinh tế cường đại của bọn họ. Mà Đông Thương Vệ thành chỉ là một thành thị phổ thông, trụ cột thương nghiệp cực kỳ nông cạn, rõ ràng không đủ điều kiện được như vậy. Chúng ta đối với mậu dịch của Đông Vệ Cơ tiến hành âm thầm điều tra, liền có phát hiện kinh người.” Tên thủ hạ cẩn thận nhìn thoáng qua Túc Hắc Minh. Thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú, trong lòng hơi trấn định tiếp tục nói.
“Thuộc hạ phát hiện phần giao dịch lớn nhất của bọn họ là các loại tài liệu quý hiếm. Những tài liệu quý hiếm này chiếm phần lớn định mức mậu dịch. Mà bên cung cấp những tài liệu trân quý này chính là Đông Vệ Cơ bọn họ. Những tài tiệu trân quý này liên quan tới gần hai mươi chủng loại giống như từ trong không khí lấy ra vậy.”
Túc Hắc Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì, nét cười trên mặt dần dần thu lại.
“Tại Đông Vệ Cơ còn truyền lưu một vài lời đồn đãi. Ý tứ của mấy lời đồn này là, Đông Vệ Cơ có thể sở hữu kính song. Thuộc hạ cũng có hoài nghi này, chỉ có tầng bụi mới có khả năng sản xuất rất nhiều tài liệu quý hiếm như thế.” Tên thủ hạ kiên trì đến cùng mang tất cả tình huống hắn biết trong đầu nói ra.
“Kính song.” Túc Hắc Minh ánh mắt đột nhiên bạo xuất hai luồng tinh mang. Hắn hiển nhiện bị từ này kích thích.
Trầm mặc hồi lâu, Túc Hắc Minh bỗng nhiêu mở miệng: “Tăng cường điều tra, đem tình huống tra rõ ràng cho ta. Ngay!”
“Vâng.”
Kính song nối với Ma Cáp Địch Vực là do Túc Hắc Minh nắm giữ. Hắn biết rõ giá trị của kính song, phải nói là giá trị của tầng bụi. Chỉ là bởi liên tiếp Ma Cáp Địch Vực rồi Liên Bang tầng tầng lớp lớp khai phá trong thời gian dài, một vài khu mỏ có mức độ khai thác ít khó khăn hiện tại hầu như khai thác hết. Những chỗ còn lại nếu không phải tràn đầy nguy hiểm, thì cũng là lợi nhuận sản sinh không lớn, lợi nhuận ròng không đủ dụ người.
Túc Hắc Minh trong lòng đại khái khẳng định, Đông Vệ có bảy tám phần mười là phát hiện kính song và tầng bụi mới. Hơn nữa xem ra đồ khó trong khai thác không lớn, lấy năng lực của Đông Vệ cũng có thể đủ khai phát. Vậy đối với Mạc Doanh mà nói, không khác một khối thịt béo.
Đông Vệ Cơ!
Túc Hắc Minh trong mắt không có một tia kinh ngạc. Hắn đột nhiên hỏi Chư Hoành thủ lĩnh Thiết Vệ ở bên: “Mấy năm trước, Tinh viện có một hoạt động trao đổi gì đó. Là ở đâu?”
Trên mặt Chư Hoành ngơ ngác, nhưng hắn vẫn nghĩ một chút, có chút chần chờ trả lời: “Hình như là một nơi gọi là Đông Thương Vệ thành.”
“Đông Thương Vệ thành.” Túc Minh trong miệng thì thào: “Chẳng lẽ lúc đó Tinh viện đã biết rồi?”
@#$%^&
Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Đường Hàm Phái nhìn báo cáo, hắn vẫn bộ dáng nho nhã như xưa, áo khoác ngoài màu tro khiến hắn nhìn qua giống như học giả. Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Chẳng lẽ chỗ đó thật sự có kính song?” Hắn lâm vào suy nghĩ sâu xa trong ánh sáng chập chờn.
Bản ghi chép màu đen sắp xếp chỉnh tề trước mặt.
@#$%^&
Giải Yến Bạch cũng thu được tình báo tương tự. Hắn lúc này chính là đang cầm phần tình báo này cùng Tào Chính Thu thảo luận.
“Lão Tào, ngươi cảm thấy cái này có bao nhiêu phần tin cậy?”
“Rất cao.”
“Rất cao.” Thanh âm Giải Yến Bạch có chút phiêu hốt. Kính song đối với bọn họ mà nói, thật sự quá trọng yếu. Hiện tại Trung Đạt Thư phủ chỉ là đang tận lực chống đỡ. Nếu như có thể đem kính song này thu vào dưới tay, bọn họ có thể trong thời gian cực ngắn bành trướng thực lực.
Tào Chính Thu ngẩng lên khuôn mặt gầy gò góc cạnh, nhìn thoáng qua Yến Bạch. Hắn đã đảm nhiệm chức trưởng phòng Chiến Thuật một thời gian nên càng trở nên trầm ổn, hắn lắc đầu: “Chúng ta có thể biết được, chỉ sợ mấy nhà khác cũng đã sớm để ý. Hơn nữa, Yến Bạch, ngươi có để ý hay không, từ mấy năm trước Tinh viện đã phái người tới Đông Thương Vệ thành, chỉ sợ sớm đã có tin tức. Nhưng bọn họ trước sau lại không có hành động gì, không chừng là không có tìm ra vị trí.”
“Ý của ngươi là?” Giải Yến Bạch quay mặt lại, chần chờ hỏi.
“Tiếp tục cùng bọn họ giao hảo.” Tào Chính Thu nghiêm mặt nói: “Mấy năm nay, tài liệu chúng ta thu mua được từ Đông Vệ Cơ đang không ngừng tăng lên. Hơn nữa, ta tin tưởng, lấy thói quen của Túc Hắc Minh cùng Đường Hàm Phái, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn thứ tốt như kính song mà không thu về. Nếu sự chú ý của bọn họ đặt ở trên Đông Vệ Cơ, áp lực của ta cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.”
Hắn thoáng ngừng một chút: “Huống hồ, ngươi đừng quên lão đại của bọn họ cũng là một người cực kỳ lợi hại. Mấy năm nay, chỉ sợ còn lợi hại hơn nữa.”
Thần sắc do dự trên mặt Gải Yến Bạch biến mất hoàn toàn, cười nói: “Đúng a. Hắn là người dễ khiến cho người khác kinh ngạc. Thủ hạ của hắn còn có Sói, cũng để cho Đường Hàm Phái và Túc Hắc Minh bọn họ nếm thử sự lợi hại của Sói.”
Hai người nhìn nhau cười.
@#$%^&
Tinh viện.
La Tây Cư giống như tòa núi thịt, hắn ngồi tại vị trí giáo trưởng. Nhìn qua thật không ra cái gì, nhưng trong gian phòng này chẳng ai để ý.
Ni Khắc giơ tay báo cáo, hai mắt tỏa sáng nói: “Này Béo, kính song, thật sự là kính song a.”
Gã béo tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Kêu cái gì mà kêu. Tin tức lỗi thời như vậy, còn kêu lên đây.”
“Lỗi thời?” Ni Khắc sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi đã xem qua? Không đúng a, cái này là mới thu được a.”
“Chẳng phải là Đông Vệ Cơ có kính song sao?” Gã béo cười nhạo.
“Úy, ngươi thật sự biết a?” Ni Khắc trên mặt sững sờ.
“Đúng.” Gã béo vẻ mặt khinh bỉ nói: “Thanh Thanh vừa trở về liền nói cho ta.”
“Sao ta không biết?”
Gã béo liếc hắn một cái: “Ngươi thấy nàng tựa như thấy quỷ. Quỷ mới biết ngươi đã chạy tới đâu ngủ biếng.”
Ni Khắc trên mặt nhất thời ngượng ngùng, nhưng tinh thần hắn lập tức run lên: “Thế chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn người khác đuổi họ Bạch đi, chiếm khối báu vật phong thủy kia sao?”
“Hắn gọi là Trần Mộ, không phải họ Bạch.” Gã béo sửa lại, đột nhiên hắc hắc cười nói: “Có kịch vui để xem, sao lại không xem?”
Ni Khắc khẩn trương: “Đây chính là kính song a. Vậy có thể hoặc ít hoặc nhiều..”
Gã béo chậm chạp uống nước, tiếu ý trên mặt không giảm: “Ngươi muốn? Vậy chỉ có thể chém giết. Ngươi lấy cái gì chém giết?”
Ni Khắc nhất thời cứng lại.
“Địch nhân của chúng ta hiện tại là Đường Hàm Phái. Hơn nữa, Trần Mộ là nhân vật gì? Huống chi dưới tay còn có Sói. Tài chỉ huy của Đường Hàm Phái mặc dù ra ngoài ý liệu của ta, nhưng nếu như đi đấu cùng Sói, hắn cứ chờ xui xẻo đi.” Gã béo mặt hiện lên nụ cười lạnh: “Vẫn cảm thấy đấu pháp của Đường Hàm Phái có chút giống ai đó. Vừa nói như vậy, ta thật ra cảm thấy đấu pháp của hắn cùng con Sói Ba Tư Ni Á kia có chỗ tương tự. Hắc hắc, sói thật gặp phải sói giả, không biết là cái tràng cảnh gì đây? Ta thật ra lo lắng Túc Hắc Minh sẽ nhúng tay, kẻ âm độc như thế, nuốt chửng Sương Nguyệt Hàn Châu phỏng chừng cũng đã tiêu hóa gần hết, như thế nào có thể không động lòng?” Nói đến đây, trong mắt gã béo hiện qua một tia lo âu.
@#$%^&
Căn cứ Khe Núi Lớn.
Ba Cách Nội Nhĩ nhìn báo cáo trên tay. Đây là tin tình báo khẩn cấp căn cứ Đông Vệ truyền tới. Mấy năm nay, bọn họ đã hoàn thành khống chế cổ phần tuyệt đối đài truyền hình Đê Huyễn. Mỗi ký giả rải rác tại Liên Bang trở thành con mắt tốt nhất của họ, sẽ đem các tin tình báo truyền tới cơ sở trước tiên.
“Chuyện phải đến rốt cuộc đã đến.” Ba Cách Nội Nhĩ yên lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook